Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 12:

Ngưng Thành Hi

03/11/2024

Xung quanh loáng thoáng có tiếng người qua đường xì xào bàn tán: “Mong là đừng chỉ tìm được xác trở về, đúng là nghiệp chướng mà...”

Trái tim Dung Đình đau nhói.

Cơn đau dày đặc bủa vây hắn, càng nghĩ tới lại càng thấy đau.

Còn khó chịu hơn cả nỗi đau da thịt.

Tìm được xác... Mấy chữ loáng thoáng của người qua đường như dao cứa vào người hắn, giọng hắn run run, khàn khàn: “Ngươi nói cho rõ ràng ra xem.”

Minh Thược lau nước mắt đáp: “Cô nương lẻn ra khỏi thành đi lấy thuốc cho ngươi, trên đường về, xe ngựa bị rơi xuống núi, lúc tìm được người thì chỉ còn thoi thóp, trước lúc ngất đi, người dặn ta mau mang thuốc và bài thuốc cho ngươi.”

Minh Thược đã theo hầu Khương Nhiêu từ nhỏ, chứng kiến Khương Nhiêu lớn lên, cả Khương Nhiêu lẫn Khương gia đều đối xử tốt với Minh Thược, nàng ấy chỉ muốn hầu hạ cô nương cả đời. Hễ Khương Nhiêu bị thương thì nàng ấy đau chẳng khác nào chính mình bị thương.

Nếu không phải cô nương dặn dò phải đi đưa thuốc thì hiện tại chắc chắn nàng ấy đang ở bên cạnh chăm sóc cho cô nương, phải nghe xem đại phu nói cô nương có làm sao không rồi mới đi.

Đâu như bây giờ, không biết tình hình thế nào, lo lắng tới độ bật khóc.

Thoi thóp...

Dung Đình sững sờ.

Đầu ngón tay run run.

...

Khương phủ.

Mọi người trong phủ đều đang đồn là cô nương ngồi xe ngựa bị ngã xuống vách núi, hiện đang mê man bất tỉnh nhưng sự thật lại là…

Khương Tần thị kéo tai Khương Nhiêu giấu trong chăn ra, nét mặt lộ rõ vẻ giận dữ.

Bà ấy bực bội dí trán Khương Nhiêu, để lại một vết đỏ hồng: “Chỉ còn mấy ngày nữa là cập kê rồi, con đã lớn vậy rồi mà lại chỉ bỏ lại một lá thư rồi đi ra ngoài, con có biết mấy hôm nay cha con nóng ruột đi tìm con khắp nơi không hả?”

Tiểu thư hôn mê trong lời đồn mệt mỏi mở mắt ra, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ.

Nàng che trán rụt người lại, khẽ nói: “Còn gần hai năm nữa mới tới tuổi cập kê cơ ạ…”

Khương Tần thị: “...”

Bà ấy đang răn dạy nàng, vậy mà nàng còn nghiêm túc nhẩm tính nữa à?

Khương Tần thị sốt ruột bảo: “Chỉ còn gần hai năm nữa là cập kê, vậy là cũng đã lớn rồi. Lần này may mà xảy ra chuyện lúc đã sắp xuống núi nên con chỉ bị thương ngoài da thôi, chứ không thì dẫu con có chín mạng như mèo cũng không đủ cho con phá.”

Nữ nhi này của bà ấy đúng là bị dạy hư từ nhỏ.

Thế nhưng nàng lại có vẻ ngoài ngọt ngào, ngoan ngoãn, khiến người ta không nỡ lòng nào trách móc nặng lời.

Khương Nhiêu díp mắt lại, đi đường vất vả, mấy ngày nay nàng gần như không chợp mắt, đầu liên tục gật lên gật xuống muốn ngủ thiếp đi.

Nàng lười biếng tựa vào người Khương Tần thị, nhỏ nhẹ xin lỗi: “Mẫu thân đừng giận con mà, con ra khỏi thành là để cứu người, hơn nữa chẳng phải con đã bình an rồi hay sao?”

Nói rồi, giọng nàng nhỏ lại dần.

Khương Nhiêu thuận lợi tìm được Nhậm Phù Thanh nhưng xin thuốc thì lại không dễ như vậy. Nàng phải cầm cố hết những món nữ trang mình thích nhất để bao trọn lộ phí trong vòng năm năm tới cho Nhậm Phù Thanh rồi lại nghĩ trăm phương ngàn kế mua được thảo dược thần y cần, còn làm công cho ông ấy ba ngày, giã thuốc không ngơi nghỉ ngày đêm, dốc hết cả sức người sức của mới xin được thuốc và phương thuốc như ý.

Tuy vất vả là vậy nhưng xin được thuốc của vị thần y quái gở kia cũng coi như là nàng đã gặp may.

Gần như ba ngày nay nàng đều không ngủ nên lúc này thật sự quá đỗi buồn ngủ.

Từ lúc trên đường về, nàng đã mệt mỏi muốn ngủ lắm rồi, tới lúc xe ngựa rơi xuống vách núi, nàng mới giật mình tỉnh lại một chút, về tới nhà, thấy bản thân đã bình an, nàng bèn giao thuốc cho Minh Thược, sau đó yên tâm ngủ thiếp đi.

Nàng vốn định ngủ thẳng một mạch nhưng đang ngủ thì lại bị mẹ nhéo tai gọi dậy.

Khương Nhiêu ngáp luôn miệng, lén áp má lên vai Khương Tần thị, nhân lúc bà ấy không để ý, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Vốn nàng chỉ định ngủ trộm một chút, cuối cùng lại thành ra ngủ luôn.

Khương Tần thị nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng bên tai, biết nàng đã ngủ mất rồi, vừa bực mình lại vừa buồn cười, dở khóc dở cười, nhét nàng vào lại trong chăn, vuốt gọn những sợi tóc rối trước trán cho nàng, buồn bực hỏi: “Rốt cuộc là con muốn cứu ai mà lại phải tốn công tốn sức như vậy hả?”

Khương Tần thị nhìn nàng một hồi rồi đi ra khỏi viện tử của nàng, sai đầy tớ đi mời Khương Tứ gia về nhà, căn dặn trù phòng nấu thuốc bổ phải cho nhiều dược liệu có vị đắng vào.

Từ nhỏ Khương Nhiêu đã thích ngọt, không thích đắng.

Mặc dù bà ấy không nhẫn tâm phạt nặng nàng nhưng dù sao cũng phải để nàng chịu khổ một chút để nàng nhớ lấy bài học này.

Tránh sau này lại tiếp tục không biết đi cứu ai mà chỉ để lại một lá thư rồi đi luôn.

Nàng đi làm Bồ Tát nhưng lại hại người nhà lo lắng hãi hùng.

...

Khương Nhiêu ngủ một giấc ngắn, mơ thấy gia đình mình rời khỏi Nghiệp thành, trở lại Kim Lăng.

Trong mơ không rõ mốc thời gian cụ thể, chỉ thấy hai bên đường liễu đã ra lộc, bắt đầu đón xuân.

Nghĩa là vừa qua mùa đông, gia đình họ sẽ rời khỏi đây luôn.

Lúc trước Khương Nhiêu vẫn mong nhanh chóng rời khỏi đây nhưng bây giờ lại không. Nhậm thần y nói vết thương ở chân của thiếu niên đã lâu ngày, chí ít phải nửa năm mới có thể bình phục, nàng muốn được nhìn thấy vết thương ở chân của hắn khỏi hẳn.

Nàng nhíu mày trong mơ, bỗng nhiên tiếng động sột soạt đánh thức nàng.

Một chiếc đầu xù tóc tựa vào cạnh giường của nàng.

Khương Cẩn Hành thấy nàng đã tỉnh bèn ngẩng đầu lên nhìn nàng: “A tỷ, mau dậy uống thuốc đi.”

Khương Nhiêu cứ tưởng mình nghe lầm, nàng chỉ bị thương ngoài da thôi, uống thuốc làm gì?

Thế nhưng khi ngước mắt lên, nàng lại nhìn thấy một chén thuốc để trên bàn, từ xa đã ngửi thấy mùi đắng bay lại đây.



Khương Nhiêu không chịu nổi đồ đắng, ngửi thấy mùi thuốc đắng trong không khí, nàng chau mày, rúc đầu lại vào trong chăn.

Khương Cẩn Hành vui vẻ bưng một chén thuốc trong số đó lại đây, nghiêm túc nói: “A tỷ, mau dậy uống thuốc đi, mẫu thân dặn ta trông chừng tỷ uống hết mấy bát thuốc này.”

Khương Nhiêu: “...”

Nàng rất muốn hóa thành bông tuyết nhỏ bay trong cơn gió lạnh thổi ù ù bên ngoài cửa sổ, bị gió thổi “vèo” một cái, bay đi xa để khỏi cần phải uống chén thuốc này.

Lúc này Minh Thược đẩy cửa đi vào phòng, nói với Khương Nhiêu: “Cô nương, vị tiểu thiếu gia ở thành Tây kia đang chờ người ở phòng khách đấy ạ.”

...

Tuyết lớn ngoài cửa sổ rơi đầy trời, những bông màu trắng tới tấp rớt xuống đất.

Minh Thược dẫn Dung Đình tới phòng khách ngồi chờ rồi bị nha hoàn khác gọi đi, bỏ Dung Đình lại đó một mình.

Hàng mi dài của hắn cụp xuống đầy cô đơn, che giấu đi cảm xúc cháy bỏng và kinh hoàng nơi đáy mắt.

Hắn tưởng tượng tới cảnh tiểu cô nương gần đây thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn nằm thoi thóp, thậm chí... Tắt thở, lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác sợ hãi.

Dung Đình chưa từng coi cái chết ra gì, bất kể là của mình hay người khác.

Cái chết của người khác chỉ khiến hắn cảm thấy thế giới trở nên yên tĩnh.

Còn với chính hắn, sống hay chết dường như cũng không khác nhau quá nhiều.

Đây là lần đầu tiên hắn biết, hóa ra một người chết đi quả là chuyện khiến người ta đau khổ.

Hắn chờ một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được, lăn xe ra gần cửa, muốn đi xem thử xem sao.

Lúc ngón tay thon dài chạm vào ván cửa lạnh lẽo, hắn không kìm được run rẩy. Đúng lúc này, cửa phòng chợt mở ra.

Khương Nhiêu chạy trốn khỏi đệ đệ đang đuổi theo bắt nàng uống thuốc, vừa đi vừa la “để ta đi gặp khách trước đã” rồi chạy vào trong phòng khách, đóng cửa lại.

Nàng quay người lại, trông thấy Dung Đình đang chờ mình. Có lẽ vì khoảng cách của hai người lúc này quá gần nên nàng không khỏi ngẩn ra.

Dung Đình cũng ngẩn người nhìn nàng.

Sắc mặt của nàng không hồng hào bằng trước, đậm vẻ mệt mỏi như thể đã chịu đựng nhiều vất vả, dường như còn gầy đi một chút nhưng vẫn rất xinh đẹp, mắt sáng lấp lánh, không hề có vẻ gì là gần đất xa trời.

Hai người nhìn nhau, đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Khương Nhiêu là người lên tiếng trước: “Sao ngươi lại tới đây?”

Nàng nhìn ra sau lưng Dung Đình: “Ta bảo nha hoàn đưa thuốc và phương thuốc cho ngươi rồi, ngươi đã nhận được chưa?”

“Ta đã nhận được rồi.” Đôi mắt đen láy của Dung Đình liếc nhìn khuôn mặt nàng, thấy nàng không sao, hắn lại có cảm giác như đang nằm mơ.

Hắn im lặng một hồi, cuối cùng hắng giọng lên tiếng: “Nha hoàn của ngươi nói ngươi... Thoi thóp.”

Cổ họng hắn khàn khàn.

“Thoi thóp?” Khương Nhiêu nở nụ cười: “Ta chỉ buồn ngủ quá thôi. Trên đường đi cũng chỉ bị chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, nha đầu đó chuyện bé xé ra to đấy mà.”

Nàng nói đầy hời hợt nhưng hàng mày của Dung Đình lại cau chặt lại.

Trong lòng hắn biết rõ.

Mấy ngày này trời không ngừng đổ tuyết lớn tuyết bé, đường núi chắc chắn đầy hiểm trở.

Thời tiết thế này, nếu là hành quân đánh trận thì ngay cả đội quân tinh nhuệ cũng phải ở nguyên tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, huống chi nàng chỉ là một nữ hài tử.

Nàng đúng là to gan.

“Ta bị thương một chút như vậy chưa là gì so với vết thương ở chân của ngươi.” Khương Nhiêu áy náy trong lòng, chỉ chăm chăm muốn chữa khỏi chân cho hắn: “Ngươi nhớ phải nhanh chóng dùng số thuốc kia, đại phu nói kết hợp cả uống và bôi ngoài da, cộng thêm tắm bằng thuốc, sau khoảng nửa năm là chân của ngươi sẽ khỏi hẳn.”

Nàng đi vào trong phòng khách, Dung Đình đẩy xe lăn đi theo sau lưng nàng.

Buồn vui lẫn lộn, không nói rõ được cảm xúc trong lòng lúc này.

Hắn luôn luôn bài xích tiếp xúc với người khác nhưng hôm nay đi bên cạnh nàng, nhìn thấy bóng lưng của nàng, hắn lại chỉ cảm thấy an tâm.

“Cạch” một tiếng, cánh cửa sổ đóng chặt bỗng bị mở ra, gió lạnh lùa vào trong phòng. Khương Cẩn Hành leo lên bệ cửa sổ, nhảy vào trong phòng khách, nhận lấy bát thuốc do gã sai vặt đứng bên ngoài cửa sổ đưa cho, đi lại chỗ Khương Nhiêu: “A tỷ uống thuốc đi! Rõ ràng a tỷ bị chảy máu mà.”

“Đã chảy máu rồi còn không chịu uống thuốc!” Khương Cẩn Hành thở phì phò quát, gõ thìa vào chén thuốc: “Mau uống thuốc!”

Khương Nhiêu quay đầu lại nhìn thấy Khương Cẩn Hành, lập tức tái mặt.

Không ngờ nàng đã khóa cửa lại rồi mà tên nhóc này vẫn còn cách khác vào được đây, sắc mặt nàng như thể ăn phải trái mướp đắng: “Ta chỉ bị thương ngoài da thôi, thật sự không cần phải uống thuốc.”

Nàng vô cùng kiên quyết lùi lại từng bước một: “Ta không uống thuốc.”

Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên: “Uống thuốc đi.”

Dung Đình luôn nói chuyện thong thả, giọng nói lại trầm khàn bẩm sinh nên cho dù tiếng nói có yếu ớt thì vẫn đậm chất quyền uy, không thể phớt lờ.

Sau khi hắn lớn lên, yếu ớt chuyển thành lười biếng, dường như một cách thong thả, hắn đã nắm giữ toàn bộ quyền sinh sát trong lòng bàn tay, gây cho người khác nhiều áp lực hơn trước.

Ngay như ba chữ “uống thuốc đi” này, nghe vào tai Khương Nhiêu chẳng khác nào giọng điệu sau này hắn ra lệnh cho nàng.

Khiến nàng sợ hãi, đứng khựng lại.

Chén thuốc được chuyển từ tay Khương Cẩn Hành sang tay Dung Đình, Dung Đình cầm chặt chiếc muôi sứ, chậm rãi khuấy thuốc.

Thìa va vào bát, tiếng sứ trắng vang lên lách cách, nghe vào tai Khương Nhiêu lại chẳng khác nào tiếng mài đao trên đoạn đầu đài, không biết lúc nào thanh đao sẽ bất thình lình hạ xuống.

Nhìn thấy hắn đưa muôi thuốc tới gần miệng mình, tim Khương Nhiêu ngừng đập.

Uống thuốc đã khổ lắm rồi, nếu còn bị hắn đút thuốc cho uống, nàng sợ rằng mình sẽ bị sặc chết ngay tại chỗ.

Nàng vội cầm lấy chén thuốc từ tay hắn.



Mặc dù nàng không muốn uống thuốc nhưng so với việc bị hắn đút thuốc cho thì nàng vẫn thích tự uống hơn.

Nhìn màu thuốc đen đặc trong bát, trong lòng nàng khổ khôn kể, nét mặt như thể thấy chết không sờn, nàng hất cao cằm, uống một hơi cạn sạch.

Dung Đình thấy nàng có thể tùy hứng, nũng nịu ở trước mặt đệ đệ nhưng lại ngoan ngoãn có phần xa cách đối với hắn.

Không hiểu sao sự xa cách này lại làm hắn khó chịu.

Uống thuốc xong, Khương Nhiêu mặt nhăn mày nhó.

Chữ “đắng” viết rõ mồn một lên mặt.

Dung Đình nhìn nàng: “Đắng à?”

“Không đắng.”

Khương Nhiêu vẫn hơi sợ hắn nên không dám nói thật đành lắc đầu dối lòng.

Không chỉ giấu giếm nét mặt nhăn nhó mà nàng còn cố nặn ra biểu cảm cảm ơn hắn, trông cực kỳ nghe lời.

“A tỷ nói dối.” Khương Cẩn Hành đứng đợi ở bên cạnh nãy giờ lại vạch trần nàng.

Cậu bé ấm ức nói: “Rõ ràng a tỷ không chịu uống thuốc ta đưa nhưng lại chịu uống thuốc huynh ấy đưa, a tỷ không thương ta.”

Khương Nhiêu bất đắc dĩ, khẽ dỗ dành cậu bé: “A tỷ thương đệ mà.”

“Không phải thương nhất.” Khương Cẩn Hành thở phì phò nhìn Dung Đình, thái độ ganh tị hết sức rõ ràng, cậu bé chỉ vào Dung Đình: “Rõ ràng là a tỷ thương huynh ấy hơn.”

Khương Nhiêu: “...”

Nàng vội vàng che miệng cậu bé lại: “Đệ đừng nói lung tung.”

Dung Đình đánh mắt nhìn đi chỗ khác, mang tai thoáng đỏ hồng.

...

Khương Nhiêu uống thuốc xong, Khương Cẩn Hành cầm chén thuốc chạy đi, chẳng bao lâu sau, ngoài phòng khách vang lên tiếng gõ cửa.

Khương Nhiêu đi mở cửa, trông thấy Khương Tần thị: “Mẫu thân, sao người lại tới đây?”

Khương Tần thị liếc nhìn vào bên trong: “Mẹ qua đây xem con thế nào.”

Với mức độ thấu hiểu của bà ấy về nữ nhi thì chắc hẳn nữ nhi sẽ chẳng uống nổi nửa bát thuốc.

Vậy mà không ngờ nhi tử lại mang bát thuốc không về tranh công, điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của Khương Tần thị.

Bà ấy lấy làm lạ, thắc mắc tại sao nữ nhi lại ngoan như vậy, cho tới khi nhìn thấy Dung Đình.

Mặt trắng, môi đỏ, mũi cao nhưng không thô kệch, còn đẹp duyên dáng hơn cả nữ hài tử.

Hóa ra người khiến con gái bà ấy không quản gió tuyết chạy ra ngoài thành chính là hắn.

Khương Tần thị bỗng hiểu ra.

Bảo sao nữ nhi lại mạo hiểm ra khỏi thành đi tìm thuốc cho người khác. Nhìn thấy thiếu niên này xinh đẹp, tuấn tú như vậy, bà ấy lập tức có câu trả lời.

“Nghe nói ngươi vốn cũng là người Kim Lăng, chẳng hay là con cái nhà ai?” Bà ấy đi về phía Dung Đình.

Khương Nhiêu đứng bên cạnh quan sát thấy Dung Đình không vui khi người khác tới gần, vội kéo Khương Tần thị lại: “Mẫu thân, người đừng hỏi chuyện này.”

Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng phải chúng ta ở đây cũng không muốn để người khác biết chúng ta là ai hay sao?”

“Xem con lo lắng kìa, nếu không tiện nói thì mẹ không hỏi nữa.” Khương Tần thị mỉm cười nhìn Khương Nhiêu.

Mới đó mà đã bảo vệ người ta rồi.

Quả nhiên là nữ nhi của bà ấy, mắt chọn người quả là tinh tường.

Tiểu lang quân này còn đẹp hơn cha nàng thời trẻ.

Thủ đoạn của nàng cũng rất tài tình, trước hết biến mình thành ân nhân cứu mạng của hắn để sau này tiện bề nảy sinh tình cảm.

Khương Tần thị nhìn Khương Nhiêu bằng ánh mắt khen ngợi.

Khương Nhiêu không hề biết mình đã làm gì mà mẫu thân lại vui như vậy, ngơ ngác không hiểu ra sao. Thế nhưng dù sao ánh mắt khen ngợi này cũng tốt hơn là răn dạy nàng, cho nên nàng chớp mắt nhìn Khương Tần thị rồi lại liếc mắt nhìn Dung Đình.

Nàng biết mẫu thân vẫn luôn là người coi trọng ngoại hình hơn tất thảy nên sẽ không phản cảm trước sự lạnh lùng quá mức của hắn.

Quả nhiên Khương Tần thị đúng là như vậy.

Bà ấy hiểu lầm tâm ý của Khương Nhiêu, trong lòng còn đang nghĩ, lúc bà ấy gặp Cửu Hoàng tử, Cửu Hoàng tử còn nhỏ nên chưa nhìn ra gì, có lẽ sau khi trưởng thành còn không đẹp bằng thiếu niên này.

Cảm giác tiếc nuối lập tức vơi đi hẳn.

Chỉ có điều khi nhìn thấy Dung Đình ngồi xe lăn, bà ấy lại ngẩn người.

Bị tàn tật ư…

Tiếc thay cho khuôn mặt xinh đẹp như vậy.

Khương Tần thị lập tức khó chịu trong lòng, nhìn Dung Đình một cái đầy tiếc nuối.

Nhìn xong, bà ấy lại nhíu mày, giật mình cảm thấy thiếu niên này có mấy phần quen mặt.

Nghĩ kĩ lại, bà ấy mới nhận ra thiếu niên trước mặt loáng thoáng giống Cửu Hoàng tử hồi nhỏ.

Độ tuổi xem chừng cũng xấp xỉ…

Không phải nữ nhi nói hắn chỉ là thứ tử của một gia đình nào đó không rõ lai lịch ở Kim Lăng hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook