Quyển 3 - Chương 203: Hoàng Đế khiến người ta không biết phải nói gì
Chúng Thần
22/02/2013
Trước đây Bạch Khởi chưa từng đi mời Vạn Lý Vân… không phải vì Bạch Khởi không muốn mà thật ra lúc đó Bạch Khởi có chút lo lắng khi đi mời Vạn Lý Vân, mời hắn làm gì? Đi giúp bày mưu tính kế cho các quý tộc đệ tử sao? Nghĩ lại thì đối phương chắc cũng sẽ không đồng ý… Hơn nữa cho dù là đồng ý thì sợ là Bạch Khởi cũng sẽ bị người ta ghen ghét. Nhưng tình hình bây giờ không giống trước đây, Bạch Khởi bây giờ đã làm Đế Quốc Nhất Đẳng Thế tập Hầu Tước, là Bắc phương Nguyên soái thống lĩnh vạn binh mã, được phong một hành tỉnh. Mặc dù không nói là quyền thế khuynh trời, nhưng ít nhất đã là người có tước hiệu hàng đầu của Đế Quốc, Bạch Khởi cũng không có gì phải cố kị, vì vậy tự nhiên nhớ tới Vạn Lý Vân.
Nghĩ là làm, đó chính là phong cách của Bạch Khởi, nghĩ đến chuyện này, Bạch Khởi liền hô to với thân binh đang đứng ngoài cửa:
- Người đâu… chuẩn bị ngựa… theo ta ra khỏi thành.
Nói xong trong lòng như lửa đốt mang theo mấy trăm kỵ binh cùng nhau hùng hồn nhằm phía ngoại thành nơi ở của Vạn Lý Vân mà phóng.
o0o
Nơi ở của Vạn Lý Vân nằm trên một ngọn núi cách ngoài La Đức Thành mười dặm. Trên ngọn núi bốn phía đầy các loại liễu trúc. Bên ngoài của đám liễu trúc đó còn có một con sông nhỏ, ngoài con sông nhỏ là một cánh rừng rậm rạp, một phiến đá nhô ra làm thành một con đường nhỏ xuyên qua rừng cây, nối thẳng với bên trong. Từ xa có thể nhìn thấy một ngôi nhà tranh đơn sơ trên đỉnh núi, đầy huyền ảo, tưởng như gần trước mắt lại tưởng như ở rất xa, xung quanh sương trắng lượn lờ, hoa điểu tề phi giống như tiên Cảnh giữa nhân gian vậy.
- Đại nhân… phía trước chính là nơi ở của Vạn Lý Vân.
Một thân binh ngồi trên lưng ngựa bên cạnh Bạch Khởi chỉ về phía ngọn núi xa xa, thấp giọng nói với Bạch Khởi.
- Được… chúng ta đi…
Bạch Khởi gật gật đầu rồi đi vào bên trong, chỉ chốc lát đã tới bên ngoài ngôi nhà tranh, mấy trăm kỵ binh đều xuống ngựa, Bạch Khởi cũng theo xuống, đứng ở ngoài cửa hô lớn:
- Bắc phương Nguyên soái của Bất Diệt Hoàng Triều, Bạch Khởi xin cầu kiến Vạn Lý Vân tiên sinh.
Thế giới phân chia đẳng cấp của quý tộc và dân thường rất nghiêm ngặt. Bạch Khởi dùng hai chữ cầu kiến, đã có thể nói là vạn phần muốn chiêu hiền đãi sĩ rồi, dù sao Vạn Lý Vân mặc dù có tiếng nhưng rốt cuộc chẳng qua cũng chỉ là một thường dân mà thôi. Bạch Khởi có thể làm như vậy là đã rất nể tình rồi, đổi lại là quý tộc khác thì e là đã không thể nói được như vậy.
Kẹt kẹt~~
Một người hầu mở cánh cửa gỗ của ngôi nhà tranh đi ra, cung kính hành lễ với Bạch Khởi rồi nói:
- Nguyên soái đại nhân… chủ nhân nhà tôi có nói, hôm nay không tiếp khách… mời ngài về cho.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Chủ nhân nhà ngươi là cái thứ gì? Cũng dám nói những lời như vậy với Nguyên soái sao? Nơi này cũng là địa bàn của Bất Diệt Hoàng Triều, toàn bộ La Đức hành tỉnh đều là đất của đại nhân nhà ta. Đại nhân nhà ta là Nhất Đẳng Thế tập Hầu Tước, là Bắc phương Nguyên soái Đế Quốc, đã hạ mình đến đây cầu kiến chủ nhân nhà ngươi, là vinh dự của nhà các ngươi, các ngươi lại dám không gặp sao? Ngươi có tin là ta sẽ giết chết các ngươi không?
Một thân binh bên cạnh Bạch Khởi sau khi nghe xong liền lập tức phát hỏa, không nhịn được nói như vậy.
Những thân binh này phần lớn đều là những người đã cùng vào sinh ra tử cùng với Bạch Khởi, trong đó không ít người là lão binh đã trải qua rất nhiều trận chiến, bọn họ đối với Bạch Khởi mà nói không chỉ có sự trung thành thuần túy, mà là sự sùng bái mù quáng, cam tâm vì Bạch Khởi mà hy sinh tính mạng. Đối với bọn họ mà nói, đối phương không gặp Bạch Khởi thì đó chính là nỗi nhục lớn của Bạch Khởi, là nỗi nhục lớn đối với bọn họ, vì vậy bọn họ mới phát hỏa lên như vậy…
- Không gặp sao? Được rồi… Ngày mai ta lại tới…
Nhưng Bạch Khởi đã phất tay ngăn cản thủ hạ của mình. Bọn thủ hạ từ từ lùi xuống, sau đó Bạch Khởi quay sang nói với tên người hầu, nói xong liền xoay người rời đi… cũng không lưu lại quá lâu.
Cao nhân… đều là những người cậy tài khinh người, Bạch Khởi có thể hiểu được, Lưu Bị còn ba lần đến thỉnh mời Gia Cát Lượng cơ mà, vậy thì Bạch Khởi sao không thể làm như vậy được chứ? Cho nên Bạch Khởi cũng không nghĩ gì nhiều mà xoay người rời đi…
Đúng như lời Bạch Khởi đã nói… ngày thứ hai hắn lại tới, nhưng đáng tiếc kết quả đạt được vẫn như vậy, điều này khiến cho Bạch Khởi có chút phiền muộn, những ngày tiếp theo Bạch Khởi lại tới, liên tiếp như vậy đến bảy ngày, đáng tiếc là kết quả bảy ngày đều như nhau. Vạn Lý Vân ở trong phòng nhưng vẫn không ra gặp mình, điều này khiến Bạch Khởi rất căm tức, rất tức giận, nhẫn nại đã đến cực hạn rồi. Huống hồ đến bây giờ đã sang ngày thứ bảy, khoảng cách Bạch Khởi tìm kiếm một tộc trong số Hắc Ám Lục Tộc đã chỉ còn có một ngày. Chuyện này khiến Bạch Khởi rất phiền muộn, vì tin tức hắn biết về Hắc Ám Lục Tộc vẫn chẳng có thông tin gì.
Bởi vậy Bạch Khởi rất căm tức, rất tức giận, sau khi Vạn Lý Vân cự tuyệt gặp Bạch Khởi, Bạch Khởi đã phát hỏa rồi, không nói nhiều, hạ bút điều động hai vạn binh mã vây kín bên ngoài nhà của Vạn Lý Vân. Toàn bộ binh mã của Thiết Huyết Quân Đoàn đều tuần tra ở ngoài, chặn tất cả nguồn lương thực đưa đến cho nơi ở của Vạn Lý Vân, hơn nữa còn phái người chặn nguồn nước, quả nhiên Bạch Khởi đã thật sự tức giận.
Mang theo bên mình một ngàn kỵ binh, còn có Lưu Dịch Tư và Độc Cô Chiến Thiên, sau khi chặn đứt tất cả các nguồn lương thực và nguồn nước, lại tới ngôi nhà tranh một lần nữa.
- Đại Nguyên soái, chủ nhân nhà tôi đã nói rồi, không gặp ngài… mời ngài quay về cho…
Vẫn là tên người hầu đó, vẫn là câu nói đó, lúc trước Bạch Khởi vẫn lấy lễ để đối đáp nhưng cho đến lúc này đã không còn tâm trạng tốt như vậy nữa, lạnh lùng nhìn tên người hầu đang đứng trước mặt, Bạch Khởi nói:
- Không gặp? Được… quay về nói với chủ nhân của ngươi… không gặp, ta có thể… đã cắt tất cả nguồn nước, lương thực ở đây, ngăn cấm bất cứ ai ra vào, ngươi hỏi hắn gặp hay là không gặp.
- Đại nhân…
Tên người hầu sau khi nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt, sau đó há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng khi chưa mở miệng ra nói đã thấy Bạch Khởi ngồi trên chiến mã nheo mắt lạnh lùng nói:
- Ngươi nói thêm một câu… ta sẽ giết ngươi.
Bạch Khởi vừa nói như vậy, tên người hầu đã sợ rụt đầu lại, vội vàng khúm núm theo hướng trong nhà mà chạy đi. Chỉ một lát sau, Vạn Lý Vân đã cầm bầu rượu xuất hiện trước mặt Bạch Khởi, cười lớn rồi đi ra, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói:
- Đại Nguyên soái, ý của ngươi tới đây ta đã biết rồi, nhưng đáng tiếc là Vạn Lý Vân ta đã quen sống ở nơi Thiên nhiên hữu tình này, không muốn ra ngoài. Đại Nguyên soái hà tất không cho một tên người hầu đi qua như vậy, làm tổn hại đến danh tiếng của ngài, còn về phần tôi… xin hãy buông tha cho tôi… tôi thật sự không muốn xuống núi.
- Không muốn xuống núi? Được… đã vậy thì ta sẽ giết ngươi…
Bạch Khởi lạnh lùng nói.
- Giết ta? Đại Nguyên soái lẽ nào không sợ hậu quả của chuyện này khi truyền ra ngoài sao?
Vạn Lý Vân nheo mắt nói
- Sợ? Tại sao ta phải sợ chứ? Toàn bộ La Đức đều là đất của ta, ta có thể làm bất cứ chuyện gì mà ta muốn, căn bản không phải hỏi qua người khác, ngươi đang ở trên địa bàn của ta nếu có thể vì ta mà sở dụng thì tốt, nếu không thể vì ta thì đương nhiên phải giết.
Bạch Khởi lạnh lùng nói.
Lời nói này khiến cho khóe miệng của Vạn Lý Vân xuất hiện một nụ cười, nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt nói:
- Ngài nhất định muốn giết ta sao? Phải biết rằng bên ngoài đang truyền tin ở chỗ tôi có Thượng cổ Ma pháp trận, điều đó không phải là giả, cho dù ngài tu luyện cao sâu, chỉ sợ là cũng khó mà đột phá.
- Đột phá? Tại sao ta phải đột phá Thượng cổ Ma pháp trận của ngươi chứ? Thật là buồn cười… nói cho ngươi biết, ta sẽ không tự tay giết ngươi, ta sẽ cắt đứt nguồn nước của ngươi, lương thực của ngươi, ta sẽ xem ngươi có thể chịu được bao lâu.
Bạch Khởi cười ha hả rồi nói. Lời này khiến cho Vạn Lý Vân cảm thấy lo lắng, trong chốc lát không biết nói gì để chống đỡ, câu nói này thật sự khiến Vạn Lý Vân không muốn đụng độ với con người như Bạch Khởi… làm chuyện này thật sự là… có chút vô sỉ.
Nhưng không biết tại sao Vạn Lý Vân sau khi nghe xong lời của Bạch Khởi liền nheo mắt lại, lại mang cả chút hài hước, không nói gì mà chỉ hỏi:
- Vậy tôi muốn hỏi Đại Nguyên soái nếu trước mặt ngài có mười vạn thường dân bách tính, và một kẻ thù có hại cho ngài, ngài muốn giết kẻ thù của ngài thì phải hi sinh mười vạn bách tính đó, vậy ngài sẽ làm thế nào?
- Vẫn phải… giết.
Bạch Khởi nói không chút do dự, sau khi nói xong còn nói thêm:
- Thà rằng ta phụ người trong Thiên hạ, còn hơn để người trong Thiên hạ phụ ta…
- Thà rằng ta phụ người trong Thiên hạ, chứ không để người trong Thiên hạ phụ ta…
Vạn Lý Vân nghe xong lời này thì tinh tế thưởng thức một lúc, sau đó phá lên cười lớn, tiếng cười quả có chút kỳ diệu, sau khi cười xong chỉ thấy Vạn Lý Vân bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất quay về phía Bạch Khởi hô to:
- Vạn Lý Vân bái kiến chủ nhân!
Tình Cảnh đó làm Bạch Khởi có chút sửng sốt, không rõ hắn rốt cuộc sao lại như vậy, hắn khó khăn như thế, sao lại đột nhiên quỳ rạp xuống đất bái mình làm chủ nhân đơn giản như vậy…
Nghĩ là làm, đó chính là phong cách của Bạch Khởi, nghĩ đến chuyện này, Bạch Khởi liền hô to với thân binh đang đứng ngoài cửa:
- Người đâu… chuẩn bị ngựa… theo ta ra khỏi thành.
Nói xong trong lòng như lửa đốt mang theo mấy trăm kỵ binh cùng nhau hùng hồn nhằm phía ngoại thành nơi ở của Vạn Lý Vân mà phóng.
o0o
Nơi ở của Vạn Lý Vân nằm trên một ngọn núi cách ngoài La Đức Thành mười dặm. Trên ngọn núi bốn phía đầy các loại liễu trúc. Bên ngoài của đám liễu trúc đó còn có một con sông nhỏ, ngoài con sông nhỏ là một cánh rừng rậm rạp, một phiến đá nhô ra làm thành một con đường nhỏ xuyên qua rừng cây, nối thẳng với bên trong. Từ xa có thể nhìn thấy một ngôi nhà tranh đơn sơ trên đỉnh núi, đầy huyền ảo, tưởng như gần trước mắt lại tưởng như ở rất xa, xung quanh sương trắng lượn lờ, hoa điểu tề phi giống như tiên Cảnh giữa nhân gian vậy.
- Đại nhân… phía trước chính là nơi ở của Vạn Lý Vân.
Một thân binh ngồi trên lưng ngựa bên cạnh Bạch Khởi chỉ về phía ngọn núi xa xa, thấp giọng nói với Bạch Khởi.
- Được… chúng ta đi…
Bạch Khởi gật gật đầu rồi đi vào bên trong, chỉ chốc lát đã tới bên ngoài ngôi nhà tranh, mấy trăm kỵ binh đều xuống ngựa, Bạch Khởi cũng theo xuống, đứng ở ngoài cửa hô lớn:
- Bắc phương Nguyên soái của Bất Diệt Hoàng Triều, Bạch Khởi xin cầu kiến Vạn Lý Vân tiên sinh.
Thế giới phân chia đẳng cấp của quý tộc và dân thường rất nghiêm ngặt. Bạch Khởi dùng hai chữ cầu kiến, đã có thể nói là vạn phần muốn chiêu hiền đãi sĩ rồi, dù sao Vạn Lý Vân mặc dù có tiếng nhưng rốt cuộc chẳng qua cũng chỉ là một thường dân mà thôi. Bạch Khởi có thể làm như vậy là đã rất nể tình rồi, đổi lại là quý tộc khác thì e là đã không thể nói được như vậy.
Kẹt kẹt~~
Một người hầu mở cánh cửa gỗ của ngôi nhà tranh đi ra, cung kính hành lễ với Bạch Khởi rồi nói:
- Nguyên soái đại nhân… chủ nhân nhà tôi có nói, hôm nay không tiếp khách… mời ngài về cho.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Chủ nhân nhà ngươi là cái thứ gì? Cũng dám nói những lời như vậy với Nguyên soái sao? Nơi này cũng là địa bàn của Bất Diệt Hoàng Triều, toàn bộ La Đức hành tỉnh đều là đất của đại nhân nhà ta. Đại nhân nhà ta là Nhất Đẳng Thế tập Hầu Tước, là Bắc phương Nguyên soái Đế Quốc, đã hạ mình đến đây cầu kiến chủ nhân nhà ngươi, là vinh dự của nhà các ngươi, các ngươi lại dám không gặp sao? Ngươi có tin là ta sẽ giết chết các ngươi không?
Một thân binh bên cạnh Bạch Khởi sau khi nghe xong liền lập tức phát hỏa, không nhịn được nói như vậy.
Những thân binh này phần lớn đều là những người đã cùng vào sinh ra tử cùng với Bạch Khởi, trong đó không ít người là lão binh đã trải qua rất nhiều trận chiến, bọn họ đối với Bạch Khởi mà nói không chỉ có sự trung thành thuần túy, mà là sự sùng bái mù quáng, cam tâm vì Bạch Khởi mà hy sinh tính mạng. Đối với bọn họ mà nói, đối phương không gặp Bạch Khởi thì đó chính là nỗi nhục lớn của Bạch Khởi, là nỗi nhục lớn đối với bọn họ, vì vậy bọn họ mới phát hỏa lên như vậy…
- Không gặp sao? Được rồi… Ngày mai ta lại tới…
Nhưng Bạch Khởi đã phất tay ngăn cản thủ hạ của mình. Bọn thủ hạ từ từ lùi xuống, sau đó Bạch Khởi quay sang nói với tên người hầu, nói xong liền xoay người rời đi… cũng không lưu lại quá lâu.
Cao nhân… đều là những người cậy tài khinh người, Bạch Khởi có thể hiểu được, Lưu Bị còn ba lần đến thỉnh mời Gia Cát Lượng cơ mà, vậy thì Bạch Khởi sao không thể làm như vậy được chứ? Cho nên Bạch Khởi cũng không nghĩ gì nhiều mà xoay người rời đi…
Đúng như lời Bạch Khởi đã nói… ngày thứ hai hắn lại tới, nhưng đáng tiếc kết quả đạt được vẫn như vậy, điều này khiến cho Bạch Khởi có chút phiền muộn, những ngày tiếp theo Bạch Khởi lại tới, liên tiếp như vậy đến bảy ngày, đáng tiếc là kết quả bảy ngày đều như nhau. Vạn Lý Vân ở trong phòng nhưng vẫn không ra gặp mình, điều này khiến Bạch Khởi rất căm tức, rất tức giận, nhẫn nại đã đến cực hạn rồi. Huống hồ đến bây giờ đã sang ngày thứ bảy, khoảng cách Bạch Khởi tìm kiếm một tộc trong số Hắc Ám Lục Tộc đã chỉ còn có một ngày. Chuyện này khiến Bạch Khởi rất phiền muộn, vì tin tức hắn biết về Hắc Ám Lục Tộc vẫn chẳng có thông tin gì.
Bởi vậy Bạch Khởi rất căm tức, rất tức giận, sau khi Vạn Lý Vân cự tuyệt gặp Bạch Khởi, Bạch Khởi đã phát hỏa rồi, không nói nhiều, hạ bút điều động hai vạn binh mã vây kín bên ngoài nhà của Vạn Lý Vân. Toàn bộ binh mã của Thiết Huyết Quân Đoàn đều tuần tra ở ngoài, chặn tất cả nguồn lương thực đưa đến cho nơi ở của Vạn Lý Vân, hơn nữa còn phái người chặn nguồn nước, quả nhiên Bạch Khởi đã thật sự tức giận.
Mang theo bên mình một ngàn kỵ binh, còn có Lưu Dịch Tư và Độc Cô Chiến Thiên, sau khi chặn đứt tất cả các nguồn lương thực và nguồn nước, lại tới ngôi nhà tranh một lần nữa.
- Đại Nguyên soái, chủ nhân nhà tôi đã nói rồi, không gặp ngài… mời ngài quay về cho…
Vẫn là tên người hầu đó, vẫn là câu nói đó, lúc trước Bạch Khởi vẫn lấy lễ để đối đáp nhưng cho đến lúc này đã không còn tâm trạng tốt như vậy nữa, lạnh lùng nhìn tên người hầu đang đứng trước mặt, Bạch Khởi nói:
- Không gặp? Được… quay về nói với chủ nhân của ngươi… không gặp, ta có thể… đã cắt tất cả nguồn nước, lương thực ở đây, ngăn cấm bất cứ ai ra vào, ngươi hỏi hắn gặp hay là không gặp.
- Đại nhân…
Tên người hầu sau khi nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt, sau đó há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng khi chưa mở miệng ra nói đã thấy Bạch Khởi ngồi trên chiến mã nheo mắt lạnh lùng nói:
- Ngươi nói thêm một câu… ta sẽ giết ngươi.
Bạch Khởi vừa nói như vậy, tên người hầu đã sợ rụt đầu lại, vội vàng khúm núm theo hướng trong nhà mà chạy đi. Chỉ một lát sau, Vạn Lý Vân đã cầm bầu rượu xuất hiện trước mặt Bạch Khởi, cười lớn rồi đi ra, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói:
- Đại Nguyên soái, ý của ngươi tới đây ta đã biết rồi, nhưng đáng tiếc là Vạn Lý Vân ta đã quen sống ở nơi Thiên nhiên hữu tình này, không muốn ra ngoài. Đại Nguyên soái hà tất không cho một tên người hầu đi qua như vậy, làm tổn hại đến danh tiếng của ngài, còn về phần tôi… xin hãy buông tha cho tôi… tôi thật sự không muốn xuống núi.
- Không muốn xuống núi? Được… đã vậy thì ta sẽ giết ngươi…
Bạch Khởi lạnh lùng nói.
- Giết ta? Đại Nguyên soái lẽ nào không sợ hậu quả của chuyện này khi truyền ra ngoài sao?
Vạn Lý Vân nheo mắt nói
- Sợ? Tại sao ta phải sợ chứ? Toàn bộ La Đức đều là đất của ta, ta có thể làm bất cứ chuyện gì mà ta muốn, căn bản không phải hỏi qua người khác, ngươi đang ở trên địa bàn của ta nếu có thể vì ta mà sở dụng thì tốt, nếu không thể vì ta thì đương nhiên phải giết.
Bạch Khởi lạnh lùng nói.
Lời nói này khiến cho khóe miệng của Vạn Lý Vân xuất hiện một nụ cười, nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt nói:
- Ngài nhất định muốn giết ta sao? Phải biết rằng bên ngoài đang truyền tin ở chỗ tôi có Thượng cổ Ma pháp trận, điều đó không phải là giả, cho dù ngài tu luyện cao sâu, chỉ sợ là cũng khó mà đột phá.
- Đột phá? Tại sao ta phải đột phá Thượng cổ Ma pháp trận của ngươi chứ? Thật là buồn cười… nói cho ngươi biết, ta sẽ không tự tay giết ngươi, ta sẽ cắt đứt nguồn nước của ngươi, lương thực của ngươi, ta sẽ xem ngươi có thể chịu được bao lâu.
Bạch Khởi cười ha hả rồi nói. Lời này khiến cho Vạn Lý Vân cảm thấy lo lắng, trong chốc lát không biết nói gì để chống đỡ, câu nói này thật sự khiến Vạn Lý Vân không muốn đụng độ với con người như Bạch Khởi… làm chuyện này thật sự là… có chút vô sỉ.
Nhưng không biết tại sao Vạn Lý Vân sau khi nghe xong lời của Bạch Khởi liền nheo mắt lại, lại mang cả chút hài hước, không nói gì mà chỉ hỏi:
- Vậy tôi muốn hỏi Đại Nguyên soái nếu trước mặt ngài có mười vạn thường dân bách tính, và một kẻ thù có hại cho ngài, ngài muốn giết kẻ thù của ngài thì phải hi sinh mười vạn bách tính đó, vậy ngài sẽ làm thế nào?
- Vẫn phải… giết.
Bạch Khởi nói không chút do dự, sau khi nói xong còn nói thêm:
- Thà rằng ta phụ người trong Thiên hạ, còn hơn để người trong Thiên hạ phụ ta…
- Thà rằng ta phụ người trong Thiên hạ, chứ không để người trong Thiên hạ phụ ta…
Vạn Lý Vân nghe xong lời này thì tinh tế thưởng thức một lúc, sau đó phá lên cười lớn, tiếng cười quả có chút kỳ diệu, sau khi cười xong chỉ thấy Vạn Lý Vân bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất quay về phía Bạch Khởi hô to:
- Vạn Lý Vân bái kiến chủ nhân!
Tình Cảnh đó làm Bạch Khởi có chút sửng sốt, không rõ hắn rốt cuộc sao lại như vậy, hắn khó khăn như thế, sao lại đột nhiên quỳ rạp xuống đất bái mình làm chủ nhân đơn giản như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.