Quyển 3 - Chương 202: Tiến cung diện Thánh
Chúng Thần
22/02/2013
Ngày thứ hai bọn Bạch Khởi tiếp tục xuất phát. Sau năm ngày cả Quân đoàn binh mã đã đến được ngoài La Đức Thành. Thành chủ của La Đức Thành là Thôi La và Sư đoàn trưởng Á Long của Sư đoàn Thủ Bị đã sớm đợi ở ngoài cửa, mang theo các Vương tộc, phú thương trong thành đứng ở vị trí ngoài cửa thành để nghênh đón Bạch Khởi.
Phải biết rằng La Đức hành tỉnh bây giờ đã là đất phong cho Bạch Khởi, sau này tất cả đều là của Bạch Khởi, tất cả mọi thứ của La Đức hành tỉnh đều do Bạch Khởi làm chủ, bất luận là Thành chủ hay là Thủ Bị quân trên danh nghĩa đều là thủ hạ của Bạch Khởi. Mặc dù trong lòng bọn họ không thừa nhận nhưng cũng phải phục tùng Bạch Khởi, hơn nữa Bạch Khởi đối với bọn họ có uy quyền tuyệt đối. Đương nhiên trong Vương Quốc, cách đốc thúc quý tộc phong địa thì trú quân là cách đốc thúc tốt nhất.
Trú quân khổng lồ đủ để làm các đại quý tộc kinh sợ, nhưng vừa khéo chính là việc của Bắc phương Nguyên soái của Đế Quốc. La Đức hành tỉnh cũng vừa vặn nằm trong phạm vi trấn thủ của Bạch Khởi. Trú quân ở đây cũng là thủ hạ của Bạch Khởi, vì vậy Bạch Khởi đối với phong địa của mình mà nói có quyền thống trị tuyệt đối.
Đương nhiên Lý Tự Minh không phải là người ngốc cũng không phải là kẻ điên, ông ta không thể không biết chỗ lợi chỗ hại của việc mình làm ở đâu? Phải biết rằng, đem một hành tỉnh giao cho Bạch Khởi làm phong địa căn bản là rất không thích hợp. Hơn nữa còn giao quyền lợi trú quân cho Bạch Khởi, thậm chí còn giao cả bảy Quân đoàn, điều này căn bản chính là cấp địa bàn, lại cấp người cho Bạch Khởi, hoàn toàn tạo thế để Bạch Khởi ở vào thế tạo phản.
Lý Tự Minh mặc dù tín nhiệm Bạch Khởi nhưng e là cũng vẫn chưa đến trình độ này, cho nên đã giao cho Bạch Khởi quyền lợi lớn như vậy, còn giao cho Bạch Khởi một hành tỉnh làm địa bàn. Đó chính là vì để Bạch Khởi dễ dàng buôn bán ở La Đức hành tỉnh, chính là vì để chống đối Gia Lam tốt hơn, vì không lâu sau La Đức hành tỉnh sẽ trở thành vùng đất tứ chiến. Gia Lam một ngày nào đó sẽ tiến công, trong đó La Đức là nơi đầu tiên trở thành chiến trường, một chiến trường mà sự sống chết vụt đến rất nhanh. Nơi này không thể xuất hiện chuyện không phối hợp trong lúc chỉnh đốn quân ngũ, Bạch Khởi phải có một hậu phương vững chắc, như vậy thì mới có thể chiến đấu tốt hơn.
Hơn nữa Lý Tự Minh cũng không sợ Bạch Khởi tạo phản, một là vì không có khả năng, dù sao gia đình Bạch Khởi vẫn ở trong Cảnh giới của Đế Quốc, hai là Lý Tự Minh cho rằng Bạch Khởi rất trung thành với Đế Quốc, nếu không, khi tác chiến sẽ không liều mạng như vậy. Thứ ba Bạch Khởi cũng không có khả năng tạo phản, bảy Quân đoàn mặc dù số lượng người không ít, nhưng việc cung ứng vật tư cho họ toàn bộ đều do Đế Quốc nắm giữ. Nhân khẩu của toàn bộ La Đức hành tỉnh cũng không hơn bảy trăm vạn người, mặc dù trước đây có vượt qua hai ngàn vạn người, nhưng đến bây giờ, sau khi đã trải qua mấy lần đại chiến, đã còn lại không đủ bảy trăm vạn người. Con số bảy trăm vạn người là số liệu căn cứ của hai năm trước, bây giờ e là đủ sáu trăm vạn người là vui mừng lắm rồi. Hơn nữa sáu trăm vạn người, nhưng trong đó không ít người là thương nhân, thợ mỏ, cùng với những người làm những nghề khác. Những người làm thủ công, sản xuất, trồng trọt chân chính sợ là không đủ năm mươi vạn. Năm mươi vạn người muốn cung ứng lương thực cho một trăm bốn mươi vạn người sao? Có khả năng không? Sợ là nếu phía Bạch Khởi tạo phản thì chỉ cần mười ngày là đã bị Đế Quốc cắt sạch lương thảo, Bạch Khởi và thủ hạ của hắn sẽ chết đói.
Huống hồ người của Gia Lam cũng không có khả năng hợp tác với Bạch Khởi. Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào Bất Diệt Hoàng Triều, Bạch Khởi chính là con hổ cản đường trước mặt bọn họ, không đi tiêu diệt Bạch Khởi là may rồi, nói gì đến chuyện hợp tác nữa? Chuyện này căn bản là chuyện hoang đường.
Còn lúc này nhìn đoàn nghênh đón xa xa trước mặt, Bạch Khởi không còn tâm trạng để ý đến nhiều chuyện như vậy, bởi vì hắn đang nói chuyện với Cửu U. Nội dung nói chuyện rất đơn giản, đó chính là nhiệm vụ lần này, nhiệm vụ tìm kiếm Hắc Ám Lục Tộc. Cho đến bây giờ đã không còn đủ mười ngày, đáng tiếc là Bạch Khởi đến bây giờ vẫn không có manh mối gì, muốn tìm Hắc Ám Lục Tộc thật khó như lên trời.
Điều này khiến cho tâm trạng của Bạch Khởi rất không tốt, giết bao nhiêu người, đánh bao nhiêu lần mới được thăng cấp một Tinh, nhưng trong nháy mắt một Tinh này đã được thu hồi, Bạch Khởi có thể còn cao hứng được nữa sao?
- Thuộc hạ chờ tham kiến Hầu Tước đại nhân…
Thành chủ Thôi La và Sư đoàn trưởng Sư đoàn Thủ Bị Á Long quỳ rạp xuống đất cung kính hô to khi Bạch Khởi đến. Tính mạng và tiền đồ của bọn họ từ hôm nay bắt đầu đã nằm trong tay Bạch Khởi, còn không đến phiên bọn họ không chịu hợp tác.
- À… chào mọi người…
Bạch Khởi cười lễ phép, sau đó khiêm tốn nói, không tạo cho người ta cảm giác khí cao ngạo mạn, nhưng trong ngữ khí này lại có một mùi vị khác, phảng phất như là mạn bất khinh tâm, lại phảng phất như không hề để ý.
Nhưng đối với chuyện này, bất luận là Thôi La hay là Á Long đều có thể hiểu được, dù sao Bạch Khởi bây giờ đã hoàn toàn không còn là nhân vật trên bọn họ chỉ một cấp bậc, khẩu khí như vậy cũng là chuyện bình thường. Nếu Bạch Khởi trên mặt lộ vẻ tươi cười, ân cần hỏi han bọn họ thì khi về nhà bọn họ sẽ nghĩ là không biết là đã đắc tội gì với đại nhân mà lại tạo thành bộ dạng như vậy.
- Đại nhân… chúng tôi đã chuẩn bị xong yến tiệc, mời ngài xem…
Thôi La cẩn thận hỏi qua Bạch Khởi, nhưng cũng không dám mời chắc chắn. Yến tiệc chẳng qua là kế hoạch mang tính lễ nghi trong bất cứ tình huống nào, thật ra căn bản hắn cũng không muốn mời Bạch Khởi đi uống rượu ăn cơm với bọn chúng, điều này căn bản là không có khả năng. Dù sao chức vị, địa vị của đối phương cũng cách bọn họ rất xa, còn về phía những người khác, sợ là ngay cả tư cách nói chuyện với Bạch Khởi cũng không có, Bạch Khởi không cần phải chiêu đãi bọn họ. Nhưng vì lễ phép Thôi La vẫn phải hỏi câu này, chủ nhân mới nhậm chức, hắn phải cẩn thận hầu hạ mới được.
Dù sao Bạch Khởi không phải là chủ nhân bình thường, nếu Hoàng Đế Bệ hạ đem La Đức hành tỉnh hay là La Đức Thành giao cho quý tộc khác, như vậy hắn và Á Long có thể hoàn toàn liên thủ xiểm nịnh đối phương, cũng sẽ không cẩn thận như vậy. Mặc dù vì lễ phép cũng phải cung kính, nhưng tuyệt đối sẽ không cố gắng lấy lòng. Nhưng… vấn đề là Bạch Khởi không phải là chủ nhân bình thường… hắn là Bạch Khởi… Danh xưng Sát Thần Bạch Khởi không phải là danh hão. Nếu bản thân dám xiểm nịnh đến một chủ nhân như vậy, sợ là chưa động thủ đã bị giết rồi, hơn nữa Á Long cũng sẽ không hợp tác với mình, mặc dù hai người đã là bạn hữu bao nhiêu năm. Nhưng trong thành ngoài thành, trong La Đức hành tỉnh, binh sĩ đồn trú đã vượt quá một trăm bốn mươi vạn, còn bảy Quân đoàn… bảy Quân đoàn từng người một đều có thể giết chết gia quyến của mình và Á Long. Huống hồ những binh sĩ này cũng không dám đồng ý với mình làm như vậy…
Cái gì gọi là làm Bắc phương Nguyên soái chứ? Bắc phương Nguyên soái chính là nhân vật phụ trách tất cả sức mạnh quân lực của toàn bộ khu vực phía Bắc, huống chi còn là thống lãnh của La Đức Thành. Sợ là chỉ cần một câu nói của người ta, hắn và Á Long đã lập tức bị xiểm nịnh rồi, không… không phải xiểm nịnh, chỉ cần một câu nói của Bạch Khởi sợ là hai người lập tức sẽ bị giết chết.
- Không… mọi người đều mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi… qua mấy ngày ta sẽ mở tiệc thiết đãi các vị…
Bạch Khởi chỉ nói một câu như vậy, coi như là câu trả lời lễ phép, còn những người xung quanh cũng không có bất mãn hay ngăn cản gì. Bọn họ tới đây chẳng qua là vì lễ phép, hơn nữa cũng tiện thể muốn để lại một ấn tượng tốt với Bạch Khởi, cho dù chỉ là để đối phương có thể nhớ dung mạo hay danh tính của mình cũng là tốt rồi. Bọn họ cũng không có yêu cầu gì khác, cho nên Bạch Khởi làm như vậy, bọn họ cũng không có bất mãn gì.
Nếu đổi lại là người khác thì e là đã không hiểu bọn họ, Bạch Khởi làm như vậy là rất lễ phép rồi, huống hồ không phải đã nói là qua mấy ngày sẽ mở tiệc khoản đãi hay sao? Đương nhiên… chuyện khoản đãi cũng phải xem mời ai, những người ở đây e là chỉ cần có thể đi đã là một vinh hạnh to lớn rồi.
- Vâng… vâng… vâng… Hầu Tước đại nhân mời ngài… chúng tôi đã vì ngài mà xây dựng một tòa Hầu Tước phủ, ở ngay chính giữa trong thành này… tôi sẽ đưa ngài qua đó.
Thôi La nghe xong lời này đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó vội vàng cười làm lành rồi nói như thế, nói xong liền dẫn bọn Bạch Khởi đi theo hướng vào thành.
o0o
Dưới sự hộ tống và bảo vệ của binh mã cùng hai ngàn thân binh do Lưu Dịch Tư tuyển chọn, Bạch Khởi mang theo Lộ Đức còn có Độc Cô Chiến Thiên tiến vào.
Thôi La vì bản thân mình mà đã chuẩn bị cả phủ đệ cho Bạch Khởi. Không nghi ngờ gì, Thôi La đã dùng hết tâm trí để làm cái phủ đệ này. Cửa lớn điêu khắc cẩm thạch, mái ngói màu đỏ, còn có cửa sổ được gia công với công nghệ đặc biệt. Cố tình thể hiện rõ sự huy hoàng và khí phái của chủ nhân. Mấy trăm nô bộc quỳ gối nghênh tiếp ngoài cửa, trên trăm tỳ nữ xinh đẹp xếp đầy hai hàng ở trong phủ. Tất cả đều có thể thấy rõ sự toàn tâm toàn ý của Thôi La.
Bạch Khởi cảm thấy rất mãn nguyện, gật gật đầu, coi như là sự khen ngợi đối với Thôi La. Sau đó đi vào trong nghỉ ngơi một lát, còn về phía Thôi La thì trong lòng đầy vui mừng. Đối với hắn mà nói, lấy lòng được Bạch Khởi chẳng khác nào lấy lòng tất cả… Chỉ cần một cái gật đầu của Bạch Khởi cũng đủ để Thôi La vô cùng hưng phấn rồi.
Rất nhanh Bạch Khởi đã ở trong phủ đệ được ba ngày rồi. Trong ba ngày Bạch Khởi ở đây, không hề rời khỏi phủ đệ, những mỹ nữ xinh đẹp Bạch Khởi cũng không động vào dù chỉ một người, không phải Bạch Khởi không muốn. Thực ra đây không phải là tâm ý của Bạch Khởi lúc này, vì Bạch Khởi đang lo lắng về chuyện của Hắc Ám Lục Tộc, chưa tìm thấy bọn chúng thì trong lòng Bạch Khởi vẫn hết sức khó chịu.
Ngày hôm nay, Bạch Khởi đang ngồi trong phòng đọc sách, lúc này đột nhiên trong sân truyền đến âm thanh tiếng bước chân vội vã. Âm thanh này khiến Bạch Khởi đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức nhìn thoáng qua tên thân binh đang đứng trước mặt, cau mày hỏi:
- Sao mà ngươi vội vàng như vậy? Có chuyện gì sao?
- Khởi bẩm đại nhân… bên ngoài có người cầu kiến, hắn nói là lão gia thỉnh hắn tới, hắn nói hắn tên là Tiếu Thiên Vũ…
Tên thân binh vội vàng quỳ rạp xuống đất vô cùng cung kính nói.
- Tiếu Thiên Vũ?
Bạch Khởi nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt, cảm thấy như có chút mơ hồ, hắn không nhớ là mình có quen một người như vậy, nhưng đã là người mà phụ thân của mình tiến cử, như vậy nhất định là có nguyên nhân, gặp hắn cũng không có vấn đề gì. Bạch Khởi vừa đứng dậy đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền xoay người nói với tên thân binh:
- Mời hắn tới phòng khách trước, kêu người hầu hạ hắn thật tốt, ta sẽ tới sau!
- Vâng!
Tên thân binh đó đương nhiên không dám hỏi nhiều, sau khi nghe xong vội vàng cúi đầu xuống, vô cùng cung kính nói.
Chờ hắn đi rồi, Bạch Khởi quay sang Độc Cô Chiến Thiên đang đứng bên cạnh, nói:
- Lộ Đức ở đâu?
- Ở hậu viện…
Độc Cô Chiến Thiên bình thản nói, thân làm Đội trưởng Cận vệ của Bạch Khởi, hắn ắt phải biết tất cả phương hướng và hành động của mỗi người.
- Hậu viện? Được… ta sẽ qua đó…
Bạch Khởi nghe xong đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức gật gật đầu rồi hướng ra bên ngoài mà đi, nhưng đi được nửa đường đột nhiên xoay người nói với Độc Cô Chiến Thiên:
- Đúng rồi… Chiến Thiên, mấy ngày nay ngươi không nhất thiết phải đi theo ta. Ta biết ngươi vẫn say mê tu luyện như trước. Nếu ngươi đồng ý, có thể đi tìm Lưu lão lãnh giáo một chút… Dù sao… nói thế nào hắn cũng đường đường là một Thất Tinh Đấu Hoàng, ta nghĩ sẽ giúp đỡ cho ngươi…
Nói xong liền một mình đi tiếp, còn Độc Cô Chiến Thiên sau khi nghe xong, đầu tiên là ngạc nhiên, đứng ở đó, trong ánh mắt liền ánh lên tia nhìn lấp lánh, do dự một lát rồi nhanh chóng theo hướng của Lưu Dịch Tư mà đi. Cũng không biết là hắn rốt cuộc đang muốn làm chuyện gì…
Khi Bạch Khởi đến chỗ hậu viện, Lộ Đức đang ở cùng con trai của hắn, bên cạnh là vợ hắn, ba người đang ngồi ở đó vui vẻ chơi đùa làm Bạch Khởi không muốn quấy rầy. Nhưng Lộ Đức là người thông minh, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi xuất hiện, liền lập tức hiểu Bạch Khởi có chuyện, cho nên phất tay ra hiệu cho thê tử của mình mang con rời đi trước, sau đó đi tới trước mặt Bạch Khởi cung kính hành lễ nói:
- Lộ Đức tham kiến chủ nhân, không biết chủ nhân tìm tại hạ có gì giao phó?
- Cha ta đề cử một người tới tìm ta, tên của hắn là Tiếu Thiên Vũ, ngươi có quen không?
Bạch Khởi thấp giọng nói với Lộ Đức như vậy.
- Tiếu Thiên Vũ? La Đức Chi Hổ Tiếu Thiên Vũ? Hồi trước ta nhận được tin tình báo, lệnh tôn đã cứu sống hắn, chỉ là sau này có người phát hiện ra thi thể của hắn ở trong địa lao của La Đức Thành, chuyện này mới kết thúc, không ngờ lại là thật… Hắn… quả nhiên vẫn còn sống!
Lộ Đức nghe xong không kìm được kinh sợ hô lên, dường như hắn tỏ ra rất kinh ngạc trước chuyện Tiếu Thiên Vũ vẫn còn sống.
- Ngươi quen hắn sao?
Bạch Khởi hỏi với chút hiếu kỳ.
- Đương nhiên… ngài có thể không biết, nhưng những năm đó danh tiếng của La Đức Chi Hổ Tiếu Thiên Vũ có thể nói là cả Đông phương Đại Lục không có ai là không biết, không có ai là không nghe. Tiếu Thiên Vũ không phải là một nhân vật đơn giản, hắn đã từng là Thống soái cao nhất của La Đức Công Quốc, là người nắm trong tay binh mã của La Đức. Mười tám tuổi tòng quân, hai mươi ba tuổi lãnh binh. Năm hai mươi bốn tuổi La Đức Công Quốc và Gia Lam khai chiến, Tiếu Thiên Vũ thống lãnh ba ngàn kỵ binh, tập kích giết chết chủ tướng đối phương, đại phá tám vạn quân địch… dẫn đến tổn hao sức mạnh quân địch. Gia Lam lúc đó không thể không lui quân chiến đấu với La Đức Công Quốc. Hai mươi lăm tuổi, La Đức và Ba Phạt Lợi Á đại chiến, Tiếu Thiên Vũ thống lãnh mười vạn đại quân, chiến đấu với năm mươi vạn quân của Ba Phạt Lợi Á, giành được đại thắng… hai mươi sáu tuổi…
Vị đại thần tình báo này thuộc chuyện Đế Quốc như lòng bàn tay đã đem tất cả mọi chuyện của Tiếu Thiên Vũ từ năm mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi nói cho Bạch Khởi biết. Những chiến tích huy hoàng khiến cho Bạch Khởi cảm thấy có chút đỏ mặt, không thể không nói… Tiếu Thiên Vũ quả thật rất hợp với danh hiệu La Đức Chi Hổ.
- Vậy… sau này thì thế nào? Nếu là như vậy, lúc đó Ba Phạt Lợi Á làm sao có thể đơn giản chiếm lĩnh toàn bộ La Đức Công Quốc chứ?
Bạch Khởi không kìm tò mò cất tiếng hỏi.
- Tiếu Thiên Vũ đương nhiên không có khả năng, binh lực của La Đức mặc dù không ngừng suy yếu, nhưng Tiếu Thiên Vũ đã dùng thời gian mười năm tứ chiến khắp nơi, giao tranh với các nước, càng đánh càng thắng, được phong là La Đức Chi Hổ, ý tứ chính là hắn chính là con Hổ của La Đức. Người muốn có được La Đức thì nhất định phải giết chết được con hổ này. Nhưng vấn đề ở chỗ Tiếu Thiên Vũ mặc dù lãnh binh xuất trận thì đúng là vô địch nhưng không biết làm người, không hiểu chính trị. Vị Đại Công Tước cuối cùng của La Đức trước khi chết vì để ngăn cản Tiếu Thiên Vũ tác loạn đã bí mật bắt giữ hắn, nhốt trong địa lao của Đại Công phủ đệ. Sau khi ông ta chết, Tiếu Thiên Vũ cũng không được phóng thích, vì vậy mới bị Ba Phạt Lợi Á nhân dịp mà tấn công La Đức…Sau này người ta đều nói là Tiếu Thiên Vũ chết rồi, nhưng không ngờ là hắn vẫn còn sống. Không ngờ… thật sự là không ngờ… lệnh tôn lại tiến cử hắn cho ngài… có hắn… thì có chuyện gì mà sợ không thành? Tiếu Thiên Vũ… được gọi là đương thế danh tướng cũng không phải là danh hão, huống hồ năm nay hắn cũng chỉ mới ba mươi lăm, đúng vào lúc sung sức nhất…
Trên mặt Lộ Đức đầy vẻ kích động nói như vậy, khi nói về Tiếu Thiên Vũ trên mặt đầy vẻ hưng phấn là điều mà ai cũng thấy được.
- Như vậy à… ta biết rồi… được rồi… đợi sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ cho ngươi tiền bạc, cho ngươi nhân lực mà ngươi muốn, hy vọng ngươi có thể giúp ta huấn luyện một nhóm tình báo… Ngươi phải biết, có lúc ta và ngươi cần phải có tình báo.
Bạch Khởi gật gật đầu, vỗ vào vai Lộ Đức rồi xoay người rời đi.
Còn Lộ Đức ở lại nhãn thần sáng ngời, trong nháy mắt đã đầy hưng phấn. Mới mấy tháng nhàn rỗi mà hắn đã thấy phát chán rồi, hắn là một người không thích nhàn rỗi, điều mà hắn không chịu được nhất chính là nhàn rỗi như thế này. Sau khi nghe xong lời của Bạch Khởi, hắn biết mình lại phải quay về bản tính của mình rồi, đối với chuyện này Lộ Đức đương nhiên rất mãn nguyện… Sau khi Bạch Khởi đi, hắn sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu đi về phòng, bắt đầu chuẩn bị… Hắn phải chuẩn bị thật tốt, lên kế hoạch thật tốt, để giúp Bạch Khởi tạo ra một tổ chức tình báo tinh nhuệ và bí mật.
Những suy nghĩ này của Lộ Đức, Bạch Khởi đương nhiên không thể biết. Bạch Khởi bây giờ đã xoay người đi về phía phòng khách, bước đi rất nhanh. Nhân tài như vậy Bạch Khởi đương nhiên không thể bỏ qua, dù sao cái Bạch Khởi cần nhất lúc này chính là trợ thủ đắc lực. Đương nhiên Bạch Khởi biết nếu có được Tiếu Thiên Vũ cũng chưa hẳn có khả năng có thể sắp xếp cho hắn một chức vị quan trọng gì. Dù sao đây là quân đội của Đế Quốc chứ không phải là quân riêng của Bạch Khởi, mặc dù hắn là Bắc phương Nguyên soái nhưng cũng không thể muốn làm gì thì làm, nhưng dù sao Bạch Khởi cũng là Bắc phương Nguyên soái, muốn đề bạt một người chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Khi Bạch Khởi xuất hiện ở phòng khách, một người mặc y phục màu lam, vóc người khôi ngô, tướng mạo hắn tuấn, có mái tóc dài, nhưng bên trái khuôn mặt lại có một vết chém của đao đang ngồi bên trái đại đường. Trong tay cầm chén trà từ từ uống, vẻ mặt đầy vẻ bình thản. Khi hắn nhìn thấy Bạch Khởi liền đặt chén trà xuống, đứng dậy. Sau khi nhìn qua Bạch Khởi với ánh mắt đánh giá, nói với Bạch Khởi rằng:
- Phụ thân ngươi có ơn với ta, ta đồng ý với ông ấy đến giúp ngươi… nhưng… ta có mấy điều kiện mà ngươi nhất định phải đáp ứng.
‘Cậy tài khinh người’ đây là ấn tượng đầu tiên của Bạch Khởi đối với Tiếu Thiên Vũ. Nhưng điều này cũng không Ảnh hưởng đến cách nhìn của Bạch Khởi đối với Tiếu Thiên Vũ, người có tài phần lớn đều như vậy, huống chi Tiếu Thiên Vũ là Đại Lục danh tướng mai danh ẩn tích, có chút khí tiết như vậy cũng không có gì quá đáng, Bạch Khởi cũng không để ý, chỉ là Tiếu Thiên Vũ thật sự khiến Bạch Khởi có chút sửng sốt.
Phải biết rằng La Đức hành tỉnh bây giờ đã là đất phong cho Bạch Khởi, sau này tất cả đều là của Bạch Khởi, tất cả mọi thứ của La Đức hành tỉnh đều do Bạch Khởi làm chủ, bất luận là Thành chủ hay là Thủ Bị quân trên danh nghĩa đều là thủ hạ của Bạch Khởi. Mặc dù trong lòng bọn họ không thừa nhận nhưng cũng phải phục tùng Bạch Khởi, hơn nữa Bạch Khởi đối với bọn họ có uy quyền tuyệt đối. Đương nhiên trong Vương Quốc, cách đốc thúc quý tộc phong địa thì trú quân là cách đốc thúc tốt nhất.
Trú quân khổng lồ đủ để làm các đại quý tộc kinh sợ, nhưng vừa khéo chính là việc của Bắc phương Nguyên soái của Đế Quốc. La Đức hành tỉnh cũng vừa vặn nằm trong phạm vi trấn thủ của Bạch Khởi. Trú quân ở đây cũng là thủ hạ của Bạch Khởi, vì vậy Bạch Khởi đối với phong địa của mình mà nói có quyền thống trị tuyệt đối.
Đương nhiên Lý Tự Minh không phải là người ngốc cũng không phải là kẻ điên, ông ta không thể không biết chỗ lợi chỗ hại của việc mình làm ở đâu? Phải biết rằng, đem một hành tỉnh giao cho Bạch Khởi làm phong địa căn bản là rất không thích hợp. Hơn nữa còn giao quyền lợi trú quân cho Bạch Khởi, thậm chí còn giao cả bảy Quân đoàn, điều này căn bản chính là cấp địa bàn, lại cấp người cho Bạch Khởi, hoàn toàn tạo thế để Bạch Khởi ở vào thế tạo phản.
Lý Tự Minh mặc dù tín nhiệm Bạch Khởi nhưng e là cũng vẫn chưa đến trình độ này, cho nên đã giao cho Bạch Khởi quyền lợi lớn như vậy, còn giao cho Bạch Khởi một hành tỉnh làm địa bàn. Đó chính là vì để Bạch Khởi dễ dàng buôn bán ở La Đức hành tỉnh, chính là vì để chống đối Gia Lam tốt hơn, vì không lâu sau La Đức hành tỉnh sẽ trở thành vùng đất tứ chiến. Gia Lam một ngày nào đó sẽ tiến công, trong đó La Đức là nơi đầu tiên trở thành chiến trường, một chiến trường mà sự sống chết vụt đến rất nhanh. Nơi này không thể xuất hiện chuyện không phối hợp trong lúc chỉnh đốn quân ngũ, Bạch Khởi phải có một hậu phương vững chắc, như vậy thì mới có thể chiến đấu tốt hơn.
Hơn nữa Lý Tự Minh cũng không sợ Bạch Khởi tạo phản, một là vì không có khả năng, dù sao gia đình Bạch Khởi vẫn ở trong Cảnh giới của Đế Quốc, hai là Lý Tự Minh cho rằng Bạch Khởi rất trung thành với Đế Quốc, nếu không, khi tác chiến sẽ không liều mạng như vậy. Thứ ba Bạch Khởi cũng không có khả năng tạo phản, bảy Quân đoàn mặc dù số lượng người không ít, nhưng việc cung ứng vật tư cho họ toàn bộ đều do Đế Quốc nắm giữ. Nhân khẩu của toàn bộ La Đức hành tỉnh cũng không hơn bảy trăm vạn người, mặc dù trước đây có vượt qua hai ngàn vạn người, nhưng đến bây giờ, sau khi đã trải qua mấy lần đại chiến, đã còn lại không đủ bảy trăm vạn người. Con số bảy trăm vạn người là số liệu căn cứ của hai năm trước, bây giờ e là đủ sáu trăm vạn người là vui mừng lắm rồi. Hơn nữa sáu trăm vạn người, nhưng trong đó không ít người là thương nhân, thợ mỏ, cùng với những người làm những nghề khác. Những người làm thủ công, sản xuất, trồng trọt chân chính sợ là không đủ năm mươi vạn. Năm mươi vạn người muốn cung ứng lương thực cho một trăm bốn mươi vạn người sao? Có khả năng không? Sợ là nếu phía Bạch Khởi tạo phản thì chỉ cần mười ngày là đã bị Đế Quốc cắt sạch lương thảo, Bạch Khởi và thủ hạ của hắn sẽ chết đói.
Huống hồ người của Gia Lam cũng không có khả năng hợp tác với Bạch Khởi. Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào Bất Diệt Hoàng Triều, Bạch Khởi chính là con hổ cản đường trước mặt bọn họ, không đi tiêu diệt Bạch Khởi là may rồi, nói gì đến chuyện hợp tác nữa? Chuyện này căn bản là chuyện hoang đường.
Còn lúc này nhìn đoàn nghênh đón xa xa trước mặt, Bạch Khởi không còn tâm trạng để ý đến nhiều chuyện như vậy, bởi vì hắn đang nói chuyện với Cửu U. Nội dung nói chuyện rất đơn giản, đó chính là nhiệm vụ lần này, nhiệm vụ tìm kiếm Hắc Ám Lục Tộc. Cho đến bây giờ đã không còn đủ mười ngày, đáng tiếc là Bạch Khởi đến bây giờ vẫn không có manh mối gì, muốn tìm Hắc Ám Lục Tộc thật khó như lên trời.
Điều này khiến cho tâm trạng của Bạch Khởi rất không tốt, giết bao nhiêu người, đánh bao nhiêu lần mới được thăng cấp một Tinh, nhưng trong nháy mắt một Tinh này đã được thu hồi, Bạch Khởi có thể còn cao hứng được nữa sao?
- Thuộc hạ chờ tham kiến Hầu Tước đại nhân…
Thành chủ Thôi La và Sư đoàn trưởng Sư đoàn Thủ Bị Á Long quỳ rạp xuống đất cung kính hô to khi Bạch Khởi đến. Tính mạng và tiền đồ của bọn họ từ hôm nay bắt đầu đã nằm trong tay Bạch Khởi, còn không đến phiên bọn họ không chịu hợp tác.
- À… chào mọi người…
Bạch Khởi cười lễ phép, sau đó khiêm tốn nói, không tạo cho người ta cảm giác khí cao ngạo mạn, nhưng trong ngữ khí này lại có một mùi vị khác, phảng phất như là mạn bất khinh tâm, lại phảng phất như không hề để ý.
Nhưng đối với chuyện này, bất luận là Thôi La hay là Á Long đều có thể hiểu được, dù sao Bạch Khởi bây giờ đã hoàn toàn không còn là nhân vật trên bọn họ chỉ một cấp bậc, khẩu khí như vậy cũng là chuyện bình thường. Nếu Bạch Khởi trên mặt lộ vẻ tươi cười, ân cần hỏi han bọn họ thì khi về nhà bọn họ sẽ nghĩ là không biết là đã đắc tội gì với đại nhân mà lại tạo thành bộ dạng như vậy.
- Đại nhân… chúng tôi đã chuẩn bị xong yến tiệc, mời ngài xem…
Thôi La cẩn thận hỏi qua Bạch Khởi, nhưng cũng không dám mời chắc chắn. Yến tiệc chẳng qua là kế hoạch mang tính lễ nghi trong bất cứ tình huống nào, thật ra căn bản hắn cũng không muốn mời Bạch Khởi đi uống rượu ăn cơm với bọn chúng, điều này căn bản là không có khả năng. Dù sao chức vị, địa vị của đối phương cũng cách bọn họ rất xa, còn về phía những người khác, sợ là ngay cả tư cách nói chuyện với Bạch Khởi cũng không có, Bạch Khởi không cần phải chiêu đãi bọn họ. Nhưng vì lễ phép Thôi La vẫn phải hỏi câu này, chủ nhân mới nhậm chức, hắn phải cẩn thận hầu hạ mới được.
Dù sao Bạch Khởi không phải là chủ nhân bình thường, nếu Hoàng Đế Bệ hạ đem La Đức hành tỉnh hay là La Đức Thành giao cho quý tộc khác, như vậy hắn và Á Long có thể hoàn toàn liên thủ xiểm nịnh đối phương, cũng sẽ không cẩn thận như vậy. Mặc dù vì lễ phép cũng phải cung kính, nhưng tuyệt đối sẽ không cố gắng lấy lòng. Nhưng… vấn đề là Bạch Khởi không phải là chủ nhân bình thường… hắn là Bạch Khởi… Danh xưng Sát Thần Bạch Khởi không phải là danh hão. Nếu bản thân dám xiểm nịnh đến một chủ nhân như vậy, sợ là chưa động thủ đã bị giết rồi, hơn nữa Á Long cũng sẽ không hợp tác với mình, mặc dù hai người đã là bạn hữu bao nhiêu năm. Nhưng trong thành ngoài thành, trong La Đức hành tỉnh, binh sĩ đồn trú đã vượt quá một trăm bốn mươi vạn, còn bảy Quân đoàn… bảy Quân đoàn từng người một đều có thể giết chết gia quyến của mình và Á Long. Huống hồ những binh sĩ này cũng không dám đồng ý với mình làm như vậy…
Cái gì gọi là làm Bắc phương Nguyên soái chứ? Bắc phương Nguyên soái chính là nhân vật phụ trách tất cả sức mạnh quân lực của toàn bộ khu vực phía Bắc, huống chi còn là thống lãnh của La Đức Thành. Sợ là chỉ cần một câu nói của người ta, hắn và Á Long đã lập tức bị xiểm nịnh rồi, không… không phải xiểm nịnh, chỉ cần một câu nói của Bạch Khởi sợ là hai người lập tức sẽ bị giết chết.
- Không… mọi người đều mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi… qua mấy ngày ta sẽ mở tiệc thiết đãi các vị…
Bạch Khởi chỉ nói một câu như vậy, coi như là câu trả lời lễ phép, còn những người xung quanh cũng không có bất mãn hay ngăn cản gì. Bọn họ tới đây chẳng qua là vì lễ phép, hơn nữa cũng tiện thể muốn để lại một ấn tượng tốt với Bạch Khởi, cho dù chỉ là để đối phương có thể nhớ dung mạo hay danh tính của mình cũng là tốt rồi. Bọn họ cũng không có yêu cầu gì khác, cho nên Bạch Khởi làm như vậy, bọn họ cũng không có bất mãn gì.
Nếu đổi lại là người khác thì e là đã không hiểu bọn họ, Bạch Khởi làm như vậy là rất lễ phép rồi, huống hồ không phải đã nói là qua mấy ngày sẽ mở tiệc khoản đãi hay sao? Đương nhiên… chuyện khoản đãi cũng phải xem mời ai, những người ở đây e là chỉ cần có thể đi đã là một vinh hạnh to lớn rồi.
- Vâng… vâng… vâng… Hầu Tước đại nhân mời ngài… chúng tôi đã vì ngài mà xây dựng một tòa Hầu Tước phủ, ở ngay chính giữa trong thành này… tôi sẽ đưa ngài qua đó.
Thôi La nghe xong lời này đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó vội vàng cười làm lành rồi nói như thế, nói xong liền dẫn bọn Bạch Khởi đi theo hướng vào thành.
o0o
Dưới sự hộ tống và bảo vệ của binh mã cùng hai ngàn thân binh do Lưu Dịch Tư tuyển chọn, Bạch Khởi mang theo Lộ Đức còn có Độc Cô Chiến Thiên tiến vào.
Thôi La vì bản thân mình mà đã chuẩn bị cả phủ đệ cho Bạch Khởi. Không nghi ngờ gì, Thôi La đã dùng hết tâm trí để làm cái phủ đệ này. Cửa lớn điêu khắc cẩm thạch, mái ngói màu đỏ, còn có cửa sổ được gia công với công nghệ đặc biệt. Cố tình thể hiện rõ sự huy hoàng và khí phái của chủ nhân. Mấy trăm nô bộc quỳ gối nghênh tiếp ngoài cửa, trên trăm tỳ nữ xinh đẹp xếp đầy hai hàng ở trong phủ. Tất cả đều có thể thấy rõ sự toàn tâm toàn ý của Thôi La.
Bạch Khởi cảm thấy rất mãn nguyện, gật gật đầu, coi như là sự khen ngợi đối với Thôi La. Sau đó đi vào trong nghỉ ngơi một lát, còn về phía Thôi La thì trong lòng đầy vui mừng. Đối với hắn mà nói, lấy lòng được Bạch Khởi chẳng khác nào lấy lòng tất cả… Chỉ cần một cái gật đầu của Bạch Khởi cũng đủ để Thôi La vô cùng hưng phấn rồi.
Rất nhanh Bạch Khởi đã ở trong phủ đệ được ba ngày rồi. Trong ba ngày Bạch Khởi ở đây, không hề rời khỏi phủ đệ, những mỹ nữ xinh đẹp Bạch Khởi cũng không động vào dù chỉ một người, không phải Bạch Khởi không muốn. Thực ra đây không phải là tâm ý của Bạch Khởi lúc này, vì Bạch Khởi đang lo lắng về chuyện của Hắc Ám Lục Tộc, chưa tìm thấy bọn chúng thì trong lòng Bạch Khởi vẫn hết sức khó chịu.
Ngày hôm nay, Bạch Khởi đang ngồi trong phòng đọc sách, lúc này đột nhiên trong sân truyền đến âm thanh tiếng bước chân vội vã. Âm thanh này khiến Bạch Khởi đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức nhìn thoáng qua tên thân binh đang đứng trước mặt, cau mày hỏi:
- Sao mà ngươi vội vàng như vậy? Có chuyện gì sao?
- Khởi bẩm đại nhân… bên ngoài có người cầu kiến, hắn nói là lão gia thỉnh hắn tới, hắn nói hắn tên là Tiếu Thiên Vũ…
Tên thân binh vội vàng quỳ rạp xuống đất vô cùng cung kính nói.
- Tiếu Thiên Vũ?
Bạch Khởi nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt, cảm thấy như có chút mơ hồ, hắn không nhớ là mình có quen một người như vậy, nhưng đã là người mà phụ thân của mình tiến cử, như vậy nhất định là có nguyên nhân, gặp hắn cũng không có vấn đề gì. Bạch Khởi vừa đứng dậy đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền xoay người nói với tên thân binh:
- Mời hắn tới phòng khách trước, kêu người hầu hạ hắn thật tốt, ta sẽ tới sau!
- Vâng!
Tên thân binh đó đương nhiên không dám hỏi nhiều, sau khi nghe xong vội vàng cúi đầu xuống, vô cùng cung kính nói.
Chờ hắn đi rồi, Bạch Khởi quay sang Độc Cô Chiến Thiên đang đứng bên cạnh, nói:
- Lộ Đức ở đâu?
- Ở hậu viện…
Độc Cô Chiến Thiên bình thản nói, thân làm Đội trưởng Cận vệ của Bạch Khởi, hắn ắt phải biết tất cả phương hướng và hành động của mỗi người.
- Hậu viện? Được… ta sẽ qua đó…
Bạch Khởi nghe xong đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức gật gật đầu rồi hướng ra bên ngoài mà đi, nhưng đi được nửa đường đột nhiên xoay người nói với Độc Cô Chiến Thiên:
- Đúng rồi… Chiến Thiên, mấy ngày nay ngươi không nhất thiết phải đi theo ta. Ta biết ngươi vẫn say mê tu luyện như trước. Nếu ngươi đồng ý, có thể đi tìm Lưu lão lãnh giáo một chút… Dù sao… nói thế nào hắn cũng đường đường là một Thất Tinh Đấu Hoàng, ta nghĩ sẽ giúp đỡ cho ngươi…
Nói xong liền một mình đi tiếp, còn Độc Cô Chiến Thiên sau khi nghe xong, đầu tiên là ngạc nhiên, đứng ở đó, trong ánh mắt liền ánh lên tia nhìn lấp lánh, do dự một lát rồi nhanh chóng theo hướng của Lưu Dịch Tư mà đi. Cũng không biết là hắn rốt cuộc đang muốn làm chuyện gì…
Khi Bạch Khởi đến chỗ hậu viện, Lộ Đức đang ở cùng con trai của hắn, bên cạnh là vợ hắn, ba người đang ngồi ở đó vui vẻ chơi đùa làm Bạch Khởi không muốn quấy rầy. Nhưng Lộ Đức là người thông minh, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi xuất hiện, liền lập tức hiểu Bạch Khởi có chuyện, cho nên phất tay ra hiệu cho thê tử của mình mang con rời đi trước, sau đó đi tới trước mặt Bạch Khởi cung kính hành lễ nói:
- Lộ Đức tham kiến chủ nhân, không biết chủ nhân tìm tại hạ có gì giao phó?
- Cha ta đề cử một người tới tìm ta, tên của hắn là Tiếu Thiên Vũ, ngươi có quen không?
Bạch Khởi thấp giọng nói với Lộ Đức như vậy.
- Tiếu Thiên Vũ? La Đức Chi Hổ Tiếu Thiên Vũ? Hồi trước ta nhận được tin tình báo, lệnh tôn đã cứu sống hắn, chỉ là sau này có người phát hiện ra thi thể của hắn ở trong địa lao của La Đức Thành, chuyện này mới kết thúc, không ngờ lại là thật… Hắn… quả nhiên vẫn còn sống!
Lộ Đức nghe xong không kìm được kinh sợ hô lên, dường như hắn tỏ ra rất kinh ngạc trước chuyện Tiếu Thiên Vũ vẫn còn sống.
- Ngươi quen hắn sao?
Bạch Khởi hỏi với chút hiếu kỳ.
- Đương nhiên… ngài có thể không biết, nhưng những năm đó danh tiếng của La Đức Chi Hổ Tiếu Thiên Vũ có thể nói là cả Đông phương Đại Lục không có ai là không biết, không có ai là không nghe. Tiếu Thiên Vũ không phải là một nhân vật đơn giản, hắn đã từng là Thống soái cao nhất của La Đức Công Quốc, là người nắm trong tay binh mã của La Đức. Mười tám tuổi tòng quân, hai mươi ba tuổi lãnh binh. Năm hai mươi bốn tuổi La Đức Công Quốc và Gia Lam khai chiến, Tiếu Thiên Vũ thống lãnh ba ngàn kỵ binh, tập kích giết chết chủ tướng đối phương, đại phá tám vạn quân địch… dẫn đến tổn hao sức mạnh quân địch. Gia Lam lúc đó không thể không lui quân chiến đấu với La Đức Công Quốc. Hai mươi lăm tuổi, La Đức và Ba Phạt Lợi Á đại chiến, Tiếu Thiên Vũ thống lãnh mười vạn đại quân, chiến đấu với năm mươi vạn quân của Ba Phạt Lợi Á, giành được đại thắng… hai mươi sáu tuổi…
Vị đại thần tình báo này thuộc chuyện Đế Quốc như lòng bàn tay đã đem tất cả mọi chuyện của Tiếu Thiên Vũ từ năm mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi nói cho Bạch Khởi biết. Những chiến tích huy hoàng khiến cho Bạch Khởi cảm thấy có chút đỏ mặt, không thể không nói… Tiếu Thiên Vũ quả thật rất hợp với danh hiệu La Đức Chi Hổ.
- Vậy… sau này thì thế nào? Nếu là như vậy, lúc đó Ba Phạt Lợi Á làm sao có thể đơn giản chiếm lĩnh toàn bộ La Đức Công Quốc chứ?
Bạch Khởi không kìm tò mò cất tiếng hỏi.
- Tiếu Thiên Vũ đương nhiên không có khả năng, binh lực của La Đức mặc dù không ngừng suy yếu, nhưng Tiếu Thiên Vũ đã dùng thời gian mười năm tứ chiến khắp nơi, giao tranh với các nước, càng đánh càng thắng, được phong là La Đức Chi Hổ, ý tứ chính là hắn chính là con Hổ của La Đức. Người muốn có được La Đức thì nhất định phải giết chết được con hổ này. Nhưng vấn đề ở chỗ Tiếu Thiên Vũ mặc dù lãnh binh xuất trận thì đúng là vô địch nhưng không biết làm người, không hiểu chính trị. Vị Đại Công Tước cuối cùng của La Đức trước khi chết vì để ngăn cản Tiếu Thiên Vũ tác loạn đã bí mật bắt giữ hắn, nhốt trong địa lao của Đại Công phủ đệ. Sau khi ông ta chết, Tiếu Thiên Vũ cũng không được phóng thích, vì vậy mới bị Ba Phạt Lợi Á nhân dịp mà tấn công La Đức…Sau này người ta đều nói là Tiếu Thiên Vũ chết rồi, nhưng không ngờ là hắn vẫn còn sống. Không ngờ… thật sự là không ngờ… lệnh tôn lại tiến cử hắn cho ngài… có hắn… thì có chuyện gì mà sợ không thành? Tiếu Thiên Vũ… được gọi là đương thế danh tướng cũng không phải là danh hão, huống hồ năm nay hắn cũng chỉ mới ba mươi lăm, đúng vào lúc sung sức nhất…
Trên mặt Lộ Đức đầy vẻ kích động nói như vậy, khi nói về Tiếu Thiên Vũ trên mặt đầy vẻ hưng phấn là điều mà ai cũng thấy được.
- Như vậy à… ta biết rồi… được rồi… đợi sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ cho ngươi tiền bạc, cho ngươi nhân lực mà ngươi muốn, hy vọng ngươi có thể giúp ta huấn luyện một nhóm tình báo… Ngươi phải biết, có lúc ta và ngươi cần phải có tình báo.
Bạch Khởi gật gật đầu, vỗ vào vai Lộ Đức rồi xoay người rời đi.
Còn Lộ Đức ở lại nhãn thần sáng ngời, trong nháy mắt đã đầy hưng phấn. Mới mấy tháng nhàn rỗi mà hắn đã thấy phát chán rồi, hắn là một người không thích nhàn rỗi, điều mà hắn không chịu được nhất chính là nhàn rỗi như thế này. Sau khi nghe xong lời của Bạch Khởi, hắn biết mình lại phải quay về bản tính của mình rồi, đối với chuyện này Lộ Đức đương nhiên rất mãn nguyện… Sau khi Bạch Khởi đi, hắn sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu đi về phòng, bắt đầu chuẩn bị… Hắn phải chuẩn bị thật tốt, lên kế hoạch thật tốt, để giúp Bạch Khởi tạo ra một tổ chức tình báo tinh nhuệ và bí mật.
Những suy nghĩ này của Lộ Đức, Bạch Khởi đương nhiên không thể biết. Bạch Khởi bây giờ đã xoay người đi về phía phòng khách, bước đi rất nhanh. Nhân tài như vậy Bạch Khởi đương nhiên không thể bỏ qua, dù sao cái Bạch Khởi cần nhất lúc này chính là trợ thủ đắc lực. Đương nhiên Bạch Khởi biết nếu có được Tiếu Thiên Vũ cũng chưa hẳn có khả năng có thể sắp xếp cho hắn một chức vị quan trọng gì. Dù sao đây là quân đội của Đế Quốc chứ không phải là quân riêng của Bạch Khởi, mặc dù hắn là Bắc phương Nguyên soái nhưng cũng không thể muốn làm gì thì làm, nhưng dù sao Bạch Khởi cũng là Bắc phương Nguyên soái, muốn đề bạt một người chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Khi Bạch Khởi xuất hiện ở phòng khách, một người mặc y phục màu lam, vóc người khôi ngô, tướng mạo hắn tuấn, có mái tóc dài, nhưng bên trái khuôn mặt lại có một vết chém của đao đang ngồi bên trái đại đường. Trong tay cầm chén trà từ từ uống, vẻ mặt đầy vẻ bình thản. Khi hắn nhìn thấy Bạch Khởi liền đặt chén trà xuống, đứng dậy. Sau khi nhìn qua Bạch Khởi với ánh mắt đánh giá, nói với Bạch Khởi rằng:
- Phụ thân ngươi có ơn với ta, ta đồng ý với ông ấy đến giúp ngươi… nhưng… ta có mấy điều kiện mà ngươi nhất định phải đáp ứng.
‘Cậy tài khinh người’ đây là ấn tượng đầu tiên của Bạch Khởi đối với Tiếu Thiên Vũ. Nhưng điều này cũng không Ảnh hưởng đến cách nhìn của Bạch Khởi đối với Tiếu Thiên Vũ, người có tài phần lớn đều như vậy, huống chi Tiếu Thiên Vũ là Đại Lục danh tướng mai danh ẩn tích, có chút khí tiết như vậy cũng không có gì quá đáng, Bạch Khởi cũng không để ý, chỉ là Tiếu Thiên Vũ thật sự khiến Bạch Khởi có chút sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.