Chương 269: Đấu trí đấu mưu
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
25/07/2017
"Tây thần đế --" Một tiếng thét dài đau đớn vang lên, hơn ba trăm vạn
binh sĩ đều quỳ gối xuống đất, cúi đầu nhắm mắt, buồn bã thương tiếng.
"Ngô hoàng (*) băng hà không phải do tai nạn, mà là..."
[(*) Giải thích cho những bạn chưa biết, Ngô hoàng ở đây có nghĩa là hoàng đế của chúng ta chứ không phải tên họ của hoàng đế là Ngô đâu nha.]
Địch đại tướng quân buông tay, cắn răng nghiến lợi: "Người giết chết Ngô hoàng chính là Thái tử Thương Nguyệt."
Một trận cuồng phong dấy lên, ba trăm vạn binh sĩ rút đao ra khỏi vỏ, mặt đầy sát khí ngẩng lên trời, thét lên: "Thề giết Dạ Dật Phong, thề diệt Thương Nguyệt quốc, tế Tây Thần đế của chúng ta."
Tay phải Địch đại tướng quân phất lên, hơn ba trăm vạn binh sĩ lập tức im lặng không lên tiếng. Bọn họ dừng ánh mắt phẫn nộ trên mặt tướng quân, dường như đang đợi tướng quân ra lệnh nhuốm máu Thương Nguyệt.
Địch đại tướng quân nhíu mày, giọng nói không chút nhiệt độ: "Nhổ trại lên đường, đi thẳng đến biên giới, diệt tan Thương Nguyệt, thây chất thành núi, tế Tây Thần đế trên trời có linh thiêng!"
Bóng dáng ba trăm vạn binh sĩ lập tức lóe lên như gió lốc về lều của mình. Hành động rất nhanh -- Tiếng vó ngựa rầm trời, bước chân rung đất; bụi đất tung bay, cờ chiến phấp phới.
Cả núi cao đang ngủ say, đột nhiên biến thành một chiếc trống chứa đầy giận dữ, bị ba trăm vạn tướng sĩ đánh vang. Gió núi gào thét điên cuồng tấu lên âm thanh lạnh lùng tiêu điều, không biết nên cản bước chân đại quân Tây Thần hay bất đắc dĩ nhìn bước họ rời khỏi...
Mặt trời lặn, sao lên cao. Thời gian chỉ như một lần nháy mắt đã qua sáng sớm hôm sau --
Đại quân Tây Thần sục sôi ý chí chiến đấu như tử thần từ địa ngục xông ra lấy mạng, áo giáp màu cam lóe ra ánh sáng phẫn nộ. Dưới sự lãnh đạo của Địch đại tướng quân, bọn họ xông qua từng cửa thành của Tây Thần, dũng cảm đến gần biên giới Thương Nguyệt.
Dọc đường đi, dân chúng không chỉ chen lấn giao lương thực cho đại quân mà còn đứng thành hai hàng theo hai bên đường, giơ tay lên, hô to động viên cho đại quân: "Tây Thần tất thắng, Thương Nguyệt mất nước!"
Dân chúng Tây Thần đều không muốn xảy ra chiến tranh. Một khi chiến tranh xảy ra, rất có thể sẽ khiến bọn họ trôi giạt khắp nơi. Nhưng, Thương Nguyệt thật sự khinh người quá đáng. Nếu Thái tử Thương Nguyệt đã lẻn vào Tây Thần, tàn nhẫn sát hại Tây Thần đế, nhất định đã làm xong công tác chuẩn bị xuất binh đánh Tây Thần. Một khi hoàng đế một nước bị giết thì đó là khiêu khích thấu trời, nếu đại quân Tây Thần không anh dũng đi đánh thì khi Thái tử Thương Nguyệt dẫn binh tấn công, chắc chắn họ sẽ rơi vào kết cục bi thảm tan cửa nát nhà. Bởi vậy, hôm nay các dân chúng mới cam tâm giao lương thực trong nhà ra để đại quân Tây Thần không thiếu hụt lương thực dẫn đến thua đại quân Thương Nguyệt.
Mà sự ủng hộ và khích lệ từ dân chúng khiến ý chí chiến đấu của đại quân Tây Thần càng dâng cao. Bọn hắn đều có lòng tin sẽ đạp nát từng ngõ nhỏ trong Thương Nguyệt...
Cùng lúc đó, ở Thương Nguyệt -- Bên ngoài cửa hoàng cung, hơn hai trăm vạn quân Thương Nguyệt mặc áo giáp đen xếp thành từng hàng, hai mắt tỏa anh khí bừng bừng nhìn thẳng về phía trước. Phía trước đại quân có một con Hãn Huyết bảo mã, người ngồi trên đó dĩ nhiên là Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong. Bên phải Dạ Dật Phong là một người cầm cờ chiến màu xanh của Thương Nguyệt. Dạ Dật Phong giơ cao tay, vuốt ve hình vẽ trên cờ chiến.
Một hồi tiếng vó ngựa vang lên, Ngụy đại tướng quân của Thương Nguyệt thúc ngựa từ phía sau đại quân nhanh chóng đến bên trái Dạ Dật Phong. Hắn kép nhẹ dây cương, nhìn Dạ Dật Phong rồi mở miệng khẽ nói: "Thái tử, tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ, có thể lên đường."
Dạ Dật Phong quay đầu liếc nhìn hoàng cung Thương Nguyệt, lại nhìn đại quân đang đứng nghiêm, hắn chậm rãi buông cờ, nhìn đường lớn rộng rãi phía trước, thản thiên nói: "Vậy thì xuất phát thôi!"
"Xuất phát!" Ngụy đại tướng quân hô vang một hiệu lệnh. Cờ chiến phấp phới trong gió, vô số tiếng kèn lệnh xuyên thẳng lên tầng mây.
Vó ngựa đạp vang, tiếng chân vọng đến. Hơn hai trăm vạn quân Thương Nguyệt nối nhau thành một biển đen nổi sóng, đi về phía biên giới Tây Thần quốc.
Qua một canh giờ -- Đại quân rời khỏi hoàng cung Thương Nguyệt, xuất hiện trên đường lớn. Khác với Tây Thần quốc, nhìn thấy đại quân đi như thủy triều, nhà cửa hai bên đường vốn rộng mở bị dân chúng đóng lại một tiếng "rầm". Một số căn nhà vẫn mở cửa như cũ, có người khiêng, xách hoặc ôm một cái túi đi ra từ bên trong. Sau khi giao cho binh sĩ, nhận được sự cảm ơn của bọn họ, những người này không đáp lại tiếng nào, chỉ cúi đầu im lặng bước vào nhà, đóng cửa "rầm" một tiếng.
Trên đường hành quân của đại quân Thương Nguyệt, các cửa nhà đều đóng chặt tạo nên bầu không khí quái dị. Có lẽ nói đúng hơn, quái dị không phải do bầu không khí mà là những dân chúng đóng cửa nhà. Mấy ngày gần đây, khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Thương Nguyệt đang lan truyền rộng rãi một tin tức: Tây Thần và Thương Nguyệt không hề báo trước, đột nhiên muốn phát động chiến tranh, đơn giản bởi vì Thái tử của bọn họ tàn nhẫn sát hại Tây Thần đế.
Dân chúng Thương Nguyệt không hề biết, Thái tử của bọn họ oan hơn bất kì ai. Trận chiến này đột ngột bùng nổ không phải ý muốn của Thái tử, mà là bị người cao minh giá họa nên không thể không chiến tranh với Tây Thần. Vì vậy, dân chúng không biết nguyên nhân trong đó, không muốn thấy chiến tranh bùng nổ, đương nhiên trong lòng oán hận Dạ Dật Phong. Bọn họ cho rằng dã tâm của hắn quá lớn, không muốn sống cuộc sống an nhàn mà nhất định phải chọc đến cuộc chiến tranh phi nghĩa, khiến lòng ai cũng bàng hoàng.
Nhưng oán thì oán, Tây Thần và Thương Nguyệt đại chiến đã trở thành sự thật không thể tránh khỏi. Vì vậy, cho dù trong lòng dân chúng có oán hận đến đâu nhưng vẫn không muốn nhìn thấy đại quân thiếu hụt lương thảo dẫn đến thất bại, khiến quân địch chiếm được Thương Nguyệt nên mới xuất hiện một màn này: có người chưa vơi tức giận, trực tiếp đóng chặt cửa, im lặng phát tiết bất mãn cực độ trong lòng. Có người đã vơi nửa phần tức giận, lúc này mới giao lương thực trong nhà cho đại quân xuất chiến rồi về đóng cửa.
Ngụy đại tướng quân quan sát hai bên đường, kéo dây cương chậm rãi đi về phía trước, nghiêng đầu nhìn Dạ Dật Phong rồi hạ thấp giọng nói: "Thái tử, nếu..."
Những gì xảy ra ở Tây Thần, Thái tử đã nói tóm tắt cho hắn biết. Đi theo Thái tử đã nhiều năm, dĩ nhiên hắn tin tưởng Thái tử bị hãm hại. Dân chúng chỉ biết sắp chiến tranh, nhưng không biết nguyên nhân. Nhưng mấy ngày gần đây có vài người bụng dạ khó lường, cố ý loan tin cho dân chúng, nói Thái tử là đầu sỏ gây nên chiến tranh, khiến Thái tử mất lòng dân và đại quân Tây Thần thiếu sự ủng hộ của dân chúng.
Dạ Dật Phong nhìn Ngụy đại tướng quân, lạnh lùng phun ra ba chữ: "Không được phép!"
Hắn biết suy nghĩ của Ngụy đại tướng quân. Ngụy đại tướng quân muốn nói với hắn: Nếu một đường đi về phía trước mà vẫn gặp phải tình hình dân chúng đóng cửa, e rằng chỉ có thể ép dân chúng giao lương thực.
Ngụy đại tướng quân thở dài u ám, do dự nói: "Nhưng nếu không có lương thực trợ giúp của dân chúng, rất có khả năng đại quân sẽ rơi vào hiểm cảnh thiếu hụt lương thực."
"Ta hiểu rõ sự lo lắng của ngươi, nếu dọc đường đa số dân chúng đều như vậy..." Dạ Dật Phong khép hờ mắt, thản nhiên nói: "Đại quân có thể tạm hoãn đi về phía trước, giúp dân chúng làm chút việc nặng, giải thích rõ cho họ, lấy tình để khiến họ cảm động, nhưng tuyệt đối không được cậy mạnh ép họ đóng lương thực!"
Giá họa cao minh khiến hai quốc gia đại chiến, phân tán tin đồn ác ý khiến hắn mất đi một nửa lòng dân, nếu đại quân cậy mạnh ép dân chúng đóng lương thực, chắc chắn nửa lòng dân còn lại sẽ mất luôn.
Lòng dân mất hết thì nền móng quốc gia lung lay, cho nên tuyệt đối không thể trúng kế, ép dân chúng đóng lương thực, mà phải giải thích rõ với bọn họ, lấy tình để cảm hóa họ, khiến dân chúng cam tâm tình nguyện đóng lương thực mới là kế tốt nhất. Chỉ có điều, người tung tin ác ý là ai? Mật thám của Long Diệu hay mật thám của Bắc Dực ở Thương Nguyệt? Hoặc là... mật thám của Tây Thần?
Cùng lúc đó -- Dưới chân một ngọn núi, trên thảo nguyên mênh mông bát ngát. Thảo nguyên trải mấy trăm năm gió sương giá lạnh, lớn hơn ngàn dặm như chiếc thảm xanh này là thảo nguyên tiếp giáp giữa Bắc Dực và Tây Thần. Chính bởi vì địa thế đặc biệt nên nó cũng tương đương với khu vực vô cùng nhạy cảm và nguy hiểm, không ai dám ở lại đây.
Nhưng hôm nay khác hẳn mọi ngày. Thảo nguyên yên tĩnh bị loài người xâm phạm, màu xanh hoa cỏ đều bị mất đi thay vào bằng vô số chiếc lều lớn. Trên đỉnh lều cằm những chiếc cờ bạc, trên lá cờ thêu hai chữ to rồng bay phượng múa bằng chỉ vàng -- Bắc Dực.
Trong lều trại đan xen chứa hai trăm vạn tinh binh Bắc Dực, tùy lúc có thể phá nát thảo nguyên mênh mông bát ngát này. Ở trong chiếc lều lớn nhất -- Thái tử Bắc Dực đang ngồi trước chiếc bàn, trên bàn đặt một lá thư. Trên thư viết rõ: Bọn thuộc hạ đã làm như Thái tử ra lệnh, loan tin Dạ Dật Phong tàn nhẫn sát hại Tư Đồ Kiệt khắp Thương Nguyệt.
Trên tờ giấy đè một thanh kiếm dài. Tiêu Hàn cúi thấp đầu, khẽ vuốt chuôi kiếm lạnh lẽo, dường như đang suy nghĩ vài chuyện.
Màn lều bị người khác xốc lên. Hàn phó tướng bước vào trong lều, đến trước mặt Tiêu Hàn, cung kính cúi người rồi hạ giọng hỏi: "Thái tử, người tìm thuộc hạ có chuyện gì?"
Tiêu Hàn kéo chuôi kiếm, mặt vô cảm nhìn Hàn phó tướng, lạnh lùng nói: "Hàn phó tướng, ngươi lập tức một mình trở về Bắc Dực!"
Hàn phó tướng mở to mắt, dường như nghi ngờ lỗ tai mình nghe nhầm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Hàn.
-- Gì cơ? Về nước? Sao Thái tử phải sai mình về nước? Chẳng lẽ mình làm sai chuyện gì, chọc Thái tử tức giận nên tước đoạt cơ hội anh dũng giết địch của mình? Không thể nào đâu! Mình thận trọng từ lời nói cho đến hành động để củng cố nhiệm vụ bảo vệ nước của mình, Tiêu Hàn rất hài lòng, sao có thể làm ra chuyện sai lầm chọc người tức giận được?
Dường như hiểu được sự lo lắng của Hàn phó tướng, Tiêu Hàn mấp máy môi, đưa giọng nói lạnh nhạt vào trong lỗ tai Hàn phó tướng: "Là cường địch thực sự của Bắc Dực, không phải là đại quân Tây Thần hay Thương Nguyệt và là Thụy vương Long Diệu Hiên Viên Diễm và Vương phi của hắn. Hai người kia đáng sợ hơn đại quân hai nước còn lại rất nhiều."
Hàn phó tướng trung thành tận tâm, mặc dù chưa từng gặp Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhưng trong suy nghĩ của hắn, Tiêu Hàn tồn tại như một vị thần thánh. Hiện giờ thần thánh nói cho hắn biết Thụy vương và Thụy vương phi đáng sợ hơn đại quân hai quốc gia, hắn tuyệt đối không dám mảy may chất vấn. Vì vậy, Hàn phó tướng không nói xen vào lời nào, thân thể đứng nghiêm, chờ đợi Thái tử nói tiếp.
"Cho nên..." Tiêu Hàn kéo dài âm điệu, tay phải chống lên mặt bàn, nói từng chữ từng câu: "Đối phó với hai cường địch đáng sợ này, chỉ có thể dùng trí, không thể cậy mạnh."
Nghe vậy, Hàn phó tưởng hiểu ra một chút, mở miệng hỏi: "Lẽ nào Thái tử đã có diệu kế? Diệu kế này cò liên quan tới việc thuộc hạ trở về Bắc Dực không?"
"Không tệ!" Tiêu Hàn gật đầu, giọng nói ấm hơn một ít: "Diệu kế chống địch này chính là ngươi lặng lẽ về Bắc Dực, bí mật tìm kiếm ba loại người."
Hàn phó tướng ôm quyền, vẻ mặt kính phục: "Xin Thái tử nói rõ phải tìm ba loại người nào? Thuộc hạ nguyện nhảy vào núi lửa biển đao, vạn lần chết không từ!"
Tiêu Hàn không trả lời ngay, chỉ dùng ngón trỏ phải viết sáu chữ lên mặt bàn. Thấy sáu chữ đó, mắt Hàn phó tướng bỗng trợn to như chuông đồng. Sau nửa khắc lặng đi, lúc này Hàn phó tướng mới kinh ngạc nói: "Thuộc hạ vô dụng, thực sự không hiểu ba loại người này sao có thể...?"
"Ngươi cứ làm theo đúng lệnh, đến lúc đó ngươi sẽ biết! Ngươi nói cho bọn hắn biết chỉ bọn hắn mới có thể khống chế địch, vả lại bản thân sẽ không có chút nguy hiểm nào. Nhớ lấy, ngươi phải bí mật tìm kiếm, số lượng không ít hơn hai vạn, sau khi tập trung bọn hắn..." Tiêu Hàn dùng lòng bàn tay lau sáu chữ trên mặt bàn rồi nói tiếp: "Cho bọn hắn cải trang, sau đó mang đến đại doanh quân ta, tuyệt đối không được để người theo dõi trong bóng tối biết được dung mạo và ngoại hình thật sự của bọn hắn."
"Thuộc hạ lập tức về nước. Lấy uy tín của Thái tử, tin rằng ba loại người này chắc chắn sẽ phối hợp, tình nguyện theo thuộc hạ đến đại doanh để giúp Thái tử đánh bại cường địch." Hàn phó tướng dứt lời, đưa tay lên ngực, khom lưng chào cáo lui với Tiêu Hàn rồi vén cửa lều rời khỏi đó.
Cửa lều phủ xuống, ngăn cách ánh mắt Tiêu Hàn đang nhìn thảo nguyên bên ngoài nhưng không thể ngăn suy nghĩ phức tạp tung bay về phương trời xa xôi của hắn.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm, tuy hai ngươi có bản lĩnh hô mưa gọi gió, nhưng ba loại người này là khắc tinh của các ngươi, khiến khác ngươi không thể phát huy bản lĩnh đó. Cho nên, trận đấu trí đấu mưu giữa riêng ta và các ngươi, ai thua ai thắng... chưa thể đoán được đâu!
"Ngô hoàng (*) băng hà không phải do tai nạn, mà là..."
[(*) Giải thích cho những bạn chưa biết, Ngô hoàng ở đây có nghĩa là hoàng đế của chúng ta chứ không phải tên họ của hoàng đế là Ngô đâu nha.]
Địch đại tướng quân buông tay, cắn răng nghiến lợi: "Người giết chết Ngô hoàng chính là Thái tử Thương Nguyệt."
Một trận cuồng phong dấy lên, ba trăm vạn binh sĩ rút đao ra khỏi vỏ, mặt đầy sát khí ngẩng lên trời, thét lên: "Thề giết Dạ Dật Phong, thề diệt Thương Nguyệt quốc, tế Tây Thần đế của chúng ta."
Tay phải Địch đại tướng quân phất lên, hơn ba trăm vạn binh sĩ lập tức im lặng không lên tiếng. Bọn họ dừng ánh mắt phẫn nộ trên mặt tướng quân, dường như đang đợi tướng quân ra lệnh nhuốm máu Thương Nguyệt.
Địch đại tướng quân nhíu mày, giọng nói không chút nhiệt độ: "Nhổ trại lên đường, đi thẳng đến biên giới, diệt tan Thương Nguyệt, thây chất thành núi, tế Tây Thần đế trên trời có linh thiêng!"
Bóng dáng ba trăm vạn binh sĩ lập tức lóe lên như gió lốc về lều của mình. Hành động rất nhanh -- Tiếng vó ngựa rầm trời, bước chân rung đất; bụi đất tung bay, cờ chiến phấp phới.
Cả núi cao đang ngủ say, đột nhiên biến thành một chiếc trống chứa đầy giận dữ, bị ba trăm vạn tướng sĩ đánh vang. Gió núi gào thét điên cuồng tấu lên âm thanh lạnh lùng tiêu điều, không biết nên cản bước chân đại quân Tây Thần hay bất đắc dĩ nhìn bước họ rời khỏi...
Mặt trời lặn, sao lên cao. Thời gian chỉ như một lần nháy mắt đã qua sáng sớm hôm sau --
Đại quân Tây Thần sục sôi ý chí chiến đấu như tử thần từ địa ngục xông ra lấy mạng, áo giáp màu cam lóe ra ánh sáng phẫn nộ. Dưới sự lãnh đạo của Địch đại tướng quân, bọn họ xông qua từng cửa thành của Tây Thần, dũng cảm đến gần biên giới Thương Nguyệt.
Dọc đường đi, dân chúng không chỉ chen lấn giao lương thực cho đại quân mà còn đứng thành hai hàng theo hai bên đường, giơ tay lên, hô to động viên cho đại quân: "Tây Thần tất thắng, Thương Nguyệt mất nước!"
Dân chúng Tây Thần đều không muốn xảy ra chiến tranh. Một khi chiến tranh xảy ra, rất có thể sẽ khiến bọn họ trôi giạt khắp nơi. Nhưng, Thương Nguyệt thật sự khinh người quá đáng. Nếu Thái tử Thương Nguyệt đã lẻn vào Tây Thần, tàn nhẫn sát hại Tây Thần đế, nhất định đã làm xong công tác chuẩn bị xuất binh đánh Tây Thần. Một khi hoàng đế một nước bị giết thì đó là khiêu khích thấu trời, nếu đại quân Tây Thần không anh dũng đi đánh thì khi Thái tử Thương Nguyệt dẫn binh tấn công, chắc chắn họ sẽ rơi vào kết cục bi thảm tan cửa nát nhà. Bởi vậy, hôm nay các dân chúng mới cam tâm giao lương thực trong nhà ra để đại quân Tây Thần không thiếu hụt lương thực dẫn đến thua đại quân Thương Nguyệt.
Mà sự ủng hộ và khích lệ từ dân chúng khiến ý chí chiến đấu của đại quân Tây Thần càng dâng cao. Bọn hắn đều có lòng tin sẽ đạp nát từng ngõ nhỏ trong Thương Nguyệt...
Cùng lúc đó, ở Thương Nguyệt -- Bên ngoài cửa hoàng cung, hơn hai trăm vạn quân Thương Nguyệt mặc áo giáp đen xếp thành từng hàng, hai mắt tỏa anh khí bừng bừng nhìn thẳng về phía trước. Phía trước đại quân có một con Hãn Huyết bảo mã, người ngồi trên đó dĩ nhiên là Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong. Bên phải Dạ Dật Phong là một người cầm cờ chiến màu xanh của Thương Nguyệt. Dạ Dật Phong giơ cao tay, vuốt ve hình vẽ trên cờ chiến.
Một hồi tiếng vó ngựa vang lên, Ngụy đại tướng quân của Thương Nguyệt thúc ngựa từ phía sau đại quân nhanh chóng đến bên trái Dạ Dật Phong. Hắn kép nhẹ dây cương, nhìn Dạ Dật Phong rồi mở miệng khẽ nói: "Thái tử, tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ, có thể lên đường."
Dạ Dật Phong quay đầu liếc nhìn hoàng cung Thương Nguyệt, lại nhìn đại quân đang đứng nghiêm, hắn chậm rãi buông cờ, nhìn đường lớn rộng rãi phía trước, thản thiên nói: "Vậy thì xuất phát thôi!"
"Xuất phát!" Ngụy đại tướng quân hô vang một hiệu lệnh. Cờ chiến phấp phới trong gió, vô số tiếng kèn lệnh xuyên thẳng lên tầng mây.
Vó ngựa đạp vang, tiếng chân vọng đến. Hơn hai trăm vạn quân Thương Nguyệt nối nhau thành một biển đen nổi sóng, đi về phía biên giới Tây Thần quốc.
Qua một canh giờ -- Đại quân rời khỏi hoàng cung Thương Nguyệt, xuất hiện trên đường lớn. Khác với Tây Thần quốc, nhìn thấy đại quân đi như thủy triều, nhà cửa hai bên đường vốn rộng mở bị dân chúng đóng lại một tiếng "rầm". Một số căn nhà vẫn mở cửa như cũ, có người khiêng, xách hoặc ôm một cái túi đi ra từ bên trong. Sau khi giao cho binh sĩ, nhận được sự cảm ơn của bọn họ, những người này không đáp lại tiếng nào, chỉ cúi đầu im lặng bước vào nhà, đóng cửa "rầm" một tiếng.
Trên đường hành quân của đại quân Thương Nguyệt, các cửa nhà đều đóng chặt tạo nên bầu không khí quái dị. Có lẽ nói đúng hơn, quái dị không phải do bầu không khí mà là những dân chúng đóng cửa nhà. Mấy ngày gần đây, khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Thương Nguyệt đang lan truyền rộng rãi một tin tức: Tây Thần và Thương Nguyệt không hề báo trước, đột nhiên muốn phát động chiến tranh, đơn giản bởi vì Thái tử của bọn họ tàn nhẫn sát hại Tây Thần đế.
Dân chúng Thương Nguyệt không hề biết, Thái tử của bọn họ oan hơn bất kì ai. Trận chiến này đột ngột bùng nổ không phải ý muốn của Thái tử, mà là bị người cao minh giá họa nên không thể không chiến tranh với Tây Thần. Vì vậy, dân chúng không biết nguyên nhân trong đó, không muốn thấy chiến tranh bùng nổ, đương nhiên trong lòng oán hận Dạ Dật Phong. Bọn họ cho rằng dã tâm của hắn quá lớn, không muốn sống cuộc sống an nhàn mà nhất định phải chọc đến cuộc chiến tranh phi nghĩa, khiến lòng ai cũng bàng hoàng.
Nhưng oán thì oán, Tây Thần và Thương Nguyệt đại chiến đã trở thành sự thật không thể tránh khỏi. Vì vậy, cho dù trong lòng dân chúng có oán hận đến đâu nhưng vẫn không muốn nhìn thấy đại quân thiếu hụt lương thảo dẫn đến thất bại, khiến quân địch chiếm được Thương Nguyệt nên mới xuất hiện một màn này: có người chưa vơi tức giận, trực tiếp đóng chặt cửa, im lặng phát tiết bất mãn cực độ trong lòng. Có người đã vơi nửa phần tức giận, lúc này mới giao lương thực trong nhà cho đại quân xuất chiến rồi về đóng cửa.
Ngụy đại tướng quân quan sát hai bên đường, kéo dây cương chậm rãi đi về phía trước, nghiêng đầu nhìn Dạ Dật Phong rồi hạ thấp giọng nói: "Thái tử, nếu..."
Những gì xảy ra ở Tây Thần, Thái tử đã nói tóm tắt cho hắn biết. Đi theo Thái tử đã nhiều năm, dĩ nhiên hắn tin tưởng Thái tử bị hãm hại. Dân chúng chỉ biết sắp chiến tranh, nhưng không biết nguyên nhân. Nhưng mấy ngày gần đây có vài người bụng dạ khó lường, cố ý loan tin cho dân chúng, nói Thái tử là đầu sỏ gây nên chiến tranh, khiến Thái tử mất lòng dân và đại quân Tây Thần thiếu sự ủng hộ của dân chúng.
Dạ Dật Phong nhìn Ngụy đại tướng quân, lạnh lùng phun ra ba chữ: "Không được phép!"
Hắn biết suy nghĩ của Ngụy đại tướng quân. Ngụy đại tướng quân muốn nói với hắn: Nếu một đường đi về phía trước mà vẫn gặp phải tình hình dân chúng đóng cửa, e rằng chỉ có thể ép dân chúng giao lương thực.
Ngụy đại tướng quân thở dài u ám, do dự nói: "Nhưng nếu không có lương thực trợ giúp của dân chúng, rất có khả năng đại quân sẽ rơi vào hiểm cảnh thiếu hụt lương thực."
"Ta hiểu rõ sự lo lắng của ngươi, nếu dọc đường đa số dân chúng đều như vậy..." Dạ Dật Phong khép hờ mắt, thản nhiên nói: "Đại quân có thể tạm hoãn đi về phía trước, giúp dân chúng làm chút việc nặng, giải thích rõ cho họ, lấy tình để khiến họ cảm động, nhưng tuyệt đối không được cậy mạnh ép họ đóng lương thực!"
Giá họa cao minh khiến hai quốc gia đại chiến, phân tán tin đồn ác ý khiến hắn mất đi một nửa lòng dân, nếu đại quân cậy mạnh ép dân chúng đóng lương thực, chắc chắn nửa lòng dân còn lại sẽ mất luôn.
Lòng dân mất hết thì nền móng quốc gia lung lay, cho nên tuyệt đối không thể trúng kế, ép dân chúng đóng lương thực, mà phải giải thích rõ với bọn họ, lấy tình để cảm hóa họ, khiến dân chúng cam tâm tình nguyện đóng lương thực mới là kế tốt nhất. Chỉ có điều, người tung tin ác ý là ai? Mật thám của Long Diệu hay mật thám của Bắc Dực ở Thương Nguyệt? Hoặc là... mật thám của Tây Thần?
Cùng lúc đó -- Dưới chân một ngọn núi, trên thảo nguyên mênh mông bát ngát. Thảo nguyên trải mấy trăm năm gió sương giá lạnh, lớn hơn ngàn dặm như chiếc thảm xanh này là thảo nguyên tiếp giáp giữa Bắc Dực và Tây Thần. Chính bởi vì địa thế đặc biệt nên nó cũng tương đương với khu vực vô cùng nhạy cảm và nguy hiểm, không ai dám ở lại đây.
Nhưng hôm nay khác hẳn mọi ngày. Thảo nguyên yên tĩnh bị loài người xâm phạm, màu xanh hoa cỏ đều bị mất đi thay vào bằng vô số chiếc lều lớn. Trên đỉnh lều cằm những chiếc cờ bạc, trên lá cờ thêu hai chữ to rồng bay phượng múa bằng chỉ vàng -- Bắc Dực.
Trong lều trại đan xen chứa hai trăm vạn tinh binh Bắc Dực, tùy lúc có thể phá nát thảo nguyên mênh mông bát ngát này. Ở trong chiếc lều lớn nhất -- Thái tử Bắc Dực đang ngồi trước chiếc bàn, trên bàn đặt một lá thư. Trên thư viết rõ: Bọn thuộc hạ đã làm như Thái tử ra lệnh, loan tin Dạ Dật Phong tàn nhẫn sát hại Tư Đồ Kiệt khắp Thương Nguyệt.
Trên tờ giấy đè một thanh kiếm dài. Tiêu Hàn cúi thấp đầu, khẽ vuốt chuôi kiếm lạnh lẽo, dường như đang suy nghĩ vài chuyện.
Màn lều bị người khác xốc lên. Hàn phó tướng bước vào trong lều, đến trước mặt Tiêu Hàn, cung kính cúi người rồi hạ giọng hỏi: "Thái tử, người tìm thuộc hạ có chuyện gì?"
Tiêu Hàn kéo chuôi kiếm, mặt vô cảm nhìn Hàn phó tướng, lạnh lùng nói: "Hàn phó tướng, ngươi lập tức một mình trở về Bắc Dực!"
Hàn phó tướng mở to mắt, dường như nghi ngờ lỗ tai mình nghe nhầm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Hàn.
-- Gì cơ? Về nước? Sao Thái tử phải sai mình về nước? Chẳng lẽ mình làm sai chuyện gì, chọc Thái tử tức giận nên tước đoạt cơ hội anh dũng giết địch của mình? Không thể nào đâu! Mình thận trọng từ lời nói cho đến hành động để củng cố nhiệm vụ bảo vệ nước của mình, Tiêu Hàn rất hài lòng, sao có thể làm ra chuyện sai lầm chọc người tức giận được?
Dường như hiểu được sự lo lắng của Hàn phó tướng, Tiêu Hàn mấp máy môi, đưa giọng nói lạnh nhạt vào trong lỗ tai Hàn phó tướng: "Là cường địch thực sự của Bắc Dực, không phải là đại quân Tây Thần hay Thương Nguyệt và là Thụy vương Long Diệu Hiên Viên Diễm và Vương phi của hắn. Hai người kia đáng sợ hơn đại quân hai nước còn lại rất nhiều."
Hàn phó tướng trung thành tận tâm, mặc dù chưa từng gặp Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhưng trong suy nghĩ của hắn, Tiêu Hàn tồn tại như một vị thần thánh. Hiện giờ thần thánh nói cho hắn biết Thụy vương và Thụy vương phi đáng sợ hơn đại quân hai quốc gia, hắn tuyệt đối không dám mảy may chất vấn. Vì vậy, Hàn phó tướng không nói xen vào lời nào, thân thể đứng nghiêm, chờ đợi Thái tử nói tiếp.
"Cho nên..." Tiêu Hàn kéo dài âm điệu, tay phải chống lên mặt bàn, nói từng chữ từng câu: "Đối phó với hai cường địch đáng sợ này, chỉ có thể dùng trí, không thể cậy mạnh."
Nghe vậy, Hàn phó tưởng hiểu ra một chút, mở miệng hỏi: "Lẽ nào Thái tử đã có diệu kế? Diệu kế này cò liên quan tới việc thuộc hạ trở về Bắc Dực không?"
"Không tệ!" Tiêu Hàn gật đầu, giọng nói ấm hơn một ít: "Diệu kế chống địch này chính là ngươi lặng lẽ về Bắc Dực, bí mật tìm kiếm ba loại người."
Hàn phó tướng ôm quyền, vẻ mặt kính phục: "Xin Thái tử nói rõ phải tìm ba loại người nào? Thuộc hạ nguyện nhảy vào núi lửa biển đao, vạn lần chết không từ!"
Tiêu Hàn không trả lời ngay, chỉ dùng ngón trỏ phải viết sáu chữ lên mặt bàn. Thấy sáu chữ đó, mắt Hàn phó tướng bỗng trợn to như chuông đồng. Sau nửa khắc lặng đi, lúc này Hàn phó tướng mới kinh ngạc nói: "Thuộc hạ vô dụng, thực sự không hiểu ba loại người này sao có thể...?"
"Ngươi cứ làm theo đúng lệnh, đến lúc đó ngươi sẽ biết! Ngươi nói cho bọn hắn biết chỉ bọn hắn mới có thể khống chế địch, vả lại bản thân sẽ không có chút nguy hiểm nào. Nhớ lấy, ngươi phải bí mật tìm kiếm, số lượng không ít hơn hai vạn, sau khi tập trung bọn hắn..." Tiêu Hàn dùng lòng bàn tay lau sáu chữ trên mặt bàn rồi nói tiếp: "Cho bọn hắn cải trang, sau đó mang đến đại doanh quân ta, tuyệt đối không được để người theo dõi trong bóng tối biết được dung mạo và ngoại hình thật sự của bọn hắn."
"Thuộc hạ lập tức về nước. Lấy uy tín của Thái tử, tin rằng ba loại người này chắc chắn sẽ phối hợp, tình nguyện theo thuộc hạ đến đại doanh để giúp Thái tử đánh bại cường địch." Hàn phó tướng dứt lời, đưa tay lên ngực, khom lưng chào cáo lui với Tiêu Hàn rồi vén cửa lều rời khỏi đó.
Cửa lều phủ xuống, ngăn cách ánh mắt Tiêu Hàn đang nhìn thảo nguyên bên ngoài nhưng không thể ngăn suy nghĩ phức tạp tung bay về phương trời xa xôi của hắn.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm, tuy hai ngươi có bản lĩnh hô mưa gọi gió, nhưng ba loại người này là khắc tinh của các ngươi, khiến khác ngươi không thể phát huy bản lĩnh đó. Cho nên, trận đấu trí đấu mưu giữa riêng ta và các ngươi, ai thua ai thắng... chưa thể đoán được đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.