Chương 229: Trận Thiên La Địa Võng
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
25/04/2017
Trong vòng vây tấn
công ngoan độc của một nghìn tên thi tôn, mặc dù Hiên Viên Diễm không
sử dụng một chút nội lực nào nhưng bóng dáng màu tím vẫn giống như sóng
cuồng gió lốc, làm người ta không thể nào nắm lấy.
Cổ tay Hiên Viên Diễm khẽ cử động, chiếc Ngân Tiên to và dài trong tay liền hóa thành một nghìn chiếc Ngân Tiên nhỏ dài giống như một nghìn con rắn bạc cắn nuốt gia cầm, đâm xuyên qua tất cả các bộ phận của một tên thi tôn.
Ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng cử động, ngay lập tức một nghìn chiếc roi nhỏ xé rách các bộ phận trên thân thể của thi tôn làm nó bị nổ thành vô số mảnh vụn xoay tròn ở giữa không trung.
Nhưng trong giây lát, thân thể thi tôn đã nổ vụn lại hóa thành một làn khói đen nhánh mù mịt, ngay sau đó thi tôn sống lại lần nữa một cách rất quỷ dị, chiếu vào tầm mắt của Hiên Viên Diễm.
Đôi chân nhanh chóng lùi lại, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt dựa lưng sát vào nhau.
Hiên Viên Diễm lại vung một nghìn chiếc roi nhỏ về phía trước một lần nữa đồng thời giơ đao chém giết thi tôn, mở miệng nói: “Nguyệt nhi, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, chúng ta sẽ kiệt sức đấy!”
Hắn hiểu rất rõ Huyết Chú của Quỷ Chú môn, Huyết Chú có thể tạo ra thây ma có sức lực rất mạnh, nhưng tuyệt đối không thể tạo ra thi tôn có khả năng sống lại một cách quỷ dị như trước mắt này.
Nhất định Môn chủ Quỷ Chú môn từ chỗ nào đó hoặc là đã được một vị “cao nhân” có bản lĩnh thông hiểu tà thuật chỉ điểm cho thì mới chế tạo ra thi tôn kinh khủng có thể chết đi sống lại như trước mắt này.
Cho dù võ công cao đến đâu , nhưng khi gặp phải thi tôn có thể tái sinh một cách quỷ dị thì cuối cùng cũng sẽ rơi vào tình trạng kiệt sức, kết quả là để mặc cho địch làm thịt. Vì vậy. . . trước mắt, hắn và Nguyệt nhi tuyệt đối không thể cậy mạnh liều mạng, phải lựa chọn con đường sáng suốt để rút lui khỏi hồ Trúc Lâm này.
Đợi sau khi rút lui, hắn phải nhanh chóng liên lạc với một tên thuộc hạ, chính xác hơn là liên lạc với thuộc hạ của ân sư. Bởi vì tên thuộc hạ này hiểu rõ võ học của các môn phái như lòng bàn tay, cho nên người trong giang hồ gọi hắn là -- Võ học thông!
Võ học thông học rộng tài cao, nhất định có thể giúp mình giải thích nghi ngờ. Giải thích vì sao Môn chủ Quỷ Chú môn lại tạo ra thi tôn khủng bố có thể tái sinh như vậy và phải dùng phương pháp nào mới có thể tiêu diệt thành công thi tôn của Môn chủ Quỷ Chú môn.
Tay phải chuyển động linh hoạt, nhẫn Huyền Băng thiết cắt cắt liên tục, tay trái đưa qua đưa lại năm sợi tơ bạc giống như một con rắn đâm đâm liên tục! Vạt áo màu tím của Thượng Quan Ngưng Nguyệt như nhảy múa theo gió, trước tiên chém thi tôn trước mắt thành hai nửa, ngay sau đó lại cắt thành bốn khối, nhẫn Huyền Băng thiết và năm sợi tơ bạc như “hai bút cùng vẽ” cắt thân thể thi tôn thành tám mảnh --
Theo lời Hiên Viên Diễm nói lúc trước, cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, phiến môi hồng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng đáp lại hai chữ: “Rút lui!”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm điểm nhẹ mũi chân, bóng dáng màu tím nhảy vọt lên không trung. Hai chân nhanh chóng đạp lên đầu thi tôn, một mặt vừa điên cuồng chém giết, một mặt phi thân thoát khỏi vòng vây--
Sau khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm thành công thoát khỏi vòng vây của một nghìn tên thi tôn, cả hai người nhanh chóng chạy về hướng Nam của hồ Trúc Lâm.
Nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm rút lui, trong lòng Dạ Dật Phong liền hiểu rõ, nếu một mình chiến đấu hăng hái thì sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào kết cục chết không toàn thây. Cho nên, Thái tử Thương Nguyệt Quốc Dạ Dật Phong sẽ không chọn cách ham chiến ngu xuẩn này rồi.
Vì vậy, mũi chân Dạ Dật Phong điểm lên vùng đất lạnh lẽo ấy rồi dùng sức đạp lên đầu vô số tên thi tôn để thoát khỏi vòng vây, nhanh như chớp rút lui theo phía nam hồ Trúc Lâm.
Có bốn phương tám hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, các hướng còn lại Dạ Dật Phong không chọn, cố tình lựa chọn phía nam hồ Trúc Lâm để rút lui vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cũng chạy về hướng đó. Là bởi vì. . . Trong lòng Dạ Dật Phong khẳng định, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm sẽ không đoản mệnh, nên hắn đi theo đuôi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất.
Gặp tình hình này --
Môn chủ Quỷ Chú môn khoanh tay thưởng thức trò vui, ý cười tàn độc hiện lên trong mắt hắn.
Tối nay, hắn hào hứng bừng bừng muốn thưởng thức cảnh người khiêu khích hắn bị hắn đùa giỡn đến chết không toàn thây, chứ không phải là người khiêu khích hắn sợ hãi mà rút lui. Cho nên. . . Sao hắn có thể dễ dàng cho phép người khiêu khích hắn tự ý sửa kịch bản đây?
Ngay sau đó, hắn đưa ngón cái và ngón trỏ tay trái lên miệng huýt sáo, tiếng huýt gió rõ to và bén nhọn.
Ngay khi tiếng huýt gió sắc bén vừa phát ra, một nghìn tên thi tôn tóc đen hỗn độn giương cao chiếc đao sắc bén trong tay lên, điên cuồng đuổi theo ba người về hướng Nam hồ Trúc Lâm.
Cùng lúc đó, ở phía Nam hồ Trúc Lâm --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm rút lui nhanh như sao rơi, tất nhiên bọn họ không xem nhẹ một nghìn tên thi tôn đang truy đuổi mãnh liệt ở phía sau. Chỉ là… Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm càng không xem nhẹ người đang theo sau cách họ ba thước - Thái tử Dạ Dật Phong.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên ở “chiến trường” mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt chọn biện pháp “rút lui nhếch nhác” như thế này, giờ phút này trong lòng nàng tích đầy buồn bực.
Vì vậy, đối với Thái tử Dạ Dật Phong chạy sau bọn họ, mặc dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt không quay đầu lại, nhưng môi đỏ hồng tức giận gầm lên.
“Dựa vào tổ tông ngươi ấy! Xung quanh hồ Trúc Lâm rộng lớn, bốn phương tám hướng đều là đường đi, ngươi không có đường rút lui khác sao? Sao lại rút lui theo mông bọn ta vậy?”
Nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt gầm lên, khóe miệng Dạ Dật Phong co rút liên tục. Đối với những gì Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, hắn không đáp lại một từ nào cả, giờ khắc này bản lĩnh giả câm giả điếc được phát huy đến cảnh giới cao nhất.
Từng cây trúc theo lay động mãnh liệt theo gió, vô số lá trúc xanh biếc theo cành cây tuôn rơi xuống như mưa.
Két Két –
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đang chạy như điên ở phía trước thì đột nhiên dừng bước ngay tại chỗ, Dạ Dật Phong vùi đầu chạy theo đuôi bọn họ cũng bỗng chốc dừng lại!
Bầu trời đầy sát khí lạnh lùng đập vào mặt, đó là nguyên nhân làm ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhất thời dừng bước không tiến lên.
Bởi vì, không chỉ có một nghìn tên thi tôn kinh khủng đang điên cuồng đuổi theo sau ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt như sóng dữ vỡ đê mà phía trước, bên trái, bên phải, hoặc là càng thêm chính xác mà nói. . . Ngay bây giờ, bốn phương tám hướng đều là thi tôn của Quỷ Chú môn. Chỉ cần nhìn qua, số lượng đám thi tôn vừa mới xuất hiện này sợ rằng ít nhất cũng phải dùng đến hàng vạn để tính rồi.
Thì ra, lúc trước Môn chủ Quỷ Chú môn huýt sáo để triệu hồi tất cả thi tôn mai phục xung quanh hồ Trúc Lâm.
Nhìn khắp nơi không biết có bao nhiêu thi tôn đang giơ đao điên cuồng chạy thẳng đến mình, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm cùng với Dạ Dật Phong vốn dĩ đang dừng lại, gió thổi vạt áo bay bay theo gió, ngay sau đó bóng dáng lại giống như sao băng bay về phía trước.
Bốn phương tám hướng đều có thi tôn giơ đao nhào tới, nếu đợi chúng tề tựu lại, thân thể chúng sẽ tạo thành bức tường chắn khiến gió thổi cũng không lọt. Đến lúc đấy ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị bao vây ở giữa. . . Khi đó chỉ sợ bọn họ có mọc thêm cánh cũng khó mà rút lui.
Vì vậy ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt không ai mở miệng nói với ai một câu gì, nhưng lúc này suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người tuyệt đối giống hệt nhau.
Ngay cả ý tưởng cũng giống nhau, đó là -- thừa dịp thi tôn ở ba phía Đông, Tây, Bắc chưa kịp chạy đến, thì mở một đường máu trong đám thi tôn từ phía Nam để chạy thoát.
Chỉ là, ngay cả khi ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt có lợi hại hơn nữa, nhưng thi tôn của Quỷ Chú môn rất khủng bố, không chỉ số lượng dày đặc như mưa mà hơn nữa mỗi còn đều gặp mạnh lại mạnh hơn, thậm chí chúng còn có thể tái sinh. Cho nên, nếu ba người muốn mở ra một con đường máu giữa vô vàn thi tôn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Thi tôn ở phía Nam cách ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn khoảng mười thước. Còn thi tôn ở phía Đông, Tây, Bắc còn cách xa bọn họ chừng hai mươi thước. Khoảnh khắc này như mành chỉ treo chuông --
Một nam tử mặc cẩm y màu lam mang mặt nạ màu bạc, hông đeo thắt lưng bằng gấm cũng màu bạc, toàn thân nam tử toát ra khí tức lạnh lùng, hắn thi triển khinh công xuất hiện sau lưng đám thi tôn phía Nam.
Thi tôn nhận lệnh của Môn chủ Quỷ Chú môn là chỉ giết Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mặc cẩm y màu tím cùng với Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong mặc cẩm y màu xanh lá cây. Vì vậy, khi nam tử áo lam mang mặt nạ che mặt màu bạc xuất hiện ở sau lưng đám thi tôn phía Nam, thì chúng không quay đầu lại chém giết nam tử ấy, mà vẫn điên cuồng lao đến tấn công ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt .
Mũi chân nam tử áo lam khẽ dùng sức nhún một cái –
Bóng dáng của hắn nhanh nhẹn nhảy lên giống hệt như chim bay, hắn đạp mạnh lên đầu thi tôn mà lướt, vượt lên trước mặt chúng rồi hạ xuống, dừng lại trước ánh mắt nghi hoặc của ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Cả người nam tử áo lam tuôn ra hơi thở lạnh lẽo như băng sương, cùng với ánh mắt sâu thẳm như hồ băng trong đêm...
Cả ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa nhìn nam tử mặc lam y trước mắt, vừa quan sát tình thế nguy hiểm từ tứ phía, đồng thời thốt lên hai chữ: “Tiêu Hàn?”
-- Thái tử Bắc Dực quốc Tiêu Hàn, vì sao hắn lại bỗng nhiên xuất hiện ở hồ Trúc Lâm? Hắn xuất hiện ở đây vì mục đích gì chứ?
Chẳng lẽ. . . Lúc ba người bọn họ còn không kịp chạy thoát khỏi hồ Trúc Lâm, còn Thái tử Bắc Dực quốc Tiêu Hàn gần đây bị mất trí, trong lúc nghĩ quẩn chạy đến hồ Trúc Lâm tìm chết à?
Khi ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều kêu lên, Tiêu Hàn cũng không hề đáp lại, mà hắn cũng không có thời gian để đáp lại.
Đôi mắt lạnh lẽo như hàn đàm nhanh chóng nhìn lướt qua thi tôn khắp tứ phương. Tay phải của Tiêu Hàn chuyển động, ngay lập tức lấy hắn làm trung tâm, có một luồng sáng bắt mắt lấy tốc độ sấm chớp bắt đầu lan rộng ra.
Từ dưới chân Tiêu Hàn, luồng sáng bắt mắt ấy lan rộng ra trong nháy mắt --
Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt thất kinh nhìn chằm chằm Tiêu Hàn, miệng đồng thanh hỏi: “Trận Thiên La Địa Võng! Ngươi chính là Môn chủ Âm Dương môn trong truyền thuyết?”
Cổ tay Hiên Viên Diễm khẽ cử động, chiếc Ngân Tiên to và dài trong tay liền hóa thành một nghìn chiếc Ngân Tiên nhỏ dài giống như một nghìn con rắn bạc cắn nuốt gia cầm, đâm xuyên qua tất cả các bộ phận của một tên thi tôn.
Ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng cử động, ngay lập tức một nghìn chiếc roi nhỏ xé rách các bộ phận trên thân thể của thi tôn làm nó bị nổ thành vô số mảnh vụn xoay tròn ở giữa không trung.
Nhưng trong giây lát, thân thể thi tôn đã nổ vụn lại hóa thành một làn khói đen nhánh mù mịt, ngay sau đó thi tôn sống lại lần nữa một cách rất quỷ dị, chiếu vào tầm mắt của Hiên Viên Diễm.
Đôi chân nhanh chóng lùi lại, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt dựa lưng sát vào nhau.
Hiên Viên Diễm lại vung một nghìn chiếc roi nhỏ về phía trước một lần nữa đồng thời giơ đao chém giết thi tôn, mở miệng nói: “Nguyệt nhi, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, chúng ta sẽ kiệt sức đấy!”
Hắn hiểu rất rõ Huyết Chú của Quỷ Chú môn, Huyết Chú có thể tạo ra thây ma có sức lực rất mạnh, nhưng tuyệt đối không thể tạo ra thi tôn có khả năng sống lại một cách quỷ dị như trước mắt này.
Nhất định Môn chủ Quỷ Chú môn từ chỗ nào đó hoặc là đã được một vị “cao nhân” có bản lĩnh thông hiểu tà thuật chỉ điểm cho thì mới chế tạo ra thi tôn kinh khủng có thể chết đi sống lại như trước mắt này.
Cho dù võ công cao đến đâu , nhưng khi gặp phải thi tôn có thể tái sinh một cách quỷ dị thì cuối cùng cũng sẽ rơi vào tình trạng kiệt sức, kết quả là để mặc cho địch làm thịt. Vì vậy. . . trước mắt, hắn và Nguyệt nhi tuyệt đối không thể cậy mạnh liều mạng, phải lựa chọn con đường sáng suốt để rút lui khỏi hồ Trúc Lâm này.
Đợi sau khi rút lui, hắn phải nhanh chóng liên lạc với một tên thuộc hạ, chính xác hơn là liên lạc với thuộc hạ của ân sư. Bởi vì tên thuộc hạ này hiểu rõ võ học của các môn phái như lòng bàn tay, cho nên người trong giang hồ gọi hắn là -- Võ học thông!
Võ học thông học rộng tài cao, nhất định có thể giúp mình giải thích nghi ngờ. Giải thích vì sao Môn chủ Quỷ Chú môn lại tạo ra thi tôn khủng bố có thể tái sinh như vậy và phải dùng phương pháp nào mới có thể tiêu diệt thành công thi tôn của Môn chủ Quỷ Chú môn.
Tay phải chuyển động linh hoạt, nhẫn Huyền Băng thiết cắt cắt liên tục, tay trái đưa qua đưa lại năm sợi tơ bạc giống như một con rắn đâm đâm liên tục! Vạt áo màu tím của Thượng Quan Ngưng Nguyệt như nhảy múa theo gió, trước tiên chém thi tôn trước mắt thành hai nửa, ngay sau đó lại cắt thành bốn khối, nhẫn Huyền Băng thiết và năm sợi tơ bạc như “hai bút cùng vẽ” cắt thân thể thi tôn thành tám mảnh --
Theo lời Hiên Viên Diễm nói lúc trước, cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, phiến môi hồng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng đáp lại hai chữ: “Rút lui!”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm điểm nhẹ mũi chân, bóng dáng màu tím nhảy vọt lên không trung. Hai chân nhanh chóng đạp lên đầu thi tôn, một mặt vừa điên cuồng chém giết, một mặt phi thân thoát khỏi vòng vây--
Sau khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm thành công thoát khỏi vòng vây của một nghìn tên thi tôn, cả hai người nhanh chóng chạy về hướng Nam của hồ Trúc Lâm.
Nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm rút lui, trong lòng Dạ Dật Phong liền hiểu rõ, nếu một mình chiến đấu hăng hái thì sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào kết cục chết không toàn thây. Cho nên, Thái tử Thương Nguyệt Quốc Dạ Dật Phong sẽ không chọn cách ham chiến ngu xuẩn này rồi.
Vì vậy, mũi chân Dạ Dật Phong điểm lên vùng đất lạnh lẽo ấy rồi dùng sức đạp lên đầu vô số tên thi tôn để thoát khỏi vòng vây, nhanh như chớp rút lui theo phía nam hồ Trúc Lâm.
Có bốn phương tám hướng Đông, Nam, Tây, Bắc, các hướng còn lại Dạ Dật Phong không chọn, cố tình lựa chọn phía nam hồ Trúc Lâm để rút lui vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cũng chạy về hướng đó. Là bởi vì. . . Trong lòng Dạ Dật Phong khẳng định, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm sẽ không đoản mệnh, nên hắn đi theo đuôi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất.
Gặp tình hình này --
Môn chủ Quỷ Chú môn khoanh tay thưởng thức trò vui, ý cười tàn độc hiện lên trong mắt hắn.
Tối nay, hắn hào hứng bừng bừng muốn thưởng thức cảnh người khiêu khích hắn bị hắn đùa giỡn đến chết không toàn thây, chứ không phải là người khiêu khích hắn sợ hãi mà rút lui. Cho nên. . . Sao hắn có thể dễ dàng cho phép người khiêu khích hắn tự ý sửa kịch bản đây?
Ngay sau đó, hắn đưa ngón cái và ngón trỏ tay trái lên miệng huýt sáo, tiếng huýt gió rõ to và bén nhọn.
Ngay khi tiếng huýt gió sắc bén vừa phát ra, một nghìn tên thi tôn tóc đen hỗn độn giương cao chiếc đao sắc bén trong tay lên, điên cuồng đuổi theo ba người về hướng Nam hồ Trúc Lâm.
Cùng lúc đó, ở phía Nam hồ Trúc Lâm --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm rút lui nhanh như sao rơi, tất nhiên bọn họ không xem nhẹ một nghìn tên thi tôn đang truy đuổi mãnh liệt ở phía sau. Chỉ là… Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm càng không xem nhẹ người đang theo sau cách họ ba thước - Thái tử Dạ Dật Phong.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên ở “chiến trường” mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt chọn biện pháp “rút lui nhếch nhác” như thế này, giờ phút này trong lòng nàng tích đầy buồn bực.
Vì vậy, đối với Thái tử Dạ Dật Phong chạy sau bọn họ, mặc dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt không quay đầu lại, nhưng môi đỏ hồng tức giận gầm lên.
“Dựa vào tổ tông ngươi ấy! Xung quanh hồ Trúc Lâm rộng lớn, bốn phương tám hướng đều là đường đi, ngươi không có đường rút lui khác sao? Sao lại rút lui theo mông bọn ta vậy?”
Nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt gầm lên, khóe miệng Dạ Dật Phong co rút liên tục. Đối với những gì Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, hắn không đáp lại một từ nào cả, giờ khắc này bản lĩnh giả câm giả điếc được phát huy đến cảnh giới cao nhất.
Từng cây trúc theo lay động mãnh liệt theo gió, vô số lá trúc xanh biếc theo cành cây tuôn rơi xuống như mưa.
Két Két –
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đang chạy như điên ở phía trước thì đột nhiên dừng bước ngay tại chỗ, Dạ Dật Phong vùi đầu chạy theo đuôi bọn họ cũng bỗng chốc dừng lại!
Bầu trời đầy sát khí lạnh lùng đập vào mặt, đó là nguyên nhân làm ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhất thời dừng bước không tiến lên.
Bởi vì, không chỉ có một nghìn tên thi tôn kinh khủng đang điên cuồng đuổi theo sau ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt như sóng dữ vỡ đê mà phía trước, bên trái, bên phải, hoặc là càng thêm chính xác mà nói. . . Ngay bây giờ, bốn phương tám hướng đều là thi tôn của Quỷ Chú môn. Chỉ cần nhìn qua, số lượng đám thi tôn vừa mới xuất hiện này sợ rằng ít nhất cũng phải dùng đến hàng vạn để tính rồi.
Thì ra, lúc trước Môn chủ Quỷ Chú môn huýt sáo để triệu hồi tất cả thi tôn mai phục xung quanh hồ Trúc Lâm.
Nhìn khắp nơi không biết có bao nhiêu thi tôn đang giơ đao điên cuồng chạy thẳng đến mình, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm cùng với Dạ Dật Phong vốn dĩ đang dừng lại, gió thổi vạt áo bay bay theo gió, ngay sau đó bóng dáng lại giống như sao băng bay về phía trước.
Bốn phương tám hướng đều có thi tôn giơ đao nhào tới, nếu đợi chúng tề tựu lại, thân thể chúng sẽ tạo thành bức tường chắn khiến gió thổi cũng không lọt. Đến lúc đấy ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị bao vây ở giữa. . . Khi đó chỉ sợ bọn họ có mọc thêm cánh cũng khó mà rút lui.
Vì vậy ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt không ai mở miệng nói với ai một câu gì, nhưng lúc này suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người tuyệt đối giống hệt nhau.
Ngay cả ý tưởng cũng giống nhau, đó là -- thừa dịp thi tôn ở ba phía Đông, Tây, Bắc chưa kịp chạy đến, thì mở một đường máu trong đám thi tôn từ phía Nam để chạy thoát.
Chỉ là, ngay cả khi ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt có lợi hại hơn nữa, nhưng thi tôn của Quỷ Chú môn rất khủng bố, không chỉ số lượng dày đặc như mưa mà hơn nữa mỗi còn đều gặp mạnh lại mạnh hơn, thậm chí chúng còn có thể tái sinh. Cho nên, nếu ba người muốn mở ra một con đường máu giữa vô vàn thi tôn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Thi tôn ở phía Nam cách ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn khoảng mười thước. Còn thi tôn ở phía Đông, Tây, Bắc còn cách xa bọn họ chừng hai mươi thước. Khoảnh khắc này như mành chỉ treo chuông --
Một nam tử mặc cẩm y màu lam mang mặt nạ màu bạc, hông đeo thắt lưng bằng gấm cũng màu bạc, toàn thân nam tử toát ra khí tức lạnh lùng, hắn thi triển khinh công xuất hiện sau lưng đám thi tôn phía Nam.
Thi tôn nhận lệnh của Môn chủ Quỷ Chú môn là chỉ giết Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mặc cẩm y màu tím cùng với Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong mặc cẩm y màu xanh lá cây. Vì vậy, khi nam tử áo lam mang mặt nạ che mặt màu bạc xuất hiện ở sau lưng đám thi tôn phía Nam, thì chúng không quay đầu lại chém giết nam tử ấy, mà vẫn điên cuồng lao đến tấn công ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt .
Mũi chân nam tử áo lam khẽ dùng sức nhún một cái –
Bóng dáng của hắn nhanh nhẹn nhảy lên giống hệt như chim bay, hắn đạp mạnh lên đầu thi tôn mà lướt, vượt lên trước mặt chúng rồi hạ xuống, dừng lại trước ánh mắt nghi hoặc của ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Cả người nam tử áo lam tuôn ra hơi thở lạnh lẽo như băng sương, cùng với ánh mắt sâu thẳm như hồ băng trong đêm...
Cả ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa nhìn nam tử mặc lam y trước mắt, vừa quan sát tình thế nguy hiểm từ tứ phía, đồng thời thốt lên hai chữ: “Tiêu Hàn?”
-- Thái tử Bắc Dực quốc Tiêu Hàn, vì sao hắn lại bỗng nhiên xuất hiện ở hồ Trúc Lâm? Hắn xuất hiện ở đây vì mục đích gì chứ?
Chẳng lẽ. . . Lúc ba người bọn họ còn không kịp chạy thoát khỏi hồ Trúc Lâm, còn Thái tử Bắc Dực quốc Tiêu Hàn gần đây bị mất trí, trong lúc nghĩ quẩn chạy đến hồ Trúc Lâm tìm chết à?
Khi ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều kêu lên, Tiêu Hàn cũng không hề đáp lại, mà hắn cũng không có thời gian để đáp lại.
Đôi mắt lạnh lẽo như hàn đàm nhanh chóng nhìn lướt qua thi tôn khắp tứ phương. Tay phải của Tiêu Hàn chuyển động, ngay lập tức lấy hắn làm trung tâm, có một luồng sáng bắt mắt lấy tốc độ sấm chớp bắt đầu lan rộng ra.
Từ dưới chân Tiêu Hàn, luồng sáng bắt mắt ấy lan rộng ra trong nháy mắt --
Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt thất kinh nhìn chằm chằm Tiêu Hàn, miệng đồng thanh hỏi: “Trận Thiên La Địa Võng! Ngươi chính là Môn chủ Âm Dương môn trong truyền thuyết?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.