Chương 218: Mặt mũi
Giáp Ngư Bất Thị Quy
08/05/2020
Dịch: gautruc01
Biên: †Ares†
***
Lúc Khỉ Đá trở lại, Hoa Quả Sơn còn đang trong hoảng loạn.
Yêu thành vừa mới khởi công chưa được bao lâu thì cơn sóng thần bất thình lình ập tới khiến mọi thứ trở nên tan tác. Cũng may yêu quái trên mặt đất có tu vi không thấp, nên mới không có thương vong.
Nhìn Khỉ Đá, nhìn Kim Cô bổng trong tay hắn, lại nhìn Ngao Thính Tâm đang ngồi phía sau hắn, bình thản thưởng thức trà như chẳng có chuyện gì, Dương Thiên nhíu chặt mày.
- Ý của ngươi là ngươi lừa gạt ta chạy tới Đông Hải Long cung để đoạt Định Hải Thần Châm rồi gây ra cơn sóng thần vừa nãy, sau đó cướp luôn tứ công chúa về làm con tin, đúng không?
- Hì hì, sao lại gọi là cướp được chứ? Ta còn giấy nợ đây này! Còn chuyện chuyện sóng thần, lão Long vương không có nói trước với ta, sao trách ta được chứ?
- Có khác biệt gì sao?
Dương Thiền hỏi, mặt lạnh tanh.
- Hử, sao không khác?
Khỉ Đá nhíu mày lại nhìn Dương Thiền.
Ở phía sau, Ngao Thính Tâm thở dài một tiếng, buông chén trà xuống, điềm nhiên nói:
- Hắn nói cướp ta về làm áp trại phu nhân.
Dương Thiền trợn to hai mắt.
Đứng ở một bên, Dĩ Tố cũng cả kinh nói không nên lời.
Khỉ Đá hoảng hốt, vội vàng xoay đầu lại quát to:
- Ta chỉ nói vậy mà thôi! Nói thôi!
- Ồ, hóa ra chỉ nói vậy thôi à? Àii...
Ngao Thính Tâm vuốt vuốt mái tóc, từ từ nói:
- Làm hại bổn công chúa mừng hụt hết một hồi, ngươi còn gọi phụ vương ta là "nhạc phụ đại nhân", sao giờ lại nói chỉ nói vậy thôi cơ chứ?
Nói xong, nàng ta cầm chén trà lên vân vê, bộ dạng nhàn nhã đó khiến Khỉ Đá liếc nhìn muốn toét mắt.
- Ngươi!
Dương Thiền tức nói không thành lời, cầm lấy cái gối được bện bằng trúc ném thẳng vào đầu Khỉ Đá:
- Thực là nhìn không ra, ngươi còn có cái tính này!
Khỉ Đá vừa ôm trán vừa xua tay giải thích:
- Ta mượn nàng ta về làm con tin! Con tin cô hiểu không?
- Con tin? Con tin gì mà còn gọi cả "nhạc phụ đại nhân"? Vừa có chút khởi sắc liền đi cướp nữ nhân? Mỹ Hầu vương uy phong thật nha!
Nói xong, Dương Thiền liền ném luôn chén trà ở cái bàn bên cạnh lên trán Khỉ Đá.
- Khoan khoan, cô nghe ta giải thích đã!
Hiển nhiên Dương Thiên chẳng thèm nghe lời Khỉ Đá nói.
Không bao lâu sau, hắn và Ngao Thính Tâm bị đuổi ra khỏi phòng.
Đứng trước cửa phòng, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều im lặng không nói gì cả.
- Ngươi làm "tốt" lắm!
- Sao là ta làm chuyện tốt gì chứ?
Ngao Thính Tâm che miệng cười khẽ nói:
- Thiếp thân chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.
- Còn... còn thiếp thân, việc tới nước này ngươi còn e chưa đủ loạn hay sao, còn tiếp tục bộ dáng thiếu đạo đức này sao?
Khỉ Đá lại bày ra bộ dáng lưu manh nói.
- Nói về thiếu đạo đức thì Thính Tâm làm sao so được với Mỹ Hầu Vương mạnh mẽ cướp đoạt dân nữ chứ?
Ngao Thính Tâm khoanh tay bước từng bước đi về phía trước, thở dài nói:
- Dù sao thì cái chức quân sư Thính Tâm sẽ không làm, còn việc làm áp trại phu nhân... Mỹ Hầu Vương trước tiên nên thương lượng với Dương Thiền tỷ tỷ cái đã rồi tính sau.
- Này này này... ai cho phép ngươi đi loạn lung tung đấy?
- Yên tâm.
Ngao Thính Tâm xoay người lại, váy dài thướt tha theo gió, thản nhiên cười nói:
- Bổn công chúa chỉ đi dạo vòng vòng thôi, không có trốn đi đâu, trốn cũng chẳng thoát. Hơn nữa còn nơi nào an toàn hơn chỗ này, dưới mí mắt của Dương thiền tỷ tỷ chứ? Đúng không?
Dứt lời, Ngao ThínhTâm che miệng cười, xoay người bước đi.
Khỉ Đá đột nhiên cảm giác tự mình buộc mình vào một đống phiền toái. Nhưng hiện giờ còn cần nàng ta để kiềm chế Đông Hải Long cung, cũng là cái cớ để Đông Hải Long cung thoát khỏi chỉ trích của Thiên Đình. Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành ngậm ngùi thở dài, lắc lắc đầu lủi thủi bước đi.
Trong phòng, Dương Thiên đang lấy tay che miệng ho khù khụ.
Dĩ Tố vội vàng nói:
Dương thiền tỷ, tỷ bớt giận đã. Nghe Đoản Chủy ca ca nói, tứ công chúa được bắt về để làm quân sư, tiên sinh đến giờ vẫn còn giận dỗi kìa.
- Đi đi.
Dương Thiên một tay vịn giường, hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Kêu Đoản Chủy phái người đến đây, xây một gian phong nhỏ cách vách ta để cho tứ công chúa ngụ ở đó.
- Nhưng mà... nghe nói Khỉ Đá ca ca đã bố trí cho nàng ta đến tầng trên của Thủy Liêm động ở rồi, nói muốn nghiêm ngặt trông giữ. Chỉ sợ việc này không hay lắm?
- Nếu hắn không đồng ý, bảo hắn đến đây nói chuyện với ta.
Dương Thiên tức giận đập mạnh tay xuống giường nói:
- Con khỉ chết bầm, nếu mà nảy sinh ý đồ đen tối, hừ hừ, xem ta có lột da hắn hay không!
Trừng mắt nhìn chằm chằm vào khe cửa, chân mày kia nhíu lại gần như có thể ép ra nước.
Phụ nữ một khi ghen lên, thật chẳng có lí lẽ gì để nói.
Dĩ Tố lúc này chỉ có thể co đầu rụt cổ rón rén bước ra ngoài, nhưng không nhịn được cười tươi như hoa.
...
Từng tiếng thét to truyền tới tai của Khỉ Đá đang sải bước trên con đường lầy lội. Hắn nhìn thấy từng nhóm yêu quái đang xây sửa những đoạn rào chắn rồi tát nước biển ra ngoài.
Xa xa thì thấy Đoản Chủy đang đứng chỉ huy trên tảng đá lớn.
- Việc này sao để ngươi làm, Lục Quải đâu?
Đoản Chủy cúi đầu liếc nhìn Khỉ Đá rồi thở dài nói:
- Hắn nói hắn muốn cáo lão hồi hương.
- Cái gì? Hắn còn dám đòi bãi công?
- Ai bảo ngươi không nói không rằng liền đem một quân sư về.
- Hắn bây giờ đang ở đâu, ta muốn đập hắn một trận!
- Hắn đang ở Nhàn Vân động, nhanh quất hắn một trận đi. Hiện tại đang bận tối tăm mặt mày một mình ta không trụ nổi đâu.
Đoản Chủy không quay đầu lại mà thét to:
- Bên kia bên kia! Này, tên kia! Ngươi đó! Đừng có dùng lực mạnh quá, sai rồi sai rồi!
Cái tên Lữ Lục Quái này dám bãi công ư? Đủ lông đủ cánh rồi phải không?
Khi Đá vừa đi vừa nghĩ phải chỉnh cái con sóc tinh lắm chuyện này như thế nào.
Tới Nhàn Vân động, từ xa xa, hắn liền thấy Lữ Lục Quải đang nằm trên thảm trước của động thưởng thức trà, bên cạnh còn có vài đĩa trái cây và bánh điểm tâm.
Nhìn rất nhàn nhã không có việc gì làm.
- Đại vương.
Thấy Khỉ Đá tới, Lục Quái cung kính cúi chào, cười nói:
- Mấy năm nay thần vì Hoa Quả Sơn, vì Đại Vương mà vất vả ngày đêm, không có để ý tới phong cảnh xinh đẹp xung quanh. Hóa ra cáo lão hồi hương, thưởng thức trà, ngắm nhìn cây cỏ cũng có một phong vị khác, không hề kém việc công thành danh toại, giống như...
Lời còn chưa thốt hết, Lữ Lục Quải đã bị Khỉ Đá tung một cước làm ngã sõng soài xuống đất, hốt hoảng chưa kịp bò dậy lại bị Khỉ Đá túm áo kéo lên.
Bốn mắt chạm nhau, Lữ Lục Quải mở to hai mắt nhìn, nuốt nước miếng, lời chưa nói xong lúc nãy cũng nuốt vào trong bụng không dám thốt, thở cũng không dám thở mạnh.
- Dám đùa giỡn trước mặt ta à?
Khỉ Đá sầm mặt hỏi.
- Không...không dám. Thần không dám.
- Ta thì thấy ngươi dám, một đống sự việc không thèm để ý, còn cáo lão hồi hương? Tin hay không ta tiễn ngươi về với tổ tiên?
Khỉ Đá trợn mắt nhìn Lục Quải rồi hỏi.
Lữ Lục Quải khóe miệng giật giật.
Thả lỏng tay buông cho Lục Quải rớt xuống đất, Lục Quải vội vàng quỳ xuống đất dập dầu bái lạy hô to:
- Thần đáng chết, thần đáng chết, đại vương xin bớt giận, thần bị ma quỷ ám rồi...
- Đủ rồi đủ rồi!
Khỉ Đá khoát tay nói:
- Súng kia nghiên cứu tới đâu rồi?
Lữ Lục Quải vội vàng thò tay vào ống tay áo lấy ra một cuộn da dê đưa tới.
...
Trong căn phòng gõ nhỏ, Dĩ Tố đi truyền lệnh đã quay trở về.
- Việc xây phòng gỗ nhỏ kia Đoản Chủy ca ca đã đồng ý, nhưng phải vài ngày sau mới được, hiện giờ không đủ người để làm ạ.
Dương Thiền đang cong eo tựa người vào đầu giường, mày ngài chau chặt thành một bó, dường như đang suy tư việc gì đó.
- Dương Thiền tỷ đang nghĩ gì vậy?
- Muội nói xem, lúc nãy ta làm có quá đáng không? Ở trước mặt cô công chúa gì đó nổi đóa với hắn... Làm như vậy có khiến hắn mất mặt hay không?
Hiện giờ mới suy nghĩ tới chuyện này? Dĩ Tố trợn mắt nhìn.
- Mất mặt đương nhiên là có rồi, Khỉ Đá ca ca dẫu gì cũng là Mỹ Hầu Vương của Hoa QuảSsơn, hiện tại cũng có nhiều yêu quái dựa vào huynh ấy mà sống. Vừa ở Đông Hải quấy long trời lở đất đem người ta bắt về, ngay sau đó lại bị Dương Thiền tỷ chửi té tát vào mặt, nghĩ xem có mất mặt hay không?
- Nhưng... nhưng mà hắn cũng quá phận ấy chứ, muội nói xem sao hắn có thể như vậy được? Vừa mới có chút thực lực đã càn quấy đi tác oai tác quái, có khác gì đám trên trời kia chứ?
Dĩ Tố bật cười, thản nhiên nói:
- Khỉ Đá ca ca khác với bọn họ nhiều lắm. Nếu không vì Hoa Quả Sơn thì huynh ấy đâu cần phải khổ như vậy? Dương Thiền tỷ có bao giờ thấy huynh ấy rỗi việc đi gây phiền phức cho người khác chưa? Nếu huynh ấy rảnh rổi thì sẽ tìm một chỗ nào đó ngồi một mình, không thì sẽ cắn hạt dưa hoặc ăn trái cau rồi. Hắc Tử nghiện ăn cau đều do huynh ấy rủ rê. Kỳ thật ca ca nói đúng, đôi khi quá chú trọng đúng sai thì chỉ thiệt thòi mà thôi. Huống chi là yêu quái mà đi nói lí lẽ của nhân loại thì khác gì tự tìm đường chết? Bất quá tỷ yên tâm đi, Khỉ Đáca ca không giận tỷ đâu.
- Không giận thật ư?
Dương Thiên nghi ngờ hỏi lại.
Dĩ Tố bất lực lắc lắc đầu, trịnh trọng nói:
- Thật sự mà, kỳ thực Khỉ Đá ca ca rất là hiền hòa, Dĩ Tố có thể cam đoan đó, với lại trước giờ có thấy Khỉ Đá ca ca tức giận với tỷ bao giờ đâu chứ.
- Có ấy chứ, chẳng qua muội không biết mà thôi.
Dương Thiền nhớ lại lúc còn ở Tà Nguyệt Tam Tinh động, khi mà nàng tăng liều lượng Lang Nha thảo trong dược tề để đột phá. Do dự chốc lát, nàng lại hỏi:
- Ừm còn chuyện... muội thấy việc hắn bắt tứ công chúa kia tới đây thực không có ý đồ gì sao?
- Khẳng định không có ý đồ gì cả, Khỉ Đá ca ca không phải người như thế.
Dĩ Tố lắc lắc đầu cười cười, cúi đầu tiếp tục thêu vải trên tay.
- Muội đang làm gì vậy?
Dương Thiền rướn người qua hỏi
- Đang thêu ạ.
Dĩ Tố lắc lắc cây kim thêu rồi nói.
- Sao lại làm mấy cái việc vô dụng này?
- Lần trước kia có thu một nhóm yêu quái ấy, bọn họ có mang mấy thứ vải vóc với dụng cụ may vá. D sao thì trong động cũng không xài tới mấy thứ này, nên Khỉ Đá ca ca đưa cho muội, bảo là con gái thì đừng cả ngày cứ múa đao múa thương, khi rảnh rỗi thì nên học may vá thêu thùa thì sau này mới có người cưới.
- Đừng có nghe hắn nói bậy bạ, trên đời này chỉ có thực lực mạnh mẽ mới là đạo lý.
Dương Thiền phồng má liếc Dĩ Tố một cái.
Một hồi lâu, cả căn phòng gỗ yên tĩnh không tiếng động.
Dĩ Tố thì cứ tiếp tục thêu thùa để giết thời gian, chốc chốc lại cắn đứt sợi chỉ, thay một sợi chỉ màu khác cứ tiếp tục như thế...
Một lúc lâu sau, đang nằm ở trên giường, Dương Thiền len lén liếc nhìn Dĩ Tố một cái, đỏ mặt thấp giọng nỉ non nói:
- Hay là vậy đi, ta lấy một món bảo vật đổi với muội nhé, ta cảm thấy có một ít thứ để nghịch khi rảnh rỗi cũng tốt mà đúng không? Đổi với ta nhé? Ta là sư phụ của muội, không phải cả chuyện đổi muội cũng không đồng ý đấy chứ?
...
Sóng biển rì rào đập vào đá. Trên bầu trời, hải âu bay liệng kêu to. Một con cua bò nhanh, lưu lại một chuỗi dấu chân li ti trên mặt cát.
Giầy của Thái Thượng đang lặng im in dấu trên cát, quay đầu nhìn Phong Linh đang hôn mê lơ lửng trên không.
Lọn tóc dài ướt sũng dán chặt lên hai má nàng, gương mặt điềm tĩnh.
Bất đắc dĩ thở dài, Thái Thượng chỉ tay một cái, Phong Linh từ từ hạ xuống.
Thái Thượng liếc mắt nhìn về phương hướng của Thủy Liêm động rồi từ từ phiêu tán trong gió.
Không bao lâu sau, hai yêu quái tay cầm binh khí từ trong rừng cây không xa lắm đi qua.
- Ồ, cái gì vậy kìa?
Trên nền cát vàng có một điểm màu tím, rất là bắt mắt.
- Đi qua xem xem.
Hai yêu quái cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, rồi từ từ đi về phía của Phong Linh.
- Còn thở, chắc còn sống. Là nữ nhân hay là nữ yêu?
- Xem hình dáng chắc là nữ nhân.
Một yêu quái trong đó cúi người xuống sờ sờ vào vòng tay của Phong Linh:
- Vòng tay này nhìn rất giống một món pháp khí, hay là nhanh chóng báo cáo cho lão đại đi, miễn sơ suất việc quan trọng.
- Được, vậy ngươi ở đây canh chừng, ta đi thông báo ngay đây.
Biên: †Ares†
***
Lúc Khỉ Đá trở lại, Hoa Quả Sơn còn đang trong hoảng loạn.
Yêu thành vừa mới khởi công chưa được bao lâu thì cơn sóng thần bất thình lình ập tới khiến mọi thứ trở nên tan tác. Cũng may yêu quái trên mặt đất có tu vi không thấp, nên mới không có thương vong.
Nhìn Khỉ Đá, nhìn Kim Cô bổng trong tay hắn, lại nhìn Ngao Thính Tâm đang ngồi phía sau hắn, bình thản thưởng thức trà như chẳng có chuyện gì, Dương Thiên nhíu chặt mày.
- Ý của ngươi là ngươi lừa gạt ta chạy tới Đông Hải Long cung để đoạt Định Hải Thần Châm rồi gây ra cơn sóng thần vừa nãy, sau đó cướp luôn tứ công chúa về làm con tin, đúng không?
- Hì hì, sao lại gọi là cướp được chứ? Ta còn giấy nợ đây này! Còn chuyện chuyện sóng thần, lão Long vương không có nói trước với ta, sao trách ta được chứ?
- Có khác biệt gì sao?
Dương Thiền hỏi, mặt lạnh tanh.
- Hử, sao không khác?
Khỉ Đá nhíu mày lại nhìn Dương Thiền.
Ở phía sau, Ngao Thính Tâm thở dài một tiếng, buông chén trà xuống, điềm nhiên nói:
- Hắn nói cướp ta về làm áp trại phu nhân.
Dương Thiền trợn to hai mắt.
Đứng ở một bên, Dĩ Tố cũng cả kinh nói không nên lời.
Khỉ Đá hoảng hốt, vội vàng xoay đầu lại quát to:
- Ta chỉ nói vậy mà thôi! Nói thôi!
- Ồ, hóa ra chỉ nói vậy thôi à? Àii...
Ngao Thính Tâm vuốt vuốt mái tóc, từ từ nói:
- Làm hại bổn công chúa mừng hụt hết một hồi, ngươi còn gọi phụ vương ta là "nhạc phụ đại nhân", sao giờ lại nói chỉ nói vậy thôi cơ chứ?
Nói xong, nàng ta cầm chén trà lên vân vê, bộ dạng nhàn nhã đó khiến Khỉ Đá liếc nhìn muốn toét mắt.
- Ngươi!
Dương Thiền tức nói không thành lời, cầm lấy cái gối được bện bằng trúc ném thẳng vào đầu Khỉ Đá:
- Thực là nhìn không ra, ngươi còn có cái tính này!
Khỉ Đá vừa ôm trán vừa xua tay giải thích:
- Ta mượn nàng ta về làm con tin! Con tin cô hiểu không?
- Con tin? Con tin gì mà còn gọi cả "nhạc phụ đại nhân"? Vừa có chút khởi sắc liền đi cướp nữ nhân? Mỹ Hầu vương uy phong thật nha!
Nói xong, Dương Thiền liền ném luôn chén trà ở cái bàn bên cạnh lên trán Khỉ Đá.
- Khoan khoan, cô nghe ta giải thích đã!
Hiển nhiên Dương Thiên chẳng thèm nghe lời Khỉ Đá nói.
Không bao lâu sau, hắn và Ngao Thính Tâm bị đuổi ra khỏi phòng.
Đứng trước cửa phòng, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều im lặng không nói gì cả.
- Ngươi làm "tốt" lắm!
- Sao là ta làm chuyện tốt gì chứ?
Ngao Thính Tâm che miệng cười khẽ nói:
- Thiếp thân chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.
- Còn... còn thiếp thân, việc tới nước này ngươi còn e chưa đủ loạn hay sao, còn tiếp tục bộ dáng thiếu đạo đức này sao?
Khỉ Đá lại bày ra bộ dáng lưu manh nói.
- Nói về thiếu đạo đức thì Thính Tâm làm sao so được với Mỹ Hầu Vương mạnh mẽ cướp đoạt dân nữ chứ?
Ngao Thính Tâm khoanh tay bước từng bước đi về phía trước, thở dài nói:
- Dù sao thì cái chức quân sư Thính Tâm sẽ không làm, còn việc làm áp trại phu nhân... Mỹ Hầu Vương trước tiên nên thương lượng với Dương Thiền tỷ tỷ cái đã rồi tính sau.
- Này này này... ai cho phép ngươi đi loạn lung tung đấy?
- Yên tâm.
Ngao Thính Tâm xoay người lại, váy dài thướt tha theo gió, thản nhiên cười nói:
- Bổn công chúa chỉ đi dạo vòng vòng thôi, không có trốn đi đâu, trốn cũng chẳng thoát. Hơn nữa còn nơi nào an toàn hơn chỗ này, dưới mí mắt của Dương thiền tỷ tỷ chứ? Đúng không?
Dứt lời, Ngao ThínhTâm che miệng cười, xoay người bước đi.
Khỉ Đá đột nhiên cảm giác tự mình buộc mình vào một đống phiền toái. Nhưng hiện giờ còn cần nàng ta để kiềm chế Đông Hải Long cung, cũng là cái cớ để Đông Hải Long cung thoát khỏi chỉ trích của Thiên Đình. Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành ngậm ngùi thở dài, lắc lắc đầu lủi thủi bước đi.
Trong phòng, Dương Thiên đang lấy tay che miệng ho khù khụ.
Dĩ Tố vội vàng nói:
Dương thiền tỷ, tỷ bớt giận đã. Nghe Đoản Chủy ca ca nói, tứ công chúa được bắt về để làm quân sư, tiên sinh đến giờ vẫn còn giận dỗi kìa.
- Đi đi.
Dương Thiên một tay vịn giường, hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Kêu Đoản Chủy phái người đến đây, xây một gian phong nhỏ cách vách ta để cho tứ công chúa ngụ ở đó.
- Nhưng mà... nghe nói Khỉ Đá ca ca đã bố trí cho nàng ta đến tầng trên của Thủy Liêm động ở rồi, nói muốn nghiêm ngặt trông giữ. Chỉ sợ việc này không hay lắm?
- Nếu hắn không đồng ý, bảo hắn đến đây nói chuyện với ta.
Dương Thiên tức giận đập mạnh tay xuống giường nói:
- Con khỉ chết bầm, nếu mà nảy sinh ý đồ đen tối, hừ hừ, xem ta có lột da hắn hay không!
Trừng mắt nhìn chằm chằm vào khe cửa, chân mày kia nhíu lại gần như có thể ép ra nước.
Phụ nữ một khi ghen lên, thật chẳng có lí lẽ gì để nói.
Dĩ Tố lúc này chỉ có thể co đầu rụt cổ rón rén bước ra ngoài, nhưng không nhịn được cười tươi như hoa.
...
Từng tiếng thét to truyền tới tai của Khỉ Đá đang sải bước trên con đường lầy lội. Hắn nhìn thấy từng nhóm yêu quái đang xây sửa những đoạn rào chắn rồi tát nước biển ra ngoài.
Xa xa thì thấy Đoản Chủy đang đứng chỉ huy trên tảng đá lớn.
- Việc này sao để ngươi làm, Lục Quải đâu?
Đoản Chủy cúi đầu liếc nhìn Khỉ Đá rồi thở dài nói:
- Hắn nói hắn muốn cáo lão hồi hương.
- Cái gì? Hắn còn dám đòi bãi công?
- Ai bảo ngươi không nói không rằng liền đem một quân sư về.
- Hắn bây giờ đang ở đâu, ta muốn đập hắn một trận!
- Hắn đang ở Nhàn Vân động, nhanh quất hắn một trận đi. Hiện tại đang bận tối tăm mặt mày một mình ta không trụ nổi đâu.
Đoản Chủy không quay đầu lại mà thét to:
- Bên kia bên kia! Này, tên kia! Ngươi đó! Đừng có dùng lực mạnh quá, sai rồi sai rồi!
Cái tên Lữ Lục Quái này dám bãi công ư? Đủ lông đủ cánh rồi phải không?
Khi Đá vừa đi vừa nghĩ phải chỉnh cái con sóc tinh lắm chuyện này như thế nào.
Tới Nhàn Vân động, từ xa xa, hắn liền thấy Lữ Lục Quải đang nằm trên thảm trước của động thưởng thức trà, bên cạnh còn có vài đĩa trái cây và bánh điểm tâm.
Nhìn rất nhàn nhã không có việc gì làm.
- Đại vương.
Thấy Khỉ Đá tới, Lục Quái cung kính cúi chào, cười nói:
- Mấy năm nay thần vì Hoa Quả Sơn, vì Đại Vương mà vất vả ngày đêm, không có để ý tới phong cảnh xinh đẹp xung quanh. Hóa ra cáo lão hồi hương, thưởng thức trà, ngắm nhìn cây cỏ cũng có một phong vị khác, không hề kém việc công thành danh toại, giống như...
Lời còn chưa thốt hết, Lữ Lục Quải đã bị Khỉ Đá tung một cước làm ngã sõng soài xuống đất, hốt hoảng chưa kịp bò dậy lại bị Khỉ Đá túm áo kéo lên.
Bốn mắt chạm nhau, Lữ Lục Quải mở to hai mắt nhìn, nuốt nước miếng, lời chưa nói xong lúc nãy cũng nuốt vào trong bụng không dám thốt, thở cũng không dám thở mạnh.
- Dám đùa giỡn trước mặt ta à?
Khỉ Đá sầm mặt hỏi.
- Không...không dám. Thần không dám.
- Ta thì thấy ngươi dám, một đống sự việc không thèm để ý, còn cáo lão hồi hương? Tin hay không ta tiễn ngươi về với tổ tiên?
Khỉ Đá trợn mắt nhìn Lục Quải rồi hỏi.
Lữ Lục Quải khóe miệng giật giật.
Thả lỏng tay buông cho Lục Quải rớt xuống đất, Lục Quải vội vàng quỳ xuống đất dập dầu bái lạy hô to:
- Thần đáng chết, thần đáng chết, đại vương xin bớt giận, thần bị ma quỷ ám rồi...
- Đủ rồi đủ rồi!
Khỉ Đá khoát tay nói:
- Súng kia nghiên cứu tới đâu rồi?
Lữ Lục Quải vội vàng thò tay vào ống tay áo lấy ra một cuộn da dê đưa tới.
...
Trong căn phòng gõ nhỏ, Dĩ Tố đi truyền lệnh đã quay trở về.
- Việc xây phòng gỗ nhỏ kia Đoản Chủy ca ca đã đồng ý, nhưng phải vài ngày sau mới được, hiện giờ không đủ người để làm ạ.
Dương Thiền đang cong eo tựa người vào đầu giường, mày ngài chau chặt thành một bó, dường như đang suy tư việc gì đó.
- Dương Thiền tỷ đang nghĩ gì vậy?
- Muội nói xem, lúc nãy ta làm có quá đáng không? Ở trước mặt cô công chúa gì đó nổi đóa với hắn... Làm như vậy có khiến hắn mất mặt hay không?
Hiện giờ mới suy nghĩ tới chuyện này? Dĩ Tố trợn mắt nhìn.
- Mất mặt đương nhiên là có rồi, Khỉ Đá ca ca dẫu gì cũng là Mỹ Hầu Vương của Hoa QuảSsơn, hiện tại cũng có nhiều yêu quái dựa vào huynh ấy mà sống. Vừa ở Đông Hải quấy long trời lở đất đem người ta bắt về, ngay sau đó lại bị Dương Thiền tỷ chửi té tát vào mặt, nghĩ xem có mất mặt hay không?
- Nhưng... nhưng mà hắn cũng quá phận ấy chứ, muội nói xem sao hắn có thể như vậy được? Vừa mới có chút thực lực đã càn quấy đi tác oai tác quái, có khác gì đám trên trời kia chứ?
Dĩ Tố bật cười, thản nhiên nói:
- Khỉ Đá ca ca khác với bọn họ nhiều lắm. Nếu không vì Hoa Quả Sơn thì huynh ấy đâu cần phải khổ như vậy? Dương Thiền tỷ có bao giờ thấy huynh ấy rỗi việc đi gây phiền phức cho người khác chưa? Nếu huynh ấy rảnh rổi thì sẽ tìm một chỗ nào đó ngồi một mình, không thì sẽ cắn hạt dưa hoặc ăn trái cau rồi. Hắc Tử nghiện ăn cau đều do huynh ấy rủ rê. Kỳ thật ca ca nói đúng, đôi khi quá chú trọng đúng sai thì chỉ thiệt thòi mà thôi. Huống chi là yêu quái mà đi nói lí lẽ của nhân loại thì khác gì tự tìm đường chết? Bất quá tỷ yên tâm đi, Khỉ Đáca ca không giận tỷ đâu.
- Không giận thật ư?
Dương Thiên nghi ngờ hỏi lại.
Dĩ Tố bất lực lắc lắc đầu, trịnh trọng nói:
- Thật sự mà, kỳ thực Khỉ Đá ca ca rất là hiền hòa, Dĩ Tố có thể cam đoan đó, với lại trước giờ có thấy Khỉ Đá ca ca tức giận với tỷ bao giờ đâu chứ.
- Có ấy chứ, chẳng qua muội không biết mà thôi.
Dương Thiền nhớ lại lúc còn ở Tà Nguyệt Tam Tinh động, khi mà nàng tăng liều lượng Lang Nha thảo trong dược tề để đột phá. Do dự chốc lát, nàng lại hỏi:
- Ừm còn chuyện... muội thấy việc hắn bắt tứ công chúa kia tới đây thực không có ý đồ gì sao?
- Khẳng định không có ý đồ gì cả, Khỉ Đá ca ca không phải người như thế.
Dĩ Tố lắc lắc đầu cười cười, cúi đầu tiếp tục thêu vải trên tay.
- Muội đang làm gì vậy?
Dương Thiền rướn người qua hỏi
- Đang thêu ạ.
Dĩ Tố lắc lắc cây kim thêu rồi nói.
- Sao lại làm mấy cái việc vô dụng này?
- Lần trước kia có thu một nhóm yêu quái ấy, bọn họ có mang mấy thứ vải vóc với dụng cụ may vá. D sao thì trong động cũng không xài tới mấy thứ này, nên Khỉ Đá ca ca đưa cho muội, bảo là con gái thì đừng cả ngày cứ múa đao múa thương, khi rảnh rỗi thì nên học may vá thêu thùa thì sau này mới có người cưới.
- Đừng có nghe hắn nói bậy bạ, trên đời này chỉ có thực lực mạnh mẽ mới là đạo lý.
Dương Thiền phồng má liếc Dĩ Tố một cái.
Một hồi lâu, cả căn phòng gỗ yên tĩnh không tiếng động.
Dĩ Tố thì cứ tiếp tục thêu thùa để giết thời gian, chốc chốc lại cắn đứt sợi chỉ, thay một sợi chỉ màu khác cứ tiếp tục như thế...
Một lúc lâu sau, đang nằm ở trên giường, Dương Thiền len lén liếc nhìn Dĩ Tố một cái, đỏ mặt thấp giọng nỉ non nói:
- Hay là vậy đi, ta lấy một món bảo vật đổi với muội nhé, ta cảm thấy có một ít thứ để nghịch khi rảnh rỗi cũng tốt mà đúng không? Đổi với ta nhé? Ta là sư phụ của muội, không phải cả chuyện đổi muội cũng không đồng ý đấy chứ?
...
Sóng biển rì rào đập vào đá. Trên bầu trời, hải âu bay liệng kêu to. Một con cua bò nhanh, lưu lại một chuỗi dấu chân li ti trên mặt cát.
Giầy của Thái Thượng đang lặng im in dấu trên cát, quay đầu nhìn Phong Linh đang hôn mê lơ lửng trên không.
Lọn tóc dài ướt sũng dán chặt lên hai má nàng, gương mặt điềm tĩnh.
Bất đắc dĩ thở dài, Thái Thượng chỉ tay một cái, Phong Linh từ từ hạ xuống.
Thái Thượng liếc mắt nhìn về phương hướng của Thủy Liêm động rồi từ từ phiêu tán trong gió.
Không bao lâu sau, hai yêu quái tay cầm binh khí từ trong rừng cây không xa lắm đi qua.
- Ồ, cái gì vậy kìa?
Trên nền cát vàng có một điểm màu tím, rất là bắt mắt.
- Đi qua xem xem.
Hai yêu quái cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, rồi từ từ đi về phía của Phong Linh.
- Còn thở, chắc còn sống. Là nữ nhân hay là nữ yêu?
- Xem hình dáng chắc là nữ nhân.
Một yêu quái trong đó cúi người xuống sờ sờ vào vòng tay của Phong Linh:
- Vòng tay này nhìn rất giống một món pháp khí, hay là nhanh chóng báo cáo cho lão đại đi, miễn sơ suất việc quan trọng.
- Được, vậy ngươi ở đây canh chừng, ta đi thông báo ngay đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.