Quyển 2 - Chương 94: Cha ơi, cha ruột của con!
Đường Tô Tô
28/07/2014
Sau khi đánh một trận sảng khoái, lão gia tử vừa ý thở ra một hơi, chỉnh sửa bộ dạng một chút, trầm giọng nói: “Đưa vào đây.”
Cả đám giống như công đường thẩm vấn, đều trừng mắt to, nghĩ muốn nhìn này con riêng trong truyền thuyết có dạng gì.
Bên cạnh quản gia một thân bạch y như tuyết thiếu niên, sợi tóc lay động, con mắt đen giống như bồ đào**, thân cao da trắng, phong độ nhẹ nhàng, khí chất siêu nhiên, môi như đồ chu (ý đỏ thắm như tô son), cử chỉ phóng khoáng, phiêu dật bất phàm bên cạnh còn mang theo một đứa trẻ xinh đẹp xuất trần con mắt long lanh mang vẻ mặt hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Hai người… Lại có thể là hai người… Một người khoảng chừng hơn 10 tuổi, một người 5, 6 tuổi gì đó.
Ánh mắt mọi người, dừng lại trên người hai người cũng chưa từng dời đi, một chữ suất, hai chữ khả ái, ba chữ rất thỏa mãn!
Đặc biệt Mộc Chiến Thiên, gắt gao nhìn chằm chằm này hai tiểu hài tử, mặc dù gien hắn là không sai, Mộc Nghiên cùng Mộc Ngạo Tung chính là ví dụ tốt nhất, thế nhưng hai tiểu mỹ nam này thật là hắn tạo ra đến? Vì sao hắn một chút ấn tượng cũng không có? Nữ nhân hắn chạm qua ngoại trừ Tiêu Băng Nhi thì không có người khác… Kỳ quái!!!
Hơn nữa đứa bé kia lại là tóc hồng, tóc hồng!!!
Ba, lão gia tử kích động lần nữa đánh nhi tử mình, vừa đánh vừa nói: “Ngươi cái đồ chết tiệt, lại có thể ở bên ngoài lộng (chơi đùa) hai người…”
Ánh mắt Phi Khê Trần nhìn chằm chằm vào ‘nam hài’ hơn mười tuổi kia đặc biệt là con mắt kia, giống đúc đôi mắt ở trong trí nhớ y.
Đúng, hoàn toàn giống.
Hai người chính này là Mộc Nghiên cùng Tiểu Phượng, nhìn gia gia bộ dạng vẫn như mười năm trước trong lòng Mộc Nghiên âm thầm cười, gia gia thật đúng là càng già càng dẻo dai!! Bất quá cha nàng cũng thật đáng thương.
“Cha, cha, ôi, cha ơi, cha ruột của con, người trước đừng đánh, trước hỏi rõ ràng!” Mộc Chiến Thiên ôm đầu mình, trên mặt đã bầm dập.
Tiểu Phượng khóe miệng run run, người nhà mỹ nhân tỷ tỷ thật kỳ quái, sao lại đánh nhau chứ? Mỹ nhân tỷ tỷ không phải là thay đổi trang phục thôi sao, sao bọn họ đều không nhận ra chứ?
Thật kỳ quái, nhưng mà mình mặc kệ biến thành bộ dạng gì nữa huyền thú rừng Thần phạt đều biết mình mà?
“Các người vì sao đánh nhau chứ? Hơn nữa vị thúc thúc này thoạt nhìn thật đáng thương, lão gia gia người có thể không đánh nữa không…”
Tiểu Phượng non nớt mở miệng, đồng âm non nớt rất có hiệu quả khiến cho lão gia tử ngừng tay.
**Tên Việt Nam: Cây nho.
Tên Hán Việt khác: Bồ đào, Thảo long châu, Bồ đào, Tứ tử anh đào, Mã nhũ bồ đào, Thủy tinh bồ đào, Mã nhũ bồ đào, Thủy linh bồ đào, Tử bồ đào (Bản Thảo Cương Mục), Lục bồ đào, Bồ đào can, Bồ đào thật, Tử bố đào, Bồ đào trấp (Trung Quốc Dược học Đại Từ Điển).
Cả đám giống như công đường thẩm vấn, đều trừng mắt to, nghĩ muốn nhìn này con riêng trong truyền thuyết có dạng gì.
Bên cạnh quản gia một thân bạch y như tuyết thiếu niên, sợi tóc lay động, con mắt đen giống như bồ đào**, thân cao da trắng, phong độ nhẹ nhàng, khí chất siêu nhiên, môi như đồ chu (ý đỏ thắm như tô son), cử chỉ phóng khoáng, phiêu dật bất phàm bên cạnh còn mang theo một đứa trẻ xinh đẹp xuất trần con mắt long lanh mang vẻ mặt hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Hai người… Lại có thể là hai người… Một người khoảng chừng hơn 10 tuổi, một người 5, 6 tuổi gì đó.
Ánh mắt mọi người, dừng lại trên người hai người cũng chưa từng dời đi, một chữ suất, hai chữ khả ái, ba chữ rất thỏa mãn!
Đặc biệt Mộc Chiến Thiên, gắt gao nhìn chằm chằm này hai tiểu hài tử, mặc dù gien hắn là không sai, Mộc Nghiên cùng Mộc Ngạo Tung chính là ví dụ tốt nhất, thế nhưng hai tiểu mỹ nam này thật là hắn tạo ra đến? Vì sao hắn một chút ấn tượng cũng không có? Nữ nhân hắn chạm qua ngoại trừ Tiêu Băng Nhi thì không có người khác… Kỳ quái!!!
Hơn nữa đứa bé kia lại là tóc hồng, tóc hồng!!!
Ba, lão gia tử kích động lần nữa đánh nhi tử mình, vừa đánh vừa nói: “Ngươi cái đồ chết tiệt, lại có thể ở bên ngoài lộng (chơi đùa) hai người…”
Ánh mắt Phi Khê Trần nhìn chằm chằm vào ‘nam hài’ hơn mười tuổi kia đặc biệt là con mắt kia, giống đúc đôi mắt ở trong trí nhớ y.
Đúng, hoàn toàn giống.
Hai người chính này là Mộc Nghiên cùng Tiểu Phượng, nhìn gia gia bộ dạng vẫn như mười năm trước trong lòng Mộc Nghiên âm thầm cười, gia gia thật đúng là càng già càng dẻo dai!! Bất quá cha nàng cũng thật đáng thương.
“Cha, cha, ôi, cha ơi, cha ruột của con, người trước đừng đánh, trước hỏi rõ ràng!” Mộc Chiến Thiên ôm đầu mình, trên mặt đã bầm dập.
Tiểu Phượng khóe miệng run run, người nhà mỹ nhân tỷ tỷ thật kỳ quái, sao lại đánh nhau chứ? Mỹ nhân tỷ tỷ không phải là thay đổi trang phục thôi sao, sao bọn họ đều không nhận ra chứ?
Thật kỳ quái, nhưng mà mình mặc kệ biến thành bộ dạng gì nữa huyền thú rừng Thần phạt đều biết mình mà?
“Các người vì sao đánh nhau chứ? Hơn nữa vị thúc thúc này thoạt nhìn thật đáng thương, lão gia gia người có thể không đánh nữa không…”
Tiểu Phượng non nớt mở miệng, đồng âm non nớt rất có hiệu quả khiến cho lão gia tử ngừng tay.
**Tên Việt Nam: Cây nho.
Tên Hán Việt khác: Bồ đào, Thảo long châu, Bồ đào, Tứ tử anh đào, Mã nhũ bồ đào, Thủy tinh bồ đào, Mã nhũ bồ đào, Thủy linh bồ đào, Tử bồ đào (Bản Thảo Cương Mục), Lục bồ đào, Bồ đào can, Bồ đào thật, Tử bố đào, Bồ đào trấp (Trung Quốc Dược học Đại Từ Điển).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.