Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 13:
Ngưng Thành Hi
03/11/2024
Khương Tần thị lại nhìn kĩ lại.
Đúng là hai người này có phần tương tự nhau.
Bà ấy chưa gặp Cửu Hoàng tử sau khi lớn lần nào nhưng vẫn luôn nhớ mãi dáng vẻ của Cửu Hoàng tử hồi nhỏ.
Đứa bé xinh xắn đó có làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son, đôi mắt trong veo như lưu ly, rõ ràng ngoại hình rất dễ mến nhưng lại luôn chỉ đi một mình, lặng lẽ đứng một góc, cúi đầu, hàng mi dài buông xuống, trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Sau khi đứa trẻ đó lớn lên hẳn là cũng sẽ đẹp giống thiếu niên này.
Nhưng bà ấy chưa từng nghe tin Cửu Hoàng tử rời khỏi Kinh thành.
Huống hồ Cửu Hoàng tử cũng không bị tàn phế.
Nhìn lại quần áo vải thô mộc mạc, giản dị mà thiếu niên đang mặc, Khương Tần thị lại càng phủ định suy đoán của mình.
Sao con của thiên tử lại lưu lạc tới cảnh khốn cùng thế này được, chỉ riêng tiền được cấp cho tiêu hằng tháng thôi cũng đã đủ để gia đình bình thường tiêu cả năm rồi cơ mà?
Hẳn là bà ấy nhận nhầm.
Khương Tần thị khe khẽ lắc đầu.
Năm đó khi Chiêu Vũ Đế tỏ ý có thể cho hai đứa bé kết thành đôi, gia đình họ đã từ chối khéo, giờ có muốn Cửu Hoàng tử làm nữ tế của bà ấy cũng không được.
Tốt hơn hết là hãy nghĩ tới người trước mắt.
Đợi Dung Đình về rồi, Khương Tần thị ngồi bên cạnh Khương Nhiêu, hỏi nàng: “Lần này Niên Niên ra khỏi thành là để xin thuốc cho thiếu niên kia à?”
Khương Nhiêu gật đầu.
“Thuốc đâu?”
“Con đã đưa cho người ta rồi.”
“Thuốc đó có tác dụng thật chứ?”
“Đương nhiên rồi ạ.”
Nếu không có tác dụng thì nàng đã chẳng tốn công đi xin về làm gì.
Khương Nhiêu vừa mới lặn lội đường xa trở về nên trong người thấm mệt. Nàng tựa vào người Khương Tần thị, nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Nhậm thần y từng chữa trị cho thương binh trên chiến trường. Thần y cho con thuốc, còn đưa y thư thần y viết cho con cùng với mấy bài thuốc, chỉ cần dùng thuốc đó kết hợp mát xa, tắm bằng thuốc thì khoảng nửa năm sau, chân của thiếu niên kia sẽ khỏi hẳn, phục hồi lại không khác gì người bình thường, hơn nữa còn có thể tiếp tục luyện võ.”
Mặc dù xe ngựa bị rơi xuống vách núi nên Khương Nhiêu bị một phen giật mình, còn bị vài vết thương nhẹ nhưng tinh thần của nàng thì không còn muộn phiền và áy náy như mấy hôm trước nữa.
Dường như đã trút bỏ được gánh nặng nên tâm trạng tốt lên nhiều.
“Có tác dụng thì tốt rồi.”
Khương Tần thị nghe vậy bèn cười.
Nếu như có tác dụng thì chân của thiếu niên kia sẽ khỏi, sau này sẽ không còn là người tàn phế nữa.
Khương Tần thị quay người, dặn dò nha hoàn: “Mau vào kho lấy mấy loại thuốc bổ tốt nhất mang sang tặng thiếu niên kia. Sau này nếu hắn có tới thì không cần phải thông bẩm, cứ dẫn thẳng vào chỗ của cô nương nhà ngươi là được.”
Dặn dò xong, bà ấy mỉm cười nhìn Khương Nhiêu, xoa đầu nàng: “Niên Niên trưởng thành rồi, giỏi lắm.”
Khương Nhiêu cho rằng Khương Tần thị khen mình biết làm việc thiện cứu người nên ngoan ngoãn gối đầu lên vai bà ấy như một chú mèo con. Giọng nói hiền từ và vui vẻ của Khương Tần thị vang lên trên đầu nàng: “Vi nương hiểu tâm tư của Niên Niên.”
Khương Nhiêu ngẩng phắt đầu lên, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Tâm tư gì của nàng cơ?
Đúng lúc này, cửa mở, Khương Tứ gia đội gió đội tuyết đẩy cửa ra, sải bước vào phòng.
Ông ấy bước vội lại đây, vì vừa đi ở ngoài về nên miệng vẫn còn thở ra khói trắng: “Niên Niên không sao thật chứ?”
Ông ấy nghe đầy tớ đến báo nữ nhi đã về nhà, lại nghe thấy rất nhiều lời đồn không hay trên đường nên trên đường vội vã về nhà, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm.
Cho tới khi nhìn thấy Khương Nhiêu bình yên vô sự ở trước mặt mình, ông ấy mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên giường nàng, cau mày quở trách: “Con lén ra khỏi thành như vậy, chẳng lẽ không biết người nhà lo lắng thế nào hay sao?”
Khương Tứ gia hiếm khi nổi giận trước mặt Khương Nhiêu, lại càng chẳng mấy khi nói bằng giọng lạnh lùng như hiện tại.
Hiện tại Khương Tần thị đã đứng về phe Khương Nhiêu nên nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay trượng phu, nói đỡ lời cho nàng: “Chẳng phải Niên Niên đã bình an rồi hay sao? Hơn nữa con bé làm vậy cũng là có lý do.”
Khương Tứ gia thính tai nghe ra: “Có lý do? Lý do gì?”
“Cứu người, con bé ra khỏi thành là để tìm thuốc. Niên Niên chẳng qua chỉ tốt bụng, làm việc thiện mà thôi, chàng đừng trách con bé.” Khương Tần thị biết nếu nói thẳng nữ nhi có ý trung nhân thì e là trượng phu sẽ không vui nên chỉ nói ậm ờ chuyện này.
Thế nhưng Khương Tứ gia lại vẫn thông minh phát hiện ra.
“Ta nghe nói gần đây con thường xuyên tới thành tây?” Gặp một thiếu niên.
Khương Nhiêu không trả lời, im lặng coi như là ngầm thừa nhận.
Khương Tứ gia lập tức hiểu ý.
Lão phụ thân buồn bực không chịu nổi.
“Lần này ta không phạt con vội.”
Nghĩ tới chuyện nữ nhi thường xuyên tới thành tây gặp một thiếu niên cùng độ tuổi với mình, trong lòng ông ấy cảm thấy chua xót, muốn ép nữ nhi vào khuôn khổ nhưng lại không nỡ phạt nặng nàng, đành nói: “Nếu chuyện bỏ nhà đi lâu ngày thế này còn tái diễn thì nhất định ta sẽ phạt con cấm túc!”
...
Trong cung, sứ giả Phồn tộc vào triều tiến cống.
Bò béo và ngựa khỏe tiến cống được chế biến thành những món ăn ngon trong bữa tiệc thịnh soạn. Giữa sảnh tiệc, vũ nương người Hồ xinh đẹp múa thướt tha như hoa.
Sứ giả và Chiêu Vũ Đế ngồi bên bàn tiệc đàm đạo với nhau, chuyện trò vui vẻ. Sau khi đã chè chén, chúc rượu mấy lượt, theo lệ cũ, đôi bên tiến hành tỷ thí trên võ trường, luận võ góp vui.
Võ sĩ ngoại tộc đến từ Tây Vực ra sân, khỏe mạnh, cường tráng, bắp tay nhô lên cuồn cuộn, chỉ nhìn vóc người chẳng khác nào một trái núi ấy đứng một chỗ thôi đã đủ đáng sợ rồi.
Dân tộc lớn lên trên lưng ngựa vốn nhanh nhẹn, dũng mãnh, lại cực kỳ sĩ diện. Năm ngoái khi bọn họ đến Đại Chiêu tiến cống, vị võ sĩ được ca ngợi là võ sĩ mạnh nhất trong tộc phiên bang này bị Dung Đình gần mười ba tuổi lấn át, thua liên tiếp ba trận, mất sạch mặt mũi. Hắn ta vất vả rèn luyện suốt một năm trời, đợi sang năm nay rửa sạch nhục nhã.
Nhưng tay võ sĩ này nhìn khắp xung quanh mà không thấy bóng dáng Dung Đình đâu.
Ý chí chiến đấu của hắn ta lập tức giảm xuống, không còn mấy hào hứng nữa, chỉ ứng phó qua loa.
Vậy nhưng hắn ta vẫn thắng liên tiếp mấy trận mà chẳng tốn mấy sức lực.
Bọn Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử trông thật vô dụng khi đấu với hắn ta.
Chiêu Vũ Đế tỏ ý không vui.
Ông ta vốn không quan tâm kết quả trận đấu.
Trước năm ngoái, võ sĩ ngoại bang vẫn thường giành chiến thắng trong các cuộc tỉ thí võ nghệ như thế này nên Chiêu Vũ Đế cũng đã quen rồi.
Kết quả đã được định trước là Đại Chiêu thua, ngoại bang thắng, đây đã trở thành thông lệ, cho nên Chiêu Vũ Đế không để tâm tới chuyện tỷ thí này.
Nhưng năm ngoái Dung Đình thắng liên tiếp ba trận giúp Chiêu Vũ Đế nở mày nở mặt nên ông ta cũng nảy sinh hứng thú với trò tỷ thí này.
Không ngờ năm nay bọn họ lại thua, Hoàng đế Đại Chiêu mất mặt.
Ông ta không ngờ mình có nhiều nhi tử như vậy nhưng lại không có ai thắng được đối phương!
Nếu như nói là do tên người Man này lợi hại thì không đúng, bởi rõ ràng năm ngoái Tiểu Cửu mới mười ba tuổi đã toàn thắng cả ba trận.
Tình hình đã vậy rồi nhưng vị sứ giả phiên bang tới đây lần này lại còn không thức thời, cất tiếng cười vang, chỉ vào võ sĩ của bọn họ, nói bằng giọng Trung Nguyên lơ lớ: “Năm nay hắn ta mới dốc hết toàn lực.”
Chỉ một câu này thôi đã biến chuyện Dung Đình thắng liền ba trận năm ngoái thành bọn họ nhường.
Chiêu Vũ Đế nghe vậy cực kỳ khó chịu.
Thế nhưng Gia Hòa Hoàng hậu ngồi bên trái Chiêu Vũ Đế lại cười khẽ.
Trong mắt bà ta, những lời bôi nhọ Dung Đình luôn là lời hay.
Huống hồ trong số những người vừa so tài không hề có con của bà ta nên người mất mặt không phải là bà ta.
Nếu như Tiểu Thập Thất lớn lên đánh thắng được đối phương thì sẽ càng tôn lên sự giỏi giang của Tiểu Thập Thất.
Năm ngoái Dung Đình vinh quang cỡ nào thì sau này Tiểu Thập Thất của bà ta cũng sẽ vinh quang cỡ ấy.
Còn Dung Đình sẽ vĩnh viễn giống mẫu thân của hắn, là một phế vật không thể trở mình.
Gia Hòa Hoàng hậu vui vẻ mỉm cười.
Sứ giả phiên bang liếc nhìn xung quanh: “Cửu Hoàng tử đâu rồi? Sao không thấy hắn ra tỷ thí?”
Gia Hòa Hoàng hậu đã uống mấy chén, tâm trạng thư thả, bất giác nói suy nghĩ trong lòng ra: “Hai chân nó đã gãy rồi, làm sao còn có thể tỷ thí với ai được nữa?”
Bữa tiệc bỗng chốc im phăng phắc, lặng ngắt như tờ.
Chiêu Vũ Đế lạnh lùng nhìn Gia Hòa Hoàng hậu.
Gia Hòa Hoàng hậu muộn màng nhận ra mình nói lỡ lời.
Bà ta nhanh chóng nói chữa, giả bộ buồn bã: “Năm ngoái trong cuộc đi săn mùa thu, Tiểu Cửu bị thích khách tập kích nên bị thương nhẹ đến nay vẫn chưa lành. Nếu như để thằng bé ra tỷ thí, động tới vết thương, bổn cung thật không đành lòng.”
Ánh mắt Chiêu Vũ Đế dịu lại: “Nhi tử của trẫm sao có thể tàn phế được, chỉ là vết thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại.”
Sứ giả Phồn tộc lại lấy làm lạ về chuyện mà Gia Hòa Hoàng hậu kể: “Hắn là người đánh thắng được võ sĩ dũng mãnh nhất của bọn ta, phải là thích khách lợi hại cỡ nào mới có thể làm hắn bị thương chứ?”
Chiêu Vũ Đế nghe vậy nheo mắt lại nhìn Hoàng hậu ngồi bên cạnh.
Lúc trước, cuộc đi săn mùa thu xuất hiện thích khách khiến Dung Đình thụ thương, chuyện điều tra sau đó do Gia Hòa Hoàng hậu một tay giám sát.
Gia Hòa Hoàng hậu nghe vậy, trong lòng cảm thấy căng thẳng.
Thích khách tấn công Dung Đình khi đó là tử sĩ của Từ gia nhà mẹ đẻ của bà ta.
Chuyện nuôi tử sĩ đương nhiên không thể để cho Hoàng thượng biết.
Bà ta rưng rưng lệ giả bộ làm một người mẹ hiền căm hận tên thích khách kia: “Tên thích khách kia sợ tội nên đã ngậm sẵn độc trong miệng để tự sát khiến Tiểu Cửu tội nghiệp của thần thiếp phải chịu khổ mà không thể làm sáng tỏ.”
Sứ giả Phồn tộc thấy bà ta buồn bã bèn trấn an, hỏi thăm: “Gần đây Cửu Hoàng tử bình phục tốt chứ?”
Chiêu Vũ Đế gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn ra hiệu Gia Hòa Hoàng hậu trả lời.
Tài diễn xuất của Gia Hòa Hoàng hậu trước mặt người khác không hề có chút sơ hở nào. Bà ta giãn mặt ra, dịu dàng đáp: “Đa tạ đại nhân quan tâm, bổn cung đã tìm đại phu tốt nhất, thuốc tốt nhất cho thằng bé, vết thương của thằng bé đã khôi phục gần ổn rồi.”
Bà ta diễn thật sự giống như một mẫu thân quan tâm che chở cho con mình.
Sứ giả Phồn tộc cười: “Thế thì tốt! Năm sau võ sĩ của bọn ta sẽ lại luận bàn võ nghệ với hắn.”
Chiêu Vũ Đế mỉm cười nói: “Chắc chắn rồi.”
Sau đó, Chiêu Vũ Đế gọi thái giám tới, bảo thái giám sai người đi thăm Dung Đình.
Lúc này, Chiêu Vũ Đế hết sức mong nhớ nhi tử mà ông ta vốn chẳng hề để ý này.
Nếu như trước khi sang năm sau mà Dung Đình hồi kinh được thì tốt, nếu vậy thì ông ta lại có thể lấy lại thể diện khi tỷ thí.
Đại Chiêu là một nước lớn, sao có thể chịu lép vế trước một nước nhỏ không có nổi một vạn dân được?
Lời Chiêu Vũ Đế căn dặn thái giám lọt vào tai Gia Hòa Hoàng hậu ngồi bên cạnh.
Bà ta sầm mặt lại đầy lo lắng.
Bà ta sợ Chiêu Vũ Đế nhìn ra manh mối gì đó.
Sau khi tiệc tan, Gia Hòa Hoàng hậu vội vàng về cung Cẩm Tú của mình, gọi tâm phúc tới, lạnh lùng căn dặn: “Giải quyết gọn ghẽ người mà Hoàng đế sai đi gặp Dung Đình.”
“Đồng thời tới Nghiệp thành, cẩn thận điều tra chỗ Dung Đình xem rốt cuộc có chuyện gì.”
Ban đầu bà ta cho rằng Dung Đình bị thương nặng như vậy, bên cạnh lại chỉ có một tên người hầu nổi tiếng ham ăn, mê cờ bạc, hắn không có thuốc chữa, không có ai để nhờ cậy, chắc chắn không sống nổi một năm.
Thế nhưng thật không ngờ hắn lại ngoan cường như vậy, đến giờ bà ta vẫn chưa nghe được tin hắn chết!
Trong mắt Gia Hòa Hoàng hậu ánh lên vẻ u ám.
Bất kể thế nào, bà ta cũng sẽ không để Dung Đình mà Chiêu Vũ Đế chờ mong xuất hiện vào năm sau.
...
Ngày hôm sau, tuyết dừng, trời trong.
Khương Nhiêu ăn sáng xong muốn đi ra ngoài, lại bị Khương Tứ gia dạy dỗ một trận, nói rằng hiện tại người trong thành đều đang bàn tán về nàng, nàng trở thành ví dụ xấu để phụ mẫu các nhà trong thành cảnh cáo con cái không được ham chơi lên núi, nàng còn ra ngoài làm gì? Đi ra ngoài chỉ tổ bị người ta cười chê!
Khương Nhiêu: “...”
Nàng nói không lại cha nàng, đành ngoan ngoãn ở trong sân của mình ngắm tuyết, trước mặt là sách vở chất thành núi.
Nàng muốn biết vì sao giấc mơ của mình lại có thể ăn khớp với chuyện xảy ra trong tương lai.
Nếu như người khác nói với nàng rằng người đó có bản lĩnh có thể nằm mơ dự báo tương lai, chắc chắn nàng sẽ coi người đó là yêu quái hoặc là thần tiên. Thế nhưng nàng lại chỉ là một người phàm, làm sao lại có bản lĩnh này?
Nàng lật xem hết một núi sách ghi chép dã sử và chuyện kỳ lạ trong dân gian nhưng không hề thấy có ghi chép gì về dạng giấc mơ của nàng. Khương Nhiêu đau đầu, cầm truyện lên đọc thư giãn.
Trong truyện có một tình tiết kể về một tiểu thư có xuất thân tốt nhưng ngạo mạn, ngang ngược, không coi ai ra gì, từ nhỏ đã hay ức hiếp đầy tớ, sau này cảnh nhà sa sút, lại bị gả cho một tên đầy tờ từng bị tiểu thư này ức hiếp, từ đó hết đường ngang ngược.
Mới đầu Khương Nhiêu còn tặc lưỡi, không biết tên đầy tớ kia đã làm gì sai mà lại cưới phải một thê tử ác độc như vậy nhưng rồi nàng lại chợt thấy lạnh người, dường như thoại bản này rất giống câu chuyện của nàng…
Ức hiếp người, gia đạo sa sút, gả cho đầy tớ.
Trong mơ, nàng không lập gia đình nhưng còn thê thảm hơn cả lập gia đình.
Thoại bản này giống hệt như kết cục nàng mơ thấy.
Chiếc cổ áo choàng lông cáo màu trắng bọc lấy khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của tiểu cô nương đang rầu rĩ không vui.
Dù cho nàng chỉ mơ thấy cảnh cửa nát nhà tan, gia đình ly tán một lần nhưng đó là giấc mơ nàng sợ nhất, thậm chí còn sợ hơn cả việc mình bị tra tấn. Mỗi khi nhớ lại, trong lòng nàng lại thấy ớn lạnh và kinh hãi.
Bên ngoài đình xuất hiện một bóng người.
Vì người đó ngồi xe lăn nên thấp hơn người bình thường một chút nhưng dáng ngồi của hắn thẳng tắp, ngay ngắn, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú không chút tỳ vết nên trông nổi bật hơn hẳn mọi người, người khác sống ở nhân gian còn hắn là tiên cảnh.
Khương Nhiêu nhìn thấy Dung Đình bèn đứng dậy đi lại chỗ hắn.
Sau khi nhìn thấy thứ Dung Đình cầm trong tay, nàng đứng khựng lại, nét mặt thoáng lộ vẻ hoảng hốt.
Sao hắn đến đây còn đem theo thuốc?
Dung Đình để ý thấy tầm mắt của nàng, chưa cần nàng hỏi, hắn đã chủ động giải thích: “Vừa rồi ta gặp mẫu thân của ngươi, bà ấy bảo ta…”
“Bảo ngươi giám sát ta uống thuốc.” Vai Khương Nhiêu thõng xuống, nàng lập tức đoán ra ngay.
Mẫu thân nàng thật biết cách trị nàng.
“Ừm.”
Hắn đi nghe ngóng tên của nàng thì được biết mọi người ở đây đều gọi nàng là Khương Tứ cô nương, chỉ có điều dường như nàng chưa bao giờ muốn cho hắn biết nàng là ai, cũng không hiếu kỳ hắn là ai.
Nhưng hắn lại thấy hơi hiếu kỳ về thân phận của nàng.
Nàng không giống người hắn từng gặp.
Khương Nhiêu nhìn Dung Đình, nàng cảm thấy sắc mặt của hắn có vẻ đã khá hơn một chút bèn hỏi: “Số thuốc kia có tác dụng chứ?”
Dung Đình gật đầu.
Khương Nhiêu chờ hắn nói thêm gì đó, nếu nói gì đó thì hắn sẽ quên chuyện giám sát nàng uống thuốc. Thế nhưng hắn lại rất kiệm lời, nhanh chóng đưa chén thuốc cho nàng: “Tới giờ uống thuốc rồi.”
Khương Nhiêu: “...”
Không thoát nổi.
Thấy nói lảng sang chuyện khác cũng chẳng ích gì, nàng đành hướng ánh mắt nài nỉ về phía Dung Đình, tội nghiệp xin tha: “Thuốc này đắng đến mức làm ta buồn nôn, ta không uống có được không?”
Giờ Thìn, trời đã sáng hẳn, ánh nắng tựa như tấm vải sa mỏng màu vàng nhạt chiếu lên mặt nàng, trông khuôn mặt nàng sạch sẽ như gạo nếp đã vo, giọng điệu năn nỉ tựa như làm nũng.
Dung Đình nhìn về phía gáy của nàng.
Trên chiếc gáy trắng ngần có một vết bầm đen khuất một phần trong cổ áo.
Lúc xe ngựa rơi xuống vách núi, Khương Nhiêu bị đá đập vào lưng, để lại vết bầm đen.
Vết thương ở sau lưng này chỉ thỉnh thoảng làm Khương Nhiêu cảm thấy đau, ngoài những lúc đau ra, nàng chẳng hề để tâm đến nó.
Dùng đau đớn của nàng đổi lấy thuốc chữa khỏi chân cho hắn thật sự đáng giá.
Dung Đình nhìn vào vết bầm đó, giọng khàn khàn, không cho phép cãi lại: “Uống thuốc.”
Khương Nhiêu âm thầm dậm chân.
Nàng biết ngay là nói lý với hắn cũng chẳng ích gì mà.
Sau này không có ích gì, hiện tại cũng chẳng có ích gì.
Nàng bất đắc dĩ cầm lấy chén thuốc. Lần trước nàng không biết thuốc này đắng thế nào nên còn dám can đảm uống một hơi hết sạch nhưng lần này nhìn chén thuốc này, nghĩ tới vị hoàng liên đắng thấu tim gan kia, chưa cần uống thuốc, Khương Nhiêu đã mặt nhăn mày nhó.
Bên cạnh vang lên một câu: “Muốn ta đút cho ngươi uống à?”
Giọng điệu nghiêm túc, trầm khàn ấy làm lá gan bé bằng hạt vừng của nàng run rẩy: “Không, không cần.”
Bắt nàng tự uống thuốc là chịu khổ.
Nhưng nếu bị hắn đút cho uống thì chắc phải gọi là tra tấn.
Nàng mặc kệ đắng hay không đắng, ngửa cổ uống một hơi hết sạch, uống xong biểu cảm trên mặt tựa như đã mất tiêu mất nửa cái mạng.
Tiếng uống thuốc ừng ực khiến Khương Nhiêu có cảm tưởng mình đã biến thành một chiếc ấm sắc thuốc.
Nàng định dặn Dung Đình ngày mai đừng đến nữa vì hắn tới thì chắc chắn nàng sẽ lại phải uống thuốc nhưng vừa quay đầu qua, mới hé đôi môi đỏ ra thì bất ngờ bị nhét một trái mơ vào miệng.
Mứt mơ ngào đường ngọt như hoa quả ngâm mật nhưng lại không khé như hoa quả ngâm mật, hương vị trong veo nháy mắt quét sạch vị đắng của thuốc trong miệng nàng.
Nàng ngẩn người, tròn xoe hai mắt.
Khương Nhiêu còn chưa kịp hoàn hồn thì Dung Đình lại đút thêm cho nàng một quả nữa.
Chiếc túi giấy dầu hắn cầm trong tay ghi ba chữ “Diệu Thực các”.
Ngón tay dài của hắn vẫn còn kẹp một trái mơ ngào đường, vừa rồi ngón tay của hắn vô tình chạm vào cánh môi đỏ mềm của nàng rồi lập tức rụt về nhưng đến giờ cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn.
Hắn dằn cảm xúc kỳ lạ trong lòng xuống, hỏi nàng: “Có còn đắng không?”
Đúng là hai người này có phần tương tự nhau.
Bà ấy chưa gặp Cửu Hoàng tử sau khi lớn lần nào nhưng vẫn luôn nhớ mãi dáng vẻ của Cửu Hoàng tử hồi nhỏ.
Đứa bé xinh xắn đó có làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son, đôi mắt trong veo như lưu ly, rõ ràng ngoại hình rất dễ mến nhưng lại luôn chỉ đi một mình, lặng lẽ đứng một góc, cúi đầu, hàng mi dài buông xuống, trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Sau khi đứa trẻ đó lớn lên hẳn là cũng sẽ đẹp giống thiếu niên này.
Nhưng bà ấy chưa từng nghe tin Cửu Hoàng tử rời khỏi Kinh thành.
Huống hồ Cửu Hoàng tử cũng không bị tàn phế.
Nhìn lại quần áo vải thô mộc mạc, giản dị mà thiếu niên đang mặc, Khương Tần thị lại càng phủ định suy đoán của mình.
Sao con của thiên tử lại lưu lạc tới cảnh khốn cùng thế này được, chỉ riêng tiền được cấp cho tiêu hằng tháng thôi cũng đã đủ để gia đình bình thường tiêu cả năm rồi cơ mà?
Hẳn là bà ấy nhận nhầm.
Khương Tần thị khe khẽ lắc đầu.
Năm đó khi Chiêu Vũ Đế tỏ ý có thể cho hai đứa bé kết thành đôi, gia đình họ đã từ chối khéo, giờ có muốn Cửu Hoàng tử làm nữ tế của bà ấy cũng không được.
Tốt hơn hết là hãy nghĩ tới người trước mắt.
Đợi Dung Đình về rồi, Khương Tần thị ngồi bên cạnh Khương Nhiêu, hỏi nàng: “Lần này Niên Niên ra khỏi thành là để xin thuốc cho thiếu niên kia à?”
Khương Nhiêu gật đầu.
“Thuốc đâu?”
“Con đã đưa cho người ta rồi.”
“Thuốc đó có tác dụng thật chứ?”
“Đương nhiên rồi ạ.”
Nếu không có tác dụng thì nàng đã chẳng tốn công đi xin về làm gì.
Khương Nhiêu vừa mới lặn lội đường xa trở về nên trong người thấm mệt. Nàng tựa vào người Khương Tần thị, nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Nhậm thần y từng chữa trị cho thương binh trên chiến trường. Thần y cho con thuốc, còn đưa y thư thần y viết cho con cùng với mấy bài thuốc, chỉ cần dùng thuốc đó kết hợp mát xa, tắm bằng thuốc thì khoảng nửa năm sau, chân của thiếu niên kia sẽ khỏi hẳn, phục hồi lại không khác gì người bình thường, hơn nữa còn có thể tiếp tục luyện võ.”
Mặc dù xe ngựa bị rơi xuống vách núi nên Khương Nhiêu bị một phen giật mình, còn bị vài vết thương nhẹ nhưng tinh thần của nàng thì không còn muộn phiền và áy náy như mấy hôm trước nữa.
Dường như đã trút bỏ được gánh nặng nên tâm trạng tốt lên nhiều.
“Có tác dụng thì tốt rồi.”
Khương Tần thị nghe vậy bèn cười.
Nếu như có tác dụng thì chân của thiếu niên kia sẽ khỏi, sau này sẽ không còn là người tàn phế nữa.
Khương Tần thị quay người, dặn dò nha hoàn: “Mau vào kho lấy mấy loại thuốc bổ tốt nhất mang sang tặng thiếu niên kia. Sau này nếu hắn có tới thì không cần phải thông bẩm, cứ dẫn thẳng vào chỗ của cô nương nhà ngươi là được.”
Dặn dò xong, bà ấy mỉm cười nhìn Khương Nhiêu, xoa đầu nàng: “Niên Niên trưởng thành rồi, giỏi lắm.”
Khương Nhiêu cho rằng Khương Tần thị khen mình biết làm việc thiện cứu người nên ngoan ngoãn gối đầu lên vai bà ấy như một chú mèo con. Giọng nói hiền từ và vui vẻ của Khương Tần thị vang lên trên đầu nàng: “Vi nương hiểu tâm tư của Niên Niên.”
Khương Nhiêu ngẩng phắt đầu lên, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Tâm tư gì của nàng cơ?
Đúng lúc này, cửa mở, Khương Tứ gia đội gió đội tuyết đẩy cửa ra, sải bước vào phòng.
Ông ấy bước vội lại đây, vì vừa đi ở ngoài về nên miệng vẫn còn thở ra khói trắng: “Niên Niên không sao thật chứ?”
Ông ấy nghe đầy tớ đến báo nữ nhi đã về nhà, lại nghe thấy rất nhiều lời đồn không hay trên đường nên trên đường vội vã về nhà, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm.
Cho tới khi nhìn thấy Khương Nhiêu bình yên vô sự ở trước mặt mình, ông ấy mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên giường nàng, cau mày quở trách: “Con lén ra khỏi thành như vậy, chẳng lẽ không biết người nhà lo lắng thế nào hay sao?”
Khương Tứ gia hiếm khi nổi giận trước mặt Khương Nhiêu, lại càng chẳng mấy khi nói bằng giọng lạnh lùng như hiện tại.
Hiện tại Khương Tần thị đã đứng về phe Khương Nhiêu nên nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay trượng phu, nói đỡ lời cho nàng: “Chẳng phải Niên Niên đã bình an rồi hay sao? Hơn nữa con bé làm vậy cũng là có lý do.”
Khương Tứ gia thính tai nghe ra: “Có lý do? Lý do gì?”
“Cứu người, con bé ra khỏi thành là để tìm thuốc. Niên Niên chẳng qua chỉ tốt bụng, làm việc thiện mà thôi, chàng đừng trách con bé.” Khương Tần thị biết nếu nói thẳng nữ nhi có ý trung nhân thì e là trượng phu sẽ không vui nên chỉ nói ậm ờ chuyện này.
Thế nhưng Khương Tứ gia lại vẫn thông minh phát hiện ra.
“Ta nghe nói gần đây con thường xuyên tới thành tây?” Gặp một thiếu niên.
Khương Nhiêu không trả lời, im lặng coi như là ngầm thừa nhận.
Khương Tứ gia lập tức hiểu ý.
Lão phụ thân buồn bực không chịu nổi.
“Lần này ta không phạt con vội.”
Nghĩ tới chuyện nữ nhi thường xuyên tới thành tây gặp một thiếu niên cùng độ tuổi với mình, trong lòng ông ấy cảm thấy chua xót, muốn ép nữ nhi vào khuôn khổ nhưng lại không nỡ phạt nặng nàng, đành nói: “Nếu chuyện bỏ nhà đi lâu ngày thế này còn tái diễn thì nhất định ta sẽ phạt con cấm túc!”
...
Trong cung, sứ giả Phồn tộc vào triều tiến cống.
Bò béo và ngựa khỏe tiến cống được chế biến thành những món ăn ngon trong bữa tiệc thịnh soạn. Giữa sảnh tiệc, vũ nương người Hồ xinh đẹp múa thướt tha như hoa.
Sứ giả và Chiêu Vũ Đế ngồi bên bàn tiệc đàm đạo với nhau, chuyện trò vui vẻ. Sau khi đã chè chén, chúc rượu mấy lượt, theo lệ cũ, đôi bên tiến hành tỷ thí trên võ trường, luận võ góp vui.
Võ sĩ ngoại tộc đến từ Tây Vực ra sân, khỏe mạnh, cường tráng, bắp tay nhô lên cuồn cuộn, chỉ nhìn vóc người chẳng khác nào một trái núi ấy đứng một chỗ thôi đã đủ đáng sợ rồi.
Dân tộc lớn lên trên lưng ngựa vốn nhanh nhẹn, dũng mãnh, lại cực kỳ sĩ diện. Năm ngoái khi bọn họ đến Đại Chiêu tiến cống, vị võ sĩ được ca ngợi là võ sĩ mạnh nhất trong tộc phiên bang này bị Dung Đình gần mười ba tuổi lấn át, thua liên tiếp ba trận, mất sạch mặt mũi. Hắn ta vất vả rèn luyện suốt một năm trời, đợi sang năm nay rửa sạch nhục nhã.
Nhưng tay võ sĩ này nhìn khắp xung quanh mà không thấy bóng dáng Dung Đình đâu.
Ý chí chiến đấu của hắn ta lập tức giảm xuống, không còn mấy hào hứng nữa, chỉ ứng phó qua loa.
Vậy nhưng hắn ta vẫn thắng liên tiếp mấy trận mà chẳng tốn mấy sức lực.
Bọn Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử trông thật vô dụng khi đấu với hắn ta.
Chiêu Vũ Đế tỏ ý không vui.
Ông ta vốn không quan tâm kết quả trận đấu.
Trước năm ngoái, võ sĩ ngoại bang vẫn thường giành chiến thắng trong các cuộc tỉ thí võ nghệ như thế này nên Chiêu Vũ Đế cũng đã quen rồi.
Kết quả đã được định trước là Đại Chiêu thua, ngoại bang thắng, đây đã trở thành thông lệ, cho nên Chiêu Vũ Đế không để tâm tới chuyện tỷ thí này.
Nhưng năm ngoái Dung Đình thắng liên tiếp ba trận giúp Chiêu Vũ Đế nở mày nở mặt nên ông ta cũng nảy sinh hứng thú với trò tỷ thí này.
Không ngờ năm nay bọn họ lại thua, Hoàng đế Đại Chiêu mất mặt.
Ông ta không ngờ mình có nhiều nhi tử như vậy nhưng lại không có ai thắng được đối phương!
Nếu như nói là do tên người Man này lợi hại thì không đúng, bởi rõ ràng năm ngoái Tiểu Cửu mới mười ba tuổi đã toàn thắng cả ba trận.
Tình hình đã vậy rồi nhưng vị sứ giả phiên bang tới đây lần này lại còn không thức thời, cất tiếng cười vang, chỉ vào võ sĩ của bọn họ, nói bằng giọng Trung Nguyên lơ lớ: “Năm nay hắn ta mới dốc hết toàn lực.”
Chỉ một câu này thôi đã biến chuyện Dung Đình thắng liền ba trận năm ngoái thành bọn họ nhường.
Chiêu Vũ Đế nghe vậy cực kỳ khó chịu.
Thế nhưng Gia Hòa Hoàng hậu ngồi bên trái Chiêu Vũ Đế lại cười khẽ.
Trong mắt bà ta, những lời bôi nhọ Dung Đình luôn là lời hay.
Huống hồ trong số những người vừa so tài không hề có con của bà ta nên người mất mặt không phải là bà ta.
Nếu như Tiểu Thập Thất lớn lên đánh thắng được đối phương thì sẽ càng tôn lên sự giỏi giang của Tiểu Thập Thất.
Năm ngoái Dung Đình vinh quang cỡ nào thì sau này Tiểu Thập Thất của bà ta cũng sẽ vinh quang cỡ ấy.
Còn Dung Đình sẽ vĩnh viễn giống mẫu thân của hắn, là một phế vật không thể trở mình.
Gia Hòa Hoàng hậu vui vẻ mỉm cười.
Sứ giả phiên bang liếc nhìn xung quanh: “Cửu Hoàng tử đâu rồi? Sao không thấy hắn ra tỷ thí?”
Gia Hòa Hoàng hậu đã uống mấy chén, tâm trạng thư thả, bất giác nói suy nghĩ trong lòng ra: “Hai chân nó đã gãy rồi, làm sao còn có thể tỷ thí với ai được nữa?”
Bữa tiệc bỗng chốc im phăng phắc, lặng ngắt như tờ.
Chiêu Vũ Đế lạnh lùng nhìn Gia Hòa Hoàng hậu.
Gia Hòa Hoàng hậu muộn màng nhận ra mình nói lỡ lời.
Bà ta nhanh chóng nói chữa, giả bộ buồn bã: “Năm ngoái trong cuộc đi săn mùa thu, Tiểu Cửu bị thích khách tập kích nên bị thương nhẹ đến nay vẫn chưa lành. Nếu như để thằng bé ra tỷ thí, động tới vết thương, bổn cung thật không đành lòng.”
Ánh mắt Chiêu Vũ Đế dịu lại: “Nhi tử của trẫm sao có thể tàn phế được, chỉ là vết thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại.”
Sứ giả Phồn tộc lại lấy làm lạ về chuyện mà Gia Hòa Hoàng hậu kể: “Hắn là người đánh thắng được võ sĩ dũng mãnh nhất của bọn ta, phải là thích khách lợi hại cỡ nào mới có thể làm hắn bị thương chứ?”
Chiêu Vũ Đế nghe vậy nheo mắt lại nhìn Hoàng hậu ngồi bên cạnh.
Lúc trước, cuộc đi săn mùa thu xuất hiện thích khách khiến Dung Đình thụ thương, chuyện điều tra sau đó do Gia Hòa Hoàng hậu một tay giám sát.
Gia Hòa Hoàng hậu nghe vậy, trong lòng cảm thấy căng thẳng.
Thích khách tấn công Dung Đình khi đó là tử sĩ của Từ gia nhà mẹ đẻ của bà ta.
Chuyện nuôi tử sĩ đương nhiên không thể để cho Hoàng thượng biết.
Bà ta rưng rưng lệ giả bộ làm một người mẹ hiền căm hận tên thích khách kia: “Tên thích khách kia sợ tội nên đã ngậm sẵn độc trong miệng để tự sát khiến Tiểu Cửu tội nghiệp của thần thiếp phải chịu khổ mà không thể làm sáng tỏ.”
Sứ giả Phồn tộc thấy bà ta buồn bã bèn trấn an, hỏi thăm: “Gần đây Cửu Hoàng tử bình phục tốt chứ?”
Chiêu Vũ Đế gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn ra hiệu Gia Hòa Hoàng hậu trả lời.
Tài diễn xuất của Gia Hòa Hoàng hậu trước mặt người khác không hề có chút sơ hở nào. Bà ta giãn mặt ra, dịu dàng đáp: “Đa tạ đại nhân quan tâm, bổn cung đã tìm đại phu tốt nhất, thuốc tốt nhất cho thằng bé, vết thương của thằng bé đã khôi phục gần ổn rồi.”
Bà ta diễn thật sự giống như một mẫu thân quan tâm che chở cho con mình.
Sứ giả Phồn tộc cười: “Thế thì tốt! Năm sau võ sĩ của bọn ta sẽ lại luận bàn võ nghệ với hắn.”
Chiêu Vũ Đế mỉm cười nói: “Chắc chắn rồi.”
Sau đó, Chiêu Vũ Đế gọi thái giám tới, bảo thái giám sai người đi thăm Dung Đình.
Lúc này, Chiêu Vũ Đế hết sức mong nhớ nhi tử mà ông ta vốn chẳng hề để ý này.
Nếu như trước khi sang năm sau mà Dung Đình hồi kinh được thì tốt, nếu vậy thì ông ta lại có thể lấy lại thể diện khi tỷ thí.
Đại Chiêu là một nước lớn, sao có thể chịu lép vế trước một nước nhỏ không có nổi một vạn dân được?
Lời Chiêu Vũ Đế căn dặn thái giám lọt vào tai Gia Hòa Hoàng hậu ngồi bên cạnh.
Bà ta sầm mặt lại đầy lo lắng.
Bà ta sợ Chiêu Vũ Đế nhìn ra manh mối gì đó.
Sau khi tiệc tan, Gia Hòa Hoàng hậu vội vàng về cung Cẩm Tú của mình, gọi tâm phúc tới, lạnh lùng căn dặn: “Giải quyết gọn ghẽ người mà Hoàng đế sai đi gặp Dung Đình.”
“Đồng thời tới Nghiệp thành, cẩn thận điều tra chỗ Dung Đình xem rốt cuộc có chuyện gì.”
Ban đầu bà ta cho rằng Dung Đình bị thương nặng như vậy, bên cạnh lại chỉ có một tên người hầu nổi tiếng ham ăn, mê cờ bạc, hắn không có thuốc chữa, không có ai để nhờ cậy, chắc chắn không sống nổi một năm.
Thế nhưng thật không ngờ hắn lại ngoan cường như vậy, đến giờ bà ta vẫn chưa nghe được tin hắn chết!
Trong mắt Gia Hòa Hoàng hậu ánh lên vẻ u ám.
Bất kể thế nào, bà ta cũng sẽ không để Dung Đình mà Chiêu Vũ Đế chờ mong xuất hiện vào năm sau.
...
Ngày hôm sau, tuyết dừng, trời trong.
Khương Nhiêu ăn sáng xong muốn đi ra ngoài, lại bị Khương Tứ gia dạy dỗ một trận, nói rằng hiện tại người trong thành đều đang bàn tán về nàng, nàng trở thành ví dụ xấu để phụ mẫu các nhà trong thành cảnh cáo con cái không được ham chơi lên núi, nàng còn ra ngoài làm gì? Đi ra ngoài chỉ tổ bị người ta cười chê!
Khương Nhiêu: “...”
Nàng nói không lại cha nàng, đành ngoan ngoãn ở trong sân của mình ngắm tuyết, trước mặt là sách vở chất thành núi.
Nàng muốn biết vì sao giấc mơ của mình lại có thể ăn khớp với chuyện xảy ra trong tương lai.
Nếu như người khác nói với nàng rằng người đó có bản lĩnh có thể nằm mơ dự báo tương lai, chắc chắn nàng sẽ coi người đó là yêu quái hoặc là thần tiên. Thế nhưng nàng lại chỉ là một người phàm, làm sao lại có bản lĩnh này?
Nàng lật xem hết một núi sách ghi chép dã sử và chuyện kỳ lạ trong dân gian nhưng không hề thấy có ghi chép gì về dạng giấc mơ của nàng. Khương Nhiêu đau đầu, cầm truyện lên đọc thư giãn.
Trong truyện có một tình tiết kể về một tiểu thư có xuất thân tốt nhưng ngạo mạn, ngang ngược, không coi ai ra gì, từ nhỏ đã hay ức hiếp đầy tớ, sau này cảnh nhà sa sút, lại bị gả cho một tên đầy tờ từng bị tiểu thư này ức hiếp, từ đó hết đường ngang ngược.
Mới đầu Khương Nhiêu còn tặc lưỡi, không biết tên đầy tớ kia đã làm gì sai mà lại cưới phải một thê tử ác độc như vậy nhưng rồi nàng lại chợt thấy lạnh người, dường như thoại bản này rất giống câu chuyện của nàng…
Ức hiếp người, gia đạo sa sút, gả cho đầy tớ.
Trong mơ, nàng không lập gia đình nhưng còn thê thảm hơn cả lập gia đình.
Thoại bản này giống hệt như kết cục nàng mơ thấy.
Chiếc cổ áo choàng lông cáo màu trắng bọc lấy khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của tiểu cô nương đang rầu rĩ không vui.
Dù cho nàng chỉ mơ thấy cảnh cửa nát nhà tan, gia đình ly tán một lần nhưng đó là giấc mơ nàng sợ nhất, thậm chí còn sợ hơn cả việc mình bị tra tấn. Mỗi khi nhớ lại, trong lòng nàng lại thấy ớn lạnh và kinh hãi.
Bên ngoài đình xuất hiện một bóng người.
Vì người đó ngồi xe lăn nên thấp hơn người bình thường một chút nhưng dáng ngồi của hắn thẳng tắp, ngay ngắn, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú không chút tỳ vết nên trông nổi bật hơn hẳn mọi người, người khác sống ở nhân gian còn hắn là tiên cảnh.
Khương Nhiêu nhìn thấy Dung Đình bèn đứng dậy đi lại chỗ hắn.
Sau khi nhìn thấy thứ Dung Đình cầm trong tay, nàng đứng khựng lại, nét mặt thoáng lộ vẻ hoảng hốt.
Sao hắn đến đây còn đem theo thuốc?
Dung Đình để ý thấy tầm mắt của nàng, chưa cần nàng hỏi, hắn đã chủ động giải thích: “Vừa rồi ta gặp mẫu thân của ngươi, bà ấy bảo ta…”
“Bảo ngươi giám sát ta uống thuốc.” Vai Khương Nhiêu thõng xuống, nàng lập tức đoán ra ngay.
Mẫu thân nàng thật biết cách trị nàng.
“Ừm.”
Hắn đi nghe ngóng tên của nàng thì được biết mọi người ở đây đều gọi nàng là Khương Tứ cô nương, chỉ có điều dường như nàng chưa bao giờ muốn cho hắn biết nàng là ai, cũng không hiếu kỳ hắn là ai.
Nhưng hắn lại thấy hơi hiếu kỳ về thân phận của nàng.
Nàng không giống người hắn từng gặp.
Khương Nhiêu nhìn Dung Đình, nàng cảm thấy sắc mặt của hắn có vẻ đã khá hơn một chút bèn hỏi: “Số thuốc kia có tác dụng chứ?”
Dung Đình gật đầu.
Khương Nhiêu chờ hắn nói thêm gì đó, nếu nói gì đó thì hắn sẽ quên chuyện giám sát nàng uống thuốc. Thế nhưng hắn lại rất kiệm lời, nhanh chóng đưa chén thuốc cho nàng: “Tới giờ uống thuốc rồi.”
Khương Nhiêu: “...”
Không thoát nổi.
Thấy nói lảng sang chuyện khác cũng chẳng ích gì, nàng đành hướng ánh mắt nài nỉ về phía Dung Đình, tội nghiệp xin tha: “Thuốc này đắng đến mức làm ta buồn nôn, ta không uống có được không?”
Giờ Thìn, trời đã sáng hẳn, ánh nắng tựa như tấm vải sa mỏng màu vàng nhạt chiếu lên mặt nàng, trông khuôn mặt nàng sạch sẽ như gạo nếp đã vo, giọng điệu năn nỉ tựa như làm nũng.
Dung Đình nhìn về phía gáy của nàng.
Trên chiếc gáy trắng ngần có một vết bầm đen khuất một phần trong cổ áo.
Lúc xe ngựa rơi xuống vách núi, Khương Nhiêu bị đá đập vào lưng, để lại vết bầm đen.
Vết thương ở sau lưng này chỉ thỉnh thoảng làm Khương Nhiêu cảm thấy đau, ngoài những lúc đau ra, nàng chẳng hề để tâm đến nó.
Dùng đau đớn của nàng đổi lấy thuốc chữa khỏi chân cho hắn thật sự đáng giá.
Dung Đình nhìn vào vết bầm đó, giọng khàn khàn, không cho phép cãi lại: “Uống thuốc.”
Khương Nhiêu âm thầm dậm chân.
Nàng biết ngay là nói lý với hắn cũng chẳng ích gì mà.
Sau này không có ích gì, hiện tại cũng chẳng có ích gì.
Nàng bất đắc dĩ cầm lấy chén thuốc. Lần trước nàng không biết thuốc này đắng thế nào nên còn dám can đảm uống một hơi hết sạch nhưng lần này nhìn chén thuốc này, nghĩ tới vị hoàng liên đắng thấu tim gan kia, chưa cần uống thuốc, Khương Nhiêu đã mặt nhăn mày nhó.
Bên cạnh vang lên một câu: “Muốn ta đút cho ngươi uống à?”
Giọng điệu nghiêm túc, trầm khàn ấy làm lá gan bé bằng hạt vừng của nàng run rẩy: “Không, không cần.”
Bắt nàng tự uống thuốc là chịu khổ.
Nhưng nếu bị hắn đút cho uống thì chắc phải gọi là tra tấn.
Nàng mặc kệ đắng hay không đắng, ngửa cổ uống một hơi hết sạch, uống xong biểu cảm trên mặt tựa như đã mất tiêu mất nửa cái mạng.
Tiếng uống thuốc ừng ực khiến Khương Nhiêu có cảm tưởng mình đã biến thành một chiếc ấm sắc thuốc.
Nàng định dặn Dung Đình ngày mai đừng đến nữa vì hắn tới thì chắc chắn nàng sẽ lại phải uống thuốc nhưng vừa quay đầu qua, mới hé đôi môi đỏ ra thì bất ngờ bị nhét một trái mơ vào miệng.
Mứt mơ ngào đường ngọt như hoa quả ngâm mật nhưng lại không khé như hoa quả ngâm mật, hương vị trong veo nháy mắt quét sạch vị đắng của thuốc trong miệng nàng.
Nàng ngẩn người, tròn xoe hai mắt.
Khương Nhiêu còn chưa kịp hoàn hồn thì Dung Đình lại đút thêm cho nàng một quả nữa.
Chiếc túi giấy dầu hắn cầm trong tay ghi ba chữ “Diệu Thực các”.
Ngón tay dài của hắn vẫn còn kẹp một trái mơ ngào đường, vừa rồi ngón tay của hắn vô tình chạm vào cánh môi đỏ mềm của nàng rồi lập tức rụt về nhưng đến giờ cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn.
Hắn dằn cảm xúc kỳ lạ trong lòng xuống, hỏi nàng: “Có còn đắng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.