Đại Bát Hầu

Chương 219: Tròng mắt màu lam

Giáp Ngư Bất Thị Quy

09/05/2020

Dịch: gautruc01

Biên: †Ares†

***

Quá trình nghiên cứu súng tiến triển rất thuận lời. Theo lời của Lữ Lục Quải thì khoảng chừng một tháng nữa thì có thể chế tạo vài mẫu ra để đem đi thử nghiệm. Nhưng muốn sản xuất hàng loạt thì phải đợi Dương Thiền đạo tạo đội ngũ Ngộ giả đạo mới được.

Sau khi tống cổ Lữ Lục Quải đang giận dỗi đi thì Khỉ Đá cảm thấy buồn chán. Ở Đông Hải Long cung quấy ầm ĩ cả buổi trời hao phí không ít sức lực, hắn quyết định chạy về Thủy Liêm động đánh một giấc rồi nói sau.

Việc vận hành của Hoa Quả Sơn từ trước tới nay chỉ cần Đoản Chủy và Lục Quải xử lý, một người quản việc phía bên ngoài, một người xử lý các việc trong nội bộ, hầu như không có gì đáng ngại. Trừ khi có việc gì đặc biệt hoặc nguy cấp thì cơ bản chẳng cần đến vị đại Vương Khỉ Đá này bận tâm.

Xét một khía cạnh nào đó thì cách vận hành này phù hợp với khái niệm cơ chế quản lý của quan văn. Hệ thống vận hành của một tổ chức thì người cầm đầu không nên can thiệp quá nhiều vào, mà nên hoàn thiện và đề các loại quy tắc để cả hệ thống tự vận hành, duy trì việc bồi dưỡng yêu quái và con đường thăng chức một cách suôn sẽ, từ đó sẽ lần lượt hoàn thành việc rèn đúc cơ cấu của hình thái xã hội.

Ở thời đại này, ý tưởng này quả thật là quá sức tưởng tượng. Cộng thêm với việc người chấp hành có tuổi thọ rất dài, chỉ cần không bị kẻ địch quá mạnh mẽ tấn công tiêu diệt thì hệ thống này sẽ vận hành suốt một thời gian dài đằng đặc, và theo thời gian trôi sẽ không ngừng lớn mạnh lên.

Dựa vào điều nói ở trên, cho dù không có việc phát minh ra súng thì thời gian cũng sẽ đứng về phía của Hoa Quả Sơn, việc nghiên cứu súng cũng chỉ là tranh thủ thêm thời gian mà thôi.

Suy cho cùng, nhìn vào trình độ trận pháp và kỹ thuật luyện kim hiện tại thì Khỉ Đá không hề tin tưởng dựa vào nó có thể giúp cho Hoa Quả Sơn trường thịnh mà không suy. Phải biết rằng mấy thứ này khá đơn giản, chỉ cần cẩn thận nghiên cứu thì Thiên Đình có thể phỏng chế một cách nhanh chóng. Chẳng qua do bị bó buộc về sáng tạo, muốn đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nên biết rằng, yêu quái của Hoa Quả Sơn đều là hai bàn tay trắng, lúc nào cũng có thể liều cái mạng quèn. Còn thần tiên trên Thiên Đình thì khác, họ "có tiền có của", họ chẳng cần phải liều mạng để làm gì. Đối với điểm này nhìn quân đoàn Nam Thiên Môn là rõ.

Cũng chỉ có cái tên ngốc lỗ mãng Thiên Bồng Nguyên Soái kia, mới treo đầu lên trên lưng quần, xông pha xuất chinh mà thôi.

Hiện giờ tất cả mọi thứ cũng là vì tranh thủ thời gian để cho Hoa Quả Sơn phát triển mạnh mẽ lên, để cho Thiên Đình nhận ra rằng khi Thiên Đình muốn tấn công Hoa Quả Sơn thì phải trả một cái giá thảm trọng, đến lúc đó không thể nghi ngờ gì mà phải ngồi vào bàn mà đàm phán rồi.

Khỉ Đá đến trước cửa Thủy Liêm động thì ngoài trời đang mưa lâm râm, khiến cho cả Hoa Quả Sơn chìm trong u ám.

"Kỳ thật hòa bình và ổn định quá mức thì cũng không tốt chút nào, không biết có ngày Hoa Quả Sơn trở thành Thiên Đình thứ hai không đây?" Khỉ Đá nhìn xuyên qua màn mưa, thấy quần yêu đang làm việc ở tiền tuyến thì bỗng nhiên nghĩ tới.

Ngây ngốc nhìn gốc cây ngoan cường mọc ra ở vách đá cạnh con đường núi, rồi liếc nhìn mấy cây tùng bách hùng vĩ phía xa xa, Khỉ Đá lắc lắc đầu cười khổ.

Hiên giờ nghĩ đến mấy chuyện này, quả thật là quá sớm.

Ngay lúc này, với Khỉ Đá, việc quan trọng nhất là phải xây dựng và phát triển thế lực thật mạnh mẽ. Vì chính mình, cũng vì giành cho yêu tộc dưới bầu trời này cái quyền được sống. Đồng thời, cũng vì một ngày ngang hàng được với Thiên Đình, với Thái Thượng.

...

Lúc này, cách mấy trăm dặm, Thái thượng Lão Quân đang đứng trước cửa động, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mưa phùn rả rích, vẻ mặt mờ mịt.

- Đồ nhi tham kiến sư phụ.

Thấy Thái Thượng Lão Quân đang đứng trước cửa động, hai đồng tử Kim Ngân vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Thái Thượng cũng không nhìn bọn họ, liếc liếc nhìn lên bầu trời u ám rồi xoay người đi vào bên trong sơn động, đánh giá xung quanh huyệt động mà Kim Ngân đồng tử vừa dời vào chưa đến được một tháng, tựa hồ đang nghiền ngẫm việc gì.

Nam Thiên Môn chinh phạt Đông Thắng Thần Châu khiến cho những thế lực yêu quái ban đầu bị đánh cho tan tác. Nhờ có số lượng lớn yêu quái lưu lạc gia nhập, hiện giờ Hoa Quả Sơn đã dần dần trồi lên mặt nước, cũng không còn khắc chế việc khuếch trương bốn phía như xưa.

Do vậy Kim Ngân đồng tử buộc phải di chuyển ra phía bên ngoài, tin tức dò la thám thính được cũng ngày càng ít đi.

Cầm cái bình gốm sứ cũ nát trên ghế lên, Thái Thượng hơi nheo mắt, nương theo ánh sáng từ cửa động chiếu vào để quan sát cái bình.

Thấy vậy Kim đồng tử vội vàng quỳ xuống dập đầu nói:

- Khởi bẩm sư phụ, cái bình này là con nhặt từ ở một căn nhà của một thợ săn. Mấy năm này yêu quái ở Hoa Quả Sơn tụ tập càng ngày càng nhiều, mấy hộ dân sinh sống gần đó cũng đã phải rời đi, họ cũng vứt lại một vài thứ ở chổ ở.

- Ồ.

Thái Thượng mím môi, gật gật đầu, quẳng cái bình gốm ra trước cửa động, rồi ngồi xuống ghế đá, sau đó thò vào trong ống tay áo lấy ra một bình đan dược đưa cho hai đồng tử.

Kim đồng tử vội vàng chìa hai tay ra nhận lấy, không nhịn được mà hé nắp ra hít hít, nhất thời mặt mày hớn hở:

- Đồ nhi tạ ơn sư phụ.

Ngân đồng tử thấy vậy liền giơ tay ra định cầm lấy cái bình thì Kim đồng tử giật về. Giật qua giật lại một hồi, e dè Thái Thượng ngồi phía trước mặt, cả hai mới cung kính đứng nghiêm.

Chép chép môi, Thái Thượng tằng hắng một cái rồi nói:



- Chuyện bên này, tạm thời cứ bỏ một bên.

- Sao ạ?

Hai đồng tử kinh ngạc.

Ngân đồng tử vội vàng lấy trong ống tay áo ra một cuộn thẻ tre, cung kính dâng lên Thái Thượng rồi nói:

- Sư phụ, đây là tin tức sắp tới báo lên. Lúc trước đều báo lên Đâu Suất cung, nhưng thấy sư phụ chưa có hồi âm, cho nên đệ tử vẫn lưu cả lại một bản.

Thái Thượng không có cầm lấy, mà thản nhiên nhìn hai đồng tưe, khoát tay áo rồi nói:

- Tin tức của hai ngươi, vi sư đều nhận được. Đã qua một đoạn thời gian, những ngày qua các ngươi cũng đã học được không ít bài học, các ngươi muốn tiếp tục lưu lại đây hay là trở về?

Hai đồng tử sửng sốt, ngạc nhiên nhất thời không biết trả lời thế nào.

- Nói rõ hơn, nếu các ngươi muốn lưu lại đây thì cũng được, vẫn sẽ có đan dược bồi thường. Nếu mà quay về Đâu Suất cung thì tiếp tục tu hành, còn đan dược bồi thường đương nhiên sẽ không có.

- Ý của sư phụ là đệ tự có thể lựa chọn?

- Ừm, đúng vậy.

Hai đồng tử liếc mắt nhìn nhau, Kim đồng tử nhăn nhăn nhó nhó nói:

- Vậy... vậy... lưu lại ở đây tốt hơn chút ạ.

Ngân đồng tử mở to hai mắt nhìn chăm chú vào Thái Thượng, không có trả lời, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của sư huynh.

- Vi sư hiểu rồi, vậy các ngươi tiếp tục lưu ở nơi này đi.

Thái Thượng chớp mắt, thở dài nói:

- Hầy, vẫn là hắn biết dạy dỗ đồ đệ hơn.

Trong ánh mắt chứa đầy vẽ chán chường.

Thấy cảnh này, hai đồng tử không biết phải làm sao.

Sư phụ của bọn họ, là đệ nhất nhân trong tam giới, trước tới nay thần thái luôn sáng láng, không gì không biết không gì không làm được, mà nay....

Chăm chú nhìn xuống mặt đất trống rỗng hồi lâu, Thái Thượng thở dài, phất ống tay áo đứng dậy, bước từng bước đi về phía bên ngoài hang động:

- Một khi đã như vậy thì các ngươi cứ lưu lại nơi này đi, hết thảy sẽ như cũ. Còn nữa...

Thái Thượng dừng bước, mím môi, từ từ nói:

- Ở trong Thủy Liêm động nơi Hoa Quả Sơn này vừa mới tới một thiếu nữ áo tím, nếu sau này gặp được thì phải khách khí một chút, biết chưa.

Dứt lời, Thái Thượng liền bước ra ngoài hang động, phiêu tán theo gió...

- Thiếu nữ áo tím?

Hai đồng tử ngơ ngác nhìn nhau, trong nhất thời không hiểu gì cả.

...

Sóng gió mà sóng thần đưa tới còn chưa qua thì mưa gió lại ầm ầm kéo tới. Yêu quái lưu lại canh chừng ngay bên cạnh của Phong Linh cũng chẳng dám đi trú mưa.

Lúc trước, vì chuyện của Ngao Thốn Tâm khiến cho Hắc Tử quản thúc vô cùng nghiêm khắc đối với thủ hạ. Cũng may lần đó không có tra tấn Ngao Thốn Tâm, bằng không có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Phong Linh vẫn một bộ đồ tím nằm lặng im trên bờ cát, tóc dài xõa tung trên người. Nước biển ở trên mặt nàng bị ánh mặt trời hong khô đông kết lại thành muối đang dần dần tan ra trong cơn mưa.

Sắc mặt Phong Linh lúc này trắch bệch nhưng hô hấp vẫn bình thường, nhìn qua thì không có gì đáng lo lắm.

Không bao lâu sau, Hắc Tử mang theo mấy yêu quái vội vàng chạy tới, đứng bên người của Phong Linh. Nhìn thấy gương mặt của Phong Linh, Hắc Tử ngơ ngác, xoay đầu hứng gió biển, nhìn về mặt nước biển mênh mông mãnh liệt.

"Không lẽ là do sóng thần xô tới?" Nghĩ vậy, Hắc Tử khom người, đưa tay đặt lên mạch môn của Phong Linh rồi cảm ứng:



- Cảnh giới cấp Luyện Thần... Hả! Cảnh giới cấp Luyện Thần?

Hắc Tử dường như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng khụy gối xuống, đưa tay khẽ hé đôi mắt đang nhắm nghiền của Phong Linh ra, vừa nhìn thì trợn to hai mắt.

- Đúng là màu lam!

Đám yêu quái ở xung quanh cũng duỗi cổ ra nhìn.

- Ngươi lập tức đi bẩm báo với đại vương, nói rằng người mà đại vương tìm đã tới rồi. Tình trạng của nàng không đến nỗi tệ, nhưng phòng ngừa đột xuất, ngươi lập tức tìm Dương Thiền tỷ xin ít đan dược... Xem Dương Thiền tỷ như thế nào, nếu tỷ ấy rảnh thì mời tỷ ấy tới đây luôn, biết không. Còn ngươi nữa, mau mau qua đây cùng ta dìu nàng về Thủy Liêm động!"

...

Trong căn nhà nhỏ trên đỉnh núi.

- Cái này làm như thế nào đây?

Dương Thiền ngồi trên giường, đang luống cuống tay chân bị sợi chỉ trong tay hành hạ, vẻ mặt buồn bực:

- Sao mà so với việc vẽ pháp trận còn khó hơn vậy?

- Dương thiền tỷ à, đừng nên gấp gáp, việc thêu thùa vốn là không phải vừa học đã biết liền được đâu.

Dĩ Tố thuân tạy với rổ hoa quả tươi, lấy ra một trái lê đưa cho Dương thiền.

Dương Thiên buông kim chỉ trong tay ra, đón lấy trái lê mà Dĩ Tố, đưa tới cắn một ngụm rồi nhìn chăm chú bộ kim chỉ như gặp kẻ thù.

Lát sau nàng than thở:

- Nhìn muội thêu, thấy nó dễ dàng lắm mà.

- Sao mà dễ dàng được? Muội cũng mất mấy ngày học đó.

Dĩ Tố che miệng cười.

Ăn hết trái lê, Dương Thiên nhíu mày lại nhìn vào kim chỉ:

- Nếu mà không đối phó được ngươi, ta không phải là Dương Thiền!

Rất nhanh nàng cứ thêu đi thêu lại, vẻ mặt nghiêm túc, bộ dạng không chết không ngừng khiến cho Dĩ Tố ngồi một bền cũng chỉ đành thở dài.

"Cốc cốc cốc."

- Ai đó?

Dĩ Tố xoay đầu hướng về phía cửa hỏi.

- Là ta, Đoan Mộc. Lão đại Hắc Tử bảo ta đến đây tìm Dương Thiền tỷ xin ít đan dược.

- Đì vào đây rồi nói.

Dương Thiền tay tiếp tục thêu, tùy miệng hỏi:

- Muốn xin đan dược gì?

- Không biết nữa.

Yêu quái kia vội vàng vào phòng, bị Dương Thiền hỏi bỗng ngớ người, đành gãi gãi đầu cười gượng nói:

- Dương Thiền tỷ, hôn mê thì nên dùng đan dược gì?

- Hôn mê? Ai hôn mê?

- Thì là cái cô gái có tròng mắt màu lam đó, cô gái mà đại vương muốn tìm ấy. Cô gái đó lúc nãy được phát hiện bị ngất ở trên bờ cát. Lão đại Hắc Tử có dặn dò nói nếu như được, kính xin Dương Thiền tỷ tỷ đi qua đó nhìn xem. Dù sao thì đây cũng là người mà đại vương tự mình nhắn nhủ, nếu mà xảy ra chuyện thì không hay.

- Tròng mắt màu lam?

Vẻ mặt Dương Thiền cứng đờ, vô ý khiến kim đâu vào đầu ngón tay...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Bát Hầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook