Chương 107: Tuyệt không buông tay
Tiểu Bạch
19/05/2014
Vệ Lăng Phong trừng mắt nhìn nữ tử nằm trên cỏ, yếu ớt trắng bệch như một cái bóng.
Nàng giống như đang nghỉ ngơi vì mệt mỏi, khuôn mặt tái nhợt đến trong suốt thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh…..
Hai chân Vệ Lăng Phong như mọc rễ, dính chặt tại chỗ, trong mắt lộ vẻ hối hận, đau lòng, thương xót, đủ loại cảm xúc phức tạp, ánh mắt tập trung lên dung nhan tuyệt mỹ tái nhợt.
«Vương gia, đúng là vương phi rồi, không ngờ lại trùng hợp như vậy!» Trên mặt Vệ Nghiêm khó nén vẻ vui mừng, không nhịn được mà hô lên với Vệ Lăng Phong.
Dọc đường, bọn họ đội mưa đội gió tăng tốc mà đi, chỉ vì muốn tìm được vương phi, không ngờ nữ tử mà Lí Tường vô tình cứu được lại là vương phi, trên đời còn có chuyện nào khéo hơn chuyện này sao.
«Nàng bị thương…..» Ngực Vệ Lăng Phong như bị một tảng đá lớn đè lên, nặng đến nỗi không thể thở được, hắn bước từng bước một, như lúc rớt xuống vực, tiến đến gần thân thể nàng, chậm rãi ôm lấy nàng vào lòng.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch như giấy của nàng, hơi thở của nàng yếu ớt đứt quãng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rời bỏ thế giới này…..
Trong nháy mắt này, nơi sâu nhất trong lòng hắn như bị dao nhọn đâm, cơn đau dần lan đến tứ chi trăm hài. Hắn nắm chặt tay nàng, nắm thật chặt.
Tô Tất chậm rãi mở mắt, dùng một chút khí lực cuối cùng, yếu ớt nhìn hắn.
Đáy mắt của nàng xuất hiện lãnh ý khó tin.
«Buông ta ra…..» Dùng toàn bộ sức lực, nới với hắn từng chữ một, vô cùng rõ ràng.
Câu đầu tiên nàng nói sau khi mở mắt, lại là bảo hắn buông nàng ra?
Vệ Lăng Phong dùng sức nắm chặt tay nàng: Hắn không muốn buông, cũng sẽ không buông. Hắn nhìn Tô Tất, đáy mắt hàm chứa tình yêu sâu đậm, cùng với ý chí kiên định không buông tay nàng.
Tô Tất giãy dụa, liều mạng muốn rút tay ra khỏi bàn tay nóng rực của hắn, Vệ Lăng Phong giống như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm, như thế nào cũng không chịu buông ra. Đợi đến lúc chút sức lực cuối cùng cũng không còn, Tô Tất liền rơi vào bóng đêm u ám.
«Tô Tất! Tô Tất! Nàng tỉnh lại đi, Tô Tất!» Vệ Lăng Phong điên cuồng gào lên với Tô Tất, nhưng Tô Tất lại vẫn không nhúc nhích, hơi thở của nàng ngày càng trở nên mỏng manh.
Trong đầu Vệ Lăng Phong hiện lên hình ảnh mười mấy năm trước, mẫu phi cũng nhắm chặt mắt như vậy, rồi sau đó không mở ra nữa. Bóng ma sợ hãi trong lòng hắn ngày càng lớn hơn, ma quỷ như rút hết không khí trong phổi hắn.
Đặt tay lên mạch nàng, kinh ngạc phát hiện ra một luồng khí đang điên cuồng chạy loạn trong cơ thể nàng.
Vệ Lăng Phong vận khí vào tay, đưa linh khí vào ngực nàng, lông mày trên khuôn mặt xinh đẹp trong lúc mê man vẫn vì đau đớn mà nhíu lại, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, mãi đến khi hắn thu tay lại, nàng mới thiếp đi trong lòng hắn, sắc mặt đã không còn tái nhợt như lúc trước nữa.
«Tô Tất?» Vệ Lăng Phong bắt mạch cho nàng một lần nữa, mạch đập mặc dù đã được khống chế, nhưng sóng ngầm vẫn rất mãnh liệt, vô cùng nguy hiểm, chỉ sợ không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Sau lưng nàng máu tươi nhễ nhại, thoạt nhìn vô cùng ghê người, nhưng miệng vết thương đã ngừng chảy máu, nên cũng không đáng lo ngại, nhưng nội thương của nàng thì lại vô cùng phiền phức.
Đến tột cùng là ai, là ai đã khiến nàng bị thương nặng như vậy?
«Trở về thành!» Vệ Lăng Phong mặt không đổi ra lệnh, sau đó run rẩy ôm lấy Tô Tất, nhảy lên bạch mã phi về phía đông.
Nàng sẽ không sao, hắn không cho phép nàng xảy ra chuyện!
Thành Cách Giang, phủ đệ của thành chủ.
Lí thành chủ đứng bên ngoài sương phòng, trên mặt lộ vẻ do dự.
Sáng ba ngày trước, Nhiếp chính vương đi qua thành, đến trưa lại đem về một nữ tử hôn mê bất tỉnh, sau khi xuống ngựa liền xông thẳng vào đây.
Toàn thân Nhiếp chính vương toát ra hơi thở tàn nhẫn cùng mùi máu tươi tanh nồng như Tu La đến từ địa ngục, khiến hắn không dám cãi lại một câu.
«Lập tức mời đại phu giỏi nhất trong thành đến đây, nếu nàng có mệnh hệ gì, toàn bộ thành Cách Giang các ngươi cứ chuẩn bị tinh thần mà chôn cùng nàng đi!» Lúc ấy, Nhiếp chinh vương hùng hổ xông đến, trong lòng ôm một nữ tử yếu ớt. Thân thể nàng được bọc trong một tấm áo choàng màu đen, nên không nhìn được mặt, nhưng vẫn có thể cảm giác được hơi thở của nàng rất mỏng manh.
Lí thành chủ không kịp nghĩ nhiều, đích thân chạy đi, nghĩ nhất định phải mời được Âu Dương đại phu tính tình cổ quái nhưng cũng cao tay nhất thành Cách Giang về, mặc kệ hắn đòi điều kiện gì cũng phải đáp ứng đến cùng. Bởi vì sự quan tâm của Nhiếp chính vương với cô gái kia kẻ đui mù cũng nhìn ra, nếu nàng thật sự có mệnh hệ gì, câu uy hiếp của Nhiếp chính vương nhất định sẽ ứng nghiệm.
Phủ viện tuy lớn, nhưng trang trí lại vô cùng đơn giản, đình viện trước sương phòng rộng như vậy nhưng cũng chỉ có vài loại cây cối không rõ tên, vô cùng trống trải. Lí thành phủ đứng trước cửa phòng lo lắng không thôi, trong phòng Vệ Lăng Phong ngồi bên mép giường, mím chặt môi, đôi mắt lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn Tô Tất, nhìn từng phân biến hóa trên người nàng.
Sắc mặt của nàng trắng bệch như giấy, trán không ngừng rỉ ra mồ hôi lạnh, môi nứt nẻ, giống như bị bao phủ bởi một lớp sương trắng, cặp mày thanh tú nhíu chặt, tựa như trong mơ nàng cũng đang vô cùng đau đớn.
Vệ Lăng Phong đau lòng siết chặt nắm tay, ánh mắt nóng rực nhìn Tô Tất, như hai ngọn lửa thiêu đốt.
Nếu không phải hắn bất kể ngày đêm đi tìm nàng, nếu Lí Tường không bao đồng ra tay giúp đỡ, nàng sẽ một mình lẻ loi nằm trong rừng…..Vừa nghĩ đến hậu quả, hắn đã vô cùng sợ hãi.
«Mấy ngày nay, nàng đến tột cùng là đã trải qua những chuyện gì? Đến tột cùng….là đã chịu bao nhiêu khổ sở?» Vệ Lăng Phong mặc dù cố gắng khống chế âm điệu, nhưng vẫn không khỏi có chút run rẩy.
Hắn thật là đáng chết! Lúc trước sao có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi như vậy chứ? Vì sao không giở thủ đoạn mà giữ nàng lại bên người? Cho dù nàng có giận hắn cũng được, hận hắn cũng tốt, chí ít, nàng cũng sẽ an toàn.
Ánh mắt thâm thúy của Vệ Lăng Phong dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong mắt hắn bùng cháy hai ngọn lửa, lòng thầm hạ quyết định.
Mặc kệ nàng chịu hay không chịu, mặc kệ bọn họ đau khổ hay sung sướng, hắn cũng sẽ nhốt nàng lại bên người vĩnh viễn, không cho phép nàng rời khỏi tầm mắt hắn nửa bước, bởi vì từ lần đầu gặp nhau, vận mệnh của bọn họ đã thắt chặt vào nhau rồi, không thể cắt đứt nữa.
«Đừng rời bỏ ta….được không?» Vệ Lăng Phong chôn mặt trong bàn tay lạnh như băng của nàng, giọng nói khàn khàn trầm đục.
Ba ngày ba đêm, hắn không ăn không ngủ, ở bên cạnh nàng, một bước không rời, cho dù hắn có là người sắt cũng không thể chịu nổi, nhưng hắn lại vẫn cố chấp.
Mí mắt của Tô Tất khẽ động, nàng chậm rãi mở mắt ra.
Mặt Vệ Lăng Phong lộ vẻ mừng rỡ, đôi mắt nóng rực dị thường, giọng điệu gấp gáp: «Nàng tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào? Có khó chịu chỗ nào không?»
Tô Tất chớp mắt mấy cái, đáy mắt hỗn loạn dần trở nên thanh tỉnh hơn, khuôn mặt hắn vì quá gần mà được phóng đại, khiến nàng không khỏi giật mình.
Vệ Lăng Phong? Sao lại là hắn? Chẳng lẽ nàng vẫn đang mơ còn chưa tỉnh lại?
Tô Tất khẽ đảo mắt nhìn bốn phía. Phát hiện mình đang ngủ trên một cái giường lớn mạ vàng chạm trổ hoa văn, trước giường ngoại trừ gương mặt mừng rỡ của Vệ Lăng Phong, thì cũng chỉ có một tấm bình phong thêu hồ điệp tinh xảo.
Tô Tất nghi hoặc nhìn Vệ Lăng Phong.
Ánh mắt nóng rực của Vệ Lăng Phong dán chặt vào nàng, nói, «Mấy ngày nay ta vất vả đi tìm nàng, trên đường đi qua Bạch Vân Sơn lại vừa khéo cứu được nàng, nếu không hậu quả đã không thể tưởng tượng nổi! Nàng nói đi, đến tột cùng là ai hại nàng bị thương thành như vậy?»
Dám đả thương người của hắn, người nọ trong mắt Vệ Lăng Phong đã sớm là người chết.
Tay Tô Tất không có chút khí lực, nàng thử động đậy cơ thể thì vết thương lại đau nhức dữ dội, khiến nàng nhịn không được mà rên lên một tiếng.
«Đừng động đây, nàng muốn cái gì thì để ta làm giúp cho!» Vệ Lăng Phong ngồi bên mép giường, đôi mắt sáng rực nhìn Tô Tất, tình ý trong mắt không chút che giấu, «Vết thương trên lưng nàng còn chưa khỏi, nội thương đặc biệt nghiêm trọng, nên nàng đừng mong có thể dùng được linh lực.»
Tô Tất nằm ngửa trên giường, né tránh ánh mắt nóng rực của hắn, trầm mặc không nói lời nào.
Nàng và Vệ Lăng Phong đã kết thúc rồi, bọn họ không nên ở cùng một chỗ như vậy.
«Còn giận ta sao?» Vệ Lăng Phong đưa tay vuốt ve gò má xinh đẹp của nàng, khẽ giọng nói, «Chuyện xảy ra lúc trước là ta không đúng, ta xin lỗi….Phải thế nào nàng mới bằng lòng tha thứ cho ta? Chỉ cần nàng nói, ta sẽ làm.»
Tô Tất tức giận quay mặt đi, né tránh sự đụng chạm thân mật của hắn, hừ lạnh, miệng mím chặt, không liếc hắn một cái, cũng không nói nửa câu.
Vệ Lăng Phong thấy Tô Tất quay mặt đi, liền ép nàng nhìn thẳng vào mình: «Tô Tất, đừng trốn tránh, trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì cả, chúng ta thẳng thắn mà nói chuyện, được không?»
Sắc mặt Tô Tất tái nhợt, nghe xong những lời này, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, nở nụ cười mỉa mai, đôi mắt trong trẻo mà bén nhọn nhìn vào Vệ Lăng Phong, miệng lặp lại lời hắn nói, «Trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì cả? Thẳng thắn nói chuyện?»
Nụ cười lạnh lùng không che giấu ý tứ mỉa mai, giống như một thanh kiếm sắc bén, hung hăng đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất trong ngực Vệ Lăng Phong, hô hấp của hắn hơi nghẹn lại, cánh tay vươn ra ngưng lại giữa không trung.
«Tô Tất…..» Hắn thì thầm cái tên quấy nhiễu giấc mộng của hắn bấy lâu.
Tô Tất nở nụ cười lãnh khốc, nàng yên lặng nhìn Vệ Lăng Phong, «Ninh vương điện hạ tôn kính, à không, giờ hắn phải gọi là Nhiếp chính vương vĩ đại chứ, ngài định nói chuyện gì với ta đây?»
Cố ý xa lánh, lạnh lùng trào phúng, đáy mắt còn vô cùng thờ ơ, toàn bộ đều khiến cho Vệ Lăng Phong run rẩy.
«Theo ta về cung.» Vệ Lăng Phong kiềm chế sự đau đớn trong lòng, tận lực điều chỉnh hô hấp trở lại bình thường.
«Về cung?» Tô Tất cúi đầu cười, nụ cười chói mắt như những đám mây ngũ sắc, nghi hoặc nói tiếp, «Nếu ta nhớ không lầm thì chúng ta đã ly hôn rồi, quan phủ cũng đã chứng nhận, dù thế nào cũng không thể thay đổi. Đã vậy thì ta còn lấy thân phận gì để về cung với ngươi đây? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ta gọi ngươi là hoàng huynh sao?»
Gân xanh trên trán Vệ Lăng Phong nổi lên, bàn tay siết chặt thành quyền, hơi thở gấp gáp. Nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế, không để mình gầm lên. Hắn biết Tô Tất đang trả thù, hắn càng ghét cái gì, nàng càng lôi cái đó ra để nói.
«Nhị hoàng huynh, ha ha ha, hóa ra ta lại là công chúa cơ đấy.» Giọng nói của nàng vừa nhẹ lại vừa khẽ, phảng phất như gió thổi, nhưng từng chữ nói ra miệng lại sắc bén lạnh lẽo như lưỡi đao.
Tô Tất giống như không nhìn thấy khuôn mặt đau đớn phẫn nộ của hắn, nàng lạnh nhạt cười, không chút yếu thế đón lấy ánh mắt sáng rực của hắn.
«Đủ rồi!» Vệ Lăng Phong đột nhiên bắt lấy tay nàng, kéo nàng về phía mình.
Tô Tất còn chưa kịp giãy dụa, đã bị Vệ Lăng Phong kéo vào lồng ngực rộng lớn của hắn…...
Nàng giống như đang nghỉ ngơi vì mệt mỏi, khuôn mặt tái nhợt đến trong suốt thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh…..
Hai chân Vệ Lăng Phong như mọc rễ, dính chặt tại chỗ, trong mắt lộ vẻ hối hận, đau lòng, thương xót, đủ loại cảm xúc phức tạp, ánh mắt tập trung lên dung nhan tuyệt mỹ tái nhợt.
«Vương gia, đúng là vương phi rồi, không ngờ lại trùng hợp như vậy!» Trên mặt Vệ Nghiêm khó nén vẻ vui mừng, không nhịn được mà hô lên với Vệ Lăng Phong.
Dọc đường, bọn họ đội mưa đội gió tăng tốc mà đi, chỉ vì muốn tìm được vương phi, không ngờ nữ tử mà Lí Tường vô tình cứu được lại là vương phi, trên đời còn có chuyện nào khéo hơn chuyện này sao.
«Nàng bị thương…..» Ngực Vệ Lăng Phong như bị một tảng đá lớn đè lên, nặng đến nỗi không thể thở được, hắn bước từng bước một, như lúc rớt xuống vực, tiến đến gần thân thể nàng, chậm rãi ôm lấy nàng vào lòng.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch như giấy của nàng, hơi thở của nàng yếu ớt đứt quãng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rời bỏ thế giới này…..
Trong nháy mắt này, nơi sâu nhất trong lòng hắn như bị dao nhọn đâm, cơn đau dần lan đến tứ chi trăm hài. Hắn nắm chặt tay nàng, nắm thật chặt.
Tô Tất chậm rãi mở mắt, dùng một chút khí lực cuối cùng, yếu ớt nhìn hắn.
Đáy mắt của nàng xuất hiện lãnh ý khó tin.
«Buông ta ra…..» Dùng toàn bộ sức lực, nới với hắn từng chữ một, vô cùng rõ ràng.
Câu đầu tiên nàng nói sau khi mở mắt, lại là bảo hắn buông nàng ra?
Vệ Lăng Phong dùng sức nắm chặt tay nàng: Hắn không muốn buông, cũng sẽ không buông. Hắn nhìn Tô Tất, đáy mắt hàm chứa tình yêu sâu đậm, cùng với ý chí kiên định không buông tay nàng.
Tô Tất giãy dụa, liều mạng muốn rút tay ra khỏi bàn tay nóng rực của hắn, Vệ Lăng Phong giống như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm, như thế nào cũng không chịu buông ra. Đợi đến lúc chút sức lực cuối cùng cũng không còn, Tô Tất liền rơi vào bóng đêm u ám.
«Tô Tất! Tô Tất! Nàng tỉnh lại đi, Tô Tất!» Vệ Lăng Phong điên cuồng gào lên với Tô Tất, nhưng Tô Tất lại vẫn không nhúc nhích, hơi thở của nàng ngày càng trở nên mỏng manh.
Trong đầu Vệ Lăng Phong hiện lên hình ảnh mười mấy năm trước, mẫu phi cũng nhắm chặt mắt như vậy, rồi sau đó không mở ra nữa. Bóng ma sợ hãi trong lòng hắn ngày càng lớn hơn, ma quỷ như rút hết không khí trong phổi hắn.
Đặt tay lên mạch nàng, kinh ngạc phát hiện ra một luồng khí đang điên cuồng chạy loạn trong cơ thể nàng.
Vệ Lăng Phong vận khí vào tay, đưa linh khí vào ngực nàng, lông mày trên khuôn mặt xinh đẹp trong lúc mê man vẫn vì đau đớn mà nhíu lại, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, mãi đến khi hắn thu tay lại, nàng mới thiếp đi trong lòng hắn, sắc mặt đã không còn tái nhợt như lúc trước nữa.
«Tô Tất?» Vệ Lăng Phong bắt mạch cho nàng một lần nữa, mạch đập mặc dù đã được khống chế, nhưng sóng ngầm vẫn rất mãnh liệt, vô cùng nguy hiểm, chỉ sợ không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Sau lưng nàng máu tươi nhễ nhại, thoạt nhìn vô cùng ghê người, nhưng miệng vết thương đã ngừng chảy máu, nên cũng không đáng lo ngại, nhưng nội thương của nàng thì lại vô cùng phiền phức.
Đến tột cùng là ai, là ai đã khiến nàng bị thương nặng như vậy?
«Trở về thành!» Vệ Lăng Phong mặt không đổi ra lệnh, sau đó run rẩy ôm lấy Tô Tất, nhảy lên bạch mã phi về phía đông.
Nàng sẽ không sao, hắn không cho phép nàng xảy ra chuyện!
Thành Cách Giang, phủ đệ của thành chủ.
Lí thành chủ đứng bên ngoài sương phòng, trên mặt lộ vẻ do dự.
Sáng ba ngày trước, Nhiếp chính vương đi qua thành, đến trưa lại đem về một nữ tử hôn mê bất tỉnh, sau khi xuống ngựa liền xông thẳng vào đây.
Toàn thân Nhiếp chính vương toát ra hơi thở tàn nhẫn cùng mùi máu tươi tanh nồng như Tu La đến từ địa ngục, khiến hắn không dám cãi lại một câu.
«Lập tức mời đại phu giỏi nhất trong thành đến đây, nếu nàng có mệnh hệ gì, toàn bộ thành Cách Giang các ngươi cứ chuẩn bị tinh thần mà chôn cùng nàng đi!» Lúc ấy, Nhiếp chinh vương hùng hổ xông đến, trong lòng ôm một nữ tử yếu ớt. Thân thể nàng được bọc trong một tấm áo choàng màu đen, nên không nhìn được mặt, nhưng vẫn có thể cảm giác được hơi thở của nàng rất mỏng manh.
Lí thành chủ không kịp nghĩ nhiều, đích thân chạy đi, nghĩ nhất định phải mời được Âu Dương đại phu tính tình cổ quái nhưng cũng cao tay nhất thành Cách Giang về, mặc kệ hắn đòi điều kiện gì cũng phải đáp ứng đến cùng. Bởi vì sự quan tâm của Nhiếp chính vương với cô gái kia kẻ đui mù cũng nhìn ra, nếu nàng thật sự có mệnh hệ gì, câu uy hiếp của Nhiếp chính vương nhất định sẽ ứng nghiệm.
Phủ viện tuy lớn, nhưng trang trí lại vô cùng đơn giản, đình viện trước sương phòng rộng như vậy nhưng cũng chỉ có vài loại cây cối không rõ tên, vô cùng trống trải. Lí thành phủ đứng trước cửa phòng lo lắng không thôi, trong phòng Vệ Lăng Phong ngồi bên mép giường, mím chặt môi, đôi mắt lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn Tô Tất, nhìn từng phân biến hóa trên người nàng.
Sắc mặt của nàng trắng bệch như giấy, trán không ngừng rỉ ra mồ hôi lạnh, môi nứt nẻ, giống như bị bao phủ bởi một lớp sương trắng, cặp mày thanh tú nhíu chặt, tựa như trong mơ nàng cũng đang vô cùng đau đớn.
Vệ Lăng Phong đau lòng siết chặt nắm tay, ánh mắt nóng rực nhìn Tô Tất, như hai ngọn lửa thiêu đốt.
Nếu không phải hắn bất kể ngày đêm đi tìm nàng, nếu Lí Tường không bao đồng ra tay giúp đỡ, nàng sẽ một mình lẻ loi nằm trong rừng…..Vừa nghĩ đến hậu quả, hắn đã vô cùng sợ hãi.
«Mấy ngày nay, nàng đến tột cùng là đã trải qua những chuyện gì? Đến tột cùng….là đã chịu bao nhiêu khổ sở?» Vệ Lăng Phong mặc dù cố gắng khống chế âm điệu, nhưng vẫn không khỏi có chút run rẩy.
Hắn thật là đáng chết! Lúc trước sao có thể trơ mắt nhìn nàng rời đi như vậy chứ? Vì sao không giở thủ đoạn mà giữ nàng lại bên người? Cho dù nàng có giận hắn cũng được, hận hắn cũng tốt, chí ít, nàng cũng sẽ an toàn.
Ánh mắt thâm thúy của Vệ Lăng Phong dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong mắt hắn bùng cháy hai ngọn lửa, lòng thầm hạ quyết định.
Mặc kệ nàng chịu hay không chịu, mặc kệ bọn họ đau khổ hay sung sướng, hắn cũng sẽ nhốt nàng lại bên người vĩnh viễn, không cho phép nàng rời khỏi tầm mắt hắn nửa bước, bởi vì từ lần đầu gặp nhau, vận mệnh của bọn họ đã thắt chặt vào nhau rồi, không thể cắt đứt nữa.
«Đừng rời bỏ ta….được không?» Vệ Lăng Phong chôn mặt trong bàn tay lạnh như băng của nàng, giọng nói khàn khàn trầm đục.
Ba ngày ba đêm, hắn không ăn không ngủ, ở bên cạnh nàng, một bước không rời, cho dù hắn có là người sắt cũng không thể chịu nổi, nhưng hắn lại vẫn cố chấp.
Mí mắt của Tô Tất khẽ động, nàng chậm rãi mở mắt ra.
Mặt Vệ Lăng Phong lộ vẻ mừng rỡ, đôi mắt nóng rực dị thường, giọng điệu gấp gáp: «Nàng tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào? Có khó chịu chỗ nào không?»
Tô Tất chớp mắt mấy cái, đáy mắt hỗn loạn dần trở nên thanh tỉnh hơn, khuôn mặt hắn vì quá gần mà được phóng đại, khiến nàng không khỏi giật mình.
Vệ Lăng Phong? Sao lại là hắn? Chẳng lẽ nàng vẫn đang mơ còn chưa tỉnh lại?
Tô Tất khẽ đảo mắt nhìn bốn phía. Phát hiện mình đang ngủ trên một cái giường lớn mạ vàng chạm trổ hoa văn, trước giường ngoại trừ gương mặt mừng rỡ của Vệ Lăng Phong, thì cũng chỉ có một tấm bình phong thêu hồ điệp tinh xảo.
Tô Tất nghi hoặc nhìn Vệ Lăng Phong.
Ánh mắt nóng rực của Vệ Lăng Phong dán chặt vào nàng, nói, «Mấy ngày nay ta vất vả đi tìm nàng, trên đường đi qua Bạch Vân Sơn lại vừa khéo cứu được nàng, nếu không hậu quả đã không thể tưởng tượng nổi! Nàng nói đi, đến tột cùng là ai hại nàng bị thương thành như vậy?»
Dám đả thương người của hắn, người nọ trong mắt Vệ Lăng Phong đã sớm là người chết.
Tay Tô Tất không có chút khí lực, nàng thử động đậy cơ thể thì vết thương lại đau nhức dữ dội, khiến nàng nhịn không được mà rên lên một tiếng.
«Đừng động đây, nàng muốn cái gì thì để ta làm giúp cho!» Vệ Lăng Phong ngồi bên mép giường, đôi mắt sáng rực nhìn Tô Tất, tình ý trong mắt không chút che giấu, «Vết thương trên lưng nàng còn chưa khỏi, nội thương đặc biệt nghiêm trọng, nên nàng đừng mong có thể dùng được linh lực.»
Tô Tất nằm ngửa trên giường, né tránh ánh mắt nóng rực của hắn, trầm mặc không nói lời nào.
Nàng và Vệ Lăng Phong đã kết thúc rồi, bọn họ không nên ở cùng một chỗ như vậy.
«Còn giận ta sao?» Vệ Lăng Phong đưa tay vuốt ve gò má xinh đẹp của nàng, khẽ giọng nói, «Chuyện xảy ra lúc trước là ta không đúng, ta xin lỗi….Phải thế nào nàng mới bằng lòng tha thứ cho ta? Chỉ cần nàng nói, ta sẽ làm.»
Tô Tất tức giận quay mặt đi, né tránh sự đụng chạm thân mật của hắn, hừ lạnh, miệng mím chặt, không liếc hắn một cái, cũng không nói nửa câu.
Vệ Lăng Phong thấy Tô Tất quay mặt đi, liền ép nàng nhìn thẳng vào mình: «Tô Tất, đừng trốn tránh, trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì cả, chúng ta thẳng thắn mà nói chuyện, được không?»
Sắc mặt Tô Tất tái nhợt, nghe xong những lời này, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, nở nụ cười mỉa mai, đôi mắt trong trẻo mà bén nhọn nhìn vào Vệ Lăng Phong, miệng lặp lại lời hắn nói, «Trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì cả? Thẳng thắn nói chuyện?»
Nụ cười lạnh lùng không che giấu ý tứ mỉa mai, giống như một thanh kiếm sắc bén, hung hăng đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất trong ngực Vệ Lăng Phong, hô hấp của hắn hơi nghẹn lại, cánh tay vươn ra ngưng lại giữa không trung.
«Tô Tất…..» Hắn thì thầm cái tên quấy nhiễu giấc mộng của hắn bấy lâu.
Tô Tất nở nụ cười lãnh khốc, nàng yên lặng nhìn Vệ Lăng Phong, «Ninh vương điện hạ tôn kính, à không, giờ hắn phải gọi là Nhiếp chính vương vĩ đại chứ, ngài định nói chuyện gì với ta đây?»
Cố ý xa lánh, lạnh lùng trào phúng, đáy mắt còn vô cùng thờ ơ, toàn bộ đều khiến cho Vệ Lăng Phong run rẩy.
«Theo ta về cung.» Vệ Lăng Phong kiềm chế sự đau đớn trong lòng, tận lực điều chỉnh hô hấp trở lại bình thường.
«Về cung?» Tô Tất cúi đầu cười, nụ cười chói mắt như những đám mây ngũ sắc, nghi hoặc nói tiếp, «Nếu ta nhớ không lầm thì chúng ta đã ly hôn rồi, quan phủ cũng đã chứng nhận, dù thế nào cũng không thể thay đổi. Đã vậy thì ta còn lấy thân phận gì để về cung với ngươi đây? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ta gọi ngươi là hoàng huynh sao?»
Gân xanh trên trán Vệ Lăng Phong nổi lên, bàn tay siết chặt thành quyền, hơi thở gấp gáp. Nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế, không để mình gầm lên. Hắn biết Tô Tất đang trả thù, hắn càng ghét cái gì, nàng càng lôi cái đó ra để nói.
«Nhị hoàng huynh, ha ha ha, hóa ra ta lại là công chúa cơ đấy.» Giọng nói của nàng vừa nhẹ lại vừa khẽ, phảng phất như gió thổi, nhưng từng chữ nói ra miệng lại sắc bén lạnh lẽo như lưỡi đao.
Tô Tất giống như không nhìn thấy khuôn mặt đau đớn phẫn nộ của hắn, nàng lạnh nhạt cười, không chút yếu thế đón lấy ánh mắt sáng rực của hắn.
«Đủ rồi!» Vệ Lăng Phong đột nhiên bắt lấy tay nàng, kéo nàng về phía mình.
Tô Tất còn chưa kịp giãy dụa, đã bị Vệ Lăng Phong kéo vào lồng ngực rộng lớn của hắn…...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.