Chương 19: Chap 19 Tôi không muốn em chết trong nhà tôi
Thuytinh_103
04/01/2021
Vương Lục Hy bước theo sau hắn\, từng bước như tội nhân thiên cổ\, đã đau còn oan ức lại chẳng thể giải thích\, hai bàn tay lúc nào cũng phải tự ôm lấy váy áo xốc xếch trong xót xa khổ sở\, khi ra đến tận khu vip đã được bao của bar\, Hoa Trạch Siêu và Mộ Thiên Hàn vẫn ngồi trên ghế đợi đệ đệ khô khốc đi ra để được chiêm ngưỡng dung mạo của \*đệ tức\* \(em dâu\)
_Ủa..ủa sao vậy?
Mộ Thiên Hàn ái ngại nhìn phu nhân của lão tứ, trông dáng vẻ khổ sở đáng thương, váy áo xốc xếch có chỗ còn rách thấy cả xương quai xanh
_Là vì Phong phu nhân ngoại tình...
Alex lắm mồm giải thích, Phong Thượng Đằng không nói gì chỉ im lặng, đen tối đi đến ngồi xuống ghế sopha cùng lão đại và lão tam
_Chuyện này...chuyện này...thật sao? Em dâu nghe nói là hoa khôi một thời nổi tiếng dịu dàng sao lại??? Có phải là hiểu lầm...
Hoa Trạch Siêu nâng cốc nước lọc đưa đến tận tay cô, bảo cô uống đi để lấy lại bình tĩnh, hôm nay các huynh đệ đến đây xem mặt cô bắt chuyện nào ngờ mọi thứ đã bị phá hỏng, ly nước vừa đến tay cô cũng là lúc Hoa Trạch Siêu giật mình vô thức, hai tay không ý tứ ôm lấy khuôn mặt Vương Lục Hy, đôi mắt xúc động không nói nên lời, Hoa Trạch Siêu cảm thấy ở cô có cái gì đó rất thân quen
_Lão đại, làm gì vậy? Trông giống bố con lắm, bỏ đi, thích tôi tìm người khác dâng cho, dạo này không còn mặn nồng với chị dâu nữa à?
Phong Thượng Đằng chẳng có chút gì bất ngờ, hắn chỉ thấy tức cười vì nhìn bề ngoài Hoa Trạch Siêu đã trở thành người đàng ông của tuổi trung niên tuy quyến rũ hơn người nhưng cũng không thể chọn Vương Lục Hy qua lại được
_Lão nhị... xin lỗi, nhìn nha đầu này tự dưng nhớ đến đứa con xấu số của tôi, năm nay đã 16 cái giỗ rồi
Hoa Trạch Siêu thở dài đau lòng, từ lâu hai vợ chồng đã biết đứa con bất hạnh của mình bị kẻ thù bắt đi chắc đã giết chết mất rồi không còn chút hy vọng nào nữa
Hoa tiên sinh, ngài đừng buồn nữa, xin lỗi vì con mà làm ngài nhớ chuyện không vui
Vương Lục Hy đang đau buồn nên rất hiểu cảm giác của người khác, tuy người này Phong Thượng Đằng gọi là huynh đệ nhưng với cô cô biết so với độ tuổi của mình không thể xưng hô thoải mái được
_Loại đàng bà như cô ta rất bẩn, lão đại cậu không cần đối tốt
Phong Thượng Đằng ám khí ngang ngược, tay giật lấy cốc nước trên tay cô tàn nhẫn hất mạnh vào mặt cô trước con mắt ái ngại của hai huynh đệ
_Lão nhị, sao thô lỗ quá vậy?
Mộ Thiên Hàn siết mạnh bàn tay cứng nhắc của hắn, anh nhíu mày lắc đầu, trong bốn huynh đệ, lão tứ là người khó gần và tàn độc nhất
_Em dâu, em ổn chứ? Lão nhị thật quá đáng
Hoa Trạch Siêu đưa cho cô cái khăn nhỏ, nhìn cô cúi mặt co ro còn run rẩy dùng hai bàn tay nhỏ che đậy váy áo rất đáng thương, cô không dám chìa tay nhận lấy cái khăn nhỏ
_Không biết cầm lấy à? Vô dụng, cút ngay, về nhà đừng trách tôi không nương tay...
Phong Thượng Đằng tàn bạo kéo cô đứng dậy, tay chân vô tình lúc nào cũng như sẽ ngang ngược đánh cô, cô luôn sợ hãi điều đó
_Lão nhị à...nhẹ tay thôi, em dâu chỉ mới 16...hừm...
Mộ Thiên Hàn và Hoa Trạch Siêu chỉ biết lắc đầu nhìn theo hai bóng dáng đang khuất dần
....
_Anh làm sao biết giữa đêm khuya trời lạnh tôi lặng lội đến đây tìm chú....hụ hụ....
Vương Lục Hy mím môi đau khổ, cô ho ra máu vì loại lạnh trời lúc nãy quá rét, cơ thể cô yếu ớt không chịu được, váy áo còn quá phông phanh
_Hụ hụ
Cô run rẩy vội lau máu trên tay, cô không muốn hắn biết, vậy mà vừa ra xe cô đã nhìn thấy hắn cùng An Nhiên khoát tay nhau, con đàng bà này đúng là dai như đỉa đói, ả ta còn làm ra bộ mặt đáng thương chạy đến gần cô
_Phong phu nhân cô có ghét bỏ gì tôi cứ nói, sao cô lấy nhẫn kim cương do Đằng tặng tôi? Cô ghen tị sao? bây giờ tôi bị anh ấy hất hủi rồi cô có thể nào cho tôi xin lại nhẫn được không? Nan nỉ cô đó.
Chưa hết chuyện này đã đến chuyện khác, An Nhiên đưa chiếc nhẫn lên cao, cô trố mắt nhìn chiếc nhẫn có khắc tên An Nhiên
_Tôi không có...
Vương Lục Hy há hốc kinh ngạc, bàn tay dính máu nắm chặt ức chế
_Nhưng mà tôi tìm được trong túi của cô, cô còn chối nữa, cô được gả vào nhà họ Phong, tiền bạc xài không hết sao phải đố kỵ với tôi, đây chẳng qua là quà sinh nhật thôi mà, tôi và Đằng ca đâu có gì với nhau?
_Có thật như vậy không? Cô cần thì lấy luôn đi
Phong Thượng Đằng như chịu đựng rắc rối quá mức, hắn giật chiếc nhẫn trên tay An Nhiên quăng mạnh xuống đất, phiền não...phiền não...rất ghét cô, rất mệt mỏi khi nhìn thấy cô
_Khoan....
Cô kéo tay hắn lại, cô nhặt chiếc nhẫn lên đưa lại cho hắn
_Đeo cho An Nhiên đi...
Cô hít một hơi cố kìm nén cảm xúc, cô muốn ngăn mấy giọt nước mắt mà người ta cho là đáng thương lại, cô lại chứng kiến cảnh người cô yêu đeo nhẫn cho người khác, còn người ta thì hạnh phúc đến ngất ngây, đôi lúc cô cũng thèm lắm cảm giác này nhưng giá trị của bản hợp đồng tỉ lệ nghịch với tình yêu cô khao khát
_Hôm nay bộ váy tôi đang mặc không có túi vậy cô nhìn thấy tôi lấy nhẫn bỏ vào túi trái hay phải? Sau này đúng là cần ý tứ hơn một chút
Cô nói rồi bước đi, để lại An Nhiên với vẻ mặt ghen ghét và rất ngượng ngùng, cô không cần gì cả chỉ cần tâm hồn bình yên để can đảm tiếp tục yêu một người không yêu cô mà thôi
_Hy vọng một ngày nào đó anh sẽ hiểu chỉ sợ ngày đó...yêu thương chưa đến...có bao giờ anh hối hận không?
Cô thều thào một mình, gió có thổi mạnh đến đâu cũng không thể đem những gì cô nói đến gần hắn được chỉ toàn là ảo mộng
Hắn nhìn cô lẳng lặng bỏ đi trong đêm khuya, khi hắn nhìn lại tay mình mới phát hiện có máu, hắn thản thốt đuổi theo cô, cô đi chưa được quảng bao xa nên có thể đuổi theo
_Đứng lại...tại sau chảy máu....có sao không?
Hắn nhìn thấy cô ho ra máu, hắn kéo cô lên xe, hắn cởi áo khoát ngoài khoát cho cô, chỉ là chút xót thương miễn cưỡng, dè biểu và coi thường, từng lời sát thương bắt đầu thốt ra
_Tôi không muốn em chết trong nhà tôi!
_Ủa..ủa sao vậy?
Mộ Thiên Hàn ái ngại nhìn phu nhân của lão tứ, trông dáng vẻ khổ sở đáng thương, váy áo xốc xếch có chỗ còn rách thấy cả xương quai xanh
_Là vì Phong phu nhân ngoại tình...
Alex lắm mồm giải thích, Phong Thượng Đằng không nói gì chỉ im lặng, đen tối đi đến ngồi xuống ghế sopha cùng lão đại và lão tam
_Chuyện này...chuyện này...thật sao? Em dâu nghe nói là hoa khôi một thời nổi tiếng dịu dàng sao lại??? Có phải là hiểu lầm...
Hoa Trạch Siêu nâng cốc nước lọc đưa đến tận tay cô, bảo cô uống đi để lấy lại bình tĩnh, hôm nay các huynh đệ đến đây xem mặt cô bắt chuyện nào ngờ mọi thứ đã bị phá hỏng, ly nước vừa đến tay cô cũng là lúc Hoa Trạch Siêu giật mình vô thức, hai tay không ý tứ ôm lấy khuôn mặt Vương Lục Hy, đôi mắt xúc động không nói nên lời, Hoa Trạch Siêu cảm thấy ở cô có cái gì đó rất thân quen
_Lão đại, làm gì vậy? Trông giống bố con lắm, bỏ đi, thích tôi tìm người khác dâng cho, dạo này không còn mặn nồng với chị dâu nữa à?
Phong Thượng Đằng chẳng có chút gì bất ngờ, hắn chỉ thấy tức cười vì nhìn bề ngoài Hoa Trạch Siêu đã trở thành người đàng ông của tuổi trung niên tuy quyến rũ hơn người nhưng cũng không thể chọn Vương Lục Hy qua lại được
_Lão nhị... xin lỗi, nhìn nha đầu này tự dưng nhớ đến đứa con xấu số của tôi, năm nay đã 16 cái giỗ rồi
Hoa Trạch Siêu thở dài đau lòng, từ lâu hai vợ chồng đã biết đứa con bất hạnh của mình bị kẻ thù bắt đi chắc đã giết chết mất rồi không còn chút hy vọng nào nữa
Hoa tiên sinh, ngài đừng buồn nữa, xin lỗi vì con mà làm ngài nhớ chuyện không vui
Vương Lục Hy đang đau buồn nên rất hiểu cảm giác của người khác, tuy người này Phong Thượng Đằng gọi là huynh đệ nhưng với cô cô biết so với độ tuổi của mình không thể xưng hô thoải mái được
_Loại đàng bà như cô ta rất bẩn, lão đại cậu không cần đối tốt
Phong Thượng Đằng ám khí ngang ngược, tay giật lấy cốc nước trên tay cô tàn nhẫn hất mạnh vào mặt cô trước con mắt ái ngại của hai huynh đệ
_Lão nhị, sao thô lỗ quá vậy?
Mộ Thiên Hàn siết mạnh bàn tay cứng nhắc của hắn, anh nhíu mày lắc đầu, trong bốn huynh đệ, lão tứ là người khó gần và tàn độc nhất
_Em dâu, em ổn chứ? Lão nhị thật quá đáng
Hoa Trạch Siêu đưa cho cô cái khăn nhỏ, nhìn cô cúi mặt co ro còn run rẩy dùng hai bàn tay nhỏ che đậy váy áo rất đáng thương, cô không dám chìa tay nhận lấy cái khăn nhỏ
_Không biết cầm lấy à? Vô dụng, cút ngay, về nhà đừng trách tôi không nương tay...
Phong Thượng Đằng tàn bạo kéo cô đứng dậy, tay chân vô tình lúc nào cũng như sẽ ngang ngược đánh cô, cô luôn sợ hãi điều đó
_Lão nhị à...nhẹ tay thôi, em dâu chỉ mới 16...hừm...
Mộ Thiên Hàn và Hoa Trạch Siêu chỉ biết lắc đầu nhìn theo hai bóng dáng đang khuất dần
....
_Anh làm sao biết giữa đêm khuya trời lạnh tôi lặng lội đến đây tìm chú....hụ hụ....
Vương Lục Hy mím môi đau khổ, cô ho ra máu vì loại lạnh trời lúc nãy quá rét, cơ thể cô yếu ớt không chịu được, váy áo còn quá phông phanh
_Hụ hụ
Cô run rẩy vội lau máu trên tay, cô không muốn hắn biết, vậy mà vừa ra xe cô đã nhìn thấy hắn cùng An Nhiên khoát tay nhau, con đàng bà này đúng là dai như đỉa đói, ả ta còn làm ra bộ mặt đáng thương chạy đến gần cô
_Phong phu nhân cô có ghét bỏ gì tôi cứ nói, sao cô lấy nhẫn kim cương do Đằng tặng tôi? Cô ghen tị sao? bây giờ tôi bị anh ấy hất hủi rồi cô có thể nào cho tôi xin lại nhẫn được không? Nan nỉ cô đó.
Chưa hết chuyện này đã đến chuyện khác, An Nhiên đưa chiếc nhẫn lên cao, cô trố mắt nhìn chiếc nhẫn có khắc tên An Nhiên
_Tôi không có...
Vương Lục Hy há hốc kinh ngạc, bàn tay dính máu nắm chặt ức chế
_Nhưng mà tôi tìm được trong túi của cô, cô còn chối nữa, cô được gả vào nhà họ Phong, tiền bạc xài không hết sao phải đố kỵ với tôi, đây chẳng qua là quà sinh nhật thôi mà, tôi và Đằng ca đâu có gì với nhau?
_Có thật như vậy không? Cô cần thì lấy luôn đi
Phong Thượng Đằng như chịu đựng rắc rối quá mức, hắn giật chiếc nhẫn trên tay An Nhiên quăng mạnh xuống đất, phiền não...phiền não...rất ghét cô, rất mệt mỏi khi nhìn thấy cô
_Khoan....
Cô kéo tay hắn lại, cô nhặt chiếc nhẫn lên đưa lại cho hắn
_Đeo cho An Nhiên đi...
Cô hít một hơi cố kìm nén cảm xúc, cô muốn ngăn mấy giọt nước mắt mà người ta cho là đáng thương lại, cô lại chứng kiến cảnh người cô yêu đeo nhẫn cho người khác, còn người ta thì hạnh phúc đến ngất ngây, đôi lúc cô cũng thèm lắm cảm giác này nhưng giá trị của bản hợp đồng tỉ lệ nghịch với tình yêu cô khao khát
_Hôm nay bộ váy tôi đang mặc không có túi vậy cô nhìn thấy tôi lấy nhẫn bỏ vào túi trái hay phải? Sau này đúng là cần ý tứ hơn một chút
Cô nói rồi bước đi, để lại An Nhiên với vẻ mặt ghen ghét và rất ngượng ngùng, cô không cần gì cả chỉ cần tâm hồn bình yên để can đảm tiếp tục yêu một người không yêu cô mà thôi
_Hy vọng một ngày nào đó anh sẽ hiểu chỉ sợ ngày đó...yêu thương chưa đến...có bao giờ anh hối hận không?
Cô thều thào một mình, gió có thổi mạnh đến đâu cũng không thể đem những gì cô nói đến gần hắn được chỉ toàn là ảo mộng
Hắn nhìn cô lẳng lặng bỏ đi trong đêm khuya, khi hắn nhìn lại tay mình mới phát hiện có máu, hắn thản thốt đuổi theo cô, cô đi chưa được quảng bao xa nên có thể đuổi theo
_Đứng lại...tại sau chảy máu....có sao không?
Hắn nhìn thấy cô ho ra máu, hắn kéo cô lên xe, hắn cởi áo khoát ngoài khoát cho cô, chỉ là chút xót thương miễn cưỡng, dè biểu và coi thường, từng lời sát thương bắt đầu thốt ra
_Tôi không muốn em chết trong nhà tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.