Chương 7: Đừng khóc
Điềm Bính Tả Thủ
15/12/2020
Editor: Sel
"Dùng ngón tay chọc chọc côn thịt của hắn, chọc đến nỗi hắn lại cứng lên."
-
Trong wc nhỏ hẹp.
Khương Điềm dán mặt ở trước ngực Tô Dĩ Nam, cách áo thun đơn bạc có thể sờ đến cơ ngực no đủ cùng cơ bụng của hắn.
Mít Ướt thở dài một hơi. Vì đánh nhau mà hầu như ngày nào Tô Dĩ Nam cũng tập luyện. Thân thể tốt như vậy, tại sao đời trước mới có hơn hai mươi tuổi đã chết chứ?
"Mít Ướt, cậu dời bụng cậu đi một chút."
Hầu kết Tô Dĩ Nam lăn lộn.
"Bụng?"
Khương Điềm cúi đầu vừa thấy, lúc này cô mới phát hiện bụng nhỏ của mình bị côn thịt của Tô Dĩ Nam chĩa vào. Côn thịt mới vừa bắn một lần thoạt nhìn cũng không có lớn như vậy. Nhưng nhan sắc lại là màu tím đen, quy đầu thô to bóng loáng nhìn qua mười phần khủng bố.
Cô dùng ngón tay trắng nõn chọc chọc côn thịt dữ tợn, "Cậu phát dục cũng tốt thật nha. So với trong sách giáo khoa còn to hơn."
Khương Điềm không chạm vào còn tốt, này một cái chạm vào trực tiếp làm côn thịt của Tô Dĩ Nam lại bắt đầu cứng lên.
Chỉ thấy côn thịt của hắn vốn dĩ đã nửa mềm vì bắn tinh, lại một lần nữa cương cứng với tốc độ lấy mắt thường có thể nhìn thấy được.
Côn thịt gân xanh chồng chất nhếch lên 45 độ, còn ở trong không khí đắc ý rung qua rung lại, lúc này Khương Điềm mới thấy rõ phía dưới côn thịt còn có hai viên tinh hoàn cực kỳ lớn.
"Đm, con mẹ nó cậu làm cái gì vậy hả?!" Tô Dĩ Nam đè thấp thanh âm, nhưng lời nói mang theo một tia âm trầm.
Hắn thế nhưng bị một đứa miệng còn hơi sữa chạm vào phát liền cứng.
"Tôi... Tôi chỉ tò mò thôi." Khương Điềm nói, trong mắt bắt đầu tích tụ nước mắt.
"Aizzz, tôi không phải thật sự muốn thao cậu, tôi chỉ nói vậy thôi. Cậu đừng khóc!"
Tô Dĩ Nam muốn tìm khăn giấy lau nước mắt Khương Điềm, kết quả sờ hết toàn thân cũng không tìm được. Hắn đơn giản cởi áo thun ra, chọn chỗ vải mềm nhất rồi lung tung xoa mặt cho cô.
Ngón tay thô đụng tới khuôn mặt nhỏ của Khương Điềm, hắn phát hiện mặt của Mít Ướt vừa mềm vừa mịn, giống như có thể véo ra nước vậy.
Sau khi lau xong nước mắt cho Khương Điềm, ngoài cửa WC truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tô Dĩ Nam lập tức đem cô ấn vào trong ngực. Hắn theo bản năng muốn che chở cho cô. Thật đúng là bị trúng tà mà.
"Tô Dĩ Nam, con mẹ nó mày lăn ra đây cho ông ngay! Trốn như rùa đen rút đầu vậy có thấy hèn không?"
Giọng nói của Lôi Tử từ bên ngoài truyền đến. Hắn tức giận đá một cánh cửa, cửa gỗ của phòng vệ sinh bên cạnh bị đá đến loảng xoảng rung động.
Thanh âm càng ngày càng gần, mắt thấy bọn họ đã sắp đá đến chỗ bọn họ.
"Cậu đừng ôm tôi nữa. Lát nữa tên đó tới, tôi sẽ chặn lại còn cậu phải chạy cho nhanh đó."
Khương Điềm nắm chặt nắm tay nho nhỏ, ánh mắt kiên định nhìn Tô Dĩ Nam. Đời trước ở trong trường học, cô bị bạo lực học đường. Là Tô Dĩ Nam một lần lại một lần mà che chở cho cô.
Đời này đổi lại là cô tới bảo vệ Tô Dĩ Nam!
"Phốc!"
Tô Dĩ Nam cười ra tiếng. Ngón tay thon dài bóp chặt lấy má cô bắt đầu kéo kéo.
"Cậu véo mặt tôi làm gì?!"
Khương Điềm rầm rì gạt tay hắn ra. Mặt cô rất mềm, Tô Dĩ Nam chỉ cần chạm vào một chút liền nổi lên vệt hồng.
"Cái thân hình gầy như cái que thế này chỉ cần đấm một cái là bay. Cậu có thể chặn được Lôi Tử?"
Tô Dĩ Nam quả thực muốn cười. Tử khi nào mà hắn cần nữ sinh bảo vệ? Mít Ướt này động tí là khóc giống như cái vòi nước vậy.
"Cậu coi thường tôi?"
Khương Điềm hung hăng trừng mắt nhìn em giai xấu tính một cái.
"Cậu tránh ở sau tôi, lát nữa tôi chặn lại đám người của Lôi Tử thì cậu chạy ra ngoài tìm Trương Thước cùng Tưởng Dương. Hai cái đó sẽ bảo vệ cậu." Trong ánh mắt Tô Dĩ Nam đã không còn cợt nhả như vừa rồi nữa, giọng nói cũng trở nên đứng đắn.
Đúng lúc này Lôi Tử đã đi vào đi đến gần. Hắn đá một cái lại phát hiện cửa không mở ra.
"Tô Dĩ Nam, mày trốn ở trong phòng này đúng không? Rùa rụt đầu không dám ra à?"
Lôi Tử nặng nề mà vỗ cửa. Cửa gỗ phát ra tiếng vang thật lớn.
"Chúng mày phá cửa cho tao! Con rùa này không dám ra, chúng mày vào lôi nó ra đây!"
Lôi Tử chỉ huy mấy tên đàn em bắt đầu phá cửa. Cửa gỗ chống đỡ không được bao lâu liền sắp bị phá hỏng...
"Dùng ngón tay chọc chọc côn thịt của hắn, chọc đến nỗi hắn lại cứng lên."
-
Trong wc nhỏ hẹp.
Khương Điềm dán mặt ở trước ngực Tô Dĩ Nam, cách áo thun đơn bạc có thể sờ đến cơ ngực no đủ cùng cơ bụng của hắn.
Mít Ướt thở dài một hơi. Vì đánh nhau mà hầu như ngày nào Tô Dĩ Nam cũng tập luyện. Thân thể tốt như vậy, tại sao đời trước mới có hơn hai mươi tuổi đã chết chứ?
"Mít Ướt, cậu dời bụng cậu đi một chút."
Hầu kết Tô Dĩ Nam lăn lộn.
"Bụng?"
Khương Điềm cúi đầu vừa thấy, lúc này cô mới phát hiện bụng nhỏ của mình bị côn thịt của Tô Dĩ Nam chĩa vào. Côn thịt mới vừa bắn một lần thoạt nhìn cũng không có lớn như vậy. Nhưng nhan sắc lại là màu tím đen, quy đầu thô to bóng loáng nhìn qua mười phần khủng bố.
Cô dùng ngón tay trắng nõn chọc chọc côn thịt dữ tợn, "Cậu phát dục cũng tốt thật nha. So với trong sách giáo khoa còn to hơn."
Khương Điềm không chạm vào còn tốt, này một cái chạm vào trực tiếp làm côn thịt của Tô Dĩ Nam lại bắt đầu cứng lên.
Chỉ thấy côn thịt của hắn vốn dĩ đã nửa mềm vì bắn tinh, lại một lần nữa cương cứng với tốc độ lấy mắt thường có thể nhìn thấy được.
Côn thịt gân xanh chồng chất nhếch lên 45 độ, còn ở trong không khí đắc ý rung qua rung lại, lúc này Khương Điềm mới thấy rõ phía dưới côn thịt còn có hai viên tinh hoàn cực kỳ lớn.
"Đm, con mẹ nó cậu làm cái gì vậy hả?!" Tô Dĩ Nam đè thấp thanh âm, nhưng lời nói mang theo một tia âm trầm.
Hắn thế nhưng bị một đứa miệng còn hơi sữa chạm vào phát liền cứng.
"Tôi... Tôi chỉ tò mò thôi." Khương Điềm nói, trong mắt bắt đầu tích tụ nước mắt.
"Aizzz, tôi không phải thật sự muốn thao cậu, tôi chỉ nói vậy thôi. Cậu đừng khóc!"
Tô Dĩ Nam muốn tìm khăn giấy lau nước mắt Khương Điềm, kết quả sờ hết toàn thân cũng không tìm được. Hắn đơn giản cởi áo thun ra, chọn chỗ vải mềm nhất rồi lung tung xoa mặt cho cô.
Ngón tay thô đụng tới khuôn mặt nhỏ của Khương Điềm, hắn phát hiện mặt của Mít Ướt vừa mềm vừa mịn, giống như có thể véo ra nước vậy.
Sau khi lau xong nước mắt cho Khương Điềm, ngoài cửa WC truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tô Dĩ Nam lập tức đem cô ấn vào trong ngực. Hắn theo bản năng muốn che chở cho cô. Thật đúng là bị trúng tà mà.
"Tô Dĩ Nam, con mẹ nó mày lăn ra đây cho ông ngay! Trốn như rùa đen rút đầu vậy có thấy hèn không?"
Giọng nói của Lôi Tử từ bên ngoài truyền đến. Hắn tức giận đá một cánh cửa, cửa gỗ của phòng vệ sinh bên cạnh bị đá đến loảng xoảng rung động.
Thanh âm càng ngày càng gần, mắt thấy bọn họ đã sắp đá đến chỗ bọn họ.
"Cậu đừng ôm tôi nữa. Lát nữa tên đó tới, tôi sẽ chặn lại còn cậu phải chạy cho nhanh đó."
Khương Điềm nắm chặt nắm tay nho nhỏ, ánh mắt kiên định nhìn Tô Dĩ Nam. Đời trước ở trong trường học, cô bị bạo lực học đường. Là Tô Dĩ Nam một lần lại một lần mà che chở cho cô.
Đời này đổi lại là cô tới bảo vệ Tô Dĩ Nam!
"Phốc!"
Tô Dĩ Nam cười ra tiếng. Ngón tay thon dài bóp chặt lấy má cô bắt đầu kéo kéo.
"Cậu véo mặt tôi làm gì?!"
Khương Điềm rầm rì gạt tay hắn ra. Mặt cô rất mềm, Tô Dĩ Nam chỉ cần chạm vào một chút liền nổi lên vệt hồng.
"Cái thân hình gầy như cái que thế này chỉ cần đấm một cái là bay. Cậu có thể chặn được Lôi Tử?"
Tô Dĩ Nam quả thực muốn cười. Tử khi nào mà hắn cần nữ sinh bảo vệ? Mít Ướt này động tí là khóc giống như cái vòi nước vậy.
"Cậu coi thường tôi?"
Khương Điềm hung hăng trừng mắt nhìn em giai xấu tính một cái.
"Cậu tránh ở sau tôi, lát nữa tôi chặn lại đám người của Lôi Tử thì cậu chạy ra ngoài tìm Trương Thước cùng Tưởng Dương. Hai cái đó sẽ bảo vệ cậu." Trong ánh mắt Tô Dĩ Nam đã không còn cợt nhả như vừa rồi nữa, giọng nói cũng trở nên đứng đắn.
Đúng lúc này Lôi Tử đã đi vào đi đến gần. Hắn đá một cái lại phát hiện cửa không mở ra.
"Tô Dĩ Nam, mày trốn ở trong phòng này đúng không? Rùa rụt đầu không dám ra à?"
Lôi Tử nặng nề mà vỗ cửa. Cửa gỗ phát ra tiếng vang thật lớn.
"Chúng mày phá cửa cho tao! Con rùa này không dám ra, chúng mày vào lôi nó ra đây!"
Lôi Tử chỉ huy mấy tên đàn em bắt đầu phá cửa. Cửa gỗ chống đỡ không được bao lâu liền sắp bị phá hỏng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.