Dạ Vô Cương

Chương 28: Áo lông vũ phiên dật

Thần Đồng

18/11/2024

Tần Minh im lặng vẫn không nhúc nhích, nhưng trong lòng lại có hình ảnh thời gian loang lổ hiện ra, lúc đầu như phủ bụi, lượn lờ sương mù màu đen. Nhưng trong chớp mắt, dường như có sấm sét rơi xuống biển mây, xé rách bóng tối và phủi đi bụi bặm, cho hắn thấy một vài hình ảnh đẫm máu.

Trong đêm tối u ám, dưới ánh lửa ngút trời, người thiếu niên mặc áo lông vũ trông phiêu dật như tiên, nhưng dưới chân đều là thi thể và máu...

Tần Minh giơ tay che đầu, cơ thể khẽ run rẩy. Bộ "áo lông vũ" kia từng để lại dấu ấn vô cùng sâu trong tiềm thức của hắn. Bây giờ hắn đau đớn, ký ức trước đây thức tỉnh giống như thổi bay những cát bị đang che phủ tâm linh.

Hắn nhắm mắt lại, cố kìm chế cảm xúc đang dao động và nhanh chóng thả lỏng cơ thể. Sau đó, hắn chậm rãi mở đôi mắt ra.

Trường hợp trước mắt không tầm thường, hắn không thể xuất hiện điều gì quá khác thường. Hắn lấy Hòa Quang Đồng Trần làm cho thần khí của mình u ám, hòa vào trong đám người.

Ánh mắt Tần Minh trong sáng trở lại, mái tóc tung bay trong gió. Hắn đứng yên ở đó giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng trong đầu hắn lại bắt đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh vụn vặt.

Hắn trấn tĩnh lại và tránh khỏi sự trói buộc từ cảm xúc của mình, dùng tâm trạng bình tĩnh nhìn lại chuyện cũ. Hắn giống như một người ngoài cuộc yên lặng quan sát những hình ảnh đẫm máu đã từng xảy ra ở trên người mình.

Đêm tối, trong ánh lửa lớn ngút trời, khắp núi rừng đều đang cháy. Lửa cháy hừng hực hình như muốn cắn nuốt cả màn đêm tối tăm.

Dưới chân núi, thôn xóm cũng bị ánh lửa lan tràn và phá hủy khắp nơi. Những căn nhà bị sụp đổ, trên đường có rất nhiều thi thể, trong hẻm nhỏ có máu đang chảy.

Ở trong ngọn lửa nóng rát, trong bức tường đổ, một thiếu niên với mái tóc tung bay, áo lông phiêu dật, khóe mắt đuôi chân mày dường như đều đang phát sáng, cực kỳ xuất trần thoát tục.

Trên thân thể của hắn có ánh sáng nhạt chuyển động, giày trắng tất trắng không dính bụi trần. Cho dù hắn đứng ở trong đống đổ nát, với lửa lớn quấn quanh, hắn vẫn giống như thoát khỏi hồng trần, vượt ra ngoài thế ngoại.

Tần Minh mười bốn tuổi ngã dưới đất, trong mũi đều là mùi khét khó ngửi và bụi bặm. Bên tai hắn truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, đập vào tầm mắt của hắn đều là ánh lửa vô tình. Xà nhà phía sau bị cháy sạch, gãy và ầm ầm rơi xuống.

Hắn nhìn thấy rất nhiều người quen đều đã chết, khắp thôn xóm đều rơi vào trong một biển lửa.

Thiếu niên mặc áo lông kia cầm trong tay một cây gậy trúc màu tím lấp lánh. Hắn bước qua đống gạch ngói vụn và đi tới gần Tần Minh. Cho dù hắn lộ ra khí chất bất phàm, trong mắt dường như có ánh sao chuyển động, nhưng động tác lại rất vô tình.

Thiếu niên vung vẩy cây gậy trúc phát sáng và đánh một đòn xuống đầu Tần Minh. Máu lập tức chảy xuôi làm cho hắn cảm giác trời đất quay cuồng. Hắn nhìn thấy trên bầu trời đêm này dường như cũng có lửa lớn thiêu đốt.

Tần Minh trong trang phục rách nát, trước kia đã bị thương lại thêm một gậy như vậy. Ở trong biển lửa, hắn bị khói lửa làm cho sặc ho dữ dội, khó có thể đứng dậy.

Sau đó, cánh tay dài của người thiếu niên mặc áo lông không ngừng vung vẩy gậy trúc trong tay. Tất cả đều rơi vào trên người Tần Minh kèm theo tiếng xương vỡ.

- Ta cho rằng mình chỉ bị thương nặng ở đầu, không ngờ được ở trong ký ức bị lãng quên còn có từng cảnh tượng như vậy.

Tần Minh thầm nghĩ. Hắn nhìn từng cảnh tượng ngày xưa xảy ra nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh, giống như đang nhìn lại quá khứ của người khác.

Trong thôn xóm có rất nhiều bóng dáng ẩn hiện và đang nhanh chóng vung đao chém xuống. Chỉ có người thiếu niên mặc áo lông đứng yên tại chỗ, chỉ muốn dùng gậy trúc tím lấp lánh ra tay với Tần Minh.

- Có thể nhìn ra được, hắn có thể dùng một gậy đánh nát đầu của ta nhưng không làm như vậy. Hắn có thù hận gì với ta sao? Hắn muốn ta không ngừng nhận lấy sự đau đớn này.

Tần Minh cố nhớ kỹ gương mặt của người thiếu niên mặc áo lông. Tuy đối phương trông rất tuấn tú, phiêu dật xuất trần, nhưng ở trong ánh lửa cũng thể hiện ra hết sự lạnh lùng tàn khốc.

- Sau khi cánh tay bị đánh gãy, ta cũng không biết gì về chuyện sau đó nữa. Vào năm ta mười bốn tuổi, ta rốt cuộc đã hôn mê bao lâu?

Tần Minh âm thầm suy đoán.

- Phần ngực đau quá. Đại khái đã bị hắn dùng gậy trúc đâm cho vỡ xương.

Tần Minh lẳng lặng nhìn cảnh tượng đẫm máu trong ánh lửa kia.

- Trước hành hạ ta, sau đó giết chết à?

Sau hơn hai năm, ký ức bây giờ mới quay lại. Tần Minh vẫn có thể nhớ rõ cảm giác bất lực và đau đớn dữ dội kia.

Thiếu niên mặc áo lông vũ hình như rất ghét hắn, không hề có tiếp xúc tay chân với hắn, chỉ muốn dùng gậy trúc đánh xuống đầu hắn hai cái.

Tần Minh nghe được rõ ràng tiếng xương vỡ. Máu văng ra khắp nơi và rơi vào trong cổ của hắn, cũng có vài vết máu chảy xuống mặt hắn.

Cũng là thiếu niên, nhưng một người lộ ra phong thần như ngọc, phiêu dật xuất trần, một người mặc trang phục rách nát bị cháy sạch, trên gương mặt đầy máu, nằm ở trong khói bụi. Hai bên hình thành sự đối lập rõ nét.

Cuối cùng, ý thức của Tần Minh mười bốn tuổi đều sắp tan rã. Trong lúc mơ hồ, hắn nhìn thấy hai bóng người lao từ trong đống đổ nát ra, bỗng nhiên đẩy thiếu niên mặc áo lông vũ lùi lại, xách hắn lên và nhanh chóng xông về phía trong bóng tối.



Trên đường đi, hai mắt hắn mông lung nhìn thấy thành trì cực lớn nằm trên mặt đất vô cùng sáng chói.

- Lạc Nguyệt Thành, vẫn phải tránh đi.

Hai người nói nhỏ. Bọn họ không mang hắn vào thành mà vòng ra xa, nhanh chóng rời đi.

Hắn mơ hồ nghe được tiếng thở dài:

- Đầu có ba chỗ bị vỡ xương, da đầu và máu thịt đều bị đánh nát. Tình hình quá nghiêm trọng, đại khái không sống được. Cánh tay và phần ngực...

Cuối cùng, Tần Minh hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.

Lúc này, hắn lẳng lặng lĩnh hội bóng tối vô biên vô hạn, vẫn không nhúc nhích.

- Có người đưa ta đi đến vùng đất xa xôi hẻo lánh này, trên đầu của ta bị thương nặng ở ba chỗ, gần như vỡ vụn. Chẳng trách ta quên quá nhiều chuyện, chỉ nhớ những hình ảnh lưu lạc sau khi tỉnh dậy.

Hắn ý thức được bản thân mình có khả năng hôn mê từ ba tháng trở lên. Bởi vì sau khi hắn tỉnh lại, những vết xương gãy ở cánh tay và phần ngực đều đã lành.

Nếu không phải hôm nay lại nhìn thấy người mặc áo lông vũ, hắn sẽ không nhớ nổi những chuyện đó, chỉ nhớ rõ cảnh tượng đầu bị thương nghiêm trọng, máu và lửa lớn.

Tuy hắn cảm thấy nghẹn lòng, nhưng hắn không phẫn nộ nhiều. Chuyện đã xảy ra, hắn bi thương căm phẫn, tức giận, nóng nảy thì có ích gì?

Hắn cần là sau này giải quyết vấn đề một cách hữu hiệu, tìm được người thiếu niên mặc áo lông vũ kia và xử lý!

- Áo lông vũ phiêu dật, lai lịch không đơn giản đâu. Ta thấy trong biển lửa kia có không ít cao thủ qua lại, sợ rằng bọn họ có liên quan đến một tổ chức rất mạnh.

Tần Minh than khẽ.

Sau đó, hắn bình tĩnh trở lại.

Thậm chí, hắn thử đổi vị trí, nếu hắn là thiếu niên mặc áo lông vũ kia, hắn muốn giết đối thủ sẽ không hành hạ như vậy, cứ một gậy đánh xuống là xong chuyện, vĩnh viễn không để lại tai họa.

- Lạc Nguyệt Thành!

Hai mắt Tần Minh dường như muốn nhìn xuyên qua bầu trời đêm, lặng lẽ ghi nhớ tên của tòa thành kia. Thôn xém xảy ra chuyện chắc chắn cách Lạc Nguyệt Thành không xa.

Lưu lão đầu khá kích động, khẽ nói:

- Thật mạnh. Nữ tử mặc áo lông vũ này có lai lịch ra sao thế? Nàng lại không hề sợ hãi Nguyệt Trùng, đối chọi gay gắt, ngăn cản nó ở trong bầu trời đêm.

Trên mặt tuyết, những người khác cũng có cảm xúc tương tự. Hơn nữa, đây là cường giả nữ tính duy nhất ra sân. Tất cả đều tò mò về thân phận của nàng. Nàng đứng ở trên lưng của con chim lớn màu xanh lơ lửng trên bầu trời. Chỗ đó có hào quang và sương mù, trông có vẻvô cùng thần bí.

Một lão già nói:

- Chắc hẳn là không đánh nổi rồi. Cao thủ bình thường dùng để trấn áp. Nếu thật sự muốn ra tay độc ác, vậy hai bên đã công khai trở mặt, không chết không dừng.

Kết quả hắn vừa nói xong, trong bóng đêm u ám bao phủ cả ngọn núi lớn hùng vĩ, trên không trung của rừng hoang vô tận, Nguyệt Trùng đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt giống như từng mũi tên sấm sét sáng chói bắn xuyên qua nữ tử mặc áo lông vũ phía trên con chim lớn màu xanh.

Rất nhiều người đều biến sắc. Đây không phải là sắp đánh trận lớn chứ?

Chỉ có bốn sinh linh ngồi trên tuyết vẫn rất bình tĩnh, không hề có người nào đứng dậy.

Trong trời đêm, nữ tử ngồi trên con chim lớn màu xanh vung bàn tay trắng nõn lên. Nàng dẫn dắt gió tuyết, sau đó hóa thành vô số giọt nước dày đặc trong suốt. Chỉ một thoáng, trong trời đêm xuất hiện màn mưa giống như tấm màn che ngăn cản mũi tên ánh sáng do Nguyệt Trùng phát ra.

Ở trong tiếng keng keng, tất cả mũi tên ánh sáng đều bị cản lại và lộ ra dáng vẻ thật sự của nó. Thật không ngờ đó là từng con sâu màu trắng bạc. Chúng dường như được làm bằng tinh kim vô cùng cứng rắn. Chúng bắn nhanh ở dưới bầu trời đêm như muốn xé ra màn mưa.

Màn mưa trở nên trong suốt. Tất cả giọt mưa đều kéo dài vô hạn và hóa thành từng sợi tơ phát sáng cắt qua màn đêm, cuối cùng trong tiếng phụt phụt lại cắt nhỏ hoặc trực tiếp xuyên qua những con sau màu bạc dày đặc kia.

Vô số con sâu bay màu bạc cuối cùng tự động vỡ ra giống như ảo ảnh trong mơ và hóa thành hư vô.

Chỉ có hai con sâu do ánh sáng hóa ra không bị hao tổn và rơi vào trong vùng núi, sau đó nổ tung giống như xảy ra một vụ chấn động mạnh. Sau đó, chỗ đó xảy ra tuyết lở hoàn toàn trắng xóa.

Đám người thấy vậy thì kinh hãi, không dám ngông cuồng đánh giá nữa.

Nguyệt Trùng lơ lửng trên cao giống như một mặt trăng sáng treo ở trong màn đêm phía trên núi rừng. Nó không ra tay nữa.



Nữ tử cũng đứng yên trên con chim lớn màu xanh, tay áo tung bay phần phật. Nàng vẫn duy trì vẻ bình thản nhưng chủ động lùi lại một đoạn.

Rõ ràng, đây là một lần thử của cao tầng. Nếu một bên thật sự không đủ nhìn, vậy cũng không cần thiết phải tiếp tục cuộc đàm phán cuối cùng này nữa.

Tần Minh đứng phía xa nhìn nữ tử mặc áo lông vũ trên con chim lớn màu xanh. Hắn không cho rằng mọi chuyện lại khéo như vậy. Người mặc áo lông vũ chưa chắc đã có liên quan đến thiếu niên kia.

Nhưng hắn không nhịn được muốn tìm người hỏi thăm. Hắn quay đầu nhìn về phía Mộc Thanh, nói:

- Trên người mặc áo lông đều có lai lịch rất lớn sao?

Mộc Thanh mặc áo bào đen che kín người liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Người phương ngoại bình thường đều rất siêu nhiên, vượt ra ngoài thế tục. Ta cũng không biết nàng có lai lịch cụ thể ra sao.

Tần Minh gật đầu và không hỏi nữa.

Phía trước, bầu không khí giữa bốn sinh linh đang ngồi xếp bằng trên mặt tuyết cuối cùng đã dịu xuống. Bọn họ không ngờ đều nở nụ cười.

Tuy đám người không nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau nhưng đoán được bọn họ đã nói chuyện xong rồi.

Đương nhiên, mọi người cho rằng điều này có liên quan tới cuộc va chạm có tính thăm dò giữa Nguyệt Trùng và nữ tử mặc áo lông vũ vừa rồi. Nó thúc đẩy cuộc đàm phán tiến triển thuận lợi hơn.

Lăng Hư nói:

- Chúng ta giúp các ngươi đánh đuổi nhóm dị loại di chuyển qua kia. Chúng ta cũng không tham lam, nếu như trong những tiết điểm đặc biệt kia có sản vật thì chia cho chúng ta một phần, không hơn. Mặt khác, những dị loại gần đây đang di chuyển ra ngoài đều phải rút về.

Con chồn trắng như tuyết ngồi xếp bằng, một tay lần tràng hạt nói:

- Tại sao chúng ta phải chia cho các ngươi? Chúng ta trực tiếp liên kết với sinh linh cao cấp mới di chuyển tới đối phó với các ngươi, không phải càng tốt hơn sao?

Lăng Hư mặc trang phục màu trắng ngồi yên ở đó, nói:

- Giữa ta và ngươi, ngươi không cần thử nữa. Thời gian của chúng ta đều quý giá, ta chỉ nói đơn giản mấy câu, ngươi nghe thử xem. Chúng ta chỉ cần những sản vật đặc biệt sinh có thể ra từ trong tiết điểm, nhưng những sinh linh cao cấp mới di chuyển qua không chỉ muốn những thứ đó, còn nhớ thương cả hang ổ của các ngươi nữa. Bọn họ nói gì mà tạm thời không có chỗ ở, chỉ đi ngang qua và ở tạm mấy tháng, các ngươi tin được sao?

- Được, chúng ta đáp ứng.

- Ừ, sảng khoái!

Hai bên đứng dậy. Phương hướng đại khái đã bàn xong, bọn họ khá dứt khoát, không hề dây dưa. Về phần chi tiết tất sẽ có người khác bàn tường tận, không liên quan tới bọn họ.

- Vậy là bàn xong rồi à?

Mọi người nhìn thấy các nhân vật cao tầng đều đã đứng dậy thì ngạc nhiên, không ngờ được mọi chuyện sẽ nhanh như vậy.

- Các ngươi trở lại chờ đi. Chúng ta sẽ chuẩn bị tiến vào núi bất kỳ lúc nào.

Ly Hoa Miêu đeo trường kiếm màu đỏ xoay người nói với đám người.

Người đến từ Xích Hà Thành lập tức vô phấn chấn. Điều này chứng tỏ bọn họ đã đàm phán thành công rồi!

Tần Minh nhìn thấy cách đó không xa có con quạ đen đang bay, thật sự hơi chói mắt. Sau đó, nó đậu xuống một tảng đá nhô lên khỏi mặt tuyết.

Mà ở nơi đó còn có một nữ tử mặc áo khoác lông cừu có mũ trùm đầu. Mái tóc nàng bay phất phới. Nàng cuối cùng lại liếc mắt nhìn về phía hắn.

Con quạ đen mở miệng nói:

- Sao khí tức thằng nhóc kia lại yếu hơn lần trước nhỉ? Không đúng, ta đoán chắc hắn luyện pháp môn che đậy sinh cơ. Chắc bản thân hắn cũng cảm thấy mình quá nổi bật. Ta đã nói hắn không đơn giản rồi. Ngươi rốt cuộc muốn tìm người thích hợp nào nữa? Nếu không ngươi xem người này thế nào?

- Người ta lựa chọn giống như mặt trời rực cháy chờ phá mây mù đen lao ra, nhưng không thích hợp để lộ quá sớm, nếu không sẽ chỉ bị ông trời đố kỵ, sẽ tiễn đi sớm.

Nữ tử nói xong lại liếc nhìn về phía Tần Minh, nói:

- Sau này, ta sẽ tìm người thử hắn xem hắn có thể trở thành một trong những người được lựa chọn không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Vô Cương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook