Quyển 2 - Chương 93: Chẳng lẽ là con riêng tìm tới cửa?
Đường Tô Tô
28/07/2014
Lão gia tử trừng măt liếc một phòng người một cái, mới lo lắng nói: “Đó cũng chỉ là lão phu suy đoán thôi.”
“Lão phu suy đoán người nó có thể là Tử lão đầu, ngoại trừ hắn, lão phu nghĩ không ra bất kỳ người nào, dù sao chúng ta Mộc gia kết bạn với tôn giả rất ít.”
“Tử lão đầu? Mộc gia gia ngươi nói Tử lão đầu là ai?” Phi Khê Trần rất xấu hổ hỏi.
“Hừ, còn có ai? Tử lão đầu kia đương nhiên là sư phụ tôn nữ ta, lão già kia chiếm lấy cháu ngoan ta mười năm, ngoại trừ người điên kia, còn có ai dám khiêu khích hoàng thất?”
“Chúng ta vẫn không biết Tử lão đầu là ai!!!” Mọi người lại lần nữa trăm miệng một lời .
Lão gia tử tay nắm chòm râu run lên, đau đến nhe răng nhếch miệng: “Là Quỷ y.”
Xa tại ‘Vô tận tuyết sơn’ Qủy y lão đầu đang chế thuốc đột nhiên đánh một cái hắt xì, lầm bầm nói: “Chẳng lẽ là đồ nhi nhớ vi sư? Ừ nhất định là vậy, đồ nhi ơi vi sư cũng rất nhớ con a.”
Mọi người hiểu rõ gật đầu: “A, thì ra là hắn!!”
Bỗng nhiên Mộc Ngạo Tung nhảy lên, hét lớn: “Cái gì? Quỷ, quỷ y… Dược vương Quỷ y… lại có thể là sư phụ tiểu muội, a a a…”
Ba, Mộc Chiến Thiên đánh một cái lên đầu nhi tử: “Kêu cái quỷ gì?”
Tiểu nha đầu, thật sự là như gia gia nói? Muội xuống núi sao? A… Nếu như thật sự, như vậy muội đã đến muộn ba năm, ta nên phạt muội như thế nào đây??
“Nguyên soái, bên ngoài có người cầu kiến, nói là… là… Nhi… Nhi tử… Đại… Đại lão gia!!!” Quản gia lắp bắp báo, nhi tử lão gia không phải ở đây sao? Vậy đến là con riêng lão gia?
Quả nhiên, quản gia nói xong, ánh mắt mọi người nhất tề bắn đến trên người Mộc Chiến Thiên.
Mộc Chiến Thiên cả người run lên, hắn vẫn rất giữ mình trong sạch, kiếp này nữ nhân yêu nhất chính là Băng Nhi, chưa từng đi ra ngoài làm loạn quá, nhi tử đâu ra?
“Ngươi tên khốn kiếp này...” Lão gia tử nói xong nhắm đầu Mộc Chiến Thiên đánh.
“Ôi, cha à, ta, ta không có đi ra ngoài làm loạn mà…”
“Còn nói không có, người ta đều đã tìm tới cửa, ngươi cái đồ khốn nạn, lão tử đánh chết ngươi.”
“Lão phu suy đoán người nó có thể là Tử lão đầu, ngoại trừ hắn, lão phu nghĩ không ra bất kỳ người nào, dù sao chúng ta Mộc gia kết bạn với tôn giả rất ít.”
“Tử lão đầu? Mộc gia gia ngươi nói Tử lão đầu là ai?” Phi Khê Trần rất xấu hổ hỏi.
“Hừ, còn có ai? Tử lão đầu kia đương nhiên là sư phụ tôn nữ ta, lão già kia chiếm lấy cháu ngoan ta mười năm, ngoại trừ người điên kia, còn có ai dám khiêu khích hoàng thất?”
“Chúng ta vẫn không biết Tử lão đầu là ai!!!” Mọi người lại lần nữa trăm miệng một lời .
Lão gia tử tay nắm chòm râu run lên, đau đến nhe răng nhếch miệng: “Là Quỷ y.”
Xa tại ‘Vô tận tuyết sơn’ Qủy y lão đầu đang chế thuốc đột nhiên đánh một cái hắt xì, lầm bầm nói: “Chẳng lẽ là đồ nhi nhớ vi sư? Ừ nhất định là vậy, đồ nhi ơi vi sư cũng rất nhớ con a.”
Mọi người hiểu rõ gật đầu: “A, thì ra là hắn!!”
Bỗng nhiên Mộc Ngạo Tung nhảy lên, hét lớn: “Cái gì? Quỷ, quỷ y… Dược vương Quỷ y… lại có thể là sư phụ tiểu muội, a a a…”
Ba, Mộc Chiến Thiên đánh một cái lên đầu nhi tử: “Kêu cái quỷ gì?”
Tiểu nha đầu, thật sự là như gia gia nói? Muội xuống núi sao? A… Nếu như thật sự, như vậy muội đã đến muộn ba năm, ta nên phạt muội như thế nào đây??
“Nguyên soái, bên ngoài có người cầu kiến, nói là… là… Nhi… Nhi tử… Đại… Đại lão gia!!!” Quản gia lắp bắp báo, nhi tử lão gia không phải ở đây sao? Vậy đến là con riêng lão gia?
Quả nhiên, quản gia nói xong, ánh mắt mọi người nhất tề bắn đến trên người Mộc Chiến Thiên.
Mộc Chiến Thiên cả người run lên, hắn vẫn rất giữ mình trong sạch, kiếp này nữ nhân yêu nhất chính là Băng Nhi, chưa từng đi ra ngoài làm loạn quá, nhi tử đâu ra?
“Ngươi tên khốn kiếp này...” Lão gia tử nói xong nhắm đầu Mộc Chiến Thiên đánh.
“Ôi, cha à, ta, ta không có đi ra ngoài làm loạn mà…”
“Còn nói không có, người ta đều đã tìm tới cửa, ngươi cái đồ khốn nạn, lão tử đánh chết ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.