Dạ Thiên Tử

Quyển 6 - Chương 12: Muốn đem gạo nấu thành cơm (2)

Nguyệt Quan

02/10/2019

Đông Thiên đưa qua một con dao nhỏ bằng bạc, Diệp Tiểu Thiên nhìn nhìn miệng bình kia, kiên trì đem đao ghé sát vào ngón tay, Đông Thiên lắc đầu nói: “Tôn giả, cắt ngón tay là không thể cam đoan mỗi con sâu đều có thể được ăn máu tươi của tôn giả. Con cuối cùng trở thành cổ trùng nếu chưa được tôn giả nuôi nấng đủ máu, sẽ không nhận tôn giả làm chủ, sử dụng sẽ không thuận buồm xuôi gió, cần cắt qua cổ tay mới được.”

Diệp Tiểu Thiên nhếch nhếch miệng, nói: “Cắt qua cổ tay? Nếu máu chảy không cầm...”

Đông Thiên lộ ra một hàm răng trắng lạnh lẽo, mỉm cười nói: “Tôn giả yên tâm, thuộc hạ có kim sang dược tốt nhất.”

Diệp Tiểu Thiên nói: “Được rồi, bọn sâu này... Cần mấy ngày cho ăn một lần?”

Đông Thiên nói: “Bảy ngày!”

Diệp Tiểu Thiên cả kinh nói: “Bảy ngày? Nữ nhân mới một tháng chảy máu một lần, ta bảy ngày? Cứ như vậy ta sẽ mất máu quá nhiều mà chết.”

Đông Thiên mỉm cười nói: “Sẽ không! Chúng ta chuẩn bị cho tôn giả rất nhiều thực vật bổ huyết khí.”

Diệp Tiểu Thiên giật mình nói: “Bổ huyết khí.... Ta hiểu rồi! Ta nói từ hôm qua bắt đầu, buổi sáng mỗi ngày các ngươi đều cho ta uống cháo gì hạt vừng táo đỏ, giữa trưa tất có một bát canh gan heo, bữa tối kiên trì không thể thiếu một món mộc nhĩ ngẫu phiến sao đen, trước khi ngủ còn bảo ta uống cái gì canh mật a giao, thì ra vì đem ta nuôi cho mập rồi làm thịt!”

Đông Thiên không biết nên khóc hay cười nói: “Tôn giả, cái này cũng không phải nuôi lợn...”

Diệp Tiểu Thiên nói: “Được rồi được rồi, ngươi không cần phải nói, ta biết nên làm thế nào.”

Diệp Tiểu Thiên nâng đao nơi tay, nói: “Vươn đầu cũng là một đao, co đầu cũng là một đao, dù sao tránh không khỏi, liều thôi!”

Diệp Tiểu Thiên đem mắt nhắm lại, một đao cắt xuống!

Đông Thiên ho khan một tiếng, nói: “Tôn chủ, sống đao là rất khó cắt đứt cổ tay.”

Trên mặt Diệp Tiểu Thiên nóng lên, lúc này mới lật lại con dao nhỏ, hạ quyết tâm nhẹ nhàng cắt một cái.

Đông Thiên nói: “Xin tôn giả đem máu rót vào trong bình, cần phải cam đoan mỗi một con độc trùng đều có thể hút được máu của tôn giả.”

Diệp Tiểu Thiên đem cổ tay giơ ở trên bình, mắt thấy máu tươi nhỏ từng giọt xuống vào trong bình, tuy hắn không sợ máu, vẫn có chút nhũn cả chân.

Diệp Tiểu Thiên cắt một đao kia có chút nông, máu chảy vài giọt thì không chảy nữa, Đông Thiên lặp lại thúc giục cho đến muốn thay hắn động thủ, Diệp Tiểu Thiên rơi vào đường cùng lúc này mới hung hăng, đem vết thương cắt lớn chút, mắt thấy máu tươi kia không ngừng rót vào trong bình, thật sự là rất đau lòng.

Rốt cuộc, Đông Thiên hài lòng gật gật đầu, nói: “Được rồi!”



Diệp Tiểu Thiên vội nói: “Vậy ngươi còn không mau rịt thuốc băng bó thay ta!”

Đông Thiên lấy ra kim sang dược, thấy tay Diệp Tiểu Thiên còn nâng ở trên bình, không khỏi ngạc nhiên nói: “Tôn giả, máu đã đủ dùng.”

Diệp Tiểu Thiên vội vàng đem tay đưa tới trước mặt hắn, tức giận nói: “Ta biết, ta chỉ là không muốn lãng phí mà thôi.”

Đông Thiên: “...”

Thủ pháp băng bó vết thương của Đông Thiên thật sự thuần thục vô cùng, rất nhanh đã bôi xong kim sang dược cũng băng bó xong cho Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên nghĩ đến đám sâu bọ trong bình đang hút máu hắn, không muốn đứng ở trong gian phòng này nữa, hắn ôm cổ tay vừa mới đi ra khỏi phòng, Hạ Oánh Oánh đã hấp tấp chạy tới.

“Tiểu Thiên ca, huynh mau tới!”

Oánh Oánh đem Diệp Tiểu Thiên vội vàng kéo đến dưới cây to một bên, đem trong nhà biết được thân phận tôn giả của Diệp Tiểu Thiên, quyết tâm làm bọn họ tách ra nói với Diệp Tiểu Thiên một lần, nước mắt lưng tròng nói: “Người ta không muốn rời khỏi huynh, Tiểu Thiên ca, chúng ta làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

Diệp Tiểu Thiên chuyển động vài vòng dưới cái cây to, bỗng quay người nhìn về phía Oánh Oánh: “Oánh Oánh, muội thực nguyện ý đi theo ta, không hối hận?”

Oánh Oánh dùng sức gật gật đầu, lại dùng sức lắc đầu, đầy sức thuyết phục nói: “Không hối hận!”

Diệp Tiểu Thiên nói: “Tốt! Vậy chúng ta... Cũng chỉ có đem gạo nấu thành cơm trước, muội đồng ý không?”

“Đồng ý!”

Oánh Oánh không chút do dự đáp, sau đó do dự chút, mê hoặc hỏi: “Nấu như thế nào?”

***

“Khách sạn Đào Nguyên, Oánh Oánh, chúng ta chọn nhà này đi!”

Diệp Tiểu Thiên ngửa đầu nhìn tên trên bảng hiệu trên khách sạn, nắm bàn tay nhỏ mềm mại của Oánh Oánh, nhất thời tâm viên ý mã.

Oánh Oánh nói: “Ta vẫn cảm thấy khách sạn Đồng Tâm vừa rồi tốt hơn. Đồng tâm, tên thật dễ nghe.”

Diệp Tiểu Thiên nói: “Oánh Oánh, muội không cảm thấy Đào Nguyên dễ nghe hơn sao?”

“Ừm? Đào Nguyên sẽ dễ nghe hơn Đồng Tâm sao? Sao ta không cảm thấy?”



“Cái này... Bởi vì muội đọc tương đối ít sách.”

“Ồ?”

“Khụ! Thật ra là thế này, khách sạn Đồng Tâm là cửa hàng xe ngựa, vẫn là nhà này hoàn cảnh tao nhã chút, thoạt nhìn cửa thì là một khách sạn thượng đẳng, ngày đầu tiên chúng ta trở thành vợ chồng, đương nhiên phải chọn nơi tốt chút.”

“Vâng! Vẫn là Tiểu Thiên ca tâm tư thật tinh tế.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Oánh Oánh đỏ như quả táo nhỏ đáng yêu, xấu hổ liếc Diệp Tiểu Thiên một cái. Diệp Tiểu Thiên thấy nàng trong lúc lơ đãng triển lộ ra phong tình quyến rũ, không khỏi tiếng lòng run lên, hận không thể lập tức đi đào nguyên một chuyến, lập tức kéo bàn tay nhỏ của nàng nói: “Chúng ta vào thôi!”

“Đừng...”

Oánh Oánh bỗng nhiên cắn môi anh đào.

Diệp Tiểu Thiên lo lắng nói: “Lại sao thế?”

Oánh Oánh xấu hổ nói: “Huynh cũng nói, đây là ngày quan trọng chúng ta thành vợ chồng. Ta nghĩ... Ta nghĩ...” 

“Hả?”

“Ta nghĩ, chúng ta có phải nên mua chút nến đỏ chữ Hỉ hay không. Tuy nói không có mệnh cha mẹ lời mai mối, nhưng người ta... sắp làm thê tử của huynh rồi.”

“Ừm, muội nói đúng! Cái này cũng không thể qua loa.”

Diệp Tiểu Thiên nói: “Đi. Chúng ta đi mua long phượng nến đỏ!”

Oánh Oánh chạy tới nói cho Diệp Tiểu Thiên, phản ứng của trong nhà nàng lúc biết thân phận Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên đã nghĩ đến chiêu “rút củi dưới đáy nồi” này. Sau khi được Oánh Oánh kiên quyết hưởng ứng, hai người liền rời khỏi đi thuê phòng, trước khi đi Diệp Tiểu Thiên từng cố ý gọi Mao Vấn Trí, dặn hắn vài câu, chỉ nói mình muốn đi làm một việc với Oánh Oánh, đêm nay không trở lại, bảo họ không cần lo lắng.

Diệp Tiểu Thiên gọi Mao Vấn Trí dặn cũng là có điều cân nhắc. Nếu là Đông Thiên hoặc Hoa Vân Phi, chỉ sợ đều sẽ không yên tâm hắn rời khỏi một mình, mà Mao Vấn Trí tính tình cẩu thả lại sẽ không cân nhắc nhiều như vậy. Quả nhiên, Mao Vấn Trí tùy tiện đáp ứng, vì thế hai người thuận lợi rời khỏi.

Diệp Tiểu Thiên mua nến hoa long phượng, chữ Hỉ đỏ thẫm, bao gồm rượu mừng, tất cả đều đựng ở trong một cái sọt, bên trên dùng một miếng vải đỏ che, kéo tay Oánh Oánh, lại về tới “khách sạn Đào Nguyên”.

“Chưởng quầy, một gian thượng phòng!”

Đứng ở trước quầy, trong lòng Diệp Tiểu Thiên bồn chồn, cố tự trấn định hướng chưởng quầy trong quầy đang gảy gảy bàn tính nói. Lão chưởng quầy đó xấu xí, dáng người gầy yếu, dưới hàm một bộ râu chuột, bộ dạng tỏ ra khôn khéo. Nghe thấy có người nói chuyện, lão chưởng quầy nhếch ngón út lên, “Bốp” một tiếng đem hạt châu bàn tính cố định một chút, thuận tay lấy qua một cái chặn giấy, đặt ở trên sổ sách đã tính xong, tới lúc ngẩng đầu, đã là tươi cười đầy mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Thiên Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook