Chương 42:
Như Quỳnh
26/08/2023
Thẩm Văn Đào kéo tay Lưu Tịnh Dung vội vàng nói:
- Chúng ta đi thôi – Hắn định kéo Lưu Tịnh Dung theo đường cũ rời khỏi nhưng nàng lại ngăn cản hắn:
- Không được, ở kia có một con đường nhỏ, chúng ta từ đường đó rời khỏi – Tuy con đường đó rất nguy hiểm nhưng không thể để ống thông gió này bị bọn Nhật phát hiện, nếu không hành động sau đó của bọn họ sẽ không còn dễ dàng nữa.
Thẩm Văn Đào thắc mắc nhưng vẫn nghe theo lời của Lưu Tịnh Dung hướng theo con đường nhỏ chạy, người Nhật nhanh chóng phát hiện bọn họ dẫn người đuổi theo, ra bên ngoài công sự hướng về phía bọn họ không ngừng nổ súng. Lưu Tịnh Dung rút ra hai cây súng trên người, lại quăng sang cho Thẩm Văn Đào một cây súng, hai bên nổ súng hướng về nhau, thanh âm vang vọng kinh động cả một vùng. Khi Lưu Tịnh Dung và Thẩm Văn Đào chạy đến một góc khuất, bất ngờ bị người kéo sang một bên, quay lại nhìn thấy Tiền Bảo Bảo và Hạng Hạo, không kinh hô, cùng bọn họ núp sau một lùm cây, người Nhật đuổi tới không tìm được bọn họ hướng phía trước tiếp tục tìm kiếm. Nhìn bọn chúng đi xa, họ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Hạng Hạo nôn nóng hỏi bọn họ:
- Hai người đã phát hiện cái gì?
Lưu Tịnh Dung không định trả lời hắn chỉ nói:
- Chúng ta quay về trước rồi nói.
Mấy người còn lại cũng nhận ra ở đây không thích hợp để nói chuyện, đành quay về trước rồi mới nói. Nhưng bọn họ không thể lập tức nói chuyện, Lưu Tịnh Dung đề nghị:
- Bảo Bảo, cô tạm thời về căn nhà cũ trước, chúng tôi phải quay về trường quân đội trước.
- Hả? Tại sao? – Tiền Bảo Bảo khó hiểu kêu lên, cô nghĩ việc quan trọng bây giờ của bọn họ là thảo luận chuyện trong công sự mới đúng chứ.
- Hôm nay chúng ta gây náo động công sự như vậy Lý Thiên Hàng chắc chắn nhanh chóng nhận được tin tức, đầu tiên hẳn là nghi ngờ chúng ta, bây giờ chúng ta lại không ở trường quân đội, sợ rằng không ổn, vẫn chưa tới lúc xé rách mặt cùng Lý Thiên Hàng – Lưu Tịnh Dung giải thích.
Mấy người còn lại đồng loạt hiểu ra, không thể không đồng ý lời của Lưu Tịnh Dung rất đúng, Tiền Bảo Bảo lập tức chia tay với bọn họ:
- Vậy em về căn nhà đó trước.
Hạng Hạo nhìn hai người Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung cảm thấy giữa hai người bọn họ vẫn có cái gì đó không được tự nhiên, lại nhìn Tiền Bảo Bảo nói:
- Để anh đưa em về - Càng hiểu lầm thì càng nhiều nói, hiểu lầm mới có thể giải khai, hơn nữa hiểu lầm giữa hai người bọn họ cũng có một phần lỗi của hắn.
Tiền Bảo Bảo cũng có cảm nhận như Hạng Hạo nên cũng không lên tiếng từ chối. Lúc này, chỉ còn lại hai người Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung hơi mất tự nhiên nhìn sang xung quanh, không khí có chút bối rối, Thẩm Văn Đào lên tiếng trước:
- Đi thôi, chúng ta cùng quay về trường quân đội thôi.
Lưu Tịnh Dung nhìn hắn một hồi lại lắc đầu từ chối:
- Văn Đào, bây giờ Lý Thiên Hàng vẫn nghĩ chúng ta đang bất hòa, em nghĩ anh vẫn nên quay về trước thì hơn, chúng ta tạm thời không thể đi chung.
Thẩm Văn Đào nhìn kĩ vẻ mặt của Lưu Tịnh Dung, âm thầm suy đoán lời cô nói rốt cuộc là thật hay trong lòng vẫn còn khuất mắt với hắn thôi nhưng từ trên vẻ mặt của cô lại không nhìn ra chút gì, thở dài một hơi nói:
- Được, vẫn là em về trước đi.
Lưu Tinh Dung không nỡ lòng tiếp tục từ chối Thẩm Văn Đào, gật đầu đồng ý, chỉ nói một câu:
- Cẩn thận chút – Rồi mới xoay người rời đi, đi được một đoạn, bỗng nhiên có chút cảm giác gì đó cô quay người nhìn lại, Thẩm Văn Đào vẫn đứng ở đó chăm chú nhìn bóng lưng cô rời đi, khi thấy cô quay lại, hắn khẽ nở nụ cười với cô, trong lòng của Lưu Tịnh Dung có chút ngọt ngào lại có chút chua xót.
Lưu Tịnh Dung không biết tại sao bản thân lại không thể hoàn toàn tha thứ cho Thẩm Văn Đào, cô vẫn biết rõ Thẩm Văn Đào vô cùng yêu cô, muốn cùng cô nối lại tình xưa. Nhưng đáy lòng của cô vẫn có cái gì nghẹn lại, cô vẫn không cách nào tỏ ra hoàn toàn tự nhiên với Thẩm Văn Đào, hay nói đúng hơn cô vẫn đang trách Thẩm Văn Đào sao lại không chịu tin tưởng cô, tin tưởng cô thêm một chút nữa. Thôi đi, hiện giờ tình hình không rõ, bọn họ không có thời gian để quan tâm đến chuyện tình yêu nam nữ. Thứ cô cần quan tâm hiện giờ là làm sao ứng phó với tên cáo già Lý Kế Xương và tên tiểu nhân âm hiểm Lý Thiên Hàng. Bây giờ chắc hẳn Lý Kế Xương đã bị Lý Thiên Hàng dụ dỗ làm việc cho người Nhật, nhưng điều quan trọng đối với Lý Thiên Hàng giờ đây là làm cách nào vượt qua Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào giành lấy chức vị đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh. Nhìn hắn đưa ra một tên thế mạng nói là đặc vụ Nhật Bản, thẩm tra rồi thực hiện nhiệm vụ bắt người, cô chỉ cảm thấy vô cùng nực cười. Cô cùng Hạng Hạo, Thẩm Văn Đào đã thỏa thuận nếu Lý Thiên Hàng đã muốn chức vị đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh đó thì cho hắn thôi, chỉ cần hắn để lộ chút sơ hở bọn họ nhất định nắm được thóp của hắn, nhưng trước hết bọn họ vẫn nên nói một tiếng với mấy người Đỗ Phong. Gọi hết mọi người đến, Thẩm Văn Đào nói:
- Tôi có chuyện muốn nói với mọi người.
- Có chuyện gì chứ? – Cố Tiểu Bạch ngơ ngác mở miệng hỏi.
Thẩm Văn Đào đang muốn mở miệng thì có tiếng gõ cửa, hắn trước đành quay người đi mở cửa, bên ngoài chính là Lưu Tịnh Dung, bọn họ đã thỏa thuận phải nói với mấy người Đỗ Phong chuyện của Lý Thiên Hàng và chuyện công sự Thiên Long quan, những chuyện này vẫn là Lưu Tịnh Dung đến nói thì thích hợp hơn.
Mấy người Đỗ Phong nhìn thấy Lưu Tịnh Dung tự nhiên xuất hiện ở đây đều kinh ngạc ngơ ngác, không phải bọn họ đang cãi nhau nhưng tình hình này nhìn đâu giống chứ. Lưu Tịnh Dung mở miệng giải thích nghi vấn của bọn họ:
- Đừng nhìn nữa, chúng tôi vốn không có cãi nhau, chỉ là diễn một vở kịch mà thôi.
- Diễn kịch? Diễn kịch gì chứ? – Cao Mỹ Nhân càng nghe càng khó hiểu.
Đỗ Phong lại tinh tế hơn một chút nói:
- Xem ra mọi người không có cãi nhau, chỉ là diễn kịch cho mọi người xem.
- Không ngờ mấy người lại diễn một vở kịch lớn như vậy với chúng tôi – Hàng Húc cũng nhận ra cảm khái.
Thẩm Văn Đào mở miệng chầm chậm giải thích với bọn họ lý do họ làm như vậy.
- Tên Lý Thiên Hàng chết tiệt này dám làm chuyện táng tận lương tâm như vậy – Cố Tiểu Bạch oán giận.
- Vậy bây giờ phải làm sao, trợ giáo Tiền cũng không thể trốn ở bên ngoài cả đời? – Cao Mỹ Nhân hỏi rồi lại nói – Nè, nếu Lý Thiên Hàng đã cấu kết với người Nhật, chúng ta phải nghĩ cách vạch trần âm mưu của hắn, đưa hắn ra tòa quân sự.
Lưu Tịnh Dung tất nhiên cũng không muốn để Lý Thiên Hàng nhởn nhơ bên ngoài nhưng hiện thời lại không phải lúc thích hợp, khẽ lắc đầu đáp lại:
- Đúng là như vậy nhưng bây giờ không được. Thứ nhất là người của Hội cứu quốc chúng tôi vẫn còn nằm trong tay của Lý Thiên Hàng. Thứ hai tình hình bên công sự Thiên Long quan chúng ta nhất thời chưa nghĩ ra cách giải quyết.
Cao Mỹ Nhân lại quan tâm thứ khác:
- Tịnh Dung, tình hình cụ thể bên công sự Thiên Long quan như thế nào?
Từ trong tay đưa ra một sơ đồ mà bọn họ quan sát được bên trong công sự, Lưu Tịnh Dung giải thích cặn kẽ cho bọn họ:
- Công sự ngầm của bọn chúng bố trí hướng đông tây, khi tôi tiến vào bên trong liền nhìn thấy rất nhiều căn phòng, có kho đạn dược, phòng điện báo, phòng chỉ huy. Vả lại đường đi trong đó rối rắm phức tạp, còn có vài cửa ra ngoài liên kết với mặt đất nữa.
Hạng Hạo nghe một hồi cũng hình dung được bố trí bên trong công sự nói:
- Đoán chừng là định sau này sẽ tương thông với nơi tập kết, mặt trận đại bác và trạm quan sát của quân đội ngầm.
- Giống như là một thành phố ngầm vậy – Thẩm Văn Đào cũng nói.
- Người Nhật lòng dạ độc ác thật sự đã lộ rõ chân tướng, không chỉ chiếm giữ đường sắt, bến cảng, mỏ than, mà còn công sự quy mô như vậy ở Thiên Long quan của chúng ta – Hàng Húc nhíu mày mở miệng.
- Chúng ta đi thôi – Hắn định kéo Lưu Tịnh Dung theo đường cũ rời khỏi nhưng nàng lại ngăn cản hắn:
- Không được, ở kia có một con đường nhỏ, chúng ta từ đường đó rời khỏi – Tuy con đường đó rất nguy hiểm nhưng không thể để ống thông gió này bị bọn Nhật phát hiện, nếu không hành động sau đó của bọn họ sẽ không còn dễ dàng nữa.
Thẩm Văn Đào thắc mắc nhưng vẫn nghe theo lời của Lưu Tịnh Dung hướng theo con đường nhỏ chạy, người Nhật nhanh chóng phát hiện bọn họ dẫn người đuổi theo, ra bên ngoài công sự hướng về phía bọn họ không ngừng nổ súng. Lưu Tịnh Dung rút ra hai cây súng trên người, lại quăng sang cho Thẩm Văn Đào một cây súng, hai bên nổ súng hướng về nhau, thanh âm vang vọng kinh động cả một vùng. Khi Lưu Tịnh Dung và Thẩm Văn Đào chạy đến một góc khuất, bất ngờ bị người kéo sang một bên, quay lại nhìn thấy Tiền Bảo Bảo và Hạng Hạo, không kinh hô, cùng bọn họ núp sau một lùm cây, người Nhật đuổi tới không tìm được bọn họ hướng phía trước tiếp tục tìm kiếm. Nhìn bọn chúng đi xa, họ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Hạng Hạo nôn nóng hỏi bọn họ:
- Hai người đã phát hiện cái gì?
Lưu Tịnh Dung không định trả lời hắn chỉ nói:
- Chúng ta quay về trước rồi nói.
Mấy người còn lại cũng nhận ra ở đây không thích hợp để nói chuyện, đành quay về trước rồi mới nói. Nhưng bọn họ không thể lập tức nói chuyện, Lưu Tịnh Dung đề nghị:
- Bảo Bảo, cô tạm thời về căn nhà cũ trước, chúng tôi phải quay về trường quân đội trước.
- Hả? Tại sao? – Tiền Bảo Bảo khó hiểu kêu lên, cô nghĩ việc quan trọng bây giờ của bọn họ là thảo luận chuyện trong công sự mới đúng chứ.
- Hôm nay chúng ta gây náo động công sự như vậy Lý Thiên Hàng chắc chắn nhanh chóng nhận được tin tức, đầu tiên hẳn là nghi ngờ chúng ta, bây giờ chúng ta lại không ở trường quân đội, sợ rằng không ổn, vẫn chưa tới lúc xé rách mặt cùng Lý Thiên Hàng – Lưu Tịnh Dung giải thích.
Mấy người còn lại đồng loạt hiểu ra, không thể không đồng ý lời của Lưu Tịnh Dung rất đúng, Tiền Bảo Bảo lập tức chia tay với bọn họ:
- Vậy em về căn nhà đó trước.
Hạng Hạo nhìn hai người Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung cảm thấy giữa hai người bọn họ vẫn có cái gì đó không được tự nhiên, lại nhìn Tiền Bảo Bảo nói:
- Để anh đưa em về - Càng hiểu lầm thì càng nhiều nói, hiểu lầm mới có thể giải khai, hơn nữa hiểu lầm giữa hai người bọn họ cũng có một phần lỗi của hắn.
Tiền Bảo Bảo cũng có cảm nhận như Hạng Hạo nên cũng không lên tiếng từ chối. Lúc này, chỉ còn lại hai người Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung hơi mất tự nhiên nhìn sang xung quanh, không khí có chút bối rối, Thẩm Văn Đào lên tiếng trước:
- Đi thôi, chúng ta cùng quay về trường quân đội thôi.
Lưu Tịnh Dung nhìn hắn một hồi lại lắc đầu từ chối:
- Văn Đào, bây giờ Lý Thiên Hàng vẫn nghĩ chúng ta đang bất hòa, em nghĩ anh vẫn nên quay về trước thì hơn, chúng ta tạm thời không thể đi chung.
Thẩm Văn Đào nhìn kĩ vẻ mặt của Lưu Tịnh Dung, âm thầm suy đoán lời cô nói rốt cuộc là thật hay trong lòng vẫn còn khuất mắt với hắn thôi nhưng từ trên vẻ mặt của cô lại không nhìn ra chút gì, thở dài một hơi nói:
- Được, vẫn là em về trước đi.
Lưu Tinh Dung không nỡ lòng tiếp tục từ chối Thẩm Văn Đào, gật đầu đồng ý, chỉ nói một câu:
- Cẩn thận chút – Rồi mới xoay người rời đi, đi được một đoạn, bỗng nhiên có chút cảm giác gì đó cô quay người nhìn lại, Thẩm Văn Đào vẫn đứng ở đó chăm chú nhìn bóng lưng cô rời đi, khi thấy cô quay lại, hắn khẽ nở nụ cười với cô, trong lòng của Lưu Tịnh Dung có chút ngọt ngào lại có chút chua xót.
Lưu Tịnh Dung không biết tại sao bản thân lại không thể hoàn toàn tha thứ cho Thẩm Văn Đào, cô vẫn biết rõ Thẩm Văn Đào vô cùng yêu cô, muốn cùng cô nối lại tình xưa. Nhưng đáy lòng của cô vẫn có cái gì nghẹn lại, cô vẫn không cách nào tỏ ra hoàn toàn tự nhiên với Thẩm Văn Đào, hay nói đúng hơn cô vẫn đang trách Thẩm Văn Đào sao lại không chịu tin tưởng cô, tin tưởng cô thêm một chút nữa. Thôi đi, hiện giờ tình hình không rõ, bọn họ không có thời gian để quan tâm đến chuyện tình yêu nam nữ. Thứ cô cần quan tâm hiện giờ là làm sao ứng phó với tên cáo già Lý Kế Xương và tên tiểu nhân âm hiểm Lý Thiên Hàng. Bây giờ chắc hẳn Lý Kế Xương đã bị Lý Thiên Hàng dụ dỗ làm việc cho người Nhật, nhưng điều quan trọng đối với Lý Thiên Hàng giờ đây là làm cách nào vượt qua Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào giành lấy chức vị đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh. Nhìn hắn đưa ra một tên thế mạng nói là đặc vụ Nhật Bản, thẩm tra rồi thực hiện nhiệm vụ bắt người, cô chỉ cảm thấy vô cùng nực cười. Cô cùng Hạng Hạo, Thẩm Văn Đào đã thỏa thuận nếu Lý Thiên Hàng đã muốn chức vị đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh đó thì cho hắn thôi, chỉ cần hắn để lộ chút sơ hở bọn họ nhất định nắm được thóp của hắn, nhưng trước hết bọn họ vẫn nên nói một tiếng với mấy người Đỗ Phong. Gọi hết mọi người đến, Thẩm Văn Đào nói:
- Tôi có chuyện muốn nói với mọi người.
- Có chuyện gì chứ? – Cố Tiểu Bạch ngơ ngác mở miệng hỏi.
Thẩm Văn Đào đang muốn mở miệng thì có tiếng gõ cửa, hắn trước đành quay người đi mở cửa, bên ngoài chính là Lưu Tịnh Dung, bọn họ đã thỏa thuận phải nói với mấy người Đỗ Phong chuyện của Lý Thiên Hàng và chuyện công sự Thiên Long quan, những chuyện này vẫn là Lưu Tịnh Dung đến nói thì thích hợp hơn.
Mấy người Đỗ Phong nhìn thấy Lưu Tịnh Dung tự nhiên xuất hiện ở đây đều kinh ngạc ngơ ngác, không phải bọn họ đang cãi nhau nhưng tình hình này nhìn đâu giống chứ. Lưu Tịnh Dung mở miệng giải thích nghi vấn của bọn họ:
- Đừng nhìn nữa, chúng tôi vốn không có cãi nhau, chỉ là diễn một vở kịch mà thôi.
- Diễn kịch? Diễn kịch gì chứ? – Cao Mỹ Nhân càng nghe càng khó hiểu.
Đỗ Phong lại tinh tế hơn một chút nói:
- Xem ra mọi người không có cãi nhau, chỉ là diễn kịch cho mọi người xem.
- Không ngờ mấy người lại diễn một vở kịch lớn như vậy với chúng tôi – Hàng Húc cũng nhận ra cảm khái.
Thẩm Văn Đào mở miệng chầm chậm giải thích với bọn họ lý do họ làm như vậy.
- Tên Lý Thiên Hàng chết tiệt này dám làm chuyện táng tận lương tâm như vậy – Cố Tiểu Bạch oán giận.
- Vậy bây giờ phải làm sao, trợ giáo Tiền cũng không thể trốn ở bên ngoài cả đời? – Cao Mỹ Nhân hỏi rồi lại nói – Nè, nếu Lý Thiên Hàng đã cấu kết với người Nhật, chúng ta phải nghĩ cách vạch trần âm mưu của hắn, đưa hắn ra tòa quân sự.
Lưu Tịnh Dung tất nhiên cũng không muốn để Lý Thiên Hàng nhởn nhơ bên ngoài nhưng hiện thời lại không phải lúc thích hợp, khẽ lắc đầu đáp lại:
- Đúng là như vậy nhưng bây giờ không được. Thứ nhất là người của Hội cứu quốc chúng tôi vẫn còn nằm trong tay của Lý Thiên Hàng. Thứ hai tình hình bên công sự Thiên Long quan chúng ta nhất thời chưa nghĩ ra cách giải quyết.
Cao Mỹ Nhân lại quan tâm thứ khác:
- Tịnh Dung, tình hình cụ thể bên công sự Thiên Long quan như thế nào?
Từ trong tay đưa ra một sơ đồ mà bọn họ quan sát được bên trong công sự, Lưu Tịnh Dung giải thích cặn kẽ cho bọn họ:
- Công sự ngầm của bọn chúng bố trí hướng đông tây, khi tôi tiến vào bên trong liền nhìn thấy rất nhiều căn phòng, có kho đạn dược, phòng điện báo, phòng chỉ huy. Vả lại đường đi trong đó rối rắm phức tạp, còn có vài cửa ra ngoài liên kết với mặt đất nữa.
Hạng Hạo nghe một hồi cũng hình dung được bố trí bên trong công sự nói:
- Đoán chừng là định sau này sẽ tương thông với nơi tập kết, mặt trận đại bác và trạm quan sát của quân đội ngầm.
- Giống như là một thành phố ngầm vậy – Thẩm Văn Đào cũng nói.
- Người Nhật lòng dạ độc ác thật sự đã lộ rõ chân tướng, không chỉ chiếm giữ đường sắt, bến cảng, mỏ than, mà còn công sự quy mô như vậy ở Thiên Long quan của chúng ta – Hàng Húc nhíu mày mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.