Đá Chanh Tuyết

Chương 1: Một người bạn

Má Bánh Bao

06/05/2024

Vẫn như thường ngày, tôi đi bộ dưới những chùm hoa gạo màu đỏ rực, tựa như chuông gió dưới tiết trời quang đãng buổi sáng sớm.

Sắc đỏ phủ kín vùng trời Tây Nguyên của cây hoa gạo thường xuất hiện vào cuối mùa xuân hay đầu mùa hạ. Nhưng năm nay, cây hoa gạo duy nhất trên con hẻm vào ngôi nhà lụp xụp của tôi lại khoác màu đỏ thẫm ấy từ thuở gió thu dìu dịu.

Tôi cầm chiếc giỏ làn nhựa đan mây, lững thững bước vào sân nhà, bên trong chứa bó rau cải cúc, một ít thịt heo, túi đậu phộng còn chút hơi ấm. Mẹ tôi đã đi làm từ bao giờ, nhà cũng chẳng có ai, tôi thong thả nấu cơm, luộc rau, kho vài miếng thịt trước khi đi học.

Tôi học chuyên Lý tại ngôi trường trọng điểm của thành phố và tỉnh. Thật ra ước mơ học trường chuyên của tôi không chỉ đến từ mong muốn được trở thành người tài cao học rộng mà còn vì một lý do thực dụng khác. Nếu đạt thành tích học tập tốt, gánh nặng tài chính của nhà tôi sẽ biến mất phần nào đấy, dù đó chỉ là giọt nước nhỏ nhoi trong cái chậu vẩn đục nước mưa.

Nhà tôi nghèo, phải nói là nghèo đến độ cạp đất mà ăn, ngày qua ngày sống ở một ngôi nhà chất đầy nợ nần nằm sâu tít trong lòng thành phố, càng nhắc nhở cho số phận thảm thương đến sầu đời của tôi. Người ta hay nói nghèo thường xui, tôi cũng thấy vậy. Và dẫu mang thân xác của một đứa trẻ chuẩn bị bước sang tuổi 17, tôi đã ý thức được rằng cái nghèo chẳng thể nào ngăn cản nổi ước mơ được tự do trong tôi - người con gái tên Vũ An Mộc Miên.

Để hồn bám víu lấy những áng mây bồng bềnh trên bầu trời xanh ngắt, tôi nheo nheo mắt muốn nhìn rõ ai kia đang thoắt ẩn, thoắt hiện sau những tia nắng vàng nhạt, hắt nhẹ lên tóc mái của tôi.

Người con trai cao ráo, khuôn mặt đẹp trai đến nỗi hút hết ánh nhìn và linh hồn của các thiếu nữ mới lớn, đó là Trịnh Hữu Huy Anh, một người bạn của tôi.

Khuôn mặt nó là thứ ấn tượng với mọi cô gái, vừa góc cạnh, vừa toát ra vẻ gì đó rất khó nắm bắt. Nếu để chọn một bộ phận xuất sắc trên gương mặt cực phẩm ấy, tôi không chọn được.

Hàng lông mày lưỡi kiếm đậm nét, đuôi mày sắc nhọn chếch lên một đường thẳng tắp, tưởng chừng có thể đâm thủng trái tim của bất cứ cô gái nào dám lơ là cảnh giác. Dáng mắt phù quang sáng rực, đồng thời cũng ánh lên vẻ nội tâm không dễ thấu hiểu. Đúng thế, đến một người bạn gần như ngày nào cũng tiếp xúc với Huy Anh như tôi, vẫn không thể nắm bắt được tâm tư của nó.

Tướng mũi dọc dừa dường như trở thành một điềm may mắn cho cuộc đời của Huy Anh. Đặc biệt, tôi cực kì thích đôi tai tựa yêu tinh ấy, thứ mà khiến tôi nảy sinh cảm giác muốn chạm thử một lần trong đời.

Chúa ban tặng cho con người đôi mắt, một trong những chức năng tạo nên chiều sâu của đôi mắt chính là thưởng thức cái đẹp, mà một người đẹp như Huy Anh, tôi lại càng không nên lãng phí. Tôi thích ngắm nhìn sự hài hòa trên gương mặt ấy, chỉ đơn giản là ngắm thôi, không nên nảy sinh thêm cảm xúc nào khác.

Huy Anh tiến gần đến chỗ tôi, vóc dáng nó cao lớn, tôi chỉ đứng đến bờ vai rộng lớn ấy. Nó đặt bàn tay to, có phần cứng cáp lên vai tôi. Tôi từng đọc một bài báo, bàn tay thơm, hơi ẩm thì đích thị là người đa tình. Tôi không cãi được, Huy Anh là kiểu con trai mang tướng đào hoa giống hệt trong những quyển sách nhân tướng học.

Mỗi ngày, mỗi tuần lại thấy một người con gái bên cạnh Huy Anh, có bạn thì xinh xắn, tươi tắn như em gái nhà bên, bạn khác mang nét duyên dáng, sở hữu nụ cười tỏa nắng, cũng không thể thiếu vắng một vài chị gái nhan sắc mặn mà, trưởng thành.

Tôi đoán rằng hầu hết những kiểu con gái tồn tại trên cuộc đời này, Huy Anh đều từng trải nghiệm qua rồi, chỉ trừ gái ngoan. Cơ mà có một điều nghĩ hoài nghĩ mãi, tôi cũng không rõ. Liệu rằng Huy Anh có thực lòng thích bọn họ không? Liệu rằng những cô gái xinh đẹp ấy chấp nhận bước vào mối quan hệ mang tính rủi ro cao chỉ đơn giản vì chữ “yêu” hay vì lợi dụng sự đẹp trai nức tiếng, túi tiền vô biên và cái danh con nhà bán vàng của Huy Anh?



- Bạn thân thì không có đặt tay tình tứ vậy đâu.

Tôi tránh khỏi hành động khoác vai có chút thân mật ấy, Huy Anh cười mỉm, làm mấy con bọ trên thân cây xanh cũng thực hiện sự rơi tự do trong vô thức. Nó đặt vào tay tôi một ổ bánh mì đầy ắp nhân thịt, kèm theo một chai nước trái cây Ice+ vị đào, cái vị tôi thích nhất.

- Ăn đi cho mau lớn.

Tôi lườm nó một cái, rồi cầm lấy đống đồ ăn bước vào cổng trường, Huy Anh bước sau tôi khoảng chừng năm, sáu bước, tựa như hai người xa lạ.

Chuyện chúng tôi là bạn thân có lẽ cả cái trường này không ai biết. Tôi làm quen được với hot boy phố núi này đúng là một trong những kỳ tích của cuộc đời.

Huy Anh không phải là người hoàn hảo trên phương diện tình cảm, nhưng khi làm bạn với nó thì tôi không phải sợ khổ. Dù có những lúc mỏ hỗn, cơ mà phải công nhận nó chiều tôi hết mực luôn.

Cũng là người bạn duy nhất ở hiện tại khiến tôi ghi tạc bốn chữ “Trịnh Hữu Huy Anh” vào trong một phần trái tim. Chúng tôi học chung trường cấp hai, Huy Anh là dân Hà Nội chuyển vào miền Nam, gia đình có truyền thống kinh doanh tiệm vàng. Vậy nên chất giọng trầm trầm, khàn khàn mang theo mùi tiền của trai miền Bắc làm mấy đứa con gái trong trường mê như điếu đổ.

Tôi và Huy Anh học khác lớp vào hai năm đầu. Tôi theo lớp A2, một trong ba lớp chọn, còn Huy Anh thì học mãi tận A7 với một lũ chẳng giống ai. Chúng tôi học chung với nhau vào năm lớp 8 sau khi cái lớp A7 đó bị nhà trường quyết định giải thể, chia học sinh rải rác đi các lớp còn lại.

Nguyên học kì 1, chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau lấy một lần. Chỉ đơn giản, nhìn vẻ ngoài và tính cách của chúng tôi, hai đứa như hai đường thẳng song song, không có nét tương đồng nào hết.

Tôi là lớp trưởng ngoan ngoãn từ năm học lớp 6, còn nó là dân chơi suốt ngày dính vào mấy vấn đề lung tung, có những thứ tôi không nghĩ học sinh cấp hai có thể dính vào đâu.

Gia cảnh của tôi là một thứ gì đó rắc rối đến mức tôi chẳng buồn nói đến. Trước mặt mọi người ở mái trường cấp hai ấy, tôi là một bạn lớp trưởng siêng năng, ngoan hiền, sống trong một gia đình gia giáo, mẫu mực.

Chỉ có Chúa mới biết, tôi cũng ước được sống trong một ngôi nhà bình thường như vậy. Nhưng đời chẳng như mơ, tôi chưa từng có một người bố thực sự, người mẹ của tôi cũng không có tấm lòng yêu thương dạt dào như biển Thái Bình mà mọi người vẫn hay nói.

- ----

Au: tớ định để dành bộ này vào hè cơ, nhưng mà xem Vlog 39: 6h làm bạn thân của chị Duongfynn và Low G làm tớ hào hứng viết bộ này quá đi, mặc cho sắp thi đại học. Vậy nên nhớ ủng hộ tớ nheeeee!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đá Chanh Tuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook