Chương 49: Hứa
Trần Lê Ngọc Bích - Ploy
06/05/2014
- Đừng bật đèn! Xin anh… - Giọng Gia Tú thoảng trong bóng đêm, nửa hờ hững bất cần, nửa khẩn thiết như sắp vỡ òa trong nước mắt.
Nhẹ nhàng khép cửa lại, Bách đứng yên chờ mắt quen với bóng tối. Gia Tú đến nhanh hơn anh mong đợi. Anh muốn gặp nàng, nhưng một quý tộc làng nhàng đâu dễ gặp được Nữ Hoàng. Nếu anh cố tình sắp đặt màn tái xuất hoành tráng trong 100% Ngôi Sao, buộc vị Nữ Hoàng tôn quý và xa vợi chủ động tìm mình.
Ở bên kia phòng, Gia Tú đứng tựa vào cửa sổ lớn, hai tay ôm chặt thân người. Rèm cửa khép kín, nhưng vì chất vải quá mỏng nên ánh sáng từ ngoài đường vẫn xuyên qua, quết một lớp yếu ớt lên gương mặt là tấm thân nàng. Quan sát nàng, lòng Bách nhói lên xon xót: một tự tình bất an phảng phất trên những đường nét anh vẫn mường tượng hàng đêm trước giấc ngủ.
Gia Tú và Bách ngồi bệt trên sàn, tựa lưng vào cửa sổ, cách nhau một cánh tay. Mấy lần anh toan nhích đến gần nàng, nhưng đều khựng lại bởi vẻ mặt nàng đầy kỳ quái – hàng mi yên bình khép chặt vừa vặn, nhưng làn môi hơi mím, đôi lông mày hơi nhíu, từng cái phập phồng của cánh mũi… Tất cả đều trĩu trong luồng cảm xúc khó phân định. Anh không đọc được tâm tình nàng. Anh không biết nàng muốn anh tiến đến gần hay cách ra xa.
- Vì sao anh lại trở về? Anh đã mất trí nhớ rất thành công cơ mà. – Gia Tú hờn trách trong mỉa mai, quay sang nhìn xoáy thẳng mắt Bách.
- Em đã biết? – Bách trả lời sau một hồi chết lặng – Duy Thức đã kể?
- Không. Em đã luôn biết. Anh nói dối, em đã luôn cảm nhận được. – Áng cười Gia Tú buồn và nhợt nhạt. Rồi nàng lại nhắm mắt, ngả đầu tựa vào tấm kính cửa sổ.
Bách nhẹ nhấc tay, toan ôm Gia Tú nàng vào lòng, để nàng được thỏa thích phô bày cảm xúc. Như ngày xưa, khi vui nàng cười ngặt ngẽo trên vai anh, khi buồn nàng rúc vào lòng anh tuôn nước mắt xối xả. Nhưng bàn tay anh bất động trong không khí. Anh không có cam đảm chạm vào nàng. Anh sợ cái tinh tường, cái sắc sảo, cái thông tuệ của nàng sẽ nghiền nát mình. Nàng đâu còn bé bỏng, đâu còn mỏng manh…
- Vì sao anh lại về? – Gia Tú cắt ngang mạch suy nghĩ của Bách, mắt vẫn nhắm chặt.
- Vì Duy Thức. Anh không thể để con người nham hiểm, ghê sợ ấy ở bên em. Anh đã gặp Nhã Lan và cô ấy…
- Nếu em rời bỏ Duy Thức, anh sẽ ở lại chứ? – Gia Tú cắt lời Bách, chất giọng vẫn từ tốn và lãnh đạm.
- Không… - Bách ngập ngừng, phỏng đoán cơn khó chịu của Gia Tú sắp ập lên mình, nhưng nàng vẫn bình lặng, kiên nhẫn chờ anh kết thúc câu nói. Anh hít một hơi sâu rồi nhỏ nhẹ từng từ. – Anh không muốn chỉ là chiếc gối bông cho những lúc em muộn phiền, nhưng lại chẳng đủ khả năng làm nhiều hơn thế. Anh chỉ có thể cố tách em ra khỏi mối nguy hiểm, nhưng không biết làm sao để bảo vệ em.
Nhanh như cắt, Gia Tú đứng bật dậy, quay mặt ra ngoài cửa sổ. Nàng tựa trán vào tấm cửa, hai bàn tay áp vào làn kính lạnh, thở khẽ khàng từng hơi. Lòng nàng có chút thoải mái khi nhận ra Bách vẫn như xưa: không thay đổi, yêu nàng rất nhiều. Chỉ có yêu nàng, anh mới đủ can đảm thành thật những lời cay đắng vừa rồi.
Gia Tú nhìn đôi mắt mình rối ren, sẫm màu u uẩn phản chiếu trong tấm kính. Ánh mắt phản ánh nội tâm con người. Cứng rắn, quyết đoán trong nàng chỉ là nửa vời. Nàng chưa thể dứt khoát phân định cái phải và cái muốn. Nàng bằng lòng với nỗi mập mờ, e sợ nếu có thể thấu đáo mình như nhìn một viên pha lê dưới ánh mai, nàng sẽ tung hê hết mọi thứ, sẽ đạp đổ cuộc sống nàng phải sống.
Nàng hốt hoảng, mỗi khi nhận ra những tính khí dễ thương xa xưa đang dần bay biến hết. Nhưng tình ý với Bách cũng đang lịm đi. Sẽ có một ngày, Bách trở thành một vết xước trong ký ức nàng. Vết xước mãi nằm đấy, nhưng không gợi chút xúc cảm nào. Sẽ có một ngày, Bách trở thành nỗi tiếc nuối thoang thoảng, như bất kỳ nỗi tiếc nuối nào về khoảng thời gian son trẻ đã qua không bao giờ trở lại.
- Anh đã chọn rời bỏ em. Duy Thức chọn đến gần và ở lại. Nếu đuổi anh ta, em chỉ còn bơ vơ một mình. Duy Thức đáng sợ thật đấy, nhưng em sẽ đấu với anh ta cả cuộc đời mình. Để làm vui! – Chất giọng Gia Tú mỗi lúc một quyết liệt, nhưng nhịp điệu thì vẫn đều đặn.
Bách ngước lên, bắt gặp đôi mắt Gia Tú đang mở rộng đầy trách móc, hưởng thẳng vào mình. Mắt nàng chẳng rưng rưng, dù anh cảm nhận trong ấy sự muốn khóc. Anh toan đứng lên vỗ về, nhưng nàng khẽ lắc đầu, ra hiệu cho anh đừng cử động. Rồi đột nhiên, nàng ngồi bệt xuống, ôm choàng lấy anh, dụi dụi đầu vào lòng anh.
- Một lần nữa thôi. Ôm em một lần nữa thôi, như ngày xưa ấy. – Gia Tú thầm thì trong lòng Bách.
Bách dịu dàng ôm lấy Gia Tú. Anh đã hừng hực quyết tâm cứu nàng khỏi con sói Duy Thức, nhưng giờ đây anh mềm nhũn như chiếc bánh mì ỉu. Ánh mắt tê lạnh đầy sức mạnh của nàng đã khiến hiện thực được rõ ràng, rút hết nghị lực và ngoan cố trong anh. Dù đột ngột bị ném vào thế giới quyền lực, nhưng theo thời gian, nàng đã kịp thích nghi. Khi không có chọn lựa, để sống tốt, con người buộc phải đam mê chuyện mình làm. Anh ngờ rằng nàng đang dần thú vị với cuộc sống ấy – điều mà có khi chính nàng cũng chưa nhận ra. Nàng của bây giờ và Duy Thức, khó đoán biết được ai đáng sợ hơn.
Gia Tú vùi mình trong lòng Bách như một con mèo con. Rất khẽ, anh đan tay vào làn tóc mềm như tơ của nàng, nhẹ nhàng ve vuốt. Anh bắt đầu hát. Anh rót tất cả yêu thương vào từng lời, cho nàng nghe. Đêm nhẩn nha trôi theo tiếng ca…
"Hứa với anh, em sẽ không khóc trong giấc mơ một mình.
Nước mắt em, anh sẽ chẳng có thể hong khô được đâu.
Hứa với anh, em sẽ không đau đớn dù chỉ trong mộng.
Em biết không, anh sẽ luôn mãi mãi dõi theo nhìn em.
Hát ru từng đêm, cho mi em khép chặt.
Giấc mơ của anh, hãy ngủ ngoan, em nhé!
…
Anh sẽ luôn dõi theo con đường em đi, dẫu những ngón tay không chạm…
Anh sẽ luôn khẽ hôn vào làn môi em, dù biết em không nhận ra…
Xin đừng mang bóng anh vào trong cơn mơ,
Giấc mơ mãi không là thật…
Cho anh lặng đứng bên cuộc đời em thôi,
Để canh gác cho những giấc mơ…
…
Anh sẽ luôn dõi theo con đường em đi, dẫu những ngón tay không chạm...
Anh sẽ luôn khẽ hôn vào làn môi em, dù biết em không nhận ra…"
Một bình minh ảm đạm ập đến khắp bầu trời bao la. Gia Tú vén hờ tấm màn cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Bầu trời trắng đục toàn mây là mây. Ánh dương chỉ là những vụn nhờ nhờ rớt trên mặt đất. Vạn vạn ủ ê như đã cạn kiệt sức sống. Nàng quay sang, nhìn Bách đang tựa vào cửa sổ ngủ say. Nàng nhẹ nhàng áp tay vào má anh, miệng lẩm nhẩm "Thêm một lần để làm gì?", rồi lại quay ra nhìn khung cảnh thê lương ngoài cửa sổ.
Khẽ rung đầu, Gia Tú cười sự ngu dại của mình. Nàng không biết nên mừng hay lo, khi một phần nào đấy của nàng công chúa bốc đồng ngày xưa vẫn lay lất trong cơ thể. Đêm qua, sau rất lâu ngồi lặng trước màn hình tivi, nàng đã ào đến chỗ Bách trong phấn khích. Nàng muốn gặp anh. Nàng muốn thêm một lần tận hưởng cảm giác làm việc bất chấp hậu quả, "cái gì phải xảy ra sẽ xảy ra". Nhưng nàng ghét điều đang ăn mòn lòng mình: nàng đang hối hận. Mỗi lần rời khỏi Bách là một lần tâm thần nàng bê bết. Vậy mà nàng còn bắt bản thân thêm một lần chịu đựng. Không thay đổi được kết thúc, còn thêm một lần, rồi nhiều lần "một lần" để làm gì?
Mắt Gia Tú lung linh những phác họa về những ngày tháng thênh thang phía trước. Bách sẽ như một con cá bơi lội tưng bừng trong hồ nước, được hoạch định những ngày mình sống theo ý thích. Bách sẽ như một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời bao la. Chẳng ai bước theo ánh sáng của những vì sao, chỉ ngắm nhìn và nhung nhớ từ xa vạn dặm. Giống như anh với nàng. Giống như nàng với anh. Bách sẽ nhiều lần ghé ngang những giấc mơ của nàng. Những giấc mơ sẽ là nguồn năng lượng cứu đói cho nàng trên chặng đường đời dài. Anh không là một người ở đâu đấy để đợi nàng, nhưng trái tim anh sẽ luôn nâng niu nàng. Được sống trong những tơ tình kiều diễm của anh, với nàng, đã là quá đủ. Cảm giác được yêu thương đồng nghĩa với nhận biết bản thân đáng giá ngàn vàng.
- Em biết anh đã thức nhưng đừng mở mắt nhé. Cho em đi. – Ngón tay Gia Tú nhẹ nhàng miết trên bầu má Bách.
Nàng khẽ hôn lên môi anh, rồi mỉm cười. Biết rằng còn lâu lắm mới có thể gặp lại anh, có khi vài chục năm, có khi là chẳng bao giờ, nàng muốn từ biệt anh bằng một nụ cười. Gần 2500 ngày yêu nhau, cuối cùng… Mỗi chuyện tình có cái kết riêng. Chào nhau bằng một nụ cười cũng là một cái kết đẹp.
Gia Tú nhìn Bách một cái lắng sâu, rồi đứng dậy tiến về phía cửa. Anh hé mắt nhìn theo bóng dáng nàng. Mỗi tíc tắc nàng dần xa. Mỗi bước chân nàng dần xa. Anh chẳng thể cử động. Cánh cửa khép lại. Anh chỉ có thể tiễn nàng bằng một nụ cười vô hồn. Môi anh mấp máy: "Thêm một lần để làm gì?".
Nhẹ nhàng khép cửa lại, Bách đứng yên chờ mắt quen với bóng tối. Gia Tú đến nhanh hơn anh mong đợi. Anh muốn gặp nàng, nhưng một quý tộc làng nhàng đâu dễ gặp được Nữ Hoàng. Nếu anh cố tình sắp đặt màn tái xuất hoành tráng trong 100% Ngôi Sao, buộc vị Nữ Hoàng tôn quý và xa vợi chủ động tìm mình.
Ở bên kia phòng, Gia Tú đứng tựa vào cửa sổ lớn, hai tay ôm chặt thân người. Rèm cửa khép kín, nhưng vì chất vải quá mỏng nên ánh sáng từ ngoài đường vẫn xuyên qua, quết một lớp yếu ớt lên gương mặt là tấm thân nàng. Quan sát nàng, lòng Bách nhói lên xon xót: một tự tình bất an phảng phất trên những đường nét anh vẫn mường tượng hàng đêm trước giấc ngủ.
Gia Tú và Bách ngồi bệt trên sàn, tựa lưng vào cửa sổ, cách nhau một cánh tay. Mấy lần anh toan nhích đến gần nàng, nhưng đều khựng lại bởi vẻ mặt nàng đầy kỳ quái – hàng mi yên bình khép chặt vừa vặn, nhưng làn môi hơi mím, đôi lông mày hơi nhíu, từng cái phập phồng của cánh mũi… Tất cả đều trĩu trong luồng cảm xúc khó phân định. Anh không đọc được tâm tình nàng. Anh không biết nàng muốn anh tiến đến gần hay cách ra xa.
- Vì sao anh lại trở về? Anh đã mất trí nhớ rất thành công cơ mà. – Gia Tú hờn trách trong mỉa mai, quay sang nhìn xoáy thẳng mắt Bách.
- Em đã biết? – Bách trả lời sau một hồi chết lặng – Duy Thức đã kể?
- Không. Em đã luôn biết. Anh nói dối, em đã luôn cảm nhận được. – Áng cười Gia Tú buồn và nhợt nhạt. Rồi nàng lại nhắm mắt, ngả đầu tựa vào tấm kính cửa sổ.
Bách nhẹ nhấc tay, toan ôm Gia Tú nàng vào lòng, để nàng được thỏa thích phô bày cảm xúc. Như ngày xưa, khi vui nàng cười ngặt ngẽo trên vai anh, khi buồn nàng rúc vào lòng anh tuôn nước mắt xối xả. Nhưng bàn tay anh bất động trong không khí. Anh không có cam đảm chạm vào nàng. Anh sợ cái tinh tường, cái sắc sảo, cái thông tuệ của nàng sẽ nghiền nát mình. Nàng đâu còn bé bỏng, đâu còn mỏng manh…
- Vì sao anh lại về? – Gia Tú cắt ngang mạch suy nghĩ của Bách, mắt vẫn nhắm chặt.
- Vì Duy Thức. Anh không thể để con người nham hiểm, ghê sợ ấy ở bên em. Anh đã gặp Nhã Lan và cô ấy…
- Nếu em rời bỏ Duy Thức, anh sẽ ở lại chứ? – Gia Tú cắt lời Bách, chất giọng vẫn từ tốn và lãnh đạm.
- Không… - Bách ngập ngừng, phỏng đoán cơn khó chịu của Gia Tú sắp ập lên mình, nhưng nàng vẫn bình lặng, kiên nhẫn chờ anh kết thúc câu nói. Anh hít một hơi sâu rồi nhỏ nhẹ từng từ. – Anh không muốn chỉ là chiếc gối bông cho những lúc em muộn phiền, nhưng lại chẳng đủ khả năng làm nhiều hơn thế. Anh chỉ có thể cố tách em ra khỏi mối nguy hiểm, nhưng không biết làm sao để bảo vệ em.
Nhanh như cắt, Gia Tú đứng bật dậy, quay mặt ra ngoài cửa sổ. Nàng tựa trán vào tấm cửa, hai bàn tay áp vào làn kính lạnh, thở khẽ khàng từng hơi. Lòng nàng có chút thoải mái khi nhận ra Bách vẫn như xưa: không thay đổi, yêu nàng rất nhiều. Chỉ có yêu nàng, anh mới đủ can đảm thành thật những lời cay đắng vừa rồi.
Gia Tú nhìn đôi mắt mình rối ren, sẫm màu u uẩn phản chiếu trong tấm kính. Ánh mắt phản ánh nội tâm con người. Cứng rắn, quyết đoán trong nàng chỉ là nửa vời. Nàng chưa thể dứt khoát phân định cái phải và cái muốn. Nàng bằng lòng với nỗi mập mờ, e sợ nếu có thể thấu đáo mình như nhìn một viên pha lê dưới ánh mai, nàng sẽ tung hê hết mọi thứ, sẽ đạp đổ cuộc sống nàng phải sống.
Nàng hốt hoảng, mỗi khi nhận ra những tính khí dễ thương xa xưa đang dần bay biến hết. Nhưng tình ý với Bách cũng đang lịm đi. Sẽ có một ngày, Bách trở thành một vết xước trong ký ức nàng. Vết xước mãi nằm đấy, nhưng không gợi chút xúc cảm nào. Sẽ có một ngày, Bách trở thành nỗi tiếc nuối thoang thoảng, như bất kỳ nỗi tiếc nuối nào về khoảng thời gian son trẻ đã qua không bao giờ trở lại.
- Anh đã chọn rời bỏ em. Duy Thức chọn đến gần và ở lại. Nếu đuổi anh ta, em chỉ còn bơ vơ một mình. Duy Thức đáng sợ thật đấy, nhưng em sẽ đấu với anh ta cả cuộc đời mình. Để làm vui! – Chất giọng Gia Tú mỗi lúc một quyết liệt, nhưng nhịp điệu thì vẫn đều đặn.
Bách ngước lên, bắt gặp đôi mắt Gia Tú đang mở rộng đầy trách móc, hưởng thẳng vào mình. Mắt nàng chẳng rưng rưng, dù anh cảm nhận trong ấy sự muốn khóc. Anh toan đứng lên vỗ về, nhưng nàng khẽ lắc đầu, ra hiệu cho anh đừng cử động. Rồi đột nhiên, nàng ngồi bệt xuống, ôm choàng lấy anh, dụi dụi đầu vào lòng anh.
- Một lần nữa thôi. Ôm em một lần nữa thôi, như ngày xưa ấy. – Gia Tú thầm thì trong lòng Bách.
Bách dịu dàng ôm lấy Gia Tú. Anh đã hừng hực quyết tâm cứu nàng khỏi con sói Duy Thức, nhưng giờ đây anh mềm nhũn như chiếc bánh mì ỉu. Ánh mắt tê lạnh đầy sức mạnh của nàng đã khiến hiện thực được rõ ràng, rút hết nghị lực và ngoan cố trong anh. Dù đột ngột bị ném vào thế giới quyền lực, nhưng theo thời gian, nàng đã kịp thích nghi. Khi không có chọn lựa, để sống tốt, con người buộc phải đam mê chuyện mình làm. Anh ngờ rằng nàng đang dần thú vị với cuộc sống ấy – điều mà có khi chính nàng cũng chưa nhận ra. Nàng của bây giờ và Duy Thức, khó đoán biết được ai đáng sợ hơn.
Gia Tú vùi mình trong lòng Bách như một con mèo con. Rất khẽ, anh đan tay vào làn tóc mềm như tơ của nàng, nhẹ nhàng ve vuốt. Anh bắt đầu hát. Anh rót tất cả yêu thương vào từng lời, cho nàng nghe. Đêm nhẩn nha trôi theo tiếng ca…
"Hứa với anh, em sẽ không khóc trong giấc mơ một mình.
Nước mắt em, anh sẽ chẳng có thể hong khô được đâu.
Hứa với anh, em sẽ không đau đớn dù chỉ trong mộng.
Em biết không, anh sẽ luôn mãi mãi dõi theo nhìn em.
Hát ru từng đêm, cho mi em khép chặt.
Giấc mơ của anh, hãy ngủ ngoan, em nhé!
…
Anh sẽ luôn dõi theo con đường em đi, dẫu những ngón tay không chạm…
Anh sẽ luôn khẽ hôn vào làn môi em, dù biết em không nhận ra…
Xin đừng mang bóng anh vào trong cơn mơ,
Giấc mơ mãi không là thật…
Cho anh lặng đứng bên cuộc đời em thôi,
Để canh gác cho những giấc mơ…
…
Anh sẽ luôn dõi theo con đường em đi, dẫu những ngón tay không chạm...
Anh sẽ luôn khẽ hôn vào làn môi em, dù biết em không nhận ra…"
Một bình minh ảm đạm ập đến khắp bầu trời bao la. Gia Tú vén hờ tấm màn cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Bầu trời trắng đục toàn mây là mây. Ánh dương chỉ là những vụn nhờ nhờ rớt trên mặt đất. Vạn vạn ủ ê như đã cạn kiệt sức sống. Nàng quay sang, nhìn Bách đang tựa vào cửa sổ ngủ say. Nàng nhẹ nhàng áp tay vào má anh, miệng lẩm nhẩm "Thêm một lần để làm gì?", rồi lại quay ra nhìn khung cảnh thê lương ngoài cửa sổ.
Khẽ rung đầu, Gia Tú cười sự ngu dại của mình. Nàng không biết nên mừng hay lo, khi một phần nào đấy của nàng công chúa bốc đồng ngày xưa vẫn lay lất trong cơ thể. Đêm qua, sau rất lâu ngồi lặng trước màn hình tivi, nàng đã ào đến chỗ Bách trong phấn khích. Nàng muốn gặp anh. Nàng muốn thêm một lần tận hưởng cảm giác làm việc bất chấp hậu quả, "cái gì phải xảy ra sẽ xảy ra". Nhưng nàng ghét điều đang ăn mòn lòng mình: nàng đang hối hận. Mỗi lần rời khỏi Bách là một lần tâm thần nàng bê bết. Vậy mà nàng còn bắt bản thân thêm một lần chịu đựng. Không thay đổi được kết thúc, còn thêm một lần, rồi nhiều lần "một lần" để làm gì?
Mắt Gia Tú lung linh những phác họa về những ngày tháng thênh thang phía trước. Bách sẽ như một con cá bơi lội tưng bừng trong hồ nước, được hoạch định những ngày mình sống theo ý thích. Bách sẽ như một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời bao la. Chẳng ai bước theo ánh sáng của những vì sao, chỉ ngắm nhìn và nhung nhớ từ xa vạn dặm. Giống như anh với nàng. Giống như nàng với anh. Bách sẽ nhiều lần ghé ngang những giấc mơ của nàng. Những giấc mơ sẽ là nguồn năng lượng cứu đói cho nàng trên chặng đường đời dài. Anh không là một người ở đâu đấy để đợi nàng, nhưng trái tim anh sẽ luôn nâng niu nàng. Được sống trong những tơ tình kiều diễm của anh, với nàng, đã là quá đủ. Cảm giác được yêu thương đồng nghĩa với nhận biết bản thân đáng giá ngàn vàng.
- Em biết anh đã thức nhưng đừng mở mắt nhé. Cho em đi. – Ngón tay Gia Tú nhẹ nhàng miết trên bầu má Bách.
Nàng khẽ hôn lên môi anh, rồi mỉm cười. Biết rằng còn lâu lắm mới có thể gặp lại anh, có khi vài chục năm, có khi là chẳng bao giờ, nàng muốn từ biệt anh bằng một nụ cười. Gần 2500 ngày yêu nhau, cuối cùng… Mỗi chuyện tình có cái kết riêng. Chào nhau bằng một nụ cười cũng là một cái kết đẹp.
Gia Tú nhìn Bách một cái lắng sâu, rồi đứng dậy tiến về phía cửa. Anh hé mắt nhìn theo bóng dáng nàng. Mỗi tíc tắc nàng dần xa. Mỗi bước chân nàng dần xa. Anh chẳng thể cử động. Cánh cửa khép lại. Anh chỉ có thể tiễn nàng bằng một nụ cười vô hồn. Môi anh mấp máy: "Thêm một lần để làm gì?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.