Chương 230: Cố ý hỗ trợ.
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
25/04/2017
Ống tay áo màu lam
thêu chỉ vàng cuốn lên trong gió lạnh, tám mươi mốt chiếc mộc bài (thẻ
gỗ) hình vuông bay vụt ra ngoài như mưa to ra ngoài từ trong tay áo của
Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn.
Tám mươi mốt mộc bài hình vuông, một nhóm gồm chín chiếc, xếp thành hình chín ô Cửu Cung nhỏ. Mà chín ô Cửu Cung đan xen lẫn nhau ở khắp nơi phía trên luồng sáng đang lan rộng ra cánh rừng, ghép lại thành một hình "chín ngang chín đứng" lớn.
Trong nháy mắt Cửu Cung ghép lại --
Luồng sáng vốn lan rộng trên mặt đất bỗng 'vụt' một cái, cuồn cuộn bốc lên cao.
Luồng sáng tạo thành một vòng hào quang rực rỡ hình tròn, bao quanh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm, Dạ Dật Phong và Tiêu Hàn. Cùng lúc với khi vòng tròn rực rỡ được hình thành trong chớp mắt, vô số thi tôn cách đó chừng tám thước, từ bốn phương tám hướng điên cuồng vọt tới, thân thể đụng vòng sáng hình tròn một tiếng 'phịch'. Thân thể thi tôn lập tức bị bắn về phía sau vô số bước như lò xo.
Thi tôn không có ý thức, không có suy nghĩ. Tất cả động tác của chúng đều bắt nguồn từ mệnh lệnh của chủ nhân đã hạ huyết chú thao túng bọn chúng. Hiện tại, chủ nhân thao túng thi tôn chính là Môn chủ Quỷ Chú môn độc ác, lại không thu hồi mệnh lệnh giết hại. Vì vậy, lúc này động tác mà vô số con rồi thi tôn phải làm chỉ có duy nhất như lúc trước -- giết Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mặc cẩm y màu tím, cộng với Dạ Dật Phong mặc cẩm y màu lục. Cho nên, ngay cả khi thi tôn đụng vào luồng sáng hình tròn trước mặt, thân thể bị bắn lui ngay lập tức, bọn chúng vẫn một lần lại một lần xông lên, cố gắng công phá luồng sáng nhìn như một tầng sương mỏng này, nhưng vẫn không thành công.
Cùng lúc đó, trong luồng sáng hình tròn --
Đối với câu hỏi trăm miệng một lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và của Dạ Dật Phong , Tiêu Hàn thả lỏng hai tay, đôi mắt không chứa chút nhiệt độ lạnh nhạt quét qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, đáp lại đúng một chữ: "Ừ!"
Thế gian người bố trí được trận Thiên La Địa Võng chỉ có Môn chủ Âm Dương môn.
Hôm nay, vì hóa giải cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm tránh khỏi khốn cảnh hiểm nguy bị ngàn vạn thi tôn khủng bố điên cuồng đuổi giết, từ đó bố trí trận Thiên La Địa Võng, đương nhiên thân phận Môn chủ Âm Dương môn của hắn không thể che giấu được nữa.
-- Dù chỉ dùng một nhánh cỏ xanh, hoặc một phiến lá mỏng manh liền có thể thiết đặt kì trận khiến ma quỷ cực kì kinh hãi, nhốt người ở trong trận đến chết đói. Môn chủ Âm Dương môn chỉ cần ngón tay khẽ động liền làm nửa mạng người ta mặc dù vẫn còn ở dương gian, nhưng nửa còn lại đã tiến vào âm gian, lại chính là Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn?
Ngay cả khi tận mắt nhìn thấy trận Thiên La Địa Võng, tận tai nghe Tiêu Hàn thừa nhận, nhưng Dạ Dật Phong vẫn há hốc mồm, hai mắt khó có thể tin nhìn chằm chằm Tiêu Hàn. So sánh với Dạ Dật Phong, ngược lại đôi mắt đen láy của Hiên Viên Diễm lại hiện lên tia vui sướng.
-- Tiêu Hàn chính là Môn chủ Âm Dương môn, nói cách khác... Ma Âm hoa chờ hắn và Nguyệt nhi đi Bắc Dực quốc bày mưu cướp đoạt, thật ra đang ở trong tay Tiêu Hàn?
"Môn chủ Âm Dương môn..."
Trong môi đỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt phát ra năm chữ, cánh tay bỗng khoanh lại, gót sen nhẹ bước vòng quanh Tiêu Hàn. Giờ phút này, Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn trong ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã không còn là một người, mà là một đóa hoa hiếm thấy trên thế gian -- Ma Âm hoa!
Nhìn thấy mắt ngọc phát ra tia tính toán của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khuôn mặt xinh đẹp cười giảo hoạt như hồ ly, hai chân chậm rãi đi lòng vòng quanh mình, Tiêu Hàn đứng bất động tại chỗ, mặc dù hai mắt vẫn duy trì lạnh nhạt như cũ, nhưng gương mặt trắng nõn ẩn trong mặt nạ màu bạc lại không nhịn được khẽ giật, cắn răng gằn từng chữ: "Ngươi nhìn đủ chưa?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tựa như thợ săn thiên giới vô cùng kén chọn, trải qua thời gian chờ đợi dài ngàn năm, cuối cùng cũng chờ đến ngày có một con mồi ở phàm giới làm mình cực kì hài lòng. Nàng thảnh thơi trở về bên cạnh Hiên Viên Diễm, thân thể mềm mại lười biếng dựa vào tay phải của hắn, môi đỏ cười hì hì, nói: "Nhìn đủ rồi!"
Cánh tay trắng nõn khẽ nâng, ngón tay thon dài thay ái thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt dịu dàng vén lọn tóc rối trên trán nàng, sau đó đôi mắt đen láy của Hiên Viên Diễm nhìn Tiêu Hàn, môi mỏng khẽ mở, nói: "Tại sao lại giúp bọn ta thoát hiểm?"
Một khi hình thành trận Thiên La Địa Võng, vòng tròn rực rỡ bên ngoài sẽ nhốt người ở trong trận. Trừ phi người bị nhốt giải được chín ô nhỏ "Chín ngang chín đứng", nếu không ...
Ngay cả khi người có nội lực cao hơn nữa, còn có lợi khí không tồi trên thế gian cũng không cách nào làm rách được vòng tròn rực rỡ, một thân nhẹ nhàng đi ra từ trong trận, cũng chỉ có thể sống đến chết đói ở trong trận.
Đạo lí giống nhau, người trong trận không cách nào đi ra ngoài, người ngoài trận cũng không cách nào đi vào. Vì vậy, lúc này vô số thi tôn khủng bố của Quỷ Chú môn mới chen chúc ở ngoài trận, bất luận vung thanh đao sắc bén cao thế nào cũng đều không thể chém rách vòng tròn rực rỡ để xông vào trong trận thực hiện chém giết điên cuồng.
Trước mắt, mặc dù Tiêu Hàn nhốt bọn họ trong trận Thiên La Địa Võng, nhưng đồng thời hắn cũng tự nhốt bản thân trong đó, như vậy có thể thấy... Tiêu Hàn không muốn gây bất lợi, bày Thiên La Địa Võng vây chết bọn họ, mà là đang trợ giúp bọn họ tạm thời cản ý muốn giết chóc của thi tôn khủng bố Quỷ Chú môn.
Chỉ có điều, Tiêu Hàn là Thái tử Bắc Dực quốc, mà hoàng đế kế nhiệm của Bắc Dực không có hai nhân tuyển. Vì vậy, Hoàng đế kế nhiệm Bắc Dực quốc Tiêu Hàn cùng với Thụy vương hoàng triều Long Diệu và Thái tử Thương Nguyệt quốc, trên lập trường tuyệt đối là địch không phải bạn.
Hắn... về cơ bản sao lại tự mình mạo hiểm chợt xuất hiện ở hồ Trúc Lâm, bày trận Thiên La Địa Võng, hỗ trợ kẻ địch của mình tạm thời thoát khỏi khốn cảnh bị đuổi giết đây?
Nghi vấn mà Hiên Viên hỏi ra lúc này, cũng chính là nghi vấn mà Dạ Dật Phong muốn hỏi.
Cho nên, Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, bất luận là Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt hay Dạ Dật Phong vẫn bị Tiêu Hàn coi như không khí, hai mắt đều xoáy sâu vào Tiêu Hàn.
Đối với nghi vấn của Hiên Viên Diễm, Tiêu Hàn hé mở môi mỏng, chậm chạp phun ra giọng nói lạnh lẽo: "Không phải ta giúp các ngươi thoát hiểm, ta chỉ giúp Bắc Dực quốc thoát hiểm!"
Lông mày tuấn tú của Hiên Viên Diễm hơi nhếch lên, phiến môi khẽ phát ra hai chữ: "Giải thích thế nào?"
Tiêu Hàn không trả lời ngay lập tức, tầm mắt rời khỏi gương mặt Hiên Viêm Diễm, đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết vạn năm xuyên qua không khí, bắn về phía gương mặt Dạ Dật Phong đang vểnh tai lắng nghe ở bên cạnh.
-- Có ý gì? Không muốn cho hắn nghe sao?
Ánh mắt sắc bén, vô cùng không có thiện ý của Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn làm khóe miệng Dạ Dật Phong lập tức không nhịn được mà co rút mãnh liệt một hồi. Ngay sau đó, Dạ Dật Phong xoay người, cất bước tới một vị trí sát ranh giới vòng tròn, nơi bày ra chín ô Cửu Cung "chín ngang chín đứng".
Chỉ có điều, Dạ Dật Phong vừa cất bước về phía Cửu Cung, vừa yên lặng xem thường. Trừ phi Tiêu Hàn ra tay đối phá hắn, để hắn trở thành người điếc không nghe được âm thanh, nếu không... Hào quang hình thành từ trận Thiên La Địa Võng này, đường kính khoảng tám mét. Mặc dù vị trí của hắn ở ranh giới hào quang, chỉ cần lỗ tai của hắn hơi dựng thẳng lên vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Không nhìn ánh mắt lạnh lùng, vô cùng thiếu thiện ý của Tiêu Hàn bắn tới phía sau lưng mình, Dạ Dật Phong dừng bước ở ranh giới hào quang, cúi đầu, bắt đầu nghiên cứu chín ô nhỏ Cửu Cung. Mặc dù trước mắt, vì nhiều nguyên nhân phức tạo nên hắn và Tiêu Hàn sẽ không trở mặt, đẩy quan hệ đối địch lên đến đỉnh điểm rồi nhẫn tâm dồn đối phương vào chỗ chết. Nhưng cục diện nhẫn tâm dồn đối phương vào chỗ chết này, sớm muộn rồi có ngày sẽ tới. Nếu ngày sau, khi hắn và Tiêu Hàn thực sự đối mặt, Tiêu Hàn dùng trận Thiên La Địa Võng nhốt hắn, như vậy đối với hắn mà nói, tuyệt đối là nguy cảnh cực kì nan giải. Vì vậy, hắn phải nhân cơ hội tuyệt với này để nghiên cứu kĩ chín ô nhỏ Cửu Cung chín, xem một chút có thể có phương pháp giải trận hay không, tránh ngày sau bị nhốt trong trận Thiên La Địa Võng của Tiêu Hàn.
Sở dĩ Tiêu Hàn dùng ánh mắt lạnh lẽo không tiếng động cảnh cáo Dạ Dật Phong cách xa hắn một chút, chỉ vì nhìn Dạ Dật Phong không thuận mắt, không muốn hắn cách mình gần như vậy. Nhưng Tiêu Hàn không phải không muốn Dạ Dật Phong nghe được lời hắn sắp nói với Hiên Viên Diễm. Bởi vì lời hắn sắp nói cũng có liên quan lớn tới Thương Nguyệt quốc. Để Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong nghe được, đối với hắn mà nói là trăm lợi không hại.
Cho nên, sau khi Tiêu Hàn dùng ánh mắt lạnh lẽo làm Dạ Dật Phong cách xa mình -- không dùng nội lực truyền mật âm với một mình Hiên Viên Diễm, mà dùng âm thanh để Dạ Dật Phong có thể nghe rõ, lạnh nhạt hỏi ngược Hiên Viên Diễm: "Thi tôn Quỷ Chú môn có bản lĩnh quỷ dị có thể tái sinh, ngươi đã tận mắt nhìn thấy. Mà mắt đã thấy bản lĩnh tái sinh của thi tôn, nhất định ngươi sẽ cảm thấy sau lưng Môn chủ Quỷ Chú môn cất giấu một vị cao nhân tinh thông tà thuật chứ?"
Nghe Tiêu Hàn không lập tức giải thích nghi vấn mà hỏi ngược mình, Hiên Viên Diễm thông minh tuyệt đỉnh từ trước đến nay, biết câu hỏi ngược này của Tiêu Hàn nhất định có ý nghĩa sâu xa khác! Vì vậy, Hiên Viên Diễm híp mắt, môi mỏng khẽ mở, nói: "Chẳng lẽ, Thái tử Bắc Dực đã đi trước một bước, biết được thân phận cao nhân sau lưng Môn chủ Quỷ Chú môn?"
Tiêu Hàn gật đầu, trong môi chậm rãi phun ra bốn chữ: "Người của Ma tộc!"
Nghe bốn chữ từ môi Tiêu Hàn chậm rãi khạc ra, mặc dù Dạ Dật Phong ở phía xa đang cúi đầu nghiên cứu Cửu Cung nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lắng nghe, sắc mặt hoảng sợ, 'xoẹt' một phát biến thành trắng bệch.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cao nhân sau lưng Môn chủ Quỷ Chú môn là..."
Sắc mặt Hiên Viên Diễm cũng biến đổi, cao giọng không thể kiềm chế: "Người ma tộc thế gian chí tôn, Linh Cung thần bí. Uy hiếp thiên hạ, vạn vật kinh phục. Ma tộc bất xuất, ai dám tranh phong?"
"Phải, có người Ma tộc ở sau lưng chỉ điểm, ngươi cảm thấy Môn chủ Quỷ Chú môn..." Tiêu Hàn khoanh tay, mở miệng hỏi Hiên Viên Diễm từng câu từng chữ: "Nếu muốn diệt Bắc Dực quốc của ta, hoàng triều Long Diệu của ngươi và Thương Nguyệt quốc, ngày này có phải sắp tới hay không?"
"Ngươi nói cái gì?" Lần này người cao giọng không thể kiềm chế không phải Hiên Viên Diễm ở trước mặt Tiêu Hàn mà là bóng người màu lục vọt tới trước mặt Tiêu Hàn nhanh như tia chớp: "Môn chủ Quỷ Chú môn muốn diệt ba quốc gia Bắc Dực, Long Diệu, Thương Nguyệt?"
Ngược lại, Hiên Viên Diễm hạ thấp giọng, đồng tử đen láy thêm sâu, nói: "Tại sao hôm nay chúng ta ở Tây Thần quốc mà không ở trong mục tiêu tiêu diệt của Môn chủ Quỷ Chú môn?"
"Trí thông minh của Thụy vương, ta chưa từng coi thường. Cho nên..." Tiêu Hàn vẫn không trả lời thẳng như cũ, chỉ là hai mắt nhìn Hiên Viên Diễm, trong môi phun ra giọng nói lạnh lùng: "Ta tin trong lòng Thụy vương đã có đáp án khẳng định, không phải sao?"
Tám mươi mốt mộc bài hình vuông, một nhóm gồm chín chiếc, xếp thành hình chín ô Cửu Cung nhỏ. Mà chín ô Cửu Cung đan xen lẫn nhau ở khắp nơi phía trên luồng sáng đang lan rộng ra cánh rừng, ghép lại thành một hình "chín ngang chín đứng" lớn.
Trong nháy mắt Cửu Cung ghép lại --
Luồng sáng vốn lan rộng trên mặt đất bỗng 'vụt' một cái, cuồn cuộn bốc lên cao.
Luồng sáng tạo thành một vòng hào quang rực rỡ hình tròn, bao quanh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm, Dạ Dật Phong và Tiêu Hàn. Cùng lúc với khi vòng tròn rực rỡ được hình thành trong chớp mắt, vô số thi tôn cách đó chừng tám thước, từ bốn phương tám hướng điên cuồng vọt tới, thân thể đụng vòng sáng hình tròn một tiếng 'phịch'. Thân thể thi tôn lập tức bị bắn về phía sau vô số bước như lò xo.
Thi tôn không có ý thức, không có suy nghĩ. Tất cả động tác của chúng đều bắt nguồn từ mệnh lệnh của chủ nhân đã hạ huyết chú thao túng bọn chúng. Hiện tại, chủ nhân thao túng thi tôn chính là Môn chủ Quỷ Chú môn độc ác, lại không thu hồi mệnh lệnh giết hại. Vì vậy, lúc này động tác mà vô số con rồi thi tôn phải làm chỉ có duy nhất như lúc trước -- giết Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mặc cẩm y màu tím, cộng với Dạ Dật Phong mặc cẩm y màu lục. Cho nên, ngay cả khi thi tôn đụng vào luồng sáng hình tròn trước mặt, thân thể bị bắn lui ngay lập tức, bọn chúng vẫn một lần lại một lần xông lên, cố gắng công phá luồng sáng nhìn như một tầng sương mỏng này, nhưng vẫn không thành công.
Cùng lúc đó, trong luồng sáng hình tròn --
Đối với câu hỏi trăm miệng một lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và của Dạ Dật Phong , Tiêu Hàn thả lỏng hai tay, đôi mắt không chứa chút nhiệt độ lạnh nhạt quét qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, đáp lại đúng một chữ: "Ừ!"
Thế gian người bố trí được trận Thiên La Địa Võng chỉ có Môn chủ Âm Dương môn.
Hôm nay, vì hóa giải cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm tránh khỏi khốn cảnh hiểm nguy bị ngàn vạn thi tôn khủng bố điên cuồng đuổi giết, từ đó bố trí trận Thiên La Địa Võng, đương nhiên thân phận Môn chủ Âm Dương môn của hắn không thể che giấu được nữa.
-- Dù chỉ dùng một nhánh cỏ xanh, hoặc một phiến lá mỏng manh liền có thể thiết đặt kì trận khiến ma quỷ cực kì kinh hãi, nhốt người ở trong trận đến chết đói. Môn chủ Âm Dương môn chỉ cần ngón tay khẽ động liền làm nửa mạng người ta mặc dù vẫn còn ở dương gian, nhưng nửa còn lại đã tiến vào âm gian, lại chính là Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn?
Ngay cả khi tận mắt nhìn thấy trận Thiên La Địa Võng, tận tai nghe Tiêu Hàn thừa nhận, nhưng Dạ Dật Phong vẫn há hốc mồm, hai mắt khó có thể tin nhìn chằm chằm Tiêu Hàn. So sánh với Dạ Dật Phong, ngược lại đôi mắt đen láy của Hiên Viên Diễm lại hiện lên tia vui sướng.
-- Tiêu Hàn chính là Môn chủ Âm Dương môn, nói cách khác... Ma Âm hoa chờ hắn và Nguyệt nhi đi Bắc Dực quốc bày mưu cướp đoạt, thật ra đang ở trong tay Tiêu Hàn?
"Môn chủ Âm Dương môn..."
Trong môi đỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt phát ra năm chữ, cánh tay bỗng khoanh lại, gót sen nhẹ bước vòng quanh Tiêu Hàn. Giờ phút này, Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn trong ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã không còn là một người, mà là một đóa hoa hiếm thấy trên thế gian -- Ma Âm hoa!
Nhìn thấy mắt ngọc phát ra tia tính toán của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khuôn mặt xinh đẹp cười giảo hoạt như hồ ly, hai chân chậm rãi đi lòng vòng quanh mình, Tiêu Hàn đứng bất động tại chỗ, mặc dù hai mắt vẫn duy trì lạnh nhạt như cũ, nhưng gương mặt trắng nõn ẩn trong mặt nạ màu bạc lại không nhịn được khẽ giật, cắn răng gằn từng chữ: "Ngươi nhìn đủ chưa?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tựa như thợ săn thiên giới vô cùng kén chọn, trải qua thời gian chờ đợi dài ngàn năm, cuối cùng cũng chờ đến ngày có một con mồi ở phàm giới làm mình cực kì hài lòng. Nàng thảnh thơi trở về bên cạnh Hiên Viên Diễm, thân thể mềm mại lười biếng dựa vào tay phải của hắn, môi đỏ cười hì hì, nói: "Nhìn đủ rồi!"
Cánh tay trắng nõn khẽ nâng, ngón tay thon dài thay ái thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt dịu dàng vén lọn tóc rối trên trán nàng, sau đó đôi mắt đen láy của Hiên Viên Diễm nhìn Tiêu Hàn, môi mỏng khẽ mở, nói: "Tại sao lại giúp bọn ta thoát hiểm?"
Một khi hình thành trận Thiên La Địa Võng, vòng tròn rực rỡ bên ngoài sẽ nhốt người ở trong trận. Trừ phi người bị nhốt giải được chín ô nhỏ "Chín ngang chín đứng", nếu không ...
Ngay cả khi người có nội lực cao hơn nữa, còn có lợi khí không tồi trên thế gian cũng không cách nào làm rách được vòng tròn rực rỡ, một thân nhẹ nhàng đi ra từ trong trận, cũng chỉ có thể sống đến chết đói ở trong trận.
Đạo lí giống nhau, người trong trận không cách nào đi ra ngoài, người ngoài trận cũng không cách nào đi vào. Vì vậy, lúc này vô số thi tôn khủng bố của Quỷ Chú môn mới chen chúc ở ngoài trận, bất luận vung thanh đao sắc bén cao thế nào cũng đều không thể chém rách vòng tròn rực rỡ để xông vào trong trận thực hiện chém giết điên cuồng.
Trước mắt, mặc dù Tiêu Hàn nhốt bọn họ trong trận Thiên La Địa Võng, nhưng đồng thời hắn cũng tự nhốt bản thân trong đó, như vậy có thể thấy... Tiêu Hàn không muốn gây bất lợi, bày Thiên La Địa Võng vây chết bọn họ, mà là đang trợ giúp bọn họ tạm thời cản ý muốn giết chóc của thi tôn khủng bố Quỷ Chú môn.
Chỉ có điều, Tiêu Hàn là Thái tử Bắc Dực quốc, mà hoàng đế kế nhiệm của Bắc Dực không có hai nhân tuyển. Vì vậy, Hoàng đế kế nhiệm Bắc Dực quốc Tiêu Hàn cùng với Thụy vương hoàng triều Long Diệu và Thái tử Thương Nguyệt quốc, trên lập trường tuyệt đối là địch không phải bạn.
Hắn... về cơ bản sao lại tự mình mạo hiểm chợt xuất hiện ở hồ Trúc Lâm, bày trận Thiên La Địa Võng, hỗ trợ kẻ địch của mình tạm thời thoát khỏi khốn cảnh bị đuổi giết đây?
Nghi vấn mà Hiên Viên hỏi ra lúc này, cũng chính là nghi vấn mà Dạ Dật Phong muốn hỏi.
Cho nên, Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, bất luận là Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt hay Dạ Dật Phong vẫn bị Tiêu Hàn coi như không khí, hai mắt đều xoáy sâu vào Tiêu Hàn.
Đối với nghi vấn của Hiên Viên Diễm, Tiêu Hàn hé mở môi mỏng, chậm chạp phun ra giọng nói lạnh lẽo: "Không phải ta giúp các ngươi thoát hiểm, ta chỉ giúp Bắc Dực quốc thoát hiểm!"
Lông mày tuấn tú của Hiên Viên Diễm hơi nhếch lên, phiến môi khẽ phát ra hai chữ: "Giải thích thế nào?"
Tiêu Hàn không trả lời ngay lập tức, tầm mắt rời khỏi gương mặt Hiên Viêm Diễm, đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết vạn năm xuyên qua không khí, bắn về phía gương mặt Dạ Dật Phong đang vểnh tai lắng nghe ở bên cạnh.
-- Có ý gì? Không muốn cho hắn nghe sao?
Ánh mắt sắc bén, vô cùng không có thiện ý của Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn làm khóe miệng Dạ Dật Phong lập tức không nhịn được mà co rút mãnh liệt một hồi. Ngay sau đó, Dạ Dật Phong xoay người, cất bước tới một vị trí sát ranh giới vòng tròn, nơi bày ra chín ô Cửu Cung "chín ngang chín đứng".
Chỉ có điều, Dạ Dật Phong vừa cất bước về phía Cửu Cung, vừa yên lặng xem thường. Trừ phi Tiêu Hàn ra tay đối phá hắn, để hắn trở thành người điếc không nghe được âm thanh, nếu không... Hào quang hình thành từ trận Thiên La Địa Võng này, đường kính khoảng tám mét. Mặc dù vị trí của hắn ở ranh giới hào quang, chỉ cần lỗ tai của hắn hơi dựng thẳng lên vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Không nhìn ánh mắt lạnh lùng, vô cùng thiếu thiện ý của Tiêu Hàn bắn tới phía sau lưng mình, Dạ Dật Phong dừng bước ở ranh giới hào quang, cúi đầu, bắt đầu nghiên cứu chín ô nhỏ Cửu Cung. Mặc dù trước mắt, vì nhiều nguyên nhân phức tạo nên hắn và Tiêu Hàn sẽ không trở mặt, đẩy quan hệ đối địch lên đến đỉnh điểm rồi nhẫn tâm dồn đối phương vào chỗ chết. Nhưng cục diện nhẫn tâm dồn đối phương vào chỗ chết này, sớm muộn rồi có ngày sẽ tới. Nếu ngày sau, khi hắn và Tiêu Hàn thực sự đối mặt, Tiêu Hàn dùng trận Thiên La Địa Võng nhốt hắn, như vậy đối với hắn mà nói, tuyệt đối là nguy cảnh cực kì nan giải. Vì vậy, hắn phải nhân cơ hội tuyệt với này để nghiên cứu kĩ chín ô nhỏ Cửu Cung chín, xem một chút có thể có phương pháp giải trận hay không, tránh ngày sau bị nhốt trong trận Thiên La Địa Võng của Tiêu Hàn.
Sở dĩ Tiêu Hàn dùng ánh mắt lạnh lẽo không tiếng động cảnh cáo Dạ Dật Phong cách xa hắn một chút, chỉ vì nhìn Dạ Dật Phong không thuận mắt, không muốn hắn cách mình gần như vậy. Nhưng Tiêu Hàn không phải không muốn Dạ Dật Phong nghe được lời hắn sắp nói với Hiên Viên Diễm. Bởi vì lời hắn sắp nói cũng có liên quan lớn tới Thương Nguyệt quốc. Để Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong nghe được, đối với hắn mà nói là trăm lợi không hại.
Cho nên, sau khi Tiêu Hàn dùng ánh mắt lạnh lẽo làm Dạ Dật Phong cách xa mình -- không dùng nội lực truyền mật âm với một mình Hiên Viên Diễm, mà dùng âm thanh để Dạ Dật Phong có thể nghe rõ, lạnh nhạt hỏi ngược Hiên Viên Diễm: "Thi tôn Quỷ Chú môn có bản lĩnh quỷ dị có thể tái sinh, ngươi đã tận mắt nhìn thấy. Mà mắt đã thấy bản lĩnh tái sinh của thi tôn, nhất định ngươi sẽ cảm thấy sau lưng Môn chủ Quỷ Chú môn cất giấu một vị cao nhân tinh thông tà thuật chứ?"
Nghe Tiêu Hàn không lập tức giải thích nghi vấn mà hỏi ngược mình, Hiên Viên Diễm thông minh tuyệt đỉnh từ trước đến nay, biết câu hỏi ngược này của Tiêu Hàn nhất định có ý nghĩa sâu xa khác! Vì vậy, Hiên Viên Diễm híp mắt, môi mỏng khẽ mở, nói: "Chẳng lẽ, Thái tử Bắc Dực đã đi trước một bước, biết được thân phận cao nhân sau lưng Môn chủ Quỷ Chú môn?"
Tiêu Hàn gật đầu, trong môi chậm rãi phun ra bốn chữ: "Người của Ma tộc!"
Nghe bốn chữ từ môi Tiêu Hàn chậm rãi khạc ra, mặc dù Dạ Dật Phong ở phía xa đang cúi đầu nghiên cứu Cửu Cung nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lắng nghe, sắc mặt hoảng sợ, 'xoẹt' một phát biến thành trắng bệch.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cao nhân sau lưng Môn chủ Quỷ Chú môn là..."
Sắc mặt Hiên Viên Diễm cũng biến đổi, cao giọng không thể kiềm chế: "Người ma tộc thế gian chí tôn, Linh Cung thần bí. Uy hiếp thiên hạ, vạn vật kinh phục. Ma tộc bất xuất, ai dám tranh phong?"
"Phải, có người Ma tộc ở sau lưng chỉ điểm, ngươi cảm thấy Môn chủ Quỷ Chú môn..." Tiêu Hàn khoanh tay, mở miệng hỏi Hiên Viên Diễm từng câu từng chữ: "Nếu muốn diệt Bắc Dực quốc của ta, hoàng triều Long Diệu của ngươi và Thương Nguyệt quốc, ngày này có phải sắp tới hay không?"
"Ngươi nói cái gì?" Lần này người cao giọng không thể kiềm chế không phải Hiên Viên Diễm ở trước mặt Tiêu Hàn mà là bóng người màu lục vọt tới trước mặt Tiêu Hàn nhanh như tia chớp: "Môn chủ Quỷ Chú môn muốn diệt ba quốc gia Bắc Dực, Long Diệu, Thương Nguyệt?"
Ngược lại, Hiên Viên Diễm hạ thấp giọng, đồng tử đen láy thêm sâu, nói: "Tại sao hôm nay chúng ta ở Tây Thần quốc mà không ở trong mục tiêu tiêu diệt của Môn chủ Quỷ Chú môn?"
"Trí thông minh của Thụy vương, ta chưa từng coi thường. Cho nên..." Tiêu Hàn vẫn không trả lời thẳng như cũ, chỉ là hai mắt nhìn Hiên Viên Diễm, trong môi phun ra giọng nói lạnh lùng: "Ta tin trong lòng Thụy vương đã có đáp án khẳng định, không phải sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.