Chương 27: Cao tầng giằng co
Thần Đồng
18/11/2024
Hứa Nhạc Bình mở miệng:
- Tiểu Tần, ngươi có muốn đi xem thử sao?
- Đám người Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu và Mộc Thanh có đi không?
Tần Minh hỏi. Mặc dù hắn tò mò về dị loại đỉnh cấp trong núi lớn tò mò, nhưng nếu hắn tất nhiên vẫn cân nhắc tới vấn đề an toàn hơn.
Hứa Nhạc Bình nói:
- Bọn họ đi ngang qua đầu thôn chúng ta về hướng đó. Bọn họ nói đã được cao tầng cho phép, chỉ có điều không được tới quá gần thôi.
- Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, đi thôi!
Lưu lão đầu tử lập tức lên tinh thần, tỏ thái độ trước.
Tần Minh cũng không phản đối. Nếu đám người Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu cũng đi, vậy không cần quá lo lắng.
Một lát sau, đoàn người đi ra. Chẳng bao lâu, bọn họ đã đi đến bên ngoài núi lớn. Khu vực này đã sớm xuất hiện rất nhiều người Tân Sinh, bóng người đông nghịt. Tất cả đều đang ngẩng đầu ngóng trông, nóng lòng muốn nhìn thấy cao tầng của Xích Hà Thành ra sân.
Tần Minh nhìn chằm chằm vào con lừa kia và duy trì sự im lặng. Con này không khác nào con săn được trong núi vào mấy ngày hôm trước. Hay là đời sau của nó?
Một con chồn màu trắng ngồi xếp bằng trên lưng lừa giống như cao tăng đắc đạo. Nó yên tĩnh không một tiếng động, thật sự quá bình thản. Đôi mắt sâu sắc có thể hiểu rõ thế sự.
Tần Minh tưởng tượng tới tĩnh hư, che đậy sức sống, lấy Hòa Quang Đồng Trần làm cho mình rất tự nhiên hòa vào trong đám người.
- Tới rồi!
Có người nói nhỏ. Dưới bóng đêm, cuối mặt đất bị phủ kín tuyết trắng xuất hiện một bóng người. Bóng người kia càng lúc càng gần và dần dần hiện ra rõ ràng hơn.
- Đây cao tầng của Xích Hà Thành chúng ta đến à?
Cho dù là những quý tộc kia cũng không thể bình tĩnh. Bọn họ thì thào bàn tán và nhìn ra xa.
Chẳng bao lâu, khu vực này đã không còn tiếng động. Bởi vì đó vẫn là một dị loại.
Nó bước những bước chân mèo tao nhã, không nhanh không chậm tiếp cận, đi tới phía trước vùng núi.
Đây không ngờ là một con Ly Hoa Miêu. Nó có thể dài tới ba thước, nặng chừng mấy chục cân. Nó không phải đi bằng bốn chân mà đứng thẳng đi bộ tới.
Tần Minh có phần cạn lời. Cao tầng dị loại hình như cũng không phải quá hiếm thấy, chính là những sinh vật thường ngày đều có thể nhìn thấy được.
Nhất là Ly Hoa Miêu và chồn trời sinh không hợp. Hai bọn họ ở trong núi có đánh nhau không?
Rất nhiều người đều có suy nghĩ này nhưng không dám mở miệng. Sự căng thẳng duy trì yên tĩnh.
- Ta cho rằng dị loại đỉnh cấp đều tương đương với loại sinh linh như Nguyệt Trùng này...
Lưu lão đầu lẩm bẩm mấy từ không rõ.
Hắn canh gác trong núi lớn mấy chục năm, nghe được quá nhiều truyền thuyết, có sơn chủ khủng khiếp tuyệt luân, có chim lạ sừng sững hai trăm năm không chết, con sau còn huyền bí hơn con trước. Kết quả tất cả đều không xuất hiện.
- Bọn họ sẽ không... phải nội chiến chứ?
Có người phát hiện có điểm khác thường.
Bởi vì, Ly Hoa Miêu bước những bước chân mèo tao nhã và con chồn trên lưng lừa lộ ra bầu không khí giương cung bạt kiếm, rất không hòa thuận, có vẻ như muốn đánh nhau.
Trên mặt tuyết, con Ly Hoa Miêu đứng yên, lưng đeo một thanh trường kiếm màu đỏ cao ngang với chiều cao nó đứng thẳng. Thanh kiếm này đã tự động bắn ra khỏi vỏ khoảng nửa thước. Hào quang màu đỏ nhất thời chiếu sáng khắp nơi. Ánh nắng chiều giống như trong truyền thuyết xuất hiện, nhuộm đỏ cả mặt tuyết gần đó.
Con chồn trắng như tuyết cũng không còn bình tĩnh được nữa. Nó nhảy xuống khỏi lưng lừa, vỗ con vào lừa già bảo con lừa đi ra phía xa chờ.
Bản thân con chồn trắng như tuyết lại đứng ở đó, hai chân trước không khác nào cánh tay của con người, một "tay" chắp sau lưng, một “tay” khác có vòng tràng hạt quấn quanh, đặt ở trước người.
Nó trắng như tuyết. Khi ngẩng đầu nhìn trời có vẻ ung dung xuất trần. Nó chậm rãi lần tràng hạt và tản ra sương trắng mỏng manh ngăn cản mây đỏ đối diện.
Đám người hơi sửng sốt, hai sinh linh này thật sự không phải cùng một phe? Hai bên đang giằng co!
- Một bên trong đó chắc hẳn là nhân loại, chỉ là đi con đường khác nhau, hình thể của nó dần dần không giữ lại hình người.
Có người khẽ nói.
Mọi người ở đây nghe được thì trong lòng không bình tĩnh được nữa. Những con đường đó cách bọn họ rất xa.
Lúc này, bọn họ thậm chí không thể phân biệt được bên nào là con người, bên nào là sinh linh cao cấp trong núi lớn.
Hiện trường có rất nhiều người, trong đó có rất nhiều người tuần núi nghe tin đều chạy đến. Đừng thấy bọn họ canh gác trong những dãy núi trải dài, nhưng bọn họ cũng chỉ ở vòng ngoài, căn bản không có khả năng nhìn thấy dị loại đỉnh cấp. Hôm nay, bọn họ tới đây cũng để mở mang thêm tầm mắt.
Rất nhiều người Tân Sinh của Xích Hà Thành cũng tới, già trẻ đều có. Trong đó có người xuất thân từ quý tộc, có người đến từ tổ chức rất mạnh. Phóng tầm mắt nhìn qua đều là đầu người đông nghịt.
Người Tân Sinh ở các thôn trấn gần đây đều to gan chạy tới xem.
Mà trong rừng rậm đối diện cũng xuất hiện rất nhiều sinh vật, còn đông hơn cả bên này. Trong đó đều là chủng tộc kỳ lạ. Ở trong khu rừng mờ tối, cảnh tượng trông có vẻ đặc biệt khiếp người, hoặc đỏ như lửa, hoặc có sương mù màu tím lượn lờ, lại phát ra âm thanh huyên náo còn lớn hơn tiếng bàn tán bên ngoài.
- Cẩn thận, có lẽ đối diện sẽ gây sự!
Tào Long mở miệng. Trên thân thể cao ba mét của hắn mặc bộ giáp sáng bóng, đồng thời trong tay hắn cũng nắm chặt một cây giáo lớn sắc bén.
- Không phải sắp tiến hành một cuộc đàm phán cuối cùng sao? Lẽ nào hai bên còn muốn đánh nhau?
Có người lộ vẻ nghi ngờ.
Mộc Thanh mặc áo khoác có mũ trùm đầu màu đen che kín người nói:
- Chúng ta không chủ động gây sự, nhưng chỉ cần những dị loại dám vi phạm thì cứ việc đánh là được rồi, cao tầng sẽ gánh trách nhiệm.
Cùng lúc đó, những tổ chức, gia tộc lớn khác của Xích Hà Thành cùng với cao thủ trong tổ tuần núi đều đang truyền âm. Nếu tình hình không ổn, bọn họ cứ việc đấu võ.
- Đã lâu không thấy qua tình cảnh lớn như vậy rồi. Đây là sắp bắt đầu à? Ta nhớ đợt càn quét núi quy mô lớn lần trước là vào ba mươi năm trước đấy.
Lưu lão đầu tử nói với vẻ kích động, tay phải nắm chặt đại khảm đao sau lưng.
Hắn và đám người Tần Minh tới khá muộn nên đứng ở phía sau cùng. Nhưng xét ra, chắc hẳn sẽ tương đối an toàn hơn.
Chẳng qua Tần Minh không dám sơ suất. Nếu người phía bên mình có nhận thức chung và nói ra những lời như vậy, hắn cũng phải chuẩn bị kỹ càng. Hắn nắm lấy cái chùy cán dài trong tay.
Theo bóng dáng to lớn, mạnh mẽ xuất hiện, tất cả sự nóng nảy kia đều bị ép xuống. Bất luận là dị loại trong núi rừng hay người Tân Sinh trên mặt đất đều yên lặng.
Không ai nhìn thấy rõ hắn xuất hiện thế nào, hắn giống như đột ngột đứng ở trong hiện trường giương cung bạt kiếm này.
Hắn phải cao tới mười mét, hình dáng thật sự quá vạm vỡ. Hắn mặc bộ giáp theo phong cách cổ xưa, một tay cầm một cây trường mâu màu đen kèm theo một khí thế mạnh mẽ vô hình trấn áp dị loại ở trong dãy núi, càng còn cho trên thân người Tân Sinh trên tuyết nổi da gà.
Thật may vì khí tức vô hình này của hắn nhanh chóng tiêu tan, nếu không sẽ ép cho tất cả mọi người không thở nổi.
Nam tử này có gương mặt với các góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi. Hình thể của hắn cao lớn như vậy, không ngờ khiến người ta liên tưởng đến con đường linh thần lớn này.
- Đây là nhân vật lớn nào đó của Xích Hà Thành ta à? Sao trước đây ta chưa từng gặp qua?
Có người nghi ngờ hỏi.
Cho dù là Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu hay các thành viên dòng chính bên phía quý tộc đều đang nói chuyện, hỏi thăm nhau. Bởi vì bọn họ cũng chưa từng thấy qua người này.
Bất kể nói thế nào, đây là một nhân loại vô cùng thuần khiết, không thể nào là dị loại.
Nam tử cầm chiến mâu màu đen này hất mái tóc đen lên, trên gương mặt hiện ra hết vẻ kiên nghị. Hắn đứng ở bên cạnh con chồn trắng như tuyết, đối mặt với con Ly Hoa Miêu trắng như tuyết cõng trường kiếm đỏ kia.
Theo hắn đến, trường kiếm màu đỏ kia tự động rút ra khỏi vỏ, ánh sáng giống như ánh nắng chiều nhuộm đỏ khu vực gần đó. Nó phát ra từng tiếng rung khẽ như đang cảnh báo về sự mạnh mẽ và nguy hiểm của người tới.
Một người tuần núi già nói:
- Như vậy lại thấy rõ tình thế rồi. Nam tử vạm vỡ cao mười mét là cao thủ do Xích Hà Thành chúng ta mời tới. Như vậy con chồn... à, Hoàng tiền bối tất nhiên cũng là người bên phía chúng ta. Bởi vì, tiền bối lựa chọn con đường khác nhau mới đổi thành thân người loại khác.
Mọi người không khỏi gật đầu. Ly Hoa Miêu đeo trường kiếm màu đỏ rõ ràng đến từ sâu trong núi lớn.
Ở đó, người khổng lồ cao mười mét và con chồn trắng cao một thước đang lần tràng hạt kia đứng chung một chỗ. Sự chênh lệch quá xa này khiến rất nhiều người đều muốn bàn tán nhưng không dám mở miệng, chỉ có thể ngậm miệng.
- Vệ huynh, Vệ Mặc, chúng ta không gặp đã hai mươi năm. Ngươi đi lại ở trong núi sâu đầm lầy, thường lui tới tu hành ở gần tuyệt địa, ngươi còn khỏe không?
Một giọng nói bình thản vang lên, hơn nữa vô cùng đột ngột. Tất cả mọi người còn chưa nhìn thấy rõ, trong tuyết lại xuất hiện một bóng người.
Đó vẫn là một nam tử nhân loại thoạt nhìn đã ngoài bốn mươi tuổi. Hắn mặc trang phục màu trắng trông vô cùng nho nhã, tuấn tú. Hắn tùy ý đứng đó dường như hòa vào với tuyết.
Hắn đứng ở bên cạnh Ly Hoa Miêu đeo kiếm đỏ, nhìn về phía nam tử nhân loại cao mười mét đối diện.
Lần này, rất nhiều người đứng trong tuyết hoàn toàn bối rối, nghẹn họng nhìn trân trối. Bọn họ thật sự không hiểu bên nào mới là cao tầng và đồng minh của Xích Hà Thành.
Người khổng lồ bị gọi là Vệ Mặc khẽ gật đầu, bộ giáp phát ra ánh sáng màu vàng sậm trên người hắn lập tức phát ra những tiếng leng keng, hắn nói:
- Đúng vậy, hai mươi năm trôi qua, Lăng Hư ngươi cũng già hơn rồi.
Mọi người không hiểu vì sao Vệ Mặc kia nói nam tử mặc trang phục màu trắng già hơn. Hắn không phải đang độ tuổi xuân sao? Xem ra người ở phía trên có tiêu chuẩn phán đoán khác.
Đồng thời, một số người đến từ Xích Hà Thành kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
- Lăng Hư... Hắn là thành chủ!
Đám người Tần Minh, Lưu lão đầu cũng mấy lần run sợ. Chỉ có điều bây giờ bọn họ cuối cùng đã biết rõ bên nào là sinh linh cao cấp trong núi lớn, bên nào là cao tầng của Xích Hà Thành.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nhận thức của rất nhiều người liên tục thay đổi.
Nam tử trung niên mặc trang phục màu trắng nho nhã tên Lăng Hư kia gật đầu nói:
- Ai có thể không già được chứ? Không người nào có thể chống lại năm tháng. Cho dù là sinh linh đỉnh cấp thần bí nhất cũng không được.
Sau đó, hắn nhìn về phía Vệ Mặc nói:
- Ngươi lựa chọn đi sâu vào trong sương đêm, loanh quanh ở bên tuyệt địa vô biên không trở lại nữa sao?
- Đúng!
Vệ Mặc chỉ nói một chữ.
- Ta có thể hiểu được.
Lăng Hư gật đầu.
Rất nhiều người đều lộ ra sắc mặt nghiêm trọng. Có số ít lão già nghe nói qua tên của Vệ Mặc, biết hắn năm đó mạnh mẽ tới mức nào. Ngày xưa cơ thể hắn còn xa mới cao lớn như bây giờ. Hắn đã mở ra biến hóa tầng cao hơn sao?
- Sao hắn đứng ở bên phía dị loại sâu bên trong dãy núi?
Một thiếu niên đến từ Xích Hà Thành không nhịn được hỏi nhỏ trưởng bối bên cạnh.
Lão già kia nói nhỏ:
- Hắn không tìm được đường, không có hy vọng nên đi vào trong bóng đêm mịt mờ vô biên. Cho nên ở trong núi sâu đầm lầy, trong tối đen mờ mịt vô biên có sinh linh cao cấp, có dị loại thần bí chưa chắc đã là quái vật, không chừng năm xưa từng là người đấy!
Sau khi Tần Minh nghe được thì ngơ ngác xuất thần.
- Ngồi xuống nói đi.
Thành chủ Xích Hà Thành Lăng Hư nói và dùng tay ra hiệu mời.
Bốn sinh linh với bốn loại hình thái rất khác nhau đều ngồi ở trên mặt tuyết, bắt đầu tiến hành cuộc đàm phán cuối cùng.
Chẳng qua, mọi người phát hiện ra mình không nghe thấy tiếng của bọn họ.
Đó là cao tầng mật đàm, rõ ràng sẽ không để cho bọn họ nghe được. Có thể để bọn họ ở phía xa yên tĩnh quan sát cũng là cho bọn họ có cơ hội tăng thêm kinh nghiệm rồi.
Có thể nhìn thấy hiện trường cũng không bình yên. Chỗ đó có mây đỏ bốc lên, sương trắng chuyển động. Trang phục, áo giáp, da lông của bốn sinh linh đều đang chấn động mạnh. Giữa hai bên dường như có lực trường vô cùng kinh người.
Thậm chí có thể nhìn thấy Ly Hoa Miêu trực tiếp rút kiếm, ánh sáng màu đỏ chiếu khắp quá chói mắt, giống như một mặt trời đỏ muốn nhô lên khỏi mặt đất.
Mà con chồn máu trắng kia hình như cũng rất tức giận, không có cách nào duy trì được sự bình tĩnh trước đó. Một tay nó lần tràng hạt, một tay vỗ nhẹ xuống mặt tuyết để biểu đạt sự bất mãn.
Ngay lập tức, tất cả mọi người hoảng sợ. Bởi vì bọn họ cảm giác được động đất, rất nhiều tuyết trên mặt đất bị chấn động bay lên giữa không trung.
Rất nhiều người đều nhìn thấy rõ ràng nó chỉ vỗ nhẹ một chưởng, không phải thật sự muốn ra tay.
Chẳng qua, điều này đã thật sự tăng thêm mức độ căng thẳng.
Thậm chí, bởi vì theo các loại dị loại trong rừng rậm phát ra tiếng hô, trong núi lớn lại có mấy sinh linh cao cấp khủng khiếp khác hiện ra.
Có sinh linh đứng ở trên ngọn núi lớn lạnh lùng nhìn xuống. Có con chim vỗ cánh bay lượn trên không trung.
Trong đó có một con trùng đặc biệt nhất. Bởi vì nó quá sáng, soi sáng cả mấy ngọn núi gần đó. Hơn nữa, nó còn đi tới ranh giới của khu vực núi lớn.
- Nguyệt Trùng!
Rất nhiều người kinh ngạc kêu lên.
Chẳng qua so với bên ngoài núi lớn, trong màn đêm kia cũng xuất hiện sinh linh mạnh mẽ. Một con chim lớn màu xanh với ánh sáng rực rỡ chuyển động. Nó chở một bóng dáng mặc áo lông tung bay dừng lại ở trên không trung, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Trùng. Có một khí chất vô cùng phiêu dật xuất trần tản ra, lập tức ngăn chặn khí cơ khủng khiếp của Nguyệt Trùng tản ra.
Tần Minh nhìn bóng dáng trên con chim lớn màu xanh và cảm giác được đầu đau đớn. Nhưng đó không phải vì người này, mà áo lông vũ của người này giống như một tia sét đánh thẳng vào tim hắn, đánh vỡ tiềm thức bị phủ bụi, làm cho hắn lập tức nhìn thấy một số hình ảnh, biết chuyện câu chuyện đẫm máu vào năm mười bốn tuổi.
- Tiểu Tần, ngươi có muốn đi xem thử sao?
- Đám người Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu và Mộc Thanh có đi không?
Tần Minh hỏi. Mặc dù hắn tò mò về dị loại đỉnh cấp trong núi lớn tò mò, nhưng nếu hắn tất nhiên vẫn cân nhắc tới vấn đề an toàn hơn.
Hứa Nhạc Bình nói:
- Bọn họ đi ngang qua đầu thôn chúng ta về hướng đó. Bọn họ nói đã được cao tầng cho phép, chỉ có điều không được tới quá gần thôi.
- Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, đi thôi!
Lưu lão đầu tử lập tức lên tinh thần, tỏ thái độ trước.
Tần Minh cũng không phản đối. Nếu đám người Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu cũng đi, vậy không cần quá lo lắng.
Một lát sau, đoàn người đi ra. Chẳng bao lâu, bọn họ đã đi đến bên ngoài núi lớn. Khu vực này đã sớm xuất hiện rất nhiều người Tân Sinh, bóng người đông nghịt. Tất cả đều đang ngẩng đầu ngóng trông, nóng lòng muốn nhìn thấy cao tầng của Xích Hà Thành ra sân.
Tần Minh nhìn chằm chằm vào con lừa kia và duy trì sự im lặng. Con này không khác nào con săn được trong núi vào mấy ngày hôm trước. Hay là đời sau của nó?
Một con chồn màu trắng ngồi xếp bằng trên lưng lừa giống như cao tăng đắc đạo. Nó yên tĩnh không một tiếng động, thật sự quá bình thản. Đôi mắt sâu sắc có thể hiểu rõ thế sự.
Tần Minh tưởng tượng tới tĩnh hư, che đậy sức sống, lấy Hòa Quang Đồng Trần làm cho mình rất tự nhiên hòa vào trong đám người.
- Tới rồi!
Có người nói nhỏ. Dưới bóng đêm, cuối mặt đất bị phủ kín tuyết trắng xuất hiện một bóng người. Bóng người kia càng lúc càng gần và dần dần hiện ra rõ ràng hơn.
- Đây cao tầng của Xích Hà Thành chúng ta đến à?
Cho dù là những quý tộc kia cũng không thể bình tĩnh. Bọn họ thì thào bàn tán và nhìn ra xa.
Chẳng bao lâu, khu vực này đã không còn tiếng động. Bởi vì đó vẫn là một dị loại.
Nó bước những bước chân mèo tao nhã, không nhanh không chậm tiếp cận, đi tới phía trước vùng núi.
Đây không ngờ là một con Ly Hoa Miêu. Nó có thể dài tới ba thước, nặng chừng mấy chục cân. Nó không phải đi bằng bốn chân mà đứng thẳng đi bộ tới.
Tần Minh có phần cạn lời. Cao tầng dị loại hình như cũng không phải quá hiếm thấy, chính là những sinh vật thường ngày đều có thể nhìn thấy được.
Nhất là Ly Hoa Miêu và chồn trời sinh không hợp. Hai bọn họ ở trong núi có đánh nhau không?
Rất nhiều người đều có suy nghĩ này nhưng không dám mở miệng. Sự căng thẳng duy trì yên tĩnh.
- Ta cho rằng dị loại đỉnh cấp đều tương đương với loại sinh linh như Nguyệt Trùng này...
Lưu lão đầu lẩm bẩm mấy từ không rõ.
Hắn canh gác trong núi lớn mấy chục năm, nghe được quá nhiều truyền thuyết, có sơn chủ khủng khiếp tuyệt luân, có chim lạ sừng sững hai trăm năm không chết, con sau còn huyền bí hơn con trước. Kết quả tất cả đều không xuất hiện.
- Bọn họ sẽ không... phải nội chiến chứ?
Có người phát hiện có điểm khác thường.
Bởi vì, Ly Hoa Miêu bước những bước chân mèo tao nhã và con chồn trên lưng lừa lộ ra bầu không khí giương cung bạt kiếm, rất không hòa thuận, có vẻ như muốn đánh nhau.
Trên mặt tuyết, con Ly Hoa Miêu đứng yên, lưng đeo một thanh trường kiếm màu đỏ cao ngang với chiều cao nó đứng thẳng. Thanh kiếm này đã tự động bắn ra khỏi vỏ khoảng nửa thước. Hào quang màu đỏ nhất thời chiếu sáng khắp nơi. Ánh nắng chiều giống như trong truyền thuyết xuất hiện, nhuộm đỏ cả mặt tuyết gần đó.
Con chồn trắng như tuyết cũng không còn bình tĩnh được nữa. Nó nhảy xuống khỏi lưng lừa, vỗ con vào lừa già bảo con lừa đi ra phía xa chờ.
Bản thân con chồn trắng như tuyết lại đứng ở đó, hai chân trước không khác nào cánh tay của con người, một "tay" chắp sau lưng, một “tay” khác có vòng tràng hạt quấn quanh, đặt ở trước người.
Nó trắng như tuyết. Khi ngẩng đầu nhìn trời có vẻ ung dung xuất trần. Nó chậm rãi lần tràng hạt và tản ra sương trắng mỏng manh ngăn cản mây đỏ đối diện.
Đám người hơi sửng sốt, hai sinh linh này thật sự không phải cùng một phe? Hai bên đang giằng co!
- Một bên trong đó chắc hẳn là nhân loại, chỉ là đi con đường khác nhau, hình thể của nó dần dần không giữ lại hình người.
Có người khẽ nói.
Mọi người ở đây nghe được thì trong lòng không bình tĩnh được nữa. Những con đường đó cách bọn họ rất xa.
Lúc này, bọn họ thậm chí không thể phân biệt được bên nào là con người, bên nào là sinh linh cao cấp trong núi lớn.
Hiện trường có rất nhiều người, trong đó có rất nhiều người tuần núi nghe tin đều chạy đến. Đừng thấy bọn họ canh gác trong những dãy núi trải dài, nhưng bọn họ cũng chỉ ở vòng ngoài, căn bản không có khả năng nhìn thấy dị loại đỉnh cấp. Hôm nay, bọn họ tới đây cũng để mở mang thêm tầm mắt.
Rất nhiều người Tân Sinh của Xích Hà Thành cũng tới, già trẻ đều có. Trong đó có người xuất thân từ quý tộc, có người đến từ tổ chức rất mạnh. Phóng tầm mắt nhìn qua đều là đầu người đông nghịt.
Người Tân Sinh ở các thôn trấn gần đây đều to gan chạy tới xem.
Mà trong rừng rậm đối diện cũng xuất hiện rất nhiều sinh vật, còn đông hơn cả bên này. Trong đó đều là chủng tộc kỳ lạ. Ở trong khu rừng mờ tối, cảnh tượng trông có vẻ đặc biệt khiếp người, hoặc đỏ như lửa, hoặc có sương mù màu tím lượn lờ, lại phát ra âm thanh huyên náo còn lớn hơn tiếng bàn tán bên ngoài.
- Cẩn thận, có lẽ đối diện sẽ gây sự!
Tào Long mở miệng. Trên thân thể cao ba mét của hắn mặc bộ giáp sáng bóng, đồng thời trong tay hắn cũng nắm chặt một cây giáo lớn sắc bén.
- Không phải sắp tiến hành một cuộc đàm phán cuối cùng sao? Lẽ nào hai bên còn muốn đánh nhau?
Có người lộ vẻ nghi ngờ.
Mộc Thanh mặc áo khoác có mũ trùm đầu màu đen che kín người nói:
- Chúng ta không chủ động gây sự, nhưng chỉ cần những dị loại dám vi phạm thì cứ việc đánh là được rồi, cao tầng sẽ gánh trách nhiệm.
Cùng lúc đó, những tổ chức, gia tộc lớn khác của Xích Hà Thành cùng với cao thủ trong tổ tuần núi đều đang truyền âm. Nếu tình hình không ổn, bọn họ cứ việc đấu võ.
- Đã lâu không thấy qua tình cảnh lớn như vậy rồi. Đây là sắp bắt đầu à? Ta nhớ đợt càn quét núi quy mô lớn lần trước là vào ba mươi năm trước đấy.
Lưu lão đầu tử nói với vẻ kích động, tay phải nắm chặt đại khảm đao sau lưng.
Hắn và đám người Tần Minh tới khá muộn nên đứng ở phía sau cùng. Nhưng xét ra, chắc hẳn sẽ tương đối an toàn hơn.
Chẳng qua Tần Minh không dám sơ suất. Nếu người phía bên mình có nhận thức chung và nói ra những lời như vậy, hắn cũng phải chuẩn bị kỹ càng. Hắn nắm lấy cái chùy cán dài trong tay.
Theo bóng dáng to lớn, mạnh mẽ xuất hiện, tất cả sự nóng nảy kia đều bị ép xuống. Bất luận là dị loại trong núi rừng hay người Tân Sinh trên mặt đất đều yên lặng.
Không ai nhìn thấy rõ hắn xuất hiện thế nào, hắn giống như đột ngột đứng ở trong hiện trường giương cung bạt kiếm này.
Hắn phải cao tới mười mét, hình dáng thật sự quá vạm vỡ. Hắn mặc bộ giáp theo phong cách cổ xưa, một tay cầm một cây trường mâu màu đen kèm theo một khí thế mạnh mẽ vô hình trấn áp dị loại ở trong dãy núi, càng còn cho trên thân người Tân Sinh trên tuyết nổi da gà.
Thật may vì khí tức vô hình này của hắn nhanh chóng tiêu tan, nếu không sẽ ép cho tất cả mọi người không thở nổi.
Nam tử này có gương mặt với các góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi. Hình thể của hắn cao lớn như vậy, không ngờ khiến người ta liên tưởng đến con đường linh thần lớn này.
- Đây là nhân vật lớn nào đó của Xích Hà Thành ta à? Sao trước đây ta chưa từng gặp qua?
Có người nghi ngờ hỏi.
Cho dù là Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu hay các thành viên dòng chính bên phía quý tộc đều đang nói chuyện, hỏi thăm nhau. Bởi vì bọn họ cũng chưa từng thấy qua người này.
Bất kể nói thế nào, đây là một nhân loại vô cùng thuần khiết, không thể nào là dị loại.
Nam tử cầm chiến mâu màu đen này hất mái tóc đen lên, trên gương mặt hiện ra hết vẻ kiên nghị. Hắn đứng ở bên cạnh con chồn trắng như tuyết, đối mặt với con Ly Hoa Miêu trắng như tuyết cõng trường kiếm đỏ kia.
Theo hắn đến, trường kiếm màu đỏ kia tự động rút ra khỏi vỏ, ánh sáng giống như ánh nắng chiều nhuộm đỏ khu vực gần đó. Nó phát ra từng tiếng rung khẽ như đang cảnh báo về sự mạnh mẽ và nguy hiểm của người tới.
Một người tuần núi già nói:
- Như vậy lại thấy rõ tình thế rồi. Nam tử vạm vỡ cao mười mét là cao thủ do Xích Hà Thành chúng ta mời tới. Như vậy con chồn... à, Hoàng tiền bối tất nhiên cũng là người bên phía chúng ta. Bởi vì, tiền bối lựa chọn con đường khác nhau mới đổi thành thân người loại khác.
Mọi người không khỏi gật đầu. Ly Hoa Miêu đeo trường kiếm màu đỏ rõ ràng đến từ sâu trong núi lớn.
Ở đó, người khổng lồ cao mười mét và con chồn trắng cao một thước đang lần tràng hạt kia đứng chung một chỗ. Sự chênh lệch quá xa này khiến rất nhiều người đều muốn bàn tán nhưng không dám mở miệng, chỉ có thể ngậm miệng.
- Vệ huynh, Vệ Mặc, chúng ta không gặp đã hai mươi năm. Ngươi đi lại ở trong núi sâu đầm lầy, thường lui tới tu hành ở gần tuyệt địa, ngươi còn khỏe không?
Một giọng nói bình thản vang lên, hơn nữa vô cùng đột ngột. Tất cả mọi người còn chưa nhìn thấy rõ, trong tuyết lại xuất hiện một bóng người.
Đó vẫn là một nam tử nhân loại thoạt nhìn đã ngoài bốn mươi tuổi. Hắn mặc trang phục màu trắng trông vô cùng nho nhã, tuấn tú. Hắn tùy ý đứng đó dường như hòa vào với tuyết.
Hắn đứng ở bên cạnh Ly Hoa Miêu đeo kiếm đỏ, nhìn về phía nam tử nhân loại cao mười mét đối diện.
Lần này, rất nhiều người đứng trong tuyết hoàn toàn bối rối, nghẹn họng nhìn trân trối. Bọn họ thật sự không hiểu bên nào mới là cao tầng và đồng minh của Xích Hà Thành.
Người khổng lồ bị gọi là Vệ Mặc khẽ gật đầu, bộ giáp phát ra ánh sáng màu vàng sậm trên người hắn lập tức phát ra những tiếng leng keng, hắn nói:
- Đúng vậy, hai mươi năm trôi qua, Lăng Hư ngươi cũng già hơn rồi.
Mọi người không hiểu vì sao Vệ Mặc kia nói nam tử mặc trang phục màu trắng già hơn. Hắn không phải đang độ tuổi xuân sao? Xem ra người ở phía trên có tiêu chuẩn phán đoán khác.
Đồng thời, một số người đến từ Xích Hà Thành kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
- Lăng Hư... Hắn là thành chủ!
Đám người Tần Minh, Lưu lão đầu cũng mấy lần run sợ. Chỉ có điều bây giờ bọn họ cuối cùng đã biết rõ bên nào là sinh linh cao cấp trong núi lớn, bên nào là cao tầng của Xích Hà Thành.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nhận thức của rất nhiều người liên tục thay đổi.
Nam tử trung niên mặc trang phục màu trắng nho nhã tên Lăng Hư kia gật đầu nói:
- Ai có thể không già được chứ? Không người nào có thể chống lại năm tháng. Cho dù là sinh linh đỉnh cấp thần bí nhất cũng không được.
Sau đó, hắn nhìn về phía Vệ Mặc nói:
- Ngươi lựa chọn đi sâu vào trong sương đêm, loanh quanh ở bên tuyệt địa vô biên không trở lại nữa sao?
- Đúng!
Vệ Mặc chỉ nói một chữ.
- Ta có thể hiểu được.
Lăng Hư gật đầu.
Rất nhiều người đều lộ ra sắc mặt nghiêm trọng. Có số ít lão già nghe nói qua tên của Vệ Mặc, biết hắn năm đó mạnh mẽ tới mức nào. Ngày xưa cơ thể hắn còn xa mới cao lớn như bây giờ. Hắn đã mở ra biến hóa tầng cao hơn sao?
- Sao hắn đứng ở bên phía dị loại sâu bên trong dãy núi?
Một thiếu niên đến từ Xích Hà Thành không nhịn được hỏi nhỏ trưởng bối bên cạnh.
Lão già kia nói nhỏ:
- Hắn không tìm được đường, không có hy vọng nên đi vào trong bóng đêm mịt mờ vô biên. Cho nên ở trong núi sâu đầm lầy, trong tối đen mờ mịt vô biên có sinh linh cao cấp, có dị loại thần bí chưa chắc đã là quái vật, không chừng năm xưa từng là người đấy!
Sau khi Tần Minh nghe được thì ngơ ngác xuất thần.
- Ngồi xuống nói đi.
Thành chủ Xích Hà Thành Lăng Hư nói và dùng tay ra hiệu mời.
Bốn sinh linh với bốn loại hình thái rất khác nhau đều ngồi ở trên mặt tuyết, bắt đầu tiến hành cuộc đàm phán cuối cùng.
Chẳng qua, mọi người phát hiện ra mình không nghe thấy tiếng của bọn họ.
Đó là cao tầng mật đàm, rõ ràng sẽ không để cho bọn họ nghe được. Có thể để bọn họ ở phía xa yên tĩnh quan sát cũng là cho bọn họ có cơ hội tăng thêm kinh nghiệm rồi.
Có thể nhìn thấy hiện trường cũng không bình yên. Chỗ đó có mây đỏ bốc lên, sương trắng chuyển động. Trang phục, áo giáp, da lông của bốn sinh linh đều đang chấn động mạnh. Giữa hai bên dường như có lực trường vô cùng kinh người.
Thậm chí có thể nhìn thấy Ly Hoa Miêu trực tiếp rút kiếm, ánh sáng màu đỏ chiếu khắp quá chói mắt, giống như một mặt trời đỏ muốn nhô lên khỏi mặt đất.
Mà con chồn máu trắng kia hình như cũng rất tức giận, không có cách nào duy trì được sự bình tĩnh trước đó. Một tay nó lần tràng hạt, một tay vỗ nhẹ xuống mặt tuyết để biểu đạt sự bất mãn.
Ngay lập tức, tất cả mọi người hoảng sợ. Bởi vì bọn họ cảm giác được động đất, rất nhiều tuyết trên mặt đất bị chấn động bay lên giữa không trung.
Rất nhiều người đều nhìn thấy rõ ràng nó chỉ vỗ nhẹ một chưởng, không phải thật sự muốn ra tay.
Chẳng qua, điều này đã thật sự tăng thêm mức độ căng thẳng.
Thậm chí, bởi vì theo các loại dị loại trong rừng rậm phát ra tiếng hô, trong núi lớn lại có mấy sinh linh cao cấp khủng khiếp khác hiện ra.
Có sinh linh đứng ở trên ngọn núi lớn lạnh lùng nhìn xuống. Có con chim vỗ cánh bay lượn trên không trung.
Trong đó có một con trùng đặc biệt nhất. Bởi vì nó quá sáng, soi sáng cả mấy ngọn núi gần đó. Hơn nữa, nó còn đi tới ranh giới của khu vực núi lớn.
- Nguyệt Trùng!
Rất nhiều người kinh ngạc kêu lên.
Chẳng qua so với bên ngoài núi lớn, trong màn đêm kia cũng xuất hiện sinh linh mạnh mẽ. Một con chim lớn màu xanh với ánh sáng rực rỡ chuyển động. Nó chở một bóng dáng mặc áo lông tung bay dừng lại ở trên không trung, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Trùng. Có một khí chất vô cùng phiêu dật xuất trần tản ra, lập tức ngăn chặn khí cơ khủng khiếp của Nguyệt Trùng tản ra.
Tần Minh nhìn bóng dáng trên con chim lớn màu xanh và cảm giác được đầu đau đớn. Nhưng đó không phải vì người này, mà áo lông vũ của người này giống như một tia sét đánh thẳng vào tim hắn, đánh vỡ tiềm thức bị phủ bụi, làm cho hắn lập tức nhìn thấy một số hình ảnh, biết chuyện câu chuyện đẫm máu vào năm mười bốn tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.