Chương 2: Hội hai bàn cuối
Má Bánh Bao
06/05/2024
Trường của tôi học sớm so với thời gian tựu trường khoảng một tháng rưỡi. Chúng tôi học trường chuyên nên không phải chia lại lớp vào năm 12, chủ yếu tập trung học khối tự nhiên, gồm toán, lý, hóa, sinh, thêm hai môn chính là tiếng anh và ngữ văn.
Tôi chọn khối A bởi năng lực về tiếng anh có hạn. Từ nhỏ đến lớn, tôi không có nhiều cơ hội theo học trung tâm hay tiếp xúc với các chương trình tiếng anh.
Điều lạ kỳ là ai gặp tôi cũng nói Vũ An Mộc Miên có năng lượng chuyên văn, thơ mộng, nhẹ nhàng, hoàn toàn không phải dáng vẻ mạnh mẽ, khô khan của gái chuyên lý.
Mấy tháng nay, tôi điên đầu với toán, nào là hàm số đồng biến, nghịch biến, nào là cực tiểu, cực đại, còn thêm hình học không gian. Trước kia, tôi không bao giờ đi học thêm, chủ yếu tận dụng nền tảng youtube, sách giáo khoa và cả tài liệu từ Trịnh Hữu Huy Anh.
Có một điều khó có thể phủ nhận, đó là nhà Huy Anh giàu nứt vách đổ tường, gia đình nó có một tiệm vàng làm ăn vô cùng phát đạt ở trung tâm thành phố. Tôi nhớ không nhầm trước kia bố Huy Anh cũng là dân buôn bán uy tín ở Hà Nội, sau đó mới tiếp tục mở rộng cơ sở kinh doanh ở đất Bảo Lộc này.
Đời éo le vậy đó, kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.
Đó là lý do tôi chuyên gia nài nỉ nó cho tôi mượn sách vở hay tài liệu đi học thêm. Huy Anh giàu đến mức học mười lớp học thêm cùng một lúc cũng chẳng thấm thía với số tiền nó nhận được từ phụ huynh mỗi tháng.
Nói thật, tôi tự nhận bản thân là một kẻ đào mỏ, đại gia phố núi mà tôi “ôm chân” dĩ nhiên ngoài Trịnh Hữu Huy Anh ra thì không còn ai khác. Tôi từng chứng kiến nhiều người đến với Huy Anh vì nhan sắc, vì tiền tài, riêng chỉ có tôi mới lợi dụng thằng bạn khùng khùng điên điên này để lấy kiến thức. Người thành công có lối đi riêng ấy mà.
Đúng là sức mạnh tri thức, sáng bừng như lý tưởng của Đảng, nên có lợi dụng tên Huy Anh bảnh bao, phong độ này cũng không có sao.
Tôi chần chừ mãi mới dám mở lời, giọng nói tăng thêm mười phần ngọt ngào so với ngày thường, khiến Huy Anh đang nằm gục trên bàn cũng ớn lạnh:
- Huy Anh ơi, mày đăng kí khóa học toán trên mạng với tao nha.
Huy Anh chán chường vươn vai sau một giấc ngủ ngon lành trong tiết văn, lỡ đễnh đáp.
- Mắc cái giống gì tao phải nghe theo mày?
Đôi mắt tôi long lanh, lóng lánh, lấp lánh, lung linh nhìn thằng con trai đầu bù tóc rối, cơ mà vẫn toát ra vẻ quyến rũ trước mặt, nuốt nước bọt thuyết phục tiếp:
- Toán lớp 12 khó quá, tao không tự học được, có gì share chung khoá học rồi tao giúp mày giải bài khó nữa, một công đôi việc. Năn nỉ bạn Trịnh Hữu Huy Anh đẹp trai nhất thế giới này đấy.
Huy Anh khép hờ mắt, nhưng vẫn thấy rõ dáng vẻ vừa đấm vừa xoa của tôi, nó cười nửa miệng:
- Đi học tăng cường trên trường với tao đi.
Không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc học thêm trên trường, nhưng tiền bạc luôn là vấn đề khó nói, tôi không có khả năng chi trả tiền học. Chưa để tôi trả lời tiếp, Huy Anh gối đầu lên cánh tay, vừa quan sát vẻ mặt tôi, vừa tiếp lời:
- Tao trả tiền học thêm.
Eo ôi, đúng là bạn tốt của ta! Tôi gật gù tâm đắc khi có quả bạn đáng đồng tiền như vậy, nhưng suy đi tính lại, cảm giác mắc nợ cứ lửng lơ trong lòng tôi. Huy Anh như đi guốc trong bụng, hé miệng cười nhẹ, để lộ chiếc răng khểnh, không giấu nổi nét ngang ngạnh qua gương mặt đẹpngất ngây ấy:
- Đừng hòng ảo tưởng tao cho không mày, lo mà chép bài cho tao, làm đầy đủ bài tập nữa. Và quan trọng là...
Nó cố tình kéo dài âm cuối, làm tôi phải dỏng tai lên nghe.
- ... là ngồi cạnh tao.
- Thằng điên này, cuồng tao quá à?
Tôi búng tay lên vầng trán đã bị tóc mái che một nửa của nó. Huy Anh không lấy làm tức giận, nó giữ tay tôi lại, miệng chép chép tỏ ý ý nếu tôi từ chối, một vé rớt đại học đang chào đón cái tên Vũ An Mộc Miên.
- Mộc Miên đi học thêm toán đi, ngồi cạnh tao nè.
Ngô Khánh Châu, hay còn gọi là Chou Ngô bước vào dãy bàn với một gói cơm cháy, phía sau là đám “ngũ long công chúa“. Chị bé không quên nháy mắt với tôi. Chou Ngô là tên Facebook và IG của chị bé nên lớp tôi thường hay gọi cái tên này.
Năm lớp 10, tôi ngồi ở bàn thứ hai, vẫn luôn là học sinh mẫu mực, cách xa vạn dặm so với Huy Anh, Chou Ngô, và lũ con trai “sắc nước hương trời” trong lớp.
Bước sang lớp 11, việc tham gia đội tuyển học sinh giỏi quốc gia môn Lý khiến tôi chẳng còn ngồi chỗ cũ, cũng không có chỗ ngồi cụ thể, vì hầu như lúc nào tôi cũng ở tòa nhà dành cho đội tuyển.
Năm lớp 12, tôi không còn học đội tuyển chỉ đơn giản vì lớp 11, tôi đã ẵm một cái giải khuyến khích, điều đó quá đủ với một đứa không mơ mộng xa xôi rồi và còn vì một số chuyện khó nói khác.
Tôi được thầy Đào-dạy bộ môn toán, “đặc cách” cho chuyển xuống bàn thứ tư, ngồi mép bàn bên trái. Ngồi bên cạnh tôi là Chou Ngô, một cô bạn thường cột tóc đuôi ngựa hoặc búi tóc thấp sau gáy. Dù mang dáng vẻ thiếu nữ tuổi 18, Chou Ngô luôn quan tâm, chăm sóc, ấm áp, tinh tế đến nỗi tôi là con gái mà còn mê.
Biệt danh “Gạo” được lấy cảm hứng từ cây mộc miên và chị bé dường như rất thích cái tên ấy của tôi. Ngoài ra, còn có một người nữa, người ấy là người đầu tiên gọi tôi là Gạo, nhưng lại chẳng bao giờ nói hai từ “Gạo ơi” thường xuyên.
Người tiếp theo trong dãy bàn là Oải Hương, người thơm như tên. Tôi không nói đùa, Đặng Oải Hương có vóc dáng chuẩn, cao tầm 1m65, người gầy như hạc, nhưng là một tiên hạc thanh cao, thoát tục.
Vẻ ngoài khiến mọi người thường lầm tưởng cô bạn này thật ngây thơ, dịu hiền, đồng thời cũng gợi cho đám con trai mong muốn được dang rộng vòng tay che chở cô nàng. Song, tính cách của Oải Hương lắm khi cũng rất hùng hổ, sôi nổi tựa một ngọn đuốc cháy bỏng trong thời kỳ thanh xuân tươi đẹp.
Chỗ ngồi cuối cùng thuộc về Nguyễn Trần Thế Khang. Tôi ghét thằng này nhất đám “năm anh em siêu nhân”, ghét cay ghét đắng bản mặt trơ tráo, khinh khỉnh ấy. Thế Khang là đứa được ông bà gánh còng lưng, nó không học gì vẫn điểm cao, chỉ vì quay cóp hoặc trúng tủ. Nhưng quan trọng hơn cả, chuyện đáng xấu hổ năm cấp hai là nguyên do chính khiến tôi không bao giờ tha thứ cho thằng bạn cùng lớp mang nhân cách tồi tệ này.
Bàn cuối gồm “tứ đại mỹ nhân”, nức danh tiếng một thời ở trường tôi. Nguyễn Tuấn Khải, tên hay nhưng tính nết thì ba chấm. Chị em con gái nên xách dép chạy tám hướng khi được nó tán. Nó tồi lắm, mới ngày nào ngồi cùng bàn với Oải Hương chơi đi chơi lại cái trò mập mờ, giờ thì lại ôm em Huyền Diệu bên lớp sinh.
Hai đứa ngồi giữa là Trần Đình Nguyên và Trần Đăng Dương, hai đứa này tốt tính nhất đám.
Trần Đình Nguyên thuộc loại học giỏi đỉnh của đỉnh, nhưng nó dính chữ xui, lại ngồi gần lũ con trai hở tí là nghiện ngập, nên chưa bao giờ xếp hạng cao. Nhóc này là good boy chính hiệu, yêu thầm bạn thủ khoa Phương Linh của lớp văn từ cái thời còn học cấp hai.
Trần Đăng Dương học cũng ổn, nó chăm hơn mấy thằng còn lại, cũng luôn biết giữ chừng mực. Tôi có ấn tượng tốt nhất về Đăng Dương, biết chơi nhạc cụ, giọng ấm, không yêu đương lung tung.
Cuối cùng là Trịnh Hữu Huy Anh, tôi cạn lời với thằng bạn thân này nên khỏi nhận xét nhé!
Tôi cá lớp nào cũng có một hội bạn như vậy, có thể tương đồng về nhan sắc, tính cách hay sở thích. Hội “ngũ long công chúa “ này luôn là tâm điểm trong lớp, trong trường chuyên của tôi, cũng là một trong những lý do khiến lớp tôi chia đàn xẻ nghé, vì cái nết kì quặc như từ địa ngục lên trần gian vậy.
Nếu ví nhóm con trai này là một nhóm nhạc, người đảm đương vị trí gương mặt đại diện ắt hẳn là Trịnh Hữu Huy Anh. Tôi chưa từng thấy người nào đẹp trai, mang cái nét trong good có bad mà trong bad thì vẫn mãi là bad boy như nó.
Nếu bàn về thể thao thì Nguyễn Trần Thế Khang sẽ đứng đầu, xấu tính nhưng chơi thể thao giỏi, nên mấy em gái mới lớn si mê lắm.
Còn về âm nhạc thì Trần Đăng Dương mãi đỉnh, vừa cân được nhạc cụ, vừa sở hữu giọng hát ngọt mê ly. Trần Đình Nguyên là đứa học giỏi nhất đám giặc này, thậm chí còn lấn lướt cả tôi - một đứa từng giành giải học sinh giỏi quốc gia và thủ khoa đầu vào khối chuyên Lý.
Đó là hội bàn cuối của chúng tôi, nguyên năm lớp 12, tôi trải qua bao sóng gió với những đứa báo đời này.
***
Nghe Chou Ngô ngỏ lời bằng chất giọng trầm trầm, khác hoàn toàn với âm vực của những người con gái thông thường, tôi dường như bị thuyết phục hơn nửa. Cuối cùng vẫn là không cưỡng được trước vẻ đẹp tâm hồn của chị bé, tôi đồng ý đi học thêm toán, tất nhiên với số tiền từ shark Huy Anh.
Đôi lời gửi đến thằng bạn thân chí cốt: Cảm ơn shark đã đầu tư vào thương vụ triệu đô của công ty trách nhiệm hữu hạn “Một Mình Vũ An Mộc Miên“. Tôi hứa sẽ học hành thật chăm chỉ, đồng thời giúp shark đạt danh hiệu học sinh giỏi, giật học bổng loại 1. Nếu không làm được thì thôi, tôi không chịu trách nhiệm ạ.
Tôi chọn khối A bởi năng lực về tiếng anh có hạn. Từ nhỏ đến lớn, tôi không có nhiều cơ hội theo học trung tâm hay tiếp xúc với các chương trình tiếng anh.
Điều lạ kỳ là ai gặp tôi cũng nói Vũ An Mộc Miên có năng lượng chuyên văn, thơ mộng, nhẹ nhàng, hoàn toàn không phải dáng vẻ mạnh mẽ, khô khan của gái chuyên lý.
Mấy tháng nay, tôi điên đầu với toán, nào là hàm số đồng biến, nghịch biến, nào là cực tiểu, cực đại, còn thêm hình học không gian. Trước kia, tôi không bao giờ đi học thêm, chủ yếu tận dụng nền tảng youtube, sách giáo khoa và cả tài liệu từ Trịnh Hữu Huy Anh.
Có một điều khó có thể phủ nhận, đó là nhà Huy Anh giàu nứt vách đổ tường, gia đình nó có một tiệm vàng làm ăn vô cùng phát đạt ở trung tâm thành phố. Tôi nhớ không nhầm trước kia bố Huy Anh cũng là dân buôn bán uy tín ở Hà Nội, sau đó mới tiếp tục mở rộng cơ sở kinh doanh ở đất Bảo Lộc này.
Đời éo le vậy đó, kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.
Đó là lý do tôi chuyên gia nài nỉ nó cho tôi mượn sách vở hay tài liệu đi học thêm. Huy Anh giàu đến mức học mười lớp học thêm cùng một lúc cũng chẳng thấm thía với số tiền nó nhận được từ phụ huynh mỗi tháng.
Nói thật, tôi tự nhận bản thân là một kẻ đào mỏ, đại gia phố núi mà tôi “ôm chân” dĩ nhiên ngoài Trịnh Hữu Huy Anh ra thì không còn ai khác. Tôi từng chứng kiến nhiều người đến với Huy Anh vì nhan sắc, vì tiền tài, riêng chỉ có tôi mới lợi dụng thằng bạn khùng khùng điên điên này để lấy kiến thức. Người thành công có lối đi riêng ấy mà.
Đúng là sức mạnh tri thức, sáng bừng như lý tưởng của Đảng, nên có lợi dụng tên Huy Anh bảnh bao, phong độ này cũng không có sao.
Tôi chần chừ mãi mới dám mở lời, giọng nói tăng thêm mười phần ngọt ngào so với ngày thường, khiến Huy Anh đang nằm gục trên bàn cũng ớn lạnh:
- Huy Anh ơi, mày đăng kí khóa học toán trên mạng với tao nha.
Huy Anh chán chường vươn vai sau một giấc ngủ ngon lành trong tiết văn, lỡ đễnh đáp.
- Mắc cái giống gì tao phải nghe theo mày?
Đôi mắt tôi long lanh, lóng lánh, lấp lánh, lung linh nhìn thằng con trai đầu bù tóc rối, cơ mà vẫn toát ra vẻ quyến rũ trước mặt, nuốt nước bọt thuyết phục tiếp:
- Toán lớp 12 khó quá, tao không tự học được, có gì share chung khoá học rồi tao giúp mày giải bài khó nữa, một công đôi việc. Năn nỉ bạn Trịnh Hữu Huy Anh đẹp trai nhất thế giới này đấy.
Huy Anh khép hờ mắt, nhưng vẫn thấy rõ dáng vẻ vừa đấm vừa xoa của tôi, nó cười nửa miệng:
- Đi học tăng cường trên trường với tao đi.
Không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc học thêm trên trường, nhưng tiền bạc luôn là vấn đề khó nói, tôi không có khả năng chi trả tiền học. Chưa để tôi trả lời tiếp, Huy Anh gối đầu lên cánh tay, vừa quan sát vẻ mặt tôi, vừa tiếp lời:
- Tao trả tiền học thêm.
Eo ôi, đúng là bạn tốt của ta! Tôi gật gù tâm đắc khi có quả bạn đáng đồng tiền như vậy, nhưng suy đi tính lại, cảm giác mắc nợ cứ lửng lơ trong lòng tôi. Huy Anh như đi guốc trong bụng, hé miệng cười nhẹ, để lộ chiếc răng khểnh, không giấu nổi nét ngang ngạnh qua gương mặt đẹpngất ngây ấy:
- Đừng hòng ảo tưởng tao cho không mày, lo mà chép bài cho tao, làm đầy đủ bài tập nữa. Và quan trọng là...
Nó cố tình kéo dài âm cuối, làm tôi phải dỏng tai lên nghe.
- ... là ngồi cạnh tao.
- Thằng điên này, cuồng tao quá à?
Tôi búng tay lên vầng trán đã bị tóc mái che một nửa của nó. Huy Anh không lấy làm tức giận, nó giữ tay tôi lại, miệng chép chép tỏ ý ý nếu tôi từ chối, một vé rớt đại học đang chào đón cái tên Vũ An Mộc Miên.
- Mộc Miên đi học thêm toán đi, ngồi cạnh tao nè.
Ngô Khánh Châu, hay còn gọi là Chou Ngô bước vào dãy bàn với một gói cơm cháy, phía sau là đám “ngũ long công chúa“. Chị bé không quên nháy mắt với tôi. Chou Ngô là tên Facebook và IG của chị bé nên lớp tôi thường hay gọi cái tên này.
Năm lớp 10, tôi ngồi ở bàn thứ hai, vẫn luôn là học sinh mẫu mực, cách xa vạn dặm so với Huy Anh, Chou Ngô, và lũ con trai “sắc nước hương trời” trong lớp.
Bước sang lớp 11, việc tham gia đội tuyển học sinh giỏi quốc gia môn Lý khiến tôi chẳng còn ngồi chỗ cũ, cũng không có chỗ ngồi cụ thể, vì hầu như lúc nào tôi cũng ở tòa nhà dành cho đội tuyển.
Năm lớp 12, tôi không còn học đội tuyển chỉ đơn giản vì lớp 11, tôi đã ẵm một cái giải khuyến khích, điều đó quá đủ với một đứa không mơ mộng xa xôi rồi và còn vì một số chuyện khó nói khác.
Tôi được thầy Đào-dạy bộ môn toán, “đặc cách” cho chuyển xuống bàn thứ tư, ngồi mép bàn bên trái. Ngồi bên cạnh tôi là Chou Ngô, một cô bạn thường cột tóc đuôi ngựa hoặc búi tóc thấp sau gáy. Dù mang dáng vẻ thiếu nữ tuổi 18, Chou Ngô luôn quan tâm, chăm sóc, ấm áp, tinh tế đến nỗi tôi là con gái mà còn mê.
Biệt danh “Gạo” được lấy cảm hứng từ cây mộc miên và chị bé dường như rất thích cái tên ấy của tôi. Ngoài ra, còn có một người nữa, người ấy là người đầu tiên gọi tôi là Gạo, nhưng lại chẳng bao giờ nói hai từ “Gạo ơi” thường xuyên.
Người tiếp theo trong dãy bàn là Oải Hương, người thơm như tên. Tôi không nói đùa, Đặng Oải Hương có vóc dáng chuẩn, cao tầm 1m65, người gầy như hạc, nhưng là một tiên hạc thanh cao, thoát tục.
Vẻ ngoài khiến mọi người thường lầm tưởng cô bạn này thật ngây thơ, dịu hiền, đồng thời cũng gợi cho đám con trai mong muốn được dang rộng vòng tay che chở cô nàng. Song, tính cách của Oải Hương lắm khi cũng rất hùng hổ, sôi nổi tựa một ngọn đuốc cháy bỏng trong thời kỳ thanh xuân tươi đẹp.
Chỗ ngồi cuối cùng thuộc về Nguyễn Trần Thế Khang. Tôi ghét thằng này nhất đám “năm anh em siêu nhân”, ghét cay ghét đắng bản mặt trơ tráo, khinh khỉnh ấy. Thế Khang là đứa được ông bà gánh còng lưng, nó không học gì vẫn điểm cao, chỉ vì quay cóp hoặc trúng tủ. Nhưng quan trọng hơn cả, chuyện đáng xấu hổ năm cấp hai là nguyên do chính khiến tôi không bao giờ tha thứ cho thằng bạn cùng lớp mang nhân cách tồi tệ này.
Bàn cuối gồm “tứ đại mỹ nhân”, nức danh tiếng một thời ở trường tôi. Nguyễn Tuấn Khải, tên hay nhưng tính nết thì ba chấm. Chị em con gái nên xách dép chạy tám hướng khi được nó tán. Nó tồi lắm, mới ngày nào ngồi cùng bàn với Oải Hương chơi đi chơi lại cái trò mập mờ, giờ thì lại ôm em Huyền Diệu bên lớp sinh.
Hai đứa ngồi giữa là Trần Đình Nguyên và Trần Đăng Dương, hai đứa này tốt tính nhất đám.
Trần Đình Nguyên thuộc loại học giỏi đỉnh của đỉnh, nhưng nó dính chữ xui, lại ngồi gần lũ con trai hở tí là nghiện ngập, nên chưa bao giờ xếp hạng cao. Nhóc này là good boy chính hiệu, yêu thầm bạn thủ khoa Phương Linh của lớp văn từ cái thời còn học cấp hai.
Trần Đăng Dương học cũng ổn, nó chăm hơn mấy thằng còn lại, cũng luôn biết giữ chừng mực. Tôi có ấn tượng tốt nhất về Đăng Dương, biết chơi nhạc cụ, giọng ấm, không yêu đương lung tung.
Cuối cùng là Trịnh Hữu Huy Anh, tôi cạn lời với thằng bạn thân này nên khỏi nhận xét nhé!
Tôi cá lớp nào cũng có một hội bạn như vậy, có thể tương đồng về nhan sắc, tính cách hay sở thích. Hội “ngũ long công chúa “ này luôn là tâm điểm trong lớp, trong trường chuyên của tôi, cũng là một trong những lý do khiến lớp tôi chia đàn xẻ nghé, vì cái nết kì quặc như từ địa ngục lên trần gian vậy.
Nếu ví nhóm con trai này là một nhóm nhạc, người đảm đương vị trí gương mặt đại diện ắt hẳn là Trịnh Hữu Huy Anh. Tôi chưa từng thấy người nào đẹp trai, mang cái nét trong good có bad mà trong bad thì vẫn mãi là bad boy như nó.
Nếu bàn về thể thao thì Nguyễn Trần Thế Khang sẽ đứng đầu, xấu tính nhưng chơi thể thao giỏi, nên mấy em gái mới lớn si mê lắm.
Còn về âm nhạc thì Trần Đăng Dương mãi đỉnh, vừa cân được nhạc cụ, vừa sở hữu giọng hát ngọt mê ly. Trần Đình Nguyên là đứa học giỏi nhất đám giặc này, thậm chí còn lấn lướt cả tôi - một đứa từng giành giải học sinh giỏi quốc gia và thủ khoa đầu vào khối chuyên Lý.
Đó là hội bàn cuối của chúng tôi, nguyên năm lớp 12, tôi trải qua bao sóng gió với những đứa báo đời này.
***
Nghe Chou Ngô ngỏ lời bằng chất giọng trầm trầm, khác hoàn toàn với âm vực của những người con gái thông thường, tôi dường như bị thuyết phục hơn nửa. Cuối cùng vẫn là không cưỡng được trước vẻ đẹp tâm hồn của chị bé, tôi đồng ý đi học thêm toán, tất nhiên với số tiền từ shark Huy Anh.
Đôi lời gửi đến thằng bạn thân chí cốt: Cảm ơn shark đã đầu tư vào thương vụ triệu đô của công ty trách nhiệm hữu hạn “Một Mình Vũ An Mộc Miên“. Tôi hứa sẽ học hành thật chăm chỉ, đồng thời giúp shark đạt danh hiệu học sinh giỏi, giật học bổng loại 1. Nếu không làm được thì thôi, tôi không chịu trách nhiệm ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.