Chương 423: Ngọc Đế bế tắc
Giáp Ngư Bất Thị Quy
18/01/2021
- Là Tôn Ngộ Không ~! Hắn ở đây!
Một tên quỷ tướng gào khàn cả giọng, đại quân trở nên rối loạn.
Khỉ Đá nhảy từ trên Sinh Tử điện xuống, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Thập điện Diêm La trợn trừng mắt hoảng sợ lùi lại, quân đội quỷ binh phía sau ùa lên, thoáng cái che chắn bọn họ ở đằng sau.
- Bày trận ~! Hắn chỉ có một mình, không có gì phải sợ cả!
Quỷ binh đông nghịt như kiến trong sự chỉ huy của các quỷ tướng nhanh chóng dựng lên thuẫn trận, giữa những khe hở của thuẫn trận đồng loạt giơ ra vô số trường thương. Nhìn từ xa, những tấm thuẫn được đúc theo mấy khuôn mặt quỷ dữ tợn như thể những tấm đinh sắt, chậm rãi áp sát về phía Khỉ Đá.
Khỉ Đá bẻ bẻ gân cốt, một tay cầm Kim Cô bổng quét ngang. Kim Cô bổng trong nháy mắt biến dài hơn mười trượng. Quỷ binh hàng đầu tiên cộng với những tấm thuẫn hãi người đó chỉ thoáng cái bị quét bay lên trời, rơi xuống ở chỗ xa, tạo nên những tiếng thét gào chói tai.
Trong một đống tiếng gào thét, quỷ binh ở hàng thứ hai thất kinh lùi về phía sau.
- Ổn định ~! Đừng cận chiến với hắn!
Mấy quỷ tướng gào khàn cả giọng.
Khỉ Đá nghiêng đầu lặng lẽ nhìn bọn chúng.
Quỷ binh hàng trước nhanh chóng nhường ra một con đường, rất nhiều quỷ binh cầm móc câu sắt xông lên trước, kêu gào ném về phía Khỉ Đá.
Khỉ Đá nắm tay đấm ra một quyền, một cơn gió lốc lặng yên hình thành ở xung quanh. Móc sắt bay tới từ tứ phía còn chưa kịp chạm tới người hắn thì đã bị bắn bay toàn bộ.
Đám yêu tướng đó kinh hãi.
- Hắn là vật sống, phải dùng cách đối phó với vật sống! Dùng lửa quỷ!
Trong quân có một đám quỷ binh nắm ngọn đuốc với ánh lửa sắc xanh nhanh chóng chạy ra. Bọn chúng dùng ngọn lửa đốt đầu mũi tên, sau đó đồng loạt bắn về phía Khỉ Đá.
Mưa tên chiếu sáng bầu trời thành màu xanh lam.
Khỉ Đá đứng trước Sinh Tử điện chậm rãi ngẩng đầu nhìn mưa tên. Giây tiếp theo, hắn nắm Kim Cô bổng xông lên. Trong tiếng kêu gào thảm thiết, vô số quỷ binh bị ném bay lên trời như là hạt kê vậy.
Quỷ quân thoáng cái tán loạn.
Quân đội của Địa Phủ dùng để đối phó với hồn phách thì nhanh nhẹn hơn thiên quân nhiều, dùng để đối phó với số ít yêu quái cũng có thể gắng gượng. Nhưng dùng để đối phó với yêu tu Hành giả đạo tu vị cực hạn như con khỉ này thì...
Chiến đấu chỉ vừa mới bắt đầu, tất cả đã tán loạn.
Đây rõ là thế cục nghiêng về một bên. Ngay cả các quỷ tướng là lực lượng trung kiên cũng phải gia nhập hàng ngũ đào vong.
Trong sự trốn chạy hoảng loạn, cờ xí bị vứt bỏ, chậu lửa bị xô ngã, khói đặc cuồn cuộn xông lên trời, ánh lửa chiếu đỏ cả chân trời.
Trong những đốm hoa lửa bay tán loạn, Khỉ Đá hóa ra vô số phân thân qua lại tới lui. Gầm thét, các loại thuật pháp tầng tầng lớp lớp, xua đuổi cả năm mươi vạn quỷ binh đến bước đường cùng.
Thập điện Diêm La dẫn theo hộ vệ tùy thân ôm đầu chạy trốn, nhưng mặc kệ chạy thế nào, bọn họ vẫn không thoát ra khỏi được phạm vi của Sinh Tử điện.
Phân thân của con khỉ đó như ruồi nhặng trong bãi tha ma, khắp nơi đều có vây quanh trọn cả khu vực. Cho dù biết đó chỉ là phân thân, chỉ cần bọn họ dám cứng rắn xông ra, với khoảng cách ngắn ngủn đó, chân thân sẽ nhanh chóng xuất hiện. Nơi Kim Cô bổng chỉ tới, dù ngươi có là quỷ binh hay là quỷ tướng, đều chỉ có kết quả hồn phi phách tán.
"Vòng vây" thật vất vả mới tổ chức ra được đều bị mạnh mẽ đánh tan.
Giây phút này đây, phòng tuyến vốn đã xây sẵn, sông hộ thành đó như thể đã biến thành một lồng giam to lớn vây nhốt toàn bộ tinh nhuệ của Địa Phủ, biến tất cả thành một đám dê con đợi bị làm thịt.
Mỗi một ngóc ngách đều có thể nghe được tiếng cười khủng bố đó, kèm theo tiếng gào thét liên miên không dứt. Từng hồn phách đều trở về với hư vô.
Trong một đống hỗn loạn, thập điện Liêm Da dẫn theo hộ vệ của mình vội vàng trốn vào trong Sinh Tử điện, khóa chặt cửa.
- Chuyện gì vậy chứ? Rốt cục hắn muốn làm gì? Muốn giết sạch toàn bộ chúng ta sao?
- Giết sạch chúng ta có lợi ích gì cho hắn?
- Con khỉ này điên rồi, điên thật rồi. Ta đã nói đừng có trêu chọc hắn, hồi đó không nên...
Lời còn chưa dứt, Diêm La đang nói chuyện chợt sững sờ.
Lão run rẩy, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy một quyển sổ Sinh Tử đặt ở chiếc bàn bên cạnh đang chậm rãi lật trang.
Bọn họ không hẹn mà cùng vươn bàn tay như cây khô lắc lắc giữa không trung.
- Trong Sinh Tử điện... sao lại có gió?
Bọn họ nghiêng mặt qua, nhìn thấy giữa khe hở của cửa sổ, trong khe cửa, không khí bị hút vào như thể bị thứ gì đó hấp dẫn.
- Không, không tốt. Hắn ở trong Sinh Tử điện...
Một vị Diêm La nói lắp bắp.
Đám Diêm La đều trợn to mắt, bọn thị vệ siết chặt lấy vũ khí nhìn xung quanh.
Tiếng cười khủng bố vang lên từ bốn phương tám hướng. Cả đại điện đều đang rung động.
- Thực ra giết các ngươi chẳng có lợi ích gì cho ta cả, giết quỷ binh cũng chẳng hóa bớt được bao nhiêu lệ khí, đến chỗ này còn sinh thêm rất nhiều lệ khí nữa... Thế nhưng các ngươi để ta rất khó chịu.
Bọn họ ngẩng đầu, nhìn thấy Khỉ Đá đang lẳng lặng ngồi trên giá sách cao nhìn mình.
Trong đôi mắt trợn to tràn đầy tơ máu, vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng lại giật giật. Lông tơ trên người dựng đứng, linh lực tàn sát bừa bãi đang không ngừng phóng ra ngoài, cơ bắp toàn thân đều đang căng đến cực hạn.
Ở trong bóng tối, nhìn từ phía xa, Khỉ Đá trông giống như một quả cầu tỏa sắc vàng.
Giết Kim Ô, giết thiên binh của hai thiên cảng, lại xuống Địa Phủ giết ngàn vạn quỷ binh, khiến lệ khí trong thân thể Khỉ Đá giảm bớt không ít. Nhưng dược hiệu vẫn còn đang tiếp tục, tu vi tăng lên như thể vẫn không thấy tận cùng, đã ở bên bờ sắp bước vào cảnh giới Hỗn Nguyên Đại Tiên.
Giây phút này đây, lý trí vẫn đang xói mòn từng chút. Nếu không phải nhờ có ý chí mạnh mẽ vì từng chịu ma luyện khi đột phá tu vi hồi trước, chỉ sợ hắn đã sớm sụp đổ.
Đám Diêm La trước mặt đều 'phịch phịch' quỳ hết xuống đất.
- Đại Thánh gia! Đại Thánh gia! Tiểu nhân chưa từng đắc tội ngài mà!
- Phải không?
Khỉ Đá cười hì hì, chậm rãi nói:
- Vậy tại sao Thiên Đình lại biết trang sổ mà ta tìm ở quyển sổ Sinh Tử nào?
Nhất thời, thập điện Diêm La đều sững sờ, ai nấy đều hoảng sợ nhìn về phía Tần Quảng Vương.
- Đó là... đó là mệnh lệnh của bệ hạ, bọn ta không dám không nghe!
- Nói thẳng ra, là các ngươi giúp đỡ lão ta hại ta đúng không?
- Không không không... Đại Thánh gia, tiểu nhân cam đoan, sau này Địa Phủ sẽ do Hoa Quả Sơn quản! Đại Thánh gia tha mạng!
Thập điện Diêm La đều bật khóc, dập mạnh đầu, dập đến nỗi đầu đều chảy máu.
Khỉ Đá chống gối chậm rãi đứng lên trên giá sách, khuôn mặt khẽ giật giật, nói:
- Thời gian không còn nhiều nữa. Đó là chuyện sau này, bây giờ chúng ta nên tính toán nợ nần thôi.
Trong ánh mắt hoảng sợ của thập điện Diêm La, hắn huơ Kim Cô Bổng kéo theo quỹ tích thật dài đập về phía bọn họ.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Trên tầng trời thứ chín, lại một vị khanh gia vội vàng chạy vào trong điện Linh Tiêu, quỳ rạp xuống đất.
- Bệ hạ... Thập điện Diêm La cần gấp cứu viện, còn chậm trễ thì sẽ không kịp nữa đâu ạ!
Tiên gia trên điện ai nấy cũng cúi đầu.
Sắc mặt Ngọc Đế đã chẳng còn một chút màu máu. Ánh mắt chậm rãi hạ xuống trên người Lý Tịnh:
- Ý của ngươi là không xuất binh?
Lý Tịnh hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, như vừa nãy thần đã nói, đây vốn là bàn cờ của các đại năng. Hơn nữa, không phải chúng ta không xuất binh, mà là xuất binh cũng vô dụng. Con khỉ đó chớp mắt đi ngàn dặm, đại quân dù có muốn đánh cũng không đuổi kịp. Giờ đây tu vi của hắn đã đến Đại La Kim Tiên đỉnh phong, dù chúng tướng liên thủ vẫn không thể nào kiềm chế được. Phàm giới rộng lớn vô biên, xuất binh thì có thể làm được gì chứ? Hơn nữa, ngoài Nam Thiên Môn còn có chúng yêu Hoa Quả Sơn như hổ rình mồi. Xuất binh chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ. Đối sách hiện nay là tử thủ Nam Thiên Môn đó bệ hạ.
Bàn tay không ngừng xoa nắn ngọc tỉ siết chặt vang lên tiếng răng rắc.
Qua lúc lâu, Ngọc Đế cười lạnh nhạt, nói:
- Cho nên cả phàm gian, Địa Phủ đều đưa tặng hết cho hắn? Ngồi xem tam giới đại loạn không thèm quan tâm, trẫm còn là người thống ngự tam giới sao?
- Bệ hạ, xin người hãy suy nghĩ kỹ ạ.
- Suy nghĩ kỹ? Còn phải nghĩ thế nào nữa? Một khi yêu hầu khống chế Địa Phủ, trời biết sẽ xảy ra chuyện gì? Một khi tam giới lục đạo luân hồi hỗn loạn... ha ha ha ha... Ý của ngươi là ngươi không muốn dẫn binh chinh phạt yêu hầu, cứu viện Địa Phủ?
Lý Tịnh do dự khom người, nói:
- Thần vô năng, xin bệ hạ thứ tội.
- Không sai, nếu đại năng tam giới đã vứt bỏ Thiên Đình, trốn đến đâu đều vậy cả. Chỉ cần đại năng tam giới chưa vứt bỏ Thiên Đình, vậy tất cả sẽ có một ngày quay trở lại chính thống. Nhưng một khi Thiên Đình bỏ mặc không quản chuyện này, để Địa Phủ thất thủ, ngươi biết hậu quả sẽ là gì không? Trẫm sẽ phải chịu bêu danh vô đạo. Một khi đã vậy, vậy vạn năm qua đi cũng không thể nào nếu kéo được nhân tâm, Địa Phủ sẽ không bao giờ chỉ nghe theo điện Linh Tiêu nữa.
Lý Tịnh cúi đầu, không nói một lời.
Đến lúc đó, vì để cứu vãn chữ tín, sẽ đổi người khác tới làm Ngọc Đế, đúng không?
Đúng vậy, các đại năng cần Thiên Đình thống lĩnh tam giới, ai làm Ngọc Đế thì có khác gì nhau đâu chứ?
Ngọc Đế nghĩ tới đó lại bật cười ha hả.
- Phải đi, dù thua cũng tốt hơn là mặc kệ không quản. Ngươi hiểu rồi chứ?
Lý Tịnh vẫn cúi đầu, trầm mặc không nói.
- Bỏ thuật cấm âm đi.
- Bệ hạ...
- Chẳng có gì cần phải giấu cả, dù có nội gian thì thế nào chứ?
Lý Tịnh lặng lẽ gật đầu.
Thuật cấm âm được phá bỏ.
Ngọc Đế chậm rãi dựa lên long ỷ, mặc không cảm xúc nhìn chăm chú khanh gia khắp điện, nói:
- Trẫm, muốn giao nhiệm vụ cho một người dẫn binh cứu viện Địa Phủ.
Chúng tiên có mặt lập tứ vùi đầu thấp hơn nữa.
Ngọc Đế hơi ngửa đầu, cười khổ nói:
- Thiên Đình trăm ngày, thế gian trăm năm. Chỉ mấy trăm năm ngắn ngủi, một con yêu hầu đã đường đường đánh bại Thiên Đình vô số lần. Giờ đây Địa Phủ bị công phá, vậy mà chẳng ai cứu viện. Nhớ mang máng, không lâu trước đây, chư vị còn ở đây tranh luận với trẫm thủy quân Thiên Hà chinh phạt Hoa Quả Sơn rốt cuộc là có mục đích gì... Ha ha ha ha, nghĩ lại đúng là đáng tiếc thật.
Thái Bạch Kim Tinh lặng lẽ lùi về sau một bước.
Ngọc Đế mím đôi môi khô khốc, chậm rãi nói:
- Địa Phủ gặp nạn, không thể không cứu. Nhưng chuyến này, cửu tử nhất sinh. Có vị ái khanh nào bằng lòng dẫn binh đi không?
Chúng tiên gia đều ngậm miệng không nói một lời.
- Lý Tịnh, khanh có nguyện ý không?
- Khởi bẩm bệ hạ, thần vô năng, xin bệ hạ thứ tội.
Lý Tịnh cất cao giọng nói.
Ngọc Đế nhìn Lý Tịnh chăm chú, chậm rãi nói:
- Nếu đã như vậy, trẫm thu lại chức Đại nguyên soái của khanh, khanh có dị nghị gì không?
Lý Tịnh lập tức cả kinh, tiên gia xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau.
- Có dị nghị gì không?
Ngọc Đế mặt không cảm xúc hỏi lại lần nữa.
Lý Tịnh hất vạt áo choàng, quỳ một chân, nói:
- Thần, không dám có dị nghị.
Ngọc Đế chậm rãi quét mắt nhìn chúng tiên trước mặt, hét lớn:
- Trẫm muốn lần nữa dùng phạm tướng Thiên Bồng, bổ nhiệm chức Đại nguyên soái, dẫn binh đến Địa Phủ bắt yêu hầu, chúng khanh có dị nghị gì không?
Những đôi mắt đều lặng lẽ liếc về phía Thái Bạch Kim Tinh, giờ phút này đây lão cũng đang nhíu chặt mày, cùng cúi thấp đầu với chúng tiên.
- Có dị nghị gì không ~?
Ngọc Đế đứng trên bậc tam cấp quát.
Qua lúc lâu, chúng tiên ai nấy đều chắp tay, cùng nói:
- Chúng thần, tuyết đối không có dị nghị.
Một tên quỷ tướng gào khàn cả giọng, đại quân trở nên rối loạn.
Khỉ Đá nhảy từ trên Sinh Tử điện xuống, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Thập điện Diêm La trợn trừng mắt hoảng sợ lùi lại, quân đội quỷ binh phía sau ùa lên, thoáng cái che chắn bọn họ ở đằng sau.
- Bày trận ~! Hắn chỉ có một mình, không có gì phải sợ cả!
Quỷ binh đông nghịt như kiến trong sự chỉ huy của các quỷ tướng nhanh chóng dựng lên thuẫn trận, giữa những khe hở của thuẫn trận đồng loạt giơ ra vô số trường thương. Nhìn từ xa, những tấm thuẫn được đúc theo mấy khuôn mặt quỷ dữ tợn như thể những tấm đinh sắt, chậm rãi áp sát về phía Khỉ Đá.
Khỉ Đá bẻ bẻ gân cốt, một tay cầm Kim Cô bổng quét ngang. Kim Cô bổng trong nháy mắt biến dài hơn mười trượng. Quỷ binh hàng đầu tiên cộng với những tấm thuẫn hãi người đó chỉ thoáng cái bị quét bay lên trời, rơi xuống ở chỗ xa, tạo nên những tiếng thét gào chói tai.
Trong một đống tiếng gào thét, quỷ binh ở hàng thứ hai thất kinh lùi về phía sau.
- Ổn định ~! Đừng cận chiến với hắn!
Mấy quỷ tướng gào khàn cả giọng.
Khỉ Đá nghiêng đầu lặng lẽ nhìn bọn chúng.
Quỷ binh hàng trước nhanh chóng nhường ra một con đường, rất nhiều quỷ binh cầm móc câu sắt xông lên trước, kêu gào ném về phía Khỉ Đá.
Khỉ Đá nắm tay đấm ra một quyền, một cơn gió lốc lặng yên hình thành ở xung quanh. Móc sắt bay tới từ tứ phía còn chưa kịp chạm tới người hắn thì đã bị bắn bay toàn bộ.
Đám yêu tướng đó kinh hãi.
- Hắn là vật sống, phải dùng cách đối phó với vật sống! Dùng lửa quỷ!
Trong quân có một đám quỷ binh nắm ngọn đuốc với ánh lửa sắc xanh nhanh chóng chạy ra. Bọn chúng dùng ngọn lửa đốt đầu mũi tên, sau đó đồng loạt bắn về phía Khỉ Đá.
Mưa tên chiếu sáng bầu trời thành màu xanh lam.
Khỉ Đá đứng trước Sinh Tử điện chậm rãi ngẩng đầu nhìn mưa tên. Giây tiếp theo, hắn nắm Kim Cô bổng xông lên. Trong tiếng kêu gào thảm thiết, vô số quỷ binh bị ném bay lên trời như là hạt kê vậy.
Quỷ quân thoáng cái tán loạn.
Quân đội của Địa Phủ dùng để đối phó với hồn phách thì nhanh nhẹn hơn thiên quân nhiều, dùng để đối phó với số ít yêu quái cũng có thể gắng gượng. Nhưng dùng để đối phó với yêu tu Hành giả đạo tu vị cực hạn như con khỉ này thì...
Chiến đấu chỉ vừa mới bắt đầu, tất cả đã tán loạn.
Đây rõ là thế cục nghiêng về một bên. Ngay cả các quỷ tướng là lực lượng trung kiên cũng phải gia nhập hàng ngũ đào vong.
Trong sự trốn chạy hoảng loạn, cờ xí bị vứt bỏ, chậu lửa bị xô ngã, khói đặc cuồn cuộn xông lên trời, ánh lửa chiếu đỏ cả chân trời.
Trong những đốm hoa lửa bay tán loạn, Khỉ Đá hóa ra vô số phân thân qua lại tới lui. Gầm thét, các loại thuật pháp tầng tầng lớp lớp, xua đuổi cả năm mươi vạn quỷ binh đến bước đường cùng.
Thập điện Diêm La dẫn theo hộ vệ tùy thân ôm đầu chạy trốn, nhưng mặc kệ chạy thế nào, bọn họ vẫn không thoát ra khỏi được phạm vi của Sinh Tử điện.
Phân thân của con khỉ đó như ruồi nhặng trong bãi tha ma, khắp nơi đều có vây quanh trọn cả khu vực. Cho dù biết đó chỉ là phân thân, chỉ cần bọn họ dám cứng rắn xông ra, với khoảng cách ngắn ngủn đó, chân thân sẽ nhanh chóng xuất hiện. Nơi Kim Cô bổng chỉ tới, dù ngươi có là quỷ binh hay là quỷ tướng, đều chỉ có kết quả hồn phi phách tán.
"Vòng vây" thật vất vả mới tổ chức ra được đều bị mạnh mẽ đánh tan.
Giây phút này đây, phòng tuyến vốn đã xây sẵn, sông hộ thành đó như thể đã biến thành một lồng giam to lớn vây nhốt toàn bộ tinh nhuệ của Địa Phủ, biến tất cả thành một đám dê con đợi bị làm thịt.
Mỗi một ngóc ngách đều có thể nghe được tiếng cười khủng bố đó, kèm theo tiếng gào thét liên miên không dứt. Từng hồn phách đều trở về với hư vô.
Trong một đống hỗn loạn, thập điện Liêm Da dẫn theo hộ vệ của mình vội vàng trốn vào trong Sinh Tử điện, khóa chặt cửa.
- Chuyện gì vậy chứ? Rốt cục hắn muốn làm gì? Muốn giết sạch toàn bộ chúng ta sao?
- Giết sạch chúng ta có lợi ích gì cho hắn?
- Con khỉ này điên rồi, điên thật rồi. Ta đã nói đừng có trêu chọc hắn, hồi đó không nên...
Lời còn chưa dứt, Diêm La đang nói chuyện chợt sững sờ.
Lão run rẩy, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy một quyển sổ Sinh Tử đặt ở chiếc bàn bên cạnh đang chậm rãi lật trang.
Bọn họ không hẹn mà cùng vươn bàn tay như cây khô lắc lắc giữa không trung.
- Trong Sinh Tử điện... sao lại có gió?
Bọn họ nghiêng mặt qua, nhìn thấy giữa khe hở của cửa sổ, trong khe cửa, không khí bị hút vào như thể bị thứ gì đó hấp dẫn.
- Không, không tốt. Hắn ở trong Sinh Tử điện...
Một vị Diêm La nói lắp bắp.
Đám Diêm La đều trợn to mắt, bọn thị vệ siết chặt lấy vũ khí nhìn xung quanh.
Tiếng cười khủng bố vang lên từ bốn phương tám hướng. Cả đại điện đều đang rung động.
- Thực ra giết các ngươi chẳng có lợi ích gì cho ta cả, giết quỷ binh cũng chẳng hóa bớt được bao nhiêu lệ khí, đến chỗ này còn sinh thêm rất nhiều lệ khí nữa... Thế nhưng các ngươi để ta rất khó chịu.
Bọn họ ngẩng đầu, nhìn thấy Khỉ Đá đang lẳng lặng ngồi trên giá sách cao nhìn mình.
Trong đôi mắt trợn to tràn đầy tơ máu, vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng lại giật giật. Lông tơ trên người dựng đứng, linh lực tàn sát bừa bãi đang không ngừng phóng ra ngoài, cơ bắp toàn thân đều đang căng đến cực hạn.
Ở trong bóng tối, nhìn từ phía xa, Khỉ Đá trông giống như một quả cầu tỏa sắc vàng.
Giết Kim Ô, giết thiên binh của hai thiên cảng, lại xuống Địa Phủ giết ngàn vạn quỷ binh, khiến lệ khí trong thân thể Khỉ Đá giảm bớt không ít. Nhưng dược hiệu vẫn còn đang tiếp tục, tu vi tăng lên như thể vẫn không thấy tận cùng, đã ở bên bờ sắp bước vào cảnh giới Hỗn Nguyên Đại Tiên.
Giây phút này đây, lý trí vẫn đang xói mòn từng chút. Nếu không phải nhờ có ý chí mạnh mẽ vì từng chịu ma luyện khi đột phá tu vi hồi trước, chỉ sợ hắn đã sớm sụp đổ.
Đám Diêm La trước mặt đều 'phịch phịch' quỳ hết xuống đất.
- Đại Thánh gia! Đại Thánh gia! Tiểu nhân chưa từng đắc tội ngài mà!
- Phải không?
Khỉ Đá cười hì hì, chậm rãi nói:
- Vậy tại sao Thiên Đình lại biết trang sổ mà ta tìm ở quyển sổ Sinh Tử nào?
Nhất thời, thập điện Diêm La đều sững sờ, ai nấy đều hoảng sợ nhìn về phía Tần Quảng Vương.
- Đó là... đó là mệnh lệnh của bệ hạ, bọn ta không dám không nghe!
- Nói thẳng ra, là các ngươi giúp đỡ lão ta hại ta đúng không?
- Không không không... Đại Thánh gia, tiểu nhân cam đoan, sau này Địa Phủ sẽ do Hoa Quả Sơn quản! Đại Thánh gia tha mạng!
Thập điện Diêm La đều bật khóc, dập mạnh đầu, dập đến nỗi đầu đều chảy máu.
Khỉ Đá chống gối chậm rãi đứng lên trên giá sách, khuôn mặt khẽ giật giật, nói:
- Thời gian không còn nhiều nữa. Đó là chuyện sau này, bây giờ chúng ta nên tính toán nợ nần thôi.
Trong ánh mắt hoảng sợ của thập điện Diêm La, hắn huơ Kim Cô Bổng kéo theo quỹ tích thật dài đập về phía bọn họ.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Trên tầng trời thứ chín, lại một vị khanh gia vội vàng chạy vào trong điện Linh Tiêu, quỳ rạp xuống đất.
- Bệ hạ... Thập điện Diêm La cần gấp cứu viện, còn chậm trễ thì sẽ không kịp nữa đâu ạ!
Tiên gia trên điện ai nấy cũng cúi đầu.
Sắc mặt Ngọc Đế đã chẳng còn một chút màu máu. Ánh mắt chậm rãi hạ xuống trên người Lý Tịnh:
- Ý của ngươi là không xuất binh?
Lý Tịnh hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, như vừa nãy thần đã nói, đây vốn là bàn cờ của các đại năng. Hơn nữa, không phải chúng ta không xuất binh, mà là xuất binh cũng vô dụng. Con khỉ đó chớp mắt đi ngàn dặm, đại quân dù có muốn đánh cũng không đuổi kịp. Giờ đây tu vi của hắn đã đến Đại La Kim Tiên đỉnh phong, dù chúng tướng liên thủ vẫn không thể nào kiềm chế được. Phàm giới rộng lớn vô biên, xuất binh thì có thể làm được gì chứ? Hơn nữa, ngoài Nam Thiên Môn còn có chúng yêu Hoa Quả Sơn như hổ rình mồi. Xuất binh chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ. Đối sách hiện nay là tử thủ Nam Thiên Môn đó bệ hạ.
Bàn tay không ngừng xoa nắn ngọc tỉ siết chặt vang lên tiếng răng rắc.
Qua lúc lâu, Ngọc Đế cười lạnh nhạt, nói:
- Cho nên cả phàm gian, Địa Phủ đều đưa tặng hết cho hắn? Ngồi xem tam giới đại loạn không thèm quan tâm, trẫm còn là người thống ngự tam giới sao?
- Bệ hạ, xin người hãy suy nghĩ kỹ ạ.
- Suy nghĩ kỹ? Còn phải nghĩ thế nào nữa? Một khi yêu hầu khống chế Địa Phủ, trời biết sẽ xảy ra chuyện gì? Một khi tam giới lục đạo luân hồi hỗn loạn... ha ha ha ha... Ý của ngươi là ngươi không muốn dẫn binh chinh phạt yêu hầu, cứu viện Địa Phủ?
Lý Tịnh do dự khom người, nói:
- Thần vô năng, xin bệ hạ thứ tội.
- Không sai, nếu đại năng tam giới đã vứt bỏ Thiên Đình, trốn đến đâu đều vậy cả. Chỉ cần đại năng tam giới chưa vứt bỏ Thiên Đình, vậy tất cả sẽ có một ngày quay trở lại chính thống. Nhưng một khi Thiên Đình bỏ mặc không quản chuyện này, để Địa Phủ thất thủ, ngươi biết hậu quả sẽ là gì không? Trẫm sẽ phải chịu bêu danh vô đạo. Một khi đã vậy, vậy vạn năm qua đi cũng không thể nào nếu kéo được nhân tâm, Địa Phủ sẽ không bao giờ chỉ nghe theo điện Linh Tiêu nữa.
Lý Tịnh cúi đầu, không nói một lời.
Đến lúc đó, vì để cứu vãn chữ tín, sẽ đổi người khác tới làm Ngọc Đế, đúng không?
Đúng vậy, các đại năng cần Thiên Đình thống lĩnh tam giới, ai làm Ngọc Đế thì có khác gì nhau đâu chứ?
Ngọc Đế nghĩ tới đó lại bật cười ha hả.
- Phải đi, dù thua cũng tốt hơn là mặc kệ không quản. Ngươi hiểu rồi chứ?
Lý Tịnh vẫn cúi đầu, trầm mặc không nói.
- Bỏ thuật cấm âm đi.
- Bệ hạ...
- Chẳng có gì cần phải giấu cả, dù có nội gian thì thế nào chứ?
Lý Tịnh lặng lẽ gật đầu.
Thuật cấm âm được phá bỏ.
Ngọc Đế chậm rãi dựa lên long ỷ, mặc không cảm xúc nhìn chăm chú khanh gia khắp điện, nói:
- Trẫm, muốn giao nhiệm vụ cho một người dẫn binh cứu viện Địa Phủ.
Chúng tiên có mặt lập tứ vùi đầu thấp hơn nữa.
Ngọc Đế hơi ngửa đầu, cười khổ nói:
- Thiên Đình trăm ngày, thế gian trăm năm. Chỉ mấy trăm năm ngắn ngủi, một con yêu hầu đã đường đường đánh bại Thiên Đình vô số lần. Giờ đây Địa Phủ bị công phá, vậy mà chẳng ai cứu viện. Nhớ mang máng, không lâu trước đây, chư vị còn ở đây tranh luận với trẫm thủy quân Thiên Hà chinh phạt Hoa Quả Sơn rốt cuộc là có mục đích gì... Ha ha ha ha, nghĩ lại đúng là đáng tiếc thật.
Thái Bạch Kim Tinh lặng lẽ lùi về sau một bước.
Ngọc Đế mím đôi môi khô khốc, chậm rãi nói:
- Địa Phủ gặp nạn, không thể không cứu. Nhưng chuyến này, cửu tử nhất sinh. Có vị ái khanh nào bằng lòng dẫn binh đi không?
Chúng tiên gia đều ngậm miệng không nói một lời.
- Lý Tịnh, khanh có nguyện ý không?
- Khởi bẩm bệ hạ, thần vô năng, xin bệ hạ thứ tội.
Lý Tịnh cất cao giọng nói.
Ngọc Đế nhìn Lý Tịnh chăm chú, chậm rãi nói:
- Nếu đã như vậy, trẫm thu lại chức Đại nguyên soái của khanh, khanh có dị nghị gì không?
Lý Tịnh lập tức cả kinh, tiên gia xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau.
- Có dị nghị gì không?
Ngọc Đế mặt không cảm xúc hỏi lại lần nữa.
Lý Tịnh hất vạt áo choàng, quỳ một chân, nói:
- Thần, không dám có dị nghị.
Ngọc Đế chậm rãi quét mắt nhìn chúng tiên trước mặt, hét lớn:
- Trẫm muốn lần nữa dùng phạm tướng Thiên Bồng, bổ nhiệm chức Đại nguyên soái, dẫn binh đến Địa Phủ bắt yêu hầu, chúng khanh có dị nghị gì không?
Những đôi mắt đều lặng lẽ liếc về phía Thái Bạch Kim Tinh, giờ phút này đây lão cũng đang nhíu chặt mày, cùng cúi thấp đầu với chúng tiên.
- Có dị nghị gì không ~?
Ngọc Đế đứng trên bậc tam cấp quát.
Qua lúc lâu, chúng tiên ai nấy đều chắp tay, cùng nói:
- Chúng thần, tuyết đối không có dị nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.