Chương 16: Hành giả đạo
Giáp Ngư Bất Thị Quy
16/06/2019
Đêm đen kịt, khỉ đá mò mẫm đi tới cạnh Tự Tỉnh thạch.
Nhìn từ xa là tảng đá, nhìn gần vẫn là tảng đá, ban ngày như thế, ban đêm cũng chẳng khác gì.
"Đây là tảng đá bình thường sao? Tại sao lão đầu kia lại chỉ định tu tâm ở nơi này?" Nghĩ vậy, khỉ đá lại leo lên Tự Tỉnh thạch, tiếp tục dùng các loại phương pháp đả tọa.
Mà lúc này, trong bụi cỏ xa xa, hai đạo sĩ trẻ tuổi đã không kiên nhẫn được nữa.
- Hư Độ, ngươi nói con khỉ này muốn làm gì vậy? Quá nửa đêm chạy đến nơi này đả tọa? Có khi nào điên rồi không?
Bên cạnh, Hư Độ che miệng ngáp một cái:
- Ý tưởng của súc sinh làm sao chúng ta lý giải được! Sư phụ bảo chúng ta làm, chúng ta làm tốt là được. Còn tưởng rằng nó lén lút đi làm trò quỷ gì, không ngờ lại tới nơi này. Hư Tiến, ngươi nói xem, có phải nó phát hiện chúng ta theo dõi rồi không?
- Có thể lắm.
Hư Tiến gật gật đầu, cúi thấp hơn trong bụi cỏ.
Một đêm này, có gió nhẹ vỗ về vui đùa với lá cây, có côn trùng trong rừng đua tiếng, có thác nước bên cạnh cuồn cuộn đổ xuống, và có hai đạo sĩ ở trong bụi cỏ bị muỗi đốt nổi mẩn hết người.
Khỉ đá ở trên tảng đá thử đủ cách, nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.
- Lẽ nào tu tâm đơn thuần là để tâm tình bình thản sao?
Tới tận lúc bình minh, khỉ đá mới thất vọng trở về, để lại trong bụi cỏ hai đạo sĩ còn đang ngáp ngủ.
Trở về phòng, ăn hết điểm tâm Phong Linh đưa tới, khỉ đá lại theo con đường hôm qua tới thỉnh an Tu Bồ Đề.
Lần này, Tu Bồ Đề dứt khoát nằm quay lưng về phía khỉ đá, tiếp tục nghiên cứu kinh văn.
- Hôm qua tu hành, có thấy tiến triển gì không?
Tu Bồ Đề hỏi với giọng lười nhác.
- Đệ tử ngu dốt, không có tiến triển.
Khỉ đá bái một cái thật sâu, rồi từ từ ngẩng đầu liếc nhìn Tu Bồ Đề. Lão đầu kia vẫn quay lưng về phía hắn, dường như có ý là chuyện này không liên quan tới mình.
- Việc tu hành là quanh năm suốt tháng, đồ nhi chớ lười biếng.
- Cẩn tuân sư phụ dạy bảo.
- Đi xuống đi.
Tu Bồ Đề khoát tay áo.
- Dạ.
Khỉ đá đứng thẳng lên, xoay người, vừa đi vài bước đã nhịn không được, quay đầu, lại quỳ xuống:
- Sư phụ, con có chuyện chưa rõ.
- Cứ nói đừng ngại.
Cố lấy dũng khí, khỉ đá há miệng nói:
- Sư phụ để con tu tâm, nhưng con còn chưa biết tu tâm là thế nào, làm sao để tiến triển. Chẳng lẽ cứ ở hậu sơn đả tọa là xong? Con cần tu đến mức nào thì mới có thể tu hành pháp thuật? Kính xin sư phụ chỉ rõ.
Nói xong, khỉ đá bái xuống không nhúc nhích.
Tu Bồ Đề chậm rãi quay đầu lại, đứng dậy cười nói:
- Con khỉ nhà ngươi vội vàng muốn học pháp thuật thế sao? Con đường tu hành dài dằng dặc, động một chút là mấy trăm năm mới có thành tựu, giờ mới một ngày, ngươi đã không chịu nổi?
- Đồ nhi không phải không chịu nổi tu hành khổ, cũng không phải sợ tu hành dài đằng đẵng... Chỉ là, đồ nhi mờ mịt!
- Vi sư đã từng nói, con khỉ nhà ngươi có đủ cả "ba loại không thu", mà vốn là loại thứ ba, thứ hai hay thứ nhất thì ta đều không muốn thu cả. Tâm tính như thế, tương lai dù tu tiên có thành, cũng tất tạo thành đại họa. Cho ngươi đi tu tâm ở nơi hậu sơn an tĩnh chính là để ngươi bình hòa tâm tính. Ngày nào đó, nếu ngươi nhập định, trong lòng không nghĩ gì, vi sư sẽ dạy ngươi pháp thuật thông thiên!
- Đồ nhi đã hiểu.
- Nếu hiểu rồi, thì đi đi.
Tu Bồ Đề quay đầu lại tiếp tục lật xem kinh văn.
Khỉ đá không ngẩng đầu, chỉ hơi khom người chậm rãi đứng lên, lui ra ngoài cửa.
Cái tu tâm này, tốn nửa ngày, hóa ra ý là tu tâm dưỡng tính!
- Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?
Thấy khỉ đá, Phong Linh hơi ngây người:
- Sư tổ mắng ngươi sao?
Khỉ đá nghiến răng nghiến lợi đáp:
- Lão đầu tử... Hóa ra muốn ta tu tâm dưỡng tính.
Vừa nghe được, Phong Linh tức thì bật cười:
- Ta còn tưởng chuyện gì chứ. Tu tiên mà không tu tâm dưỡng tính thì thành tu ma mất rồi.
Nghĩ nghĩ, Phong Linh còn nói:
- Chỉ là... tu tâm dưỡng tính phần lớn nói đến chuyện thường ngày, cực hiếm trường hợp phải đi đả tọa tu hành.
Khỉ đá mặt tối sầm, bước nhanh về phía hậu sơn:
- Ta cảm thấy lão đầu tử đang đùa bỡn ta. Lão muốn ta đến chỗ khỉ ho cò gáy này ngồi ba năm năm năm thì có.
Phong Linh vội vàng đuổi theo, gõ phất trần lên lưng khỉ đá:
- Khỉ, đừng vội nói lung tung. Ngươi lại muốn ra cửa quỳ à?
Lại một ngày, khi hoàng hôn phủ xuống cũng là lúc khỉ đá trở về phòng. Mà ở trong Phi Vân các, có ba người đang xì xào bàn tán.
- Đêm qua con khỉ kia chỉ đi hậu sơn đả tọa sao?
Thanh Vân Tử khẽ vuốt râu dài, cảm thấy thật khó tin.
Hư Độ nói khẽ:
- Tối qua đồ nhi và Hư Tiến cũng cảm thấy khó tin, nên hôm nay đi tìm hiểu, nghe Phong Linh nói sư tôn bắt nó tới hậu sơn đả tọa tu tâm, cũng khó trách không tới nghe giảng. Con khỉ kia tâm tính không ổn, hẳn là hôm qua không thấy tiến triển, nên đêm qua mới...
- Đả tọa tu tâm?
Thanh Vân Tử nheo mắt lại:
- Để đệ tử mới nhập môn đả tọa tu tâm, chưa từng nghe có chuyện này. Tuy rằng có thể như thế, nhưng bằng tâm tính của con khỉ kia, dù tám năm mười năm cũng khó thay đổi gì... Chuyện này để lâu sợ rằng sẽ có biến. Các ngươi sau này cần phải chú ý một chút, nếu con khỉ này có hành động gì lạ, tuyệt đối không thể coi thường, chỉ cần thông báo vi sư là được.
Dứt lời, Thanh Vân Tử lấy từ trong tay áo một tấm thẻ tre, đưa cho Hư Độ:
- Cái thẻ tre này là bảo vật vi sư ngẫu nhiên đoạt được, gọi là "Liên Độc". Ta và ngươi mỗi người một thẻ, nếu có việc gấp, chỉ cần dùng ngón tay viết lên thẻ tre, vi sư sẽ biết được.
- Cẩn tuân lệnh của sư phụ!
Đêm hôm đó, khỉ đá lại len lén ra khỏi phòng rồi mò mẫm đến Tự Tỉnh thạch ở hậu sơn. Hư Độ Hư Tiến hai sư huynh đệ đương nhiên cũng đi theo.
Cứ thế qua một tháng, khỉ đá tu tâm chẳng có tiến triển nào, vô cùng buồn bực, mà Tu Bồ Đề lại không hỏi tới. Chỉ có Hư Độ Hư Tiến hai sư huynh đệ không chịu nổi, đành đổi thành luân phiên theo dõi.
Phong Linh biết khỉ đá không vui, mỗi ngày vẫn đưa đồ ăn tới, nhưng không hề đề cập đến việc tu tâm, chỉ nói chuyện phiếm cùng với hắn.
- Khỉ này, hai ngày qua thật là náo nhiệt. Hôm qua Nhị Lang Thần Dương Tiễn sai người mang chút mã não bảo ngọc đến, nói là chúc thọ sư tổ.
Khỉ đá cắn màn thầu hỏi:
- Hôm qua sinh nhật sư phụ sao?
- Không biết, bọn ta cũng không biết sư tổ sinh ngày nào. Dương Tiễn kia cũng không biết từ nơi nào thăm dò được, có lẽ chỉ là lấy cớ thôi.
- Mã não bảo ngọc?
Khỉ đá nghĩ qua, cười nói:
- Sư phụ thích những thứ này sao? Với quan hệ căng thẳng giữa Dương Tiễn và Thiên Đình bây giờ, sư phụ hẳn sẽ trả lại, miễn gặp phiền toái.
- Ngươi đoán sai rồi.
Phong Linh lắc lắc đầu, cười hì hì nói:
- Sư tổ thu toàn bộ, chỉ dặn người tới tặng lễ, sau này chớ tiêu phí như thế.
- Vậy sao?
Khỉ đá hơi nhíu mày.
- Người của Nhị Lang Thần vừa đi, hôm nay đặc sứ của Ngọc Đế lại tới, tặng quỳnh tương bàn đào, cũng nói là chúc thọ sư tổ. Sư tổ cũng nhận toàn bộ.
- Hai bên đều ăn sạch sao!
Khỉ đá nhịn không được hô lên.
- Vậy ngươi không hiểu rồi.
Phong Linh lắc đầu, ra vẻ thâm trầm nói:
- Nghe nói Ngọc Đế đang triệu tập đại quân chuẩn bị chinh phạt Dương Tiễn. Đáng tiếc chư tướng Thiên Đình tự biết thực lực không đủ, đều tránh chiến không ra, chỉ có Thiên Bồng Nguyên Soái xin chiến. Tuy có binh, lại không có tướng, việc chinh phạt Dương Tiễn sợ rằng khó thành.
- Thiên Bồng Nguyên Soái xin chiến?
Khỉ đá nghe xong sửng sốt.
Đánh với Dương Tiễn, Trư Bát Giới kia có bản sự này sao?
- Dương Tiễn xuất thân Xiển giáo, lại là thủ tịch đại đệ tử đời ba, Thái Thượng đã đoán trước được việc này nên sớm đã bế quan không ra, lúc này chư tướng trên Thiên Đình không phải đồng môn thì cũng là bại tướng dưới tay, làm gì còn ai dám chọc vào Dương Tiễn. Nghĩ sư tổ chính là thượng cổ đại tiên, Dương Tiễn hẳn sợ Ngọc Đế cùng đường thỉnh sư tổ rời núi, mới đưa lễ vật thăm dò trước khi hành động. Ngọc Đế lại sợ Dương Tiễn nhanh chân đến trước... Có câu: "Không sợ thần tiên tham, chỉ sợ thần tiên không thu lễ", cho nên thu của cả hai bên mới tốt, nếu không thu, sợ là sẽ bị bên đó nghi kỵ.
Khỉ đá cười nói:
- Ngọc Đế có thể thỉnh Như Lai Phật Tổ mà?
Phong Linh cười khanh khách, nói:
- Chuyện cậu đánh với cháu ngoại này, Phật Tổ há lại chịu quản?
Lại trầm mặc hồi lâu, khỉ đá đột nhiên hỏi:
- Phong Linh này, hình như Dương Tiễn biết bảy mươi hai biến phải không?
- Ừ.
Phong Linh gật gật đầu, nói:
- Bảy mươi hai biến thuộc hành giả đạo, cũng là đạo pháp cao thâm. Dương Tiễn tu hành giả đạo, đến nay đã phá sát kiếp, thêm với thiên phú cực cao, đã đạt cảnh giới xuất thần nhập hóa, trên trời dưới đất không người nào có thể sánh bằng.
- Ồ...
Khỉ đá nheo mắt, như có suy nghĩ gì, nói:
- Phong Linh, ta nhớ ngươi từng nhắc tới "hành giả đạo" và "ngộ giả đạo", hai loại này có gì khác biệt?
- Người tu "ngộ giả đạo", dòm ngó huyền bí của trời đất, học tập luyện đan, bói toán, luyện khí, cần trăm năm mới có chút thành tựu, cho nên tâm tính cực kỳ quan trọng. Còn người tu "hành giả đạo", là khai thác tiềm năng tự thân, thông hiểu biến hóa, giỏi đánh giết, mấy năm có thể thành, chỉ có khác là hung ác. Sư tổ đến nay vẫn chưa nói rõ với ngươi, lại để ngươi tu tâm, hẳn là đã chọn "ngộ giả đạo" cho ngươi.
Khỉ đá chợt mở to mắt.
- Thì ra là thế!
Đêm hôm đó, khỉ đá không tiếp tục tới hậu sơn mà nằm trên giường suy nghĩ. Chỉ đáng thương Hư Độ canh gác bên ngoài suốt một đêm không dám rời đi.
Nhìn từ xa là tảng đá, nhìn gần vẫn là tảng đá, ban ngày như thế, ban đêm cũng chẳng khác gì.
"Đây là tảng đá bình thường sao? Tại sao lão đầu kia lại chỉ định tu tâm ở nơi này?" Nghĩ vậy, khỉ đá lại leo lên Tự Tỉnh thạch, tiếp tục dùng các loại phương pháp đả tọa.
Mà lúc này, trong bụi cỏ xa xa, hai đạo sĩ trẻ tuổi đã không kiên nhẫn được nữa.
- Hư Độ, ngươi nói con khỉ này muốn làm gì vậy? Quá nửa đêm chạy đến nơi này đả tọa? Có khi nào điên rồi không?
Bên cạnh, Hư Độ che miệng ngáp một cái:
- Ý tưởng của súc sinh làm sao chúng ta lý giải được! Sư phụ bảo chúng ta làm, chúng ta làm tốt là được. Còn tưởng rằng nó lén lút đi làm trò quỷ gì, không ngờ lại tới nơi này. Hư Tiến, ngươi nói xem, có phải nó phát hiện chúng ta theo dõi rồi không?
- Có thể lắm.
Hư Tiến gật gật đầu, cúi thấp hơn trong bụi cỏ.
Một đêm này, có gió nhẹ vỗ về vui đùa với lá cây, có côn trùng trong rừng đua tiếng, có thác nước bên cạnh cuồn cuộn đổ xuống, và có hai đạo sĩ ở trong bụi cỏ bị muỗi đốt nổi mẩn hết người.
Khỉ đá ở trên tảng đá thử đủ cách, nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.
- Lẽ nào tu tâm đơn thuần là để tâm tình bình thản sao?
Tới tận lúc bình minh, khỉ đá mới thất vọng trở về, để lại trong bụi cỏ hai đạo sĩ còn đang ngáp ngủ.
Trở về phòng, ăn hết điểm tâm Phong Linh đưa tới, khỉ đá lại theo con đường hôm qua tới thỉnh an Tu Bồ Đề.
Lần này, Tu Bồ Đề dứt khoát nằm quay lưng về phía khỉ đá, tiếp tục nghiên cứu kinh văn.
- Hôm qua tu hành, có thấy tiến triển gì không?
Tu Bồ Đề hỏi với giọng lười nhác.
- Đệ tử ngu dốt, không có tiến triển.
Khỉ đá bái một cái thật sâu, rồi từ từ ngẩng đầu liếc nhìn Tu Bồ Đề. Lão đầu kia vẫn quay lưng về phía hắn, dường như có ý là chuyện này không liên quan tới mình.
- Việc tu hành là quanh năm suốt tháng, đồ nhi chớ lười biếng.
- Cẩn tuân sư phụ dạy bảo.
- Đi xuống đi.
Tu Bồ Đề khoát tay áo.
- Dạ.
Khỉ đá đứng thẳng lên, xoay người, vừa đi vài bước đã nhịn không được, quay đầu, lại quỳ xuống:
- Sư phụ, con có chuyện chưa rõ.
- Cứ nói đừng ngại.
Cố lấy dũng khí, khỉ đá há miệng nói:
- Sư phụ để con tu tâm, nhưng con còn chưa biết tu tâm là thế nào, làm sao để tiến triển. Chẳng lẽ cứ ở hậu sơn đả tọa là xong? Con cần tu đến mức nào thì mới có thể tu hành pháp thuật? Kính xin sư phụ chỉ rõ.
Nói xong, khỉ đá bái xuống không nhúc nhích.
Tu Bồ Đề chậm rãi quay đầu lại, đứng dậy cười nói:
- Con khỉ nhà ngươi vội vàng muốn học pháp thuật thế sao? Con đường tu hành dài dằng dặc, động một chút là mấy trăm năm mới có thành tựu, giờ mới một ngày, ngươi đã không chịu nổi?
- Đồ nhi không phải không chịu nổi tu hành khổ, cũng không phải sợ tu hành dài đằng đẵng... Chỉ là, đồ nhi mờ mịt!
- Vi sư đã từng nói, con khỉ nhà ngươi có đủ cả "ba loại không thu", mà vốn là loại thứ ba, thứ hai hay thứ nhất thì ta đều không muốn thu cả. Tâm tính như thế, tương lai dù tu tiên có thành, cũng tất tạo thành đại họa. Cho ngươi đi tu tâm ở nơi hậu sơn an tĩnh chính là để ngươi bình hòa tâm tính. Ngày nào đó, nếu ngươi nhập định, trong lòng không nghĩ gì, vi sư sẽ dạy ngươi pháp thuật thông thiên!
- Đồ nhi đã hiểu.
- Nếu hiểu rồi, thì đi đi.
Tu Bồ Đề quay đầu lại tiếp tục lật xem kinh văn.
Khỉ đá không ngẩng đầu, chỉ hơi khom người chậm rãi đứng lên, lui ra ngoài cửa.
Cái tu tâm này, tốn nửa ngày, hóa ra ý là tu tâm dưỡng tính!
- Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?
Thấy khỉ đá, Phong Linh hơi ngây người:
- Sư tổ mắng ngươi sao?
Khỉ đá nghiến răng nghiến lợi đáp:
- Lão đầu tử... Hóa ra muốn ta tu tâm dưỡng tính.
Vừa nghe được, Phong Linh tức thì bật cười:
- Ta còn tưởng chuyện gì chứ. Tu tiên mà không tu tâm dưỡng tính thì thành tu ma mất rồi.
Nghĩ nghĩ, Phong Linh còn nói:
- Chỉ là... tu tâm dưỡng tính phần lớn nói đến chuyện thường ngày, cực hiếm trường hợp phải đi đả tọa tu hành.
Khỉ đá mặt tối sầm, bước nhanh về phía hậu sơn:
- Ta cảm thấy lão đầu tử đang đùa bỡn ta. Lão muốn ta đến chỗ khỉ ho cò gáy này ngồi ba năm năm năm thì có.
Phong Linh vội vàng đuổi theo, gõ phất trần lên lưng khỉ đá:
- Khỉ, đừng vội nói lung tung. Ngươi lại muốn ra cửa quỳ à?
Lại một ngày, khi hoàng hôn phủ xuống cũng là lúc khỉ đá trở về phòng. Mà ở trong Phi Vân các, có ba người đang xì xào bàn tán.
- Đêm qua con khỉ kia chỉ đi hậu sơn đả tọa sao?
Thanh Vân Tử khẽ vuốt râu dài, cảm thấy thật khó tin.
Hư Độ nói khẽ:
- Tối qua đồ nhi và Hư Tiến cũng cảm thấy khó tin, nên hôm nay đi tìm hiểu, nghe Phong Linh nói sư tôn bắt nó tới hậu sơn đả tọa tu tâm, cũng khó trách không tới nghe giảng. Con khỉ kia tâm tính không ổn, hẳn là hôm qua không thấy tiến triển, nên đêm qua mới...
- Đả tọa tu tâm?
Thanh Vân Tử nheo mắt lại:
- Để đệ tử mới nhập môn đả tọa tu tâm, chưa từng nghe có chuyện này. Tuy rằng có thể như thế, nhưng bằng tâm tính của con khỉ kia, dù tám năm mười năm cũng khó thay đổi gì... Chuyện này để lâu sợ rằng sẽ có biến. Các ngươi sau này cần phải chú ý một chút, nếu con khỉ này có hành động gì lạ, tuyệt đối không thể coi thường, chỉ cần thông báo vi sư là được.
Dứt lời, Thanh Vân Tử lấy từ trong tay áo một tấm thẻ tre, đưa cho Hư Độ:
- Cái thẻ tre này là bảo vật vi sư ngẫu nhiên đoạt được, gọi là "Liên Độc". Ta và ngươi mỗi người một thẻ, nếu có việc gấp, chỉ cần dùng ngón tay viết lên thẻ tre, vi sư sẽ biết được.
- Cẩn tuân lệnh của sư phụ!
Đêm hôm đó, khỉ đá lại len lén ra khỏi phòng rồi mò mẫm đến Tự Tỉnh thạch ở hậu sơn. Hư Độ Hư Tiến hai sư huynh đệ đương nhiên cũng đi theo.
Cứ thế qua một tháng, khỉ đá tu tâm chẳng có tiến triển nào, vô cùng buồn bực, mà Tu Bồ Đề lại không hỏi tới. Chỉ có Hư Độ Hư Tiến hai sư huynh đệ không chịu nổi, đành đổi thành luân phiên theo dõi.
Phong Linh biết khỉ đá không vui, mỗi ngày vẫn đưa đồ ăn tới, nhưng không hề đề cập đến việc tu tâm, chỉ nói chuyện phiếm cùng với hắn.
- Khỉ này, hai ngày qua thật là náo nhiệt. Hôm qua Nhị Lang Thần Dương Tiễn sai người mang chút mã não bảo ngọc đến, nói là chúc thọ sư tổ.
Khỉ đá cắn màn thầu hỏi:
- Hôm qua sinh nhật sư phụ sao?
- Không biết, bọn ta cũng không biết sư tổ sinh ngày nào. Dương Tiễn kia cũng không biết từ nơi nào thăm dò được, có lẽ chỉ là lấy cớ thôi.
- Mã não bảo ngọc?
Khỉ đá nghĩ qua, cười nói:
- Sư phụ thích những thứ này sao? Với quan hệ căng thẳng giữa Dương Tiễn và Thiên Đình bây giờ, sư phụ hẳn sẽ trả lại, miễn gặp phiền toái.
- Ngươi đoán sai rồi.
Phong Linh lắc lắc đầu, cười hì hì nói:
- Sư tổ thu toàn bộ, chỉ dặn người tới tặng lễ, sau này chớ tiêu phí như thế.
- Vậy sao?
Khỉ đá hơi nhíu mày.
- Người của Nhị Lang Thần vừa đi, hôm nay đặc sứ của Ngọc Đế lại tới, tặng quỳnh tương bàn đào, cũng nói là chúc thọ sư tổ. Sư tổ cũng nhận toàn bộ.
- Hai bên đều ăn sạch sao!
Khỉ đá nhịn không được hô lên.
- Vậy ngươi không hiểu rồi.
Phong Linh lắc đầu, ra vẻ thâm trầm nói:
- Nghe nói Ngọc Đế đang triệu tập đại quân chuẩn bị chinh phạt Dương Tiễn. Đáng tiếc chư tướng Thiên Đình tự biết thực lực không đủ, đều tránh chiến không ra, chỉ có Thiên Bồng Nguyên Soái xin chiến. Tuy có binh, lại không có tướng, việc chinh phạt Dương Tiễn sợ rằng khó thành.
- Thiên Bồng Nguyên Soái xin chiến?
Khỉ đá nghe xong sửng sốt.
Đánh với Dương Tiễn, Trư Bát Giới kia có bản sự này sao?
- Dương Tiễn xuất thân Xiển giáo, lại là thủ tịch đại đệ tử đời ba, Thái Thượng đã đoán trước được việc này nên sớm đã bế quan không ra, lúc này chư tướng trên Thiên Đình không phải đồng môn thì cũng là bại tướng dưới tay, làm gì còn ai dám chọc vào Dương Tiễn. Nghĩ sư tổ chính là thượng cổ đại tiên, Dương Tiễn hẳn sợ Ngọc Đế cùng đường thỉnh sư tổ rời núi, mới đưa lễ vật thăm dò trước khi hành động. Ngọc Đế lại sợ Dương Tiễn nhanh chân đến trước... Có câu: "Không sợ thần tiên tham, chỉ sợ thần tiên không thu lễ", cho nên thu của cả hai bên mới tốt, nếu không thu, sợ là sẽ bị bên đó nghi kỵ.
Khỉ đá cười nói:
- Ngọc Đế có thể thỉnh Như Lai Phật Tổ mà?
Phong Linh cười khanh khách, nói:
- Chuyện cậu đánh với cháu ngoại này, Phật Tổ há lại chịu quản?
Lại trầm mặc hồi lâu, khỉ đá đột nhiên hỏi:
- Phong Linh này, hình như Dương Tiễn biết bảy mươi hai biến phải không?
- Ừ.
Phong Linh gật gật đầu, nói:
- Bảy mươi hai biến thuộc hành giả đạo, cũng là đạo pháp cao thâm. Dương Tiễn tu hành giả đạo, đến nay đã phá sát kiếp, thêm với thiên phú cực cao, đã đạt cảnh giới xuất thần nhập hóa, trên trời dưới đất không người nào có thể sánh bằng.
- Ồ...
Khỉ đá nheo mắt, như có suy nghĩ gì, nói:
- Phong Linh, ta nhớ ngươi từng nhắc tới "hành giả đạo" và "ngộ giả đạo", hai loại này có gì khác biệt?
- Người tu "ngộ giả đạo", dòm ngó huyền bí của trời đất, học tập luyện đan, bói toán, luyện khí, cần trăm năm mới có chút thành tựu, cho nên tâm tính cực kỳ quan trọng. Còn người tu "hành giả đạo", là khai thác tiềm năng tự thân, thông hiểu biến hóa, giỏi đánh giết, mấy năm có thể thành, chỉ có khác là hung ác. Sư tổ đến nay vẫn chưa nói rõ với ngươi, lại để ngươi tu tâm, hẳn là đã chọn "ngộ giả đạo" cho ngươi.
Khỉ đá chợt mở to mắt.
- Thì ra là thế!
Đêm hôm đó, khỉ đá không tiếp tục tới hậu sơn mà nằm trên giường suy nghĩ. Chỉ đáng thương Hư Độ canh gác bên ngoài suốt một đêm không dám rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.