Chương 16: Tiêu diệt kẻ địch
Thần Đồng
17/10/2024
Tuyết Viên bị chém một đao thành hai đoạn. Cảnh tượng này khiến Thiệu Thừa Phong và Phùng Dịch An sợ tới mức trong lòng ớn lạnh. Bọn họ bất giác lùi lại, nghi ngờ tổ trưởng có thể thật sự đối phó được với hắn không?
Sắc mặt Phó Ân Đào thoáng biến đổi, nhưng sức tấn công vẫn không bị ảnh hưởng. Hắn nhân lúc Tần Minh nghiêng người né tránh Tuyết Viên và để lộ ra sơ hở, trường đao sáng như tuyết chém qua gió tuyết, lao nhanh về phía trước với lực lượng lớn không gì sánh được.
Tần Minh dường như đã sớm đoán được, tay trái cầm thương chắn phía sau, dùng dáng lẽ cõng thương quay lưng về phía Phó Ân Đào. Tiếp đó, Tần Minh tung người nhảy lên, mượn lực chém mạnh mẽ của Phó Ân Đào lên thân thương để lao nhanh về phía trước.
Người bình thường không dám làm như thế. Bởi vì cho dù không bị lập tức chém chết, cũng sẽ bị loại lực chém mạnh mẽ này làm cho bị thương, thậm chí lớn hơn thì ho ra máu.
Tần Minh không ngại, tung người đến gần mục tiêu.
Người tuần núi có vóc dáng to khỏe kia cảm giác lông tóc dựng ngược. Đối phương lao về phía hắn giống như con thú lớn trong núi đầy hung hăng và mạnh mẽ. Sau đó, ánh đao sáng như tuyết trực tiếp cắt qua.
Hắn lập tức vung đao phản kích, muốn đánh vào đao của đối phương. Nhưng hắn lập tức cảm giác mình sắp không nắm chắc được chuôi đao, lực lượng của đối phương quá mạnh.
Sau hai lần va chạm ngắn ngủi, phần thịt mềm trên năm ngón tay của hắn đều bị toác ra, máu chảy dài nhuộm đỏ cả chuôi đao. Hắn đã không còn sức cầm đao nữa.
Phụt!
Ở dưới Hỏa Tuyền chiếu xuống, một ánh đao sáng ngời lóe lên. Đầu của hắn bị chém bay ra ngoài, cơ thể mới bịch một tiếng ngã xuống đất.
Tần Minh bỗng nhiên xoay người. Hắn lấy thương sắt ngăn cản trường đao của Phó Ân Đào, lại đằng đằng sát khí nhìn về phía Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong.
Trong lòng hai người phía sau hoảng sợ. Thường ngày, bọn họ cũng là người rất tàn nhẫn, không dễ đụng vào, tâm tư giống như sài lang, nham hiểm ác độc lại có thủ đoạn. Nhưng người thiếu niên trước mắt này quá hung hãn, không nói câu nào đã bắt đầu giết người khiến bọn họ sợ hãi.
Trong lòng Phó Ân Đào cũng bị ám ảnh. Thiếu niên Tân Sinh lần thứ hai này cho áp lực của hắn rất lớn. Mỗi thương mỗi đao đều khiến cánh tay của hắn chấn động tới mức tê dại.
Lúc này, hắn rất muốn dứt áo ra đi, trốn vào sâu bên trong núi rừng tối tăm. Nhưng hắn sợ mình vừa quay lưng về phía đối phương, sẽ gặp phải một sát thủ trí mạng.
Tần Minh mở miệng:
- Cứ điểm trên núi có tổng cộng bảy cái đầu chờ chém. Bây giờ đã chém xuống bốn cái, chỉ còn lại ba người các ngươi.
Phó Ân Đào sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên thâm trầm. Thiếu niên này tính cả Kim Ngao, Tuyết Viên và năm người bọn họ cùng một chỗ. Đây là xem bọn họ cùng cấp với hai súc sinh à?
Thiệu Thừa Phong, Phùng Dịch An đều nắm chặt thương sắt và trường đao. Nếu như thường ngày dám có người khinh thường bọn họ như vậy, đơn giản là không biết viết chữ chết thế nào.
Tần Minh muốn kích thích bọn họ nổi điên. Bởi vì hắn cảm giác ba người đã sợ đánh, có ý nghĩ chạy trốn. Hắn sợ không đuổi kịp Phó Ân Đào đã Tân Sinh lần thứ hai.
Quả nhiên, ám ảnh trong lòng Phó Ân Đào vừa xuất hiện đã bị lời kích thích này đánh tan. Ở khu vực này, cho dù là những tổ trưởng lâu năm của tổ tuần núi khác cũng không dám sỉ nhục hắn như thế.
Phó Ân Đào tích lũy nhiều năm như vậy, có hi vọng nâng cao một bước, đã sắp chạm tới ngưỡng cửa.
- Hắn là Tần Minh ở Song Thụ Thôn kia à?
Phó Ân Đào hỏi hai người phía sau.
Trước đây, khi bọn họ bàn luận về Huyết Trúc Lâm, Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong đã từng nhắc tới Tần Minh. Bọn họ muốn lợi dụng thiếu niên nắm giữ căn cơ hoàng kim này đi dò đường, thuận tiện diệt trừ.
- Là hắn.
Phùng Dịch An với bộ râu quai nón gật đầu.
Sau khi Phó Ân Đào gật đầu thì lạnh lùng nói:
- Được, sau này chúng ta sẽ huyết tẩy Song Thụ Thôn, nam nữ già trẻ không chừa một tên. Đặc biệt là sau khi hành động càn quét núi bắt đầu, trong núi sâu ngẫu nhiên xông ra một con hung thú ngoài dự đoán tàn sát thôn cũng xem như bình thường.
Hắn cười rất lạnh giống như kèm theo mùi máu. Hắn cũng chậm rãi vung trường đao lên.
Tần Minh không bị chọc giận. Hắn chỉ muốn kích động cảm xúc của đối phương. Như vậy, đối phương sẽ nhất thời không mất đi dũng khí đánh một trận mà bỏ chạy.
Hắn lại thêm một cây đuốc, nói:
- Những lời ta mới vừa nói các ngươi không đúng sao? Bên Xích Hà Thành phát bổng lộc cao cho các ngươi, người dân trong thôn cũng kính trọng và ngưỡng mộ các ngươi, tình nguyện Hỏa Điền giảm sản lượng cũng muốn giúp tổ tuần núi trồng Hắc Nguyệt. Còn các ngươi làm thế nào? Tát ao bắt cá, bóc lột thậm tệ, hận không thể một ngụm nuốt sạch tất cả linh tính trong Hỏa Tuyền, không quan tâm năm sau xuất hiện nạn đói sẽ chết đói bao nhiêu người. Các ngươi còn tùy ý giết chết những người dân vô tội trong thôn để tiến hành uy hiếp và trấn áp. Ở trong mắt các ngươi, mạng của những người này còn không bằng một con hoẵng, thua xa Kim Ngao các ngươi nuôi. Các ngươi còn có nhân tính, lòng người nữa sao? Ta đặt các ngươi ngang với Kim Ngao và Tuyết Viên thì có gì sai chứ? Các ngươi còn nguy hại hơn chúng nhiều. Ta suy nghĩ tới lão tổ trưởng của tổ tuần núi đã qua đời, còn có những người tuần núi có trách nhiệm của tổ khác, các ngươi căn bản không xứng được ngang hàng với cùng bọn họ.
Tần Minh bình tĩnh nói, giọng nói không sục sôi, không phẫn nộ, thậm chí còn không cao giọng.
Nhưng điều này lại làm cho bàn tay Phó Ân Đào cầm đao hiện lên gân xanh. Hắn không nói lời nào, chủ động ép qua.
Ngay cả Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong cũng trở nên đằng đằng sát khí, hận không thể lập tức giết chết thiếu niên đang bình tĩnh nói ra những lời đâm thẳng vào tim bọn họ.
Tần Minh công kích trước. Một tay hắn nắm chặt thương sắt khá nặng nề nhưng có thể dễ dàng khống chế. Mũi thương sắc bén đâm ra từng tàn ảnh, cuốn những bông tuyết giống như lông ngỗng bay đầy trời. Vào lúc Phó Ân Đào nghiêng đầu tránh né, mũi thương đâm xuyên qua một gốc cây Lạc Diệp Tùng lớn bằng miệng chén phía sau hắn. Tần Minh nắm chặt thân thương lắc mạnh. Thân cây lại gãy rắc một tiếng.
Ngay sau đó, con dao đốn củi trong tay hắn cũng tiện thể chém ra.
Ngay lập tức, giữa hai người hiện ra từng ánh đao khiến cuộc tranh đấu trở nên cực kỳ nguy hiểm. Bọn họ đi qua nơi nào, cả mảng cây rừng lớn ngã xuống, lực phá hoại kinh người.
Khi bọn họ đánh đến gần Hỏa Tuyền, ầm một tiếng, một căn nhà gỗ rất lớn nổ nát trong ánh đao của bọn họ.
Phó Ân Đào cao gần hai mét vốn có cảm giác áp bách. Nhưng bây giờ, hắn lại há miệng thở dốc. Không ngờ cuộn lại tóc dài ở sương trắng bốc lên. Trong lòng hắn kinh ngạc, bản thân cũng vô cùng mệt mỏi, cánh tay bị chấn động tới mức tê dại. Nhưng đối phương vẫn dũng mãnh như vậy.
Nếu không phải tốc độ của hắn đủ nhanh, hắn tất nhiên đã thất bại và bị giết từ lâu.
Hắn phát hiện ra tốc độ của đối phương hình như có vấn đề và biết được ưu thế của bản thân. Mà vào lúc này, cơ hội hắn chờ đợi đã đến. Nhân lúc Tần Minh ra thương, Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong đã vung đao. Hai người phát ra tất cả lực lượng và đột nhiên ra tay.
- Keng!
Tiếng đao thương và chạm vang lên chói tai. Tần Minh sử dụng dao đốn củi chặn lại thương sắt của Thiệu Thừa Phong, lại nhanh chóng sử dụng sống dao đẩy trường đao của Phùng Dịch An ra.
Vào giây phút này, Phó Ân Đào giống như một con hổ con lang hình người vô cùng hung hăng và mạnh mẽ. Tóc hắn tung bay ở trong gió tuyết, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ sắc bén, hai tay nắm trường đao chém xuống từng đao, cố gắng dốc sức ra tay.
Hắn phát hiện, lúc một tay Tần Minh nắm chặt thương sắt đối đầu sẽ không có sức lực lớn như trước, hình như sắp bị áp chế.
Hắn quát to:
- Dùng hết sức lực bao vây tấn công hắn!
Tần Minh lấy dao đốn củi đối phó với hai người khác, tay trái cầm thương sắt bị áp chế bởi Phó Ân Đào liên tục vung đao chém xuống, thoạt nhìn tràn ngập nguy cơ.
Thậm chí có mấy lần đối địch một cách nguy hiểm, hắn lựa chọn đấu pháp lưỡng bại câu thương. Mặc cho trường đao của Phó Ân Đào bổ tới, mũi thương của hắn vẫn đâm về phía trước, ép đối phương phải lùi về phía sau.
Phó Ân Đào lộ ra vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc. So về sự ngoan độc, hắn chưa từng sợ ai. Hắn bỗng nhiên nhảy về phía trước, chỉ lo tránh chỗ hiểm trên nửa người trên, vung trường đao sáng như tuyết chém về phía chỗ Tần Minh đứng.
Cùng lúc đó, trên mặt Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong đều lộ ra nụ cười dữ tợn, phối hợp ăn ý, chặn lại tất cả đường lui của Tần Minh. Trường đao và thương sắt của bọn họ cũng lên, làm cho con dao đốn củi trong tay Tần Minh chỉ có thể đón đỡ những đòn tấn công của bọn họ.
Tần Minh không có cách nào lùi về phía sau, cũng không kịp né tránh trường đao của Phó Ân Đào ở phía trước. Lúc này, hắn không hề do dự, lựa chọn xông về phía trước với tốc độ rất nhanh, đã không kịp nâng trường thương lên, quỹ tích của mũi thương không thay đổi, vù một tiếng đâm vào bắp đùi của Phó Ân Đào và hoàn toàn xuyên qua.
Tuy cơ mặt Phó Ân Đào giật giật nhưng càng lộ vẻ lạnh lùng tàn khốc hơn. Hậu quả của việc dùng vết thương đổi vết thương như vậy, hắn chỉ bị thương một chân. Hắn ở giữa không trung chém trường đao xuống lại có thể chém dọc đối phương ra thành hai mảnh.
Vào thời điểm quan trọng, con dao đốn củi trong tay phải của Tần Minh vẫn đang phải đối phó với hai người khác. Hắn ném thương sắt vào giơ cánh tay trái lên, cố chống lại trường đao sắc bén kia.
Phó Ân Đào khinh thường cười lạnh. Nếu như vậy, cả tay lẫn người hắn sẽ đều bị chém đứt.
Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong cũng mỉm cười. Không ai hiểu rõ hơn bọn họ, tổ trưởng cao hai mét đứng bổ xuống một đao khủng khiếp tới mức nào. Bọn họ dường như đã thấy được cảnh tượng vô cùng đẫm máu.
Nhưng một tiếng keng chấn động vang lên, kèm theo tiếng kim loại ma sát vô cùng chói tai, chuyện hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của bọn họ.
Tay áo khoác của Tần Minh bị đánh nát, lộ ra hộ giáp dành riêng cho thành viên của tổ tuần núi. Hơn nữa, hắn mặc không chỉ một lớp.
Mặc dù hộ giáp này không hoàn mỹ bằng của tổ trưởng Phó Ân Đào, nhưng Tần Minh khoác ba lớp cũng đủ ngăn cản một đao này rồi.
Nếu không phải ngại quá cồng kềnh, Tần Minh có thể sẽ mặc hộ giáp của cả bốn người đã bị giết chết ở dưới chân núi.
Bịch một tiếng. Sau khi Phó Ân Đào từ giữa không trung hạ xuống, bước chân lảo đảo. Bắp đùi của hắn bị thương sắt đâm xuyên qua còn chưa rút ra. Chỗ đó vẫn máu chảy như rót khiến hắn đứng không vững.
Phùng Dịch An xoay người rời đi, hoàn toàn không do dự, rất quyết đoán. Hắn biết tất cả tổ tuần núi đại khái đều bị diệt sạch.
Thiệu Thừa Phong cũng ý thức được thiếu niên này vừa rồi có dấu hiệu suy yếu chẳng qua là do hắn cố tình giả vờ. Hắn lập tức chạy thoát thân.
Tần Minh nhặt một thanh thương sắt trên mặt đất và nhảy lên, ở giữa không trung ném mạnh. Ở trong khoảng cách gần như vậy, có thể nói là trăm phát trăm trúng. Thanh thương sắt bay cực nhanh ra ngoài, từ trên cao lao xuống dưới, vù một tiếng xuyên qua sau lưng Phùng Dịch An và ghim chặt hắn xuống mặt đất!
- A...
Hắn đau đớn kêu to nhưng nhất thời không chết được, giãy giụa lại không thoát được.
Tần Minh rơi xuống đất, trong chớp mắt đã đuổi theo một người khác. Tuy tốc độ của hắn không nhanh bằng Phó Ân Đào nhưng muốn đuổi theo Thiệu Thừa Phong lại quá dễ dàng.
Thiệu Thừa Phong không thể khoanh tay chịu chết. Hắn xoay người vung vẩy thương sắt phản kháng kịch liệt. Nhưng tất cả chỉ là vô ích. Hắn bị Tần Minh vung đao chém cánh tay phải.
Thương sắt rơi xuống đất theo. Tần Minh nhặt nó lên, sau đó không hề nương tay cũng ghim Thiệu Thừa Phong ở tại chỗ. Trong thoáng chốc, chỗ đó đã có vết máu loang lổ.
Tần Minh đứng ở đó, nó:
- Nếu các ngươi không trốn mà ở đây liều mạng đánh một trận sinh tử, ta nghĩ ta chắc hẳn đã giải quyết các ngươi từ lâu rồi. Trong quá trình vừa rồi, ta không thể không phân tâm, sợ có người trong các ngươi chạy trốn. Cho dù chỉ cần một người chạy thoát, cũng có nghĩa là hành động lần này của ta thất bại.
- Ngươi...
Phó Ân Đào dùng trường đao chống xuống đất, tức giận đến mức suýt nữa phun ra máu. Phó Ân Đào cho rằng hắn đang nói ra những lời ngông cuồng.
- Trong dưới tình huống ta phân tâm, đánh với các ngươi quả thật khiến ta tốn sức. Chẳng qua ta vừa Tân Sinh không bao lâu, chuyện này có thể hiểu được.
Tần Minh nhớ lại dưới quá trình chiến đấu.
- Cái gì?
Sắc mặt Phó Ân Đào đờ ra, trong lòng run rẩy. Hắn không tin đối phương vừa trở thành người Tân Sinh, hắn cũng không thể tiếp nhận được sự thực này.
- Ngươi quả nhiên còn chưa Tân Sinh lần thứ hai.
Phùng Dịch An phun ra một búng bọt máu và ở đó cười thảm. Hắn biết mình hoàn toàn xong rồi. Mình cuối cùng lại gặp phải một tên quái vật không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Sắc mặt Phó Ân Đào thoáng biến đổi, nhưng sức tấn công vẫn không bị ảnh hưởng. Hắn nhân lúc Tần Minh nghiêng người né tránh Tuyết Viên và để lộ ra sơ hở, trường đao sáng như tuyết chém qua gió tuyết, lao nhanh về phía trước với lực lượng lớn không gì sánh được.
Tần Minh dường như đã sớm đoán được, tay trái cầm thương chắn phía sau, dùng dáng lẽ cõng thương quay lưng về phía Phó Ân Đào. Tiếp đó, Tần Minh tung người nhảy lên, mượn lực chém mạnh mẽ của Phó Ân Đào lên thân thương để lao nhanh về phía trước.
Người bình thường không dám làm như thế. Bởi vì cho dù không bị lập tức chém chết, cũng sẽ bị loại lực chém mạnh mẽ này làm cho bị thương, thậm chí lớn hơn thì ho ra máu.
Tần Minh không ngại, tung người đến gần mục tiêu.
Người tuần núi có vóc dáng to khỏe kia cảm giác lông tóc dựng ngược. Đối phương lao về phía hắn giống như con thú lớn trong núi đầy hung hăng và mạnh mẽ. Sau đó, ánh đao sáng như tuyết trực tiếp cắt qua.
Hắn lập tức vung đao phản kích, muốn đánh vào đao của đối phương. Nhưng hắn lập tức cảm giác mình sắp không nắm chắc được chuôi đao, lực lượng của đối phương quá mạnh.
Sau hai lần va chạm ngắn ngủi, phần thịt mềm trên năm ngón tay của hắn đều bị toác ra, máu chảy dài nhuộm đỏ cả chuôi đao. Hắn đã không còn sức cầm đao nữa.
Phụt!
Ở dưới Hỏa Tuyền chiếu xuống, một ánh đao sáng ngời lóe lên. Đầu của hắn bị chém bay ra ngoài, cơ thể mới bịch một tiếng ngã xuống đất.
Tần Minh bỗng nhiên xoay người. Hắn lấy thương sắt ngăn cản trường đao của Phó Ân Đào, lại đằng đằng sát khí nhìn về phía Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong.
Trong lòng hai người phía sau hoảng sợ. Thường ngày, bọn họ cũng là người rất tàn nhẫn, không dễ đụng vào, tâm tư giống như sài lang, nham hiểm ác độc lại có thủ đoạn. Nhưng người thiếu niên trước mắt này quá hung hãn, không nói câu nào đã bắt đầu giết người khiến bọn họ sợ hãi.
Trong lòng Phó Ân Đào cũng bị ám ảnh. Thiếu niên Tân Sinh lần thứ hai này cho áp lực của hắn rất lớn. Mỗi thương mỗi đao đều khiến cánh tay của hắn chấn động tới mức tê dại.
Lúc này, hắn rất muốn dứt áo ra đi, trốn vào sâu bên trong núi rừng tối tăm. Nhưng hắn sợ mình vừa quay lưng về phía đối phương, sẽ gặp phải một sát thủ trí mạng.
Tần Minh mở miệng:
- Cứ điểm trên núi có tổng cộng bảy cái đầu chờ chém. Bây giờ đã chém xuống bốn cái, chỉ còn lại ba người các ngươi.
Phó Ân Đào sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên thâm trầm. Thiếu niên này tính cả Kim Ngao, Tuyết Viên và năm người bọn họ cùng một chỗ. Đây là xem bọn họ cùng cấp với hai súc sinh à?
Thiệu Thừa Phong, Phùng Dịch An đều nắm chặt thương sắt và trường đao. Nếu như thường ngày dám có người khinh thường bọn họ như vậy, đơn giản là không biết viết chữ chết thế nào.
Tần Minh muốn kích thích bọn họ nổi điên. Bởi vì hắn cảm giác ba người đã sợ đánh, có ý nghĩ chạy trốn. Hắn sợ không đuổi kịp Phó Ân Đào đã Tân Sinh lần thứ hai.
Quả nhiên, ám ảnh trong lòng Phó Ân Đào vừa xuất hiện đã bị lời kích thích này đánh tan. Ở khu vực này, cho dù là những tổ trưởng lâu năm của tổ tuần núi khác cũng không dám sỉ nhục hắn như thế.
Phó Ân Đào tích lũy nhiều năm như vậy, có hi vọng nâng cao một bước, đã sắp chạm tới ngưỡng cửa.
- Hắn là Tần Minh ở Song Thụ Thôn kia à?
Phó Ân Đào hỏi hai người phía sau.
Trước đây, khi bọn họ bàn luận về Huyết Trúc Lâm, Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong đã từng nhắc tới Tần Minh. Bọn họ muốn lợi dụng thiếu niên nắm giữ căn cơ hoàng kim này đi dò đường, thuận tiện diệt trừ.
- Là hắn.
Phùng Dịch An với bộ râu quai nón gật đầu.
Sau khi Phó Ân Đào gật đầu thì lạnh lùng nói:
- Được, sau này chúng ta sẽ huyết tẩy Song Thụ Thôn, nam nữ già trẻ không chừa một tên. Đặc biệt là sau khi hành động càn quét núi bắt đầu, trong núi sâu ngẫu nhiên xông ra một con hung thú ngoài dự đoán tàn sát thôn cũng xem như bình thường.
Hắn cười rất lạnh giống như kèm theo mùi máu. Hắn cũng chậm rãi vung trường đao lên.
Tần Minh không bị chọc giận. Hắn chỉ muốn kích động cảm xúc của đối phương. Như vậy, đối phương sẽ nhất thời không mất đi dũng khí đánh một trận mà bỏ chạy.
Hắn lại thêm một cây đuốc, nói:
- Những lời ta mới vừa nói các ngươi không đúng sao? Bên Xích Hà Thành phát bổng lộc cao cho các ngươi, người dân trong thôn cũng kính trọng và ngưỡng mộ các ngươi, tình nguyện Hỏa Điền giảm sản lượng cũng muốn giúp tổ tuần núi trồng Hắc Nguyệt. Còn các ngươi làm thế nào? Tát ao bắt cá, bóc lột thậm tệ, hận không thể một ngụm nuốt sạch tất cả linh tính trong Hỏa Tuyền, không quan tâm năm sau xuất hiện nạn đói sẽ chết đói bao nhiêu người. Các ngươi còn tùy ý giết chết những người dân vô tội trong thôn để tiến hành uy hiếp và trấn áp. Ở trong mắt các ngươi, mạng của những người này còn không bằng một con hoẵng, thua xa Kim Ngao các ngươi nuôi. Các ngươi còn có nhân tính, lòng người nữa sao? Ta đặt các ngươi ngang với Kim Ngao và Tuyết Viên thì có gì sai chứ? Các ngươi còn nguy hại hơn chúng nhiều. Ta suy nghĩ tới lão tổ trưởng của tổ tuần núi đã qua đời, còn có những người tuần núi có trách nhiệm của tổ khác, các ngươi căn bản không xứng được ngang hàng với cùng bọn họ.
Tần Minh bình tĩnh nói, giọng nói không sục sôi, không phẫn nộ, thậm chí còn không cao giọng.
Nhưng điều này lại làm cho bàn tay Phó Ân Đào cầm đao hiện lên gân xanh. Hắn không nói lời nào, chủ động ép qua.
Ngay cả Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong cũng trở nên đằng đằng sát khí, hận không thể lập tức giết chết thiếu niên đang bình tĩnh nói ra những lời đâm thẳng vào tim bọn họ.
Tần Minh công kích trước. Một tay hắn nắm chặt thương sắt khá nặng nề nhưng có thể dễ dàng khống chế. Mũi thương sắc bén đâm ra từng tàn ảnh, cuốn những bông tuyết giống như lông ngỗng bay đầy trời. Vào lúc Phó Ân Đào nghiêng đầu tránh né, mũi thương đâm xuyên qua một gốc cây Lạc Diệp Tùng lớn bằng miệng chén phía sau hắn. Tần Minh nắm chặt thân thương lắc mạnh. Thân cây lại gãy rắc một tiếng.
Ngay sau đó, con dao đốn củi trong tay hắn cũng tiện thể chém ra.
Ngay lập tức, giữa hai người hiện ra từng ánh đao khiến cuộc tranh đấu trở nên cực kỳ nguy hiểm. Bọn họ đi qua nơi nào, cả mảng cây rừng lớn ngã xuống, lực phá hoại kinh người.
Khi bọn họ đánh đến gần Hỏa Tuyền, ầm một tiếng, một căn nhà gỗ rất lớn nổ nát trong ánh đao của bọn họ.
Phó Ân Đào cao gần hai mét vốn có cảm giác áp bách. Nhưng bây giờ, hắn lại há miệng thở dốc. Không ngờ cuộn lại tóc dài ở sương trắng bốc lên. Trong lòng hắn kinh ngạc, bản thân cũng vô cùng mệt mỏi, cánh tay bị chấn động tới mức tê dại. Nhưng đối phương vẫn dũng mãnh như vậy.
Nếu không phải tốc độ của hắn đủ nhanh, hắn tất nhiên đã thất bại và bị giết từ lâu.
Hắn phát hiện ra tốc độ của đối phương hình như có vấn đề và biết được ưu thế của bản thân. Mà vào lúc này, cơ hội hắn chờ đợi đã đến. Nhân lúc Tần Minh ra thương, Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong đã vung đao. Hai người phát ra tất cả lực lượng và đột nhiên ra tay.
- Keng!
Tiếng đao thương và chạm vang lên chói tai. Tần Minh sử dụng dao đốn củi chặn lại thương sắt của Thiệu Thừa Phong, lại nhanh chóng sử dụng sống dao đẩy trường đao của Phùng Dịch An ra.
Vào giây phút này, Phó Ân Đào giống như một con hổ con lang hình người vô cùng hung hăng và mạnh mẽ. Tóc hắn tung bay ở trong gió tuyết, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ sắc bén, hai tay nắm trường đao chém xuống từng đao, cố gắng dốc sức ra tay.
Hắn phát hiện, lúc một tay Tần Minh nắm chặt thương sắt đối đầu sẽ không có sức lực lớn như trước, hình như sắp bị áp chế.
Hắn quát to:
- Dùng hết sức lực bao vây tấn công hắn!
Tần Minh lấy dao đốn củi đối phó với hai người khác, tay trái cầm thương sắt bị áp chế bởi Phó Ân Đào liên tục vung đao chém xuống, thoạt nhìn tràn ngập nguy cơ.
Thậm chí có mấy lần đối địch một cách nguy hiểm, hắn lựa chọn đấu pháp lưỡng bại câu thương. Mặc cho trường đao của Phó Ân Đào bổ tới, mũi thương của hắn vẫn đâm về phía trước, ép đối phương phải lùi về phía sau.
Phó Ân Đào lộ ra vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc. So về sự ngoan độc, hắn chưa từng sợ ai. Hắn bỗng nhiên nhảy về phía trước, chỉ lo tránh chỗ hiểm trên nửa người trên, vung trường đao sáng như tuyết chém về phía chỗ Tần Minh đứng.
Cùng lúc đó, trên mặt Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong đều lộ ra nụ cười dữ tợn, phối hợp ăn ý, chặn lại tất cả đường lui của Tần Minh. Trường đao và thương sắt của bọn họ cũng lên, làm cho con dao đốn củi trong tay Tần Minh chỉ có thể đón đỡ những đòn tấn công của bọn họ.
Tần Minh không có cách nào lùi về phía sau, cũng không kịp né tránh trường đao của Phó Ân Đào ở phía trước. Lúc này, hắn không hề do dự, lựa chọn xông về phía trước với tốc độ rất nhanh, đã không kịp nâng trường thương lên, quỹ tích của mũi thương không thay đổi, vù một tiếng đâm vào bắp đùi của Phó Ân Đào và hoàn toàn xuyên qua.
Tuy cơ mặt Phó Ân Đào giật giật nhưng càng lộ vẻ lạnh lùng tàn khốc hơn. Hậu quả của việc dùng vết thương đổi vết thương như vậy, hắn chỉ bị thương một chân. Hắn ở giữa không trung chém trường đao xuống lại có thể chém dọc đối phương ra thành hai mảnh.
Vào thời điểm quan trọng, con dao đốn củi trong tay phải của Tần Minh vẫn đang phải đối phó với hai người khác. Hắn ném thương sắt vào giơ cánh tay trái lên, cố chống lại trường đao sắc bén kia.
Phó Ân Đào khinh thường cười lạnh. Nếu như vậy, cả tay lẫn người hắn sẽ đều bị chém đứt.
Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong cũng mỉm cười. Không ai hiểu rõ hơn bọn họ, tổ trưởng cao hai mét đứng bổ xuống một đao khủng khiếp tới mức nào. Bọn họ dường như đã thấy được cảnh tượng vô cùng đẫm máu.
Nhưng một tiếng keng chấn động vang lên, kèm theo tiếng kim loại ma sát vô cùng chói tai, chuyện hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của bọn họ.
Tay áo khoác của Tần Minh bị đánh nát, lộ ra hộ giáp dành riêng cho thành viên của tổ tuần núi. Hơn nữa, hắn mặc không chỉ một lớp.
Mặc dù hộ giáp này không hoàn mỹ bằng của tổ trưởng Phó Ân Đào, nhưng Tần Minh khoác ba lớp cũng đủ ngăn cản một đao này rồi.
Nếu không phải ngại quá cồng kềnh, Tần Minh có thể sẽ mặc hộ giáp của cả bốn người đã bị giết chết ở dưới chân núi.
Bịch một tiếng. Sau khi Phó Ân Đào từ giữa không trung hạ xuống, bước chân lảo đảo. Bắp đùi của hắn bị thương sắt đâm xuyên qua còn chưa rút ra. Chỗ đó vẫn máu chảy như rót khiến hắn đứng không vững.
Phùng Dịch An xoay người rời đi, hoàn toàn không do dự, rất quyết đoán. Hắn biết tất cả tổ tuần núi đại khái đều bị diệt sạch.
Thiệu Thừa Phong cũng ý thức được thiếu niên này vừa rồi có dấu hiệu suy yếu chẳng qua là do hắn cố tình giả vờ. Hắn lập tức chạy thoát thân.
Tần Minh nhặt một thanh thương sắt trên mặt đất và nhảy lên, ở giữa không trung ném mạnh. Ở trong khoảng cách gần như vậy, có thể nói là trăm phát trăm trúng. Thanh thương sắt bay cực nhanh ra ngoài, từ trên cao lao xuống dưới, vù một tiếng xuyên qua sau lưng Phùng Dịch An và ghim chặt hắn xuống mặt đất!
- A...
Hắn đau đớn kêu to nhưng nhất thời không chết được, giãy giụa lại không thoát được.
Tần Minh rơi xuống đất, trong chớp mắt đã đuổi theo một người khác. Tuy tốc độ của hắn không nhanh bằng Phó Ân Đào nhưng muốn đuổi theo Thiệu Thừa Phong lại quá dễ dàng.
Thiệu Thừa Phong không thể khoanh tay chịu chết. Hắn xoay người vung vẩy thương sắt phản kháng kịch liệt. Nhưng tất cả chỉ là vô ích. Hắn bị Tần Minh vung đao chém cánh tay phải.
Thương sắt rơi xuống đất theo. Tần Minh nhặt nó lên, sau đó không hề nương tay cũng ghim Thiệu Thừa Phong ở tại chỗ. Trong thoáng chốc, chỗ đó đã có vết máu loang lổ.
Tần Minh đứng ở đó, nó:
- Nếu các ngươi không trốn mà ở đây liều mạng đánh một trận sinh tử, ta nghĩ ta chắc hẳn đã giải quyết các ngươi từ lâu rồi. Trong quá trình vừa rồi, ta không thể không phân tâm, sợ có người trong các ngươi chạy trốn. Cho dù chỉ cần một người chạy thoát, cũng có nghĩa là hành động lần này của ta thất bại.
- Ngươi...
Phó Ân Đào dùng trường đao chống xuống đất, tức giận đến mức suýt nữa phun ra máu. Phó Ân Đào cho rằng hắn đang nói ra những lời ngông cuồng.
- Trong dưới tình huống ta phân tâm, đánh với các ngươi quả thật khiến ta tốn sức. Chẳng qua ta vừa Tân Sinh không bao lâu, chuyện này có thể hiểu được.
Tần Minh nhớ lại dưới quá trình chiến đấu.
- Cái gì?
Sắc mặt Phó Ân Đào đờ ra, trong lòng run rẩy. Hắn không tin đối phương vừa trở thành người Tân Sinh, hắn cũng không thể tiếp nhận được sự thực này.
- Ngươi quả nhiên còn chưa Tân Sinh lần thứ hai.
Phùng Dịch An phun ra một búng bọt máu và ở đó cười thảm. Hắn biết mình hoàn toàn xong rồi. Mình cuối cùng lại gặp phải một tên quái vật không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.