Chương 41:
Như Quỳnh
26/08/2023
Lưu Tịnh Dung chăm chú nhìn Thẩm Văn Đào một lúc, ánh mắt sâu thẳm hun hút, thở dài một tiếng rồi mới mở miệng trả lời:
- Chuyện này thật sự vô cùng bí mật, càng nhiều người biết càng không tốt, có những chuyện em không tiện nói với bất cứ ai.
- Ý anh là những chuyện em đã giúp cho anh, chuyện tay của em nữa – Thẩm Văn Đào tạm thời không muốn quan tâm đến những chuyện lợi dân ích quốc, chuyện gián điệp Nhật Bản, hắn chỉ muốn biết Lưu Tịnh Dung đã làm rất nhiều chuyện cho hắn mà thôi và hắn cảm thấy vô cùng đau lòng.
- Mọi chuyện em làm đều là tự nguyện cả, em không cần phải để người khác biết – Lưu Tịnh Dung bình thản nói.
Thẩm Văn Đào lại không nghe lọt tai mấy lời này, có chút kích động chất vấn:
- Cái gì gọi là tự nguyện? Cái gì gọi là không cần người khác biết? Em rõ ràng có thể nói một lời thì chúng ta sẽ không hiểu lầm nhiều đến như vậy.
Lưu Tịnh Dung cúi đầu khẽ nở một nụ cười tự giễu:
- Hiểu lầm? Nếu chúng ta có đủ sự tin tưởng, hoặc giả anh tin tưởng em nhiều thêm một chút thì sẽ có thứ gọi là hiểu lầm tồn tại sao? – Bỗng nhiên ngước mặt lên nhìn Thẩm Văn Đào, đôi mắt sâu hun hút nói – Văn Đào, có lẽ trông chờ của em đối với anh còn nhiều hơn suy nghĩ của anh.
Lời này của Lưu Tịnh Dung khiến Thẩm Văn Đào chấn động, nhất thời không nói nên lời, có lẽ lời của cô đã đúng, nếu hắn đối với cô tin tưởng nhiều hơn một chút, thì sẽ không bao giờ xảy ra cảnh bọn họ chĩa súng về phía nhau như vậy, hắn nghĩ cô đối với hắn thật sự rất thất vọng.
Lưu Tịnh Dung hiện thời cũng không muốn nghe Thẩm Văn Đào đáp lại gì đó, thở dài một tiếng rồi lại tiếp tục nói:
- Văn Đào, hiện giờ âm mưu của người Nhật chưa rõ, Long thành lâm nguy, chúng ta tạm thời đừng nói đến mấy chuyện tình cảm này được không? – Hiện thời cô thật sự không có chút tâm trí nào suy nghĩ mấy chuyện này.
Thẩm Văn Đào nhấp miệng muốn nói gì đó lại bị tiếng gõ cửa bên ngoài cắt ngang, Thẩm Văn Đào đoán được người đến là ai đứng dậy đi mở cửa, Lưu Tịnh Dung cũng không nói gì, ngoài cửa là một đôi nam thanh nữ tú, đúng vậy, người tới là Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo, bọn họ đã sớm hẹn trước gặp nhau ở đây, nhưng Thẩm Văn Đào có chuyện muốn nói với Lưu Tịnh Dung nên mới đến trước.
Lưu Tịnh Dung cũng không kinh ngạc vì sự xuất hiện của bọn họ, khẽ mỉm cười nói:
- Đến rồi à? Ngồi xuống đi.
Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo cũng không khách khí ngồi xuống, mấy lần liếc nhìn nhau lại nhìn Lưu Tịnh Dung, còn trao đổi ánh mắt với Thẩm Văn Đào, nhưng lại chần chừ không mở miệng. Lưu Tịnh Dung tất nhiên thấy hành động của bọn họ lần nữa mở miệng nói:
- Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, ta sẽ biết gì đáp nấy.
Hạng Hạo cũng không chần chừ nữa lên tiếng hỏi:
- Cô đã điều tra được gì, Lý Kế Xương và Lý Thiên Hàng đã ở sau lưng chúng ta làm những chuyện xấu xa gì?
Lưu Tịnh Dung tất nhiên thuật lại rõ mọi chuyện với bọn họ:
- Đầu tiên nói đến chuyện trước kia, tôi điều tra được cái chết của Tiết Thiếu Hoa là do Lý Thiên Hàng làm, mục đích của hắn là giết chết cả bốn người các anh nhưng không ngờ chỉ có một mình Tiết Thiếu Hoa phải chết.
Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào kinh sợ ngỡ ngàng, Hạng Hạo không thể tin hỏi:
- Tiết Thiếu Hoa chết là do Lý Thiên Hàng làm? Tại sao hắn phải làm như vậy?
- Hắn muốn làm đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh, lợi dụng đội chiến sĩ tinh anh làm việc cho người Nhật, mấy người các anh chính là cản trở lớn nhất của hắn, hắn tất nhiên muốn trừ bỏ những cái gai đó – Lưu Tịnh Dung thản nhiên giải thích.
Thẩm Văn Đào nhăn mày trầm ngâm cũng hỏi:
- Hắn định làm gì? Đúng hơn, người Nhật muốn gì?
- Thiên Long quan, người Nhật đã làm gì đó ở Thiên Long quan, tôi tạm thời chưa điều tra ra bọn chúng đang làm gì – Mặc dù nhờ nội dung phim Lưu Tịnh Dung cũng xem như biết rõ hành động bí mật của người Nhật nhưng cô tạm thời không định nói rõ với bọn họ bởi vì cô không cách nào giải thích rõ mọi chuyện.
Hạng Hạo lập tức mở miệng đề nghị:
- Vậy chúng ta đi một chuyến đến Thiên Long quan xem thử đi.
- Được thôi – Lưu Tịnh Dung, Tiền Bảo Bảo lẫn Thẩm Văn Đào tất nhiên gật đầu đồng ý.
Bốn người bọn họ đi đến ngọn núi gần Thiên Long quan, khác với trong phim bọn họ không có xe để đi theo vào chỉ có thể tự mình mò mẫm tìm xung quanh, nhưng ở đây rộng lớn như vậy, nhất thời bọn họ không tìm ra được chỗ bất thường, cuối cùng đành chia ra hai người một hướng, chưa đợi Lưu Tịnh Dung nói gì thì Hạng Hạo đã kéo Tiền Bảo Bảo đi một hướng, để lại cô chỉ có thể bất đắc dĩ đi cùng Thẩm Văn Đào, nhất thời không khí vô cùng ngượng ngùng, không ai mở miệng nói chuyện.
Đi một hồi, Lưu Tịnh Dung chau mày nhìn xung quanh, xa xa thấp thoáng nhìn thấy có một đỉnh chóp nhà, hình như là một nhà thờ cũ kĩ, cô nhíu mày suy đoán hẳn là ở đó, đưa tay chỉ về phía đó nói:
- Chúng ta đến chỗ đó xem thử.
Càng tới gần mục tiêu họ phát hiện bên ngoài có từng tốp từng tốp binh lính tuần tra, xem ra bọn họ đã đoán đúng rồi, ở đây có gì đó không ổn. Bọn họ vừa né tránh vừa đến gần mục tiêu nhưng càng gần thì người càng nhiều, họ không cách nào tiến sát mục tiêu.
- Phải làm sao đây? – Thẩm Văn Đào thấp giọng hỏi.
Lưu Tịnh Dung nhìn tình cảnh trước mắt hơi hơi nhíu mày xem ra không thể đi đường chính được, cô lập tức nhớ được hình như còn một con đường có thể đi vào trong công sự, cô nhìn một lượt xung quanh suy đoán rồi kéo Thẩm Văn Đào đi một hướng. Bọn họ dạo một vòng rốt cuộc tìm ra ống thông gió như trong phim, cúi đầu nhìn vào thấp thoáng còn nhìn thấy những chiếc thùng xanh xanh nhưng cô vẫn nên đi vào trong xem thử một chút, quay đầu nói:
- Văn Đào, em đi vào trong xem thử, anh ở đây canh chừng.
- Không được, vẫn là để anh đi vào thôi – Thẩm Văn Đào lo lắng đề nghị.
Dựa vào nội dung phim, Lưu Tịnh Dung vẫn có chút quen thuộc với công sự này, cô chỉ muốn xác nhận một chút, tự cô đi vào sẽ an toàn hơn người khác, giọng điệu nghiêm túc không cho phép từ chối nói:
- Lúc này anh đừng tranh cãi với em – Ánh mắt sắc lẻm của Lưu Tịnh Dung đã chặn lại lời Thẩm Văn Đào muốn nói.
Lưu Tịnh Dung từ ống thông gió từ từ leo xuống vào bên trong công sự, nhìn hết một lượt công sự, ở đây xem ra cũng chưa chứa quá nhiều vũ khí, cô nghĩ trong phim bởi vì Lý Thiên Hàng đã lợi dụng đội chiến sĩ tinh anh chuyển một lô vũ khí đạn dược tới đây nên bên trong mới có thể có đầy đạn dược nhưng bây giờ hành động của Lý Thiên Hàng vẫn chưa thành công. Dưới nhiều ánh mắt như vậy, hành động của người Nhật lại không thuận tiện, vũ khí chỉ có chuyển từng chút từng chút một nên ở đây chưa có nhiều vũ khí đạn dược cũng không hề kì lạ.
Lưu Tịnh Dung lẻn đi khắp công sự, âm thầm ghi nhớ các ngõ ngách bên trong công sự. Khi cô định rời khỏi đây lại phát hiện Thẩm Văn Đào cũng đang đi xuống từ đường ống thông gió, nhíu mày khó chịu hỏi:
- Thẩm Văn Đào, anh xuống đây làm gì?
- Em đi vào lâu như vậy, anh sợ em xảy ra chuyện nên đành đi vào xem thử - Thẩm Văn Đào trả lời.
Người cũng đã đi vào rồi đây lại không phải lúc để họ đôi co, Lưu Tịnh Dung vội vàng kéo Thẩm Văn Đào nói:
- Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi đây đi.
Nhưng khi Thẩm Văn Đào xoay người lại không cẩn thận đụng ngã đồ ở bên cạnh, phát ra âm thanh kinh động binh lính bên trong công sự, nhiều tiếng bước chân hướng về phía bọn họ, Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung đồng loạt biến sắc.
- Chuyện này thật sự vô cùng bí mật, càng nhiều người biết càng không tốt, có những chuyện em không tiện nói với bất cứ ai.
- Ý anh là những chuyện em đã giúp cho anh, chuyện tay của em nữa – Thẩm Văn Đào tạm thời không muốn quan tâm đến những chuyện lợi dân ích quốc, chuyện gián điệp Nhật Bản, hắn chỉ muốn biết Lưu Tịnh Dung đã làm rất nhiều chuyện cho hắn mà thôi và hắn cảm thấy vô cùng đau lòng.
- Mọi chuyện em làm đều là tự nguyện cả, em không cần phải để người khác biết – Lưu Tịnh Dung bình thản nói.
Thẩm Văn Đào lại không nghe lọt tai mấy lời này, có chút kích động chất vấn:
- Cái gì gọi là tự nguyện? Cái gì gọi là không cần người khác biết? Em rõ ràng có thể nói một lời thì chúng ta sẽ không hiểu lầm nhiều đến như vậy.
Lưu Tịnh Dung cúi đầu khẽ nở một nụ cười tự giễu:
- Hiểu lầm? Nếu chúng ta có đủ sự tin tưởng, hoặc giả anh tin tưởng em nhiều thêm một chút thì sẽ có thứ gọi là hiểu lầm tồn tại sao? – Bỗng nhiên ngước mặt lên nhìn Thẩm Văn Đào, đôi mắt sâu hun hút nói – Văn Đào, có lẽ trông chờ của em đối với anh còn nhiều hơn suy nghĩ của anh.
Lời này của Lưu Tịnh Dung khiến Thẩm Văn Đào chấn động, nhất thời không nói nên lời, có lẽ lời của cô đã đúng, nếu hắn đối với cô tin tưởng nhiều hơn một chút, thì sẽ không bao giờ xảy ra cảnh bọn họ chĩa súng về phía nhau như vậy, hắn nghĩ cô đối với hắn thật sự rất thất vọng.
Lưu Tịnh Dung hiện thời cũng không muốn nghe Thẩm Văn Đào đáp lại gì đó, thở dài một tiếng rồi lại tiếp tục nói:
- Văn Đào, hiện giờ âm mưu của người Nhật chưa rõ, Long thành lâm nguy, chúng ta tạm thời đừng nói đến mấy chuyện tình cảm này được không? – Hiện thời cô thật sự không có chút tâm trí nào suy nghĩ mấy chuyện này.
Thẩm Văn Đào nhấp miệng muốn nói gì đó lại bị tiếng gõ cửa bên ngoài cắt ngang, Thẩm Văn Đào đoán được người đến là ai đứng dậy đi mở cửa, Lưu Tịnh Dung cũng không nói gì, ngoài cửa là một đôi nam thanh nữ tú, đúng vậy, người tới là Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo, bọn họ đã sớm hẹn trước gặp nhau ở đây, nhưng Thẩm Văn Đào có chuyện muốn nói với Lưu Tịnh Dung nên mới đến trước.
Lưu Tịnh Dung cũng không kinh ngạc vì sự xuất hiện của bọn họ, khẽ mỉm cười nói:
- Đến rồi à? Ngồi xuống đi.
Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo cũng không khách khí ngồi xuống, mấy lần liếc nhìn nhau lại nhìn Lưu Tịnh Dung, còn trao đổi ánh mắt với Thẩm Văn Đào, nhưng lại chần chừ không mở miệng. Lưu Tịnh Dung tất nhiên thấy hành động của bọn họ lần nữa mở miệng nói:
- Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, ta sẽ biết gì đáp nấy.
Hạng Hạo cũng không chần chừ nữa lên tiếng hỏi:
- Cô đã điều tra được gì, Lý Kế Xương và Lý Thiên Hàng đã ở sau lưng chúng ta làm những chuyện xấu xa gì?
Lưu Tịnh Dung tất nhiên thuật lại rõ mọi chuyện với bọn họ:
- Đầu tiên nói đến chuyện trước kia, tôi điều tra được cái chết của Tiết Thiếu Hoa là do Lý Thiên Hàng làm, mục đích của hắn là giết chết cả bốn người các anh nhưng không ngờ chỉ có một mình Tiết Thiếu Hoa phải chết.
Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào kinh sợ ngỡ ngàng, Hạng Hạo không thể tin hỏi:
- Tiết Thiếu Hoa chết là do Lý Thiên Hàng làm? Tại sao hắn phải làm như vậy?
- Hắn muốn làm đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh, lợi dụng đội chiến sĩ tinh anh làm việc cho người Nhật, mấy người các anh chính là cản trở lớn nhất của hắn, hắn tất nhiên muốn trừ bỏ những cái gai đó – Lưu Tịnh Dung thản nhiên giải thích.
Thẩm Văn Đào nhăn mày trầm ngâm cũng hỏi:
- Hắn định làm gì? Đúng hơn, người Nhật muốn gì?
- Thiên Long quan, người Nhật đã làm gì đó ở Thiên Long quan, tôi tạm thời chưa điều tra ra bọn chúng đang làm gì – Mặc dù nhờ nội dung phim Lưu Tịnh Dung cũng xem như biết rõ hành động bí mật của người Nhật nhưng cô tạm thời không định nói rõ với bọn họ bởi vì cô không cách nào giải thích rõ mọi chuyện.
Hạng Hạo lập tức mở miệng đề nghị:
- Vậy chúng ta đi một chuyến đến Thiên Long quan xem thử đi.
- Được thôi – Lưu Tịnh Dung, Tiền Bảo Bảo lẫn Thẩm Văn Đào tất nhiên gật đầu đồng ý.
Bốn người bọn họ đi đến ngọn núi gần Thiên Long quan, khác với trong phim bọn họ không có xe để đi theo vào chỉ có thể tự mình mò mẫm tìm xung quanh, nhưng ở đây rộng lớn như vậy, nhất thời bọn họ không tìm ra được chỗ bất thường, cuối cùng đành chia ra hai người một hướng, chưa đợi Lưu Tịnh Dung nói gì thì Hạng Hạo đã kéo Tiền Bảo Bảo đi một hướng, để lại cô chỉ có thể bất đắc dĩ đi cùng Thẩm Văn Đào, nhất thời không khí vô cùng ngượng ngùng, không ai mở miệng nói chuyện.
Đi một hồi, Lưu Tịnh Dung chau mày nhìn xung quanh, xa xa thấp thoáng nhìn thấy có một đỉnh chóp nhà, hình như là một nhà thờ cũ kĩ, cô nhíu mày suy đoán hẳn là ở đó, đưa tay chỉ về phía đó nói:
- Chúng ta đến chỗ đó xem thử.
Càng tới gần mục tiêu họ phát hiện bên ngoài có từng tốp từng tốp binh lính tuần tra, xem ra bọn họ đã đoán đúng rồi, ở đây có gì đó không ổn. Bọn họ vừa né tránh vừa đến gần mục tiêu nhưng càng gần thì người càng nhiều, họ không cách nào tiến sát mục tiêu.
- Phải làm sao đây? – Thẩm Văn Đào thấp giọng hỏi.
Lưu Tịnh Dung nhìn tình cảnh trước mắt hơi hơi nhíu mày xem ra không thể đi đường chính được, cô lập tức nhớ được hình như còn một con đường có thể đi vào trong công sự, cô nhìn một lượt xung quanh suy đoán rồi kéo Thẩm Văn Đào đi một hướng. Bọn họ dạo một vòng rốt cuộc tìm ra ống thông gió như trong phim, cúi đầu nhìn vào thấp thoáng còn nhìn thấy những chiếc thùng xanh xanh nhưng cô vẫn nên đi vào trong xem thử một chút, quay đầu nói:
- Văn Đào, em đi vào trong xem thử, anh ở đây canh chừng.
- Không được, vẫn là để anh đi vào thôi – Thẩm Văn Đào lo lắng đề nghị.
Dựa vào nội dung phim, Lưu Tịnh Dung vẫn có chút quen thuộc với công sự này, cô chỉ muốn xác nhận một chút, tự cô đi vào sẽ an toàn hơn người khác, giọng điệu nghiêm túc không cho phép từ chối nói:
- Lúc này anh đừng tranh cãi với em – Ánh mắt sắc lẻm của Lưu Tịnh Dung đã chặn lại lời Thẩm Văn Đào muốn nói.
Lưu Tịnh Dung từ ống thông gió từ từ leo xuống vào bên trong công sự, nhìn hết một lượt công sự, ở đây xem ra cũng chưa chứa quá nhiều vũ khí, cô nghĩ trong phim bởi vì Lý Thiên Hàng đã lợi dụng đội chiến sĩ tinh anh chuyển một lô vũ khí đạn dược tới đây nên bên trong mới có thể có đầy đạn dược nhưng bây giờ hành động của Lý Thiên Hàng vẫn chưa thành công. Dưới nhiều ánh mắt như vậy, hành động của người Nhật lại không thuận tiện, vũ khí chỉ có chuyển từng chút từng chút một nên ở đây chưa có nhiều vũ khí đạn dược cũng không hề kì lạ.
Lưu Tịnh Dung lẻn đi khắp công sự, âm thầm ghi nhớ các ngõ ngách bên trong công sự. Khi cô định rời khỏi đây lại phát hiện Thẩm Văn Đào cũng đang đi xuống từ đường ống thông gió, nhíu mày khó chịu hỏi:
- Thẩm Văn Đào, anh xuống đây làm gì?
- Em đi vào lâu như vậy, anh sợ em xảy ra chuyện nên đành đi vào xem thử - Thẩm Văn Đào trả lời.
Người cũng đã đi vào rồi đây lại không phải lúc để họ đôi co, Lưu Tịnh Dung vội vàng kéo Thẩm Văn Đào nói:
- Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi đây đi.
Nhưng khi Thẩm Văn Đào xoay người lại không cẩn thận đụng ngã đồ ở bên cạnh, phát ra âm thanh kinh động binh lính bên trong công sự, nhiều tiếng bước chân hướng về phía bọn họ, Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung đồng loạt biến sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.