Chương 41
Oops La
12/12/2020
Đối diện với sự tò mò của cô, Sam đưa tay lên chóng cằm, hơi cười nhẹ.
- Dù không thể nói ra nhưng sau này cháu đừng có dây dưa gì với cô ta, cô ta không giống như vẻ ngoài của mình đâu.
Cô biết chắc Sam biết điều gì đó về Tống Nguyệt Nhu nên mới nhắc nhở cô như vậy, nhưng không muốn làm khó Sam nên cô cũng không hỏi nhiều.
Sau khi đã ăn được một lúc. Thì điện thoại của cô reo lên.
- Là biên tập gọi, cháu ra ngoài nghe điện thoại một lát nhé.
- Được thôi.
Cô ra phía ngoài hành lang, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì cô vào nhà vệ sinh một lúc.
Trong lúc đang rửa tay thì lại có tiếng nói ở đằng sau.
- Đây chẳng phải là bạn của A Mạc sao?! Chúng ta thật trùng hợp khi lúc nào cũng gặp nhau tại nhà hàng nhỉ hay là... không phải trùng hợp.
Không ngước mặt lên nhìn nhưng cô thừa biết đó là ai.
Lời nói của cô ta ẩn ý như rằng cô đang cố ý lảng vảng trước mặt cô ta và Hàn Lâm.
Cô từ tốn lau tay rồi quay người lại, đáp trả mỉa mai.
- Tôi chỉ là bạn của một trợ lý thôi, sao cô Tống đây lại để ý đến như vậy? Hay là... cô đang để mắt đến A Mạc sao?
- Nói bậy. Tôi đã có vị hôn phu rồi đấy.
- Ồ, vậy thì cô nên ở lại bên cạnh vị hôn phu của mình đi, giữ anh ta thật chặc vào, đừng lúc nào cũng nhằm vào một người bình thường như tôi.
- Hơ, cô bình thường? Đừng tưởng tôi không biết, cô đi quyến rũ Hàn Lâm lừa anh ấy, giờ lại cập kè với vị bác sĩ nổi tiếng giàu có ở Đức, vậy mà gọi là bình thường sao?
Cô ta cũng mồm mép đáp trả lại cô, nhưng có lẽ cô ta đã quá nhiều lời.
Cô như bắt được nhược điểm mà cười nhuếch mép, tiến gần đến cô ta nói rõ ràng từng câu từng chữ.
- Cô nói tôi mới để ý, Đức là Châu Âu còn ở đây là Châu Á, nếu chú tôi là diễn viên, ca sĩ nổi tiếng cô biết cũng là bình thường, nhưng chú ấy lại là bác sĩ huống hồ cô không phải người trong ngành sao cô lại rõ như vậy. Hay cô đã từng được chú ấy chữa bệnh sao?... Là bệnh... khó nói sao?
Tuy cô chỉ đoán bừa thôi nhưng lại làm cho cô ta tái mặt giận dữ.
Cô ta quay người bỏ đi, trong miệng còn nói thầm.
- Tiện nhân thì suốt đời cũng chỉ là tiện nhân mà thôi, đừng có đắc ý.
Cô ở lại cười khinh thường cô ta.
- Tưởng người anh ta thích đặc biệt thế nào? Cũng chỉ là người phụ nữ ghen tuông tầm thường thôi. Mắt anh ta chắc bị lệch rồi.
Cuộc sống không cắt đứt với Hàn Lâm thì cô sẽ chẳng bao giờ được yên thân. Nhưng cô thật sự không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Vừa mới trở lại hành lang cô bất ngờ bộ dạng lúc này của cô ta rất quái dị. Quần áo sọc sệt, tóc tai rối bù miệng hơi rớm máu, trên tay có mấy vết xước. Cô không chuyện gì đã xảy ra với cô ta trong mấy phút ngắn ngủi.
Và rồi cô ta khóc thét lên.
- Lâm! Cứu em.
Cùng lúc đó cô ta nhào tới dúi vào tay cô một nắm tóc dày. Sao đó ngã xuống sàn bộ dạng yếu đuối.
Tay cô lúc này không hiêu sao lại hơi nóng nóng như có người trét ớt vào vậy.
Nghe tiếng lêu thất thanh mọi người trong phòng ăn đều ra ngoài xem sao, có cả Hàn Lâm và Sam.
Những tay phóng viên luôn đeo bám Hàn Lâm để tìm tin tức cũng được dịp mà chụp lấy chụp để.
- Dù không thể nói ra nhưng sau này cháu đừng có dây dưa gì với cô ta, cô ta không giống như vẻ ngoài của mình đâu.
Cô biết chắc Sam biết điều gì đó về Tống Nguyệt Nhu nên mới nhắc nhở cô như vậy, nhưng không muốn làm khó Sam nên cô cũng không hỏi nhiều.
Sau khi đã ăn được một lúc. Thì điện thoại của cô reo lên.
- Là biên tập gọi, cháu ra ngoài nghe điện thoại một lát nhé.
- Được thôi.
Cô ra phía ngoài hành lang, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì cô vào nhà vệ sinh một lúc.
Trong lúc đang rửa tay thì lại có tiếng nói ở đằng sau.
- Đây chẳng phải là bạn của A Mạc sao?! Chúng ta thật trùng hợp khi lúc nào cũng gặp nhau tại nhà hàng nhỉ hay là... không phải trùng hợp.
Không ngước mặt lên nhìn nhưng cô thừa biết đó là ai.
Lời nói của cô ta ẩn ý như rằng cô đang cố ý lảng vảng trước mặt cô ta và Hàn Lâm.
Cô từ tốn lau tay rồi quay người lại, đáp trả mỉa mai.
- Tôi chỉ là bạn của một trợ lý thôi, sao cô Tống đây lại để ý đến như vậy? Hay là... cô đang để mắt đến A Mạc sao?
- Nói bậy. Tôi đã có vị hôn phu rồi đấy.
- Ồ, vậy thì cô nên ở lại bên cạnh vị hôn phu của mình đi, giữ anh ta thật chặc vào, đừng lúc nào cũng nhằm vào một người bình thường như tôi.
- Hơ, cô bình thường? Đừng tưởng tôi không biết, cô đi quyến rũ Hàn Lâm lừa anh ấy, giờ lại cập kè với vị bác sĩ nổi tiếng giàu có ở Đức, vậy mà gọi là bình thường sao?
Cô ta cũng mồm mép đáp trả lại cô, nhưng có lẽ cô ta đã quá nhiều lời.
Cô như bắt được nhược điểm mà cười nhuếch mép, tiến gần đến cô ta nói rõ ràng từng câu từng chữ.
- Cô nói tôi mới để ý, Đức là Châu Âu còn ở đây là Châu Á, nếu chú tôi là diễn viên, ca sĩ nổi tiếng cô biết cũng là bình thường, nhưng chú ấy lại là bác sĩ huống hồ cô không phải người trong ngành sao cô lại rõ như vậy. Hay cô đã từng được chú ấy chữa bệnh sao?... Là bệnh... khó nói sao?
Tuy cô chỉ đoán bừa thôi nhưng lại làm cho cô ta tái mặt giận dữ.
Cô ta quay người bỏ đi, trong miệng còn nói thầm.
- Tiện nhân thì suốt đời cũng chỉ là tiện nhân mà thôi, đừng có đắc ý.
Cô ở lại cười khinh thường cô ta.
- Tưởng người anh ta thích đặc biệt thế nào? Cũng chỉ là người phụ nữ ghen tuông tầm thường thôi. Mắt anh ta chắc bị lệch rồi.
Cuộc sống không cắt đứt với Hàn Lâm thì cô sẽ chẳng bao giờ được yên thân. Nhưng cô thật sự không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Vừa mới trở lại hành lang cô bất ngờ bộ dạng lúc này của cô ta rất quái dị. Quần áo sọc sệt, tóc tai rối bù miệng hơi rớm máu, trên tay có mấy vết xước. Cô không chuyện gì đã xảy ra với cô ta trong mấy phút ngắn ngủi.
Và rồi cô ta khóc thét lên.
- Lâm! Cứu em.
Cùng lúc đó cô ta nhào tới dúi vào tay cô một nắm tóc dày. Sao đó ngã xuống sàn bộ dạng yếu đuối.
Tay cô lúc này không hiêu sao lại hơi nóng nóng như có người trét ớt vào vậy.
Nghe tiếng lêu thất thanh mọi người trong phòng ăn đều ra ngoài xem sao, có cả Hàn Lâm và Sam.
Những tay phóng viên luôn đeo bám Hàn Lâm để tìm tin tức cũng được dịp mà chụp lấy chụp để.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.