Chương 17: Tự tu hành
Giáp Ngư Bất Thị Quy
16/06/2019
- Khỉ, mau chạy đi!
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Gì cơ?
Khỉ đá mơ mơ màng màng nhìn quanh.
Đêm khuya, đây là một vùng hoang vu, mặt đất nứt nẻ, rừng cây khô héo, mà hai chân hắn đang đạp trên đống lá khô mềm nhũn.
- Chạy mau! Hắn đuổi tới rồi!
Vội quay đầu lại, khỉ đá nhìn thấy một nam tử gầy gò đang kéo cung ở đằng xa.
Đó là một gương mặt gầy đét, nhưng không có con mắt.
Sợ hãi khôn cùng lan tràn trong lòng khỉ đá.
Hắn nhanh chân bỏ chạy, cuống quít lợi dụng cây cối tránh né cung tên bắn tới.
Phía sau, nam tử kia bắn ba mũi tên đều không trúng đích, thu hồi trường cung, rút dao găm đuổi theo.
- Chạy mau! Khỉ! Chạy mau!
Một đường chạy như điên, tim của khỉ đá cũng muốn rụng ra ngoài.
Gió tạt theo bước chạy của hắn, nghiêng ngả xuyên qua rừng, mãi đến khi không nghe được tiếng bước chân từ phía sau, hắn mới trốn ra sau một tảng đá.
Khỉ đá vừa thở dốc vừa cười:
- Ha... ha... Ha ha ha ha... Tước Nhi, chạy thoát rồi, nhặt về được một mạng. Ha ha ha. Tước Nhi ~ Tước Nhi nàng đang ở đâu?
Thất kinh nhìn khắp bốn phía, nhưng hắn không thấy được bóng dáng nhỏ bé kia.
Đột nhiên, trong lòng bàn tay ươn ướt.
Cúi đầu nhìn xuống, lại là Tước Nhi có một vết thương thật dài đang hấp hối!
Máu nóng từ trên người Tước Nhi tuôn ra, nhuộm đỏ cả lòng bàn tay khỉ đá.
- Tước Nhi... Tước Nhi! Nàng đừng chết mà! Chúng ta sẽ cùng nhau tu tiên cơ mà! Đừng chết!
Khỉ đá liều mạng lấy tay che miệng vết thương, thế nhưng hết thảy đều là phí công.
Máu tươi phun trào, chảy qua kẽ tay khỉ đá, nhỏ lên trên mặt đất. Thoáng cái, toàn bộ mặt đất đều biến thành màu đỏ.
Âm thanh chói tai vang lên ở bên tai.
Tảng đá bên cạnh hóa thành một gương mặt dữ tợn. Rừng cây phát tiếng cười điên dại trong gió, giống như toàn bộ thế giới đều đang giễu cợt hắn.
Từng đôi tay từ trên mặt đất, từ trong tảng đá, từ trên cây khô thò ra ngoài, như là tay của ác quỷ. Chúng vươn tới Tước Nhi đang nằm trong lòng bàn tay khỉ đá.
- Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi muốn làm gì! Không được!
Khỉ đá thất kinh điên cuồng chạy trốn.
Trong lòng bàn tay hắn, Tước Nhi thều thào đứt quãng nói gì đó, thế nhưng hắn lại không có thời gian để nghe. Hắn chạy trốn khắp nơi, lại chẳng có nơi nào để trốn.
Một đôi tay từ phần gốc của một thân cây thò ra làm hắn té nhào. Trong hoảng loạn, Tước Nhi bị văng ra ngoài mấy thước, lưu lại vết máu thật dài.
Trên đỉnh đầu, chạc cây trụi lá bỗng từ đâu mọc ra vô số phiến lá màu đỏ như máu.
Khỉ đá muốn đứng lên, nhưng thân thể hắn lại bị những cánh tay từ quanh người bắt lấy, làm thế nào cũng không thể tránh thoát.
Lá cây tụ lại thành mặt người. Một khuôn mặt không có mắt, há to miệng hướng Tước Nhi gào thét!
- Đừng ~ đừng ~ a a a a ~!
Khỉ đá choàng tỉnh, đôi mắt trợn to như chuông đồng.
Ngoài phòng, Hư Độ đang ngủ gà ngủ gật chợt giật mình sợ hãi, vội móc "Liên Độc" ra.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào căn phòng tối tăm tĩnh lặng đến mức làm người ta hoảng sợ, chỉ thấy cánh cửa sổ lắc lư trong gió vang lên những tiếng ken két.
Khỉ đá hoảng sợ nhìn tay mình chẳng có gì cả, mồ hôi to như hạt đậu từ trán chảy xuống.
- Lại thấy ác mộng... Khụ khụ...
Hắn lấy tay xoa xoa họng, cúi đầu sờ lên vết sẹo trên bụng, lại ngẩng đầu nhìn ra khỏi phòng, trên trời trăng sáng sao thưa.
Hồi lâu sau, đợi đến khi hô hấp dần bình thường lại, hắn lại nằm ở trên giường, lẳng lặng suy tư cái gì đó.
- Bảy mươi hai biến là hành giả đạo, lại để cho ta tu ngộ giả đạo... Ba không thu... Hành giả đạo mấy năm có thể thành, ngộ giả đạo lại cần trên trăm năm...
Hắn lẩm bẩm tựa như nói mê, chỉ có chính hắn biết lúc này mình đang thanh tỉnh hơn bất cứ khi nào.
- Tước Nhi...
Hắn lấy ra chiếc lông màu vàng, đặt trên lòng bàn tay. Dưới ánh trăng, có thể thấy được chiếc lông đã bị nước thời gian gột rửa, dần dần mất đi vẻ sáng bóng trước kia.
- Ta không muốn đợi thêm nữa.
Ngày hôm sau, hắn lại tới thỉnh an Tu Bồ Đề như mọi ngày, thế nhưng không giống trước kia, hắn không nói thêm dù nửa câu thừa.
Trước khi đi, Tu Bồ Đề đứng dậy nhìn hắn, hai người nhìn nhau không nói gì.
Đối diện hồi lâu, khỉ đá bỗng lại bái xuống, nói:
- Sư phụ, đệ tử làm cho ngài thất vọng rồi.
Tu Bồ Đề chỉ cười, nói:
- Đi đi.
Chậm rãi lui ra ngoài cửa, khỉ đá lại tới hậu sơn đả tọa như thường ngày.
Phong Linh bỗng cảm thấy hắn ít nói hơn, ăn nhiều hơn, những chuyện khác thì vẫn như cũ, có lẽ là tu tâm có tiến triển.
Đêm đến, khỉ đá sớm tắt đèn nằm ở trên giường, nhưng không ngủ, hình như đang lắng nghe gì đó.
Ngoài phòng, Hư Tiến "trực ban luân phiên" đã đến giai đoạn ngáp ngủ.
Đợi đến quá nửa đêm, Hư Tiến nấp bên ngoài đã tiến vào mộng đẹp, khỉ đá mới rón rén ra khỏi giường, cởi đạo bào xuống, lặng yên từ cửa sổ bò ra ngoài.
Ra khỏi phòng, hắn nhìn Phi Vân các phía xa xa, cũng không đi đường chính, mà chạy như bay về vách đá.
Mặt trăng trải ánh sáng mờ mờ lạnh lẽo lên mặt đất, phủ lên bộ lông vàng của khỉ đá, thật giống như cái đêm mười năm trước.
Hắn cắn răng, lấy tay kéo những sợi rễ cây mọc ra từ vách đá, gân xanh trên tay nổi lên.
Từng bước leo lên, trên vách đá cứng rắn lưu lại những vết cào của hắn.
Leo lên vách đá, nhảy qua khe núi, vượt qua vườn cây, hắn chạy thật nhanh, vòng qua Phi Vân các, thẳng đến chỗ mục tiêu - Tàng Kinh các!
Mười năm đi xa, từ lâu đã làm dã tính khắc thật sâu trong tâm hắn. Đây là tôi luyện, càng là thiên tính.
Chạy trốn trong đêm, tránh né truy đuổi, khỉ đá đã sớm thành thạo cả rồi.
Tránh được ánh mắt của người canh gác, khỉ trực tiếp từ cột đá trèo lên lầu hai.
Tu Bồ Đề đang trong tĩnh thất nhắm mắt đả tọa tu hành, chợt mở mắt, quay đầu nhìn về hướng Tàng Kinh các.
Thật lâu sau, tĩnh thất lặng im, chỉ có ánh sáng le lói từ ngọn nến lay trong gió.
Thở dài một hơi, Tu Bồ Đề lại chậm rãi nhắm mắt lại, như không có chuyện gì, tiếp tục tu hành.
Mượn ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khỉ đá có thể thấy rõ tầng tầng lớp lớp giá sách, trên giá bày vô số thẻ tre, quyển trục bằng da hoặc sách giấy.
Tiện tay cầm lên một quyển thẻ tre, ở dưới ánh trăng mở ra, phía trên chi chít văn tự.
- Gà bới?!
Lại nắm một quyển trục, mở ra.
- Giun... Giun bò...
Nắm thẻ tre, tay hắn run nhè nhẹ. Những văn tự này, hắn xem mà không hiểu một chữ nào.
- Ngươi không dạy thì ta tự mình học!
Trong bóng đêm lạnh lẽo, khỉ đá cắn răn, cầm thẻ tre trong tay mà gầm nhẹ.
Từ cầu thang mơ hồ truyền đến tiếng bước chân. Khỉ đá cuống quýt cầm lấy mấy cuốn nhét vào trong y phục của mình, nhảy ra cửa sổ lầu hai, thật cẩn thận trở về theo đường cũ.
Ngày kế, khỉ đá làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm theo Phong Linh tới thỉnh an Tu Bồ Đề, lại thấy cửa phòng Tu Bồ Đề đóng chặt, một đạo đồ trẻ tuổi đứng thẳng ngoài cửa.
Đạo đồ kia hành lễ nói:
- Sư tổ có dặn, nếu Tôn sư thúc tới, liền báo cho sư thúc một tiếng: "Sau này nếu không có chuyện gì, không cần sáng sớm tới đây thỉnh an. Tất cả lấy tu hành làm trọng, tục lễ có thể miễn."
Lời này vừa nói ra, Phong Linh tỉnh tỉnh mê mê, mà khỉ đá thì hiểu.
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Gì cơ?
Khỉ đá mơ mơ màng màng nhìn quanh.
Đêm khuya, đây là một vùng hoang vu, mặt đất nứt nẻ, rừng cây khô héo, mà hai chân hắn đang đạp trên đống lá khô mềm nhũn.
- Chạy mau! Hắn đuổi tới rồi!
Vội quay đầu lại, khỉ đá nhìn thấy một nam tử gầy gò đang kéo cung ở đằng xa.
Đó là một gương mặt gầy đét, nhưng không có con mắt.
Sợ hãi khôn cùng lan tràn trong lòng khỉ đá.
Hắn nhanh chân bỏ chạy, cuống quít lợi dụng cây cối tránh né cung tên bắn tới.
Phía sau, nam tử kia bắn ba mũi tên đều không trúng đích, thu hồi trường cung, rút dao găm đuổi theo.
- Chạy mau! Khỉ! Chạy mau!
Một đường chạy như điên, tim của khỉ đá cũng muốn rụng ra ngoài.
Gió tạt theo bước chạy của hắn, nghiêng ngả xuyên qua rừng, mãi đến khi không nghe được tiếng bước chân từ phía sau, hắn mới trốn ra sau một tảng đá.
Khỉ đá vừa thở dốc vừa cười:
- Ha... ha... Ha ha ha ha... Tước Nhi, chạy thoát rồi, nhặt về được một mạng. Ha ha ha. Tước Nhi ~ Tước Nhi nàng đang ở đâu?
Thất kinh nhìn khắp bốn phía, nhưng hắn không thấy được bóng dáng nhỏ bé kia.
Đột nhiên, trong lòng bàn tay ươn ướt.
Cúi đầu nhìn xuống, lại là Tước Nhi có một vết thương thật dài đang hấp hối!
Máu nóng từ trên người Tước Nhi tuôn ra, nhuộm đỏ cả lòng bàn tay khỉ đá.
- Tước Nhi... Tước Nhi! Nàng đừng chết mà! Chúng ta sẽ cùng nhau tu tiên cơ mà! Đừng chết!
Khỉ đá liều mạng lấy tay che miệng vết thương, thế nhưng hết thảy đều là phí công.
Máu tươi phun trào, chảy qua kẽ tay khỉ đá, nhỏ lên trên mặt đất. Thoáng cái, toàn bộ mặt đất đều biến thành màu đỏ.
Âm thanh chói tai vang lên ở bên tai.
Tảng đá bên cạnh hóa thành một gương mặt dữ tợn. Rừng cây phát tiếng cười điên dại trong gió, giống như toàn bộ thế giới đều đang giễu cợt hắn.
Từng đôi tay từ trên mặt đất, từ trong tảng đá, từ trên cây khô thò ra ngoài, như là tay của ác quỷ. Chúng vươn tới Tước Nhi đang nằm trong lòng bàn tay khỉ đá.
- Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi muốn làm gì! Không được!
Khỉ đá thất kinh điên cuồng chạy trốn.
Trong lòng bàn tay hắn, Tước Nhi thều thào đứt quãng nói gì đó, thế nhưng hắn lại không có thời gian để nghe. Hắn chạy trốn khắp nơi, lại chẳng có nơi nào để trốn.
Một đôi tay từ phần gốc của một thân cây thò ra làm hắn té nhào. Trong hoảng loạn, Tước Nhi bị văng ra ngoài mấy thước, lưu lại vết máu thật dài.
Trên đỉnh đầu, chạc cây trụi lá bỗng từ đâu mọc ra vô số phiến lá màu đỏ như máu.
Khỉ đá muốn đứng lên, nhưng thân thể hắn lại bị những cánh tay từ quanh người bắt lấy, làm thế nào cũng không thể tránh thoát.
Lá cây tụ lại thành mặt người. Một khuôn mặt không có mắt, há to miệng hướng Tước Nhi gào thét!
- Đừng ~ đừng ~ a a a a ~!
Khỉ đá choàng tỉnh, đôi mắt trợn to như chuông đồng.
Ngoài phòng, Hư Độ đang ngủ gà ngủ gật chợt giật mình sợ hãi, vội móc "Liên Độc" ra.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào căn phòng tối tăm tĩnh lặng đến mức làm người ta hoảng sợ, chỉ thấy cánh cửa sổ lắc lư trong gió vang lên những tiếng ken két.
Khỉ đá hoảng sợ nhìn tay mình chẳng có gì cả, mồ hôi to như hạt đậu từ trán chảy xuống.
- Lại thấy ác mộng... Khụ khụ...
Hắn lấy tay xoa xoa họng, cúi đầu sờ lên vết sẹo trên bụng, lại ngẩng đầu nhìn ra khỏi phòng, trên trời trăng sáng sao thưa.
Hồi lâu sau, đợi đến khi hô hấp dần bình thường lại, hắn lại nằm ở trên giường, lẳng lặng suy tư cái gì đó.
- Bảy mươi hai biến là hành giả đạo, lại để cho ta tu ngộ giả đạo... Ba không thu... Hành giả đạo mấy năm có thể thành, ngộ giả đạo lại cần trên trăm năm...
Hắn lẩm bẩm tựa như nói mê, chỉ có chính hắn biết lúc này mình đang thanh tỉnh hơn bất cứ khi nào.
- Tước Nhi...
Hắn lấy ra chiếc lông màu vàng, đặt trên lòng bàn tay. Dưới ánh trăng, có thể thấy được chiếc lông đã bị nước thời gian gột rửa, dần dần mất đi vẻ sáng bóng trước kia.
- Ta không muốn đợi thêm nữa.
Ngày hôm sau, hắn lại tới thỉnh an Tu Bồ Đề như mọi ngày, thế nhưng không giống trước kia, hắn không nói thêm dù nửa câu thừa.
Trước khi đi, Tu Bồ Đề đứng dậy nhìn hắn, hai người nhìn nhau không nói gì.
Đối diện hồi lâu, khỉ đá bỗng lại bái xuống, nói:
- Sư phụ, đệ tử làm cho ngài thất vọng rồi.
Tu Bồ Đề chỉ cười, nói:
- Đi đi.
Chậm rãi lui ra ngoài cửa, khỉ đá lại tới hậu sơn đả tọa như thường ngày.
Phong Linh bỗng cảm thấy hắn ít nói hơn, ăn nhiều hơn, những chuyện khác thì vẫn như cũ, có lẽ là tu tâm có tiến triển.
Đêm đến, khỉ đá sớm tắt đèn nằm ở trên giường, nhưng không ngủ, hình như đang lắng nghe gì đó.
Ngoài phòng, Hư Tiến "trực ban luân phiên" đã đến giai đoạn ngáp ngủ.
Đợi đến quá nửa đêm, Hư Tiến nấp bên ngoài đã tiến vào mộng đẹp, khỉ đá mới rón rén ra khỏi giường, cởi đạo bào xuống, lặng yên từ cửa sổ bò ra ngoài.
Ra khỏi phòng, hắn nhìn Phi Vân các phía xa xa, cũng không đi đường chính, mà chạy như bay về vách đá.
Mặt trăng trải ánh sáng mờ mờ lạnh lẽo lên mặt đất, phủ lên bộ lông vàng của khỉ đá, thật giống như cái đêm mười năm trước.
Hắn cắn răng, lấy tay kéo những sợi rễ cây mọc ra từ vách đá, gân xanh trên tay nổi lên.
Từng bước leo lên, trên vách đá cứng rắn lưu lại những vết cào của hắn.
Leo lên vách đá, nhảy qua khe núi, vượt qua vườn cây, hắn chạy thật nhanh, vòng qua Phi Vân các, thẳng đến chỗ mục tiêu - Tàng Kinh các!
Mười năm đi xa, từ lâu đã làm dã tính khắc thật sâu trong tâm hắn. Đây là tôi luyện, càng là thiên tính.
Chạy trốn trong đêm, tránh né truy đuổi, khỉ đá đã sớm thành thạo cả rồi.
Tránh được ánh mắt của người canh gác, khỉ trực tiếp từ cột đá trèo lên lầu hai.
Tu Bồ Đề đang trong tĩnh thất nhắm mắt đả tọa tu hành, chợt mở mắt, quay đầu nhìn về hướng Tàng Kinh các.
Thật lâu sau, tĩnh thất lặng im, chỉ có ánh sáng le lói từ ngọn nến lay trong gió.
Thở dài một hơi, Tu Bồ Đề lại chậm rãi nhắm mắt lại, như không có chuyện gì, tiếp tục tu hành.
Mượn ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khỉ đá có thể thấy rõ tầng tầng lớp lớp giá sách, trên giá bày vô số thẻ tre, quyển trục bằng da hoặc sách giấy.
Tiện tay cầm lên một quyển thẻ tre, ở dưới ánh trăng mở ra, phía trên chi chít văn tự.
- Gà bới?!
Lại nắm một quyển trục, mở ra.
- Giun... Giun bò...
Nắm thẻ tre, tay hắn run nhè nhẹ. Những văn tự này, hắn xem mà không hiểu một chữ nào.
- Ngươi không dạy thì ta tự mình học!
Trong bóng đêm lạnh lẽo, khỉ đá cắn răn, cầm thẻ tre trong tay mà gầm nhẹ.
Từ cầu thang mơ hồ truyền đến tiếng bước chân. Khỉ đá cuống quýt cầm lấy mấy cuốn nhét vào trong y phục của mình, nhảy ra cửa sổ lầu hai, thật cẩn thận trở về theo đường cũ.
Ngày kế, khỉ đá làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm theo Phong Linh tới thỉnh an Tu Bồ Đề, lại thấy cửa phòng Tu Bồ Đề đóng chặt, một đạo đồ trẻ tuổi đứng thẳng ngoài cửa.
Đạo đồ kia hành lễ nói:
- Sư tổ có dặn, nếu Tôn sư thúc tới, liền báo cho sư thúc một tiếng: "Sau này nếu không có chuyện gì, không cần sáng sớm tới đây thỉnh an. Tất cả lấy tu hành làm trọng, tục lễ có thể miễn."
Lời này vừa nói ra, Phong Linh tỉnh tỉnh mê mê, mà khỉ đá thì hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.