Chương 270: Ngươi giết ta thưởng (thưởng ở đây là thưởng thức, xem, ngắm)
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm
26/07/2017
Cả vùng đất trải dài tám trăm dặm, yên tĩnh ngủ dưới bầu trời mênh mông bát ngát.
Giữa vùng đất gò núi gập ghềnh, đá lởm chởm, cây cối sinh sôi khắp nơi, cái cảnh sắc này mặc dù vô cùng tráng lệ, nhưng lại là mảnh đất quanh năm không người nào dám đặt chân tìm hiểu, dieendaanleequuydonn là mảnh đất biên giới hiểm trở ngăn cách hai nước Thương Nguyệt quốc và Tây Thần quốc.
Ngay chính giữa mảnh đất biên giới hiểm trở này, có một con suối cạn trong suốt có thể thấy đáy vắt ngang, phía nam con suối thuộc lãnh địa Thương Nguyệt quốc, phía bắc con suối thuộc lãnh địa Tây Thần quốc.
Trải qua nửa tháng, Địch tướng quân đã đến được biên giới Tây Thần quốc, vốn chuẩn bị vượt qua con suối cạn này, tiến vào lãnh thổ Thương Nguyệt quốc.
Dẫn theo hơn ba trăm vạn đại quân Tây Thần, vọt vào biên quan Đại thành của Thương Nguyệt quốc.
Công thành chiếm đất, giết hết binh lính thủ thành, diệt sạch dân chúng bên trong thành, biến biên quan Đại thành của Thương Nguyệt quốc thành một phế tích nhuộm máu chó gà cũng không tha.
Trước dùng máu tươi của những người này để tế điện linh hồn phẫn nộ của Tây Thần đế đã băng hà.
Càng làm cho hoàng đế và thái tử Thương Nguyệt biết, tàn nhẫn sát hại Tây Thần đế, phách lối khiêu khích Tây Thần quốc, chính là phạm phải sai lầm lớn nhất trong cuộc đời bọn họ.
Nhưng, ngay khi Địch tướng quân chuẩn bị đưa binh vào thành, binh lính trinh sát dò đường ở phía trước chợt báo lại, Die nd da nl e q uu ydo n đại quân Thương Nguyệt lại giống như kịp thời mà đã tới biên quan Đại thành, đang tiến đến vùng đất tiếp giáp giữa hai nước.
Diệt sạch binh lính và dân chúng trong thành biên quan của Thương Nguyệt quốc, chỉ cần xuất động quân tiên phong của Tây Thần quốc, mấy tướng sĩ còn lại chỉ cần ôm chiến đao trong ngực thưởng thức cảnh máu là được.
Nhưng mà, lặn lội đường xa, đi gấp cả ngày lẫn đêm, đại quân Tây Thần lại ở trạng thái mệt nhọc như vậy, nếu muốn hành động một lần tiêu diệt đại quân Thương Nguyệt kịp thời chạy đến, thì không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Vì thế, Địch tướng quân cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn phải áp chế sự tức giận này.
Sau khi lựa chọn gò núi gồ ghề ở phía bắc con suối cạn tiếp giáp giữa hai nước làm lá chắn, đóng quân cắm trại, da.nlze.qu;ydo/nn đợi nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, dưỡng lại tinh thần, sẽ quyết một trận tử chiến với đại quân Thương Nguyệt.
Mặc dù đại quân Thương Nguyệt đang dưới sự hướng dẫn của Dạ Dật Phong, kịp thời tới nơi tiếp giáp giữa hai nước, nhưng cũng lặn lội đường xa cả ngày lẫn cả đêm, ở trong trạng thái vô cùng mệt nhọc.
Chiến tranh, không chỉ dựa vào một lời dũng khí, còn phải cần dư thừa thể lực.
Cho nên, quân địch Tây Thần mệt mỏi lý trí lựa chọn bất động, thì đại quân Thương Nguyệt cũng đang ở trạng thái mệt nhọc, tất nhiên cũng sẽ lựa chọn án binh bất động.
Sau khi bọn họ lựa chọn gò núi gồ ghề ở phía nam con suối cạn tiếp giáp giữa hai nước làm lá chắn, dựng thẳng chiến kỳ Thương Nguyệt màu xanh lên đón gió phất phới, rồi dựng lên vô số lều trại để dưỡng thần nghỉ ngơi.
Một đêm này, trừ gió lạnh thổi, tiếng của lá cây ra, không khí cực kỳ yên tĩnh, báo hiệu một loại cuồng phong bão táp sắp tiến đến, làm người ta hít thở không thông......
Bình minh đến mỏng như khói trắng, đẩy ra màn che ngày mới.
Đợi đến khi bình minh mỏng như khói trắng tản đi, mặt trời vàng rực rỡ, giống như trước kia treo ở giữa bầu trời xanh biếc, bên trong quân doanh Tây Thần nổi lên tiếng trống kinh thiên động địa.
Tùng tùng tùng tiếng trống trận vang lên, vô số chiến kỳ màu cam tung bay.
Đại quân Tây Thần tay cầm binh khí sắc bén, khiến trong gió sớm tràn ngập sát khí âm lãnh xơ xác tiêu điều, dinendian.lơqid]on dưới sự chỉ huy của Địch tướng quân, hùng dũng chạy về phía quân doanh của địch.
Dưới ánh nắng vàng rực rỡ bao phủ, đại quân Tây Thần mặc khôi giáp màu cam, chùm tua rua màu đỏ trên mũ giáp bay ngược chiều gió, hai mắt âm lệ bắn ra sát khí mãnh liệt, hiện ra một khung cảnh hùng tráng vang dậy ý chí chiến đấu khiến quân địch phải tan xương nát thịt.
Khi đại quân Tây Thần tiến về con suối cạn nơi tiếp giáp giữa hai nước thì đối diện --
Vô số chiến kỳ màu xanh bay phần phật trong gió sớm.
Đại quân Thương Nguyệt mặc khôi giáp màu đen, giống như muôn vàn con sóng phẫn nộ lao nhanh tới, trong hai mắt tỏa ra sát ỹ lãnh liệt, dũng mãnh đi về phía con suối cạn.
Dạ Dật Phong mặc chiến bào thái tử màu đen, đang cưỡi trên một con Hãn Huyết Bảo Mã toàn thân trắng thuần như băng tuyết Thiên Sơn, dfienddn lieqiudoon hai mắt đỏ ngầu như lửa, đứng đầu đại quân Thương Nguyệt, còn có vị Hàn tướng quân đứng ở phía bên phải Dạ Dật Phong.
Nửa canh giờ trôi qua --
Tiếng vó ngựa dừng lại.
Đại quân hai nước chạm mặt, ngăn cách bởi con suối cạn trong suốt vắt ngang, hai mắt trợn lên giận dữ yên lặng nhìn, để lộ ra bầu không khí căng thẳng giống như dây cung kéo chặt.
Sắc mặt Địch tướng quân ngoan lệ dữ tợn làm người khác nổi da gà, giữa hai lông mày tản ra sát khí tàn khốc, môi mỏng âm lãnh khép lại, cánh tay phải bỗng chốc giơ lên cao, ánh mắt bén nhọn như đao như kiếm đâm về phía Dạ Dật Phong.
Bên hông Dạ Dật Phong cắm một cây quạt trúc ẩn chứa ám khí, cầm trường kiếm sắc bén trong tay, sắc mặt thì vẫn bình tĩnh như sóng nước trong đầm, ánh mắt bình thản ung dung nghênh đón nhìn Địch tướng quân.
Sau lưng hai người, hàng loạt binh lính cầm khiên đứng phía trước, xây dựng vô số tấm khiên lạnh lẽo thành một bức tường sắt vô cùng cứng rắn.
Phía sau những binh lính cầm khiên là cung tiễn thủ (người bắn tên), kéo căng dây cung lên, mà túi da sau lưng mỗi một người bọn hắn lại cắm đầy vô số mũi tên.
Từng đội kỵ binh đứng vào vị trí trung ương, tay trái thấm mồ hôi lạnh kéo chặt dây cương, tay phải giơ cao khảm đao sắc bén lấp lánh tia sáng trắng.
Ở vị trí hậu phương là vô số bộ binh, cũng tràn ngập ý chí chiến đấu dựng thẳng trường mâu vô cùng sắc bén, lợi kiếm chém sắt như chém bùn trước ngực.
Đại quân Tây Thần im lặng không tiếng động, đang đợi Địch tướng quân ra lệnh, biến cả vùng đất nhìn như vô cùng yên bình trước mắt này thành địa ngục ác quỷ đầy máu tanh, di@en*dyan(lee^qu.donnn) giết kẻ địch trước mắt đến tan xương nát thịt.
Đại quân Thương Nguyệt ngừng thở, cũng đang lẳng lặng chờ đợi hiệu lệnh của thái tử, chuẩn bị nhuộm đất đai dưới chân thành màu đỏ, diệt kẻ địch trước mắt không chừa mảnh giáp.
Một luồng gió sớm mang theo mát lạnh phất qua mặt, cánh tay Địch tướng quân vốn giơ cao bỗng chốc hạ xuống, từ miệng rống lên một chữ vô cùng băng lãnh: "Giết --"
Cũng ngay lúc Địch tướng quân rống giận, trường kiếm trong tay Dạ Dật Phong nhanh như tia chớp ra khỏi vỏ, từ trong miệng cũng phun ra hai chữ vô cùng lạnh nhạt: "Tấn công --"
Chiến lệnh vang lên trong nháy mắt --
Lúc này, nhóm binh lính cầm khiên nửa ngồi xuống, nhóm cung tiễn thủ ở phía sau lập tức buông lỏng dây cung.
Tên bay dày đặc như mưa, tốc độ nhanh như sao băng, dưới ánh nắng vàng rực rít gào ra tiếng mang theo cái chết lạnh lẽo, mãnh liệt bắn về phía quân địch.
Phần lớn mũi tên bay dày đặc như mưa điên cuồng đánh tới bức tường bằng khiên sắt, liên tiếp phát ra tiếng "leng keng leng keng", rồi bắn ngược trở về trên mặt đất.
Phần nhỏ mũi tên xuyên qua khe hở bức tường bằng khiên sắt, rồi xuyên thủng cơ thể mấy binh lính cầm khiên, Dieenndkdan/leeequhydonnn khiến mấy tên binh lính cầm khiên im hơi lặng tiếng ngã xuống, máu tươi trong cơ thể phun trào ra đỏ cả vùng đất.
Trận tên dày đặc như mưa, phá vỡ bức tường bằng khiên sắt, kỵ binh ở vị trí trung tâm xông ra ngoài.
Bọn họ giống như sài lang hổ báo khát máu đã lâu, thấy địch liền điên cuồng vung đao chém giết, vô cùng dũng mãnh vì bộ binh ở hậu phương mở ra đường máu.
Hai mắt bộ binh đỏ ngầu, hoặc giơ lên trường mâu vô cùng sắc bén, hoặc nhấc cao lợi kiếm chém sắt như chém bùn, giống như sóng dữ làm vỡ đê, điên cuồng xông về phía quân địch.
Tiếng các tướng sĩ tiếng gào thét, tiếng chiến mã hí chói tai, tiếng mũi tên huýt gió, tiếng đao kiếm va chạm leng keng, làm cả vùng đất đột nhiên giống như biến chuyển thành mùa đông sương lạnh.
Mũi tên xuyên tim, đao bén cắt đứt cổ, trường mâu lợi kiếm đâm rách gân mạch.
Máu bắn tung tóe đầy trời, trong nháy mắt, gió sớm gào thét cuốn quét cả vùng đất, dừng lại đã là thi thể chất đống như núi, chân tàn thịt nát xung quanh xếp thành chồng.
Không sợ bỏ mạng, coi chết trận là vận mệnh vinh quang của các tướng sĩ, lấy máu tươi của mình đổi lấy máu tươi của địch nhân, dinendian.lơqid]on lấy tánh mạng của mình đoạt lấy tính mạng của kẻ địch.
Binh khí trong tay bị đánh rơi, liền tay không vật lộn, cả người toát ra ý chí chiến đấu giết một người không thiệt thòi, giết hai người buôn bán lời, giết ba người chết cũng không hối tiếc.
Mà người lấy hồn đoạt phách dũng mãnh nhất, tất nhiên thuộc về Địch đại tướng quân và mấy tên phó tướng Tây Thần, cùng với thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong, Hàn đại tướng quân và mấy tên phó tướng Thương Nguyệt.
Binh khí trong tay bọn họ xoay tròn đến mức, hẳn là kéo đến cảnh tượng bi tráng máu bắn đầy trời.
Bọn họ coi như không thấy vết thương lớn nhỏ trên người mình, điên cuồng chạy như bay trong chiến trận, lấy việc bỏ ra đau đớn xương thịt, để đổi lấy tính mạng của kẻ địch.
Một con suối cạn trong suốt thấy đáy vắt ngang, vẽ nên bức tranh máu chảy thành sông vô cùng đau thương, cực kỳ hỗn loạn hơn nữa còn giết chóc vô cùng tàn nhẫn, làm cả vùng đất rộng lớn yên tĩnh chìm trong bi thương.
Chém giết không thể tách rời, đại quân hai nước bị máu tươi nhiễm đỏ cả khôi giáp và mặt, không một người phát hiện, cũng không có một chút nào phát hiện, cách xa chỗ bọn họ......
Một đông một tây hai ngọn núi cao ngất nằm kề nhau, không biết là lúc nào, lại đột nhiên nhảy ra ba người, hoặc càng thêm chính xác mà nói, nhảy ra ba người chạy tới thưởng thức vở kịch.
Ngọn núi phía đông, thấp thoáng dưới hai gốc cây tùng cành lá rậm rạp.
Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu xanh dương, dung nhan vô cùng tuấn mỹ, đang bắt chéo tay ôm ở trước ngực, da.nlze.qu;ydo/nn thân thể dựa vào thân cây to khỏe, ánh mắt lạnh nhạt như băng nhìn trận chiến phía trước.
Còn ở ngọn núi phía tây, phía sau mấy tảng đá lớn lởm chởm, một con đại bàng lớn màu đỏ máu, thân thể đang lười biếng nằm trên mặt đất, đầu chôn sâu trong đôi cánh, hai lỗ tai lại không nghe thấy ồn ào của trận chiến mà ngủ ngon cực kỳ.
Mà trên tấm lưng rộng lớn của đại bàng, có một nam một nữ ngồi xếp bằng.
Một nam một nữ này mặc cẩm y màu tím, dung nhan tuy tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành, nhưng lúc này cử chỉ của bọn họ, da.nlze.qu;ydo/nn lại làm người ta không dám khen tặng. Bởi vì......
Nữ tử áo tím có dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc, đang cầm một cái đùi gà, còn nam tử mặc áo tím có dung nhan kinh thế thì cầm một cái đùi vịt, say sưa gặm cắn một cách ngon lành.
Trao đổi đồ ăn ngon trong tay, một nam một nữ cắn "bẹp" một miệng thịt lớn, đầu từ từ ngẩng dậy từ trên tảng đá lởm chởm cao ngất phía sau.
Ý cười mị hoặc tràn đầy trong mắt, không chút để ý ngắm nhìn cuộc chiến nơi xa, một nam một nữ lại đưa đầu dựa vào tảng đá.
Đôi nam nữ này hơi cúi đầu, tiếp tục gặm cắn đùi gà đùi vịt đồng thời --
Dường như không hài lòng với biểu hiện của những người tham gia vào trong trận chiến bi thảm nơi xa kia.
Cảm thấy từng người tham chiến không thể phát huy khả năng, thật phá hỏng hứng thú thưởng thức vở kịch này của bọn họ, bắt đầu ngươi một lời, ta một lời kêu ca bất bình...
Giữa vùng đất gò núi gập ghềnh, đá lởm chởm, cây cối sinh sôi khắp nơi, cái cảnh sắc này mặc dù vô cùng tráng lệ, nhưng lại là mảnh đất quanh năm không người nào dám đặt chân tìm hiểu, dieendaanleequuydonn là mảnh đất biên giới hiểm trở ngăn cách hai nước Thương Nguyệt quốc và Tây Thần quốc.
Ngay chính giữa mảnh đất biên giới hiểm trở này, có một con suối cạn trong suốt có thể thấy đáy vắt ngang, phía nam con suối thuộc lãnh địa Thương Nguyệt quốc, phía bắc con suối thuộc lãnh địa Tây Thần quốc.
Trải qua nửa tháng, Địch tướng quân đã đến được biên giới Tây Thần quốc, vốn chuẩn bị vượt qua con suối cạn này, tiến vào lãnh thổ Thương Nguyệt quốc.
Dẫn theo hơn ba trăm vạn đại quân Tây Thần, vọt vào biên quan Đại thành của Thương Nguyệt quốc.
Công thành chiếm đất, giết hết binh lính thủ thành, diệt sạch dân chúng bên trong thành, biến biên quan Đại thành của Thương Nguyệt quốc thành một phế tích nhuộm máu chó gà cũng không tha.
Trước dùng máu tươi của những người này để tế điện linh hồn phẫn nộ của Tây Thần đế đã băng hà.
Càng làm cho hoàng đế và thái tử Thương Nguyệt biết, tàn nhẫn sát hại Tây Thần đế, phách lối khiêu khích Tây Thần quốc, chính là phạm phải sai lầm lớn nhất trong cuộc đời bọn họ.
Nhưng, ngay khi Địch tướng quân chuẩn bị đưa binh vào thành, binh lính trinh sát dò đường ở phía trước chợt báo lại, Die nd da nl e q uu ydo n đại quân Thương Nguyệt lại giống như kịp thời mà đã tới biên quan Đại thành, đang tiến đến vùng đất tiếp giáp giữa hai nước.
Diệt sạch binh lính và dân chúng trong thành biên quan của Thương Nguyệt quốc, chỉ cần xuất động quân tiên phong của Tây Thần quốc, mấy tướng sĩ còn lại chỉ cần ôm chiến đao trong ngực thưởng thức cảnh máu là được.
Nhưng mà, lặn lội đường xa, đi gấp cả ngày lẫn đêm, đại quân Tây Thần lại ở trạng thái mệt nhọc như vậy, nếu muốn hành động một lần tiêu diệt đại quân Thương Nguyệt kịp thời chạy đến, thì không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Vì thế, Địch tướng quân cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn phải áp chế sự tức giận này.
Sau khi lựa chọn gò núi gồ ghề ở phía bắc con suối cạn tiếp giáp giữa hai nước làm lá chắn, đóng quân cắm trại, da.nlze.qu;ydo/nn đợi nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, dưỡng lại tinh thần, sẽ quyết một trận tử chiến với đại quân Thương Nguyệt.
Mặc dù đại quân Thương Nguyệt đang dưới sự hướng dẫn của Dạ Dật Phong, kịp thời tới nơi tiếp giáp giữa hai nước, nhưng cũng lặn lội đường xa cả ngày lẫn cả đêm, ở trong trạng thái vô cùng mệt nhọc.
Chiến tranh, không chỉ dựa vào một lời dũng khí, còn phải cần dư thừa thể lực.
Cho nên, quân địch Tây Thần mệt mỏi lý trí lựa chọn bất động, thì đại quân Thương Nguyệt cũng đang ở trạng thái mệt nhọc, tất nhiên cũng sẽ lựa chọn án binh bất động.
Sau khi bọn họ lựa chọn gò núi gồ ghề ở phía nam con suối cạn tiếp giáp giữa hai nước làm lá chắn, dựng thẳng chiến kỳ Thương Nguyệt màu xanh lên đón gió phất phới, rồi dựng lên vô số lều trại để dưỡng thần nghỉ ngơi.
Một đêm này, trừ gió lạnh thổi, tiếng của lá cây ra, không khí cực kỳ yên tĩnh, báo hiệu một loại cuồng phong bão táp sắp tiến đến, làm người ta hít thở không thông......
Bình minh đến mỏng như khói trắng, đẩy ra màn che ngày mới.
Đợi đến khi bình minh mỏng như khói trắng tản đi, mặt trời vàng rực rỡ, giống như trước kia treo ở giữa bầu trời xanh biếc, bên trong quân doanh Tây Thần nổi lên tiếng trống kinh thiên động địa.
Tùng tùng tùng tiếng trống trận vang lên, vô số chiến kỳ màu cam tung bay.
Đại quân Tây Thần tay cầm binh khí sắc bén, khiến trong gió sớm tràn ngập sát khí âm lãnh xơ xác tiêu điều, dinendian.lơqid]on dưới sự chỉ huy của Địch tướng quân, hùng dũng chạy về phía quân doanh của địch.
Dưới ánh nắng vàng rực rỡ bao phủ, đại quân Tây Thần mặc khôi giáp màu cam, chùm tua rua màu đỏ trên mũ giáp bay ngược chiều gió, hai mắt âm lệ bắn ra sát khí mãnh liệt, hiện ra một khung cảnh hùng tráng vang dậy ý chí chiến đấu khiến quân địch phải tan xương nát thịt.
Khi đại quân Tây Thần tiến về con suối cạn nơi tiếp giáp giữa hai nước thì đối diện --
Vô số chiến kỳ màu xanh bay phần phật trong gió sớm.
Đại quân Thương Nguyệt mặc khôi giáp màu đen, giống như muôn vàn con sóng phẫn nộ lao nhanh tới, trong hai mắt tỏa ra sát ỹ lãnh liệt, dũng mãnh đi về phía con suối cạn.
Dạ Dật Phong mặc chiến bào thái tử màu đen, đang cưỡi trên một con Hãn Huyết Bảo Mã toàn thân trắng thuần như băng tuyết Thiên Sơn, dfienddn lieqiudoon hai mắt đỏ ngầu như lửa, đứng đầu đại quân Thương Nguyệt, còn có vị Hàn tướng quân đứng ở phía bên phải Dạ Dật Phong.
Nửa canh giờ trôi qua --
Tiếng vó ngựa dừng lại.
Đại quân hai nước chạm mặt, ngăn cách bởi con suối cạn trong suốt vắt ngang, hai mắt trợn lên giận dữ yên lặng nhìn, để lộ ra bầu không khí căng thẳng giống như dây cung kéo chặt.
Sắc mặt Địch tướng quân ngoan lệ dữ tợn làm người khác nổi da gà, giữa hai lông mày tản ra sát khí tàn khốc, môi mỏng âm lãnh khép lại, cánh tay phải bỗng chốc giơ lên cao, ánh mắt bén nhọn như đao như kiếm đâm về phía Dạ Dật Phong.
Bên hông Dạ Dật Phong cắm một cây quạt trúc ẩn chứa ám khí, cầm trường kiếm sắc bén trong tay, sắc mặt thì vẫn bình tĩnh như sóng nước trong đầm, ánh mắt bình thản ung dung nghênh đón nhìn Địch tướng quân.
Sau lưng hai người, hàng loạt binh lính cầm khiên đứng phía trước, xây dựng vô số tấm khiên lạnh lẽo thành một bức tường sắt vô cùng cứng rắn.
Phía sau những binh lính cầm khiên là cung tiễn thủ (người bắn tên), kéo căng dây cung lên, mà túi da sau lưng mỗi một người bọn hắn lại cắm đầy vô số mũi tên.
Từng đội kỵ binh đứng vào vị trí trung ương, tay trái thấm mồ hôi lạnh kéo chặt dây cương, tay phải giơ cao khảm đao sắc bén lấp lánh tia sáng trắng.
Ở vị trí hậu phương là vô số bộ binh, cũng tràn ngập ý chí chiến đấu dựng thẳng trường mâu vô cùng sắc bén, lợi kiếm chém sắt như chém bùn trước ngực.
Đại quân Tây Thần im lặng không tiếng động, đang đợi Địch tướng quân ra lệnh, biến cả vùng đất nhìn như vô cùng yên bình trước mắt này thành địa ngục ác quỷ đầy máu tanh, di@en*dyan(lee^qu.donnn) giết kẻ địch trước mắt đến tan xương nát thịt.
Đại quân Thương Nguyệt ngừng thở, cũng đang lẳng lặng chờ đợi hiệu lệnh của thái tử, chuẩn bị nhuộm đất đai dưới chân thành màu đỏ, diệt kẻ địch trước mắt không chừa mảnh giáp.
Một luồng gió sớm mang theo mát lạnh phất qua mặt, cánh tay Địch tướng quân vốn giơ cao bỗng chốc hạ xuống, từ miệng rống lên một chữ vô cùng băng lãnh: "Giết --"
Cũng ngay lúc Địch tướng quân rống giận, trường kiếm trong tay Dạ Dật Phong nhanh như tia chớp ra khỏi vỏ, từ trong miệng cũng phun ra hai chữ vô cùng lạnh nhạt: "Tấn công --"
Chiến lệnh vang lên trong nháy mắt --
Lúc này, nhóm binh lính cầm khiên nửa ngồi xuống, nhóm cung tiễn thủ ở phía sau lập tức buông lỏng dây cung.
Tên bay dày đặc như mưa, tốc độ nhanh như sao băng, dưới ánh nắng vàng rực rít gào ra tiếng mang theo cái chết lạnh lẽo, mãnh liệt bắn về phía quân địch.
Phần lớn mũi tên bay dày đặc như mưa điên cuồng đánh tới bức tường bằng khiên sắt, liên tiếp phát ra tiếng "leng keng leng keng", rồi bắn ngược trở về trên mặt đất.
Phần nhỏ mũi tên xuyên qua khe hở bức tường bằng khiên sắt, rồi xuyên thủng cơ thể mấy binh lính cầm khiên, Dieenndkdan/leeequhydonnn khiến mấy tên binh lính cầm khiên im hơi lặng tiếng ngã xuống, máu tươi trong cơ thể phun trào ra đỏ cả vùng đất.
Trận tên dày đặc như mưa, phá vỡ bức tường bằng khiên sắt, kỵ binh ở vị trí trung tâm xông ra ngoài.
Bọn họ giống như sài lang hổ báo khát máu đã lâu, thấy địch liền điên cuồng vung đao chém giết, vô cùng dũng mãnh vì bộ binh ở hậu phương mở ra đường máu.
Hai mắt bộ binh đỏ ngầu, hoặc giơ lên trường mâu vô cùng sắc bén, hoặc nhấc cao lợi kiếm chém sắt như chém bùn, giống như sóng dữ làm vỡ đê, điên cuồng xông về phía quân địch.
Tiếng các tướng sĩ tiếng gào thét, tiếng chiến mã hí chói tai, tiếng mũi tên huýt gió, tiếng đao kiếm va chạm leng keng, làm cả vùng đất đột nhiên giống như biến chuyển thành mùa đông sương lạnh.
Mũi tên xuyên tim, đao bén cắt đứt cổ, trường mâu lợi kiếm đâm rách gân mạch.
Máu bắn tung tóe đầy trời, trong nháy mắt, gió sớm gào thét cuốn quét cả vùng đất, dừng lại đã là thi thể chất đống như núi, chân tàn thịt nát xung quanh xếp thành chồng.
Không sợ bỏ mạng, coi chết trận là vận mệnh vinh quang của các tướng sĩ, lấy máu tươi của mình đổi lấy máu tươi của địch nhân, dinendian.lơqid]on lấy tánh mạng của mình đoạt lấy tính mạng của kẻ địch.
Binh khí trong tay bị đánh rơi, liền tay không vật lộn, cả người toát ra ý chí chiến đấu giết một người không thiệt thòi, giết hai người buôn bán lời, giết ba người chết cũng không hối tiếc.
Mà người lấy hồn đoạt phách dũng mãnh nhất, tất nhiên thuộc về Địch đại tướng quân và mấy tên phó tướng Tây Thần, cùng với thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong, Hàn đại tướng quân và mấy tên phó tướng Thương Nguyệt.
Binh khí trong tay bọn họ xoay tròn đến mức, hẳn là kéo đến cảnh tượng bi tráng máu bắn đầy trời.
Bọn họ coi như không thấy vết thương lớn nhỏ trên người mình, điên cuồng chạy như bay trong chiến trận, lấy việc bỏ ra đau đớn xương thịt, để đổi lấy tính mạng của kẻ địch.
Một con suối cạn trong suốt thấy đáy vắt ngang, vẽ nên bức tranh máu chảy thành sông vô cùng đau thương, cực kỳ hỗn loạn hơn nữa còn giết chóc vô cùng tàn nhẫn, làm cả vùng đất rộng lớn yên tĩnh chìm trong bi thương.
Chém giết không thể tách rời, đại quân hai nước bị máu tươi nhiễm đỏ cả khôi giáp và mặt, không một người phát hiện, cũng không có một chút nào phát hiện, cách xa chỗ bọn họ......
Một đông một tây hai ngọn núi cao ngất nằm kề nhau, không biết là lúc nào, lại đột nhiên nhảy ra ba người, hoặc càng thêm chính xác mà nói, nhảy ra ba người chạy tới thưởng thức vở kịch.
Ngọn núi phía đông, thấp thoáng dưới hai gốc cây tùng cành lá rậm rạp.
Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu xanh dương, dung nhan vô cùng tuấn mỹ, đang bắt chéo tay ôm ở trước ngực, da.nlze.qu;ydo/nn thân thể dựa vào thân cây to khỏe, ánh mắt lạnh nhạt như băng nhìn trận chiến phía trước.
Còn ở ngọn núi phía tây, phía sau mấy tảng đá lớn lởm chởm, một con đại bàng lớn màu đỏ máu, thân thể đang lười biếng nằm trên mặt đất, đầu chôn sâu trong đôi cánh, hai lỗ tai lại không nghe thấy ồn ào của trận chiến mà ngủ ngon cực kỳ.
Mà trên tấm lưng rộng lớn của đại bàng, có một nam một nữ ngồi xếp bằng.
Một nam một nữ này mặc cẩm y màu tím, dung nhan tuy tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành, nhưng lúc này cử chỉ của bọn họ, da.nlze.qu;ydo/nn lại làm người ta không dám khen tặng. Bởi vì......
Nữ tử áo tím có dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc, đang cầm một cái đùi gà, còn nam tử mặc áo tím có dung nhan kinh thế thì cầm một cái đùi vịt, say sưa gặm cắn một cách ngon lành.
Trao đổi đồ ăn ngon trong tay, một nam một nữ cắn "bẹp" một miệng thịt lớn, đầu từ từ ngẩng dậy từ trên tảng đá lởm chởm cao ngất phía sau.
Ý cười mị hoặc tràn đầy trong mắt, không chút để ý ngắm nhìn cuộc chiến nơi xa, một nam một nữ lại đưa đầu dựa vào tảng đá.
Đôi nam nữ này hơi cúi đầu, tiếp tục gặm cắn đùi gà đùi vịt đồng thời --
Dường như không hài lòng với biểu hiện của những người tham gia vào trong trận chiến bi thảm nơi xa kia.
Cảm thấy từng người tham chiến không thể phát huy khả năng, thật phá hỏng hứng thú thưởng thức vở kịch này của bọn họ, bắt đầu ngươi một lời, ta một lời kêu ca bất bình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.