Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 39:
Ngưng Thành Hi
05/11/2024
Khương Nhiêu lén chạy ra ngoài.
Buổi tối nàng nằm mơ thấy Dung Đình bị bệnh.
Cơ thể cao gầy của hắn co ro trong chăn, run rẩy và lạnh đến rùng mình như một con thú nhỏ bị mắc kẹt trong tuyết.
Sao hắn lại bệnh nặng đến vậy?
Nửa đêm, nàng tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, nàng gọi Minh Thược và Khương Bình có võ công trốn ra ngoài viện với nàng.
Chuyện trèo tường này, có lần đầu thì lần sau sẽ thành thạo.
Nàng bước lên bậc thềm đá và từ từ trèo qua bức tường thấp ở hậu viện Khương phủ.
Đến thành Tây, sau khi gõ cửa nhà hắn mãi mà không ai mở, nàng tự trèo tường vào, bảo Minh Thược và Khương Bình đứng canh gác bên ngoài.
Khi nàng đang ngồi trên tường, nàng luôn lo lắng liệu hắn có bị bệnh đến mức ngất đi nên không nghe thấy tiếng gõ cửa hay không.
Khương Nhiêu thở hổn hển, gõ cửa mạnh hơn, nghe trong phòng vẫn không có ai trả lời, lo lắng đến mức mồ hôi chảy ra còn nhiều hơn cả mồ hôi lúc trèo tường vào.
Nàng nâng cao giọng, gọi lại một lần nữa.
"Đình ca ca, ngươi còn thức không? Ngươi có ổn không?"
Nếu vẫn không có ai trả lời, nàng sẽ xông vào.
"Đợi đã." Cuối cùng cũng có giọng nói trầm từ trong phòng vang lên.
Sự căng thẳng trong lòng Khương Nhiêu tan đi nhiều, chờ Dung Đình mở cửa cho nàng. Nàng chờ một lúc nhưng chỉ nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất từ bên trong, nàng lo lắng không quan tâm đến cái gì nữa, giơ tay đẩy cửa xông vào.
Trong bóng tối, mọi thứ trở nên mơ hồ, lờ mờ có thể nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trong phòng.
Đồ đạc ngổn ngang, trong phòng nồng nặc mùi thuốc bắc khiến Khương Nhiêu vô cùng lo lắng.
Dung Đình đâu rồi?
Nàng vô thức đi về phía giường, nhưng suýt ngã vì vấp vào ai đó.
Nàng nhìn xuống thấy một bóng người đang nằm trên mặt đất.
Dung Đình ư?
Tại sao hắn lại nằm ở đây?
Khương Nhiêu mở to mắt, cố gắng nhìn rõ hơn.
Nhưng khi nhìn rõ hơn, nàng kêu lên rồi che mắt lại.
Nàng quay người đi, mặt đỏ bừng.
"Sao ngươi không mặc quần áo?" Giọng của nàng run run, lòng bàn tay áp vào mí mắt.
Giọng nói vang lên từ phía sau nàng: "Ta đang tắm."
Gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào khiến trên làn da ướt sũng của Dung Đình nổi da gà.
Hắn không muốn nàng nhìn thấy hắn trong tình trạng thê thảm này.
"Niên Niên." Giọng nói trầm thấp của hắn nghe như tiếng thở dài, trong sự bất lực có một ít trách móc: "Ta bảo ngươi đừng vào mà."
"Ta, ta không cố ý."
Khương Nhiêu bối rối đến mức gần như không biết phải nói gì.
Thật ra nàng đã từng nhìn thấy cơ thể hắn trong giấc mơ. Khi hắn tắm và bảo nàng đứng bên cạnh nhìn, nàng chắc chắn sẽ không chủ động nhìn trộm. Nhưng khi nàng đỡ hắn ra ngoài, khó tránh khỏi nhìn thấy phần da mà chiếc áo mỏng không che được – lồng ngực, hoặc mắt cá chân xấu xí và đáng sợ do nhiều năm không đi lại nên bị teo và biến dạng.
Chỉ là cảm giác trong giấc mơ khác xa với những gì được nhìn thấy thực tế.
Trong đầu nàng không đúng lúc lại tái hiện cảnh tượng vừa thấy trong bóng tối.
Tấm lưng trần của thiếu niên không nhìn rõ trong bóng tối, dù không rộng bằng lưng hắn sau này nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy đường nét mỏng manh mà dẻo dai, hắn cũng không gầy yếu đến mức chỉ có da bọc xương như nàng nghĩ.
"Vậy ta ra ngoài ngay đây." Suy nghĩ này khiến hai má nàng càng nóng hơn, nàng đỏ bừng từ đầu đến chân như tôm luộc.
Nàng không thể nghĩ nữa, nàng phải cố gắng nghĩ đến thứ gì đó xấu xí để xóa đi những hình ảnh không nên có trong đầu.
Vì vậy, nàng nghĩ đến những thứ kinh dị mà nàng đã thêu, rồi bước chân đi ra ngoài.
Nhưng nàng vừa nhấc chân lên, chân còn lại như bị vướng vào thứ gì đó nên bị mất thăng bằng, nàng ngã ngửa ra sau.
Nàng bị trượt trên mặt đất ẩm ướt rồi ngã vào một vòng tay lạnh lẽo.
Nàng chỉ nghe thấy một tiếng rên đau đớn.
Mặc dù Dung Đình có đủ sức để duỗi chân và kéo nàng vào lòng, nhưng hắn phải chịu báo ứng ngay.
Gân xanh trên trán hắn nổi lên, chân bị đập vào đau nhói.
Khương Nhiêu nghe thấy tiếng rên đau đớn, nàng lập tức đứng dậy từ lòng hắn.
Nàng muốn xem hắn bị nàng đập ra sao, nhưng nàng vừa nhìn mới nhớ ra hắn đang trần truồng, nàng vội che mắt mình lại, suýt bật khóc vì xấu hổ.
"Đừng đi." Dung Đình ho khan hai tiếng: "Lấy cho ta vải bố và bộ y phục ở đầu giường."
Hắn khẽ cười đầy bất lực: "Ta không thể cứ trần truồng mãi được."
Mặt Khương Nhiêu đỏ bừng như sắp nhỏ giọt, nàng đáp lại rồi mò mẫm trong bóng tối đến bên giường. Sau đó nàng cầm y phục mà hắn cần rồi lại mò mẫm đi hai bước về phía hắn, sau đó quay lưng đi: "Y phục đây."
Sau đó nàng đứng ở đó tay chân lóng ngóng, muốn đi không được, mà ở lại cũng không ổn, mười ngón tay lúng túng đan vào nhau.
"Ngươi bị ngã trong thùng tắm à? Sao xung quanh lại toàn nước vậy?" Nàng cố gắng nói to hơn để át đi tiếng sột soạt khi hắn thay y phục phía sau.
Đồng thời để che giấu đi sự xấu hổ và lúng túng của nàng.
"Ừ." Dung Đình trả lời hời hợt, ngước mắt lên, thấy gáy nàng đỏ bừng.
Hắn không nhắc đến cảnh thê thảm của mình lúc nãy mà lại hỏi: "Ngươi nóng lắm à?"
Đầu hắn choáng váng, giọng nói không cần phải giả vờ cũng đã yếu đi nhiều, nghe giống như đang bị bệnh nặng.
Khương Nhiêu tưởng hắn đang ám chỉ hắn hơi lạnh, lập tức đi đóng cửa lại.
Gió lạnh bị ngăn lại ở bên ngoài, trong phòng yên tĩnh hẳn.
Nàng quay lại đỡ hắn đến giường, kéo chăn đắp lên đùi hắn, động tác cẩn thận và nhẹ nhàng.
Ánh mắt Dung Đình trở nên buồn bã hơn.
Dáng vẻ khó coi nhất của hắn gần như bị nàng nhìn thấy hết.
Cổ họng của hắn hơi đắng: "Sao ngươi lại đến đây vào giờ này?"
Khương Nhiêu ngồi xổm trên đất, mò mẫm trước bàn gỗ đặt nến, tìm đá đánh lửa và cây nến mới. Nàng quay lưng về phía hắn, không quay đầu lại mà nói: "Gần đây trong thành có nhiều người bị cảm lạnh. Vết thương ở chân ngươi chưa lành, cơ thể yếu hơn nên dễ bị bệnh. Đêm nay, ta không ngủ được nên ta đến xem sao."
Lời nói của nàng nửa thật nửa giả nhưng lo lắng là thật.
Cuối cùng nàng cũng tìm thấy đá đánh lửa, châm lửa vào bấc nến, căn phòng lập tức sáng lên.
Lúc này nàng mới thấy mặt Dung Đình cũng đỏ bừng.
Làn da vốn tái nhợt của hắn ửng đỏ, theo lý thì hồng hào là dấu hiệu của khỏe mạnh, nhưng vẻ bệnh tật trên mặt hắn không giảm đi, mà ngược lại vì màu đỏ bất thường này càng khiến hắn trông yếu ớt hơn. Hắn giống như người say rượu, ánh mắt hắn cũng như say rượu.
Tim nàng thắt lại, hắn chắc chắn bị cảm lạnh rồi.
Khương Nhiêu vội vàng cầm nến đi ra ngoài, nàng muốn mời đại phu đến khám nhưng bị Dung Đình gọi lại: "Ở chỗ ta có thuốc."
"Trong ngăn kéo dưới chân nến."
Khương Nhiêu làm theo lời hắn, tìm thấy gói thuốc: "Ngươi mua thuốc khi nào vậy?"
"Ban ngày ta hơi đau đầu nên ta đã đến nhà lão đại phu lấy thuốc."
Khương Nhiêu nghe vậy thì nhíu mày.
Giữa hàng lông mày thanh tú của nàng có vẻ tức giận và trách móc không thể nói rõ: "Ngươi bị bệnh, sao không nói cho ta biết? Nếu ngươi nói sớm thì ta đã không để ngươi một mình ngã ra từ thùng rồi."
Vết thương ở chân của Dung Đình là mối lo lớn nhất trong lòng nàng.
Cơ thể ốm yếu của hắn còn quan trọng hơn chính nàng.
Dung Đình cười cay đắng, giọng khàn khàn: "Một mình ta cũng có thể vượt qua được."
Lần nào bị bệnh, hắn cũng vượt qua một mình mà...
Đói thì nhịn chút là qua, lạnh thì chịu đựng một lúc cũng xong. Nhưng khi bị bệnh, cơ thể hắn cực kỳ khó chịu, không ai chăm sóc và không có thuốc uống, chết đi còn dễ chịu hơn cảm giác đó.
Thái độ giấu giếm nhưng chính đáng của hắn khiến Khương Nhiêu hơi tức giận, vì hắn là bệnh nhân nên nàng không thèm chấp hắn: "Ta đi sắc thuốc cho ngươi."
Nàng sắc thuốc, dọn dẹp thùng gỗ bị đổ ra ngoài phòng, rồi lau sạch nước trên sàn.
Ở nhà nàng chưa từng làm những việc này nên động tác của nàng chậm chạp và vụng về.
Dung Đình nhìn nàng bằng ánh mắt mơ hồ.
Vì bị bệnh nên vẻ lạnh lùng và thờ ơ thường ngày của hắn biến mất, ánh mắt trở nên yếu đuối và mờ mịt.
Lúc này hắn mới biết hóa ra hồi nhỏ bị bệnh, hắn cảm thấy khó chịu, không phải vì không có thuốc.
Mà vì khi đó, mọi người xung quanh đều mong hắn chết, không ai mong hắn khỏi bệnh.
Khương Nhiêu dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng, quay lại đóng kín cửa và cửa sổ, mang thuốc cho hắn uống: "Không có đường, ngươi chịu khó uống tạm đi."
Đối với Dung Đình, đắng hay ngọt không khác gì nhau.
Hắn ngửa cổ ngoan ngoãn uống thuốc, hắn sẽ uống bất cứ thứ gì mà nàng đưa cho.
Với hành động uống từng ngụm lớn, đường cong sắc bén của yết hầu ở giữa cổ di chuyển lên xuống.
Áo ngoài đang mặc trên người hắn hơi mở ra.
Lộ ra vùng ngực đầy những vết sẹo chằng chịt.
Khương Nhiêu quay đi nhưng nàng đã kịp nhìn thấy những vết thương đó.
Nàng biết sau gáy và vai hắn cũng có vài vết sẹo sâu, e rằng binh lính trên chiến trường không có nhiều vết thương như vậy: "Những vết thương đó của ngươi từ đâu mà có?"
Dung Đình thấy nàng không nhìn mình dù y phục bị hở, hắn lặng lẽ kéo cổ áo ngoài vào.
"Bị thương khi luyện võ."
Còn có những vết thương bị ma ma đánh khi còn nhỏ. Hoàng hậu muốn dùng roi để thuần hóa hắn thành một con chó nghe lời, không có chủ kiến.
Nhưng hắn không muốn nói với nàng.
Những chuyện tồi tệ này để một mình hắn gánh là được rồi.
…
Thuốc dần phát huy tác dụng, Khương Nhiêu nhìn mí mắt Dung Đình rõ ràng nặng xuống nên nàng chờ ở bên cạnh, muốn đợi hắn ngủ say rồi mới lén về.
Nhưng hắn chỉ nhắm một lúc, sau đó bỗng mở mắt ra và nhìn chằm chằm nàng một lát, mí mắt không thể chống lại tác dụng của thuốc lại khép xuống.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại mở mắt ra và nhìn chằm chằm nàng.
Việc này lặp đi lặp lại một lúc lâu, Khương Nhiêu thấy không ổn, nàng nghĩ có lẽ mình đi rồi hắn mới ngủ yên nên nói "Ta đi đây" và đứng dậy định đi.
Nhưng tay nàng lại bị người phía sau nắm lấy: "Đừng đi."
Giọng hắn như tiếng trẻ con sắp khóc, giọng điệu nghe rất nóng bỏng: "Ta khó chịu."
Khương Nhiêu bất lực ngồi xuống, giật giật tay nhưng không thể rút ra được.
Nàng chỉ còn cách đợi hắn ngủ say, rồi gỡ từng ngón tay ra, mới thoát được.
Nàng bị hắn nắm chặt nên tay hơi đau.
Nàng xoa xoa những ngón tay đỏ ửng của mình, thấy sau khi nàng rút tay ra mà ngón tay của hắn vẫn cọ và di chuyển trên chăn như tìm kiếm thứ gì đó thì bật cười.
Một người bệnh, đúng là giống như hài tử, sao lại lo lắng đến thế nhỉ?
Nhưng nàng không thể ở đây cả đêm, không thể vì nàng còn trẻ chưa đến tuổi cập kê mà không tuân thủ quy tắc.
Hôm nay nàng đến đây đã là hành động vô cùng liều lĩnh, nếu phụ thân biết, cho dù nàng nói đi cứu người thì phụ thân chắc chắn sẽ tức chết.
Ở lại cả đêm? Đừng mong giữ được chân.
Nhưng hắn trông thật đáng thương, nàng nhìn khuôn mặt ốm yếu của hắn khi ngủ, thậm chí trong nháy mắt nàng hiểu được tâm trạng của phụ thân và mẫu thân khi nàng bị bệnh hồi nhỏ, họ sẽ thức cả đêm để chăm nàng.
Nếu nàng không thấy tiểu tử đáng thương này khỏe lại, nàng thực sự không muốn rời đi.
Nàng có muốn giữ lại cái chân này không đây?
Khương Nhiêu do dự.
Bàn tay mò mẫm trên chăn mãi mà không chạm vào thứ gì đột nhiên dừng lại.
Chủ nhân của nó ngồi dậy, mở mắt ra.
Ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh.
Đôi mắt dài híp lại như thể đang nằm mơ, ánh mắt vẫn còn mơ màng.
Khi hắn nhìn thấy Khương Nhiêu, ánh mắt đang nhìn xung quanh cuối cùng cũng dừng lại.
Như thể xác nhận điều gì đó, hắn nghiêng người về phía trước, lao vào nàng.
Buổi tối nàng nằm mơ thấy Dung Đình bị bệnh.
Cơ thể cao gầy của hắn co ro trong chăn, run rẩy và lạnh đến rùng mình như một con thú nhỏ bị mắc kẹt trong tuyết.
Sao hắn lại bệnh nặng đến vậy?
Nửa đêm, nàng tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, nàng gọi Minh Thược và Khương Bình có võ công trốn ra ngoài viện với nàng.
Chuyện trèo tường này, có lần đầu thì lần sau sẽ thành thạo.
Nàng bước lên bậc thềm đá và từ từ trèo qua bức tường thấp ở hậu viện Khương phủ.
Đến thành Tây, sau khi gõ cửa nhà hắn mãi mà không ai mở, nàng tự trèo tường vào, bảo Minh Thược và Khương Bình đứng canh gác bên ngoài.
Khi nàng đang ngồi trên tường, nàng luôn lo lắng liệu hắn có bị bệnh đến mức ngất đi nên không nghe thấy tiếng gõ cửa hay không.
Khương Nhiêu thở hổn hển, gõ cửa mạnh hơn, nghe trong phòng vẫn không có ai trả lời, lo lắng đến mức mồ hôi chảy ra còn nhiều hơn cả mồ hôi lúc trèo tường vào.
Nàng nâng cao giọng, gọi lại một lần nữa.
"Đình ca ca, ngươi còn thức không? Ngươi có ổn không?"
Nếu vẫn không có ai trả lời, nàng sẽ xông vào.
"Đợi đã." Cuối cùng cũng có giọng nói trầm từ trong phòng vang lên.
Sự căng thẳng trong lòng Khương Nhiêu tan đi nhiều, chờ Dung Đình mở cửa cho nàng. Nàng chờ một lúc nhưng chỉ nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất từ bên trong, nàng lo lắng không quan tâm đến cái gì nữa, giơ tay đẩy cửa xông vào.
Trong bóng tối, mọi thứ trở nên mơ hồ, lờ mờ có thể nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trong phòng.
Đồ đạc ngổn ngang, trong phòng nồng nặc mùi thuốc bắc khiến Khương Nhiêu vô cùng lo lắng.
Dung Đình đâu rồi?
Nàng vô thức đi về phía giường, nhưng suýt ngã vì vấp vào ai đó.
Nàng nhìn xuống thấy một bóng người đang nằm trên mặt đất.
Dung Đình ư?
Tại sao hắn lại nằm ở đây?
Khương Nhiêu mở to mắt, cố gắng nhìn rõ hơn.
Nhưng khi nhìn rõ hơn, nàng kêu lên rồi che mắt lại.
Nàng quay người đi, mặt đỏ bừng.
"Sao ngươi không mặc quần áo?" Giọng của nàng run run, lòng bàn tay áp vào mí mắt.
Giọng nói vang lên từ phía sau nàng: "Ta đang tắm."
Gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào khiến trên làn da ướt sũng của Dung Đình nổi da gà.
Hắn không muốn nàng nhìn thấy hắn trong tình trạng thê thảm này.
"Niên Niên." Giọng nói trầm thấp của hắn nghe như tiếng thở dài, trong sự bất lực có một ít trách móc: "Ta bảo ngươi đừng vào mà."
"Ta, ta không cố ý."
Khương Nhiêu bối rối đến mức gần như không biết phải nói gì.
Thật ra nàng đã từng nhìn thấy cơ thể hắn trong giấc mơ. Khi hắn tắm và bảo nàng đứng bên cạnh nhìn, nàng chắc chắn sẽ không chủ động nhìn trộm. Nhưng khi nàng đỡ hắn ra ngoài, khó tránh khỏi nhìn thấy phần da mà chiếc áo mỏng không che được – lồng ngực, hoặc mắt cá chân xấu xí và đáng sợ do nhiều năm không đi lại nên bị teo và biến dạng.
Chỉ là cảm giác trong giấc mơ khác xa với những gì được nhìn thấy thực tế.
Trong đầu nàng không đúng lúc lại tái hiện cảnh tượng vừa thấy trong bóng tối.
Tấm lưng trần của thiếu niên không nhìn rõ trong bóng tối, dù không rộng bằng lưng hắn sau này nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy đường nét mỏng manh mà dẻo dai, hắn cũng không gầy yếu đến mức chỉ có da bọc xương như nàng nghĩ.
"Vậy ta ra ngoài ngay đây." Suy nghĩ này khiến hai má nàng càng nóng hơn, nàng đỏ bừng từ đầu đến chân như tôm luộc.
Nàng không thể nghĩ nữa, nàng phải cố gắng nghĩ đến thứ gì đó xấu xí để xóa đi những hình ảnh không nên có trong đầu.
Vì vậy, nàng nghĩ đến những thứ kinh dị mà nàng đã thêu, rồi bước chân đi ra ngoài.
Nhưng nàng vừa nhấc chân lên, chân còn lại như bị vướng vào thứ gì đó nên bị mất thăng bằng, nàng ngã ngửa ra sau.
Nàng bị trượt trên mặt đất ẩm ướt rồi ngã vào một vòng tay lạnh lẽo.
Nàng chỉ nghe thấy một tiếng rên đau đớn.
Mặc dù Dung Đình có đủ sức để duỗi chân và kéo nàng vào lòng, nhưng hắn phải chịu báo ứng ngay.
Gân xanh trên trán hắn nổi lên, chân bị đập vào đau nhói.
Khương Nhiêu nghe thấy tiếng rên đau đớn, nàng lập tức đứng dậy từ lòng hắn.
Nàng muốn xem hắn bị nàng đập ra sao, nhưng nàng vừa nhìn mới nhớ ra hắn đang trần truồng, nàng vội che mắt mình lại, suýt bật khóc vì xấu hổ.
"Đừng đi." Dung Đình ho khan hai tiếng: "Lấy cho ta vải bố và bộ y phục ở đầu giường."
Hắn khẽ cười đầy bất lực: "Ta không thể cứ trần truồng mãi được."
Mặt Khương Nhiêu đỏ bừng như sắp nhỏ giọt, nàng đáp lại rồi mò mẫm trong bóng tối đến bên giường. Sau đó nàng cầm y phục mà hắn cần rồi lại mò mẫm đi hai bước về phía hắn, sau đó quay lưng đi: "Y phục đây."
Sau đó nàng đứng ở đó tay chân lóng ngóng, muốn đi không được, mà ở lại cũng không ổn, mười ngón tay lúng túng đan vào nhau.
"Ngươi bị ngã trong thùng tắm à? Sao xung quanh lại toàn nước vậy?" Nàng cố gắng nói to hơn để át đi tiếng sột soạt khi hắn thay y phục phía sau.
Đồng thời để che giấu đi sự xấu hổ và lúng túng của nàng.
"Ừ." Dung Đình trả lời hời hợt, ngước mắt lên, thấy gáy nàng đỏ bừng.
Hắn không nhắc đến cảnh thê thảm của mình lúc nãy mà lại hỏi: "Ngươi nóng lắm à?"
Đầu hắn choáng váng, giọng nói không cần phải giả vờ cũng đã yếu đi nhiều, nghe giống như đang bị bệnh nặng.
Khương Nhiêu tưởng hắn đang ám chỉ hắn hơi lạnh, lập tức đi đóng cửa lại.
Gió lạnh bị ngăn lại ở bên ngoài, trong phòng yên tĩnh hẳn.
Nàng quay lại đỡ hắn đến giường, kéo chăn đắp lên đùi hắn, động tác cẩn thận và nhẹ nhàng.
Ánh mắt Dung Đình trở nên buồn bã hơn.
Dáng vẻ khó coi nhất của hắn gần như bị nàng nhìn thấy hết.
Cổ họng của hắn hơi đắng: "Sao ngươi lại đến đây vào giờ này?"
Khương Nhiêu ngồi xổm trên đất, mò mẫm trước bàn gỗ đặt nến, tìm đá đánh lửa và cây nến mới. Nàng quay lưng về phía hắn, không quay đầu lại mà nói: "Gần đây trong thành có nhiều người bị cảm lạnh. Vết thương ở chân ngươi chưa lành, cơ thể yếu hơn nên dễ bị bệnh. Đêm nay, ta không ngủ được nên ta đến xem sao."
Lời nói của nàng nửa thật nửa giả nhưng lo lắng là thật.
Cuối cùng nàng cũng tìm thấy đá đánh lửa, châm lửa vào bấc nến, căn phòng lập tức sáng lên.
Lúc này nàng mới thấy mặt Dung Đình cũng đỏ bừng.
Làn da vốn tái nhợt của hắn ửng đỏ, theo lý thì hồng hào là dấu hiệu của khỏe mạnh, nhưng vẻ bệnh tật trên mặt hắn không giảm đi, mà ngược lại vì màu đỏ bất thường này càng khiến hắn trông yếu ớt hơn. Hắn giống như người say rượu, ánh mắt hắn cũng như say rượu.
Tim nàng thắt lại, hắn chắc chắn bị cảm lạnh rồi.
Khương Nhiêu vội vàng cầm nến đi ra ngoài, nàng muốn mời đại phu đến khám nhưng bị Dung Đình gọi lại: "Ở chỗ ta có thuốc."
"Trong ngăn kéo dưới chân nến."
Khương Nhiêu làm theo lời hắn, tìm thấy gói thuốc: "Ngươi mua thuốc khi nào vậy?"
"Ban ngày ta hơi đau đầu nên ta đã đến nhà lão đại phu lấy thuốc."
Khương Nhiêu nghe vậy thì nhíu mày.
Giữa hàng lông mày thanh tú của nàng có vẻ tức giận và trách móc không thể nói rõ: "Ngươi bị bệnh, sao không nói cho ta biết? Nếu ngươi nói sớm thì ta đã không để ngươi một mình ngã ra từ thùng rồi."
Vết thương ở chân của Dung Đình là mối lo lớn nhất trong lòng nàng.
Cơ thể ốm yếu của hắn còn quan trọng hơn chính nàng.
Dung Đình cười cay đắng, giọng khàn khàn: "Một mình ta cũng có thể vượt qua được."
Lần nào bị bệnh, hắn cũng vượt qua một mình mà...
Đói thì nhịn chút là qua, lạnh thì chịu đựng một lúc cũng xong. Nhưng khi bị bệnh, cơ thể hắn cực kỳ khó chịu, không ai chăm sóc và không có thuốc uống, chết đi còn dễ chịu hơn cảm giác đó.
Thái độ giấu giếm nhưng chính đáng của hắn khiến Khương Nhiêu hơi tức giận, vì hắn là bệnh nhân nên nàng không thèm chấp hắn: "Ta đi sắc thuốc cho ngươi."
Nàng sắc thuốc, dọn dẹp thùng gỗ bị đổ ra ngoài phòng, rồi lau sạch nước trên sàn.
Ở nhà nàng chưa từng làm những việc này nên động tác của nàng chậm chạp và vụng về.
Dung Đình nhìn nàng bằng ánh mắt mơ hồ.
Vì bị bệnh nên vẻ lạnh lùng và thờ ơ thường ngày của hắn biến mất, ánh mắt trở nên yếu đuối và mờ mịt.
Lúc này hắn mới biết hóa ra hồi nhỏ bị bệnh, hắn cảm thấy khó chịu, không phải vì không có thuốc.
Mà vì khi đó, mọi người xung quanh đều mong hắn chết, không ai mong hắn khỏi bệnh.
Khương Nhiêu dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng, quay lại đóng kín cửa và cửa sổ, mang thuốc cho hắn uống: "Không có đường, ngươi chịu khó uống tạm đi."
Đối với Dung Đình, đắng hay ngọt không khác gì nhau.
Hắn ngửa cổ ngoan ngoãn uống thuốc, hắn sẽ uống bất cứ thứ gì mà nàng đưa cho.
Với hành động uống từng ngụm lớn, đường cong sắc bén của yết hầu ở giữa cổ di chuyển lên xuống.
Áo ngoài đang mặc trên người hắn hơi mở ra.
Lộ ra vùng ngực đầy những vết sẹo chằng chịt.
Khương Nhiêu quay đi nhưng nàng đã kịp nhìn thấy những vết thương đó.
Nàng biết sau gáy và vai hắn cũng có vài vết sẹo sâu, e rằng binh lính trên chiến trường không có nhiều vết thương như vậy: "Những vết thương đó của ngươi từ đâu mà có?"
Dung Đình thấy nàng không nhìn mình dù y phục bị hở, hắn lặng lẽ kéo cổ áo ngoài vào.
"Bị thương khi luyện võ."
Còn có những vết thương bị ma ma đánh khi còn nhỏ. Hoàng hậu muốn dùng roi để thuần hóa hắn thành một con chó nghe lời, không có chủ kiến.
Nhưng hắn không muốn nói với nàng.
Những chuyện tồi tệ này để một mình hắn gánh là được rồi.
…
Thuốc dần phát huy tác dụng, Khương Nhiêu nhìn mí mắt Dung Đình rõ ràng nặng xuống nên nàng chờ ở bên cạnh, muốn đợi hắn ngủ say rồi mới lén về.
Nhưng hắn chỉ nhắm một lúc, sau đó bỗng mở mắt ra và nhìn chằm chằm nàng một lát, mí mắt không thể chống lại tác dụng của thuốc lại khép xuống.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại mở mắt ra và nhìn chằm chằm nàng.
Việc này lặp đi lặp lại một lúc lâu, Khương Nhiêu thấy không ổn, nàng nghĩ có lẽ mình đi rồi hắn mới ngủ yên nên nói "Ta đi đây" và đứng dậy định đi.
Nhưng tay nàng lại bị người phía sau nắm lấy: "Đừng đi."
Giọng hắn như tiếng trẻ con sắp khóc, giọng điệu nghe rất nóng bỏng: "Ta khó chịu."
Khương Nhiêu bất lực ngồi xuống, giật giật tay nhưng không thể rút ra được.
Nàng chỉ còn cách đợi hắn ngủ say, rồi gỡ từng ngón tay ra, mới thoát được.
Nàng bị hắn nắm chặt nên tay hơi đau.
Nàng xoa xoa những ngón tay đỏ ửng của mình, thấy sau khi nàng rút tay ra mà ngón tay của hắn vẫn cọ và di chuyển trên chăn như tìm kiếm thứ gì đó thì bật cười.
Một người bệnh, đúng là giống như hài tử, sao lại lo lắng đến thế nhỉ?
Nhưng nàng không thể ở đây cả đêm, không thể vì nàng còn trẻ chưa đến tuổi cập kê mà không tuân thủ quy tắc.
Hôm nay nàng đến đây đã là hành động vô cùng liều lĩnh, nếu phụ thân biết, cho dù nàng nói đi cứu người thì phụ thân chắc chắn sẽ tức chết.
Ở lại cả đêm? Đừng mong giữ được chân.
Nhưng hắn trông thật đáng thương, nàng nhìn khuôn mặt ốm yếu của hắn khi ngủ, thậm chí trong nháy mắt nàng hiểu được tâm trạng của phụ thân và mẫu thân khi nàng bị bệnh hồi nhỏ, họ sẽ thức cả đêm để chăm nàng.
Nếu nàng không thấy tiểu tử đáng thương này khỏe lại, nàng thực sự không muốn rời đi.
Nàng có muốn giữ lại cái chân này không đây?
Khương Nhiêu do dự.
Bàn tay mò mẫm trên chăn mãi mà không chạm vào thứ gì đột nhiên dừng lại.
Chủ nhân của nó ngồi dậy, mở mắt ra.
Ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh.
Đôi mắt dài híp lại như thể đang nằm mơ, ánh mắt vẫn còn mơ màng.
Khi hắn nhìn thấy Khương Nhiêu, ánh mắt đang nhìn xung quanh cuối cùng cũng dừng lại.
Như thể xác nhận điều gì đó, hắn nghiêng người về phía trước, lao vào nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.