Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
Chương 163: Thú Nhận
Vân Phong Nam Thiên
24/03/2022
"Tiểu thư, Chu Tiêu hắn sẽ không có việc gì chứ?"
Tiểu Thúy hốt hoảng hỏi. Tiểu Thúy không dám tin vào những gì nàng ta vừa nhìn thấy, không ngờ tiểu thư lại dùng vò rượu đập vào đầu Chu Tiêu khiến hắn ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
"Sẽ không có chuyện gì đâu, huynh ấy chỉ là bị ngất mà thôi."
Hiên Nhi tiểu thư trấn an Tiểu Thúy cũng chính là đang trấn an chính mình. Hai người dìu Chu Tiêu đến giường, lúc này Tiểu Thúy cắn môi nói với Hiên Nhi tiểu thư:
"Tiểu thư bây giờ hối hận vẫn còn kịp.."
Hiên Nhi tiểu thư lắc lắc đầu nói:
Chu Tiêu ca ca đều đã thấy hết thảy mọi việc rồi, nên ngày mai khi tỉnh lại huynh ấy đều nhớ rõ hết những chuyện đã xảy ra hôm nay. Ta nguyện ý bị huynh ấy ghét bỏ để đánh đổi lấy một hôn ước với huynh ấy. "
" Nhưng mà.. từ phía lão gia. "
" Về phía cha của ta, ta sẽ thuyết phục, cha rất thương ta hơn nữa người cũng rất ưng ý Chu Tiêu nên ta tin rằng người sẽ đồng ý. "
Hiên Nhi tiểu thư hạ quyết tâm nói. Tiểu Thúy không khuyên được tiểu thư bèn nói:
" Vậy Tiểu Thúy ra ngoài canh chừng, tiểu thư người tự giải quyết cho ổn thỏa! "
Tiểu Thúy ra sức thuyết phục nhưng mọi lời nói của nàng ta đưa ra đều vô ích, nhưng nếu không nói thì không được. Nàng ta sợ xảy ra sự cố lần nữa nên khi nhìn thấy tiểu thư của mình trút y phục khoác ngoài xuống liền đóng chặt cửa lại và thở dài một hơi. Trong phòng, Hiên Nhi tiểu thư cởi áo khoác ngoài xong nhưng không biết tiếp theo phải làm như thế nào vì Chu Tiêu đang bất tỉnh. Nàng ta nhìn chằm chằm Chu Tiêu đang nằm yên một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ cởi áo khoác ngoài của hắn ra rồi vòng tay ôm lấy ngực hắn dần dần nhắm mắt lại và chìm sâu vào giấc ngủ.
Mới sáng sớm ở long môn tiêu cục bị làm loạn lên bởi tiếng la hét của nha hoàn Tiểu Thúy. Tiếng hét của nàng ta vang vọng đánh thức tất cả mọi người.
" Aaaaaaa! "
Nhìn tình cảnh lúc ấy chẳng khác gà bay chó chạy là bao. Hai người Lý đại ca và Triệu đại ca chạy tới vẫn còn đang ngái ngủ thì lập tức tỉnh táo hẳn lên khi nhìn thấy người hét là nha hoàn của Hiên Nhi tiểu thư, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm xấu, bọn họ nhìn theo ánh mắt của Tiểu Thúy đến cửa phòng đang mở toang của Chu Tiêu, bọn họ giống như Tiểu Thúy liền hét lớn nhưng ánh mắt vẫn nghi ngờ có điều gì đó không được đúng lắm.
" Trời ơi! Chu tiểu huynh đệ lần này chơi lớn rồi, hắn cũng thật là! "
Lý đại ca kinh hãi nói, nhìn vào trong phòng thấy Chu Tiêu đang cởi trần, Hiên Nhi tiểu thư chỉ mặc một cái yếm nhỏ đang nằm sấp, nhìn thoáng qua ai chẳng biết tối hôm qua hai người bọn họ đã làm gì. Y phục thì văng vãi khắp phòng, còn cả mảnh vỡ của vò rượu ngổn ngang, đủ thấy đêm qua hai người bọn họ kịch liệt ra sao. Phản ứng đầu tiên của Tiểu Thúy là bước vào trong phòng đóng cửa lại ngăn không cho đám đông đang xem náo nhiệt bên ngoài nhìn vào bên trong. Nàng ta vừa khóc vừa đi đến đánh thức Hiên Nhi tiểu thư mặc y phục vào tránh để người khác nhìn thấy thân thể của tiểu thư.
" Tiểu thư, người thành công rồi! "
Tiểu Thúy thì thào mắt sưng đỏ có vẻ như nàng ta đã khóc cả đêm. Hiên Nhi tiểu thư tỉnh dậy nghe được bên ngoài ồn ào thì rất lo lắng nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Chu Tiêu đang ngủ say thì nàng ta cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
" Thuý Nhi cảm ơn em! "
Hiên Nhi tiểu thư nói bằng giọng chân thành, không đợi Tiểu Thúy trả lời thì một loạt tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền đến, sau đó có tiếng đạp cửa cánh cửa bị đạp văng ra, Chu Tiêu bị một loạt tiếng động đánh thức nửa tỉnh nửa mê nhìn mọi việc đang diễn ra trước mắt. Đầu hắn vẫn đau như búa bổ có lẽ là do hôm qua hắn ta đã uống quá nhiều rượu. Khi hắn rưỡi tay ra phía sau đụng phải bọc đồ lớn, hắn vừa định đứng dậy thì một bàn tay rắn chắc túm chặt lấy cổ áo của hắn, tay còn lại giáng một cú đấm vào mặt khiến hắn bị ngã lăn ra đất.
" Hay cho một tên Chu Tiêu, ta thu nhận ngươi vào tiêu cục là vì nhìn chúng năng lực của ngươi nhưng tại sao ngươi lại dám đối xử với con gái của ta như vậy, ta đã quá xem thường ngươi rồi, mắt ta quả thật là mù rồi. Ngươi đúng là ngay cả cầm thú cũng không bằng, ta phải giết ngươi. "
Đương gia vô cùng tức giận vừa nói vừa rút thanh trường kiếm mà Chu Tiêu để ở trên bàn đang định đâm về phía Chu Tiêu thì bất ngờ Hiên Nhi tiểu thư vọt lên chặn phía trước Chu Tiêu. Sau đó nàng ta quỳ xuống khóc lóc van xin:
" Cha, cầu xin người ta cho Chu Tiêu ca ca, là do nữ nhi tự nguyện, đều là nữ nhi nguyện ý, hơn nữa là Chu Tiêu ca ca say rượu nên đã không cẩn thận! Cha, người hãy tha cho huynh ấy, nữ nhi cầu xin người! "
Hiên Nhi tiểu thư không ngừng dập đầu cầu xin. Đương gia thấy một màn này thì không khỏi chua xót, trong lòng ông như được đổ mười bình dấm khiến ông rất khó chịu và hụt hững, nữ nhi tâm can bảo bối của ông cứ như vậy mà bị hủy hoại sao ông không đau lòng được kia chứ. Chu Tiêu từ trên mặt đất đứng dậy sau đó mới hoàn toàn thanh tịnh toàn bộ sự việc ngày hôm qua hết thảy hắn đều nhớ kỹ, nhìn thấy rõ ràng tình huống hiện tại, trong mắt hắn hàn quang bắn ra tứ phía. Hắn nhìn về phía Hiên Nhi tiểu thư đang chặn trước hắn và nói về việc hôm qua, đột nhiên hắn nhăn mặt lại và bật ra một tiếng cười trầm thấp.
" Chu tiểu huynh đệ, ngươi bị điên hay sao mà lúc này còn cười được, không mau xin đương gia tha thứ đi! "
Lý đại ca thực sự lo lắng cho Chu Tiêu nên đã hạ thấp giọng nhắc nhở Chu Tiêu, nhìn bộ dạng của Chu Tiêu lúc này chỉ hận là rèn sắt không thành thiết. Trong lòng Lý đại ca lúc này rối như tơ vò thực sự không hiểu nổi một nam tử si tình như Chu Tiêu sao lại có thể phát sinh tình huống cẩu thả với nữ nhi của đương gia được. Sau này hắn sẽ phải đối mặt với Tống đại phu, nữ nhân mà hắn tâm tâm niệm niệm ở trong lòng như thế nào đây? Lý đại ca sớm nhìn ra được vị Tống đại phu kia đối với Chu Tiêu chính là sinh mệnh mà ai cũng không thể thay thế được. Lúc trước Tống đại phu đã không để ý đến hắn rồi bây giờ xảy ra sự việc này lại càng không có khả năng. Lý đại ca thấy Chu Tiêu cố chấp nên cực kỳ khó hiểu, bởi vì nếu có phát sinh thì chỉ đối với Tống đại phu mà thôi.
" Ngươi cười cái gì? "
Thấy phản ứng của Chu Tiêu đương gia càng giận dữ hơn, lúc này mà hắn ta còn dám cười. Hiên Nhi tiểu thư đứng dậy, cũng bị biểu hiện của Chu Tiêu dọa cho sợ, nàng ta bước đến nói:
" Chu Tiêu ca ca, ta không trách huynh! "
Nàng ta nói những lời như vậy chẳng khác nào đang thú nhận chuyện xảy ra ngày hôm qua trước mặt đám đông. Chu Tiêu cười đủ rồi, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, mặc kệ lời nói vừa rồi của nàng ta mà hắn tự lẩm bẩm nói:
" Chu Tiêu nhớ đến việc đương gia từng nhắc đến mẫu thân của Hiên Nhi tiểu thư là một nữ tử thanh lâu! "
Đương gia cảnh giác nhìn hắn.
" Vậy thì sao? Ngươi muốn nói cái gì? "
Đương gia bất mãn nhìn Chu Tiêu rồi kéo nữ nhi ra phía sau mình để bảo vệ vì sợ Chu Tiêu lợi dụng. Chu Tiêu nhìn Hiên Nhi tiểu thư sắc mặt nàng ta tái nhợt và có cảm giác tội lỗi sau đó nàng ta ngẩng đầu lên liếc nhìn Chu Tiêu và lắc đầu nói:
" Không có chuyện gì! "
" Ngươi! Ngươi thật là to gan! "
Đương gia đang bực tức lại bị thái độ hời hợt của Chu Tiêu làm cho càng thêm tức giận quát lớn.
" Ngươi là đồ súc sinh! "
" Không ngờ Chu Tiêu lại là người như vậy! "
" Ta nghĩ hắn đã mượn cớ say rượu để vấy bẩn sự trong sạch của Hiên Nhi tiểu thư. "
" May mà Hiên Nhi tiểu thư đối với hắn ta nhất kiến chung tình nhưng nhìn thái độ của hắn ta đối với tiểu thư mà xem thật đáng ghét. "
Hiên Nhi tiểu thư là một nữ tử băng thanh ngọc khiết như thế vậy mà lại bị một kẻ không bằng cầm thú như Chu Tiêu vấy bẩn thật là đáng ghét!"
"Chu Tiêu đúng là một tên mặt dày vô sỉ. Hắn luôn miệng nói với chúng ta không có ý gì đối với Hiên Nhi tiểu thư nhưng nhìn xem sau lưng chúng ta hắn làm ra chuyện tốt gì. May mà hôm nay sớm phát hiện ra chứ không sự thật này sẽ mãi mãi bị chôn vùi."
Đám đông xôn xao bàn tán, duy chỉ có Lý đại ca và Triệu đại ca vẫn im lặng quan sát chưa đưa ra lời nói gì. Lý đại ca là một người ngay thẳng chỉ tin tưởng vào những gì tận mắt chứng kiến. Nhưng sự thật đang bày ra trước mắt lý đại ca suy nghĩ mãi cũng không biết vấn đề nằm ở đâu. Chỉ là thái độ Chu Tiêu lúc này bất cần như vậy khiến cho Lý đại ca cực kỳ lo lắng không biết sau này Chu Tiêu sẽ sống thế nào đây.
Còn Triệu đại ca thì khác người này rất thông minh không giống như những người khác mù quáng chỉ trích mà không chịu động não suy nghĩ. Mặc dù thấy chuyện này rất lạ nhưng không biết là ở đâu nên Triệu đại ca vẫn im lặng nên ngóng xem xét tình hình.
"Hôm nay ta có nói gì cũng vô dụng, các người chỉ nhìn vào những thứ đang bày ra trước mắt dù ta có một trăm cái miệng cũng không giải thích được."
Chu Tiêu vừa cười vừa mỉa mai nói:
"Cho đến bây giờ còn muốn ngụy biện, ngươi là kẻ vô lương tâm mà!"
Đương gia nghe xong lại nổi giận đùng đùng. Bây giờ Triệu đại ca đột nhiên lên tiếng:
"Đương gia, đây chẳng phải là phòng của chú tiểu huynh đệ hay sao? Sao Hiên Nhi tiểu thư lại xuất hiện ở đây?"
Triệu đại ca cuối cùng cũng phát hiện ra điểm mẫu chốt.
"Đúng vậy, sao Hiên Nhi tiểu thư lại ở đây?"
Lý đại ca nói tiếp.
"Nếu là Chu Tiêu huynh đệ cưỡng bức thì sao không nghe được thấy tiếng kêu cứu của Hiên Nhi tiểu thư."
Triệu đại ca thắc mắc.
"Đúng rồi, tối hôm qua chúng ta không nghe được động tĩnh gì cả!"
Lý đại ca biết nhìn Chu Tiêu chỉ thấy hắn thật ngốc bị tính kế mà không hay biết. Sau đó bình tĩnh hỏi tiếp:
"Không phải Hiên Nhi tiểu thư còn một nha hoàn đấy sao, tiểu thư cả đêm không về lại không hay biết gì cả. Đương gia ta xem chuyện này thật kỳ lạ, Chu Tiêu tuyệt đối không phải là người như vậy."
Dù sao khi nghe Lý đại ca cùng Triệu đại ca phân tích thì những người khác cũng dần bình tĩnh lại, trong lòng Hiên Nhi tiểu thư mặc dù rất lo lắng nhưng không lộ lấy nửa điểm ra ngoài. Nhìn dáng vẻ trầm ngâm của mọi người nàng ta bắt đầu hoảng sợ và cảm thấy mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của nàng ta.
Những người này đều là những người từng trải vào Nam ra Bắc, đánh Đông dẹp Tây làm sao không nhìn ra có điều không thích hợp ở đây. Tiểu Thúy thấy cục diện trước mắt đang thay đổi, nàng ta vội vàng quỳ xuống đổ thêm dầu vào lửa:
"Lão gia, đều là tại nô tì, nô tì thấy hôm qua tiểu thư buồn bực bữa tối ăn ít nên đã lấy rượu nếp ủ hoa quế lên cho tiểu thư ăn, tiểu thư ăn được một chút rồi lên giường đi ngủ. Nô tì canh đêm đã ngủ gật nên không hay biết chuyện gì. Sáng sớm vào đánh thức tiểu thư dậy không thấy tiểu thư đâu nô tì vội vàng chạy đi tìm khắp nơi. Cho đến khi nô tì mở cửa phòng Chu Tiêu ra thì thấy tiểu thư ở đây. Hẳn là tiểu thư ăn quá nhiều rượu nếp ủ hoa quế kia. Tiểu thư không uống được rượu dù chỉ một giọt."
Tiểu Thúy nói bằng giọng tự trách bản thân mình.
"Chuyện có đúng như vậy không?"
Tiểu Thuý bặm môi trả lời:
"Những gì nô tì nói đều là sự thật, nếu có nửa lời sai.."
"Nếu có nửa lời sai thì ngươi sẽ thế nào?"
Chu Tiêu nhìn Tiểu Thúy cùng với nụ cười lạnh, một đôi chủ tớ vừa hát vừa múa khiến cho hắn đượcmở rộng tầm mắt.
Tiểu Thúy hốt hoảng hỏi. Tiểu Thúy không dám tin vào những gì nàng ta vừa nhìn thấy, không ngờ tiểu thư lại dùng vò rượu đập vào đầu Chu Tiêu khiến hắn ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
"Sẽ không có chuyện gì đâu, huynh ấy chỉ là bị ngất mà thôi."
Hiên Nhi tiểu thư trấn an Tiểu Thúy cũng chính là đang trấn an chính mình. Hai người dìu Chu Tiêu đến giường, lúc này Tiểu Thúy cắn môi nói với Hiên Nhi tiểu thư:
"Tiểu thư bây giờ hối hận vẫn còn kịp.."
Hiên Nhi tiểu thư lắc lắc đầu nói:
Chu Tiêu ca ca đều đã thấy hết thảy mọi việc rồi, nên ngày mai khi tỉnh lại huynh ấy đều nhớ rõ hết những chuyện đã xảy ra hôm nay. Ta nguyện ý bị huynh ấy ghét bỏ để đánh đổi lấy một hôn ước với huynh ấy. "
" Nhưng mà.. từ phía lão gia. "
" Về phía cha của ta, ta sẽ thuyết phục, cha rất thương ta hơn nữa người cũng rất ưng ý Chu Tiêu nên ta tin rằng người sẽ đồng ý. "
Hiên Nhi tiểu thư hạ quyết tâm nói. Tiểu Thúy không khuyên được tiểu thư bèn nói:
" Vậy Tiểu Thúy ra ngoài canh chừng, tiểu thư người tự giải quyết cho ổn thỏa! "
Tiểu Thúy ra sức thuyết phục nhưng mọi lời nói của nàng ta đưa ra đều vô ích, nhưng nếu không nói thì không được. Nàng ta sợ xảy ra sự cố lần nữa nên khi nhìn thấy tiểu thư của mình trút y phục khoác ngoài xuống liền đóng chặt cửa lại và thở dài một hơi. Trong phòng, Hiên Nhi tiểu thư cởi áo khoác ngoài xong nhưng không biết tiếp theo phải làm như thế nào vì Chu Tiêu đang bất tỉnh. Nàng ta nhìn chằm chằm Chu Tiêu đang nằm yên một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ cởi áo khoác ngoài của hắn ra rồi vòng tay ôm lấy ngực hắn dần dần nhắm mắt lại và chìm sâu vào giấc ngủ.
Mới sáng sớm ở long môn tiêu cục bị làm loạn lên bởi tiếng la hét của nha hoàn Tiểu Thúy. Tiếng hét của nàng ta vang vọng đánh thức tất cả mọi người.
" Aaaaaaa! "
Nhìn tình cảnh lúc ấy chẳng khác gà bay chó chạy là bao. Hai người Lý đại ca và Triệu đại ca chạy tới vẫn còn đang ngái ngủ thì lập tức tỉnh táo hẳn lên khi nhìn thấy người hét là nha hoàn của Hiên Nhi tiểu thư, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm xấu, bọn họ nhìn theo ánh mắt của Tiểu Thúy đến cửa phòng đang mở toang của Chu Tiêu, bọn họ giống như Tiểu Thúy liền hét lớn nhưng ánh mắt vẫn nghi ngờ có điều gì đó không được đúng lắm.
" Trời ơi! Chu tiểu huynh đệ lần này chơi lớn rồi, hắn cũng thật là! "
Lý đại ca kinh hãi nói, nhìn vào trong phòng thấy Chu Tiêu đang cởi trần, Hiên Nhi tiểu thư chỉ mặc một cái yếm nhỏ đang nằm sấp, nhìn thoáng qua ai chẳng biết tối hôm qua hai người bọn họ đã làm gì. Y phục thì văng vãi khắp phòng, còn cả mảnh vỡ của vò rượu ngổn ngang, đủ thấy đêm qua hai người bọn họ kịch liệt ra sao. Phản ứng đầu tiên của Tiểu Thúy là bước vào trong phòng đóng cửa lại ngăn không cho đám đông đang xem náo nhiệt bên ngoài nhìn vào bên trong. Nàng ta vừa khóc vừa đi đến đánh thức Hiên Nhi tiểu thư mặc y phục vào tránh để người khác nhìn thấy thân thể của tiểu thư.
" Tiểu thư, người thành công rồi! "
Tiểu Thúy thì thào mắt sưng đỏ có vẻ như nàng ta đã khóc cả đêm. Hiên Nhi tiểu thư tỉnh dậy nghe được bên ngoài ồn ào thì rất lo lắng nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Chu Tiêu đang ngủ say thì nàng ta cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
" Thuý Nhi cảm ơn em! "
Hiên Nhi tiểu thư nói bằng giọng chân thành, không đợi Tiểu Thúy trả lời thì một loạt tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền đến, sau đó có tiếng đạp cửa cánh cửa bị đạp văng ra, Chu Tiêu bị một loạt tiếng động đánh thức nửa tỉnh nửa mê nhìn mọi việc đang diễn ra trước mắt. Đầu hắn vẫn đau như búa bổ có lẽ là do hôm qua hắn ta đã uống quá nhiều rượu. Khi hắn rưỡi tay ra phía sau đụng phải bọc đồ lớn, hắn vừa định đứng dậy thì một bàn tay rắn chắc túm chặt lấy cổ áo của hắn, tay còn lại giáng một cú đấm vào mặt khiến hắn bị ngã lăn ra đất.
" Hay cho một tên Chu Tiêu, ta thu nhận ngươi vào tiêu cục là vì nhìn chúng năng lực của ngươi nhưng tại sao ngươi lại dám đối xử với con gái của ta như vậy, ta đã quá xem thường ngươi rồi, mắt ta quả thật là mù rồi. Ngươi đúng là ngay cả cầm thú cũng không bằng, ta phải giết ngươi. "
Đương gia vô cùng tức giận vừa nói vừa rút thanh trường kiếm mà Chu Tiêu để ở trên bàn đang định đâm về phía Chu Tiêu thì bất ngờ Hiên Nhi tiểu thư vọt lên chặn phía trước Chu Tiêu. Sau đó nàng ta quỳ xuống khóc lóc van xin:
" Cha, cầu xin người ta cho Chu Tiêu ca ca, là do nữ nhi tự nguyện, đều là nữ nhi nguyện ý, hơn nữa là Chu Tiêu ca ca say rượu nên đã không cẩn thận! Cha, người hãy tha cho huynh ấy, nữ nhi cầu xin người! "
Hiên Nhi tiểu thư không ngừng dập đầu cầu xin. Đương gia thấy một màn này thì không khỏi chua xót, trong lòng ông như được đổ mười bình dấm khiến ông rất khó chịu và hụt hững, nữ nhi tâm can bảo bối của ông cứ như vậy mà bị hủy hoại sao ông không đau lòng được kia chứ. Chu Tiêu từ trên mặt đất đứng dậy sau đó mới hoàn toàn thanh tịnh toàn bộ sự việc ngày hôm qua hết thảy hắn đều nhớ kỹ, nhìn thấy rõ ràng tình huống hiện tại, trong mắt hắn hàn quang bắn ra tứ phía. Hắn nhìn về phía Hiên Nhi tiểu thư đang chặn trước hắn và nói về việc hôm qua, đột nhiên hắn nhăn mặt lại và bật ra một tiếng cười trầm thấp.
" Chu tiểu huynh đệ, ngươi bị điên hay sao mà lúc này còn cười được, không mau xin đương gia tha thứ đi! "
Lý đại ca thực sự lo lắng cho Chu Tiêu nên đã hạ thấp giọng nhắc nhở Chu Tiêu, nhìn bộ dạng của Chu Tiêu lúc này chỉ hận là rèn sắt không thành thiết. Trong lòng Lý đại ca lúc này rối như tơ vò thực sự không hiểu nổi một nam tử si tình như Chu Tiêu sao lại có thể phát sinh tình huống cẩu thả với nữ nhi của đương gia được. Sau này hắn sẽ phải đối mặt với Tống đại phu, nữ nhân mà hắn tâm tâm niệm niệm ở trong lòng như thế nào đây? Lý đại ca sớm nhìn ra được vị Tống đại phu kia đối với Chu Tiêu chính là sinh mệnh mà ai cũng không thể thay thế được. Lúc trước Tống đại phu đã không để ý đến hắn rồi bây giờ xảy ra sự việc này lại càng không có khả năng. Lý đại ca thấy Chu Tiêu cố chấp nên cực kỳ khó hiểu, bởi vì nếu có phát sinh thì chỉ đối với Tống đại phu mà thôi.
" Ngươi cười cái gì? "
Thấy phản ứng của Chu Tiêu đương gia càng giận dữ hơn, lúc này mà hắn ta còn dám cười. Hiên Nhi tiểu thư đứng dậy, cũng bị biểu hiện của Chu Tiêu dọa cho sợ, nàng ta bước đến nói:
" Chu Tiêu ca ca, ta không trách huynh! "
Nàng ta nói những lời như vậy chẳng khác nào đang thú nhận chuyện xảy ra ngày hôm qua trước mặt đám đông. Chu Tiêu cười đủ rồi, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, mặc kệ lời nói vừa rồi của nàng ta mà hắn tự lẩm bẩm nói:
" Chu Tiêu nhớ đến việc đương gia từng nhắc đến mẫu thân của Hiên Nhi tiểu thư là một nữ tử thanh lâu! "
Đương gia cảnh giác nhìn hắn.
" Vậy thì sao? Ngươi muốn nói cái gì? "
Đương gia bất mãn nhìn Chu Tiêu rồi kéo nữ nhi ra phía sau mình để bảo vệ vì sợ Chu Tiêu lợi dụng. Chu Tiêu nhìn Hiên Nhi tiểu thư sắc mặt nàng ta tái nhợt và có cảm giác tội lỗi sau đó nàng ta ngẩng đầu lên liếc nhìn Chu Tiêu và lắc đầu nói:
" Không có chuyện gì! "
" Ngươi! Ngươi thật là to gan! "
Đương gia đang bực tức lại bị thái độ hời hợt của Chu Tiêu làm cho càng thêm tức giận quát lớn.
" Ngươi là đồ súc sinh! "
" Không ngờ Chu Tiêu lại là người như vậy! "
" Ta nghĩ hắn đã mượn cớ say rượu để vấy bẩn sự trong sạch của Hiên Nhi tiểu thư. "
" May mà Hiên Nhi tiểu thư đối với hắn ta nhất kiến chung tình nhưng nhìn thái độ của hắn ta đối với tiểu thư mà xem thật đáng ghét. "
Hiên Nhi tiểu thư là một nữ tử băng thanh ngọc khiết như thế vậy mà lại bị một kẻ không bằng cầm thú như Chu Tiêu vấy bẩn thật là đáng ghét!"
"Chu Tiêu đúng là một tên mặt dày vô sỉ. Hắn luôn miệng nói với chúng ta không có ý gì đối với Hiên Nhi tiểu thư nhưng nhìn xem sau lưng chúng ta hắn làm ra chuyện tốt gì. May mà hôm nay sớm phát hiện ra chứ không sự thật này sẽ mãi mãi bị chôn vùi."
Đám đông xôn xao bàn tán, duy chỉ có Lý đại ca và Triệu đại ca vẫn im lặng quan sát chưa đưa ra lời nói gì. Lý đại ca là một người ngay thẳng chỉ tin tưởng vào những gì tận mắt chứng kiến. Nhưng sự thật đang bày ra trước mắt lý đại ca suy nghĩ mãi cũng không biết vấn đề nằm ở đâu. Chỉ là thái độ Chu Tiêu lúc này bất cần như vậy khiến cho Lý đại ca cực kỳ lo lắng không biết sau này Chu Tiêu sẽ sống thế nào đây.
Còn Triệu đại ca thì khác người này rất thông minh không giống như những người khác mù quáng chỉ trích mà không chịu động não suy nghĩ. Mặc dù thấy chuyện này rất lạ nhưng không biết là ở đâu nên Triệu đại ca vẫn im lặng nên ngóng xem xét tình hình.
"Hôm nay ta có nói gì cũng vô dụng, các người chỉ nhìn vào những thứ đang bày ra trước mắt dù ta có một trăm cái miệng cũng không giải thích được."
Chu Tiêu vừa cười vừa mỉa mai nói:
"Cho đến bây giờ còn muốn ngụy biện, ngươi là kẻ vô lương tâm mà!"
Đương gia nghe xong lại nổi giận đùng đùng. Bây giờ Triệu đại ca đột nhiên lên tiếng:
"Đương gia, đây chẳng phải là phòng của chú tiểu huynh đệ hay sao? Sao Hiên Nhi tiểu thư lại xuất hiện ở đây?"
Triệu đại ca cuối cùng cũng phát hiện ra điểm mẫu chốt.
"Đúng vậy, sao Hiên Nhi tiểu thư lại ở đây?"
Lý đại ca nói tiếp.
"Nếu là Chu Tiêu huynh đệ cưỡng bức thì sao không nghe được thấy tiếng kêu cứu của Hiên Nhi tiểu thư."
Triệu đại ca thắc mắc.
"Đúng rồi, tối hôm qua chúng ta không nghe được động tĩnh gì cả!"
Lý đại ca biết nhìn Chu Tiêu chỉ thấy hắn thật ngốc bị tính kế mà không hay biết. Sau đó bình tĩnh hỏi tiếp:
"Không phải Hiên Nhi tiểu thư còn một nha hoàn đấy sao, tiểu thư cả đêm không về lại không hay biết gì cả. Đương gia ta xem chuyện này thật kỳ lạ, Chu Tiêu tuyệt đối không phải là người như vậy."
Dù sao khi nghe Lý đại ca cùng Triệu đại ca phân tích thì những người khác cũng dần bình tĩnh lại, trong lòng Hiên Nhi tiểu thư mặc dù rất lo lắng nhưng không lộ lấy nửa điểm ra ngoài. Nhìn dáng vẻ trầm ngâm của mọi người nàng ta bắt đầu hoảng sợ và cảm thấy mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của nàng ta.
Những người này đều là những người từng trải vào Nam ra Bắc, đánh Đông dẹp Tây làm sao không nhìn ra có điều không thích hợp ở đây. Tiểu Thúy thấy cục diện trước mắt đang thay đổi, nàng ta vội vàng quỳ xuống đổ thêm dầu vào lửa:
"Lão gia, đều là tại nô tì, nô tì thấy hôm qua tiểu thư buồn bực bữa tối ăn ít nên đã lấy rượu nếp ủ hoa quế lên cho tiểu thư ăn, tiểu thư ăn được một chút rồi lên giường đi ngủ. Nô tì canh đêm đã ngủ gật nên không hay biết chuyện gì. Sáng sớm vào đánh thức tiểu thư dậy không thấy tiểu thư đâu nô tì vội vàng chạy đi tìm khắp nơi. Cho đến khi nô tì mở cửa phòng Chu Tiêu ra thì thấy tiểu thư ở đây. Hẳn là tiểu thư ăn quá nhiều rượu nếp ủ hoa quế kia. Tiểu thư không uống được rượu dù chỉ một giọt."
Tiểu Thúy nói bằng giọng tự trách bản thân mình.
"Chuyện có đúng như vậy không?"
Tiểu Thuý bặm môi trả lời:
"Những gì nô tì nói đều là sự thật, nếu có nửa lời sai.."
"Nếu có nửa lời sai thì ngươi sẽ thế nào?"
Chu Tiêu nhìn Tiểu Thúy cùng với nụ cười lạnh, một đôi chủ tớ vừa hát vừa múa khiến cho hắn đượcmở rộng tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.