Dã Man Vương Tọa

Chương 69: Cướp sạch Thần miếu

Thạch Trư

26/03/2013



Trương Đức Bưu đang định đi về phía đám người Manla Gen, đột nhiên nghe thấy âm thanh ‘ầm ầm’ truyền đến, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa thành Bái Chiêm vương đình mở ra, lại thêm một đội đại quân từ trong thành lao ra, gào thét xông vào chiến trường.

Đây chính là đội quân do Battle vương mai phục, tại thời điểm hai quân lâm vào tình trạng giàng co thì lao ra, nhất thời trở thành điểm mấu chốt áp đảo đội quân Thần miếu, quét ngang chiến trường như chẻ củi mục.

Vốn đội quân Thần miếu có vẻ chiếm ưu thế hơn, dù sao những chức nghiệp giả cao cấp đầu nhập vào Thần miếu rất nhiều, nếu như ban đầu Battle vương dùng đội quân này thì hai bên có lẽ sẽ đánh ngang tay, nhưng bây giờ, một đạo quân đầy đủ sức lực đột nhiên gia nhập chiến trường, một bên tinh thần đại thịnh, một bên tinh thần suy kiệt, dưới tình huống này, đã thu được hiểu quả ‘xuất binh bất ngờ để giành thắng lợi’.

Trương Đức Bưu thầm nghĩ: “Xem ra Battle vương cũng am hiểu một ít binh pháp, mà điểm này Thần miếu thua kém rất nhiều.”

Đến lúc này, Giáo Hoàng rốt cục cũng không nhẫn nại nổi nữa, năm cái đầu của Cửu Đầu Giao Long đồng loạt hí rống, tham gia vào trong chiến trường, từng đạo hỏa trụ từ không trung ập xuống, trong chốc lát mặt đất nóng chảy, biến thành từng dòng chảy nham thạch cuồn cuộn.

Loại hoang dã cự thú này gia nhập chiến trường, một con thôi cũng đủ vượt qua ngàn vạn binh lực!

Battle vương cất tiếng cười to, thúc dục cự thú Behemoth nghênh chiến, cự thú Behemoth nọ huy động Lang Nha bổng nặng vạn cân, chỉ cần bị loại vũ khí này quét phải, cho dù là cao thủ đấu khí như cương, đấu khí như đao cũng sẽ biến thành một bãi thịt vụn!

Cự thú Behemoth nọ đi ngang qua chỗ Trương Đức Bưu, một cây Lang Nha bổng đột nhiên đánh về phía hắn, cảm giác nguy cơ mãnh liệt nổi lên trong lòng, Trương Đức Bưu nổi giận gầm lên một tiếng, bộ xương rung động răng rắc, chính là do Long Mông Bảo Tượng khí vận chuyển trong cơ thể, làm bộ xương chấn động, không tự chủ được phát ra tiếng vang, hắn huy động Bích Tỳ đao, nặng nề đón đỡ cây Lang Nha bổng to lớn như ngọn núi kia!

Cây Lang Nha bổng nọ chỉ bị cản trở một chút, lập tức một tiếng hô vang, đánh hay bay xa tít mù mấy trăm thước, đụng vào tường thành một cái ‘Rầm’.

- Đã sớm chướng mắt ngươi rồi!

Battle vương hừ lạnh một tiếng, đột nhiên Cửu Đầu Giao Long nọ đã chạy tới, liệt hỏa phun ra như thác nước, phun từ đầu xuống chân cự thú Behemoth.

Sức nóng cực lớn nhất thời làm nóng chảy bộ giáp trên người cự thú Behemoth, hóa thành từng dòng nước đỏ rực chảy xuống.

- Mễ đoàn…mông mông, ăn mễ đoàn! Chết!

[tiếng Behemoth, chịu -.-!]

Con cự thú Behemoth nọ rống lên giận giữ, cái miệng rộng như miệng sói gào thét không thôi, bốn cánh tay tráng kiện huơ Lang Nha bổng, ném về phía một cái đầu của Cử Đầu Giao Long.

Cái đầu nọ bị ném trúng, tia lửa bắn ra khắp nơi, máu thịt văng tứ tung. Ma thú mạnh mẽ này bị đau đớn như vậy, cái đuôi liền vung lên, quấn chặt hai chân cự thú Behemoth, lập tức nó điều khiến thân hình quấn lại, cuốn chặt lấy, năm cái miệng khổng lồ táp về phía Behemoth!

Mà hai vị cường giả - Giáo Hoàng cùng Battle vương – tùy ý đề mặc ma sủng đánh nhau, hai người đều đứng yên bất động trên đỉnh đầu ma sủng, cho đến khi hai con ma thú vật lộn. Lúc này mới thấy bả vai Giáo Hoàng run lên, chỉ thấy trong không trung xuất hiện một đạo kiếm quang dài mấy chục thước, vô số mắt sói quỷ dị xuất hiện trong kiếm quang, chém về phía đầu Battle vương.



Battle vương cười ha hả, cự chùy trong tay kịch liệt bành trướng, đấu khí của hắn kích thích các loại ma pháp trận phức tạp trên vũ khí làm thanh cự chùy nhất thời nặng nề như núi, đầu chùy ong ong chuyển động quanh cán chùy, sấm gió nổi lên ầm ầm, đón nhận cự kiếm.

Thời điểm hai vị cường giả chiến đấu, Trương Đức Bưu đã từ dưới tường thành đứng lên, dường như không có việc gì, phủi phủi tro bụi bám trên người. Thân thể người Nam Cương trời sinh hết sức mạnh mẽ, hơn nữa hắn chuyên cần tu luyện Long Mông Bảo Tượng, không ngừng rèn luyện thân thể, thân thể hắn lúc này hoàn toàn có thể dùng từ ‘dị chủng’ để hình dung.

Một kích vừa rồi của cự thú Behemoth suýt chút nữa lấy đi mạng nhỏ của hắn, nhưng chỉ qua một đoạn thời gian, Trương Đức Bưu lại lập tức có thể bật dậy, chạy nhảy lung tung.

Một gã thị vệ trưởng trong Thần miếu tình cờ đứng cạnh cửa thành nhìn thấy hắn nhảy loi choi, lập tức huy kiếm vọt tới, cả giận nói:

- Vừa rồi chính ngươi đã giết chết đệ đệ của ta!

- Đệ đệ của ngươi là ai?

Thị vệ trưởng Thần miếu nọ không thèm trả lời, kiếm thế điên cuồng, giống như một quả cầu tuyết tỏa ra ngân quang lập lòe quấn lấy hắn. Trương Đức Bưu vội vàng vung đao đón đỡ, chỉ nghe một tiếng nổ, kiếm quang như quả cầu tuyết nọ bị đánh tan, nhưng kiếm của thị vệ trưởng Thần miếu nọ không ngờ không hao tổn chút nào!

Bích Tỳ đao sắc bén như vậy, không ngờ không thể chặt đứt kiếm của hắn, có thể thấy được thanh kiếm này cũng là một bảo vật!

Hai người giao thủ lần nữa, chỉ thấy đao quang kiếm ảnh tung hoánh, trên đường vừa đánh vừa chạy, thoáng chốc đã vào trong thành Bái Chiêm vương đình.

Trương Đức Bưu ra tay, càng đánh càng nhanh, càng đánh càng mạnh. Hắn chỉ cảm thấy đấu khí trong cơ thể mình tùy ý vận chuyển mãnh liệt, đây chính là chỗ thần diệu của Long Mông Bảo Tượng quyết, lực cũ chưa hết, lực mới đã sinh, chỉ cần vận hành đấu khí, liền vĩnh viễn không biết mệt mỏi, vĩnh viễn có thể chiến đấu kéo dài!

Khó có cơ hội có thể đánh nhau với một đối thủ ngang tay, Trương Đức Bưu càng đánh càng thoải mái, đấu khí trong cơ thể phảng phất như hưởng ứng tâm tình của hắn, vui sướng vận chuyển.

Bỗng đột nhiên, ô kim hàn thiết cũng không thể áp chế kim quang lộng lẫy của Bích Tỳ đàm kim nữa, một đạo kiếm quang màu xanh biếc xuất hiện trên thân Bích Tỳ đao!

Bảo kiếm của thị vệ trưởng Thần miếu nọ va chạm cùng Bích Tỳ đao đã ngưng tụ quang mang, nhất thời bị gãy thành hai đoạn, ngay cả người cũng bị chém làm đôi.

Trương Đức Bưu không nhịn được huýt sáo dài một tiếng, trong lòng vui sướng vạn phần.

Tại thời khắc này, rốt cục hắn đã ngưng tụ xuất ra kiếm mang, sơ bộ bước vào hàng ngũ nhị cấp Man đấu sĩ.

“Chiến trường không hổ là địa phương ma luyện người tốt nhất, chẳng lạ cứ mỗi thời kỳ chiến tranh thay đổi Vương triều lại xuất hiện nhiều cao thủ đến vậy!”

Thời gian hắn cầu học tại Tinh viện, từng nghiên cứu qua lịch sử thay đổi các triều đại trên đại lục, chỉ là thời kỳ Đại Chu khai quốc, lúc đó đã xuất hiện không dưới mười vị Đấu thánh cùng Thánh ma đạo sư, đương thời Bát Trụ quốc – những người thống lĩnh bát đại cấm quân – đều là những nhân vật Thánh cấp nổi danh lừng lẫy. Giống như những ngôi sao sáng lạn, tỏa sáng một thời, chắc phải chém giết trên chiến trường thường xuyên mới xuất hiện nhiều kỳ tài đến như vậy.

Lần này, Trương Đức Bưu bị cuốn vào chiến trường, đương nhiên trải qua rất nhiều nguy hiểm, nhiều lần suýt chết, nhưng đồng thời cũng là một quá trình ma luyện, làm cho ‘ngọc thô’ đã bắt đầu tỏa ra ánh sáng.



“Nơi này chính là Ngân Nguyệt cự lang Thần miếu của Bái Chiêm vương đình?”

Trương Đức Bưu ổn định tâm tình, ngẩng đầu chứng kiến một tòa Thấn miếu hùng vĩ trước mặt, trong lòng vừa động, nhất thời nảy sinh ra một chủ ý lớn mật.

“Bên ngoài mọi người đang chém giết, không bằng ta nhân cơ hội này đánh cướp Thần miếu một phen! Bái Chiêm vương đình là bộ lạc lớn nhất thảo nguyên, mà Thần miếu Ngân Nguyệt cự lang cũng là Thần miếu lớn nhất thảo nguyên, bảo tàng bên trong chắc chắn cực kỳ phong phú!”

Trương Đức Bưu đi tới Thần miếu, không ngờ bên trong Thần miếu còn có một Ma đạo sư canh giữ, đánh lén suýt chút nữa giết chết hắn. Trương Đức Bưu phí một hồi công phu, mới có thể bắt giữ Ma đạo sư này, buộc hắn mở ra không gian giới chỉ của mình.

Không gian giới chỉ vừa mở ra, một con cọp cánh đại bàng bay ra, hổn hển nhớn nhác nói:

- A Man, ngươi dám nhốt ta lâu như vậy, Thái ca rất tức giận, ta muốn ăn tươi ngươi!

Trương Đức Bưu không hờn không giận, nói:

- Là ai nhốt ngươi vào?

Thái ca chớp chớp mắt, đuối tình đuối lý, liền xoay đầu nhìn Ma đạo sư xui xẻo kia, quát:

- Có dũng khí nhốt ta lâu như vậy, ta muốn ăn tươi ngươi.

Ma đạo sư nọ trợn trừng hai mắt, hôn mê bất tỉnh.

Thái ca chiếm được một chút thể diện, không hề để ý đến Ma đạo sư kia nữa, nhìn chung quanh đánh giá một hồi, hiếu kỳ hỏi:

- A Man, nơi này là nơi nào?

- Ngân Nguyệt cự lang Thần miếu.

- Ngươi đến đây làm gì?

- Đánh cướp!

Tiểu lão hổ nhất thời trở nên hưng phấn, bay qua bay lại, hét to:

- Chúng ta còn chờ ở đây là gì? Nhanh lên, nhanh lên! Cướp sạch bọn họ, không cướp được thì đốt hết!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dã Man Vương Tọa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook