Chương 42
Oops La
12/12/2020
Thấy cảnh tượng Hàn Lâm một mặt tức giận. Anh tiếng tới chụp lấy tay đang
cầm tóc của cô, loạn tóc rơi xuống để lộ bàn tay đỏ hoe như mới đánh
người.
- Cô...
Chỉ nói một từ anh nghe tiếng khóc thê thảm của Tống Nguyệt Nhu từ đằng sau, anh hất mạnh tay cô ra, sau đó dìu cô ta đứng dậy.
Trước khi đi anh còn quay lại trừng mắt với cô.
Cô cũng thật là nể tài diễn xuất của cô ta. Nếu được đề cử Oscar cô ta chắc chắn trúng giải best giả vờ của năm.
- Có chuyện gì vậy, tiểu Kỳ? Cháu không bị là sao chứ?
Sam lo lắng chạy tới hỏi cô.
Cô không sao, cô không thèm để ý xung quanh đang bàn tán về mình.
- Cháu không sao, nhưng tay cháu nóng quá.
Sam kéo tay cô lên xem, vừa thấy là biết ngay bị dính hơi cay.
- Cháu đã động vào ớt sao?
- Không, cháu từ nhà vệ sinh ra mà.
- Thôi nhanh về nhà ngâm nước mát, nếu không sẽ rát, khó chịu lắm.
Sam và cô cũng rời khỏi nhà hàng đó. Trở về nhà cô ngâm nước cả tiếng đồng hồ mới thấy đỡ.
- Tới nước này rồi mà vẫn còn muốn giấu chú sao?
- Không phải? Nếu cháu nói chú sẽ ghét cháu.
Sam thở dài nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô.
- Chú tin cháu làm gì cũng có lý do. Không muốn nói thì đừng nói. Sau này ít chạm mặt với người phụ nữ mưu mô đó một chút.
- Vâng.
Một lúc sao, Sam rời đi. Cô cũng chuẩn bị đi ngủ.
Từ đằng sau, ai đó đẩy mạnh cô xuống giường.
Là Hàn Lâm, anh ghì chặt chân cô, tay vương tới bóp cằm của cô.
- Sao cô lại làm chuyện đó, tôi đã cảnh cáo cô không được làm ra chuyện gì ngu ngốc mà cô vẫn cứng đầu.
Cô chỉ cười lạnh một tiếng, cô không có gì bất ngờ khi anh đến chất vấn cô cả.
- Với sức của tôi, anh nghĩ tôi sẽ làm mấy trò giật tóc ấu trĩ đó sao? Chị bằng đá một cú không phải đơn giản hơn sao?
- Cô dám?!!!
- Có gì không dám.
- Cô được lắm mấy ngày qua giả vờ ngoan ngoãn chắc cực lắm, sao cô không giả vờ tiếp đi.
Anh giận dữ siết chặc cô hơn.
- Phải tôi giả vờ, nhưng đối với bộ mặt giả tạo đó của cô ta tôi thật buồn nôn.
- Cô không có quyền phán xét người khác.
- Ha! Anh quyền cao chức trọng chẳng phải kiểm tra camera là biết được sự thật sao? Lại đến đây đổ hết tội cho tôi. Anh tin cô ta, thương cô ta như vậy sao còn bám riết lấy tôi.
Cô cũng không còn chịu đựng được nữa mà hét lên với anh.
- Cái gì tôi cũng cho cô, nhưng cô lại không an phận mà động đến Nguyệt Nhu, tôi sẽ cho cô biết hậu quả.
Nghe anh nói cô chỉ biết cười trừ. Mọi chuyện không phải đều do anh hết sao. Xảy ra chuyện thì tất cả mọi hậu quả lại đổ lên đầu cô. Cô chỉ muốn sống yên ổn mà khó đến vậy sao.
- Cô...
Chỉ nói một từ anh nghe tiếng khóc thê thảm của Tống Nguyệt Nhu từ đằng sau, anh hất mạnh tay cô ra, sau đó dìu cô ta đứng dậy.
Trước khi đi anh còn quay lại trừng mắt với cô.
Cô cũng thật là nể tài diễn xuất của cô ta. Nếu được đề cử Oscar cô ta chắc chắn trúng giải best giả vờ của năm.
- Có chuyện gì vậy, tiểu Kỳ? Cháu không bị là sao chứ?
Sam lo lắng chạy tới hỏi cô.
Cô không sao, cô không thèm để ý xung quanh đang bàn tán về mình.
- Cháu không sao, nhưng tay cháu nóng quá.
Sam kéo tay cô lên xem, vừa thấy là biết ngay bị dính hơi cay.
- Cháu đã động vào ớt sao?
- Không, cháu từ nhà vệ sinh ra mà.
- Thôi nhanh về nhà ngâm nước mát, nếu không sẽ rát, khó chịu lắm.
Sam và cô cũng rời khỏi nhà hàng đó. Trở về nhà cô ngâm nước cả tiếng đồng hồ mới thấy đỡ.
- Tới nước này rồi mà vẫn còn muốn giấu chú sao?
- Không phải? Nếu cháu nói chú sẽ ghét cháu.
Sam thở dài nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô.
- Chú tin cháu làm gì cũng có lý do. Không muốn nói thì đừng nói. Sau này ít chạm mặt với người phụ nữ mưu mô đó một chút.
- Vâng.
Một lúc sao, Sam rời đi. Cô cũng chuẩn bị đi ngủ.
Từ đằng sau, ai đó đẩy mạnh cô xuống giường.
Là Hàn Lâm, anh ghì chặt chân cô, tay vương tới bóp cằm của cô.
- Sao cô lại làm chuyện đó, tôi đã cảnh cáo cô không được làm ra chuyện gì ngu ngốc mà cô vẫn cứng đầu.
Cô chỉ cười lạnh một tiếng, cô không có gì bất ngờ khi anh đến chất vấn cô cả.
- Với sức của tôi, anh nghĩ tôi sẽ làm mấy trò giật tóc ấu trĩ đó sao? Chị bằng đá một cú không phải đơn giản hơn sao?
- Cô dám?!!!
- Có gì không dám.
- Cô được lắm mấy ngày qua giả vờ ngoan ngoãn chắc cực lắm, sao cô không giả vờ tiếp đi.
Anh giận dữ siết chặc cô hơn.
- Phải tôi giả vờ, nhưng đối với bộ mặt giả tạo đó của cô ta tôi thật buồn nôn.
- Cô không có quyền phán xét người khác.
- Ha! Anh quyền cao chức trọng chẳng phải kiểm tra camera là biết được sự thật sao? Lại đến đây đổ hết tội cho tôi. Anh tin cô ta, thương cô ta như vậy sao còn bám riết lấy tôi.
Cô cũng không còn chịu đựng được nữa mà hét lên với anh.
- Cái gì tôi cũng cho cô, nhưng cô lại không an phận mà động đến Nguyệt Nhu, tôi sẽ cho cô biết hậu quả.
Nghe anh nói cô chỉ biết cười trừ. Mọi chuyện không phải đều do anh hết sao. Xảy ra chuyện thì tất cả mọi hậu quả lại đổ lên đầu cô. Cô chỉ muốn sống yên ổn mà khó đến vậy sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.