Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 38:
Ngưng Thành Hi
05/11/2024
Nhà kia còn chưa cả đi báo quan mà Huyện lệnh đã vội vàng đi bắt đám cướp, vội vàng lấy lòng nịnh nọt như thế, còn chưa đủ để chứng minh gia thế của người ta rất lớn à?
Còn có thể dễ dàng chặn được mối làm ăn của Dương lão gia.
Ở chỗ này có nhà nào làm được như thế.
Có người bật cười thành tiếng: “Mấy tên ăn xin đầu đường xó chợ kia giống y như lũ chuột, chờ bọn chúng làm mấy việc vặt vãnh còn được. Sợ là không có ai bắt được bọn chúng. Bảo bọn chúng liều mạng á, bọn chúng cũng sợ chết đấy.”
Trong lòng Dương Kỳ An lại nghĩ đến một việc.
Động tay động chân một chút cũng đủ để nàng ta trút giận.
Nàng ta híp mắt lại, bắt đầu suy tư.
...
Dung Đình đang bốc thuốc cho mình ở y quán.
Nhưng hắn nhìn thấy lão đại phu tự dưng nhíu mày nhìn ra ngoài, trong ánh mắt chứa đầy sự khinh thường, hạ giọng lẩm bẩm: “Khuê nữ này của Dương gia đúng là hết thuốc chữa rồi, vậy mà lại qua lại với đám ăn xin.”
Dung Đình nghe thấy thế thì nhìn sang, thấy Dương Kỳ An đang đứng bên đường với nha hoàn của nàng ta, nói chuyện với một tên ăn xin bẩn thỉu.
Lão đại phu nhìn rồi thở dài: “Nha đầu này trước đây từng đến tận chỗ ta nói y thuật của ta kém cỏi, chỉ vì thuốc ta kê quá đắng. Con người không ai là hoàn hảo, y thuật của ta cũng có chỗ dở, nhưng nàng ta không thể nói y thuật của ta kém cỏi chì vì ta kê thuốc cho nàng ta quá đắng được, thế này chẳng phải vu oan cho người ta sao?”
Ông ấy phàn nàn một lúc rồi nói: “Sau này cô nương này mà gả cho nhà người ta, kiểu gì cũng sẽ mang họa đến cho phu gia.”
Bỗng nhiên ông ấy quay đầu nhìn về phía Dung Đình: “Vẫn là Khương tiểu cô nương kia tốt, tốt tính gọn gàng, không bắt người khác gọi dạ bảo vâng, cũng không có chuyện không coi ai ra gì.”
“Ừ, ta biết.”
Đột nhiên lão đại phu thấy rất tò mò: “Lần trước bảo ngươi làm thử cách kia, có tác dụng không?”
Dung Đình ho khan nói: “Có tác dụng.”
Ông ấy nhiệt tình nói thêm: “Chỗ ta còn có một số cách khác, lúc trước ta dùng mấy cách đấy mới cưới được phu nhân của ta đấy...”
Dung Đình đã đẩy xe lăn ra phía cửa: “Lão tiên sinh, ta có việc, hôm nay không làm phiền ngươi nữa.”
Hắn vén rèm lên rời khỏi y quán.
Vừa ra khỏi y quán đã nhìn thấy Dương Kỳ An đang khua tay múa chân với tên ăn xin kia, hắn dừng xe lăn lại, sau khi nhìn một lúc, ánh mắt hắn dần trở nên u ám.
...
Dương Kỳ An khi nhìn người khác lúc nào cũng kiêu căng ương ngạnh, chứ nói gì đến một tên ăn xin, nàng ta lười nói chuyện với bọn họ nên bảo nha hoàn của mình nói, còn nàng ta thì đứng cách đấy không xa lắng nghe.
“Đại ca của các ngươi bị bắt, mà tiểu đệ như các ngươi lại sống an nhà vậy hả? Bảo sao mấy tên ăn xin ở huyện bên cạnh lại nói đám ăn xin ở Nghiệp thành không bằng chó.”
“À, ta biết các ngươi sợ chết. Đúng, Khương gia kia cũng ghê gớm thật. Nhưng các ngươi lại không nghĩ ra cách nào để trút giận cho đại ca các ngươi à? Lúc trước ta thấy các ngươi ném phân lên tường nhà mấy người các ngươi ghét cơ mà, ném cũng siêng lắm đấy chứ, đám người đấy cũng không bắt được các ngươi. Bây giờ mới thật sự khiến người ta chết cười này.”
“...”
Nha hoàn kia nói theo những gì Dương Kỳ An dặn dò, nhìn thấy ánh mắt tên ăn xin kia lộ ra chút tức giận, chạy về phía đám ăn xin.
Nha hoàn quay trở lại bên cạnh Dương Kỳ An, bất an hỏi cô nương nhà nàng ta: “Cô nương, nói như vậy liệu bọn họ có nghe không?”
Dương Kỳ An hằm hè: “Nếu không nghe thì đúng là chẳng bằng chó.”
“Nhưng nếu bọn họ thật sự đi ném phân lên tường nhà Khương gia...”
Cách làm này thật sự quá bỉ ổi.
Dương Kỳ An lườm nguýt nàng ta: “Thế thì sao chứ? Làm như thế mới giúp ta hả giận được.”
“Hơn nữa, ngươi không nghe thấy Dương cô nương với Lý cô nương nói gì à? Mấy tên ăn xin kia là lũ chuột trong bóng tối, bọn chúng làm việc cẩn thận lắm, có lẽ không bắt được đâu.” Nghĩ đến cảnh tượng trên tường Khương gia bị hắt phân, nàng ta cười khúc khích: “Có khi bọn chúng lại làm thế nhiều lần nữa ấy chứ.”
Nàng ta khoanh tay, nói với nha hoàn: “Ngươi đi tìm thêm mấy người nữa, đi nói mấy câu này với nhiều ăn xin hơn đi, tránh trường hợp đám vừa nãy quá vô tích sự, nghe xong lại không dám làm.”
...
Trong một quán trà cách đấy không xa, tất cả những gì nàng ta nói đều bị Dung Đình nghe thấy.
Hắn cản một người lại, cho ít tiền, bảo người kia đi chuyển lời cho tên ăn xin kia.
Tên ăn xin kia nghe xong thì ánh mắt càng hung dữ hơn, chửi mắng: “Suýt chút nữa thì bị lợi dụng làm công cụ cho người ta sử dụng rồi! Ta phải nhanh chóng trở về nói với những người khác, đừng có để bọn họ bị lừa.”
Người kia quay trở lại nói với Dung Đình đã giải quyết xong, Dung Đình đưa cho hắn ta ba lượng bạc, nói: “Ngươi đứng chờ ở quán trà này, gặp ai thì nói người lén lút báo quan là vị công tử kia của Dương gia, Huyện lệnh nhận tiền của hắn ta nên mới tung tin ra là không có ai báo quan.”
Quán trà đông người qua lại nên tin tức cũng truyền đi rất nhanh, tin tức này truyền ra ngoài thì chắc chắn những tên ăn xin kia sẽ nghe thấy.
Ba lượng bạc đã gần bằng lợi nhuận bán trà nửa năm của ông chủ quán trà, chỉ lan truyền một số tin đồn, có gì thì cứ nói là khách hàng nói, người khác cũng chẳng thể đổ chuyện này lên đầu ông ấy nên tất nhiên ông ấy đồng ý rất thoải mái.
Ngón tay Dung Đình gõ nhẹ vào tay vịn, nhìn bá tánh ra ra vào vào Nghiệp thành, trong ánh mắt hắn lại lộ ra chút châm chọc và thương hại.
Phụ hoàng của hắn chỉ ở Kim Lăng, chỉ được nhìn thấy thiên hạ qua tấu chương, hoàn toàn không biết rốt cuộc quan lại ở nơi này đã bảo vệ giang sơn cho ông ta như thế nào… Kẻ quyền quý chưa cần phải báo án, vụ án đã được giải quyết. Dân thường đâm đơn kiện thì lại bị ngoảnh mặt làm ngơ.
Giống như phụ hoàng của hắn chỉ nghe đôi ba câu từ chỗ Hoàng hậu, nghe xem hậu cung của ông ta có gió êm sóng lặng không, nghe xem liệu con của ông ta có sống tốt hay không, hoàn toàn không biết hắn thật ra còn sống hay đã chết.
Thấy cây không thấy rừng.
Nhưng lại tự xưng là minh quân.
Đúng là vừa đáng buồn vừa đáng cười.
...
Đêm đó, ở Dương gia.
“Sao cứ có mùi thum thủm nhỉ?”
Nha hoàn gác đêm châu đầu ghé tai.
Đốt đèn lồng lên nhìn, trên mặt sau của bốn bức tường quanh Dương gia đều bị người ta hắt nước phân. Bỗng nhiên toàn bộ phủ trở nên hỗn loạn.
Điều đáng ghét hơn nữa là trên một bức tường có viết mấy chữ.
“Ta sẽ quay lại.”
Dương Kỳ An thật sự tức gần chết.
...
Ban đêm lúc đi tắm, Dung Đình xuống xe lăn, chống lên cái nạng do hắn làm bằng gỗ để đứng dậy, đi về phía trước.
Khi đến bên cạnh thùng gỗ, bước đi của hắn rất khó khăn, chân hắn vẫn còn yếu không có sức, khiến đầu hắn mướt mồ hôi.
Hắn cởi y phục rồi tự ngồi vào trong thùng gỗ.
Trong thùng gỗ chứa đầy thuốc thảo dược trung y có mùi khó ngửi, bỗng nhiên hắn nín thở rồi đắm mình vào trong làn nước.
Khung cảnh dưới nước chuyển sang màu đen.
Trong lòng hắn cũng giống như một vũng bùn, cảm xúc đen tối âm u suốt ngày trằn trọc trong lòng hắn.
Tối hôm qua hắn mơ một giấc mơ, trong giấc mơ chân hắn đã khỏi, hắn rất vui khi nhìn thấy nàng trong hoàng cung, nhưng lúc lên tiếng lại gọi một tiếng hoàng tẩu.
Hắn tức đến mức bật dậy lúc nửa đêm, sau đấy cũng không ngủ được nữa.
Hắn khoác một cái áo choàng ngồi bên mép giường, mở mắt, cơn gió lạnh thổi vào qua ô cửa sổ đang mở cũng không thể khiến ngọn lửa trong lòng hắn dịu đi.
Chuyện Khương Nhiêu đã từng suýt chút nữa đính hôn với hoàng huynh hoặc hoàng đệ nào đó của hắn mang đến cho hắn cảm giác khủng hoảng vô biên.
Nếu nàng trở về Kinh thành, để người suýt chút nữa đính hôn với nàng nhìn thấy nàng, nàng tốt như vậy, sao đối phương có thể không thấy tiếc nuối khi không đính hôn thành công chứ.
Tiện đà lì lợm đeo bám.
Tiện đà đính hôn lại lần nữa.
Tuyệt, đối, không, thể, nào.
Dung Đình ngoi lên khỏi mặt nước, hắn thở hổn hà hổn hển.
Hắn không muốn cứ tiếp tục dậm chân tại chỗ.
Hắn không thể chỉ vì thèm muốn sự thương hại của nàng dành cho hắn, mà chấp nhận trở thành một kẻ tàn tật thật sự.
Muốn có thứ gì thì phải có đủ năng lực để có thể tranh giành với người khác, cho dù có dùng thủ đoạn đê tiện khiến người ta khinh thường.
Nhưng...
Rốt cuộc là con mạt rệp nào từng suýt chút nữa đính hôn với nàng.
Sắc mặt hắn âm trầm nhớ lại từ đầu đến đuôi tất cả hoàng huynh hoàng đệ của hắn, tay hắn vận ba phần nội lực, vỗ mạnh vào thảo dược đang trôi nổi trên mặt nước.
Những giọt nước bắn tung tóe, bắn đầy lên khuôn mặt âm trầm nghiêm nghị của hắn.
Hắn dựa vào thành thùng gỗ, lồng ngực trần trụi dính đầy mồ hôi hơi phập phồng, trong lòng hắn bị bao phủ bởi lửa giận.
Nước tắm có các loại thảo dược trôi nổi đã nguội đi từ bao giờ, hắn không hề nhận ra mà rơi vào suy tư.
Mãi cho đến khi huyệt Thái Dương hơi nhức nhức.
Hắn mới nhớ ra phải đứng dậy lấy một cái khăn vuông để lau người, đôi chân vốn đã hồi phục được chút sức lực, lần này lại rất yếu ớt.
Xung quanh là bóng đêm tối đen.
Không một ai có thể giúp hắn.
Dung Đình yên lặng, ngả người về phía sau, cố gắng dùng trọng lượng cơ thể đẩy đổ thùng gỗ rồi sau đó trèo ra ngoài.
Hắn chật vật lê đôi chân bò về phía trước, hắn đã quá quen với chuyện này.
Trước tiên phải nghĩ cách để làm khô người trước.
Tối hôm qua có gió lạnh nên hôm nay mặt hắn đã hơi ấm ấm, có lẽ là hắn bị phong hàn nên bây giờ cơ thể mới yếu ớt như vậy.
Nếu không lau khô người thì phong hàn sẽ chỉ nặng thêm.
Cơ thể tàn tật tồi tàn, yếu ớt đến mức khiến hắn thấy căm hận.
Hắn ngã người ra sau, thùng gỗ cũng đổ xuống theo.
Chỉ là nước trong thùng bắn tung tóe khắp sàn nhà, nước bắn lên dập tắt ánh nến, ánh sáng mờ mờ trong phòng lập tức bị dập tắt.
Có bọt nước bắn vào mắt hắn.
Dung Đình mở đôi mắt hơi rát ra, trong bóng tối hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ như ban ngày, nhìn thấy rõ tình cảnh của bản thân hiện giờ…
Toàn thân nồng nặc mùi thuốc, chật vật ngã sõng soài trên đất.
Kéo lê đôi chân không có chức, khoảng cách chỉ có hai bước chân nhưng lại giống như rãnh trời, hắn phải bò mới có thể bò được đến cạnh y phục.
Hắn lại một lần cảm thấy tức giận vì đôi chân bị tàn phế của mình, nhưng bên tai hắn lại nghe thấy tiếng bước chân xào xạc vang lên trong sân.
Bước chân rất nhỏ, nhưng lại rất dồn dập.
Hắn nhíu mày.
Trên người hắn không có y phục, toàn thân trần trụi, ám khí cũng không nằm trong tầm tay.
Nếu lúc này có thích khách đến thì có thể giết chết hắn một cách dễ dàng.
Tiếng bước chân đi đến trước cửa rồi dừng lại.
Người nọ dường như do dự ngoài của một lúc.
Lúc này thiếu niên trong phòng đang thu lại hơi thở của bản thân, giả vờ như trong phòng không có người, nhưng lưng lại hơi cong lên giống như một con báo con chuẩn bị đi săn, tư thế dù cho có bất lực thì hắn vẫn muốn liều mạng một phen.
Lại nghe thấy tiếng thở hổn hển quen thuộc vang lên ngoài cửa.
“Đình ca ca, ngươi có sao không?”
Còn có thể dễ dàng chặn được mối làm ăn của Dương lão gia.
Ở chỗ này có nhà nào làm được như thế.
Có người bật cười thành tiếng: “Mấy tên ăn xin đầu đường xó chợ kia giống y như lũ chuột, chờ bọn chúng làm mấy việc vặt vãnh còn được. Sợ là không có ai bắt được bọn chúng. Bảo bọn chúng liều mạng á, bọn chúng cũng sợ chết đấy.”
Trong lòng Dương Kỳ An lại nghĩ đến một việc.
Động tay động chân một chút cũng đủ để nàng ta trút giận.
Nàng ta híp mắt lại, bắt đầu suy tư.
...
Dung Đình đang bốc thuốc cho mình ở y quán.
Nhưng hắn nhìn thấy lão đại phu tự dưng nhíu mày nhìn ra ngoài, trong ánh mắt chứa đầy sự khinh thường, hạ giọng lẩm bẩm: “Khuê nữ này của Dương gia đúng là hết thuốc chữa rồi, vậy mà lại qua lại với đám ăn xin.”
Dung Đình nghe thấy thế thì nhìn sang, thấy Dương Kỳ An đang đứng bên đường với nha hoàn của nàng ta, nói chuyện với một tên ăn xin bẩn thỉu.
Lão đại phu nhìn rồi thở dài: “Nha đầu này trước đây từng đến tận chỗ ta nói y thuật của ta kém cỏi, chỉ vì thuốc ta kê quá đắng. Con người không ai là hoàn hảo, y thuật của ta cũng có chỗ dở, nhưng nàng ta không thể nói y thuật của ta kém cỏi chì vì ta kê thuốc cho nàng ta quá đắng được, thế này chẳng phải vu oan cho người ta sao?”
Ông ấy phàn nàn một lúc rồi nói: “Sau này cô nương này mà gả cho nhà người ta, kiểu gì cũng sẽ mang họa đến cho phu gia.”
Bỗng nhiên ông ấy quay đầu nhìn về phía Dung Đình: “Vẫn là Khương tiểu cô nương kia tốt, tốt tính gọn gàng, không bắt người khác gọi dạ bảo vâng, cũng không có chuyện không coi ai ra gì.”
“Ừ, ta biết.”
Đột nhiên lão đại phu thấy rất tò mò: “Lần trước bảo ngươi làm thử cách kia, có tác dụng không?”
Dung Đình ho khan nói: “Có tác dụng.”
Ông ấy nhiệt tình nói thêm: “Chỗ ta còn có một số cách khác, lúc trước ta dùng mấy cách đấy mới cưới được phu nhân của ta đấy...”
Dung Đình đã đẩy xe lăn ra phía cửa: “Lão tiên sinh, ta có việc, hôm nay không làm phiền ngươi nữa.”
Hắn vén rèm lên rời khỏi y quán.
Vừa ra khỏi y quán đã nhìn thấy Dương Kỳ An đang khua tay múa chân với tên ăn xin kia, hắn dừng xe lăn lại, sau khi nhìn một lúc, ánh mắt hắn dần trở nên u ám.
...
Dương Kỳ An khi nhìn người khác lúc nào cũng kiêu căng ương ngạnh, chứ nói gì đến một tên ăn xin, nàng ta lười nói chuyện với bọn họ nên bảo nha hoàn của mình nói, còn nàng ta thì đứng cách đấy không xa lắng nghe.
“Đại ca của các ngươi bị bắt, mà tiểu đệ như các ngươi lại sống an nhà vậy hả? Bảo sao mấy tên ăn xin ở huyện bên cạnh lại nói đám ăn xin ở Nghiệp thành không bằng chó.”
“À, ta biết các ngươi sợ chết. Đúng, Khương gia kia cũng ghê gớm thật. Nhưng các ngươi lại không nghĩ ra cách nào để trút giận cho đại ca các ngươi à? Lúc trước ta thấy các ngươi ném phân lên tường nhà mấy người các ngươi ghét cơ mà, ném cũng siêng lắm đấy chứ, đám người đấy cũng không bắt được các ngươi. Bây giờ mới thật sự khiến người ta chết cười này.”
“...”
Nha hoàn kia nói theo những gì Dương Kỳ An dặn dò, nhìn thấy ánh mắt tên ăn xin kia lộ ra chút tức giận, chạy về phía đám ăn xin.
Nha hoàn quay trở lại bên cạnh Dương Kỳ An, bất an hỏi cô nương nhà nàng ta: “Cô nương, nói như vậy liệu bọn họ có nghe không?”
Dương Kỳ An hằm hè: “Nếu không nghe thì đúng là chẳng bằng chó.”
“Nhưng nếu bọn họ thật sự đi ném phân lên tường nhà Khương gia...”
Cách làm này thật sự quá bỉ ổi.
Dương Kỳ An lườm nguýt nàng ta: “Thế thì sao chứ? Làm như thế mới giúp ta hả giận được.”
“Hơn nữa, ngươi không nghe thấy Dương cô nương với Lý cô nương nói gì à? Mấy tên ăn xin kia là lũ chuột trong bóng tối, bọn chúng làm việc cẩn thận lắm, có lẽ không bắt được đâu.” Nghĩ đến cảnh tượng trên tường Khương gia bị hắt phân, nàng ta cười khúc khích: “Có khi bọn chúng lại làm thế nhiều lần nữa ấy chứ.”
Nàng ta khoanh tay, nói với nha hoàn: “Ngươi đi tìm thêm mấy người nữa, đi nói mấy câu này với nhiều ăn xin hơn đi, tránh trường hợp đám vừa nãy quá vô tích sự, nghe xong lại không dám làm.”
...
Trong một quán trà cách đấy không xa, tất cả những gì nàng ta nói đều bị Dung Đình nghe thấy.
Hắn cản một người lại, cho ít tiền, bảo người kia đi chuyển lời cho tên ăn xin kia.
Tên ăn xin kia nghe xong thì ánh mắt càng hung dữ hơn, chửi mắng: “Suýt chút nữa thì bị lợi dụng làm công cụ cho người ta sử dụng rồi! Ta phải nhanh chóng trở về nói với những người khác, đừng có để bọn họ bị lừa.”
Người kia quay trở lại nói với Dung Đình đã giải quyết xong, Dung Đình đưa cho hắn ta ba lượng bạc, nói: “Ngươi đứng chờ ở quán trà này, gặp ai thì nói người lén lút báo quan là vị công tử kia của Dương gia, Huyện lệnh nhận tiền của hắn ta nên mới tung tin ra là không có ai báo quan.”
Quán trà đông người qua lại nên tin tức cũng truyền đi rất nhanh, tin tức này truyền ra ngoài thì chắc chắn những tên ăn xin kia sẽ nghe thấy.
Ba lượng bạc đã gần bằng lợi nhuận bán trà nửa năm của ông chủ quán trà, chỉ lan truyền một số tin đồn, có gì thì cứ nói là khách hàng nói, người khác cũng chẳng thể đổ chuyện này lên đầu ông ấy nên tất nhiên ông ấy đồng ý rất thoải mái.
Ngón tay Dung Đình gõ nhẹ vào tay vịn, nhìn bá tánh ra ra vào vào Nghiệp thành, trong ánh mắt hắn lại lộ ra chút châm chọc và thương hại.
Phụ hoàng của hắn chỉ ở Kim Lăng, chỉ được nhìn thấy thiên hạ qua tấu chương, hoàn toàn không biết rốt cuộc quan lại ở nơi này đã bảo vệ giang sơn cho ông ta như thế nào… Kẻ quyền quý chưa cần phải báo án, vụ án đã được giải quyết. Dân thường đâm đơn kiện thì lại bị ngoảnh mặt làm ngơ.
Giống như phụ hoàng của hắn chỉ nghe đôi ba câu từ chỗ Hoàng hậu, nghe xem hậu cung của ông ta có gió êm sóng lặng không, nghe xem liệu con của ông ta có sống tốt hay không, hoàn toàn không biết hắn thật ra còn sống hay đã chết.
Thấy cây không thấy rừng.
Nhưng lại tự xưng là minh quân.
Đúng là vừa đáng buồn vừa đáng cười.
...
Đêm đó, ở Dương gia.
“Sao cứ có mùi thum thủm nhỉ?”
Nha hoàn gác đêm châu đầu ghé tai.
Đốt đèn lồng lên nhìn, trên mặt sau của bốn bức tường quanh Dương gia đều bị người ta hắt nước phân. Bỗng nhiên toàn bộ phủ trở nên hỗn loạn.
Điều đáng ghét hơn nữa là trên một bức tường có viết mấy chữ.
“Ta sẽ quay lại.”
Dương Kỳ An thật sự tức gần chết.
...
Ban đêm lúc đi tắm, Dung Đình xuống xe lăn, chống lên cái nạng do hắn làm bằng gỗ để đứng dậy, đi về phía trước.
Khi đến bên cạnh thùng gỗ, bước đi của hắn rất khó khăn, chân hắn vẫn còn yếu không có sức, khiến đầu hắn mướt mồ hôi.
Hắn cởi y phục rồi tự ngồi vào trong thùng gỗ.
Trong thùng gỗ chứa đầy thuốc thảo dược trung y có mùi khó ngửi, bỗng nhiên hắn nín thở rồi đắm mình vào trong làn nước.
Khung cảnh dưới nước chuyển sang màu đen.
Trong lòng hắn cũng giống như một vũng bùn, cảm xúc đen tối âm u suốt ngày trằn trọc trong lòng hắn.
Tối hôm qua hắn mơ một giấc mơ, trong giấc mơ chân hắn đã khỏi, hắn rất vui khi nhìn thấy nàng trong hoàng cung, nhưng lúc lên tiếng lại gọi một tiếng hoàng tẩu.
Hắn tức đến mức bật dậy lúc nửa đêm, sau đấy cũng không ngủ được nữa.
Hắn khoác một cái áo choàng ngồi bên mép giường, mở mắt, cơn gió lạnh thổi vào qua ô cửa sổ đang mở cũng không thể khiến ngọn lửa trong lòng hắn dịu đi.
Chuyện Khương Nhiêu đã từng suýt chút nữa đính hôn với hoàng huynh hoặc hoàng đệ nào đó của hắn mang đến cho hắn cảm giác khủng hoảng vô biên.
Nếu nàng trở về Kinh thành, để người suýt chút nữa đính hôn với nàng nhìn thấy nàng, nàng tốt như vậy, sao đối phương có thể không thấy tiếc nuối khi không đính hôn thành công chứ.
Tiện đà lì lợm đeo bám.
Tiện đà đính hôn lại lần nữa.
Tuyệt, đối, không, thể, nào.
Dung Đình ngoi lên khỏi mặt nước, hắn thở hổn hà hổn hển.
Hắn không muốn cứ tiếp tục dậm chân tại chỗ.
Hắn không thể chỉ vì thèm muốn sự thương hại của nàng dành cho hắn, mà chấp nhận trở thành một kẻ tàn tật thật sự.
Muốn có thứ gì thì phải có đủ năng lực để có thể tranh giành với người khác, cho dù có dùng thủ đoạn đê tiện khiến người ta khinh thường.
Nhưng...
Rốt cuộc là con mạt rệp nào từng suýt chút nữa đính hôn với nàng.
Sắc mặt hắn âm trầm nhớ lại từ đầu đến đuôi tất cả hoàng huynh hoàng đệ của hắn, tay hắn vận ba phần nội lực, vỗ mạnh vào thảo dược đang trôi nổi trên mặt nước.
Những giọt nước bắn tung tóe, bắn đầy lên khuôn mặt âm trầm nghiêm nghị của hắn.
Hắn dựa vào thành thùng gỗ, lồng ngực trần trụi dính đầy mồ hôi hơi phập phồng, trong lòng hắn bị bao phủ bởi lửa giận.
Nước tắm có các loại thảo dược trôi nổi đã nguội đi từ bao giờ, hắn không hề nhận ra mà rơi vào suy tư.
Mãi cho đến khi huyệt Thái Dương hơi nhức nhức.
Hắn mới nhớ ra phải đứng dậy lấy một cái khăn vuông để lau người, đôi chân vốn đã hồi phục được chút sức lực, lần này lại rất yếu ớt.
Xung quanh là bóng đêm tối đen.
Không một ai có thể giúp hắn.
Dung Đình yên lặng, ngả người về phía sau, cố gắng dùng trọng lượng cơ thể đẩy đổ thùng gỗ rồi sau đó trèo ra ngoài.
Hắn chật vật lê đôi chân bò về phía trước, hắn đã quá quen với chuyện này.
Trước tiên phải nghĩ cách để làm khô người trước.
Tối hôm qua có gió lạnh nên hôm nay mặt hắn đã hơi ấm ấm, có lẽ là hắn bị phong hàn nên bây giờ cơ thể mới yếu ớt như vậy.
Nếu không lau khô người thì phong hàn sẽ chỉ nặng thêm.
Cơ thể tàn tật tồi tàn, yếu ớt đến mức khiến hắn thấy căm hận.
Hắn ngã người ra sau, thùng gỗ cũng đổ xuống theo.
Chỉ là nước trong thùng bắn tung tóe khắp sàn nhà, nước bắn lên dập tắt ánh nến, ánh sáng mờ mờ trong phòng lập tức bị dập tắt.
Có bọt nước bắn vào mắt hắn.
Dung Đình mở đôi mắt hơi rát ra, trong bóng tối hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ như ban ngày, nhìn thấy rõ tình cảnh của bản thân hiện giờ…
Toàn thân nồng nặc mùi thuốc, chật vật ngã sõng soài trên đất.
Kéo lê đôi chân không có chức, khoảng cách chỉ có hai bước chân nhưng lại giống như rãnh trời, hắn phải bò mới có thể bò được đến cạnh y phục.
Hắn lại một lần cảm thấy tức giận vì đôi chân bị tàn phế của mình, nhưng bên tai hắn lại nghe thấy tiếng bước chân xào xạc vang lên trong sân.
Bước chân rất nhỏ, nhưng lại rất dồn dập.
Hắn nhíu mày.
Trên người hắn không có y phục, toàn thân trần trụi, ám khí cũng không nằm trong tầm tay.
Nếu lúc này có thích khách đến thì có thể giết chết hắn một cách dễ dàng.
Tiếng bước chân đi đến trước cửa rồi dừng lại.
Người nọ dường như do dự ngoài của một lúc.
Lúc này thiếu niên trong phòng đang thu lại hơi thở của bản thân, giả vờ như trong phòng không có người, nhưng lưng lại hơi cong lên giống như một con báo con chuẩn bị đi săn, tư thế dù cho có bất lực thì hắn vẫn muốn liều mạng một phen.
Lại nghe thấy tiếng thở hổn hển quen thuộc vang lên ngoài cửa.
“Đình ca ca, ngươi có sao không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.