Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
Chương 162: Thỉnh Tự Trọng
Vân Phong Nam Thiên
24/03/2022
"Chu Tiêu ca ca! Huynh uống rượu một mình sao? Để Hiên Nhi bồi huynh có được không?"
Hiên Nhi tiểu thư tựa như tiên tử thong dong bước vào và rụt rè hỏi Chu Tiêu. Nàng ta yếu ớt đứng đó để khơi dậy lên dục vọng bảo vệ của nam nhân, nhìn nàng ta lúc này chẳng khác gì một con tiểu bạch thỏ mềm mại dễ thương ngây thơ vô hạn. Mắt Chu Tiêu híp lại, ánh mắt mất đi tiêu cự hắn đang ngà ngà say rượu nhưng vẫn cố tỉnh táo lại nhìn và nói:
"Hiên Nhi tiểu thư, muộn như vậy rồi xin mời trở về cho. Nam nữ thụ thụ bất thân nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt cho thanh danh của tiểu thư!"
Chu Tiêu nhàn nhạt nói rồi nâng cả vò rượu lên rót vào miệng. Hiên Nhi bước đến một bước đứng trước mặt Chu Tiêu đưa tay với lấy bình rượu trong tay Chu Tiêu. Chu Tiêu bất ngờ nâng vò rượu lên cao khiến cho nàng ta mất đà mà ngã vào lòng và nằm gọn trong lòng Chu Tiêu. Chu Tiêu chau mày, hắn hành động có phần chậm chạp cố gắng đứng dậy để đấy Hiên Nhi tiểu thư tránh ra.
Ban đầu Hiên Nhi tiểu thư có chút xấu hổ nhưng khi nàng ta ngồi trên đùi Chu Tiêu và cảm nhận được cơ thể rắn chắc của nam nhân khiến trái tim nàng ta trở nên loạn nhịp, khi ngồi trong lòng hắn cả thân thể như được ôm ấp che chở, nàng ta cảm nhận được hơi thở mị hoặc của hắn ta tản ra. Trong lòng bất giác lưu luyến hơi thở và thân thể của nam nhân này.
Nhưng phút giây tận hưởng của nàng ta quá ngắn ngủi, c Chu Tiêu không đứng dậy được bèn hắn liền lấy tay đẩy nàng ta ra. Hiền nhi tiểu thư bị đẩy ra nhưng nàng ta ôm chặt góc bàn bởi vì nàng ta không vượt qua được sự cám dỗ từ thân thể của Chu Tiêu, nhưng cuối cùng nàng ta bắt buộc phải đứng dậy nếu không sẽ bị ngã xuống!
"Chu Tiêu ca ca!"
Hiên Nhi tiểu thư đau lòng nhìn Chu Tiêu, cánh môi hồng bặm chặt nhìn bộ dạng của nàng ta lúc này cực kỳ đáng thương. Chu Tiêu mặc kệ nàng ta hắn vẫn lạnh lùng uống rượu. Khi hắn ngẩng đầu lên chất lỏng trong suốt từ khóe miệng chảy xuống cổ thon dài, chảy xuống yết hầu rồi lọt vào cổ áo của hắn.
Hiên Nhi nhìn thấy một màn này nàng ta không khỏi choáng váng, nàng ta vừa tức vừa giận hành động của Chu Tiêu nhưng hiện tại lúc này không nghĩ được nhiều nữa trong mắt nàng ta hoàn toàn bị nam nhân tuấn mĩ trước mặt này mê hoặc rồi.
"Chu Tiêu ca ca!"
Nàng ta lẩm bẩm, không tự chủ được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt và bước tiếp về phía Chu Tiêu. Hai bàn tay mềm mại ôm lấy cổ Chu Tiêu từ phía sau.
"Chu Tiêu ca ca, huynh quên nàng ấy đi, ở cạnh ta có được không? Ta sẽ đối xử với huynh rất tốt rất tốt, nhất định sẽ không làm huynh bị tổn thương như bây giờ."
Hiên Nhi tiểu thư nhẹ nhàng thổi vài lời dịu dàng bên tai Chu Tiêu.
"Rượu, rượu!"
Chu Tiêu uống một hồi không thấy còn rượu liền nhíu mày bất mãn rống lên đòi rượu. Hiên Nhi tiểu thư lập tức mở nút bình rượu mang theo bên người ra lấy hết sức can đảm đi đến đưa cho Chu Tiêu:
"Chu Tiêu ca ca rượu đến rồi đây, đây là nữ nhi hồng thượng đẳng được cha của ta cất giữ đã lâu, huynh thử xem!"
Trên mặt nàng ta nở một nụ cười miễn cưỡng, bàn tay nắm chặt, ánh mắt cực kỳ căng thẳng. Chu Tiêu trực tiếp cầm vò rượu từ trong tay nàng ta và đưa lên miệng, nàng ta lo lắng đến nỗi không dám thở mạnh. Bởi vì nàng ta biết rằng tiếp sau đây sẽ có chuyện gì xảy ra, lúc này nàng ta rút lui vẫn còn kịp nhưng thêm một lần nữa nàng ta lại càng trở nên quyết tâm hơn. Ngoài cửa Tiểu Thúy nhìn không nổi nhưng đây là mệnh lệnh của tiểu thư nhà nàng, nói nàng phải canh giữ bên ngoài nếu bên trong có động tĩnh gì cũng không được vào làm phiền và cũng không được cho ai vào.
"Tiểu thư, người thật hồ đồ!"
Qua cửa sổ Tiểu Thúy nhìn thấy bóng người bên trong và lẩm bẩm nói với giọng điệu thương xót. Nhưng Tiểu Thúy nàng chỉ là phận nô tì, tiểu thư cũng không nghe nàng khuyên can thì nàng cũng chỉ đành bất lực mà thôi.
"Rượu ngon! Rượu ngon!"
Chu tiêu uống được vài ngụm liền tán tụng. Hiên Nhi tiểu thư đã sẵn sàng mọi chuyện xảy ra tiếp theo nên nàng ta không còn ngại ngùng nữa, nàng ta mạnh dạn lấy vò rượu trong tay Chu Tiêu sau đó tự mình rót cho hắn cùng với một nụ cười đầy mị hoặc:
"Chu Tiêu ca ca! Nữ Nhi hồng không thể uống được như vậy thật phung phí của trời. Huynh hãy ngồi xuống từ từ thưởng thức để Hiên Nhi rót rượu cho huynh!"
Cách nàng ta rót rượu cực kỳ tao nhã mang đầy vẻ dịu dàng chu đáo của nữ nhi, thêm cả chút kiều mị của thiếu nữ. Sau khi rót được một ly rượu nàng ta đưa cho Chu Tiêu, Chu Tiêu dường như không nhận ra nàng ta là ai. Hình ảnh của nàng ta trở nên mơ hồ lúc ẩn lúc hiện, Chu Tiêu không hiểu sao nhưng cũng mặc kệ liền uống một ly rượu trong tay.
"Rót thêm!"
Hắn nói giống như là một mệnh lệnh. Hiên Nhi tiểu thư lại ngoan ngoãn giao thêm cho hắn một ly nữa, Chu Tiêu uống cạn. Cứ như vậy vò nữ nhi hồng chẳng mấy chốc bị Chu Tiêu uống hơn nửa bình, nhưng càng uống thân thể Chu Tiêu càng nóng lên, một luồng hơi ấm tràn ra trong cơ thể, huyết sắc trong cơ thể hắn dường như đang sục sôi và sẵn sàng bùng cháy bất cứ lúc nào. Chu Tiêu phát giác có gì đó không đúng nhưng vì hắn uống đã nhiều nên đầu óc không còn thanh tịnh nữa, hắn vươn tay lưỡi lỏng y phục, một bàn tay đang run rẩy đưa lên cởi y phục cho hắn.
"Chu Tiêu ca ca!"
"Tương nhi!"
Chu Tiêu bối rối nhìn thấy Tống Tương đang mỉm cười với hắn, đang đi về phía hắn. Chu Tiêu nắm lấy bàn tay của nàng nhìn nàng rất thân tình.
"Tương Nhi, nàng không có rời đi phải không? Là mẫu thân của nàng lừa ta đúng không? Sẽ không có việc nàng rời đi mà không bàn bạc với ta phải không?"
Chu Tiêu nở một nụ cười dịu dàng bàn tay không nhịn được đưa lên vút về khuôn mặt của nàng.
"Tương nhi của ta, nàng cuối cùng cũng cười với ta rồi, là nàng đã thông suốt rồi hay sao?"
"Chu Tiêu ca, ta là Tương nhi!
Đôi mắt Hiên Nhi ánh lên tia cô tịch, nàng ta biết Chu Tiêu đã nhầm tưởng nàng ta là Tống Tương, nàng ta không thể từ bỏ cơ hội lần này được, dẫu cho phải nhắm mắt đưa chân giả làm Tống Tương, chỉ quan trọng là kết quả đêm nàng ta sẽ không để ý đến sự hy sinh nhỏ bé này.
" Tương Nhi, nàng gọi ta là Chu Tiêu ca ca sao? Nghe rất hay, gọi lại một lần nữa đi! "
Chu Tiêu áp trán của hắn vào trán của Hiên Nhi vừa âu yếm vừa thỏa mãn nói:
" Chu Tiêu ca ca huynh uống say rồi, để ta đỡ huynh lên giường. "
Chu Tiêu lắm lấy bả vai nàng ta, để nàng ta ngồi lên đùi hắn, hai cánh tay hắn ôm chặt lấy nàng ta như thể nếu hắn thả tay ra Tống Tương sẽ chạy mất.
" Tương Nhi, không vội, ta không muốn đi ngủ, ta chỉ muốn nói chuyện với nàng. "
Mặt Chu Tiêu đã đỏ bừng, da dẻ của hắn cũng nóng ran, hắn không để ý đến chuyện này nhưng Hiên Nhi tiểu thư ở gần hắn như vậy đã cảm nhận được rất rõ ràng phản ứng của Chu Tiêu.
" Nóng quá, Tương nhi, trời đã vào thu rồi sao vẫn còn nóng như vậy? Nàng có thấy nóng không? "
Chu Tiêu nói, trong giọng nói của hắn bắt đầu chuyển đến những hơi thở mạnh mẽ. Hiên Nhi tiểu thư trong lòng tôi bối rối nhưng vẫn cố cười đáp lời:
" Chu Tiêu ca ca, để Tương Nhi cởi y phục cho huynh, sẽ không còn thấy nóng nữa, để ta đỡ huynh lên giường! "
Chu Tiêu lúc này một chút do dự cũng không còn nữa, ngay cả phản kháng cũng không còn.
" Được, Tương Nhi đến đây giúp ta! "
Sắc mặt Hiên Nhi tiểu thư đỏ rực khi cởi y phục khoác ngoài cho Chu Tiêu, sau đó nàng ta dìu Chu Tiêu từng bước liêu xiêu đến cạnh giường. Chu Tiêu nghiêng người một cái liền đè Hiên Nhi tiểu thư xuống giường. Chu Tiêu mở mắt, giọng nói khàn khàn, hai tay chống xuống giường nhìn người bên dưới rất thân tình.
" Tương Nhi của ta, ta có thể hôn nàng được không? "
Hắn thận trọng hỏi, mặc dù thân thể của hắn lúc này đang nóng bừng bừng và muốn phát tiết ngay lập tức nhưng hắn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, hắn thận trọng hỏi Tống Tương.
" Có thể! Chu Tiêu ca huynh muốn làm gì đều có thể. "
Hiên Nhi tiểu thư mặc dù rất xấu hổ nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chu Tiêu lại chìm vào ham muốn. Điều đáng thương nhất của một nữ nhân là bị người trong lòng coi mình là một nữ nhân khác mà đối xử. Nhưng để có được hắn theo cách này Hiên Nhi tiểu thư không còn do dự nữa. Nàng ta chủ động vòng tay lên ôm lấy cổ Chu Tiêu nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Lông mi rung rung giống như cánh bướm dập rờn không ngừng run rẩy chờ đợi hành động tiếp theo của Chu Tiêu.
Hơi thở nam tính lẫn với mùi rượu, ngày một nặng nề phạm mạnh vào mặt Hiên Nhi tiểu thư, trái tim nhỏ bé mong manh của nàng ta đang nhảy nhốt trong lồng ngực, nàng ta tự nhiên hít thở không thông, rất hồi hộp rất mong chờ. Chu Tiêu từ từ tiến gần hơn đột ngột hắn trừng mắt to rồi nói:
" Ngươi không phải là Tương nhi! "
Hắn nói! Hiên Nhi tiểu thư vừa bất ngờ vừa xấu hổ trước câu nói này của Chu Tiêu, Hiên Nhi mở mắt ra nói.
" Chu Tiêu ca ca, ta là Tương Nhi, ta chính là người trong lòng của huynh Tương Nhi đây, huynh không nhận ra ta hay sao? "
Chu Tiêu ép mình phải tỉnh táo ngay lập tức sau đó nhìn Hiên Nhi tiểu thư đang rụt rè nói mình là tương Nhi. Trong lòng hắn tự nhiên thấy chán ghét một chút lý chí còn sót lại trong cơ thể hắn đã ép buộc hắn kiểm chế lại bản thân mặc dù lúc này hắn đang bị dục hỏa thiêu đốt cực kỳ khó chịu. Hắn chẳng thèm bận tâm đến vị Hiên Nhi tiểu thư kia nữa mà chật vật rời khỏi giường muốn ra khỏi đây để tắm rửa hạ đi cơn dục hỏa đang gặp nhấm hắn. Hiên Nhi nhìn ánh mắt chán ghét của Chu Tiêu, lòng của nàng ta trống rỗng và không biết nàng ta lấy đâu ra can đảm mà hét lên:
" Thúy Nhi ngân huynh ấy lại, đừng để huynh ấy rời khỏi! "
Hiên Nhi tiểu thư lồm cồm bò dậy vội vàng ra khỏi giường chạy đến ngăn Chu Tiêu. Ý thức của Chu Tiêu ngày một yếu đi không còn cách nào khác hắn hung hăng rút kiếm ra cách một vệt dài trên cánh tay của hắn để ép buộc bản thân hắn phải thanh tỉnh. Tiểu Thúy sợ đến mức hét lên, Hiên Nhi tiểu thư cũng sợ hãi mà hét lên nhưng nàng ta đã kịp che miệng lại.
Vết cắt dài trên cánh tay Chu Tiêu máu chảy ròng ròng nhờ đó mà hắn đã tỉnh táo lại rất nhiều. Hắn nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt thì đã hiểu rõ rằng mọi chuyện. Hắn suy nghĩ một chút, hắn biết đây chính là thủ đoạn của Hiên Nhi tiểu thư, vậy mà hắn lại không nghĩ rằng một cô nương yếu đuối nhu nhược lại có mưu mô xấu xa như vậy, bình thường hắn đã không thích vị này rồi hiện tại hắn lại càng chán ghét hơn:
" Hiên Nhi tiểu thư thỉnh tự trọng, để ta rời đi, những chuyện hôm nay ta sẽ coi như chưa có gì xảy ra."
Chu Tiêu lạnh lùng nói trên tay vẫn còn cầm theo trường kiếm trên mặt hắn lộ rõ vẻ tức giận. Không ngờ câu nói này khiến khiến cho Hiên Nhi tiểu thư gần như nổi điên nàng ta vọt đến với vò rượu rỗng ở trên bàn, Tiểu Thúy thì không dám cản lại Chu Tiêu chỉ trơ mắt nhìn hắn rời đi. Khi Chu Tiêu cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau đang định quay đầu trở lại nhìn thì đột nhiên da đầu tê dại đi hai mắt hắn trợn trừng sau đó trước mắt liền tối sầm lại và hắn ngã lăn ra đất. Tiểu Thúy nhìn Chu Tiêu nằm bất động dưới đất hai tay che miệng thật chặt và không thể tin được tiểu thư nhà nàng lại làm ra chuyện đó.
Người còn ngây người ở đó làm gì vậy, mau, mau đỡ huynh ấy vào giường.
Hiên Nhi tiểu thư trấn an nhưng không biết trong giọng nói của nàng ta lẫn bàn tay của nàng ta đều đang run rẩy. Rõ ràng là nàng ta cũng đang rất sợ hãi.
Hiên Nhi tiểu thư tựa như tiên tử thong dong bước vào và rụt rè hỏi Chu Tiêu. Nàng ta yếu ớt đứng đó để khơi dậy lên dục vọng bảo vệ của nam nhân, nhìn nàng ta lúc này chẳng khác gì một con tiểu bạch thỏ mềm mại dễ thương ngây thơ vô hạn. Mắt Chu Tiêu híp lại, ánh mắt mất đi tiêu cự hắn đang ngà ngà say rượu nhưng vẫn cố tỉnh táo lại nhìn và nói:
"Hiên Nhi tiểu thư, muộn như vậy rồi xin mời trở về cho. Nam nữ thụ thụ bất thân nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt cho thanh danh của tiểu thư!"
Chu Tiêu nhàn nhạt nói rồi nâng cả vò rượu lên rót vào miệng. Hiên Nhi bước đến một bước đứng trước mặt Chu Tiêu đưa tay với lấy bình rượu trong tay Chu Tiêu. Chu Tiêu bất ngờ nâng vò rượu lên cao khiến cho nàng ta mất đà mà ngã vào lòng và nằm gọn trong lòng Chu Tiêu. Chu Tiêu chau mày, hắn hành động có phần chậm chạp cố gắng đứng dậy để đấy Hiên Nhi tiểu thư tránh ra.
Ban đầu Hiên Nhi tiểu thư có chút xấu hổ nhưng khi nàng ta ngồi trên đùi Chu Tiêu và cảm nhận được cơ thể rắn chắc của nam nhân khiến trái tim nàng ta trở nên loạn nhịp, khi ngồi trong lòng hắn cả thân thể như được ôm ấp che chở, nàng ta cảm nhận được hơi thở mị hoặc của hắn ta tản ra. Trong lòng bất giác lưu luyến hơi thở và thân thể của nam nhân này.
Nhưng phút giây tận hưởng của nàng ta quá ngắn ngủi, c Chu Tiêu không đứng dậy được bèn hắn liền lấy tay đẩy nàng ta ra. Hiền nhi tiểu thư bị đẩy ra nhưng nàng ta ôm chặt góc bàn bởi vì nàng ta không vượt qua được sự cám dỗ từ thân thể của Chu Tiêu, nhưng cuối cùng nàng ta bắt buộc phải đứng dậy nếu không sẽ bị ngã xuống!
"Chu Tiêu ca ca!"
Hiên Nhi tiểu thư đau lòng nhìn Chu Tiêu, cánh môi hồng bặm chặt nhìn bộ dạng của nàng ta lúc này cực kỳ đáng thương. Chu Tiêu mặc kệ nàng ta hắn vẫn lạnh lùng uống rượu. Khi hắn ngẩng đầu lên chất lỏng trong suốt từ khóe miệng chảy xuống cổ thon dài, chảy xuống yết hầu rồi lọt vào cổ áo của hắn.
Hiên Nhi nhìn thấy một màn này nàng ta không khỏi choáng váng, nàng ta vừa tức vừa giận hành động của Chu Tiêu nhưng hiện tại lúc này không nghĩ được nhiều nữa trong mắt nàng ta hoàn toàn bị nam nhân tuấn mĩ trước mặt này mê hoặc rồi.
"Chu Tiêu ca ca!"
Nàng ta lẩm bẩm, không tự chủ được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt và bước tiếp về phía Chu Tiêu. Hai bàn tay mềm mại ôm lấy cổ Chu Tiêu từ phía sau.
"Chu Tiêu ca ca, huynh quên nàng ấy đi, ở cạnh ta có được không? Ta sẽ đối xử với huynh rất tốt rất tốt, nhất định sẽ không làm huynh bị tổn thương như bây giờ."
Hiên Nhi tiểu thư nhẹ nhàng thổi vài lời dịu dàng bên tai Chu Tiêu.
"Rượu, rượu!"
Chu Tiêu uống một hồi không thấy còn rượu liền nhíu mày bất mãn rống lên đòi rượu. Hiên Nhi tiểu thư lập tức mở nút bình rượu mang theo bên người ra lấy hết sức can đảm đi đến đưa cho Chu Tiêu:
"Chu Tiêu ca ca rượu đến rồi đây, đây là nữ nhi hồng thượng đẳng được cha của ta cất giữ đã lâu, huynh thử xem!"
Trên mặt nàng ta nở một nụ cười miễn cưỡng, bàn tay nắm chặt, ánh mắt cực kỳ căng thẳng. Chu Tiêu trực tiếp cầm vò rượu từ trong tay nàng ta và đưa lên miệng, nàng ta lo lắng đến nỗi không dám thở mạnh. Bởi vì nàng ta biết rằng tiếp sau đây sẽ có chuyện gì xảy ra, lúc này nàng ta rút lui vẫn còn kịp nhưng thêm một lần nữa nàng ta lại càng trở nên quyết tâm hơn. Ngoài cửa Tiểu Thúy nhìn không nổi nhưng đây là mệnh lệnh của tiểu thư nhà nàng, nói nàng phải canh giữ bên ngoài nếu bên trong có động tĩnh gì cũng không được vào làm phiền và cũng không được cho ai vào.
"Tiểu thư, người thật hồ đồ!"
Qua cửa sổ Tiểu Thúy nhìn thấy bóng người bên trong và lẩm bẩm nói với giọng điệu thương xót. Nhưng Tiểu Thúy nàng chỉ là phận nô tì, tiểu thư cũng không nghe nàng khuyên can thì nàng cũng chỉ đành bất lực mà thôi.
"Rượu ngon! Rượu ngon!"
Chu tiêu uống được vài ngụm liền tán tụng. Hiên Nhi tiểu thư đã sẵn sàng mọi chuyện xảy ra tiếp theo nên nàng ta không còn ngại ngùng nữa, nàng ta mạnh dạn lấy vò rượu trong tay Chu Tiêu sau đó tự mình rót cho hắn cùng với một nụ cười đầy mị hoặc:
"Chu Tiêu ca ca! Nữ Nhi hồng không thể uống được như vậy thật phung phí của trời. Huynh hãy ngồi xuống từ từ thưởng thức để Hiên Nhi rót rượu cho huynh!"
Cách nàng ta rót rượu cực kỳ tao nhã mang đầy vẻ dịu dàng chu đáo của nữ nhi, thêm cả chút kiều mị của thiếu nữ. Sau khi rót được một ly rượu nàng ta đưa cho Chu Tiêu, Chu Tiêu dường như không nhận ra nàng ta là ai. Hình ảnh của nàng ta trở nên mơ hồ lúc ẩn lúc hiện, Chu Tiêu không hiểu sao nhưng cũng mặc kệ liền uống một ly rượu trong tay.
"Rót thêm!"
Hắn nói giống như là một mệnh lệnh. Hiên Nhi tiểu thư lại ngoan ngoãn giao thêm cho hắn một ly nữa, Chu Tiêu uống cạn. Cứ như vậy vò nữ nhi hồng chẳng mấy chốc bị Chu Tiêu uống hơn nửa bình, nhưng càng uống thân thể Chu Tiêu càng nóng lên, một luồng hơi ấm tràn ra trong cơ thể, huyết sắc trong cơ thể hắn dường như đang sục sôi và sẵn sàng bùng cháy bất cứ lúc nào. Chu Tiêu phát giác có gì đó không đúng nhưng vì hắn uống đã nhiều nên đầu óc không còn thanh tịnh nữa, hắn vươn tay lưỡi lỏng y phục, một bàn tay đang run rẩy đưa lên cởi y phục cho hắn.
"Chu Tiêu ca ca!"
"Tương nhi!"
Chu Tiêu bối rối nhìn thấy Tống Tương đang mỉm cười với hắn, đang đi về phía hắn. Chu Tiêu nắm lấy bàn tay của nàng nhìn nàng rất thân tình.
"Tương Nhi, nàng không có rời đi phải không? Là mẫu thân của nàng lừa ta đúng không? Sẽ không có việc nàng rời đi mà không bàn bạc với ta phải không?"
Chu Tiêu nở một nụ cười dịu dàng bàn tay không nhịn được đưa lên vút về khuôn mặt của nàng.
"Tương nhi của ta, nàng cuối cùng cũng cười với ta rồi, là nàng đã thông suốt rồi hay sao?"
"Chu Tiêu ca, ta là Tương nhi!
Đôi mắt Hiên Nhi ánh lên tia cô tịch, nàng ta biết Chu Tiêu đã nhầm tưởng nàng ta là Tống Tương, nàng ta không thể từ bỏ cơ hội lần này được, dẫu cho phải nhắm mắt đưa chân giả làm Tống Tương, chỉ quan trọng là kết quả đêm nàng ta sẽ không để ý đến sự hy sinh nhỏ bé này.
" Tương Nhi, nàng gọi ta là Chu Tiêu ca ca sao? Nghe rất hay, gọi lại một lần nữa đi! "
Chu Tiêu áp trán của hắn vào trán của Hiên Nhi vừa âu yếm vừa thỏa mãn nói:
" Chu Tiêu ca ca huynh uống say rồi, để ta đỡ huynh lên giường. "
Chu Tiêu lắm lấy bả vai nàng ta, để nàng ta ngồi lên đùi hắn, hai cánh tay hắn ôm chặt lấy nàng ta như thể nếu hắn thả tay ra Tống Tương sẽ chạy mất.
" Tương Nhi, không vội, ta không muốn đi ngủ, ta chỉ muốn nói chuyện với nàng. "
Mặt Chu Tiêu đã đỏ bừng, da dẻ của hắn cũng nóng ran, hắn không để ý đến chuyện này nhưng Hiên Nhi tiểu thư ở gần hắn như vậy đã cảm nhận được rất rõ ràng phản ứng của Chu Tiêu.
" Nóng quá, Tương nhi, trời đã vào thu rồi sao vẫn còn nóng như vậy? Nàng có thấy nóng không? "
Chu Tiêu nói, trong giọng nói của hắn bắt đầu chuyển đến những hơi thở mạnh mẽ. Hiên Nhi tiểu thư trong lòng tôi bối rối nhưng vẫn cố cười đáp lời:
" Chu Tiêu ca ca, để Tương Nhi cởi y phục cho huynh, sẽ không còn thấy nóng nữa, để ta đỡ huynh lên giường! "
Chu Tiêu lúc này một chút do dự cũng không còn nữa, ngay cả phản kháng cũng không còn.
" Được, Tương Nhi đến đây giúp ta! "
Sắc mặt Hiên Nhi tiểu thư đỏ rực khi cởi y phục khoác ngoài cho Chu Tiêu, sau đó nàng ta dìu Chu Tiêu từng bước liêu xiêu đến cạnh giường. Chu Tiêu nghiêng người một cái liền đè Hiên Nhi tiểu thư xuống giường. Chu Tiêu mở mắt, giọng nói khàn khàn, hai tay chống xuống giường nhìn người bên dưới rất thân tình.
" Tương Nhi của ta, ta có thể hôn nàng được không? "
Hắn thận trọng hỏi, mặc dù thân thể của hắn lúc này đang nóng bừng bừng và muốn phát tiết ngay lập tức nhưng hắn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, hắn thận trọng hỏi Tống Tương.
" Có thể! Chu Tiêu ca huynh muốn làm gì đều có thể. "
Hiên Nhi tiểu thư mặc dù rất xấu hổ nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chu Tiêu lại chìm vào ham muốn. Điều đáng thương nhất của một nữ nhân là bị người trong lòng coi mình là một nữ nhân khác mà đối xử. Nhưng để có được hắn theo cách này Hiên Nhi tiểu thư không còn do dự nữa. Nàng ta chủ động vòng tay lên ôm lấy cổ Chu Tiêu nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Lông mi rung rung giống như cánh bướm dập rờn không ngừng run rẩy chờ đợi hành động tiếp theo của Chu Tiêu.
Hơi thở nam tính lẫn với mùi rượu, ngày một nặng nề phạm mạnh vào mặt Hiên Nhi tiểu thư, trái tim nhỏ bé mong manh của nàng ta đang nhảy nhốt trong lồng ngực, nàng ta tự nhiên hít thở không thông, rất hồi hộp rất mong chờ. Chu Tiêu từ từ tiến gần hơn đột ngột hắn trừng mắt to rồi nói:
" Ngươi không phải là Tương nhi! "
Hắn nói! Hiên Nhi tiểu thư vừa bất ngờ vừa xấu hổ trước câu nói này của Chu Tiêu, Hiên Nhi mở mắt ra nói.
" Chu Tiêu ca ca, ta là Tương Nhi, ta chính là người trong lòng của huynh Tương Nhi đây, huynh không nhận ra ta hay sao? "
Chu Tiêu ép mình phải tỉnh táo ngay lập tức sau đó nhìn Hiên Nhi tiểu thư đang rụt rè nói mình là tương Nhi. Trong lòng hắn tự nhiên thấy chán ghét một chút lý chí còn sót lại trong cơ thể hắn đã ép buộc hắn kiểm chế lại bản thân mặc dù lúc này hắn đang bị dục hỏa thiêu đốt cực kỳ khó chịu. Hắn chẳng thèm bận tâm đến vị Hiên Nhi tiểu thư kia nữa mà chật vật rời khỏi giường muốn ra khỏi đây để tắm rửa hạ đi cơn dục hỏa đang gặp nhấm hắn. Hiên Nhi nhìn ánh mắt chán ghét của Chu Tiêu, lòng của nàng ta trống rỗng và không biết nàng ta lấy đâu ra can đảm mà hét lên:
" Thúy Nhi ngân huynh ấy lại, đừng để huynh ấy rời khỏi! "
Hiên Nhi tiểu thư lồm cồm bò dậy vội vàng ra khỏi giường chạy đến ngăn Chu Tiêu. Ý thức của Chu Tiêu ngày một yếu đi không còn cách nào khác hắn hung hăng rút kiếm ra cách một vệt dài trên cánh tay của hắn để ép buộc bản thân hắn phải thanh tỉnh. Tiểu Thúy sợ đến mức hét lên, Hiên Nhi tiểu thư cũng sợ hãi mà hét lên nhưng nàng ta đã kịp che miệng lại.
Vết cắt dài trên cánh tay Chu Tiêu máu chảy ròng ròng nhờ đó mà hắn đã tỉnh táo lại rất nhiều. Hắn nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt thì đã hiểu rõ rằng mọi chuyện. Hắn suy nghĩ một chút, hắn biết đây chính là thủ đoạn của Hiên Nhi tiểu thư, vậy mà hắn lại không nghĩ rằng một cô nương yếu đuối nhu nhược lại có mưu mô xấu xa như vậy, bình thường hắn đã không thích vị này rồi hiện tại hắn lại càng chán ghét hơn:
" Hiên Nhi tiểu thư thỉnh tự trọng, để ta rời đi, những chuyện hôm nay ta sẽ coi như chưa có gì xảy ra."
Chu Tiêu lạnh lùng nói trên tay vẫn còn cầm theo trường kiếm trên mặt hắn lộ rõ vẻ tức giận. Không ngờ câu nói này khiến khiến cho Hiên Nhi tiểu thư gần như nổi điên nàng ta vọt đến với vò rượu rỗng ở trên bàn, Tiểu Thúy thì không dám cản lại Chu Tiêu chỉ trơ mắt nhìn hắn rời đi. Khi Chu Tiêu cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau đang định quay đầu trở lại nhìn thì đột nhiên da đầu tê dại đi hai mắt hắn trợn trừng sau đó trước mắt liền tối sầm lại và hắn ngã lăn ra đất. Tiểu Thúy nhìn Chu Tiêu nằm bất động dưới đất hai tay che miệng thật chặt và không thể tin được tiểu thư nhà nàng lại làm ra chuyện đó.
Người còn ngây người ở đó làm gì vậy, mau, mau đỡ huynh ấy vào giường.
Hiên Nhi tiểu thư trấn an nhưng không biết trong giọng nói của nàng ta lẫn bàn tay của nàng ta đều đang run rẩy. Rõ ràng là nàng ta cũng đang rất sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.