Quyển 3 - Chương 97: Tính toán
Nguyệt Quan
27/07/2019
Tôn giả nhìn còn ôm yêu già nua hơn cả hai ngày trước khi Diệp Tiêu Thiên tới gặp, cũng có lẽ bởi vì thi triển Thiên Niên Cổ Thần trận khiến lão hao tổn quá nhiều tinh huyết. Lão lặng lẽ đứng ở nơi cao nhất của Thần điện, nhìn cảnh chém giết xuyên qua cửa sổ, khóe miệng nhếch lên cười gần.
Máu dần dần nhuộm đỏ cả nước hồ. Trong mắt Tôn giả cũng lộ ra ánh nhìn khát máu. Bảo đứng sau lưng lão cách đó không xa, lặng im như cũ, như những ngày bình thường khác ở bên cạnh phụng dưỡng lão.
-Quyền lực khiến cho con người điên cuồng. Tôn giả nhẹ nhàng thở ra, lại lắc đầu một cái, giọng phảng phất chút thương hại, cứ như thể lão không phải là kẻ khởi xướng cuộc chém giết đẫm máu bên ngoài vậy.
LA Bảo há to miệng, rồi mím lại. Dù Tôn giả không quay đầu nhưng vẫn cảm thấy y có điều
muốn nói, chậm rãi hỏi: -Ngươi muốn nói gì?
A Bảo nói: -Tôn giả, tiểu nhân không rõ, nếu Cách Mão Lão là người đã được Tôn giả tuyển định để truyền thừa theo thần dụ của Cô thần, vậy thì tại sao không cho hắn vào? Hoặc là ngay lúc này, đi ra ngoài xác định thân phận của hắn. Chỉ cần ngài nói một câu, có thể chấm dứt cảnh chết chóc này.
Tôn giả mỉm cười quay đầu lại hỏi: -Ai nói cho ngươi biết, hắn là người truyền thừa ta đã tuyển định?
LA Bảo trợn mắt há hốc mồm, lúng ta lúng túng nói: -Chẳng lẽ, không phải là Cách Mão Lão.
Tôn giả mỉm cười nói: -Dĩ nhiên không phải!
Lão quay đầu, nhìn ra phía ngoài, nhìn hai bên liều mạng chém giết, trên gương mặt hiện rõ -sự sung sướng, mỉm cười nói: -Cách Mão Lão là kẻ tham vọng, đã sớm ngấp nghé đại vị. Hắn cho rằng có thể giấu ánh mắt của ta? Cách Ốc Ốc thì càng không phải nói, dã tâm bừng bừng. Năm đó, sư phụ hắn vốn đứng đầu bát đại trưởng lão, có hi vọng thành người kế nhiệm nhất, nhưng Tôn giả tiền nhiệm đã chọn ta. Đến nay, hắn vẫn canh cánh trong lòng.
Cách Đức Ngão coi như là người trung thực, mặc dù cũng có hứng thú với quyền vị nhưng không dám làm càn. Tuy nhiên, hắn lại cấu kết với Cách Đóa Lão, ngầm tạo áp lực cho ta. Hiện tại, ta sống hay chết còn chưa biết, nhưng Cách Mão Lão và Dương Ứng Long đã đấu ngươi sống ta chết, ta muốn xem xem, Cách Đức Ngõa và Cách Đóa Lão có nhịn được nữa hay không?
LA Bảo càng ngày càng kinh hãi, thất thanh nói: -Bọn họ... vậy là toàn bộ ... đều không phải là người thừa kế ngài đã tuyển định.
Tôn giả nở nụ cười: -Dĩ nhiên không phải, chờ đến khi đảm dị tâm này chết sạch, ta mới có thể công khai tuyên bổ với 9 động 81 trại ai là người thừa kế của ta.
- Bảo lúng ta lúng túng: -Thế nhưng, từ khi Thần điện bố trí Thiên Niên cổ, bất kể kẻ nào cũng không thể ra vào. Không có ngọc bài trong tay, cho dù là Tôn giả cũng không thể ly khai. Ra vào Thần điện chỉ có chiếc chìa khóa duy nhất năm trong tay bọn họ, nếu như bọn họ đều chết hết, vậy thì ngài... ngài... làm như thế nào?
Tôn giả quay đầu lại, hiền lành nhìn y, nói: -Đứa nhỏ ngốc, không chân chính giao chìa khóa cho bọn họ, họn họ sẽ dốc hết sức tử chiến sao? Cách Mão Lão, Cách Cách Ốc đều là trưởng lão bổn giáo, được bao người tôn sung, nếu như không để bọn họ lộ chân tướng, rồi mượn tay bọn họ diệt trừ nhau thì dù lão phu là Tôn giả, cũng không thể vì giáo phái mà tru diệt họ được. Về phần Thiên niên...
LA Bảo là một trung niên hơn 40 tuổi nhưng trong mắt Tôn giả vẫn chỉ là một tiểu hài tử. Mà thật ra, xét ở cả góc độ tuổi tác lẫn địa vị, thì gọi A Bảo như một hài tử cũng không có gì không ổn. A Bảo tựa hồ như một hài tử thực thụ, lẳng lặng lắng nghe lão giáo huấn.
Tôn giả lại quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: -Thiên Niên trận bị tinh thần của ta khống chế, nhất thể đồng mệnh với ta. Khi ta quy thiên, Thiên Niên cô độc tự nhiên cũng sẽ biến mất...
Con vượn khổng lồ xem Diệp Tiểu Thiên là bằng hữu hoặc có thể là thân nhân của nó, một phần là vì hình thể của hắn giống nó nhất, hai là nó nghĩ hắn có thiện ý với nó, nên rất dễ dàng tiếp nhận hắn.
Nó đưa Diệp Tiểu Thiên về chỗ ở của mình. Triển Ngưng Nhi vẫn đi theo bọn họ ngay từ đầu nhưng khi nó phát hiện ra quay đầu lại nhìn nàng, cũng không tỏ ra có địch ý gì cả. Xem ra khi nó tiếp nhận Diệp Tiểu Thiên, cũng đồng thời tiếp nhận sinh vật đồng loại của hắn.
Vượn khổng lồ ở trong một sơn động, sơn động nằm dưới vách đá của một sườn dốc thẳng đứng, bên cạnh một con sông lớn, nước sông cuồn cuộn dâng lên, vỗ vào chân núi. Chắc hẳn phía dưới phải là mạch nước ngầm rất lớn nên sóng mới lớn như vậy.
Khi Diệp Tiểu Thiên tìm đường ra không thấy, đã từng phát hiện con sông này quy mô tương đối lớn, chắc hẳn đây là vùng thượng du, lúc đó, Diệp Tiểu Thiên mừng như điên, hắn cho rằng có thể men theo con sông này tìm đường ra. Nhưng hắn đã tìm hướng thượng du và hạ du một lần, kết quả phát hiện nguồn nước hai đầu đều kết nối với mạch nước ngầm dưới ngọn núi. Mà ngọn núi kia chỗ nào cũng cheo leo dựng thẳng đứng, căn bản không có khả năng bò lên. Đại khái, cũng vì địa hình đặc thù như thế nên vùng cấm địa này mới đảm bảo không bị bên ngoài quấy nhiễu, mới có thể bảo lưu một ít sinh thực vật sớm đã tuyệt chủng ở bên ngoài.
Trở lại chỗ ở, con vượn khổng lồ lập tức lấy thức ăn ra mời Diệp Tiểu Thiên. Lúc này, Diệp Tiểu Thiên mới phát hiện, con vượn to cao như vậy nhưng không ăn thịt mà là ăn thực vật. Loại thực vật này Diệp Tiểu Thiên còn rất quen thuộc, bởi vì hắn đã từng thấy cái đồ quỷ tham ăn Phúc Ca Nhi kia từng gặm không ngớt mồm, có là măng trúc.
Diệp Tiểu Thiên ở trong sơn cốc hai ngày cũng chưa từng phát hiện thấy cây trúc, tuy nhiên, trong sơn cốc này cũng có nhiều nơi bọn họ chưa từng đi qua. Bởi vậy, cũng không hề nghĩ tới sẽ có loại cây này ở đây.
Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi đương nhiên không thể từ chối món ăn đó, thật ra, ăn măng cũng đỡ đói ít nhiều. Hai người bóc vỏ măng cứng bọc bên ngoài, ăn phần ruột non mềm bên trong. Con vượn khổng lồ thấy Diệp Tiểu Thiên đón nhận thức ăn của nó, mừng đến độ vò đầu bứt tai, nó ngồi xổm ở một bên, hai mắt lom lom nhìn Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi gặm măng, có vẻ rất sung sướng hoan hỉ.
Chỉ là măng cất trong sơn động quá ít, trúc cũng chỉ có một bó. Thấy Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi lột măng ăn tâm non bên trong ba mồm bốn miệng thoáng cái hết vèo, vượn khổng lồ gãi gãi đầu, lại kéo cái đùi bị thương đi ra, ngửa đầu nhìn quanh một hồi liền chui vào rừng rậm bên cạnh.
Một lát sau, nó tập tễnh trở về, một tay che mặt, tay kia cầm cái tổ ong vò vẽ to tướng. Trên đỉnh đầu nó có một đám ong vò vẽ bay lờn vờn theo. Nhưng con vượn này da dày thịt béo, chỉ cần dùng bàn tay to che mặt, tất cả các bộ phận khác đều có lông phủ kín, nên đám ong kia cũng đành bất lực không làm được gì nó.
Chúng bay theo nó một hồi rồi quay đầu bay về phía rừng rậm. Vượn khổng lồ tức thì cầm cái tổ ong kia quay đầu đi về phía sơn động, dùng sức mở ra, đưa cho Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi.
-Mật ong.
Mắt Diệp Tiểu Thiên sáng lên, vội nhận lấy, để không làm mật ong chảy xuống lãng phí. Triển Ngưng Nhi vẫn còn e sợ con vượn khổng lồ này, nàng nhận tổ ong rồi vọt tới bên cạnh Tiểu Thiên.
Con vượn ngồi chồm hỗm bên cạnh bọn họ, nhìn hai người liếm láp mật ong, nó thò tay ra -quết mật ong đưa vào miệng, lại thè lưỡi liếm sạch không bỏ sót giọt nào còn sót lại trên ngón tay. Hôm nay đã quen thuộc với nhau hơn chút ít, Diệp Tiểu Thiên nhìn khuôn mặt dữ tợn của nó cũng cảm thấy không đến nỗi đáng sợ như trước.
Con vượn khổng lồ thè lưỡi liếm sạch mật ong trên tay, ngồi xổm xuống nhìn bọn họ ăn mật ong, đột nhiên như chợt nhớ tới điều gì, vỗ vỗ trán, uốn éo mông đi vào sâu trong sơn động. Diệp Tiểu Thiên biết nó không có ác ý với mình, nên cũng không hề lo lắng.
Một lát sau, con vượn lại đi ra, hai tay vụng về nâng một lá cây màu đỏ to như cái quạt ba tiêu. Nó nâng cái lá kia như đang chuẩn bị hiến đồ vật quý, đi đến bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, đặt cái lá xuống dưới đất rồi chỉ chỉ vào đó, ý bảo Diệp Tiểu Thiên cầm lên.
Diệp Tiểu Thiên còn tưởng nó lấy ra bảo bối trân tàng nào đó, cúi đầu xem xét, thì thấy trên mảnh lá cây màu đỏ có rất nhiều tiểu côn trùng, đúng là loại quái trùng có thể ăn mòn da thịt trong nháy mắt, Diệp Tiểu Thiên sợ quá, hét to một tiếng rồi nhảy dựng lên.
Diệp Tiểu Thiên làm con vượn cũng phải hoảng sợ. Nó dùng hai tay ôm đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn xung quanh không hiểu chuyện gì xảy ra. Triển Ngưng Nhi hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cái lá, sau nửa ngày, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên nói: -Chúng chết hết rồi.
-A, thật sự là chết rồi à?
Diệp Tiểu Thiên nơm nớp lo sợ đi lại gần, nhìn kỹ một chút, lại nhặt cây cỏ lên chọc chọc vào chúng lúc này mới thở ra một hơi như trút được gánh nặng: -Quả nhiên là chết rồi.
Con vượn duỗi ngón tay to như quả cà rốt, chỉ chỉ vào đám côn trùng rồi tóp tép cải miệng, ý bảo là ăn rất ngon. Diệp Tiểu Thiên lắc đầu liên tục, thứ này có độc hay không chưa nói, có ăn được hay không cũng chưa nói, chỉ nghĩ đến nó đã từng ăn thịt người, Diệp Tiểu Thiên hoàn toàn mất hết cảm giác.
Con vượn khổng lồ thấy hắn không ăn, lúc này mới tiếc nuối kéo cái lá cây một cách cẩn thận đến trước mặt mình, dùng hai bàn tay to nâng lên, bắt đầu liếm... chỉ giây lát, đám côn trùng kia đã biến mất sạch sẽ, không còn một con. Con vượn khổng lồ còn chép miệng thòm thèm, hai con mắt híp lại, trông cực kỳ hưởng thụ.
Diệp Tiểu Thiên thấy cảnh đó đã mơ hồ đoán được vài phần, chỉ sợ con vượn khổng lồ này đã dùng đám côn trùng này làm thực phẩm ngon miệng nhất của nó. Hôm nó bị thương, 89% là chủ động đi trêu chọc đám côn trùng kia, đại khái là thất thủ, mới bị côn trùng trèo lên người, phải bỏ chạy bạt mạng tới bờ sông. Nếu không, bằng khứu gác nhạy bén của nó, một đám côn trùng bọ chậm hơn nó cả trăm ngàn lần muốn tập kích nó, chỉ sợ là còn khó hơn lên trời.
Diệp Tiểu Thiên đoán đúng 8, 9 phần, chỉ có điều, hắn không đoán được, cái loài tham ăn chẳng kém gì Phúc Oa Nhi kia đi đánh lén hang ổ của côn trùng, hơn nữa, đã ăn con trùng vương. Loại quái trùng này chỉ có một con trùng vương. Trùng vương sinh ra tất cả đám côn trùng đó, và khống chế hành động của bọn chúng. Nhưng bản thân nó lại không có bất kỳ năng lực gì, thậm chí vì nó vô cùng mập mạp nên mỗi cử động đều rất khó khăn.
Con vượn tham ăn ăn đúng con trùng vương, khiến đám quái trùng nổi giận. Quái trùng dốc hết toàn lực báo thù. Bởi vì con vượn bị thương nên đám quái trùng bèn lần theo mùi máu tươi đuổi theo.
Máu dần dần nhuộm đỏ cả nước hồ. Trong mắt Tôn giả cũng lộ ra ánh nhìn khát máu. Bảo đứng sau lưng lão cách đó không xa, lặng im như cũ, như những ngày bình thường khác ở bên cạnh phụng dưỡng lão.
-Quyền lực khiến cho con người điên cuồng. Tôn giả nhẹ nhàng thở ra, lại lắc đầu một cái, giọng phảng phất chút thương hại, cứ như thể lão không phải là kẻ khởi xướng cuộc chém giết đẫm máu bên ngoài vậy.
LA Bảo há to miệng, rồi mím lại. Dù Tôn giả không quay đầu nhưng vẫn cảm thấy y có điều
muốn nói, chậm rãi hỏi: -Ngươi muốn nói gì?
A Bảo nói: -Tôn giả, tiểu nhân không rõ, nếu Cách Mão Lão là người đã được Tôn giả tuyển định để truyền thừa theo thần dụ của Cô thần, vậy thì tại sao không cho hắn vào? Hoặc là ngay lúc này, đi ra ngoài xác định thân phận của hắn. Chỉ cần ngài nói một câu, có thể chấm dứt cảnh chết chóc này.
Tôn giả mỉm cười quay đầu lại hỏi: -Ai nói cho ngươi biết, hắn là người truyền thừa ta đã tuyển định?
LA Bảo trợn mắt há hốc mồm, lúng ta lúng túng nói: -Chẳng lẽ, không phải là Cách Mão Lão.
Tôn giả mỉm cười nói: -Dĩ nhiên không phải!
Lão quay đầu, nhìn ra phía ngoài, nhìn hai bên liều mạng chém giết, trên gương mặt hiện rõ -sự sung sướng, mỉm cười nói: -Cách Mão Lão là kẻ tham vọng, đã sớm ngấp nghé đại vị. Hắn cho rằng có thể giấu ánh mắt của ta? Cách Ốc Ốc thì càng không phải nói, dã tâm bừng bừng. Năm đó, sư phụ hắn vốn đứng đầu bát đại trưởng lão, có hi vọng thành người kế nhiệm nhất, nhưng Tôn giả tiền nhiệm đã chọn ta. Đến nay, hắn vẫn canh cánh trong lòng.
Cách Đức Ngão coi như là người trung thực, mặc dù cũng có hứng thú với quyền vị nhưng không dám làm càn. Tuy nhiên, hắn lại cấu kết với Cách Đóa Lão, ngầm tạo áp lực cho ta. Hiện tại, ta sống hay chết còn chưa biết, nhưng Cách Mão Lão và Dương Ứng Long đã đấu ngươi sống ta chết, ta muốn xem xem, Cách Đức Ngõa và Cách Đóa Lão có nhịn được nữa hay không?
LA Bảo càng ngày càng kinh hãi, thất thanh nói: -Bọn họ... vậy là toàn bộ ... đều không phải là người thừa kế ngài đã tuyển định.
Tôn giả nở nụ cười: -Dĩ nhiên không phải, chờ đến khi đảm dị tâm này chết sạch, ta mới có thể công khai tuyên bổ với 9 động 81 trại ai là người thừa kế của ta.
- Bảo lúng ta lúng túng: -Thế nhưng, từ khi Thần điện bố trí Thiên Niên cổ, bất kể kẻ nào cũng không thể ra vào. Không có ngọc bài trong tay, cho dù là Tôn giả cũng không thể ly khai. Ra vào Thần điện chỉ có chiếc chìa khóa duy nhất năm trong tay bọn họ, nếu như bọn họ đều chết hết, vậy thì ngài... ngài... làm như thế nào?
Tôn giả quay đầu lại, hiền lành nhìn y, nói: -Đứa nhỏ ngốc, không chân chính giao chìa khóa cho bọn họ, họn họ sẽ dốc hết sức tử chiến sao? Cách Mão Lão, Cách Cách Ốc đều là trưởng lão bổn giáo, được bao người tôn sung, nếu như không để bọn họ lộ chân tướng, rồi mượn tay bọn họ diệt trừ nhau thì dù lão phu là Tôn giả, cũng không thể vì giáo phái mà tru diệt họ được. Về phần Thiên niên...
LA Bảo là một trung niên hơn 40 tuổi nhưng trong mắt Tôn giả vẫn chỉ là một tiểu hài tử. Mà thật ra, xét ở cả góc độ tuổi tác lẫn địa vị, thì gọi A Bảo như một hài tử cũng không có gì không ổn. A Bảo tựa hồ như một hài tử thực thụ, lẳng lặng lắng nghe lão giáo huấn.
Tôn giả lại quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: -Thiên Niên trận bị tinh thần của ta khống chế, nhất thể đồng mệnh với ta. Khi ta quy thiên, Thiên Niên cô độc tự nhiên cũng sẽ biến mất...
Con vượn khổng lồ xem Diệp Tiểu Thiên là bằng hữu hoặc có thể là thân nhân của nó, một phần là vì hình thể của hắn giống nó nhất, hai là nó nghĩ hắn có thiện ý với nó, nên rất dễ dàng tiếp nhận hắn.
Nó đưa Diệp Tiểu Thiên về chỗ ở của mình. Triển Ngưng Nhi vẫn đi theo bọn họ ngay từ đầu nhưng khi nó phát hiện ra quay đầu lại nhìn nàng, cũng không tỏ ra có địch ý gì cả. Xem ra khi nó tiếp nhận Diệp Tiểu Thiên, cũng đồng thời tiếp nhận sinh vật đồng loại của hắn.
Vượn khổng lồ ở trong một sơn động, sơn động nằm dưới vách đá của một sườn dốc thẳng đứng, bên cạnh một con sông lớn, nước sông cuồn cuộn dâng lên, vỗ vào chân núi. Chắc hẳn phía dưới phải là mạch nước ngầm rất lớn nên sóng mới lớn như vậy.
Khi Diệp Tiểu Thiên tìm đường ra không thấy, đã từng phát hiện con sông này quy mô tương đối lớn, chắc hẳn đây là vùng thượng du, lúc đó, Diệp Tiểu Thiên mừng như điên, hắn cho rằng có thể men theo con sông này tìm đường ra. Nhưng hắn đã tìm hướng thượng du và hạ du một lần, kết quả phát hiện nguồn nước hai đầu đều kết nối với mạch nước ngầm dưới ngọn núi. Mà ngọn núi kia chỗ nào cũng cheo leo dựng thẳng đứng, căn bản không có khả năng bò lên. Đại khái, cũng vì địa hình đặc thù như thế nên vùng cấm địa này mới đảm bảo không bị bên ngoài quấy nhiễu, mới có thể bảo lưu một ít sinh thực vật sớm đã tuyệt chủng ở bên ngoài.
Trở lại chỗ ở, con vượn khổng lồ lập tức lấy thức ăn ra mời Diệp Tiểu Thiên. Lúc này, Diệp Tiểu Thiên mới phát hiện, con vượn to cao như vậy nhưng không ăn thịt mà là ăn thực vật. Loại thực vật này Diệp Tiểu Thiên còn rất quen thuộc, bởi vì hắn đã từng thấy cái đồ quỷ tham ăn Phúc Ca Nhi kia từng gặm không ngớt mồm, có là măng trúc.
Diệp Tiểu Thiên ở trong sơn cốc hai ngày cũng chưa từng phát hiện thấy cây trúc, tuy nhiên, trong sơn cốc này cũng có nhiều nơi bọn họ chưa từng đi qua. Bởi vậy, cũng không hề nghĩ tới sẽ có loại cây này ở đây.
Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi đương nhiên không thể từ chối món ăn đó, thật ra, ăn măng cũng đỡ đói ít nhiều. Hai người bóc vỏ măng cứng bọc bên ngoài, ăn phần ruột non mềm bên trong. Con vượn khổng lồ thấy Diệp Tiểu Thiên đón nhận thức ăn của nó, mừng đến độ vò đầu bứt tai, nó ngồi xổm ở một bên, hai mắt lom lom nhìn Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi gặm măng, có vẻ rất sung sướng hoan hỉ.
Chỉ là măng cất trong sơn động quá ít, trúc cũng chỉ có một bó. Thấy Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi lột măng ăn tâm non bên trong ba mồm bốn miệng thoáng cái hết vèo, vượn khổng lồ gãi gãi đầu, lại kéo cái đùi bị thương đi ra, ngửa đầu nhìn quanh một hồi liền chui vào rừng rậm bên cạnh.
Một lát sau, nó tập tễnh trở về, một tay che mặt, tay kia cầm cái tổ ong vò vẽ to tướng. Trên đỉnh đầu nó có một đám ong vò vẽ bay lờn vờn theo. Nhưng con vượn này da dày thịt béo, chỉ cần dùng bàn tay to che mặt, tất cả các bộ phận khác đều có lông phủ kín, nên đám ong kia cũng đành bất lực không làm được gì nó.
Chúng bay theo nó một hồi rồi quay đầu bay về phía rừng rậm. Vượn khổng lồ tức thì cầm cái tổ ong kia quay đầu đi về phía sơn động, dùng sức mở ra, đưa cho Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi.
-Mật ong.
Mắt Diệp Tiểu Thiên sáng lên, vội nhận lấy, để không làm mật ong chảy xuống lãng phí. Triển Ngưng Nhi vẫn còn e sợ con vượn khổng lồ này, nàng nhận tổ ong rồi vọt tới bên cạnh Tiểu Thiên.
Con vượn ngồi chồm hỗm bên cạnh bọn họ, nhìn hai người liếm láp mật ong, nó thò tay ra -quết mật ong đưa vào miệng, lại thè lưỡi liếm sạch không bỏ sót giọt nào còn sót lại trên ngón tay. Hôm nay đã quen thuộc với nhau hơn chút ít, Diệp Tiểu Thiên nhìn khuôn mặt dữ tợn của nó cũng cảm thấy không đến nỗi đáng sợ như trước.
Con vượn khổng lồ thè lưỡi liếm sạch mật ong trên tay, ngồi xổm xuống nhìn bọn họ ăn mật ong, đột nhiên như chợt nhớ tới điều gì, vỗ vỗ trán, uốn éo mông đi vào sâu trong sơn động. Diệp Tiểu Thiên biết nó không có ác ý với mình, nên cũng không hề lo lắng.
Một lát sau, con vượn lại đi ra, hai tay vụng về nâng một lá cây màu đỏ to như cái quạt ba tiêu. Nó nâng cái lá kia như đang chuẩn bị hiến đồ vật quý, đi đến bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, đặt cái lá xuống dưới đất rồi chỉ chỉ vào đó, ý bảo Diệp Tiểu Thiên cầm lên.
Diệp Tiểu Thiên còn tưởng nó lấy ra bảo bối trân tàng nào đó, cúi đầu xem xét, thì thấy trên mảnh lá cây màu đỏ có rất nhiều tiểu côn trùng, đúng là loại quái trùng có thể ăn mòn da thịt trong nháy mắt, Diệp Tiểu Thiên sợ quá, hét to một tiếng rồi nhảy dựng lên.
Diệp Tiểu Thiên làm con vượn cũng phải hoảng sợ. Nó dùng hai tay ôm đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn xung quanh không hiểu chuyện gì xảy ra. Triển Ngưng Nhi hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cái lá, sau nửa ngày, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên nói: -Chúng chết hết rồi.
-A, thật sự là chết rồi à?
Diệp Tiểu Thiên nơm nớp lo sợ đi lại gần, nhìn kỹ một chút, lại nhặt cây cỏ lên chọc chọc vào chúng lúc này mới thở ra một hơi như trút được gánh nặng: -Quả nhiên là chết rồi.
Con vượn duỗi ngón tay to như quả cà rốt, chỉ chỉ vào đám côn trùng rồi tóp tép cải miệng, ý bảo là ăn rất ngon. Diệp Tiểu Thiên lắc đầu liên tục, thứ này có độc hay không chưa nói, có ăn được hay không cũng chưa nói, chỉ nghĩ đến nó đã từng ăn thịt người, Diệp Tiểu Thiên hoàn toàn mất hết cảm giác.
Con vượn khổng lồ thấy hắn không ăn, lúc này mới tiếc nuối kéo cái lá cây một cách cẩn thận đến trước mặt mình, dùng hai bàn tay to nâng lên, bắt đầu liếm... chỉ giây lát, đám côn trùng kia đã biến mất sạch sẽ, không còn một con. Con vượn khổng lồ còn chép miệng thòm thèm, hai con mắt híp lại, trông cực kỳ hưởng thụ.
Diệp Tiểu Thiên thấy cảnh đó đã mơ hồ đoán được vài phần, chỉ sợ con vượn khổng lồ này đã dùng đám côn trùng này làm thực phẩm ngon miệng nhất của nó. Hôm nó bị thương, 89% là chủ động đi trêu chọc đám côn trùng kia, đại khái là thất thủ, mới bị côn trùng trèo lên người, phải bỏ chạy bạt mạng tới bờ sông. Nếu không, bằng khứu gác nhạy bén của nó, một đám côn trùng bọ chậm hơn nó cả trăm ngàn lần muốn tập kích nó, chỉ sợ là còn khó hơn lên trời.
Diệp Tiểu Thiên đoán đúng 8, 9 phần, chỉ có điều, hắn không đoán được, cái loài tham ăn chẳng kém gì Phúc Oa Nhi kia đi đánh lén hang ổ của côn trùng, hơn nữa, đã ăn con trùng vương. Loại quái trùng này chỉ có một con trùng vương. Trùng vương sinh ra tất cả đám côn trùng đó, và khống chế hành động của bọn chúng. Nhưng bản thân nó lại không có bất kỳ năng lực gì, thậm chí vì nó vô cùng mập mạp nên mỗi cử động đều rất khó khăn.
Con vượn tham ăn ăn đúng con trùng vương, khiến đám quái trùng nổi giận. Quái trùng dốc hết toàn lực báo thù. Bởi vì con vượn bị thương nên đám quái trùng bèn lần theo mùi máu tươi đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.