Chương 368: Tỳ Nữ
Chi Chi
18/02/2022
Đậu Chiêu lại ngủ không được, nàng thức trắng suốt đếm.
Tống Mặc thấy tinh thần nàng rất kém, tưởng ban đêm mình quấy rầy nàng, liền nói: "Hay là ngày mai mang thêm một cái giường đặt bên cạnh, ta sẽ ngủ trên đó nhé?"
Vẫn là không nỡ phân phòng.
Đậu Chiêu cười đáp: "Nửa đêm ta lại phải dậy đắp chăn giúp chàng thì càng phiền hơn. Chàng cứ ngoan ngoãn ngủ trên giường đi, đừng nghĩ nhiều làm gì."
Nghe được câu này của nàng, Tống Mặc không khỏi cong mi cười cười.
Nụ cười kia ấm áp nồng hậu, khiến không khí sáng sớm càng thêm khoan khoái trong lành.
※※※※※
Mấy ngày sau, Đỗ Duy đến bẩm báo với Đậu Chiêu: "Lời tỷ muội Lý thị là thật. Tên sư huynh kia không chỉ vào rừng làm cướp mà còn bắt trói cả con riêng của thiêm sự Trấn phủ ty Phúc Châu rồi trộm bạc nhà họ, vì vậy mới bị Cẩm Y Vệ để mắt."
Đậu Chiêu không khỏi bật cười.
Đỗ Duy thấy nàng hứng thú thì nói tiếp: "Lý gia cũng thật xui xẻo. Một cử nhân họ Ân ở Võ Di đã sớm nhìn trúng 300 mẫu ruộng tốt của Lý gia, chỉ là chưa tìm được cơ hội xuống tay, lần này Lý gia phạm tội, Ân cử nhân kia liền tặng một trăm lượng bạc cho Thiêm sự Trấn phủ ty Phúc Châu. Thiêm sự Trấn phủ ty Phúc Châu nhận bạc rồi gán cho Lý gia tội danh "thông khấu", còn sung công tất cả tài sản của Lý gia. May mà Thiêm sự Trấn phủ ty Phúc Châu và Trần đại nhân có quan hệ tốt, Trần đại nhân nói giúp vài câu thì đồng ý thả người, còn trả lại cho Lý gia 300 mẫu ruộng."
Đậu Chiêu âm thầm gật đầu, đưa tin cho Trần Gia, bảo hắn đưa Kim Quế và Ngân Quế đến.
Trần Gia đương nhiên vui mừng khôn xiết.
Hắn không ngừng dặn dò hai tỷ muội Lý thị phải trung thành tận tâm, ngoan ngoãn nghe lời, cần cù chịu khó: "Nếu phu nhân hỏi các ngươi, các ngươi không thể giống như lần gặp Triệu tức phụ, ôm đùi người ta gào khóc cứu mạng. Các quý nhân đều thích nghe chuyện vui tai......" Cuối cùng còn không quên đe dọa hai tiểu cô nương, "Chỉ cần các ngươi phạm nửa điểm sai lầm, ta cứu nhà các người ra thế nào thì có thể đưa nhà các người trở lại thế đó." Vậy nên khi hai tiểu cô nương thấy Đậu Chiêu thì vẫn còn kinh hồn bạt vía.
Tố Tâm không khỏi lườm Trần Gia một cái.
Hai tiểu cô nương tuy tính tình không quá hoạt bát, nhưng ứng đáp cũng xem như khéo léo. Sao mới có mấy ngày đã giống bông cải khô, hoàn toàn không có sức sống.
Rốt cuộc tên Trần Gia này đã nói những gì?
Bộ dạng sợ hãi rụt rè, ánh mắt hoảng sợ lo lắng kia hoàn toàn khác biệt so với lần gặp trước, còn không bằng một phần nha hoàn đến từ điển trang của phủ Anh Quốc Công. Vậy làm sao có thể hầu hạ bên cạnh phu nhân?
Nàng oán thầm trong lòng, nghĩ vạn nhất phu nhân không vừa ý hai tiểu cô nương này thì nên sắp xếp họ ở đâu.
Đậu Chiêu lại cảm thấy hai tiểu cô nương không tồi.
Tuy làn da phơi nắng có hơi đen, ngón tay cũng thô ráp, nhưng mặt mày mang vài phần ngay thẳng, vừa nhìn đã biết từ nhỏ được dạy dỗ nghiêm minh, tin rằng rất nhanh có thể hòa nhập với cuộc sống ở Di Chí Đường.
Nàng quan tâm hỏi tình cảnh trong nhà hai người.
Muội muội Ngân Quế nhút nhát không dám nói lời nào, trốn sau lưng tỷ tỷ Kim Quế.
Hai chân Kim Quế cũng run bần bật, nhưng vẫn cố gắng lắp bắp đáp: "Trong nhà nhiều huynh đệ, ít tỷ muội. Mấy đường tỷ đều đã xuất giá, chỉ có tôi và muội muội giúp mẫu thân làm đồ ăn cho mọi người mỗi sáng, còn phải quét sân, giặt hồ, khâu vá quần áo......"
Nàng sợ Trần Gia tức giận, thật sự sẽ nhốt người thân mình trở lại ngục nên chuyện trong nhà không dám kể, càng đừng nói kêu oan trước mặt Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu nào biết, chỉ cảm thấy hứng thú với con cháu xuất thân võ gia như Kim Quế, cười hỏi: "Ngươi phải giặt đồ, khâu vá quần áo cho cả nhà ư?"
Kim Quế gật đầu, nơm nớp lo sợ trả lời: "Nhà chúng tôi nhiều đời ở Võ Di, không phân gia nên tổng cộng có hơn bốn mươi khẩu, tất cả đều sống cùng nhau, mấy chuyện giặt đồ nấu cơm đều do đại bá mẫu cùng chúng tôi làm."
Đậu Chiêu trầm ngâm hỏi: "Nhà các ngươi xảy ra chuyện, ngay cả phụ nhân cũng bị bắt sao?"
Nước mắt Kim Quế lập tức rơi xuống, nức nở kể: "Ngoại trừ thất thúc dẫn theo mấy đường huynh ra ngoài rèn luyện, thì tất cả những người khác đều bị bắt......"
Nói tới đây, nàng rất muốn cầu xin vị phu nhân hòa nhã trước mắt này cứu người thân mình, nhưng nhớ đến những lời Trần Gia căn dặn lại không dám hé miệng, đành đáng thương nhìn Đậu Chiêu, hy vọng Đậu Chiêu có thể nhận ra rồi chủ động hỏi tới.
Đậu Chiêu thở dài trong lòng, dịu dàng bảo: "Các ngươi không cần lo lắng chuyện nhà mình. Ta đã cho người đi hỏi, cũng không phải việc gì to tát. Trần đại nhân đã giúp rửa sạch oan tình, người thân các ngươi đã ra ngục, ruộng đất bị xung công cũng đã trả về. Các ngươi cứ an tâm ở lại chỗ ta làm việc, đợi lớn một chút sẽ cho các ngươi đoàn tụ với gia đình."
Kim Quế và Ngân Quế mừng đến phát khóc, "bịch" "bịch" "bịch" không ngừng dập đầu với Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu bảo Cam Lộ đỡ hai tỷ muội đứng lên, rồi giao người cho Tố Tâm dạy dỗ, cũng nói với hai tỷ muội: "Nếu các ngươi nhớ nhà thì có thể viết thư nhờ Triệu nương tử tìm người giúp gửi tin về Võ Di ."
Sau khi sửng sốt rất lâu mới hồi phục tinh thần, hai tiểu cô nương lại quỳ xuống dập đầu với Đậu Chiêu, may mà Tố Tâm nhanh tay giữ chặt. Hai tiểu cô nương đương nhiên biết được thực lực của người cùng đạo, không thể không quan sát Tố Tâm, lại thấy Tố Tâm thùy mị xinh đẹp, đâu giống người học võ, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
Tố Tâm nhân cơ hội kéo người lui xuống, dạy họ cách kiềm chế cảm xúc, lại dạy họ phải ra dáng thế nào mới thích hợp làm đại nha hoàn......
Kim Quế cùng Kim Quế khiêm tốn học hỏi.
Đậu Chiêu yên lòng, đang cùng mẫu thân Trần Hạch bàn bạc hôn sự của Tố Lan thì bất ngờ nhận được tin cữu cữu Triệu Tư sắp vào kinh, hiện tại đã đến Thông Châu.
Nàng vui mừng khôn xiết.
Ngẫm nghĩ đã mười bốn năm nàng không gặp cữu cữu.
Cũng không biết cữu cữu hiện tại thế nào?
Giống kiếp trước sắc mặt tiều tụy, một đầu hoa râm; hay là thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn vì con đường làm quan thuận lợi??
Đậu Chiêu không chờ nổi, lập tức đến ngõ Ngọc Kiều.
Cữu mẫu và biểu tỷ đang sai bảo nha hoàn bà tử quét dọn đình viện, trang hoàng nhà cửa, mua bán thịt cá, vô cùng bận rộn.
Đậu Chiêu thấy vậy liền biết cữu mẫu đã nghe tin, nàng hỏi: "Rốt cuộc khi nào cữu cữu có thể vào kinh? Tùy tùng bên người nói thế nào ạ?"
Để đảm bảo chặng đường suôn sẻ thì cần có tùy tùng đi trước sắp xếp chỗ ở và báo tin.
"Nói chiều mai sẽ vào thành." Mợ kìm nén không được vui sướng dẫn Đậu Chiêu vào nội thất, phân phó nha hoàn mang trái cây tươi lên, bảo "Con cũng đừng nóng vội, cữu cữu con vừa vào thành, ta sẽ lập tức nói cho hắn biết con đã đến!"
Đậu Chiêu liên tục gật đầu: "Hay là sáng sớm mai con cũng đi đón? Lúc cữu cữu đi, con mới ba tuổi. Cữu cữu chắc chắn không nhận ra con......" Nàng phấn khích nói.
Cữu mẫu cười, vỗ vỗ tay nàng: "Được, mai chúng ta cùng đi."
Đậu Chiêu cười tủm tỉm gật đầu.
Tống Mặc đến đây.
"Biết nàng sẽ đến ngõ Ngọc Kiều tìm cữu mẫu." Hắn cười đùa, "Nên ta cũng đến kiếm bữa cơm."
Cữu mẫu vô cùng vui vẻ, luôn miệng nói "Cầu mà không được". còn tự mình xuống bếp làm vài món sở trường chiêu đãi bọn họ dùng bữa tối.
Triệu Chương Như ghé tai Đậu Chiêu thì thầm: "Xem kìa, lại chạy đến rồi! Hắn dính muội cả ngày như vậy, muội không thấy phiền à!"
Đậu Chiêu tươi cười đáp: "Muội không thấy phiền! Muội thấy rất tốt, muội rất thích."
Triệu Chương Như trợn tròn hai mắt, á khẩu không nói lên lời.
Còn khóe miệng Tống Mặc đã nhếch đến trời cao.
Dùng xong cơm tối, Đậu Chiêu và Tống Mặc ngồi xe ngựa hồi phủ.
Tống Mặc đột nhiên lấy ra một hộp gỗ tử đàn đưa cho Đậu Chiêu.
"Là gì vậy?" Đậu Chiêu ngạc nhiên, vừa hỏi nàng vừa mở hộp ra .
Lụa nhung Chương Giang đỏ rực bọc lấy vòng ngọc dương chi.
Vòng ngọc kia khắc hình hoa sen cách điệu, tao nhã tự nhiên, nhưng vẫn không kém phần quý giá xuất sắc.
"Đây là?" Đậu Chiêu khó hiểu nhìn Tống Mặc.
Tống Mặc khẽ cười, đáp: "Đây là thưởng cho nàng."
"Thưởng cho ta? Vì sao lại thưởng cho ta?"
Tống Mặc không trả lời: "Nàng cứ nhận đi."
Đậu Chiêu không hiểu, nhưng nàng dò hỏi thế nào Tống Mặc vẫn không chịu trả lời. Nàng đành nhận vòng ngọc: "Vòng ngọc này từ chỗ nào thế? Tự nhiên chàng cất trang sức trong người như vậy để làm gì?" trong giọng điệu có vài phần hoài nghi khó nhận thấy.
Tống Mặc tươi cười sáng chói, đáp: "Hôm nay Đới Kiến hẹn ta ăn cơm, ta đi ngang qua Ngọc Bảo hiên, thấy vòng ngọc này không tệ nên mua về."
Sinh thần Đậu Chiêu vốn dĩ phải mời khách đến, nhưng còn có Tống Nghi Xuân ở gian chính nên không tiện làm lớn, chỉ đành ăn một chén mỳ trường thọ mà thôi. Hôm đó Tống Mặc đã tặng Đậu Chiêu một cây trâm ngọc dương chi khắc hình hoa sen, hôm nay lại thấy vòng ngọc kia vô cùng xứng đôi nên đã mua về. Ban đầu dự định mấy ngày nữa tìm lý do để tặng, ai ngờ nghe lời nàng nói chiều nay thì nhịn không được đã lấy luôn ra.
"Thật vậy?" Đậu Chiêu liếc xéo Tống Mặc.
"Lừa nàng làm gì?" Tống Mặc thẳng thắn đáp.
Chỉ cần không phải là đồ thu hối lộ thì được.
Đậu Chiêu an tâm nhận, nàng hỏi Tống Mặc: "Chuyện Khuông gia thuận lợi chứ?"
"Đương nhiên." Giọng Tống Mặc mang theo vài phần ngạo nghễ, "Bá Ngạn sắp tham gia kỳ thi mùa xuân, nếu ta không xử lý tốt chuyện này rồi để hắn phân tâm, thì chẳng phải là lỗi của ta sao?"
Đậu Chiêu cười khanh khách, đột nhiên hôn hắn một cái, chậm rãi nói: "Đây là thưởng cho chàng!"
Tống Mặc nghiêm mặt: "Ngày mai ta muốn mời Bá Ngạn và Thập Nhị cữu huynh uống rượu, ta bận rộn giúp đỡ bọn họ như vậy có phải nên được thưởng thêm không?"
Đậu Chiêu cười đến mức không ngồi thẳng lưng.
Dọc đường về hai người không ngừng trêu đùa nhau.
Lúc xe ngựa đi qua cổng chính phủ Anh Quốc Công, trùng hợp chạm mặt Tống Nghi Xuân cũng vừa uống rượu say khướt trở về.
Tống Nghi Xuân nghe thấy trong xe ngựa kia có tiếng cười nói vui vẻ như chuông bạc thì sắc mặt lập tức sa sầm như mây đen.
Đậu Chiêu căn bản không biết Tống Nghi Xuân buồn bực, nàng ở nhà lục tung rương hòm, tìm thấy hai Hấp nghiên của phụ thân cho, hai thỏi mực Hồ Định, hai bộ bút lông sói, hai khối ngọc Hòa Điền chặn giấy, một cái lò tráng men bạc để hơ ấm mực, rồi dùng hộp quà gói tất cả lại, ngày hôm sau đến ngõ Ngọ Kiều.
Tống Mặc thấy tinh thần nàng rất kém, tưởng ban đêm mình quấy rầy nàng, liền nói: "Hay là ngày mai mang thêm một cái giường đặt bên cạnh, ta sẽ ngủ trên đó nhé?"
Vẫn là không nỡ phân phòng.
Đậu Chiêu cười đáp: "Nửa đêm ta lại phải dậy đắp chăn giúp chàng thì càng phiền hơn. Chàng cứ ngoan ngoãn ngủ trên giường đi, đừng nghĩ nhiều làm gì."
Nghe được câu này của nàng, Tống Mặc không khỏi cong mi cười cười.
Nụ cười kia ấm áp nồng hậu, khiến không khí sáng sớm càng thêm khoan khoái trong lành.
※※※※※
Mấy ngày sau, Đỗ Duy đến bẩm báo với Đậu Chiêu: "Lời tỷ muội Lý thị là thật. Tên sư huynh kia không chỉ vào rừng làm cướp mà còn bắt trói cả con riêng của thiêm sự Trấn phủ ty Phúc Châu rồi trộm bạc nhà họ, vì vậy mới bị Cẩm Y Vệ để mắt."
Đậu Chiêu không khỏi bật cười.
Đỗ Duy thấy nàng hứng thú thì nói tiếp: "Lý gia cũng thật xui xẻo. Một cử nhân họ Ân ở Võ Di đã sớm nhìn trúng 300 mẫu ruộng tốt của Lý gia, chỉ là chưa tìm được cơ hội xuống tay, lần này Lý gia phạm tội, Ân cử nhân kia liền tặng một trăm lượng bạc cho Thiêm sự Trấn phủ ty Phúc Châu. Thiêm sự Trấn phủ ty Phúc Châu nhận bạc rồi gán cho Lý gia tội danh "thông khấu", còn sung công tất cả tài sản của Lý gia. May mà Thiêm sự Trấn phủ ty Phúc Châu và Trần đại nhân có quan hệ tốt, Trần đại nhân nói giúp vài câu thì đồng ý thả người, còn trả lại cho Lý gia 300 mẫu ruộng."
Đậu Chiêu âm thầm gật đầu, đưa tin cho Trần Gia, bảo hắn đưa Kim Quế và Ngân Quế đến.
Trần Gia đương nhiên vui mừng khôn xiết.
Hắn không ngừng dặn dò hai tỷ muội Lý thị phải trung thành tận tâm, ngoan ngoãn nghe lời, cần cù chịu khó: "Nếu phu nhân hỏi các ngươi, các ngươi không thể giống như lần gặp Triệu tức phụ, ôm đùi người ta gào khóc cứu mạng. Các quý nhân đều thích nghe chuyện vui tai......" Cuối cùng còn không quên đe dọa hai tiểu cô nương, "Chỉ cần các ngươi phạm nửa điểm sai lầm, ta cứu nhà các người ra thế nào thì có thể đưa nhà các người trở lại thế đó." Vậy nên khi hai tiểu cô nương thấy Đậu Chiêu thì vẫn còn kinh hồn bạt vía.
Tố Tâm không khỏi lườm Trần Gia một cái.
Hai tiểu cô nương tuy tính tình không quá hoạt bát, nhưng ứng đáp cũng xem như khéo léo. Sao mới có mấy ngày đã giống bông cải khô, hoàn toàn không có sức sống.
Rốt cuộc tên Trần Gia này đã nói những gì?
Bộ dạng sợ hãi rụt rè, ánh mắt hoảng sợ lo lắng kia hoàn toàn khác biệt so với lần gặp trước, còn không bằng một phần nha hoàn đến từ điển trang của phủ Anh Quốc Công. Vậy làm sao có thể hầu hạ bên cạnh phu nhân?
Nàng oán thầm trong lòng, nghĩ vạn nhất phu nhân không vừa ý hai tiểu cô nương này thì nên sắp xếp họ ở đâu.
Đậu Chiêu lại cảm thấy hai tiểu cô nương không tồi.
Tuy làn da phơi nắng có hơi đen, ngón tay cũng thô ráp, nhưng mặt mày mang vài phần ngay thẳng, vừa nhìn đã biết từ nhỏ được dạy dỗ nghiêm minh, tin rằng rất nhanh có thể hòa nhập với cuộc sống ở Di Chí Đường.
Nàng quan tâm hỏi tình cảnh trong nhà hai người.
Muội muội Ngân Quế nhút nhát không dám nói lời nào, trốn sau lưng tỷ tỷ Kim Quế.
Hai chân Kim Quế cũng run bần bật, nhưng vẫn cố gắng lắp bắp đáp: "Trong nhà nhiều huynh đệ, ít tỷ muội. Mấy đường tỷ đều đã xuất giá, chỉ có tôi và muội muội giúp mẫu thân làm đồ ăn cho mọi người mỗi sáng, còn phải quét sân, giặt hồ, khâu vá quần áo......"
Nàng sợ Trần Gia tức giận, thật sự sẽ nhốt người thân mình trở lại ngục nên chuyện trong nhà không dám kể, càng đừng nói kêu oan trước mặt Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu nào biết, chỉ cảm thấy hứng thú với con cháu xuất thân võ gia như Kim Quế, cười hỏi: "Ngươi phải giặt đồ, khâu vá quần áo cho cả nhà ư?"
Kim Quế gật đầu, nơm nớp lo sợ trả lời: "Nhà chúng tôi nhiều đời ở Võ Di, không phân gia nên tổng cộng có hơn bốn mươi khẩu, tất cả đều sống cùng nhau, mấy chuyện giặt đồ nấu cơm đều do đại bá mẫu cùng chúng tôi làm."
Đậu Chiêu trầm ngâm hỏi: "Nhà các ngươi xảy ra chuyện, ngay cả phụ nhân cũng bị bắt sao?"
Nước mắt Kim Quế lập tức rơi xuống, nức nở kể: "Ngoại trừ thất thúc dẫn theo mấy đường huynh ra ngoài rèn luyện, thì tất cả những người khác đều bị bắt......"
Nói tới đây, nàng rất muốn cầu xin vị phu nhân hòa nhã trước mắt này cứu người thân mình, nhưng nhớ đến những lời Trần Gia căn dặn lại không dám hé miệng, đành đáng thương nhìn Đậu Chiêu, hy vọng Đậu Chiêu có thể nhận ra rồi chủ động hỏi tới.
Đậu Chiêu thở dài trong lòng, dịu dàng bảo: "Các ngươi không cần lo lắng chuyện nhà mình. Ta đã cho người đi hỏi, cũng không phải việc gì to tát. Trần đại nhân đã giúp rửa sạch oan tình, người thân các ngươi đã ra ngục, ruộng đất bị xung công cũng đã trả về. Các ngươi cứ an tâm ở lại chỗ ta làm việc, đợi lớn một chút sẽ cho các ngươi đoàn tụ với gia đình."
Kim Quế và Ngân Quế mừng đến phát khóc, "bịch" "bịch" "bịch" không ngừng dập đầu với Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu bảo Cam Lộ đỡ hai tỷ muội đứng lên, rồi giao người cho Tố Tâm dạy dỗ, cũng nói với hai tỷ muội: "Nếu các ngươi nhớ nhà thì có thể viết thư nhờ Triệu nương tử tìm người giúp gửi tin về Võ Di ."
Sau khi sửng sốt rất lâu mới hồi phục tinh thần, hai tiểu cô nương lại quỳ xuống dập đầu với Đậu Chiêu, may mà Tố Tâm nhanh tay giữ chặt. Hai tiểu cô nương đương nhiên biết được thực lực của người cùng đạo, không thể không quan sát Tố Tâm, lại thấy Tố Tâm thùy mị xinh đẹp, đâu giống người học võ, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
Tố Tâm nhân cơ hội kéo người lui xuống, dạy họ cách kiềm chế cảm xúc, lại dạy họ phải ra dáng thế nào mới thích hợp làm đại nha hoàn......
Kim Quế cùng Kim Quế khiêm tốn học hỏi.
Đậu Chiêu yên lòng, đang cùng mẫu thân Trần Hạch bàn bạc hôn sự của Tố Lan thì bất ngờ nhận được tin cữu cữu Triệu Tư sắp vào kinh, hiện tại đã đến Thông Châu.
Nàng vui mừng khôn xiết.
Ngẫm nghĩ đã mười bốn năm nàng không gặp cữu cữu.
Cũng không biết cữu cữu hiện tại thế nào?
Giống kiếp trước sắc mặt tiều tụy, một đầu hoa râm; hay là thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn vì con đường làm quan thuận lợi??
Đậu Chiêu không chờ nổi, lập tức đến ngõ Ngọc Kiều.
Cữu mẫu và biểu tỷ đang sai bảo nha hoàn bà tử quét dọn đình viện, trang hoàng nhà cửa, mua bán thịt cá, vô cùng bận rộn.
Đậu Chiêu thấy vậy liền biết cữu mẫu đã nghe tin, nàng hỏi: "Rốt cuộc khi nào cữu cữu có thể vào kinh? Tùy tùng bên người nói thế nào ạ?"
Để đảm bảo chặng đường suôn sẻ thì cần có tùy tùng đi trước sắp xếp chỗ ở và báo tin.
"Nói chiều mai sẽ vào thành." Mợ kìm nén không được vui sướng dẫn Đậu Chiêu vào nội thất, phân phó nha hoàn mang trái cây tươi lên, bảo "Con cũng đừng nóng vội, cữu cữu con vừa vào thành, ta sẽ lập tức nói cho hắn biết con đã đến!"
Đậu Chiêu liên tục gật đầu: "Hay là sáng sớm mai con cũng đi đón? Lúc cữu cữu đi, con mới ba tuổi. Cữu cữu chắc chắn không nhận ra con......" Nàng phấn khích nói.
Cữu mẫu cười, vỗ vỗ tay nàng: "Được, mai chúng ta cùng đi."
Đậu Chiêu cười tủm tỉm gật đầu.
Tống Mặc đến đây.
"Biết nàng sẽ đến ngõ Ngọc Kiều tìm cữu mẫu." Hắn cười đùa, "Nên ta cũng đến kiếm bữa cơm."
Cữu mẫu vô cùng vui vẻ, luôn miệng nói "Cầu mà không được". còn tự mình xuống bếp làm vài món sở trường chiêu đãi bọn họ dùng bữa tối.
Triệu Chương Như ghé tai Đậu Chiêu thì thầm: "Xem kìa, lại chạy đến rồi! Hắn dính muội cả ngày như vậy, muội không thấy phiền à!"
Đậu Chiêu tươi cười đáp: "Muội không thấy phiền! Muội thấy rất tốt, muội rất thích."
Triệu Chương Như trợn tròn hai mắt, á khẩu không nói lên lời.
Còn khóe miệng Tống Mặc đã nhếch đến trời cao.
Dùng xong cơm tối, Đậu Chiêu và Tống Mặc ngồi xe ngựa hồi phủ.
Tống Mặc đột nhiên lấy ra một hộp gỗ tử đàn đưa cho Đậu Chiêu.
"Là gì vậy?" Đậu Chiêu ngạc nhiên, vừa hỏi nàng vừa mở hộp ra .
Lụa nhung Chương Giang đỏ rực bọc lấy vòng ngọc dương chi.
Vòng ngọc kia khắc hình hoa sen cách điệu, tao nhã tự nhiên, nhưng vẫn không kém phần quý giá xuất sắc.
"Đây là?" Đậu Chiêu khó hiểu nhìn Tống Mặc.
Tống Mặc khẽ cười, đáp: "Đây là thưởng cho nàng."
"Thưởng cho ta? Vì sao lại thưởng cho ta?"
Tống Mặc không trả lời: "Nàng cứ nhận đi."
Đậu Chiêu không hiểu, nhưng nàng dò hỏi thế nào Tống Mặc vẫn không chịu trả lời. Nàng đành nhận vòng ngọc: "Vòng ngọc này từ chỗ nào thế? Tự nhiên chàng cất trang sức trong người như vậy để làm gì?" trong giọng điệu có vài phần hoài nghi khó nhận thấy.
Tống Mặc tươi cười sáng chói, đáp: "Hôm nay Đới Kiến hẹn ta ăn cơm, ta đi ngang qua Ngọc Bảo hiên, thấy vòng ngọc này không tệ nên mua về."
Sinh thần Đậu Chiêu vốn dĩ phải mời khách đến, nhưng còn có Tống Nghi Xuân ở gian chính nên không tiện làm lớn, chỉ đành ăn một chén mỳ trường thọ mà thôi. Hôm đó Tống Mặc đã tặng Đậu Chiêu một cây trâm ngọc dương chi khắc hình hoa sen, hôm nay lại thấy vòng ngọc kia vô cùng xứng đôi nên đã mua về. Ban đầu dự định mấy ngày nữa tìm lý do để tặng, ai ngờ nghe lời nàng nói chiều nay thì nhịn không được đã lấy luôn ra.
"Thật vậy?" Đậu Chiêu liếc xéo Tống Mặc.
"Lừa nàng làm gì?" Tống Mặc thẳng thắn đáp.
Chỉ cần không phải là đồ thu hối lộ thì được.
Đậu Chiêu an tâm nhận, nàng hỏi Tống Mặc: "Chuyện Khuông gia thuận lợi chứ?"
"Đương nhiên." Giọng Tống Mặc mang theo vài phần ngạo nghễ, "Bá Ngạn sắp tham gia kỳ thi mùa xuân, nếu ta không xử lý tốt chuyện này rồi để hắn phân tâm, thì chẳng phải là lỗi của ta sao?"
Đậu Chiêu cười khanh khách, đột nhiên hôn hắn một cái, chậm rãi nói: "Đây là thưởng cho chàng!"
Tống Mặc nghiêm mặt: "Ngày mai ta muốn mời Bá Ngạn và Thập Nhị cữu huynh uống rượu, ta bận rộn giúp đỡ bọn họ như vậy có phải nên được thưởng thêm không?"
Đậu Chiêu cười đến mức không ngồi thẳng lưng.
Dọc đường về hai người không ngừng trêu đùa nhau.
Lúc xe ngựa đi qua cổng chính phủ Anh Quốc Công, trùng hợp chạm mặt Tống Nghi Xuân cũng vừa uống rượu say khướt trở về.
Tống Nghi Xuân nghe thấy trong xe ngựa kia có tiếng cười nói vui vẻ như chuông bạc thì sắc mặt lập tức sa sầm như mây đen.
Đậu Chiêu căn bản không biết Tống Nghi Xuân buồn bực, nàng ở nhà lục tung rương hòm, tìm thấy hai Hấp nghiên của phụ thân cho, hai thỏi mực Hồ Định, hai bộ bút lông sói, hai khối ngọc Hòa Điền chặn giấy, một cái lò tráng men bạc để hơ ấm mực, rồi dùng hộp quà gói tất cả lại, ngày hôm sau đến ngõ Ngọ Kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.