Quyển 6 - Chương 11: Muốn đem gạo nấu thành cơm (1)
Nguyệt Quan
02/10/2019
Bốn người này đều là người đọc sách bình thường không quyền không thế không có bối cảnh, Vương Hạo Minh châm chước một lúc lâu, tùy ý chọn một người thoạt nhìn tên không quá dễ nghe, dùng bút nhẹ nhàng móc một cái, con cá này vừa vặn phóng qua long môn, liền bị hắn đánh về phàm trần.
Vương Hạo Minh ở bên trên cái tên bị hắn lau đi viết xuống từng nét của ba chữ “Diệp Tiểu Thiên”, đem bút đặt hướng trên gác bút, ngửa ra ở ghế quan phun ra một ngụm trọc khí thật dài.
Hạ lão cha đã hứa hẹn hắn giải quyết đánh tiếng các đại thổ ty, nhưng nếu chỉ nhường ra một danh ngạch, các vị thổ ty không thiếu được còn cần có một phen so đấu, hơn nữa sự so đấu sẽ càng thêm kịch liệt, hắn quyết định ai cũng không đắc tội, để Diệp Tiểu Thiên chiếm dụng một danh ngạch người đọc sách không có bối cảnh đi. Đến lúc đó mặc kệ thổ ty nào quyết định nhường ra một danh ngạch, đều là hắn tặng một phần nhân tình.
Vương Hạo Minh nhẹ nhàng gõ tay vịn, sau khi quyết định chủ ý, bỗng nhiên lại nhớ đến Thôi Tượng Sinh. Vừa rồi ở trên xe hắn còn phát lời hung hăng, kết quả công danh tú tài của Diệp Tiểu Thiên chẳng những chưa lột bỏ, ngược lại thành cử nhân, hắn hướng bạn già ăn nói như thế nào?
Vương Hạo Minh suy tư một lúc lâu, đứng dậy hướng nhà ngang Thôi Tượng Sinh ở tiến đến. Thôi Tượng Sinh vừa mới tắm rửa xong, mặc một bộ đạo bào, cắm cái búi tóc đơn giản, chân trần ngồi xếp bằng trên giường đang pha trà công phu.
Công phu trà này, thể hiện ở trong ba trình tự thủy, hỏa, trùng, thủy và hỏa đều chú ý một chữ Hoạt, hoạt thủy hoạt hỏa. Thôi Tượng Sinh dùng nước này, là bảo gã sai vặt đi đỉnh núi múc nước suối, than hạt ô lãm tốt nhất cháy rất mạnh, trên lò nhỏ than đỏ đặt một cái ấm tử sa tạo hình phong cách cổ xưa.
Nhìn thấy Vương Hạo Minh tiến vào, Thôi Tượng Sinh cười nói: “Hạo Minh huynh chân dài, trà này của ta vừa mới pha xong ngươi đã tới. Đến đến, mau mời ngồi.”
Vương Hạo Minh không khách khí, cởi giày lên giường, ngồi xếp bằng, Thôi Tượng Sinh phân phó gã sai vặt mang tới bàn cờ, bày xong hai quân đen trắng, hai người vừa đánh cờ vừa thưởng thức trà.
Đợi lúc ván cờ dần dần giằng co, hai bên giết tới khó phân thắng bại, Vương Hạo Minh liền cầm quân cờ nói với Thôi Tượng Sinh: “Tượng Sinh. Ngày mai danh sách cử nhân này sẽ công bố, ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đem Diệp Tiểu Thiên kia ghi là cử nhân.”
Thôi Tượng Sinh đang nâng chén thưởng thức trà, nghe đến đó không khỏi ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói: “Hạo Minh huynh sao nói lời ấy? Chẳng lẽ Diệp Tiểu Thiên kia văn chương thật sự xuất sắc đến mức không thể gạt bỏ?”
Vương Hạo Minh ở trên bàn cờ chậm rãi hạ xuống một quân, nói: “Văn chương của hắn rất quy củ, không tính là đặc sắc như thế nào, nhưng chọn cử nhân lại phải làm. Khụ! Đương nhiên, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là... Ta cảm thấy nếu là tước công danh tú tài của hắn, ngược lại là tiện nghi hắn.”
Thôi Tượng Sinh nhướng mày, nói: “Hạo Minh huynh lời ấy làm tiểu đệ khó hiểu.”
Vương Hạo Minh cười ha ha, nói: “Tượng Sinh, ở trước Tê Vân đình, Diệp Tiểu Thiên này ngông cuồng, quá mức vô lễ, chuyện này rất nhanh đã truyền ra, nếu lúc này Diệp Tiểu Thiên rơi xuống bảng, mặc dù hắn vốn nên thi rớt, ngươi nghĩ người đời sẽ đối đãi ngươi ta như thế nào?”
Thôi Tượng Sinh trầm ngâm không nói, âm thầm nghiền ngẫm ý tứ thật của Vương Hạo Minh.
Vương Hạo Minh lại nói: “Đồng Nhân Trương Dịch một khi nghe nói khúc mắc của ngươi và Diệp Tiểu Thiên, lại biết được Diệp Tiểu Thiên chưa trúng cử, chắc chắn cho rằng là ngươi ta từ trong đó làm khó dễ, chúng ta chẳng phải tự dưng đắc tội một phương thổ hoàng đế? Ta nay chẳng những cho hắn một danh phận cử nhân, còn muốn chọn hắn làm quan...”
Trên mặt Vương Hạo Minh lộ ra một tia ý cười âm lãnh, nói: “Lấy bản tính làm người của hắn như vậy, một khi làm quan, ngươi còn sợ hắn không thể lộ ra sai lầm lớn? Đến lúc đó, còn có ai có thể cứu hắn!”
Vương Hạo Minh nói tới đây, nhanh chóng nhìn lướt qua vẻ mặt Thôi Tượng Sinh, chỉ e bị hắn nhìn ra nguyên nhân thật sự mình thay đổi ước nguyện ban đầu. Hắn đè thấp giọng nói: “Ta đã nghĩ hắn, đợi hắn trúng cử nhân, sẽ an bài hắn đi Hồ huyện làm quan.
Hồ huyện bày thổ ty xếp quan lưu trú chỉ mới ba năm, rất hỗn loạn, dù là quan lại lâu năm mạnh vì gạo bạo vì tiền đến nơi đó cũng không tránh khỏi ngã đau, huống chi là hắn một lăng đầu thanh như vậy, hắn nếu là ở nơi đó gặp phải chuyện, tự có pháp luật triều đình trị hắn, đến lúc đó ngươi ta không cần tốn nhiều sức, cứ buồn cười xem loại cuồng vọng đó tự nếm hậu quả xấu.”
Thôi Tượng Sinh cũng không tin tưởng phen lời che giấu này của Vương Hạo Minh, nhưng hắn lại không nghĩ ra nguyên nhân thật sự, hắn vừa mới đến Quý Dương, lại có thân phận đại nho, người ngoài tự nhiên sẽ không nhàm chán, đem chuyện tình yêu hội Hoa Khê Diệp Tiểu Thiên và Hạ gia đại tiểu thư giảng cho hắn nghe, cho nên nghĩ mãi mà không hiểu được.
***
Đông Thiên nấn ná ở Hạ phủ ba ngày liền trở lại, hắn biết nội tình của Hạ gia, nhưng hắn cũng không rõ Diệp Tiểu Thiên không rõ việc này, lấy tính tình trầm mặc ít lời của hắn sau khi trở về cũng sẽ không hướng các vãn bối nói tới tình hình hắn và lão hữu gặp nhau, Diệp Tiểu Thiên tự nhiên cũng sẽ không lắm miệng hỏi.
Nay Diệp Tiểu Thiên đã thi xong, mỗi ngày trừ cùng Oánh Oánh, Diêu Diêu du sơn ngoạn thủy khắp nơi thì không có việc khác nữa, từ Hạ gia trở về Đông Thiên nhân cơ hội yêu cầu tôn giả bắt đầu tập luyện cổ thuật. Diệp Tiểu Thiên không tiện từ chối, hôm nay sau khi trở về, liền bị Đông Thiên kéo đến phòng hắn.
Một cái bình màu đen bày ở trên bàn, bên trong tràn đầy các loại độc trùng, vừa thấy ánh sáng đã ùn ùn cựa quậy, người ta nhìn mà da đầu run lên.
Đông Thiên khom bả vai, nheo mắt, “âm trầm” nói với Diệp Tiểu Thiên: “Tôn giả, cổ thuật tu luyện phi thường phức tạp, nhưng mặc kệ cổ thuật phức tạp cỡ nào, đầu tiên phải có thể luyện ra cổ trùng. Nếu không chung quy là cây không rễ, nước không nguồn.
Nay thuộc hạ dạy cho tôn giả chính là phương pháp luyện chế cổ trùng. Cần nuôi ra cổ trùng khác nhau, cần lựa chọn sử dụng độc trùng khác nhau, theo tỉ lệ nhất định để vào trong bình, lấy máu tươi chăn nuôi, nếu có thể nuôi ra cổ trùng, bước đầu tiên này coi như thành công. Hôm nay tôn giả luyện là âm xà cổ, tỉ lệ các loại độc trùng cần thiết, tôn giả học thuộc lòng chưa?”
Diệp Tiểu Thiên gật gật đầu, nhìn nhìn độc trùng trong bình, có chút dựng tóc gáy nói: “Học thuộc rồi.”
Đông Thiên mỉm cười, vẻ mặt càng tỏ ra âm trầm: “Tốt! Quay về thuộc hạ sẽ dạy tôn giả nhận biết các chủng loại sâu khác nhau, cũng học tập bắt như thế nào. Hôm nay chúng ta tập nuôi cổ trước, mời tôn giả cắt cổ tay nhỏ máu vào, để chăn nuôi cổ trùng.”
Vương Hạo Minh ở bên trên cái tên bị hắn lau đi viết xuống từng nét của ba chữ “Diệp Tiểu Thiên”, đem bút đặt hướng trên gác bút, ngửa ra ở ghế quan phun ra một ngụm trọc khí thật dài.
Hạ lão cha đã hứa hẹn hắn giải quyết đánh tiếng các đại thổ ty, nhưng nếu chỉ nhường ra một danh ngạch, các vị thổ ty không thiếu được còn cần có một phen so đấu, hơn nữa sự so đấu sẽ càng thêm kịch liệt, hắn quyết định ai cũng không đắc tội, để Diệp Tiểu Thiên chiếm dụng một danh ngạch người đọc sách không có bối cảnh đi. Đến lúc đó mặc kệ thổ ty nào quyết định nhường ra một danh ngạch, đều là hắn tặng một phần nhân tình.
Vương Hạo Minh nhẹ nhàng gõ tay vịn, sau khi quyết định chủ ý, bỗng nhiên lại nhớ đến Thôi Tượng Sinh. Vừa rồi ở trên xe hắn còn phát lời hung hăng, kết quả công danh tú tài của Diệp Tiểu Thiên chẳng những chưa lột bỏ, ngược lại thành cử nhân, hắn hướng bạn già ăn nói như thế nào?
Vương Hạo Minh suy tư một lúc lâu, đứng dậy hướng nhà ngang Thôi Tượng Sinh ở tiến đến. Thôi Tượng Sinh vừa mới tắm rửa xong, mặc một bộ đạo bào, cắm cái búi tóc đơn giản, chân trần ngồi xếp bằng trên giường đang pha trà công phu.
Công phu trà này, thể hiện ở trong ba trình tự thủy, hỏa, trùng, thủy và hỏa đều chú ý một chữ Hoạt, hoạt thủy hoạt hỏa. Thôi Tượng Sinh dùng nước này, là bảo gã sai vặt đi đỉnh núi múc nước suối, than hạt ô lãm tốt nhất cháy rất mạnh, trên lò nhỏ than đỏ đặt một cái ấm tử sa tạo hình phong cách cổ xưa.
Nhìn thấy Vương Hạo Minh tiến vào, Thôi Tượng Sinh cười nói: “Hạo Minh huynh chân dài, trà này của ta vừa mới pha xong ngươi đã tới. Đến đến, mau mời ngồi.”
Vương Hạo Minh không khách khí, cởi giày lên giường, ngồi xếp bằng, Thôi Tượng Sinh phân phó gã sai vặt mang tới bàn cờ, bày xong hai quân đen trắng, hai người vừa đánh cờ vừa thưởng thức trà.
Đợi lúc ván cờ dần dần giằng co, hai bên giết tới khó phân thắng bại, Vương Hạo Minh liền cầm quân cờ nói với Thôi Tượng Sinh: “Tượng Sinh. Ngày mai danh sách cử nhân này sẽ công bố, ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đem Diệp Tiểu Thiên kia ghi là cử nhân.”
Thôi Tượng Sinh đang nâng chén thưởng thức trà, nghe đến đó không khỏi ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói: “Hạo Minh huynh sao nói lời ấy? Chẳng lẽ Diệp Tiểu Thiên kia văn chương thật sự xuất sắc đến mức không thể gạt bỏ?”
Vương Hạo Minh ở trên bàn cờ chậm rãi hạ xuống một quân, nói: “Văn chương của hắn rất quy củ, không tính là đặc sắc như thế nào, nhưng chọn cử nhân lại phải làm. Khụ! Đương nhiên, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là... Ta cảm thấy nếu là tước công danh tú tài của hắn, ngược lại là tiện nghi hắn.”
Thôi Tượng Sinh nhướng mày, nói: “Hạo Minh huynh lời ấy làm tiểu đệ khó hiểu.”
Vương Hạo Minh cười ha ha, nói: “Tượng Sinh, ở trước Tê Vân đình, Diệp Tiểu Thiên này ngông cuồng, quá mức vô lễ, chuyện này rất nhanh đã truyền ra, nếu lúc này Diệp Tiểu Thiên rơi xuống bảng, mặc dù hắn vốn nên thi rớt, ngươi nghĩ người đời sẽ đối đãi ngươi ta như thế nào?”
Thôi Tượng Sinh trầm ngâm không nói, âm thầm nghiền ngẫm ý tứ thật của Vương Hạo Minh.
Vương Hạo Minh lại nói: “Đồng Nhân Trương Dịch một khi nghe nói khúc mắc của ngươi và Diệp Tiểu Thiên, lại biết được Diệp Tiểu Thiên chưa trúng cử, chắc chắn cho rằng là ngươi ta từ trong đó làm khó dễ, chúng ta chẳng phải tự dưng đắc tội một phương thổ hoàng đế? Ta nay chẳng những cho hắn một danh phận cử nhân, còn muốn chọn hắn làm quan...”
Trên mặt Vương Hạo Minh lộ ra một tia ý cười âm lãnh, nói: “Lấy bản tính làm người của hắn như vậy, một khi làm quan, ngươi còn sợ hắn không thể lộ ra sai lầm lớn? Đến lúc đó, còn có ai có thể cứu hắn!”
Vương Hạo Minh nói tới đây, nhanh chóng nhìn lướt qua vẻ mặt Thôi Tượng Sinh, chỉ e bị hắn nhìn ra nguyên nhân thật sự mình thay đổi ước nguyện ban đầu. Hắn đè thấp giọng nói: “Ta đã nghĩ hắn, đợi hắn trúng cử nhân, sẽ an bài hắn đi Hồ huyện làm quan.
Hồ huyện bày thổ ty xếp quan lưu trú chỉ mới ba năm, rất hỗn loạn, dù là quan lại lâu năm mạnh vì gạo bạo vì tiền đến nơi đó cũng không tránh khỏi ngã đau, huống chi là hắn một lăng đầu thanh như vậy, hắn nếu là ở nơi đó gặp phải chuyện, tự có pháp luật triều đình trị hắn, đến lúc đó ngươi ta không cần tốn nhiều sức, cứ buồn cười xem loại cuồng vọng đó tự nếm hậu quả xấu.”
Thôi Tượng Sinh cũng không tin tưởng phen lời che giấu này của Vương Hạo Minh, nhưng hắn lại không nghĩ ra nguyên nhân thật sự, hắn vừa mới đến Quý Dương, lại có thân phận đại nho, người ngoài tự nhiên sẽ không nhàm chán, đem chuyện tình yêu hội Hoa Khê Diệp Tiểu Thiên và Hạ gia đại tiểu thư giảng cho hắn nghe, cho nên nghĩ mãi mà không hiểu được.
***
Đông Thiên nấn ná ở Hạ phủ ba ngày liền trở lại, hắn biết nội tình của Hạ gia, nhưng hắn cũng không rõ Diệp Tiểu Thiên không rõ việc này, lấy tính tình trầm mặc ít lời của hắn sau khi trở về cũng sẽ không hướng các vãn bối nói tới tình hình hắn và lão hữu gặp nhau, Diệp Tiểu Thiên tự nhiên cũng sẽ không lắm miệng hỏi.
Nay Diệp Tiểu Thiên đã thi xong, mỗi ngày trừ cùng Oánh Oánh, Diêu Diêu du sơn ngoạn thủy khắp nơi thì không có việc khác nữa, từ Hạ gia trở về Đông Thiên nhân cơ hội yêu cầu tôn giả bắt đầu tập luyện cổ thuật. Diệp Tiểu Thiên không tiện từ chối, hôm nay sau khi trở về, liền bị Đông Thiên kéo đến phòng hắn.
Một cái bình màu đen bày ở trên bàn, bên trong tràn đầy các loại độc trùng, vừa thấy ánh sáng đã ùn ùn cựa quậy, người ta nhìn mà da đầu run lên.
Đông Thiên khom bả vai, nheo mắt, “âm trầm” nói với Diệp Tiểu Thiên: “Tôn giả, cổ thuật tu luyện phi thường phức tạp, nhưng mặc kệ cổ thuật phức tạp cỡ nào, đầu tiên phải có thể luyện ra cổ trùng. Nếu không chung quy là cây không rễ, nước không nguồn.
Nay thuộc hạ dạy cho tôn giả chính là phương pháp luyện chế cổ trùng. Cần nuôi ra cổ trùng khác nhau, cần lựa chọn sử dụng độc trùng khác nhau, theo tỉ lệ nhất định để vào trong bình, lấy máu tươi chăn nuôi, nếu có thể nuôi ra cổ trùng, bước đầu tiên này coi như thành công. Hôm nay tôn giả luyện là âm xà cổ, tỉ lệ các loại độc trùng cần thiết, tôn giả học thuộc lòng chưa?”
Diệp Tiểu Thiên gật gật đầu, nhìn nhìn độc trùng trong bình, có chút dựng tóc gáy nói: “Học thuộc rồi.”
Đông Thiên mỉm cười, vẻ mặt càng tỏ ra âm trầm: “Tốt! Quay về thuộc hạ sẽ dạy tôn giả nhận biết các chủng loại sâu khác nhau, cũng học tập bắt như thế nào. Hôm nay chúng ta tập nuôi cổ trước, mời tôn giả cắt cổ tay nhỏ máu vào, để chăn nuôi cổ trùng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.