Chương 424: Hỗn loạn
Giáp Ngư Bất Thị Quy
19/01/2021
Cửa đại lao Thiên Đình mở ra.
Thiên binh giơ cao ngọn đuốc chen chúc ùa vào, chỉ thoáng cái đã chen đầy lối nhỏ.
Quyển Liêm trong phòng giam đối diện vội vàng đứng dậy hét lớn:
- Các ngươi muốn làm gì?
Không ai trả lời gã.
Trong tiếng leng keng, cửa lớn phòng giam mở ra, lính canh ngục cầm chìa khóa tránh qua một bên, Na Tra nhấc chân bước vào bên trong.
Thiên Bồng vẫn luôn ngồi xếp bằng chậm rãi ngẩng đầu. Vết máu dính trên khuôn mặt y đã biến thành sắc đen, sắc mặt tái nhợt, trong mắt không chút thần thái.
Y chỉ lẳng im nhìn Na Tra, thậm chí chẳng nói câu nào, chỉ là lẳng lặng nhìn.
Na Tra lạnh nhạt liếc nhìn Thiên Bồng, chậm rãi nghiêng mặt nói nhỏ:
- Cởi khóa xương tỳ bà ra.
- Rõ!
Mấy thiên binh nhanh chóng đến bên cạnh Thiên Bồng, vươn tay mạnh mẽ tháo khóa trên xương tỳ bà của y xuống.
Máu tươi bắn tung tóe, đau đớn ập tới, tay Thiên Bồng siết chặt chiếc áo tù nhân đã dính đầy vết máu. Y nhắm chặt mắt, trên trán không chút huyết sắc là những giọt mồ hôi chừng hạt đậu chậm rãi trượt xuống.
Na Tra bước từng bước đến trước mặt y, ngồi xổm xuống, lấy một chiếc hộp nhỏ từ bên hông đưa tới trước mặt Thiên Bồng, nhỏ giọng nói:
- Đây là kim đan bệ hạ ban cho ngươi, giúp ngươi khôi phục công lực.
Thiên Bồng chậm rãi mở mắt, tĩnh lặng, mặt không cảm xúc nhìn Na Tra.
- Bệ hạ đã hạ chỉ phóng thích ngươi, chuẩn bị trao chức vị Đại nguyên soái, muốn bảo ngươi dẫn binh đi Địa Phủ bắt yêu hầu. Bây giờ, ta muốn dẫn ngươi đi gặp bệ hạ.
Dừng thoáng chốc, Na Tra nói khẽ:
- Sở dĩ lúc này dùng tới ngươi là vì phụ thân ta không muốn đi Địa Phủ bắt yêu hầu. Ta nói như vậy, chắc ngươi đã hiểu rõ tình huống rồi đúng không?
Nói xong, Na Tra nhét chiếc hộp vào trong tay Thiên Bồng, sau đó chậm rãi đứng lên, giơ tay:
- Dẫn đi!
Mấy thiên binh đỡ lấy Thiên Bồng, khom người vượt qua cửa lao đi ra ngoài.
Quyển Liêm trong phòng giam đối diện không khỏi trừng to mắt, vẻ mặt mờ mịt.
. . .
Trong Đâu Suất cung, đá Thiên Đạo khẽ run run nứt ra, bụi đá rơi lả tả như mưa.
Lão Quân ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nó.
. . .
Cửa lớn Sinh Tử điện đã bị khóa chặt, từng đợt tiếng gào thét vang lên.
Mỗi một tiếng, đều kèm theo một luồng sáng trắng dọc theo trời đất âm phủ khuếch tán ra như gợn sóng.
Mỗi một tiếng, âm sát khí của Địa Phủ sẽ giảm đi một phần.
Máu đen rỉ qua khe cửa chảy ra ngoài.
Quỷ binh bên ngoài cửa đều hoảng hốt.
Sinh Tử điện là chí bảo do thiên đạo biến thành, vậy thập điện Diêm La là gì đây?
Bọn họ, từ khi sinh ra chính là tiểu quỷ trông coi chí bảo này mà thôi. Thời gian ngàn vạn năm, phàm gian đã từ một vùng đất cằn cỗi phát triển thành xanh um tươi tốt màu sắc lộng lẫy như hôm nay. Mười tên tiểu quỷ hồi đó cũng trở thành thập điện Diêm La cao cao tại thượng, chủ đạo âm phủ, chưởng khống lục đạo luân hồi.
Nhưng tất cả những thứ này đến hôm nay đã tuyên bố kết thúc.
Lúc nghe được tiếng hét thảm thứ chín, chúng quỷ binh đã vội vàng tìm được chiến xa phá cửa từ lâu không dùng đến, dưới sự chỉ huy của quỷ tướng một lần lại một lần xung kích cửa lớn Sinh Tử điện.
Dốc hết sức lực, cuối cùng cánh cửa lớn đó cũng sụp đổ.
Khói bụi bay tán loạn từ từ lắng xuống. Sắc mặt vốn không chút huyết sắc của chúng quỷ binh càng thêm tái nhợt.
Sinh Tử điện loang lổ vết máu bị ánh lửa hừng hực chiếu đỏ rực. Khỉ Đá lặng lẽ ngồi xổm trên mặt đất đưa lưng về phía quỷ binh. Hai bên hắn, một bên là thi thể chất đống của chín vị Diêm La, một bên là một chồng sổ Sinh Tử chất cao như núi.
Tần Quảng Vương - vị Diêm La duy nhất còn sống đang run rẩy chuyển từng chồng từng chồng sổ Sinh Tử tới trước mặt Khỉ Đá, đưa cho Khỉ Đá ném vào trong lửa đốt.
Tần Quảng Vương nhìn đám quỷ binh chen chúc ùa vào, hơi ngẩn ra.
- Sao vậy? Muốn chạy?
Khỉ Đá nhỏ giọng hỏi.
Khuôn mặt Tần Quảng Vương khẽ giật giật, vội nói:
- Đại Thánh gia nói đùa, tiểu nhân sao dám...
- Không dám thì nhanh chuyển đi, nhiều như vậy phải đốt đến khi nào chứ?
- Tiểu nhân xin nghe Đại Thánh gia dạy bảo.
Tần Quảng Vương rụt đầu, ném đống sổ Sinh Tử trong tay vào chồng sách, lại vội vàng chạy về phía giá sách.
Chúng quỷ binh quỷ tướng nhìn đến ngẩn người, không dám nhúc nhích.
Khỉ Đá nghiêng đầu lạnh lùng nói:
- Nếu các ngươi đã tới rồi thì cũng vào giúp đi. Ta muốn xem thử, lão ta có thể chống đỡ được bao lâu.
Nói xong, hắn ném quyển sổ cuối cùng trong tay vào trong đống lửa.
Nhìn đống lửa đó chậm rãi đốt cháy đen quyển sổ Sinh Tử, chúng quỷ binh không khỏi rùng mình.
. . .
Tầng mây trên bầu trời nhanh chóng cuộn trào.
Một lão đầu nằm trên giường bệnh mở mắt ngơ ngác nhìn trần nhà không một vật gì.
Lang trung bắt mạch chậm rãi lắc đầu, chắp tay với người nhà.
Lập tức, người nhà quỳ sụp xuống đất gào khóc lớn.
Nhưng vào lúc này đây, lão đầu chợt chớp mắt ngồi dậy.
Một đám người nhà, cả lang trung đều ngây dại.
- Đây là... hồi quang phản chiếu?
Lão đầu ngơ ngác nhìn bàn tay hoạt động nhanh nhẹn của mình, suy nghĩ một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói:
- Ta muốn uống nước.
. . .
Một con chó gầy như que củi sắp chết già, nằm rạp bên đường chậm rãi thở hổn hển.
Mấy con quạ đen đậu trên cây trên đỉnh đầu nó lặng lẽ chờ tử vong buông xuống, đánh chén một bữa no nê.
Nhưng đúng vào lúc này, con chó già chớp mắt chậm rãi đứng lên, lại từng bước từng bước chạy đi, khiến đám quạ đen chỉ có thể giương mắt nhìn giận dữ.
. . .
Phù du vốn sớm sinh tối tàn không hề chết vào thời gian đã dự định trước.
Cỏ cây vốn nên khô héo vẫn đong đưa yểu điệu.
Đây là chuyện lạ sau khi mặt trời biến mất, bốn bộ châu lớn, hầu như khắp nơi đều có sinh mệnh gào thét sung sướng bởi vì chợt thoát khỏi tử vong.
. . .
Từng cơn đau thắt ập tới, Lão Quân ôm ngực phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích như cũ.
Giờ phút này đây, linh lực trên người Lão Quân đã vô cùng hỗn loạn.
Vết nứt trên đá Thiên Đạo đang điên cuồng kéo dài, bụi đá rơi lả tả.
Mặt đất đều đã phủ đầy một lớp bụi đá.
Lão Quân chậm rãi dùng ống tay áo xoa đi vết máu nơi khóe miệng, bất đắc dĩ cười khổ.
Đây là chỗ xấu của tu thành 'Vô Vi'.
Thiên đạo bình thường thì thiên hạ vô địch, một khi thiên đạo dị thường thì chính là thương gân động cốt.
Nhưng chuyện đến hôm nay, ông ta lại có thể làm thế nào chứ?
Tường đổ mọi người đẩy, ông ta chẳng qua chỉ là một lão đầu mặc người ức hiếp mà thôi.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Một tên đồng tử vội vàng truyền tin tức tới từ Địa Phủ vào trong Di La cung, hai vị đang giả vờ đánh cờ kia đều khá giật mình.
Qua lúc lâu, Thông Thiên giáo chủ nheo mắt, nói:
- Hủy pháp khí hóa giải bớt lệ khí sao? Bản ý của hóa giải lệ khí là trả linh lực về lại với trời đất, đồng thời cũng xóa bỏ nghiệp. Sổ Sinh Tử ghi chép sự sống chết của vạn vật tam giới, lại là vật do thiên đạo sản sinh, số lượng rất nhiều... Nếu sổ Sinh Tử bị hủy... quả thực, sẽ trợ giúp hóa giải lệ khí. Không ngờ con khỉ này lại ngấp nghé tới sổ Sinh Tử, quả thật gan to bằng trời... Sổ Sinh Tử bị hủy, tam giới lục đạo luân hồi sẽ đại loạn, đúng là không màng tất cả. Con khỉ này điên thật rồi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thở dài:
- Cũng chỉ trì hoãn mà thôi, lệ khí hóa giải được bao nhiêu không nói, dù hắn có đốt toàn bộ sổ Sinh Tử, cũng không giảm được bao nhiêu nghiệp. Đến lúc đó hắn có thể chống đỡ được thiên kiếp sao?
- Có lẽ, hắn chẳng phải vì tăng tiến tu vi gì, chỉ gấp gáp muốn báo thù. Chỉ đơn thuần vì...
Hai người lập tức chợt hiểu ra, nhìn nhau mỉm cười.
- Lòng báo thù, Hành đạo giả kiêm tu Ngộ giả đạo. Cái này có tu thế nào cũng không thành trí giả được.
- Một bước sai, cả bàn cờ đều hỗn loạn. Khà khà khà, lão hồ ly cũng có ngày hôm nay. Thiên đạo bị hủy thành thế này, làm, yêu hầu đồng quy vô tận với lão. Không làm, yêu hầu sẽ hủy sạch thiên đạo.
- Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Lời này vừa ra, hai người đều bật cười.
Qua lúc lâu, Nguyên Thủy Thiên Tôn thu hồi suy nghĩ, nói với vẻ ngưng trọng:
- Nhưng loạn đến mức này, về sau muốn khôi phục trật tự trời đất cũng không dễ đâu. Nếu con khỉ đó vẫn tiếp tục như vậy, sợ là chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.
Thông Thiên giáo chủ nhíu mày khoanh tay, nói:
- Lần này phá thiên đạo, cái giá đúng là quá lớn rồi.
. . .
Tầng trời thứ chín tối đen mờ mịt.
Thiên Bồng dùng kim đan, tắm rửa sơ qua, thay bộ chiến giáp trước kia. Nhưng y không đi thẳng đến điện Linh Tiêu, mà được dẫn đến Ngự Thư phòng.
Trên đường, mỗi một tiên gia gặp phải y đều dừng bước, lặng lẽ hành lễ. Thiên Bồng như thể không nhìn thấy ai cả, đi lướt qua vai bọn họ, mặt không cảm xúc. Ngay cả thiên binh dẫn đường đều không khỏi sửng sốt.
Thiên binh canh giữ bên ngoài Ngự Thư phòng vươn tay mở cửa cho y.
Trong thư phòng, Ngọc Đế đang ngồi ngay ngắn trước long án.
Thiên Bồng lạnh nhạt nhìn Ngọc Đế, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, đi đến chính giữa, quỳ một chân, khẽ giọng nói:
- Tội thần Thiên Bồng, tham kiến bệ hạ.
Ngọc Đế nhìn Thiên Bồng, cười khẽ:
- Sao, thương thế vẫn chưa khỏi hẳn?
- Vốn dĩ không có gì đáng ngại, dùng kim đan, tất nhiên đã khỏi hẳn.
- Vậy tại sao lại nói năng thì thào vậy hả? Không giống ngươi chút nào.
Ngọc Đế chậm rãi đứng lên, bước đến bên cạnh Thiên Bồng, vỗ nhẹ vai y:
- Đứng dậy đi, miễn lễ.
Thiên Bồng chậm rãi đứng dậy, nhỏ giọng nói:
- Không biết bệ hạ tiếp kiến tội thần Thiên Bồng là có chuyện gì?
- Đừng có mở miệng ngậm miệng là tội thần nữa, hồi đó để ngươi gặp nạn lao ngục, trẫm cũng rất bất đắc dĩ. Giờ đây có một cơ hội, không phải thả ngươi ra rồi sao?
Ngọc Đế quay người đi về phía long án, thuận miệng nói:
- Ban ghế.
Không chờ Ngọc Đế ngồi vững trên long ỷ, hai thiên binh đã bưng ghế đến sau lưng Thiên Bồng.
- Ngồi đi.
Ngọc Đế chỉ vào ghế nói.
- Thần, không dám.
Thiên Bồng mặt không cảm xúc nói.
Vẻ mặt của Ngọc Đế lập tức gượng gạo, do dự chốc lát mới khẽ giọng nói:
- Sao vậy? Vẫn đang trách trẫm hồi đó nhốt ngươi vào thiên lao?
- Thần không dám.
- Vậy là trách trẫm không phái viện binh đi cứu viện thủy quân Thiên Hà?
- Thần cũng không dám.
- Vậy thì là chuyện gì?
Thiên Bồng hơi cúi đầu, ngậm miệng không nói.
Ngọc Đế ho khan hai tiếng:
- Chuyện yêu hầu đó đang làm loạn ở Địa Phủ, ngươi đã nghe nói rồi đúng không?
- Nghe nói một chút.
- Sự quyết đoán hồi đó của ngươi là đúng, Hoa Quả Sơn tuyệt đối không thể lưu. Chỉ tiếc là cái đám tiên gia đó đều không có được giác ngộ này của ngươi, đã ủ thành đại họa. Trẫm bây giờ cần gấp một người, đảm nhiệm chức Đại nguyên soái, dẫn binh đến Địa Phủ bắt yêu hầu.
Nói đến đó, Ngọc Đế lặng lẽ liếc mắt nhìn Thiên Bồng, nhẹ giọng nói:
- Uy tín của ngươi trong thiên quân cực cao, lại tinh thông binh lược. Nếu thật sự nói về chiến công, cả Thiên Đình này chẳng ai so được với ngươi. Do ngươi đảm nhiệm chức Đại nguyên soái, đoán chắc không ai dám có dị nghị. Ngươi có bằng lòng đi không?
Thiên Bồng chắp tay nói:
- Thần vô năng, khó đảm đương được chức trách lớn.
Ngọc Đế lập tức nhấn mạnh giọng, nói:
- Ngươi cũng không bằng lòng đi? Nếu không đi, vậy trẫm chỉ đành rút lại ý chỉ, áp giải ngươi về lại thiên lao rồi.
Nói xong, Ngọc Đế lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Thiên Bồng.
Thiên Bồng chỉ cười thờ ơ, nói:
- Lòng Thiên Bồng đã chết, nếu bệ hạ có thể ban chết cho Thiên Bồng, Thiên Bồng vô cùng cảm kích.
Nghe được lời này, Ngọc Đế ngớ ra, nhất thời không biết nên nói gì.
Ông ta ngơ ngác nhìn Thiên Bồng, trong đầu hiện ra vô số giả thiết, cuối cùng chỉ đành nhỏ giọng nói:
- Ngươi còn nhớ Nghê Thường tiên tử chứ?
- Thần nhớ.
- Ngươi từng nói nguyện ý dùng sự trung thành vĩnh viễn để đổi lấy hạnh phúc vinh hoa vĩnh viễn cho Nghê Thường tiên tử!
- Thần vẫn còn chưa đủ trung thành sao?
Thiên Bồng ngẩng đầu, cười lạnh nhạt, nhìn chăm chú vào Ngọc Đế, nói nhỏ:
- Chỉ bởi vì sự trung thành này, Thiên Bồng hại chết bao nhiêu huynh đệ. Nếu không phải bởi vì Thiên Bồng cố chấp muốn diệt trừ Hoa Quả Sơn, thì sao Vân Vực thiên cảng có thể bị vùi lấp chứ? Tuy nói Thiên Bồng không nhất định có thể đánh bại được chúng yêu Hoa Quả Sơn, nhưng ít nhất có thể đảm bảo bọn họ không chết. Nhưng chỉ bởi vì sự cố chấp này... Ha ha ha, Thiên Bồng còn mặt mũi nào để sống trên đời này nữa?
- Ngươi!
Ngọc Đế vỗ một chưởng lên long án, giận dữ nhìn Thiên Bồng vẻ mặt bình tĩnh trước mặt. Bàn tay ông ta siết chặt, qua một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Tim chưa vỡ nát, chỉ bởi vì còn chưa chạm đến chỗ đau. Một người có kiên cường cỡ nào đi nữa, cũng có ngày sụp đổ.
Thiên Bồng còn là người chỉ biết trơ mắt nhìn toàn bộ thế giới của mình sụp đổ.
Giây phút này đây, y chỉ lạnh nhạt nhìn Ngọc Đế, tâm trạng quả thật rất bình thản.
Ngọc Đế do dự một lúc lâu, chống tay trên long án, khẽ giọng nói:
- Trẫm ban Cửu Xỉ Đinh Ba cho ngươi làm vũ khí, phong chức Đại nguyên soái, cho ngươi đại quyền sinh sát trong quân. Bất kể là ai, chỉ cần dám cả gan chống lại quân lệnh, ngươi có thể tiền trảm hậu tấu.
- Bệ hạ, thần chỉ cầu xin được chết.
- Yêu hầu đó bây giờ đã là Đại La Kim Tiên đỉnh phong... có lẽ đã là Đại La Hỗn Nguyên Đại Tiên rồi. Nếu mấy vị đại năng không ra mặt, không ai có thể hàng được hắn. Nhưng hắn bây giờ một thân một mình ở Địa Phủ, bên người không có đại quân, nếu... nếu chiến thuật thỏa đáng, có lẽ vẫn còn hy vọng.
- Bệ hạ, thần chỉ cầu xin được chết.
Thiên Bồng vẫn nói câu đó.
- Có vài lời, trẫm chỉ nói với ngươi... Dù cho bây giờ trẫm không nói, đoạn sau chắc chắn sẽ có người nói với ngươi. Chuyến này cực kỳ nguy hiểm, nếu có sai lầm, ra khỏi Nam Thiên Môn rồi sẽ không về được nữa. Dù là ngươi hay là thiên tướng khác đều vậy cả. Nhưng trận này nhất định phải đánh, nếu không đánh...
- Bệ hạ, thần chỉ cầu...
- Câm miệng! Ngươi nghe trẫm nói hết được không?
Ngọc Đế chợt gầm lên.
Thiên Bồng chậm rãi nâng mắt, lẳng lặng nhìn Ngọc Đế.
Ngọc Đế chậm rãi thở hổn hển, đè thấp giọng nói:
- Tóm lại, trận này nhất định phải đánh. Nếu ngươi có thể thắng, trẫm hứa với ngươi, không tiếc tất cả phục sinh tướng sĩ thủy quân Thiên Hà của ngươi. Không chỉ như thế, trẫm còn có thể phục sinh Nghê Thường tiên tử cho ngươi. Sau trận chiến này, trẫm có thể khai trừ tiên tịch hai người các ngươi, để các ngươi đến phàm gian trải qua cuộc sống an nhàn, song túc song tê. Nhưng tiền đề là, trận chiến này nhất định phải thắng. Chỉ cần ngươi bảo vệ được địa vị của trẫm, trẫm sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của ngươi!
Thiên binh giơ cao ngọn đuốc chen chúc ùa vào, chỉ thoáng cái đã chen đầy lối nhỏ.
Quyển Liêm trong phòng giam đối diện vội vàng đứng dậy hét lớn:
- Các ngươi muốn làm gì?
Không ai trả lời gã.
Trong tiếng leng keng, cửa lớn phòng giam mở ra, lính canh ngục cầm chìa khóa tránh qua một bên, Na Tra nhấc chân bước vào bên trong.
Thiên Bồng vẫn luôn ngồi xếp bằng chậm rãi ngẩng đầu. Vết máu dính trên khuôn mặt y đã biến thành sắc đen, sắc mặt tái nhợt, trong mắt không chút thần thái.
Y chỉ lẳng im nhìn Na Tra, thậm chí chẳng nói câu nào, chỉ là lẳng lặng nhìn.
Na Tra lạnh nhạt liếc nhìn Thiên Bồng, chậm rãi nghiêng mặt nói nhỏ:
- Cởi khóa xương tỳ bà ra.
- Rõ!
Mấy thiên binh nhanh chóng đến bên cạnh Thiên Bồng, vươn tay mạnh mẽ tháo khóa trên xương tỳ bà của y xuống.
Máu tươi bắn tung tóe, đau đớn ập tới, tay Thiên Bồng siết chặt chiếc áo tù nhân đã dính đầy vết máu. Y nhắm chặt mắt, trên trán không chút huyết sắc là những giọt mồ hôi chừng hạt đậu chậm rãi trượt xuống.
Na Tra bước từng bước đến trước mặt y, ngồi xổm xuống, lấy một chiếc hộp nhỏ từ bên hông đưa tới trước mặt Thiên Bồng, nhỏ giọng nói:
- Đây là kim đan bệ hạ ban cho ngươi, giúp ngươi khôi phục công lực.
Thiên Bồng chậm rãi mở mắt, tĩnh lặng, mặt không cảm xúc nhìn Na Tra.
- Bệ hạ đã hạ chỉ phóng thích ngươi, chuẩn bị trao chức vị Đại nguyên soái, muốn bảo ngươi dẫn binh đi Địa Phủ bắt yêu hầu. Bây giờ, ta muốn dẫn ngươi đi gặp bệ hạ.
Dừng thoáng chốc, Na Tra nói khẽ:
- Sở dĩ lúc này dùng tới ngươi là vì phụ thân ta không muốn đi Địa Phủ bắt yêu hầu. Ta nói như vậy, chắc ngươi đã hiểu rõ tình huống rồi đúng không?
Nói xong, Na Tra nhét chiếc hộp vào trong tay Thiên Bồng, sau đó chậm rãi đứng lên, giơ tay:
- Dẫn đi!
Mấy thiên binh đỡ lấy Thiên Bồng, khom người vượt qua cửa lao đi ra ngoài.
Quyển Liêm trong phòng giam đối diện không khỏi trừng to mắt, vẻ mặt mờ mịt.
. . .
Trong Đâu Suất cung, đá Thiên Đạo khẽ run run nứt ra, bụi đá rơi lả tả như mưa.
Lão Quân ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nó.
. . .
Cửa lớn Sinh Tử điện đã bị khóa chặt, từng đợt tiếng gào thét vang lên.
Mỗi một tiếng, đều kèm theo một luồng sáng trắng dọc theo trời đất âm phủ khuếch tán ra như gợn sóng.
Mỗi một tiếng, âm sát khí của Địa Phủ sẽ giảm đi một phần.
Máu đen rỉ qua khe cửa chảy ra ngoài.
Quỷ binh bên ngoài cửa đều hoảng hốt.
Sinh Tử điện là chí bảo do thiên đạo biến thành, vậy thập điện Diêm La là gì đây?
Bọn họ, từ khi sinh ra chính là tiểu quỷ trông coi chí bảo này mà thôi. Thời gian ngàn vạn năm, phàm gian đã từ một vùng đất cằn cỗi phát triển thành xanh um tươi tốt màu sắc lộng lẫy như hôm nay. Mười tên tiểu quỷ hồi đó cũng trở thành thập điện Diêm La cao cao tại thượng, chủ đạo âm phủ, chưởng khống lục đạo luân hồi.
Nhưng tất cả những thứ này đến hôm nay đã tuyên bố kết thúc.
Lúc nghe được tiếng hét thảm thứ chín, chúng quỷ binh đã vội vàng tìm được chiến xa phá cửa từ lâu không dùng đến, dưới sự chỉ huy của quỷ tướng một lần lại một lần xung kích cửa lớn Sinh Tử điện.
Dốc hết sức lực, cuối cùng cánh cửa lớn đó cũng sụp đổ.
Khói bụi bay tán loạn từ từ lắng xuống. Sắc mặt vốn không chút huyết sắc của chúng quỷ binh càng thêm tái nhợt.
Sinh Tử điện loang lổ vết máu bị ánh lửa hừng hực chiếu đỏ rực. Khỉ Đá lặng lẽ ngồi xổm trên mặt đất đưa lưng về phía quỷ binh. Hai bên hắn, một bên là thi thể chất đống của chín vị Diêm La, một bên là một chồng sổ Sinh Tử chất cao như núi.
Tần Quảng Vương - vị Diêm La duy nhất còn sống đang run rẩy chuyển từng chồng từng chồng sổ Sinh Tử tới trước mặt Khỉ Đá, đưa cho Khỉ Đá ném vào trong lửa đốt.
Tần Quảng Vương nhìn đám quỷ binh chen chúc ùa vào, hơi ngẩn ra.
- Sao vậy? Muốn chạy?
Khỉ Đá nhỏ giọng hỏi.
Khuôn mặt Tần Quảng Vương khẽ giật giật, vội nói:
- Đại Thánh gia nói đùa, tiểu nhân sao dám...
- Không dám thì nhanh chuyển đi, nhiều như vậy phải đốt đến khi nào chứ?
- Tiểu nhân xin nghe Đại Thánh gia dạy bảo.
Tần Quảng Vương rụt đầu, ném đống sổ Sinh Tử trong tay vào chồng sách, lại vội vàng chạy về phía giá sách.
Chúng quỷ binh quỷ tướng nhìn đến ngẩn người, không dám nhúc nhích.
Khỉ Đá nghiêng đầu lạnh lùng nói:
- Nếu các ngươi đã tới rồi thì cũng vào giúp đi. Ta muốn xem thử, lão ta có thể chống đỡ được bao lâu.
Nói xong, hắn ném quyển sổ cuối cùng trong tay vào trong đống lửa.
Nhìn đống lửa đó chậm rãi đốt cháy đen quyển sổ Sinh Tử, chúng quỷ binh không khỏi rùng mình.
. . .
Tầng mây trên bầu trời nhanh chóng cuộn trào.
Một lão đầu nằm trên giường bệnh mở mắt ngơ ngác nhìn trần nhà không một vật gì.
Lang trung bắt mạch chậm rãi lắc đầu, chắp tay với người nhà.
Lập tức, người nhà quỳ sụp xuống đất gào khóc lớn.
Nhưng vào lúc này đây, lão đầu chợt chớp mắt ngồi dậy.
Một đám người nhà, cả lang trung đều ngây dại.
- Đây là... hồi quang phản chiếu?
Lão đầu ngơ ngác nhìn bàn tay hoạt động nhanh nhẹn của mình, suy nghĩ một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói:
- Ta muốn uống nước.
. . .
Một con chó gầy như que củi sắp chết già, nằm rạp bên đường chậm rãi thở hổn hển.
Mấy con quạ đen đậu trên cây trên đỉnh đầu nó lặng lẽ chờ tử vong buông xuống, đánh chén một bữa no nê.
Nhưng đúng vào lúc này, con chó già chớp mắt chậm rãi đứng lên, lại từng bước từng bước chạy đi, khiến đám quạ đen chỉ có thể giương mắt nhìn giận dữ.
. . .
Phù du vốn sớm sinh tối tàn không hề chết vào thời gian đã dự định trước.
Cỏ cây vốn nên khô héo vẫn đong đưa yểu điệu.
Đây là chuyện lạ sau khi mặt trời biến mất, bốn bộ châu lớn, hầu như khắp nơi đều có sinh mệnh gào thét sung sướng bởi vì chợt thoát khỏi tử vong.
. . .
Từng cơn đau thắt ập tới, Lão Quân ôm ngực phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích như cũ.
Giờ phút này đây, linh lực trên người Lão Quân đã vô cùng hỗn loạn.
Vết nứt trên đá Thiên Đạo đang điên cuồng kéo dài, bụi đá rơi lả tả.
Mặt đất đều đã phủ đầy một lớp bụi đá.
Lão Quân chậm rãi dùng ống tay áo xoa đi vết máu nơi khóe miệng, bất đắc dĩ cười khổ.
Đây là chỗ xấu của tu thành 'Vô Vi'.
Thiên đạo bình thường thì thiên hạ vô địch, một khi thiên đạo dị thường thì chính là thương gân động cốt.
Nhưng chuyện đến hôm nay, ông ta lại có thể làm thế nào chứ?
Tường đổ mọi người đẩy, ông ta chẳng qua chỉ là một lão đầu mặc người ức hiếp mà thôi.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Một tên đồng tử vội vàng truyền tin tức tới từ Địa Phủ vào trong Di La cung, hai vị đang giả vờ đánh cờ kia đều khá giật mình.
Qua lúc lâu, Thông Thiên giáo chủ nheo mắt, nói:
- Hủy pháp khí hóa giải bớt lệ khí sao? Bản ý của hóa giải lệ khí là trả linh lực về lại với trời đất, đồng thời cũng xóa bỏ nghiệp. Sổ Sinh Tử ghi chép sự sống chết của vạn vật tam giới, lại là vật do thiên đạo sản sinh, số lượng rất nhiều... Nếu sổ Sinh Tử bị hủy... quả thực, sẽ trợ giúp hóa giải lệ khí. Không ngờ con khỉ này lại ngấp nghé tới sổ Sinh Tử, quả thật gan to bằng trời... Sổ Sinh Tử bị hủy, tam giới lục đạo luân hồi sẽ đại loạn, đúng là không màng tất cả. Con khỉ này điên thật rồi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thở dài:
- Cũng chỉ trì hoãn mà thôi, lệ khí hóa giải được bao nhiêu không nói, dù hắn có đốt toàn bộ sổ Sinh Tử, cũng không giảm được bao nhiêu nghiệp. Đến lúc đó hắn có thể chống đỡ được thiên kiếp sao?
- Có lẽ, hắn chẳng phải vì tăng tiến tu vi gì, chỉ gấp gáp muốn báo thù. Chỉ đơn thuần vì...
Hai người lập tức chợt hiểu ra, nhìn nhau mỉm cười.
- Lòng báo thù, Hành đạo giả kiêm tu Ngộ giả đạo. Cái này có tu thế nào cũng không thành trí giả được.
- Một bước sai, cả bàn cờ đều hỗn loạn. Khà khà khà, lão hồ ly cũng có ngày hôm nay. Thiên đạo bị hủy thành thế này, làm, yêu hầu đồng quy vô tận với lão. Không làm, yêu hầu sẽ hủy sạch thiên đạo.
- Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Lời này vừa ra, hai người đều bật cười.
Qua lúc lâu, Nguyên Thủy Thiên Tôn thu hồi suy nghĩ, nói với vẻ ngưng trọng:
- Nhưng loạn đến mức này, về sau muốn khôi phục trật tự trời đất cũng không dễ đâu. Nếu con khỉ đó vẫn tiếp tục như vậy, sợ là chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.
Thông Thiên giáo chủ nhíu mày khoanh tay, nói:
- Lần này phá thiên đạo, cái giá đúng là quá lớn rồi.
. . .
Tầng trời thứ chín tối đen mờ mịt.
Thiên Bồng dùng kim đan, tắm rửa sơ qua, thay bộ chiến giáp trước kia. Nhưng y không đi thẳng đến điện Linh Tiêu, mà được dẫn đến Ngự Thư phòng.
Trên đường, mỗi một tiên gia gặp phải y đều dừng bước, lặng lẽ hành lễ. Thiên Bồng như thể không nhìn thấy ai cả, đi lướt qua vai bọn họ, mặt không cảm xúc. Ngay cả thiên binh dẫn đường đều không khỏi sửng sốt.
Thiên binh canh giữ bên ngoài Ngự Thư phòng vươn tay mở cửa cho y.
Trong thư phòng, Ngọc Đế đang ngồi ngay ngắn trước long án.
Thiên Bồng lạnh nhạt nhìn Ngọc Đế, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, đi đến chính giữa, quỳ một chân, khẽ giọng nói:
- Tội thần Thiên Bồng, tham kiến bệ hạ.
Ngọc Đế nhìn Thiên Bồng, cười khẽ:
- Sao, thương thế vẫn chưa khỏi hẳn?
- Vốn dĩ không có gì đáng ngại, dùng kim đan, tất nhiên đã khỏi hẳn.
- Vậy tại sao lại nói năng thì thào vậy hả? Không giống ngươi chút nào.
Ngọc Đế chậm rãi đứng lên, bước đến bên cạnh Thiên Bồng, vỗ nhẹ vai y:
- Đứng dậy đi, miễn lễ.
Thiên Bồng chậm rãi đứng dậy, nhỏ giọng nói:
- Không biết bệ hạ tiếp kiến tội thần Thiên Bồng là có chuyện gì?
- Đừng có mở miệng ngậm miệng là tội thần nữa, hồi đó để ngươi gặp nạn lao ngục, trẫm cũng rất bất đắc dĩ. Giờ đây có một cơ hội, không phải thả ngươi ra rồi sao?
Ngọc Đế quay người đi về phía long án, thuận miệng nói:
- Ban ghế.
Không chờ Ngọc Đế ngồi vững trên long ỷ, hai thiên binh đã bưng ghế đến sau lưng Thiên Bồng.
- Ngồi đi.
Ngọc Đế chỉ vào ghế nói.
- Thần, không dám.
Thiên Bồng mặt không cảm xúc nói.
Vẻ mặt của Ngọc Đế lập tức gượng gạo, do dự chốc lát mới khẽ giọng nói:
- Sao vậy? Vẫn đang trách trẫm hồi đó nhốt ngươi vào thiên lao?
- Thần không dám.
- Vậy là trách trẫm không phái viện binh đi cứu viện thủy quân Thiên Hà?
- Thần cũng không dám.
- Vậy thì là chuyện gì?
Thiên Bồng hơi cúi đầu, ngậm miệng không nói.
Ngọc Đế ho khan hai tiếng:
- Chuyện yêu hầu đó đang làm loạn ở Địa Phủ, ngươi đã nghe nói rồi đúng không?
- Nghe nói một chút.
- Sự quyết đoán hồi đó của ngươi là đúng, Hoa Quả Sơn tuyệt đối không thể lưu. Chỉ tiếc là cái đám tiên gia đó đều không có được giác ngộ này của ngươi, đã ủ thành đại họa. Trẫm bây giờ cần gấp một người, đảm nhiệm chức Đại nguyên soái, dẫn binh đến Địa Phủ bắt yêu hầu.
Nói đến đó, Ngọc Đế lặng lẽ liếc mắt nhìn Thiên Bồng, nhẹ giọng nói:
- Uy tín của ngươi trong thiên quân cực cao, lại tinh thông binh lược. Nếu thật sự nói về chiến công, cả Thiên Đình này chẳng ai so được với ngươi. Do ngươi đảm nhiệm chức Đại nguyên soái, đoán chắc không ai dám có dị nghị. Ngươi có bằng lòng đi không?
Thiên Bồng chắp tay nói:
- Thần vô năng, khó đảm đương được chức trách lớn.
Ngọc Đế lập tức nhấn mạnh giọng, nói:
- Ngươi cũng không bằng lòng đi? Nếu không đi, vậy trẫm chỉ đành rút lại ý chỉ, áp giải ngươi về lại thiên lao rồi.
Nói xong, Ngọc Đế lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Thiên Bồng.
Thiên Bồng chỉ cười thờ ơ, nói:
- Lòng Thiên Bồng đã chết, nếu bệ hạ có thể ban chết cho Thiên Bồng, Thiên Bồng vô cùng cảm kích.
Nghe được lời này, Ngọc Đế ngớ ra, nhất thời không biết nên nói gì.
Ông ta ngơ ngác nhìn Thiên Bồng, trong đầu hiện ra vô số giả thiết, cuối cùng chỉ đành nhỏ giọng nói:
- Ngươi còn nhớ Nghê Thường tiên tử chứ?
- Thần nhớ.
- Ngươi từng nói nguyện ý dùng sự trung thành vĩnh viễn để đổi lấy hạnh phúc vinh hoa vĩnh viễn cho Nghê Thường tiên tử!
- Thần vẫn còn chưa đủ trung thành sao?
Thiên Bồng ngẩng đầu, cười lạnh nhạt, nhìn chăm chú vào Ngọc Đế, nói nhỏ:
- Chỉ bởi vì sự trung thành này, Thiên Bồng hại chết bao nhiêu huynh đệ. Nếu không phải bởi vì Thiên Bồng cố chấp muốn diệt trừ Hoa Quả Sơn, thì sao Vân Vực thiên cảng có thể bị vùi lấp chứ? Tuy nói Thiên Bồng không nhất định có thể đánh bại được chúng yêu Hoa Quả Sơn, nhưng ít nhất có thể đảm bảo bọn họ không chết. Nhưng chỉ bởi vì sự cố chấp này... Ha ha ha, Thiên Bồng còn mặt mũi nào để sống trên đời này nữa?
- Ngươi!
Ngọc Đế vỗ một chưởng lên long án, giận dữ nhìn Thiên Bồng vẻ mặt bình tĩnh trước mặt. Bàn tay ông ta siết chặt, qua một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Tim chưa vỡ nát, chỉ bởi vì còn chưa chạm đến chỗ đau. Một người có kiên cường cỡ nào đi nữa, cũng có ngày sụp đổ.
Thiên Bồng còn là người chỉ biết trơ mắt nhìn toàn bộ thế giới của mình sụp đổ.
Giây phút này đây, y chỉ lạnh nhạt nhìn Ngọc Đế, tâm trạng quả thật rất bình thản.
Ngọc Đế do dự một lúc lâu, chống tay trên long án, khẽ giọng nói:
- Trẫm ban Cửu Xỉ Đinh Ba cho ngươi làm vũ khí, phong chức Đại nguyên soái, cho ngươi đại quyền sinh sát trong quân. Bất kể là ai, chỉ cần dám cả gan chống lại quân lệnh, ngươi có thể tiền trảm hậu tấu.
- Bệ hạ, thần chỉ cầu xin được chết.
- Yêu hầu đó bây giờ đã là Đại La Kim Tiên đỉnh phong... có lẽ đã là Đại La Hỗn Nguyên Đại Tiên rồi. Nếu mấy vị đại năng không ra mặt, không ai có thể hàng được hắn. Nhưng hắn bây giờ một thân một mình ở Địa Phủ, bên người không có đại quân, nếu... nếu chiến thuật thỏa đáng, có lẽ vẫn còn hy vọng.
- Bệ hạ, thần chỉ cầu xin được chết.
Thiên Bồng vẫn nói câu đó.
- Có vài lời, trẫm chỉ nói với ngươi... Dù cho bây giờ trẫm không nói, đoạn sau chắc chắn sẽ có người nói với ngươi. Chuyến này cực kỳ nguy hiểm, nếu có sai lầm, ra khỏi Nam Thiên Môn rồi sẽ không về được nữa. Dù là ngươi hay là thiên tướng khác đều vậy cả. Nhưng trận này nhất định phải đánh, nếu không đánh...
- Bệ hạ, thần chỉ cầu...
- Câm miệng! Ngươi nghe trẫm nói hết được không?
Ngọc Đế chợt gầm lên.
Thiên Bồng chậm rãi nâng mắt, lẳng lặng nhìn Ngọc Đế.
Ngọc Đế chậm rãi thở hổn hển, đè thấp giọng nói:
- Tóm lại, trận này nhất định phải đánh. Nếu ngươi có thể thắng, trẫm hứa với ngươi, không tiếc tất cả phục sinh tướng sĩ thủy quân Thiên Hà của ngươi. Không chỉ như thế, trẫm còn có thể phục sinh Nghê Thường tiên tử cho ngươi. Sau trận chiến này, trẫm có thể khai trừ tiên tịch hai người các ngươi, để các ngươi đến phàm gian trải qua cuộc sống an nhàn, song túc song tê. Nhưng tiền đề là, trận chiến này nhất định phải thắng. Chỉ cần ngươi bảo vệ được địa vị của trẫm, trẫm sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.