Chương 7: Tác dụng của thước đo góc
Thích Ăn Thịt Đều Là Tham Ăn
14/08/2017
Editor: Trà sữa trà xanh
Cố Noãn nằm trước bàn đọc sách, lúng túng nhìn bài thi trước mắt.
Cố Noãn nhớ tới vừa rồi khuôn mặt Đường Khải nghiêm túc nói: "Hôm nay kiểm tra toàn bộ không kịp, vậy làm bài thi ngữ văn và số học trước đi."
Lúc ấy Cố Noãn há hốc miệng, thành hình chữ O, vẻ mặt kinh ngạc như muốn nói: anh đang nói giỡn sao, số học chính là thiên địch của cô đó!
"Ừ, vậy thì làm ngữ văn và số học thôi." Cố Noãn bất tri bất giác đã nói ra suy nghĩ trong lòng, khiến Đường Khải càng thêm xác định phải làm bài thi số học.
Cố Noãn khẩn trương, con ngươi đảo quanh có chút lấy lòng bắt cánh tay Đường Khải nói: "Anh A Khải, đừng làm số học, anh xem làm bài số học nhất định phải tốn một giờ, hiện tại đã trễ như vậy, quá muộn rồi."
Đường Khải không để ý tới Cố Noãn, nhìn xuống đồng hồ ROLEX trên cổ tay, thản nhiên nói: "Không muộn, mới tám giờ rưỡi, anh thấy bài thi này tương đối đơn giản, một tiếng tuyệt đối đủ, về phần ngữ văn, không làm toàn bộ, viết văn đi!"
Cái gì là một tiếng làm xong. Xin nhớ rằng cô không phải là anh, một giờ căn bản không làm hết, Đường Khải anh cố ý chơi cô sao, Cố Noãn không nhịn được âm thầm trợn mắt nhìn thẳng, len lén dựng đứng ngón giữa lên ở chỗ anh không nhìn thấy.
Ngoài miệng nói "Nhưng. . . . . ." Một giờ có quá ít không, Cố Noãn tính nói tiếp.
"Hay là bài thi đơn giản nên em không làm, nếu như vậy, chúng ta sẽ không làm, anh đi ra ngoài nói với người nhà em." Đường Khải nói xong đứng dậy làm bộ đi tới cửa.
Cố Noãn vội la lên "Được rồi được rồi, em làm, em làm. Bài thi này rất đơn giản mà."
Sau đó chỉ chỉ bài thi trên tay Đường Khải lớn tiếng nói: "Cái gì kia, bài thi trung học cấp đệ nhất không làm khó được bản tiểu thư. Bản tiểu thư sẽ cho ngươi biết bản lãnh."
Cố Noãn nói rất mạnh miệng, vừa nói xong Cố Noãn liền hối hận, nhất thời ảo não sự vọng động của mình, nói đơn giản chính là mỗi lần thi ngữ văn đều đạt đúng điểm tiêu chuẩn, số học càng thê thảm không nỡ nhìn.
Kiếp trước cô nhớ rõ mình bởi vì là bạn tốt với Âu Dương Tiếu Tiếu học ở lớp kế bên, quan hệ hồi nhỏ cũng không tệ, cùng tiến lên tiểu học, cùng tiến lên trung học cấp đệ nhất, chỉ là không học chung lớp mà thôi. Từ nhỏ thành tích của người kia cũng không tệ, có lần tới kiểm tra Cố Noãn biết lớp của Âu Dương Tiếu Tiếu đã kiểm tra xong, cho nên Cố Noãn liền hấp ta hấp tấp chạy tới xin đáp án bài thi số học, cho tới khi Cố Noãn học trung học cấp đệ nhất lần đầu tiên đạt điểm cao, nhưng tất cả mọi người đều không tin số điểm này, thầy giáo dạy số học còn vẽ một dấu chấm hỏi kế bên điểm số, vì thế mà Cố Noãn tức giận không ăn cơm một ngày.
Điều chỉnh lại tâm tình, Cố Noãn không khỏi cảm thấy Đường Khải chính là một ác ma, phải không! Khắc sâu ánh mắt hoài nghi kiếp trước, quả nhiên còn nhỏ không hiểu chuyện, hoài nghi nàng kiếp trước, làm chuyện giả dối làm chi. Lời vừa rồi căn bản là phép khích tướng, cô ngu ngốc rơi vào bẫy rồi.
Chỉ có thể nói mặc kệ có sống lại hay không, Cố Noãn vĩnh viễn không đấu lại con hồ ly trước mắt này.
"Hả? Vậy thì bây giờ bắt đầu đi!" Đường Khải nhìn Cố Noãn như muốn xù lông, nhíu mày nói.
10 phút sau. . . . . .
Cố Noãn đã nhìn đề bài hai lần rồi, trên căn bản đều hiểu hết.
Được rồi, bắt đầu giải đề, nhưng vấn đề là cô không hiểu yêu cầu của đề mục. . . .
Cố Noãn xoay xoay cây bút trong tay, ngẩng đầu nhìn người ngồi ở đối diện đang cúi đầu uống cà phê, xem báo chí, khẽ cắn răng, được rồi, hay là bắt đầu giải đề đi, do dự một lát, nhìn hai tờ bài thi, cô quyết định làm số học trước.
Mười lăm phút đã qua. . . . . .
Cố Noãn nhìn những chữ số này đau đầu nhức óc, cái gì hàm số lượng giác, tập họp biến đổi, hàm số nhị thức, rất nhiều câu trong đó cô không còn nhớ nữa rồi.
Thật là khó, Cố Noãn len lén liếc Đường Khải một cái, thấy anh vẫn cúi đầu xem báo chí, không nhìn về phía cô, liền cẩn thận lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra.
Ha ha ha, thật may là cô dự đoán trước, nghe Đường Khải nói muốn cô kiểm tra, thừa dịp mọi người không có chú ý, len lén lấy di động từ túi xách ra, bỏ vào túi.
Cố Noãn nhìn thời gian không còn bao lâu, liền bắt đầu tra tìm những công thức và đề bài, tra một hồi rồi ngưng lại len lén liếc mắt nhìn Đường Khải, nhìn anh có phát hiện không, sau đó run rẩy cúi đầu tiếp tục tìm.
Không biết Đường Khải có mọc ra con mắt thứ ba không, Cố Noãn còn chưa tra xong một đề bài nào, đối diện liền vang lên giọng nói âm trầm: "Nhớ để điện thoại trên mặt bàn."
Cố Noãn nghe anh nói liền kinh ngạc, nghi ngờ Đường Khải không có ngẩng đầu làm sao biết cô đang dùng điện thoại di động, lúc này đối diện vang lên giọng nói trầm thấp lần nữa: "Lần sau muốn xài điện thoại di động để tra câu trả lời nhớ giảm âm bàn phím." Sau đó nhàn nhã uống một hớp cà phê.
Cố Noãn: xxooxxooxxoo
40 phút đã qua. . . . . .
Đường Khải nhấp một hớp cà phê đã có chút lạnh, nhìn thời gian một chút, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện Cố Noãn ngồi ở trước bàn đọc sách cúi đầu liều mạng giải đề, thấy cô cau mày, hẳn là những bài này cô đều không biết, nhớ tới vừa rồi cô xù lông như vậy, khiến anh nhớ tới con mèo anh nuôi ở nước ngoài, khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên, sau đó cúi đầu tiếp tục xem tờ báo.
Đến phút 59 cuối cùng, Cố Noãn viết xong một chữ cuối cùng.
Đường Khải thấy Cố Noãn đã làm xong, theo thói quen nhìn thời gian một chút, đứng dậy đi tới đối diện Cố Noãn, liếc mắt nhìn bài văn đã viết xong, anh cảm thấy Cố Noãn đuổi kịp và vượt qua khuynh hướng của Vương Hi Chi (mọi người muốn biết ông là ai cứ tra google), bốn chữ: rồng bay phượng múa. Nhưng mà điều này cũng không thể trách Cố Noãn, bình thường chữ của cô mặc dù không có phong cách quý phái gì, nhưng thắng ở chỗ thanh tú, chỉ là khi cô làm xong số học chỉ còn lại mười lăm phút, nên khi viết cũng hơi gấp.
Chỉ là Đường Khải không nghĩ như vậy, trước không nói nét chữ rồng bay phượng múa, không biết cô nhóc này đã lười biếng đến mức nào, nhìn thấy bài văn này, hai hàng lông mày của anh không nhịn được co quắp mấy cái. Viết văn ngoài yêu cầu khiến cho người khác ấn tượng khắc sâu nhất, thật ra thì tốt nhất nên viết như vậy, bởi vì không bị hạn chế, bài văn đạt điểm cao phải thắng ở chỗ mới mẻ độc đáo, lời văn lưu loát, kết cấu rõ ràng. Nhưng nhìn lại bài văn của Cố Noãn từ đầu đến chân đều là đối thoại, từ một cú điện thoại vang lên, đến tắt, sau đó là một đoạn tổng kết yếu ớt.
Nội dung tổng kết như sau: Ay, đây mới thật là một chuyện đáng giá khiến cho người ta khó quên! Cả đời này của tôi sẽ không quên!
Đường Khải cúi đầu phức tạp nhìn Cố Noãn một cái, thở dài, quyết định không nhìn bài văn nữa, cầm bài thi số học trên bàn lên, nghiêm túc xem.
Đường Khải cảm thấy rất kỳ quái, bài thi số học của Cố Noãn cơ hồ là sai một nửa, nhìn thấy bài thi như thế, Đường Khải cảm thấy hơi nhức đầu, day day huyệt thái dương, đối chiếu bài thi với đáp án, mặc dù tất cả đều là sai, nhưng hai bài khó nhất Cố Noãn lại như gặp kỳ tích đều giải được. Đường Khải nghi ngờ, cô nhóc này tuyệt đối không làm được, bởi vì cô liên tục làm sai bài cơ bản, làm sao có thể làm đúng bài khó. Phỏng chừng là đoán đúng , bởi vì bài làm được chỉ có một câu trả lời chính xác, nhưng không có quá trình.
Một lần nữa liếc mắt nhìn Cố Noãn: "Trước mắt hơn phân nửa là sai, chỉ là em đã giải đúng bài khó nhất." Sau đó nhìn Cố Noãn đang chìm đắm trong tự hào nói "Chỉ là không có viết quá trình, em viết lại quá trình đi!"
Cố Noãn nhìn đề bài, hơi lúng túng một chút.
Cúi đầu đến gần Cố Noãn nói: "Viết đi." Nhìn bộ dạng khó khăn của Cố Noãn, xem ra quả nhiên anh không cần xem trọng cô.
Cố Noãn tuyệt không thừa nhận đây là nàng mới vừa thước đo góc suy đoán, bình thường cô gặp phải bài số học không biết làm, nếu như là con số, cô sẽ đoán 0, 1, -1 mấy cái này con số;
Nếu như có nhiều hình vẽ, nàng sẽ dùng thước đo góc, bởi vì bình thường bài thi đều căn cứ vào số liệu của hình vẽ, đây là kinh nghiệm khi làm bài cùa cô, được rồi, cái này cũng không đáng kiêu ngạo gì, chỉ là đánh chết cô cũng không nói, hừ, anh tự đoán đí, anh đoán đi, đoán chết cũng đoán không ra.
Nhìn sang Đường Khải, hợp tình hợp lý nói: "Thời gian không còn kịp, em liền trực tiếp viết ra đáp án, đã nói những bài này không làm khó được em mà, bản tiểu thư không muốn làm thôi, không phải không làm được, hiểu không?" Cố Noãn nói xong nhìn thấy Đường Khải cười như không cười, có chút chột dạ mở to mắt.
Lúc này Đường Khải đột nhiên cúi đầu đến gần mặt Cố Noãn, trầm giọng nói nhỏ vào lỗ tai cô: "À, thật sao? Vậy tại sao không viết được quá trình giải. Ngoan, nói cho anh biết, làm sao làm được, Hả?"
Cố Noãn có chút đỏ mặt, giọng nói Đường Khải trầm thấp khàn khàn mang theo chút khí nóng thổi vào lỗ tai của cô có chút nhột, bản năng tránh né. Đầu óc có chút choáng váng, tư tưởng cũng có chút suy sụp: "Ừ, ừ, em dùng, em...em là dùng thước đo góc." Nói xong Cố Noãn có chút hối hận, hận không cắn đứt đầu lưỡi của mình. Là Mỹ Nam Kế đó, có phải hay không.
Lúc này Đường Khải ngẩng đầu lên, nhìn Cố Noãn vẫn ngồi ở bàn sách cười như không cười nói: "À, thì ra là đoán." Sau đó cố làm hơi lúng túng nói: "Xem ra sau này, anh phải thảo luận chuyện này với trường học, ngộ nhỡ học sinh Nhất Trung của thành phố A cũng thông minh như em, như vậy cũng được sao, em nói đúng không, Tiểu Noãn." Nói xong vẫn không quên hỏi thăm ý kiến của Cố Noãn.
Tỉnh táo, tỉnh táo, Cố Noãn cô phải tỉnh táo, xúc động là ma quỷ, lại nói quân tử báo thù mười năm không muộn, cô thua dưới tay con hồ ly này thì không lỗ chút nào.
Nhưng. . . . . . Nhưng mà không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!
Nhưng mà không thể nhịn được nữa không cần nhịn nữa!
Không thể nhịn được nữa không cần nhịn nữa!
Không cần nhịn nữa!
Cần nhịn nữa!
Nhịn nữa!
Nhịn!
"Vậy thì thế nào, thước đo góc làm được thì sao, chẳng lẽ toán học qui định chỉ được dùng công thức sao? Biết làm rất giỏi sao. Anh cho rằng không có những học sinh kém như em thì có học sinh giỏi sao, tại sao học sinh giỏi, anh chưa từng nghe qua một câu nói sao? Sau lưng siêu nhân đều có một đám tiểu quái thú bị đánh tơi tả? Trong mắt của em, học sinh kém còn tốt hơn những học sinh tự cho là giỏi...." Nói xong Cố Noãn đứng dậy, sải bước đi ra thư phòng.
Đi tới cửa, Cố Noãn đột nhiên dừng lại, quay đầu hung hăng nói với Đường Khải: "Hừ, anh chờ đó, em nhất định khiến anh phải lau mắt nhìn."
Đường Khải thờ ơ nhìn Cố Noãn xù lông, vẫn không lạnh không nhạt nói: "Ừ, trở về xem kỹ lại sách giáo khoa trung học cấp đệ d[[ldqd nhất trong kì nghỉ đông này, sau khi tựu trường anh muốn kiểm tra thử." Sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Noãn nói: "Em đã thay đổi cách nhìn của anh."
Khi Cố Noãn nghe được câu này, chân trái không cẩn thận giẫm hụt.
Cố Noãn nằm trước bàn đọc sách, lúng túng nhìn bài thi trước mắt.
Cố Noãn nhớ tới vừa rồi khuôn mặt Đường Khải nghiêm túc nói: "Hôm nay kiểm tra toàn bộ không kịp, vậy làm bài thi ngữ văn và số học trước đi."
Lúc ấy Cố Noãn há hốc miệng, thành hình chữ O, vẻ mặt kinh ngạc như muốn nói: anh đang nói giỡn sao, số học chính là thiên địch của cô đó!
"Ừ, vậy thì làm ngữ văn và số học thôi." Cố Noãn bất tri bất giác đã nói ra suy nghĩ trong lòng, khiến Đường Khải càng thêm xác định phải làm bài thi số học.
Cố Noãn khẩn trương, con ngươi đảo quanh có chút lấy lòng bắt cánh tay Đường Khải nói: "Anh A Khải, đừng làm số học, anh xem làm bài số học nhất định phải tốn một giờ, hiện tại đã trễ như vậy, quá muộn rồi."
Đường Khải không để ý tới Cố Noãn, nhìn xuống đồng hồ ROLEX trên cổ tay, thản nhiên nói: "Không muộn, mới tám giờ rưỡi, anh thấy bài thi này tương đối đơn giản, một tiếng tuyệt đối đủ, về phần ngữ văn, không làm toàn bộ, viết văn đi!"
Cái gì là một tiếng làm xong. Xin nhớ rằng cô không phải là anh, một giờ căn bản không làm hết, Đường Khải anh cố ý chơi cô sao, Cố Noãn không nhịn được âm thầm trợn mắt nhìn thẳng, len lén dựng đứng ngón giữa lên ở chỗ anh không nhìn thấy.
Ngoài miệng nói "Nhưng. . . . . ." Một giờ có quá ít không, Cố Noãn tính nói tiếp.
"Hay là bài thi đơn giản nên em không làm, nếu như vậy, chúng ta sẽ không làm, anh đi ra ngoài nói với người nhà em." Đường Khải nói xong đứng dậy làm bộ đi tới cửa.
Cố Noãn vội la lên "Được rồi được rồi, em làm, em làm. Bài thi này rất đơn giản mà."
Sau đó chỉ chỉ bài thi trên tay Đường Khải lớn tiếng nói: "Cái gì kia, bài thi trung học cấp đệ nhất không làm khó được bản tiểu thư. Bản tiểu thư sẽ cho ngươi biết bản lãnh."
Cố Noãn nói rất mạnh miệng, vừa nói xong Cố Noãn liền hối hận, nhất thời ảo não sự vọng động của mình, nói đơn giản chính là mỗi lần thi ngữ văn đều đạt đúng điểm tiêu chuẩn, số học càng thê thảm không nỡ nhìn.
Kiếp trước cô nhớ rõ mình bởi vì là bạn tốt với Âu Dương Tiếu Tiếu học ở lớp kế bên, quan hệ hồi nhỏ cũng không tệ, cùng tiến lên tiểu học, cùng tiến lên trung học cấp đệ nhất, chỉ là không học chung lớp mà thôi. Từ nhỏ thành tích của người kia cũng không tệ, có lần tới kiểm tra Cố Noãn biết lớp của Âu Dương Tiếu Tiếu đã kiểm tra xong, cho nên Cố Noãn liền hấp ta hấp tấp chạy tới xin đáp án bài thi số học, cho tới khi Cố Noãn học trung học cấp đệ nhất lần đầu tiên đạt điểm cao, nhưng tất cả mọi người đều không tin số điểm này, thầy giáo dạy số học còn vẽ một dấu chấm hỏi kế bên điểm số, vì thế mà Cố Noãn tức giận không ăn cơm một ngày.
Điều chỉnh lại tâm tình, Cố Noãn không khỏi cảm thấy Đường Khải chính là một ác ma, phải không! Khắc sâu ánh mắt hoài nghi kiếp trước, quả nhiên còn nhỏ không hiểu chuyện, hoài nghi nàng kiếp trước, làm chuyện giả dối làm chi. Lời vừa rồi căn bản là phép khích tướng, cô ngu ngốc rơi vào bẫy rồi.
Chỉ có thể nói mặc kệ có sống lại hay không, Cố Noãn vĩnh viễn không đấu lại con hồ ly trước mắt này.
"Hả? Vậy thì bây giờ bắt đầu đi!" Đường Khải nhìn Cố Noãn như muốn xù lông, nhíu mày nói.
10 phút sau. . . . . .
Cố Noãn đã nhìn đề bài hai lần rồi, trên căn bản đều hiểu hết.
Được rồi, bắt đầu giải đề, nhưng vấn đề là cô không hiểu yêu cầu của đề mục. . . .
Cố Noãn xoay xoay cây bút trong tay, ngẩng đầu nhìn người ngồi ở đối diện đang cúi đầu uống cà phê, xem báo chí, khẽ cắn răng, được rồi, hay là bắt đầu giải đề đi, do dự một lát, nhìn hai tờ bài thi, cô quyết định làm số học trước.
Mười lăm phút đã qua. . . . . .
Cố Noãn nhìn những chữ số này đau đầu nhức óc, cái gì hàm số lượng giác, tập họp biến đổi, hàm số nhị thức, rất nhiều câu trong đó cô không còn nhớ nữa rồi.
Thật là khó, Cố Noãn len lén liếc Đường Khải một cái, thấy anh vẫn cúi đầu xem báo chí, không nhìn về phía cô, liền cẩn thận lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra.
Ha ha ha, thật may là cô dự đoán trước, nghe Đường Khải nói muốn cô kiểm tra, thừa dịp mọi người không có chú ý, len lén lấy di động từ túi xách ra, bỏ vào túi.
Cố Noãn nhìn thời gian không còn bao lâu, liền bắt đầu tra tìm những công thức và đề bài, tra một hồi rồi ngưng lại len lén liếc mắt nhìn Đường Khải, nhìn anh có phát hiện không, sau đó run rẩy cúi đầu tiếp tục tìm.
Không biết Đường Khải có mọc ra con mắt thứ ba không, Cố Noãn còn chưa tra xong một đề bài nào, đối diện liền vang lên giọng nói âm trầm: "Nhớ để điện thoại trên mặt bàn."
Cố Noãn nghe anh nói liền kinh ngạc, nghi ngờ Đường Khải không có ngẩng đầu làm sao biết cô đang dùng điện thoại di động, lúc này đối diện vang lên giọng nói trầm thấp lần nữa: "Lần sau muốn xài điện thoại di động để tra câu trả lời nhớ giảm âm bàn phím." Sau đó nhàn nhã uống một hớp cà phê.
Cố Noãn: xxooxxooxxoo
40 phút đã qua. . . . . .
Đường Khải nhấp một hớp cà phê đã có chút lạnh, nhìn thời gian một chút, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện Cố Noãn ngồi ở trước bàn đọc sách cúi đầu liều mạng giải đề, thấy cô cau mày, hẳn là những bài này cô đều không biết, nhớ tới vừa rồi cô xù lông như vậy, khiến anh nhớ tới con mèo anh nuôi ở nước ngoài, khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên, sau đó cúi đầu tiếp tục xem tờ báo.
Đến phút 59 cuối cùng, Cố Noãn viết xong một chữ cuối cùng.
Đường Khải thấy Cố Noãn đã làm xong, theo thói quen nhìn thời gian một chút, đứng dậy đi tới đối diện Cố Noãn, liếc mắt nhìn bài văn đã viết xong, anh cảm thấy Cố Noãn đuổi kịp và vượt qua khuynh hướng của Vương Hi Chi (mọi người muốn biết ông là ai cứ tra google), bốn chữ: rồng bay phượng múa. Nhưng mà điều này cũng không thể trách Cố Noãn, bình thường chữ của cô mặc dù không có phong cách quý phái gì, nhưng thắng ở chỗ thanh tú, chỉ là khi cô làm xong số học chỉ còn lại mười lăm phút, nên khi viết cũng hơi gấp.
Chỉ là Đường Khải không nghĩ như vậy, trước không nói nét chữ rồng bay phượng múa, không biết cô nhóc này đã lười biếng đến mức nào, nhìn thấy bài văn này, hai hàng lông mày của anh không nhịn được co quắp mấy cái. Viết văn ngoài yêu cầu khiến cho người khác ấn tượng khắc sâu nhất, thật ra thì tốt nhất nên viết như vậy, bởi vì không bị hạn chế, bài văn đạt điểm cao phải thắng ở chỗ mới mẻ độc đáo, lời văn lưu loát, kết cấu rõ ràng. Nhưng nhìn lại bài văn của Cố Noãn từ đầu đến chân đều là đối thoại, từ một cú điện thoại vang lên, đến tắt, sau đó là một đoạn tổng kết yếu ớt.
Nội dung tổng kết như sau: Ay, đây mới thật là một chuyện đáng giá khiến cho người ta khó quên! Cả đời này của tôi sẽ không quên!
Đường Khải cúi đầu phức tạp nhìn Cố Noãn một cái, thở dài, quyết định không nhìn bài văn nữa, cầm bài thi số học trên bàn lên, nghiêm túc xem.
Đường Khải cảm thấy rất kỳ quái, bài thi số học của Cố Noãn cơ hồ là sai một nửa, nhìn thấy bài thi như thế, Đường Khải cảm thấy hơi nhức đầu, day day huyệt thái dương, đối chiếu bài thi với đáp án, mặc dù tất cả đều là sai, nhưng hai bài khó nhất Cố Noãn lại như gặp kỳ tích đều giải được. Đường Khải nghi ngờ, cô nhóc này tuyệt đối không làm được, bởi vì cô liên tục làm sai bài cơ bản, làm sao có thể làm đúng bài khó. Phỏng chừng là đoán đúng , bởi vì bài làm được chỉ có một câu trả lời chính xác, nhưng không có quá trình.
Một lần nữa liếc mắt nhìn Cố Noãn: "Trước mắt hơn phân nửa là sai, chỉ là em đã giải đúng bài khó nhất." Sau đó nhìn Cố Noãn đang chìm đắm trong tự hào nói "Chỉ là không có viết quá trình, em viết lại quá trình đi!"
Cố Noãn nhìn đề bài, hơi lúng túng một chút.
Cúi đầu đến gần Cố Noãn nói: "Viết đi." Nhìn bộ dạng khó khăn của Cố Noãn, xem ra quả nhiên anh không cần xem trọng cô.
Cố Noãn tuyệt không thừa nhận đây là nàng mới vừa thước đo góc suy đoán, bình thường cô gặp phải bài số học không biết làm, nếu như là con số, cô sẽ đoán 0, 1, -1 mấy cái này con số;
Nếu như có nhiều hình vẽ, nàng sẽ dùng thước đo góc, bởi vì bình thường bài thi đều căn cứ vào số liệu của hình vẽ, đây là kinh nghiệm khi làm bài cùa cô, được rồi, cái này cũng không đáng kiêu ngạo gì, chỉ là đánh chết cô cũng không nói, hừ, anh tự đoán đí, anh đoán đi, đoán chết cũng đoán không ra.
Nhìn sang Đường Khải, hợp tình hợp lý nói: "Thời gian không còn kịp, em liền trực tiếp viết ra đáp án, đã nói những bài này không làm khó được em mà, bản tiểu thư không muốn làm thôi, không phải không làm được, hiểu không?" Cố Noãn nói xong nhìn thấy Đường Khải cười như không cười, có chút chột dạ mở to mắt.
Lúc này Đường Khải đột nhiên cúi đầu đến gần mặt Cố Noãn, trầm giọng nói nhỏ vào lỗ tai cô: "À, thật sao? Vậy tại sao không viết được quá trình giải. Ngoan, nói cho anh biết, làm sao làm được, Hả?"
Cố Noãn có chút đỏ mặt, giọng nói Đường Khải trầm thấp khàn khàn mang theo chút khí nóng thổi vào lỗ tai của cô có chút nhột, bản năng tránh né. Đầu óc có chút choáng váng, tư tưởng cũng có chút suy sụp: "Ừ, ừ, em dùng, em...em là dùng thước đo góc." Nói xong Cố Noãn có chút hối hận, hận không cắn đứt đầu lưỡi của mình. Là Mỹ Nam Kế đó, có phải hay không.
Lúc này Đường Khải ngẩng đầu lên, nhìn Cố Noãn vẫn ngồi ở bàn sách cười như không cười nói: "À, thì ra là đoán." Sau đó cố làm hơi lúng túng nói: "Xem ra sau này, anh phải thảo luận chuyện này với trường học, ngộ nhỡ học sinh Nhất Trung của thành phố A cũng thông minh như em, như vậy cũng được sao, em nói đúng không, Tiểu Noãn." Nói xong vẫn không quên hỏi thăm ý kiến của Cố Noãn.
Tỉnh táo, tỉnh táo, Cố Noãn cô phải tỉnh táo, xúc động là ma quỷ, lại nói quân tử báo thù mười năm không muộn, cô thua dưới tay con hồ ly này thì không lỗ chút nào.
Nhưng. . . . . . Nhưng mà không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!
Nhưng mà không thể nhịn được nữa không cần nhịn nữa!
Không thể nhịn được nữa không cần nhịn nữa!
Không cần nhịn nữa!
Cần nhịn nữa!
Nhịn nữa!
Nhịn!
"Vậy thì thế nào, thước đo góc làm được thì sao, chẳng lẽ toán học qui định chỉ được dùng công thức sao? Biết làm rất giỏi sao. Anh cho rằng không có những học sinh kém như em thì có học sinh giỏi sao, tại sao học sinh giỏi, anh chưa từng nghe qua một câu nói sao? Sau lưng siêu nhân đều có một đám tiểu quái thú bị đánh tơi tả? Trong mắt của em, học sinh kém còn tốt hơn những học sinh tự cho là giỏi...." Nói xong Cố Noãn đứng dậy, sải bước đi ra thư phòng.
Đi tới cửa, Cố Noãn đột nhiên dừng lại, quay đầu hung hăng nói với Đường Khải: "Hừ, anh chờ đó, em nhất định khiến anh phải lau mắt nhìn."
Đường Khải thờ ơ nhìn Cố Noãn xù lông, vẫn không lạnh không nhạt nói: "Ừ, trở về xem kỹ lại sách giáo khoa trung học cấp đệ d[[ldqd nhất trong kì nghỉ đông này, sau khi tựu trường anh muốn kiểm tra thử." Sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Noãn nói: "Em đã thay đổi cách nhìn của anh."
Khi Cố Noãn nghe được câu này, chân trái không cẩn thận giẫm hụt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.