Đặc Công Cuồng Phi

Chương 108: Điên cuồng ghen tuông

Tiểu Bạch

24/06/2014

Vệ Lăng Phong đưa tay kéo Tô Tất vào trong lòng, Tô Tất tức giận đẩy ra.

«Đừng khiến ta càng thêm ghét ngươi.» Tô Tất lạnh nhạt nói.

Vệ Lăng Phong có thể nhìn ra, ánh mắt nàng nhìn hắn, ngoại trừ sự ghét bỏ, thì không còn cảm xúc gì khác.

Hắn hừ lạnh một tiếng, vuốt nhẹ môi, lời nói phát ra từ đôi môi đỏ thắm đó, luôn khiến hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, đồng thời cũng khiến đầu hắn nảy ra một ý nghĩ mãnh liệt, là hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng đó, hung hăng mà cắn chủ nhân của đôi môi đỏ mọng này.

Bất giác cúi đầu, vừa thấy đối phương nhíu mày, Vệ Lăng Phong đã đưa tay giữ chặt lấy cánh tay đang muốn đẩy hắn ra của nàng, ghìm lại thật chặt, ép nàng hé môi ra, để môi hắn phủ xuống.

«Ưm…..» Tô Tất cắn vào môi dưới của hắn, nhưng Vệ Lăng Phong vẫn kìm chặt nàng như trước, hung hăng chà đạp đôi môi mềm mại của nàng.

Vì quá dùng sức, vết thương sau lưng Tô Tất lại nứt ra, nàng đẩy Vệ Lăng Phong ra.

«Đây là điều ngươi muốn sao?» Nàng cười lạnh, mang theo chút mỉa mai, «Vết sẹo đã lành ngươi lại muốn một lần nữa vạch ra, ngươi yêu ta như thế đấy à?»

Trong lòng Vệ Lăng Phong đau xót, chậm rãi buông nàng ra.

Đến tối, Tô Tất một mình nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc trống rỗng.

Sự đời thật khó lường, nàng làm thế nào cũng không ngờ được lại gặp phải Vệ Lăng Phong ở đây, còn không có sức phản kháng mà rơi vào tay hắn. Mặc dù bây giờ hắn bị lời của nàng tổn thương, nhưng thái độ của hắn cương quyết như thế nào nàng biết rõ, mở miệng yêu cầu để nàng đi là tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng sau những chuyện đã xảy ra, nàng làm sao còn có thể bằng lòng quay về kinh thành với hắn? Bọn họ đã không còn thể ở cùng một chỗ nữa rồi.

Mấy ngày nay, hôm nào Vệ Lăng Phong cũng tới, mặc dù Tô Tất không thèm để ý đến hắn, nhưng hắn vẫn không một lời oán thán, tự tay đút từng ngụm thuốc cho nàng uống. Uống thuốc xong, Tô Tất khinh thường không thèm nhìn hắn, hắn cũng không tức giận, chỉ ngồi bên cạnh, yên lặng ở cùng nàng, có đôi khi hai người ngồi cả buổi chiều, nhưng đến nửa câu cũng không nói với nhau.

Tô Tất không chịu kể chi tiết trận đấu hôm ấy, nhưng Vệ Lăng Phong cũng không dám lơ là, phái người bắt đầu đi thăm dò. Người nọ có thể đả thương Tô Tất một lần, thì có thể sẽ còn có lần tiếp theo, hắn sao có thể cho phép một quả bom nổ chậm như thế tồn tại?

Nên những ngày ở lại trong phủ thành chủ, hắn vừa giúp Tô Tất an tâm dưỡng thương, vừa điều tra chuyện này.

Về phần Tô tất, nàng không biết Vệ Lăng Phong vô tình hay cố ý, hắn lại không phái một nha hoàn nào đến hầu hạ nàng, chuyện gì hắn cũng đích thân làm, từ rửa mặt đến đút cơm, chuyện lớn chuyện nhỏ, hắn đều cam tâm tình nguyện làm, thậm chí còn vô cùng vui vẻ, kể cả có bị Tô Tất châm chọc khiêu khích, vào trong tai hắn cũng vô cùng dễ nghe.

Bời vì cho dù thế nào, nàng cũng ở bên cạnh hắn, ở trong tầm mắt của hắn, ở một khoảng cách có thể giơ tay là chạm được. Còn hơn những đêm cô đơn lạnh lẽo tình giấc sau những cơn mơ, như bây giờ là tốt lắm rồi, hắn biết mình cần phải thấy thỏa mãn.

Hôm nay, Vệ Lăng Phong vẫn như thường lệ tự tay đưa thức ăn đến phòng Tô Tất.

Vệ Nghiêm và Lí thành chủ nhìn bấy lâu nay, cũng đã quen mắt rồi.

Lí thành chủ khoanh tay mà đứng, chậm rãi lắc đầu nói, «Nhiếp chính vương trong truyền thuyết luôn cay nghiệt tàn nhẫn, đối với nữ nhân lại càng vô tình, không ngờ sự thật lại hoàn toàn trái ngược, hắn lại là một người đa tình như vậy.»

Vệ Nghiêm trừng mắt liếc hắn, im lặng không nói gì.

Lí thành chủ ho khan một tiếng, cười xòa nói, «Vệ thị vệ, đừng trách ta nói nhiều, hành động của Nhiếp chính vương , thật sự khác xưa nhiều lắm, trước đây lúc ở kinh thành, bản quan thấy vương gia đối với nữ nhân một chút thương tiếc cũng không có, nên trong lòng bản quan cũng vô cùng tò mò.»

Trước đây Ninh vương đối với nữ nhân đâu chỉ không thương tiếc, có thể lợi dụng thì lợi dụng, nên vứt bỏ liền vứt bỏ, vô tình hà khắc, tàn khốc lãnh huyết.

Vệ Nghiêm lườm hắn, nói, «Bọn họ cũng không phải là Ninh vương phi.» Nói xong câu này, hắn liền im lặng bỏ đi.

Lí thành chủ không khỏi mỉm cười. Đây có lẽ là báo ứng, giờ Ninh vương phải hạ mình vui vẻ mà hầu hạ Ninh vương phi, nhưng Ninh vương phi lại không cho hắn lấy một gương mặt hòa nhã. Xem ra vô tình đến mấy thì vẫn là người đa tình, đều có một mục tiêu nhất định là ‘nàng’.

Lí thành chủ khoanh tay đứng trong đình viện, ngẩng đầu nhìn mây bay trên trời, không khỏi xuất thần.

Vệ Lăng Phong mang thức ăn vào trong, thấy Tô Tất nằm nghiêng trên giường, ngắm nghía một miếng ngọc bội trong tay, vẫn như trước, không thèm để ý đến hắn.

Vệ Lăng Phong thầm thở dài, trên mặt vẫn nở nụ cười như trước, đặt thức ăn lên bàn, cười nói, «Đói bụng rồi chứ gì? Đây đều là những món nàng thích, ta đặc biệt ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị cho nàng. Buổi sáng nàng chỉ ăn một miếng bánh hoa quế, như thế sao được, giờ cần phải ăn nhiều một chút.»

Thời gian gần đây, Vệ Lăng Phong đã quen với việc nói chuyện một mình, hắn vốn luôn nghĩ những lời vô nghĩa này chỉ làm tốn thời gian, nhưng giờ hắn lại nói trôi chảy hơn bất cứ ai khác.

Tô Tất tập trung sự chú ý lên miếng ngọc bội trước mặt, nhưng tai lại không tự chủ mà nghe lấy từng lời của Vệ Lăng Phong. Mỗi lần Vệ Lăng Phong tươi cười lải nhải những lời này, ngực của nàng lại có chút đau đớn.

Trước đây hắn không như thế. Hắn của trước đây, bị Vệ đế áp chế, nhưng vẫn luôn lãnh khốc bạc tình, một đời cuồng ngạo, sao có thể cúi đầu hầu hạ người khác, sao có thể nói ra những lời như vậy?

Hiện giờ, Vệ đế đã trở thành một con rối, toàn bộ Đông Vân quốc đã bị hắn nắm trong tay, hắn chính là bá chủ của toàn quốc gia, nhưng hắn lại ăn nói khép nép với nàng, hạ thấp bản thân, thấp đến thảm thương, sao nàng có thể không đau lòng đau lòng được chứ?

Nhưng đau lòng thì làm được gì? Đừng nói mối quan hệ huynh muội không rõ ràng của bọn họ, chỉ cái chết của Tiểu Niệm thôi đã khiến mọi thứ không thể quay lại như xưa rồi. Cho dù miễn cưỡng ở cùng nhau, bọn họ cũng không thể quay lại quãng thời gian một lòng một dạ ở bên nhau như trước nữa.

Gương đã bể sao có thể liền lại? Khoảng cách sao có thể rút ngắn? Một khi đã như vậy, không bằng cắt đứt tình cảm, cũng tránh việc dây dưa không rõ ràng.

Tô Tất nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội trước mặt, giả bộ vô cùng tập trung, tình ý trong mắt tràn trề, vẻ mặt hoài niệm lưu luyến.

Lúc Vệ Lăng Phong nhìn thấy miếng ngọc bội, bàn tay cầm bát không khỏi cứng đờ.

Hắn mặc dù không nhận ra xuất xứ của miếng ngọc, nhưng vì không nhận ra nên hắn mới có thể khẳng định không phải là hắn tặng. Trên mặt Tô Tất là biểu tình gì? Lưu luyến, tình ý nồng đậm…..Đến tột cùng là ai tặng nàng miếng ngọc bội đó?!

Vệ Lăng Phong đặt bát xuống, bước nhanh đến, đoạt lấy miếng ngọc bội trong tay nàng, không kiềm chế được sự kích động, ánh mắt như lưỡi đao, giọng nói trầm thấp tàn nhẫn, «Miếng ngọc bội này rốt cuộc là ai đưa cho nàng?»

Bởi vì quá yêu nàng, bởi vì quá mẫn cảm, nên Vệ Lăng Phong dễ dàng rơi vào bẫy của Tô Tất.

Tô Tất lạnh nhạt nhìn hắn, vẻ mặt lãnh đạm, giơ tay ra, khẩn trương nhìn chằm chằm miếng ngọc bội long phượng trong tay hắn, «Đưa ta.»

«Nói cho ta biết là ai tặng, rồi ta sẽ quyết định có trả lại cho nàng hay không.» Khẩu khí của Vệ Lăng Phong không cho phép thương lượng. Hắn cao cao tại thượng, toàn thân toát ra cường thế không thể địch nổi, tựa như dã thú bị khống chế, trong không khí tràn ngập hàn ý lạnh thấu xương.

«Ai tặng không liên quan đến ngươi.» Ánh mắt Tô Tất dán chặt vào miếng ngọc bội, giận dữ nói, «Ngươi cẩn thận một chút, nếu làm vỡ ngọc bội, ta sẽ liều mạng với ngươi!»

Liều mạng với hắn? Khóe miệng Vệ Lăng Phong chậm rãi nhếch lên một nụ cười bi thương, hắn đau đớn nhìn Tô tất, không tin mà lặp lại, «Liều mạng với ta? Trong lòng nàng, ta ngay cả miếng ngọc bội này cũng không bằng sao? Tô Tất, nói cho ta biết, nói cho ta biết rốt cuộc là ai đã tặng cho nàng, nói cho ta biết!»

Nói xong, Vệ Lăng Phong tê tâm phế liệt gầm lên với Tô Tất!

Hóa ra trong lòng nàng, hắn ngay cả một miếng ngọc bội cũng không bằng…..Phát hiện này quả thực khiến cho người ta đau xót.

Đau dài không bằng đau ngắn, thà bây giờ vung kiếm cắt đứt tình cảm, giải quyết nhanh gọn, còn hơn cả đời dây dưa không rõ.

Tô Tất kiềm chế sự đau đớn đang lan tràn trong lòng, giả bộ thoải mái dựa vào gối, ánh mắt lãnh đạm nhìn Vệ Lăng Phong, gằn từng tiếng, chậm rãi nói, «Ngươi thật sự muốn biết?»

«Nói! Nói mau! Cho dù nàng có đánh ta rớt xuống địa ngục vạn kiếp bất phục, ta cũng muốn biết!» Vệ Lăng Phong ngồi xuống mép giường, ánh mắt sáng rực, không chớp nhìn chằm chằm Tô Tất, muốn từ trên mặt nàng tìm ra một chút khe hở, để thuyết phục bản thân rằng toàn bộ đều là một trò đùa của Tô Tất, nhưng sự thật lại khiến hắn sụp đổ.

Hành động của Tô Tất tỉ mỉ đến đáng sợ, nàng từ ánh mắt đến vẻ mặt, đều như đang chứng minh một sự thật, là nàng đã thay lòng đổi dạ, lòng của nàng đã không còn chỗ cho hắn, trong lòng nàng hắn cũng không khác gì người dưng.

Ánh mắt lãnh đạm như vậy, gần như khiến cho Vệ Lăng Phong không thể tiếp tục kiên trì, hắn đã đạt đến ranh giới của sự điên cuồng rồi.

Nhưng Tô Tất mặc dù đau lòng, nhưng nàng vẫn đưa tay đẩy hắn vào vực thẳm tối tăm, bởi vì nàng thản nhiên, gằn từng chữ, «Nếu ngươi đã muốn biết, thì ta đây sẽ nói cho ngươi, ngọc bội này là Nguyên Du Vân tặng, là…..tín vật đính ước mà chàng tặng cho ta. Cái tên này, có lẽ ngươi đã nghe rồi.»

Nếu hắn có thể tìm được nàng, chứng tỏ hắn nắm rõ tình trạng của nàng như lòng bàn tay, nàng và Nguyên Du Vân dọc đường đã gây ra rất nhiều chuyện, Vô Ảnh Lâu chỉ cần chú tâm điều tra là có thể thu được thông tin.

Lần này, không muốn cũng phải oan uổng Nguyên Du Vân một lần. Dù sao võ công của hắn cao như vậy, cho dù Vệ Lăng Phong có muốn ra tay với hắn cũng không có biện pháp.

«Nguyên Du Vân……..» Vệ Lăng Phong nghiến răng lặp lại ba chữ, hận ý mãnh liệt, tựa như muốn ăn sống nuốt tươi ba chữ này.

Chẳng lẽ toàn bộ đều là thật sao?

Lần nữa được gặp lại Tô Tất, hắn cố tình xua đuổi bóng dáng của nam nhân đó đi, tự lừa mình rằng quan hệ của người kia với Tô Tất chỉ là người qua đường, bọn họ chỉ là bằng hữu, tuyệt đối không có chút mờ ám nào.

Nhưng hiện tại, Tô Tất chính miệng thừa nhận nàng và hắn ta có quan hệ, bọn họ bên ngoài thì là huynh đệ, nhưng thực ra lại đang bí mật tư thông.

Thật đáng giận!

Mấy tháng nay, bọn họ dọc đường bầu bạn.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc Tô Tất nằm trong lòng nam nhân khác, chỉ cần tưởng tượng đến trong lòng nàng không còn chỗ cho hắn, sự ghen tuông, sự phẫn nộ, tất cả đều dồn lên não hắn, xóa tan toàn bộ lý trí, biến hắn trở thành kẻ điên không biết suy nghĩ!



Quên con mẹ nó lý trí đi!

“Nàng là của ta, trong lòng nàng không được có nam nhân khác! Trong lòng nàng chỉ có thể có ta, biết chưa!» Vệ Lăng Phong đưa tay ôm Tô Tất vào lòng, cánh tay cứng rắn như sắt, gắt gao ôm lấy nàng, dùng sức như muốn đem nàng khảm vào thân thể mình.

Không khí trong phổi Tô Tất đều bị ép ra ngoài hết, nhất thời không thở nổi, vết thương trên lưng bị hắn chà đạp không thương tiếc, nội thương lúc này lại phát tác, đau đến mức khiến nàng choáng váng.

Tô Tất nhịn đau, đứt quãng nói: «Vệ Lăng Phong……Ngươi làm ta đau…….Buông ra!»

Vệ Lăng Phong vùi đầu vào hõm vai nàng, cắn môi dưới không nhúc nhích, chết cũng không chịu buông tay.

Tô Tất đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt càng trở nên trắng bệch không chút máu, nàng thầm cười nhạo chính mình, toàn bộ đều là sự lựa chọn của ngươi không phải sao? Hắn đau đớn trong lòng, mà ngươi cùng lắm chỉ đau đớn ngoài da mà thôi, chỉ một chút đau đớn đó cũng không chịu được sao?

Tô Tất ngừng giãy dụa, buông tay xuống, im lặng để mặc hắn ôm. Không khí bị bao trùm bởi cảm giác bi ai bất đắc dĩ.

Nàng lạnh nhạt nói, «Lòng ta không có ngươi, ngươi làm như vậy thì có tác dụng gì? Chờ Nguyên Du Vân về, ta sẽ đi với hắn, đi đến một nơi rất xa.»

«Nàng gạt ta! Quan hệ của hai người chắc chắn không phải như vậy! Nàng không yêu hắn! Nếu không vì sao hắn không ở bên cạnh nàng, vì sao hắn lại để nàng đang trọng thương ở lại trong núi một mình?» Vệ Lăng Phong vì kiếm được cớ mà hăng hái phản bác.

Tô Tất lạnh lùng cười, «Còn có đối thủ lợi hại hơn nữa, hắn muốn đi giết nàng ta, nên ta mới bị người khác ám toán. Vệ Lăng Phong, ngươi không tin sao?»

«Ta không tin, chết cũng không tin.» Mấy ngày nay, Vệ Lăng Phong rõ ràng là đã gầy đi khá nhiều. Khuôn mặt tuấn tú của hắn, giờ đây trở nên tiều tụy, hai mắt vì mệt mỏi quá độ mà chứa đầy tơ máu, ánh mắt tràn đầy sự đau lòng, phẫn nộ cùng ghen tuông, trừng trừng nhìn nàng.

«Vậy ta đây hỏi ngươi, tiểu tuyết hồ ở đâu?» Tô Tất lạnh lùng nói.

Đúng vậy, tiểu tuyết hồ ở đâu? Vệ Lăng Phong biết năng lực của tiểu tuyết hồ, ngay cả tiên thiên cường giả cũng không thể đánh lại nó, nếu Tô Tất có nó ở bên cạnh, nàng há có thể bị thương? Vệ Lăng Phong nghĩ đến một khả năng, sống lưng nháy mắt cứng đờ.

Tô Tất đổ thêm dầu vào lửa, lạnh lùng cười, nói, «Ngươi đoán không sai, ta để tiểu tuyết hồ đi bảo vệ Nguyên Du Vân, ngươi cũng biết, nếu không phải do ta sai bảo, tiểu tuyết hồ cũng sẽ không bỏ ta mà đi bảo vệ người khác.»

Đáy lòng Vệ Lăng Phòng nhức nhối, «Trong lòng nàng chỉ có hắn, chẳng lẽ nàng không nghĩ cho bản thân sao? Nàng để sự an nguy của bản thân ở chỗ nào?!»

Tô Tất dối lòng nói, «Trong lòng ta, tính mạng của hắn còn quan trọng hơn cả bản thân mình.»

Những lời này, hoàn toàn đánh Vệ Lăng Phong rơi xuống địa ngục sâu thẳm.

Vệ Lăng Phong buông nàng ra, thấy vẻ mặt quật cường của nàng, lửa giận trong lòng như cháy rừng mà lan ra.

Hắn đánh cược tính mạng để bảo vệ nàng, vì nàng cái gì cũng có thể vứt bỏ, nhưngnàng, lại yêu nam nhân đó còn hơn cả bản thân! Đau lòng đến tê liệt, tâm trí Vệ Lăng Phong bị tuyệt vọng bao trùm, hắn lập tức phát điên.

Vệ Lăng Phong đột ngột cúi đầu hôn lên môi nàng, nhưng Tô Tất lại nghiêng mặt tránh nụ hôn của hắn, đôi môi nóng rực rơi lên má nàng.

Đáy mắt Vệ Lăng Phong ánh lên sự tự giễu.

«Vệ Lăng Phong, thân thể của ta chỉ có người ta yêu mới có thể động đến, ngươi mau thả ta ra.» Tô Tất như nữ vương, lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt không có một chút cảm tình.

«Chỉ có người nàng yêu mới có thể động đến?» Vệ Lăng Phong giận dữ cười, cười đến rớt nước mắt, cười đến mức phải thở hổn hển, một lúc lâu sau mới dừng lại, nhìn Tô Tất nói, «Ta đây động vào nàng, nàng không phải sẽ một lần nữa yêu ta sao?»

Trong lòng nàng, đã không còn chỗ cho hắn, mà hắn lại có chết cũng không nguyện buông nàng ra. Nếu lòng nàng đã không thể thay đổi, hắn cũng không ngại để nàng hận hắn hơn, dù sao, như vậy cũng coi như được khắc sâu trong lòng nàng, lòng nàng cũng xem như có chỗ cho hắn, không phải sao? Cho dù là hận đi nữa…..

Ánh mắt Vệ Lăng Phong như liệp ưng, quanh thân tản ra dục vọng chiếm giữ mãnh liệt, chưa đầy một giây sau, hắn đã như báo săn mà đè Tô Tất xuống.

Người thông minh tuyệt đỉnh như Vệ Lăng Phong, trong tình cảm, cũng thân bất do kỷ mà đi vào ngõ cụt. Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, sự phẫn nộ cùng đau xót tích tụ đã lâu bùng phát, hắn nghiến răng nói: «Nàng đã không yêu ta, vậy hận ta đi!»

Sâu trong mắt Vệ Lăng Phong bùng lên hai ngọn lửa, tựa như đang giấu diếm một cái gì đó mà nàng không rõ, sự dịu dàng vô hạn trong đó như bao trùm lấy nàng, khiến nàng không tự chủ mà rơi xuống, lún sâu vào. Rơi vào sự mê mang không thấy lối ra.

Nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt Vệ Lăng Phong, Tô Tất thầm lo lắng, sự hoảng sợ không đoán trước đột ngột dâng lên.

Nàng luôn có thể nắm trong tay tâm tình của Vệ Lăng Phong, nhưng lại không thể khống chế hắn lúc hắn mất đi lý trí, mà giờ đây hắn lại đang rơi vào cảnh điên cuồng đó.

«Vệ Lăng Phong, ngươi muốn làm gì?! Mau thả ta ra! Đừng làm những chuyện khiến ta phải hận ngươi!» Nhìn vào đôi mắt đỏ rực như dã thú của hắn, Tô Tất liền hiểu rõ hắn đang muốn gì.

Vệ Lăng Phong nằm đè lên Tô Tất, một tay giữ chặt hai tay của nàng không để nàng giãy dụa, rồi đặt xuống người nàng những nụ hôn như mưa.

Lúc này trong đầu hắn chỉ điên cuồng muốn có được nàng, có được nữ nhân mà hắn suốt đời yêu.

Vệ Lăng Phong dùng bàn tay nóng rực khẽ vuốt lên khuôn mặt trắng nõn non mềm của Tô Tất, hơi thở như lửa đốt thổi bên tai nàng: «Suốt đời này ta sẽ chỉ yêu nàng, nàng là của ta! Nàng là của ta, không một ai có thể cướp nàng từ tay ta được!»

Huynh muội thì sao? Man cổ hồng hoang*, thời đó đâu có thứ kiêng kị này? Cái gì mà thiên địa ngăm cấm, không phải cũng là xiềng xích mà loài người áp đặt cho bản thân đấy sao?

(*) Man cổ đồng hoang: Thời hoang dã.

Hắn điểm huyệt đạo của Tô Tất, xé rách quần áo của nàng, vùi đầu lên người nàng mà hoành hành ngang ngược.

Nếu nàng ngưng tụ linh lực để giải huyệt đạo, nội thương sẽ càng trở nên nghiêm trọng, nói không chừng sẽ tẩu hỏa nhập ma, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dưới tình huống này thì không làm không được.

Tô Tất im lặng ngưng tụ linh lực, ngay lúc đôi môi nóng rực của Vệ Lăng Phong ngậm lấy nụ hoa trên ngực nàng, nàng liều mạng giải được huyệt đạo.

Nàng không thể động đậy, nhưng miệng lại có thể nói, nàng vội vàng cười lạnh nói, «Nhị hoàng huynh, chúng ta quan hệ loạn luân bất chính như thế này, nếu mẫu phi mà biết thì không biết có bật nắp quan tài mà nhảy ra không nhỉ?»

Những lời này như đòn cảnh tỉnh, kéo Vệ Lăng Phong đang phát điên trở về thực tại.

Hắn nhìn chằm chằm Tô Tất, lý trí từng chút một quay trở lại đáy mắt của hắn, một màn vừa rồi như từng thước phim phát lại trong đầu hắn.

Trời ạ! Hắn rốt cuộc là đang làm gì vậy? Vệ Lăng Phong liên tục lắc đầu, hốt hoảng xoay người lui ra khỏi giường, nện mạnh một quyền lên tường, máu tươi chảy ra, hắn đưa tay ôm đầu, thống khổ chôn đầu trong tay.

Nàng không phải Tô Tất, mà là tiểu Phong Hoa, là muội muội ruột cùng cha cùng mẹ với hắn, nhưng vừa rồi hắn lại mất đi lý trí thiếu chút nữa đã muốn nàng ngay tại chỗ, hắn đúng là cầm thú, không, hắn ngay cả cầm thú cũng không bằng! Hắn sau khi chết phải bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục, chịu sự đau đớn bị tùng xẻo mỗi ngày.

Tô Tất yên lặng nhìn hắn, nhìn bóng dáng đau đớn của hắn…..

Vệ Lăng Phong né tránh ánh mắt của Tô Tất, giải huyệt đạo cho nàng, sau đó xoay người hốt hoảng rời đi.

Không lâu sau, trong phòng xuất hiện hai tỳ nữ.

«Vương phi, chúng nô tỳ là Tiểu Trúc và Tiểu Cúc, được vương gia phái tới hầu hạ ngài.»

Tô Tất lãnh đạm liếc mắt nhìn các nàng, lạnh lùng gật đầu.

Tiểu Trúc và Tiểu Cúc cùng sở hữu gương mặt thanh tú và tay chân nhanh nhẹn, nhưng tính cách lại vô cùng khác nhau, Tiểu Trúc thì hoạt bát hơn, nói chuyện líu lo cả ngày, có nàng thì trong phòng sẽ không lạnh như hầm băng nữa. Ngược lại, Tiểu Cúc lại ít nói, phần lớn thời gian đều im lặng, nhưng không đợi Tô Tất ra lệnh, nàng đã thu xếp ổn thỏa mọi thứ.

«Ta muốn tắm một chút.» Tô Tất thản nhiên mở miệng. Lúc này, toàn thân Tô Tất bị Vệ Lăng Phong dày vò, khắp nơi chỗ nào cũng sưng đỏ bầm tím không nói, nhưng nội thương và vết thương sau lưng đều trở nên nghiêm trọng hơn, nàng thật sự không còn sức mà nói nữa.

Tiểu Trúc vội vàng cười nói, «Vâng, Nhiếp chính vương đã dặn phòng bếp mang nước ấm tới, chắc một lúc nữa sẽ được mang tới thôi.»

Sau khi nước ấm được đưa tới, hai người muốn hầu hạ Tô Tất, nhưng Tô Tất lại phất tay, lạnh nhạt nói, «Các ngươi lui xuống đi, ta tự làm được.»

«Nhưng vương gia đã dặn, nhất định phải tự mình…..»

«Nếu lúc này ta xuất ra lệnh bài kỳ lân, các ngươi sẽ nghe ta hay nghe hắn?» Tô Tất cười lạnh, ánh mắt sắc bén như đao nhọn, yên lặng nhìn bọn họ.

Mặc dù các nàng tận lực bắt chước người thường, ngay cả bước chân cũng nặng hơn vài phần, nhưng mùi vị của sát thủ không phải muốn xóa là xóa được, mùi máu tanh trên người sát thủ luôn nồng hơn người khác rất nhiều. Vừa rồi lúc các nàng bước vào, Tô Tất mặc dù thờ ơ lạnh nhạt, nhưng nàng đã sớm nhìn ra thân phận thật của các nàng.

Lệnh bài kỳ lân là lệnh bài của lâu chủ Vô Ảnh Lâu, mà người thành lập Vô Ảnh Lâu là Vệ Lăng Phong, nhưng lúc trước Vệ Lăng Phong đã đưa lệnh bài kỳ lân cho nàng.

Bị nhìn ra thân phận, Tiểu Trúc cũng không lo lắng, chỉ nhếch môi thản nhiên cười, mà Tiểu Cúc lại hướng Tô Tất nói, «Chủ tử đã có lệnh, nô tỳ sẽ tuân theo. Hiện tại chủ tử muốn chúng nô tỳ ra ngoài, chúng nô tỳ đương nhiên sẽ nghe lệnh.» Nói xong, nàng thi lễ với Tô Tất, sau đó kéo Tiểu Trúc ra ngoài.

Mặc dù chỉ thản nhiên nói một câu, nhưng lại thể hiện lập trường của nàng, Ninh vương phi là người thông minh, nàng ấy sẽ hiểu.

Tô Tất khẽ cười khổ. Ý của Tiểu Cúc là, giờ chủ tử của các nàng ấy là nàng, mà không phải là Vệ Lăng Phong, chỉ không biết đoạn chủ tớ này có thể duy trì tới khi nào mà thôi. Tô Tất nhìn theo bóng dáng của các nàng, buột miệng hỏi, «Đó là tên thật của các ngươi sao?»

Tiểu Trúc xoay người lại cười, «Nô tỳ số 057.»



057, Lâm Vô Tình.

Tiểu Cúc cũng trả lời, «Nô tỳ số 053.»

053, Lâm Vô Sát.

Tô Tất nghe vậy không nhịn được cười khổ, nhưng không thể không thừa nhận, thủ hạ của Vệ Lăng Phong không phải loại đơn giản, ngay cả hai nha đầu trước mắt này, ít nhất cũng là bát cấp, mà nàng hiện giờ trọng thương, ngay cả sức giết một con kiến cũng không có.

Vệ Lăng Phong sắp xếp cho các nàng ấy ở bên cạnh nàng, trừ bảo vệ nàng ra, còn có nhiệm vụ giám sát nàng. Tưởng rằng sau khi nói những lời đó, Vệ Lăng Phong sẽ buông tha cho nàng, nản lòng quay lại kinh thành, nhưng kết quả lại nhóm lên một ngọn lửa trong lòng hắn, kết quả như vậy, ngoại trừ cười khổ ra thì còn có thể làm gì?

Sau chuyện đó, ba ngày liên tiếp Vệ Lăng Phong không tới chỗ Tô Tất, tránh gặp mặt nàng.

Hắn nhốt mình trong phòng không ra ngoài một bước, uống đến say bí tỉ.

Lí thành chủ thấy vậy, không biết sống chết đưa bốn mỹ nữ đến, muốn để bọn họ biến Nhiếp chính vương trở nên phong lưu khoái hoạt như trước, không vì một thân cây mà bỏ qua cả khu rừng.

Thế nhưng, hắn phải thất vọng rồi.

Bốn mỹ nữ xinh đẹp động lòng người, mềm mại không xương, nam nhân bình thường cúi rạp dưới váy nàng vô số kể, nhưng Vệ Lăng Phong lại một tay đánh bay bọn họ ra ngoài cửa sổ, bốn mỹ nữ ngã đến gãy xương mặt tái nhợt, còn có một người thiếu chút nữa gãy luôn xương sống

Sát khí thị huyết của Vệ Lăng Phong khiến cho người ta không dám tới gần nửa bước.

Ban ngày, hắn nhốt mình trong phòng, ban đêm lại đứng trong tiểu viện của Tô Tất, đứng cả một đêm, không chịu rời đi nửa bước. Lí thành chủ từng thử đến khuyên nhủ, nhưng lại bị Vệ Lăng Phong một chưởng đánh bay, không dám làm bậy trước mặt hắn nữa, có thể trốn bao xa liền trốn bấy xa.

Một ngày này, có người đến cầu kiến, Lí thành chủ vừa nhìn, liền nhận ra đó là Lí tri phủ. Hai người bọn họ vốn cùng gia tộc, lại cùng tuổi, cảm tình sâu đậm hơn người bình thường rất nhiều.

Sau ngày gặp phải thổ phỉ tại Bạch Vân Sơn, Tô Tất ở lại bọc hậu, mà Lí tri phủ một thân trọng thương mang theo nữ nhi cùng vài người còn sót lại thoát đi, lúc ấy lục y nữ tử bịt mặt không gây khó dễ cho bọn họ, nhưng lại âm thầm phái một nhóm thổ phi đi truy sát.

Mấy ngày nay bọn họ tiếp tục chạy về hướng bắc, thổ phỉ vẫn đuổi theo phía sau, đã giáp mặt nhau hơn mười lần, người bên Lí tri phủ chết hết chỉ còn lại hắn và nữ nhi, mà bên phía thổ phí cũng chỉ còn lại mấy người ít ỏi. Cuối cùng, Lí tri phủ liều mạng lần cuối, rốt cuộc cũng có thể đánh gục bọn thổ phỉ, nhưng thương thế của hắn cũng vì vậy mà trở nên nghiêm trọng hơn.

May mà trong thôn bọn họ lưu lại có một vị đại phu y thuật không tồi, cứu hắn một mạng. Lí tri phủ nhớ tới Tô Tất vì bọn họ mà ở lại, có tâm muốn tìm ra tung tích của nàng, liền mang theo nữ nhi yên lặng quay lại Bạch Vân Sơn, nhưng điều khiến cho hắn kinh ngạc là trên Bạch Vân Sơn không có lấy một tên thổ phỉ, còn nghe nói Nhiếp chính vương điện hạ đã mang binh đến thành Cách Giang.

Chẳng lẽ thổ phỉ trên Bạch Vân Sơn đã bị Nhiếp chính vương quét sạch rồi sao? Điều khiến cho hắn lo lắng là Tô công tử không biết đã mất tích ở đâu, nếu bị nhầm là thổ phỉ rồi bị xử tử thì phải làm sao đây?

Vì thế, hắn không để ý đến thương thế của mình, cùng nữ nhi trở lại thành Cách Giang, muốn bẩm báo chuyện ngày đó với Ninh vương điện hạ.

Lí thành chủ nghe Lí tri phủ nói xong, trầm tư một lúc, sau đó vỗ vỗ vai hắn, thở dài: «Lão đệ, ngươi đúng là phúc thiên mệnh đại, nhiều người như vậy mà chỉ còn lại hai người các ngươi. Nói thật với ngươi, Nhiếp chính vương quả thật đã đem theo một người bị thương từ Bạch Vân Sơn về, nhưng đó là Ninh vương phi, không phải Tô công tử mà ngươi nói.»

«Chẳng lẽ trừ Ninh vương phi ra, Ninh vương không mang theo thổ phỉ nào tới đây sao?» Lí tri phủ vẫn còn một tia hy vọng.

Lí thành chủ cuối cùng cũng xóa tan một tia hy vọng cuối cùng của hắn, «Mang theo thổ phỉ tới đây làm gì? Giam lại sao? Nếu đã quét sạch, tất nhiên phải giết ngay tại chỗ, sao có thể để cho bọn họ sống sót.»

«Hả….» Vẻ mặt Lí tri phủ tái nhợt. Nếu vậy, khả năng Tô công tử bị nhầm là thổ phỉ rồi bị xử tử là rất lớn….

Lí Lâm bên cạnh thì gấp đến độ phát khóc, giữ chặt ống tay áo của phụ thân nàng, nức nở nói, «Tại sao có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy được chứ…..Nếu Tô công tử mà chết, con, con cũng không muốn sống nữa!»

Lí thành chủ thấy bọn họ như vậy, không khỏi nói, «Thật ra các ngươi không cần lo lắng, vị Tô công tử kia chưa chắc đã chết, cho dù chết cũng không chết trong tay Nhiếp chính vương. Theo ta biết, Nhiếp chính vương dẫn theo năm nghìn hắc vũ vệ đến đây, nhưng hiện giờ năm nghìn hắc vũ vệ này vẫn không thiếu lấy một người, bởi vậy có thể thấy Nhiếp chính vương chưa chắc đã gặp bọn thổ phỉ, nếu không không có khả năng dến một người cũng không bị tổn thất.»

Vệ Nghiêm tay dắt một con ngựa đi từ ngoài vào, bước qua tiền sảnh.

Tiểu bạch mã khác với những con ngựa bình thường, nó thông minh như người, cũng ở trong phòng, ngồi trước bàn ăn cơm như con người, mà không ở trong chuồng ngựa bẩn thỉu như những con ngựa khác.

Lí Lâm tinh mắt, nhìn thấy tiểu bạch mã, không khỏi sáng mắt lên, mặt lộ vẻ mừng rỡ.

«Cha! Cha nhìn đi, ngựa! Ngựa của Tô công tử!» Lời còn chưa dứt, Lí Lâm đã chạy về phía Vệ Nghiêm, vung roi da tùy thân ra, nổi giận nói, «Ngươi là ai?! Vì sao ngựa của Tô công tử lại ở trong tay ngươi, nói mau!»

Lí tri phủ thấy người dắt ngựa đến là Vệ Nghiêm, vội vàng ngăn cản, «Cháu gái, không được lỗ mãng!»

Nhưng lời của Lí tri phủ nào có thể nhanh bằng roi da của Lí Lâm?

Nói thì chậm mà chuyện diễn ra thì nhanh, ngay lúc roi da chỉ cách Vệ Nghiêm một tấc, hắn vươn tay ra kẹp lấy roi, thuận tay kéo, giây tiếp theo, roi da đã nằm trong tay hắn.

Ở trong phủ thành chủ, vậy mà lại có người dám giữa ban ngày ban mặt đánh lén hắn, thật là to gan!

Vệ Nghiêm lạnh nhạt liếc mắt, thấy một tiểu cô nương đang nổi giận đùng đùng trừng mắt với mình.

Lí Lâm bị cướp mất roi da, càng thêm tức giận, nhưng biết mình không phải đối thủ của hắn, nên không khỏi giậm chân, ngón tay thon dài chỉ vào Vệ Nghiêm, «Này, khồi băng, bản tiểu thư hỏi ngươi, ngựa của Tô công tử sao lại nằm trong tay ngươi? Ngươi đến tột cùng là đã làm gì Tô công tử?»

Toàn thân Vệ Nghiêm tản ra lãnh khí như có như không, hai chữ khối băng này, quả thật so sánh rất đúng.

Vệ Nghiêm biết vương gia đang điều tra chuyện xảy ra với vương phi tại Bạch Vân Sơn, giờ thấy cô nương trước mặt nhận ra tiểu bạch mã, hơn nữa lúc vương gia tìm được vương phi thì vương phi lại đang mặc nam trang, họ của vương phi cũng là Tô, nên hắn khẳng định cô nương này nhất định có quen biết vương phi.

Hắn giữ chặt dây cương, dừng chân, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, nói, «Ngươi đến tột cùng là gặp người đó ở đâu?»

Lí Lâm hừ lạnh một tiếng, cả giận nói, «Bạch Vân Sơn, thế nào? Giờ có thể nói cho ta biết Tô công tử ở đâu rồi chứ?» Bạch Vân Sơn không phải ai cũng dám đến, nói ra còn không hù chết hắn, Lí Lâm thầm nghĩ.

Nghe xong những lời này, sắc mặt Vệ Nghiêm đột biến, ánh mắt nhìn Lí Lâm sâu thêm vài phần.

«Ngươi bây giờ không thể gặp vương phi.» Hắn xoay người nói với Lí thành chủ, «Lí đại nhân, ngươi hãy tiếp đãi bọn họ trước, ta lập tức đi báo với vương gia, đây không phải là chuyện thường, nhớ lấy!» Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Lí Lâm thật sâu rồi dắt ngựa xoay người bước nhanh đi.

«Này, ai muốn gặp vương phi các ngươi, ta chỉ muốn gặp Tô công tử, ngươi mau nói cho ta biết Tô công tử ở đâu!» Lí Lâm gấp đến độ dậm chân, thấy Vệ Nghiêm bỏ đi, nàng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Lí tri phủ giữ lại.

«Yên lặng một chút đi, không nghe thấy hắn bảo đi xin chỉ thị của Nhiếp chính vương sao? Nói không chừng Nhiếp chính vương đích thân đến gặp chúng ta, đến lúc đó hỏi hắn, toàn bộ sẽ sáng tỏ.» Lí tri phủ lạnh mặt nói với nữ nhi. Nha đầu kia bị hắn chiều quá hóa hư, càng lớn càng hư hỏng bốc đồng, còn không biết suy nghĩ, kích động lỗ mãng, khiến hắn tức gần chết.

Thấy phụ thân có vẻ tức giận, Lí Lâm mới vất vả kiềm chế. Trải qua biến cố gần đây, tính tình nóng nảy tiểu thư của nàng mới bớt đi một chút, nhưng gặp chuyện quan trọng, bản tính lại lộ ra.

Lúc Vệ Nghiêm đến, Vệ Lăng Phong đang ngơ ngác đứng ngoài cửa phòng Tô Tất.

Hắn khoanh tay mà đứng, ánh chiều tà rơi trên người hắn, bóng đổ dài.

Vệ Nghiêm đứng nửa ngày, thấy vương gia vẫn đắm chìm trong suy tư như trước, không chuyển động lấy một phân, giống như đã đứng ở đây lâu lắm rồi, không khỏi vì vương gia mà đau lòng.

«Vương gia….» Vệ Nghiêm nói rõ đầu đuôi chuyện trong đại sảnh với Vệ Lăng Phong, cuối cùng lại nói, «Cô nương kia nhìn có vẻ rất lo lắng cho vương phi, có lẽ là bằng hữu của vương phi, vương phi nếu gặp nàng có lẽ sẽ rất vui.»

Mặc dù lúc cô nương kia nhắc tới vương phi, ánh mắt có chút kỳ lạ.

Vệ Lăng Phong nói, «Người nọ thật sự nói rằng, nơi cuối cùng bọn họ gặp nhau là Bạch Vân Sơn sao?»

«Đúng vậy!» Vệ Nghiêm khom người nói.

«Tốt! Tốt lắm!» Vệ Lăng Phong cắn môi dưới, lạnh nhạt nói. Đối với những lời Tô Tất nói, trong lòng hắn vẫn còn chút nghi vẫn, hắn không tin Tô Tất lại nhanh chóng thay lòng đổi dạ như vậy.

Nếu lần cuối cùng đám người của Lí tri phủ gặp nàng là ở Bạch Vân Sơn, thì bọn họ nhất định sẽ biết chuyện xảy ra lúc đó, cũng có thể xác minh lời Tô Tất nói là thật, hay là chỉ để lừa hắn, vì muốn kiếm cớ rời khỏi hắn một lần nữa.

Vệ Lăng Phong siết chặt nắm đấm, lạnh lùng phân phó: «Đưa bọn họ đến sương phòng, một người một gian, bổn vương muốn chính miệng hỏi bọn họ.» Chỉ có tách bọn họ ra, lời nói mới chuẩn xác được.

Người Vệ Lăng Phong gặp trước là Lí tri phủ.

Lí tri phủ đã từng gặp Vệ Lăng Phong, nhưng hắn có cảm giác, hiện giờ Vệ Lăng Phong đã là một Nhiếp chính vương có khí phách của quân lâm thiên hạ, chứ không còn là một Ninh vương tà mị điên cuồng như trước nữa.

Lí tri phủ kể lại việc Tô công tử đã dùng một nắm lá khô giết chết mấy chục tên thổ phỉ khiến cho mọi người được mở rộng tầm mắt như thế nào, kể bạn của Tô công tử đuổi giết lão đại của bọn thổ phỉ ra sao, lại kể Tô công tử trong thời điểm nguy cấp xả thân cứu người, hành động vĩ đại ở lại một mình để bọn họ đi ra sao.

«Chờ một chút, ngươi nói Nguyên Du Vân đuổi giết tên thủ lĩnh, là hắn mang tiểu tuyết hồ đi sao?» Vệ Lăng Phong thầm căng thẳng, tim đập như trống, hắn biết, hắn sắp được biết đáp án mà hắn muốn biết lâu nay.

Lí tri phủ nhất thời giật mình, vấn đề này rất quan trọng sao? Điều Nhiếp chính vương để ý, không phải nên là bọn thổ phỉ Bạch Vân Sơn sao? Sao hắn lại để tâm tới chi tiết nhỏ này như vậy?

Vệ Lăng Phong đột ngột vỗ lên tay ghế, cả giận nói: «Bổn vương hỏi ngươi, mau trả lời, không cho phép có nửa phần dối trá, nếu không thì coi chừng cái đầu của ngươi!»

Đối với hắn mà nói, vấn đề này so với tính mạng của hắn còn quan trọng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đặc Công Cuồng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook