Chương 50: Ức
Trần Lê Ngọc Bích - Ploy
06/05/2014
Đêm trước lễ cưới.
Phòng ngủ Gia Tú sáng leo lét bởi một ánh nến duy nhất. Nàng đứng trân mắt nhìn chiếc váy cưới đang vận trên người con ma-nơ-canh. Chiếc váy hở một bên vai, bằng lụa trắng, đuôi váy dài đính đầy kim cương. Diễm lệ, sang trọng và đài các. Dành riêng cho Nữ Hoàng.
Bỗng Gia Tú thả thân ngồi bệt xuống sàn, từng cơn đau lớn nối đuôi nhau kéo vào lồng ngực. Nàng giơ cao tấm hình đang nắm chặt trong tay lên ngang tầm mắt, che khuất chiếc váy cưới. Trong hình, Gia Tĩnh và Duy Thức tuổi thiếu niên khoác vai nhau cười tươi rói, trán và thân hình người ướt đẫm mồ hôi trong đồng phục thi đấu bóng rổ.
Gia Tú cắn chặt môi, mắt ướt đẫm nhìn nụ cười ngời sáng của Gia Tĩnh. Giọng nàng rin rít: "Tưởng rằng bí mật sẽ mãi không ai biết, anh hả hê lắm sao?"
Mắt dán vào hình ảnh Gia Tĩnh lâu rất lâu, Gia Tú vô vọng chờ đợi một câu trả lời. Rồi nàng sụt sịt một cái, tiếp tục nức nở: "Vì sao lại chết? Vẫn nắm quyền lực thì anh còn sở hữu được Duy Thức. Lịch sử đâu ít hoàng đế đêm nằm ôm thái giám. Yêu, đâu nhất thiết cần một danh phận. Danh phận… Anh sẽ có cách buộc em cưới Duy Thức cơ mà! Sao lại chết?" Gia Tú phủ phục xuống sàn, úp mặt, trôi theo dòng nước mắt lớn.
Khi tuyến lệ tạm thời cạn kiệt, Gia Tú mới lừ đừ chống tay ngồi dậy. Một cơn đau nữa lại bao chụp lấy nàng, đem theo một sự minh mẫn kỳ lạ, y hệt đêm hôm ấy…
Cái đêm một mình trong phòng làm việc, sau khi rút tấm hình chụp với Gia Tĩnh khỏi chiếc khung bạc, Gia Tú nhìn thấy một tấm hình khác: hình Gia Tĩnh và Duy Thức. Ngoài nàng, không ai dám động vào chiếc khung kỷ vật của anh trai. Hai tấm hình, chỉ có thể do chính Gia Tĩnh lồng vào. Sau nhiều giây ngây người, nàng bỗng nhớ đến tờ ghi chú nhỏ viết chữ "Yêu?" dán trong cuốn album đầy hình Duy Thức với Nhã Lan. Nàng chợt hiểu ra, mà cũng mơ hồ đi: yêu, nhưng ai yêu ai? Cơn choáng váng, hoảng sợ và tủi thân khi ấy đã rút cạn nguồn năng lượng trong nàng, khiến nàng lịm dần trên ghế.
Ngực Gia Tú vặn lên. Nàng nhíu mày nhìn tấm hình dưới đất. Tất cả mọi ngăn kéo trí óc bật tung. Tất cả búi thần kinh bung ra thẳng thớm. Cái mối khó nghĩ giày vò nàng suốt từ chuyến dạo biển đêm cùng Duy Thức bỗng hóa trong suốt như giọt nước cất. Trong đầu nàng, hình ảnh từng căn phòng, từng ngóc ngách hoàng cung xuất hiện, thi nhau lật phần phật. Nàng vớ lấy tấm hình rồi đứng dậy, chạy bay khỏi phòng với một sức lực mạnh mẽ.
"Ầm!" – Đang ngồi trên giường đọc sách, Thái Hậu sững sờ nhìn về phía cánh cửa vừa bị đẩy tung ra. Gia Tú dừng lại một nhịp chân để Thái Hậu nhận ra sự xuất hiện của nàng, rồi bước nhanh đến chỗ mẹ. Vừa ngồi xuống giường, nàng đẩy tấm hính về phía Thái Hậu. Nhìn tấm hình chụp Gia Tĩnh và Duy Thức, mặt Thái Hậu hơi tái lại, nhưng bà nhanh chóng lấy lại phong thái điềm tĩnh và bình thản của người có chuẩn bị trước:
- Con tìm thấy nó ở đâu? – Thái Hậu khẽ nhấc tấm hình lên, mắt nhìn lướt qua nụ cười sáng ngời của con trai mình.
- Trong chiếc khung hình bạc của Gia Tĩnh, dưới tấm hình của con và anh. – Đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ ké của Gia Tú bám chặt vào Thái Hậu.
- Thì ra… - Thái Hậu mỉm cười nhẹ nhàng – Đấy là chỗ duy nhất ta không rà soát. Một chỗ cất giấu an toàn.
- Cho một tình yêu không được có. – Gia Tú tiếp lời Thái Hậu. – Mẹ đã biết? Vì thế mà khắp hoàng cung chẳng có lấy một tấm hình chụp chung Gia Tĩnh và Duy Thức?
- Gia Tĩnh và Duy Thức lớn lên bên nhau, luôn rất thân thiết. Thế mà phải sau bao nhiêu năm con mới nhận ra điều kỳ lạ ấy. – Giọng Thái Hậu lộ rõ vẻ thất vọng – Nếu là Gia Tĩnh, anh con đã sớm nhận ra.
- Vì anh ấy gay mà, rất chú ý đến những tiểu tiết. Phải chăng, Gia Tĩnh chết vì mẹ?! – Giọng Gia Tú cay độc, những tia máu trong mắt nàng như sắp vỡ tung ra.
"Bốp!" – Bàn tay Thái Hậu bất động trong không khí sau cái tát mạnh vào má Gia Tú, rồi rớt xuống giường, buông thõng. Ánh mắt bà xa xăm, nhuộm đều trong một nỗi đằng đẵng pha lẫn chua chát. Những hình ảnh xa xưa bắt đầu chập chờn như những cánh bướm ma trong tâm trí bà.
Má rát bỏng, nhưng Gia Tú không cảm thấy đau, lòng chỉ dâng trào nỗi uất ức. Nhìn mẹ, nhìn trạng thái cay đắng, vô hồn trong vài giây của mẹ, nàng càng tội nghiệp bản thân mình.
- Mai là lễ cưới, Nữ Hoàng nên…
- Vì sao bắt con cưới Duy Thức? – Gia Tú cắt lời Thái Hậu. Căm giận bốc lên ngút ngàn trong giọng nói – Để chuộc tội với Gia Tĩnh ư?
- Nữ Hoàng, xin đi ra! – Ánh mắt Thái Hậu lảng tránh Gia Tú. Bà nói bằng giọng sắc lạnh.
Gia Tú ném cho Thái Hậu một cái nhìn căm phẫn, rồi nàng giằng lấy tấm hình trong tay bà, bước ra khỏi phòng.
Trên hành lang về phòng mình, nước mắt kéo thành hai tấm rèm trên má Gia Tú. Nàng lún nhanh vào trạng thái vô cảm mà đa cảm. Và khi trái tim không biết gọi tên những xúc cảm của chủ nhân, nó sẽ buộc tuyến lệ làm việc.
Vừa đẩy cửa vào phòng, Gia Tú xiêu vẹo quỵ xuống, ngửa mặt lên hu hu từng tiếng lớn. Nàng khóc cho tất cả căm giận được phun hết khỏi cơ thể. Khóc co những đau đớn mà nàng đã luôn cắn răng chịu đựng. Khóc cho bí mật ngàn đời câm nín: Gia Tĩnh, vì sao lại chết?
Ngay giây phút những đầu ngón tay chạm vào tấm hình của Gia Tĩnh và Duy Thức, nàng đã bằng lòng với suy diễn xót xa: Gia Tĩnh luôn muốn chọn Duy Thức làm phò mã, dùng nàng để vĩnh viễn cột Duy Thức lại bên anh. Anh chết, vì mối ghen với tình ý Duy Thức dành cho Nhã Lan. Anh chết, hòng buộc Duy Thức rời xa Nhã Lan mà cưới nàng để giữ quyền lực. Anh chết, để tự giải thoát, để trút hết khó nhọc lên nàng.
Nhưng những lời của Duy Thức trước biển đã quăng Gia Tú trở lại ma trận câu hỏi. Nàng bế tắc trong mớ suy đoán: một người tinh anh như Gia Tĩnh không thể lầm tưởng mối quan hệ vụ lợi của Duy Thức và Nhã Lan là tình yêu. "Yêu?" – là thế nào? Nhã Lan yêu Duy Thức, không yêu Gia Tĩnh. Gia Tĩnh yêu Duy Thức, không yêu Nhã Lan. Duy Thức không yêu Nhã Lan. Duy Thức yêu ai? Duy Thức yêu nhất là quyền lực. Gia Tĩnh còn tại vị trí thì Duy Thức còn nhận nhiều ân sủng, như thế chưa đủ? Gia Tĩnh chọn tự vẫn, hai tay dâng ngôi "chồng của Nữ Hoàng" nhiều quyền uy cho anh ta? Nhưng như thế, Duy Thức vẫn dưới nàng. Nàng ghét Duy Thức, Gia Tĩnh đâu chắc nàng sẽ cưới anh ta? Cái chết của Gia Tĩnh còn lý giải khác?
Gia Tú đưa tay quẹt đám nước mắt đang đầm đìa khắp mặt. Mũi nàng tắc chặt vì khóc quá nhiều, nàng há miệng thở hồng hộc, mong tống đẩy được cơn tủi hờn đắng chát khỏi lồng ngực. Đêm nay, cái thắc mắc khổng lồ trong nàng đã được chặt phăng. Bằng một cách mà nàng luôn từ chối nghĩ đến.
Để cảm thấy bản thân được một phần bé mọn quan tâm, Gia Tú không thôi bấu víu cái suy nghĩ rằng Thái Hậu đã chọn người tài giỏi nhất mà đỡ đần nàng. Nhưng… Mẹ nàng cũng đâu vì cô con gái đáng thương. Năm xưa, chắc chắn vị Thái Hậu khắc nghiệt ấy đã ngăn cấm tình cảm của Gia Tĩnh, ép anh vào cùng quẫn. Nay bà buộc nàng cưới Duy Thức như chuộc lỗi, cho lòng mình được tĩnh tại. Từ đầu đến cuối, nàng chỉ là một công cụ, chẳng nhận được chút tình cảm thật thà nào.
Phòng ngủ Gia Tú sáng leo lét bởi một ánh nến duy nhất. Nàng đứng trân mắt nhìn chiếc váy cưới đang vận trên người con ma-nơ-canh. Chiếc váy hở một bên vai, bằng lụa trắng, đuôi váy dài đính đầy kim cương. Diễm lệ, sang trọng và đài các. Dành riêng cho Nữ Hoàng.
Bỗng Gia Tú thả thân ngồi bệt xuống sàn, từng cơn đau lớn nối đuôi nhau kéo vào lồng ngực. Nàng giơ cao tấm hình đang nắm chặt trong tay lên ngang tầm mắt, che khuất chiếc váy cưới. Trong hình, Gia Tĩnh và Duy Thức tuổi thiếu niên khoác vai nhau cười tươi rói, trán và thân hình người ướt đẫm mồ hôi trong đồng phục thi đấu bóng rổ.
Gia Tú cắn chặt môi, mắt ướt đẫm nhìn nụ cười ngời sáng của Gia Tĩnh. Giọng nàng rin rít: "Tưởng rằng bí mật sẽ mãi không ai biết, anh hả hê lắm sao?"
Mắt dán vào hình ảnh Gia Tĩnh lâu rất lâu, Gia Tú vô vọng chờ đợi một câu trả lời. Rồi nàng sụt sịt một cái, tiếp tục nức nở: "Vì sao lại chết? Vẫn nắm quyền lực thì anh còn sở hữu được Duy Thức. Lịch sử đâu ít hoàng đế đêm nằm ôm thái giám. Yêu, đâu nhất thiết cần một danh phận. Danh phận… Anh sẽ có cách buộc em cưới Duy Thức cơ mà! Sao lại chết?" Gia Tú phủ phục xuống sàn, úp mặt, trôi theo dòng nước mắt lớn.
Khi tuyến lệ tạm thời cạn kiệt, Gia Tú mới lừ đừ chống tay ngồi dậy. Một cơn đau nữa lại bao chụp lấy nàng, đem theo một sự minh mẫn kỳ lạ, y hệt đêm hôm ấy…
Cái đêm một mình trong phòng làm việc, sau khi rút tấm hình chụp với Gia Tĩnh khỏi chiếc khung bạc, Gia Tú nhìn thấy một tấm hình khác: hình Gia Tĩnh và Duy Thức. Ngoài nàng, không ai dám động vào chiếc khung kỷ vật của anh trai. Hai tấm hình, chỉ có thể do chính Gia Tĩnh lồng vào. Sau nhiều giây ngây người, nàng bỗng nhớ đến tờ ghi chú nhỏ viết chữ "Yêu?" dán trong cuốn album đầy hình Duy Thức với Nhã Lan. Nàng chợt hiểu ra, mà cũng mơ hồ đi: yêu, nhưng ai yêu ai? Cơn choáng váng, hoảng sợ và tủi thân khi ấy đã rút cạn nguồn năng lượng trong nàng, khiến nàng lịm dần trên ghế.
Ngực Gia Tú vặn lên. Nàng nhíu mày nhìn tấm hình dưới đất. Tất cả mọi ngăn kéo trí óc bật tung. Tất cả búi thần kinh bung ra thẳng thớm. Cái mối khó nghĩ giày vò nàng suốt từ chuyến dạo biển đêm cùng Duy Thức bỗng hóa trong suốt như giọt nước cất. Trong đầu nàng, hình ảnh từng căn phòng, từng ngóc ngách hoàng cung xuất hiện, thi nhau lật phần phật. Nàng vớ lấy tấm hình rồi đứng dậy, chạy bay khỏi phòng với một sức lực mạnh mẽ.
"Ầm!" – Đang ngồi trên giường đọc sách, Thái Hậu sững sờ nhìn về phía cánh cửa vừa bị đẩy tung ra. Gia Tú dừng lại một nhịp chân để Thái Hậu nhận ra sự xuất hiện của nàng, rồi bước nhanh đến chỗ mẹ. Vừa ngồi xuống giường, nàng đẩy tấm hính về phía Thái Hậu. Nhìn tấm hình chụp Gia Tĩnh và Duy Thức, mặt Thái Hậu hơi tái lại, nhưng bà nhanh chóng lấy lại phong thái điềm tĩnh và bình thản của người có chuẩn bị trước:
- Con tìm thấy nó ở đâu? – Thái Hậu khẽ nhấc tấm hình lên, mắt nhìn lướt qua nụ cười sáng ngời của con trai mình.
- Trong chiếc khung hình bạc của Gia Tĩnh, dưới tấm hình của con và anh. – Đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ ké của Gia Tú bám chặt vào Thái Hậu.
- Thì ra… - Thái Hậu mỉm cười nhẹ nhàng – Đấy là chỗ duy nhất ta không rà soát. Một chỗ cất giấu an toàn.
- Cho một tình yêu không được có. – Gia Tú tiếp lời Thái Hậu. – Mẹ đã biết? Vì thế mà khắp hoàng cung chẳng có lấy một tấm hình chụp chung Gia Tĩnh và Duy Thức?
- Gia Tĩnh và Duy Thức lớn lên bên nhau, luôn rất thân thiết. Thế mà phải sau bao nhiêu năm con mới nhận ra điều kỳ lạ ấy. – Giọng Thái Hậu lộ rõ vẻ thất vọng – Nếu là Gia Tĩnh, anh con đã sớm nhận ra.
- Vì anh ấy gay mà, rất chú ý đến những tiểu tiết. Phải chăng, Gia Tĩnh chết vì mẹ?! – Giọng Gia Tú cay độc, những tia máu trong mắt nàng như sắp vỡ tung ra.
"Bốp!" – Bàn tay Thái Hậu bất động trong không khí sau cái tát mạnh vào má Gia Tú, rồi rớt xuống giường, buông thõng. Ánh mắt bà xa xăm, nhuộm đều trong một nỗi đằng đẵng pha lẫn chua chát. Những hình ảnh xa xưa bắt đầu chập chờn như những cánh bướm ma trong tâm trí bà.
Má rát bỏng, nhưng Gia Tú không cảm thấy đau, lòng chỉ dâng trào nỗi uất ức. Nhìn mẹ, nhìn trạng thái cay đắng, vô hồn trong vài giây của mẹ, nàng càng tội nghiệp bản thân mình.
- Mai là lễ cưới, Nữ Hoàng nên…
- Vì sao bắt con cưới Duy Thức? – Gia Tú cắt lời Thái Hậu. Căm giận bốc lên ngút ngàn trong giọng nói – Để chuộc tội với Gia Tĩnh ư?
- Nữ Hoàng, xin đi ra! – Ánh mắt Thái Hậu lảng tránh Gia Tú. Bà nói bằng giọng sắc lạnh.
Gia Tú ném cho Thái Hậu một cái nhìn căm phẫn, rồi nàng giằng lấy tấm hình trong tay bà, bước ra khỏi phòng.
Trên hành lang về phòng mình, nước mắt kéo thành hai tấm rèm trên má Gia Tú. Nàng lún nhanh vào trạng thái vô cảm mà đa cảm. Và khi trái tim không biết gọi tên những xúc cảm của chủ nhân, nó sẽ buộc tuyến lệ làm việc.
Vừa đẩy cửa vào phòng, Gia Tú xiêu vẹo quỵ xuống, ngửa mặt lên hu hu từng tiếng lớn. Nàng khóc cho tất cả căm giận được phun hết khỏi cơ thể. Khóc co những đau đớn mà nàng đã luôn cắn răng chịu đựng. Khóc cho bí mật ngàn đời câm nín: Gia Tĩnh, vì sao lại chết?
Ngay giây phút những đầu ngón tay chạm vào tấm hình của Gia Tĩnh và Duy Thức, nàng đã bằng lòng với suy diễn xót xa: Gia Tĩnh luôn muốn chọn Duy Thức làm phò mã, dùng nàng để vĩnh viễn cột Duy Thức lại bên anh. Anh chết, vì mối ghen với tình ý Duy Thức dành cho Nhã Lan. Anh chết, hòng buộc Duy Thức rời xa Nhã Lan mà cưới nàng để giữ quyền lực. Anh chết, để tự giải thoát, để trút hết khó nhọc lên nàng.
Nhưng những lời của Duy Thức trước biển đã quăng Gia Tú trở lại ma trận câu hỏi. Nàng bế tắc trong mớ suy đoán: một người tinh anh như Gia Tĩnh không thể lầm tưởng mối quan hệ vụ lợi của Duy Thức và Nhã Lan là tình yêu. "Yêu?" – là thế nào? Nhã Lan yêu Duy Thức, không yêu Gia Tĩnh. Gia Tĩnh yêu Duy Thức, không yêu Nhã Lan. Duy Thức không yêu Nhã Lan. Duy Thức yêu ai? Duy Thức yêu nhất là quyền lực. Gia Tĩnh còn tại vị trí thì Duy Thức còn nhận nhiều ân sủng, như thế chưa đủ? Gia Tĩnh chọn tự vẫn, hai tay dâng ngôi "chồng của Nữ Hoàng" nhiều quyền uy cho anh ta? Nhưng như thế, Duy Thức vẫn dưới nàng. Nàng ghét Duy Thức, Gia Tĩnh đâu chắc nàng sẽ cưới anh ta? Cái chết của Gia Tĩnh còn lý giải khác?
Gia Tú đưa tay quẹt đám nước mắt đang đầm đìa khắp mặt. Mũi nàng tắc chặt vì khóc quá nhiều, nàng há miệng thở hồng hộc, mong tống đẩy được cơn tủi hờn đắng chát khỏi lồng ngực. Đêm nay, cái thắc mắc khổng lồ trong nàng đã được chặt phăng. Bằng một cách mà nàng luôn từ chối nghĩ đến.
Để cảm thấy bản thân được một phần bé mọn quan tâm, Gia Tú không thôi bấu víu cái suy nghĩ rằng Thái Hậu đã chọn người tài giỏi nhất mà đỡ đần nàng. Nhưng… Mẹ nàng cũng đâu vì cô con gái đáng thương. Năm xưa, chắc chắn vị Thái Hậu khắc nghiệt ấy đã ngăn cấm tình cảm của Gia Tĩnh, ép anh vào cùng quẫn. Nay bà buộc nàng cưới Duy Thức như chuộc lỗi, cho lòng mình được tĩnh tại. Từ đầu đến cuối, nàng chỉ là một công cụ, chẳng nhận được chút tình cảm thật thà nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.