Chương 8: Thật ngoan
Điềm Bính Tả Thủ
15/12/2020
"Cảnh sát đây không được nhúc nhích!"
Bên ngoài truyền đến một giọng nói nghiêm túc. Mấy cảnh sát bắt đầu vây quanh lại đây, trên tay toàn bộ đều cầm súng. Họng súng đen nhánh nhắm ngay vào đầu của mấy thiếu niên côn đồ kia.
Mấy tên này chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Ngày thường cùng học khác đánh nhau, to gan lắm cũng chỉ dám dùng dao nhỏ.
"Chú cảnh sát, chúng cháu không có phạm tội." Lôi Tử lập tức sợ hãi. Học kỳ này hắn đã vi phạm rất nhiều tội, nếu lần này bị bắt vào đồn cảnh sát, chắc chắn trường học sẽ đuổi hắn thẳng cổ.
"Tất cả giơ tay lên, đến cục cảnh sát rồi lại nói!"
Cảnh sát không nghe Lôi Tử giải thích. Bọn họ chính mắt nhìn thấy đám người Lôi Tử đang đập phá cửa phòng vệ sinh. Không nói nhiều liền trực tiếp bắt họ lại.
Chờ cảnh sát đem đám người đó đi, Khương Điềm mới cùng Tô Dĩ Nam đi ra ngoài.
"Còn may là tôi nhanh trí báo cảnh sát. Bằng không hôm nay chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn."
Khương Điềm vỗ vỗ ngực bình ổn hô hấp.
"Cậu gọi cảnh sát từ lúc nào?"
Tô Dĩ Nam nghi hoặc nhìn Khương Điềm. Vừa rồi Khương Điềm vẫn luôn ở cùng một chỗ với hắn, sao hắn không thấy Khương Điềm báo nguy?
"Trước khi tới đây. Lúc hết tiết 3 tôi nghe thấy có bạn học ở cầu thang nghe điện thoại. Nói tối hôm nay cậu muốn đi quán bar. Để cho Lôi Tử dẫn theo người tìm cậu. Tôi lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện."
Khương Điềm nhìn đến ngón tay của Tô Dĩ Nam hoàn hảo không tổn hao gì, nhịn không được vươn tay nhỏ trắng nõn cẩn thận cầm lấy tay hắn xem xét.
"Ai gọi điện thoại?"
Tô Dĩ Nam cũng không phải đồ ngốc, hắn nghe được lời này của Khương Điềm. Lập tức liền nghĩ đến người báo tin cho Lôi Tử.
"Tôi không nghe rõ."
Căn bản Khương Điềm không có ở cầu thang nghe được cuộc điện thoại này. Đây là đời trước cô nghe Tô Dĩ Nam nói. Nhưng Tô Dĩ Nam cũng không có nói cụ thể là ai phản bội.
"Chuyện này không cho nói ra ngoài."
Tô Dĩ Nam dặn dò.
Khương Điềm nặng nề mà gật gật đầu. Bởi vì không cẩn thận dùng sức quá độ, cổ của cô phát ra một thanh âm thanh thúy.
"Thật ngoan ~"
Tô Dĩ Nam nhẹ vuốt mặt của cô một chút, "Mềm như cái bánh bao vậy. Mít Ướt, cậu rốt cuộc làm bằng thứ gì?"
"Cậu đừng chạm vào mặt tôi."
Khương Điềm vội vàng gạt tay của hắn ra khỏi gương mặt trắng nõn của mình.
Tô Dĩ Nam cười cười buông cô ra. Lúc này Trương Thước cùng Tưởng Dương mới quay trở lại.
Nhìn thấy hai người kia, Tô Dĩ Nam thu hồi lại tươi cười.
"Hôm nay không chơi nữa. Mọi người về sớm một chút."
Tô Dĩ Nam nói xong, một tay câu lấy cổ của Khương Điềm, xách cổ áo của cô dắt ra ngoài.
Trên xe.
"Mít Ướt, nói địa chỉ nhà cho tôi. Tôi đưa cậu về." Tô Dĩ Nam lái xe, quay đầu nhìn thoáng qua Khương Điềm, tâm tình cũng không tệ lắm.
Này Mít Ướt đúng là không biết sợ, bị người vây trong wc mà vẫn bình tĩnh như vậy.
Nhưng sau khi nghe Tô Dĩ Nam nói vậy, Khương Điềm lập tức điên cuồng lắc đầu, "Không cần! Tôi không về. Tôi muốn đi theo cậu."
"Phốc, tôi cũng không phải ba cậu. Cậu đi theo tôi làm cái gì?" Tô Dĩ Nam bị cô chọc cho vui vẻ.
"Vậy tôi gọi cậu là ba, thì cậu sẽ đồng ý dẫn tôi theo sao?"
Khương Điềm nhu nhược đáng thương mà nhìn Tô Dĩ Nam. Hai móng vuốt chỉ trắng nõn gắt gao nhéo cổ áo.
"Đm!"
Tô Dĩ Nam lại cứnh. Quả thực muốn trực tiếp ấn cô trên xe mà làm. Tưởng tượng đến Khương Điềm trần truồng nằm ở trên giường gọi hắn là ba, cả người liền cảm thấy nóng bỏng.
"Đến nhà tôi cũng được. Tôi muốn thao cậu, cắm côn thịt vào hoa huyệt của cậu, cậu cũng đồng ý sao?"
Mặt Tô Dĩ Nam trầm xuống, giống như sói xám đang nhìn tiểu bạch thỏ.
Quả nhiên Khương Điềm nắm chặt tay, giống như bị dọa rồi.
"Thôi được rồi. Tôi cũng không tính toán..." Tô Dĩ Nam nói còn chưa nói xong đã bị Khương Điềm đánh gãy.
"Nhưng hiện tại cậu mới 17 tuổi. Làm tình như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc phát dục."
Thật ra Khương Điềm cảm thấy không sao cả, chính là Tô Dĩ Nam sớm như vậy đã thường xuyên bắn tinh, như vậy sẽ không tốt cho thân thể đang phát triển của hắn.
"Ảnh hưởng đến chuyện phát dục?" Khoé miệnh Tô Dĩ Nam nhếch lên, "Cậu cảm thấy tôi còn cần phát dục?"
Khương Điềm lại nghĩ tới hình ảnh ở WC mà cô nhìn thấy. Côn thịt Tô Dĩ Nam vừa thô vừa lớn, quy đầu bóng loáng lớn như quả trứng vịt, hai viên tinh hoàn phía dưới cũng nặng trĩu. Thoạt nhìn không giống như còn đang phát dục.
"Tôi không có ý kiến gì cả. Chính là tôi không mang quần áo để tắm rửa. Cậu giúp tôi mua bộ nội y đi. Bằng không ngày mai không có đồ để thay."
Trên gương mặt của Khương Điềm nhiễm một tầng đỏ ửng.
Bên ngoài truyền đến một giọng nói nghiêm túc. Mấy cảnh sát bắt đầu vây quanh lại đây, trên tay toàn bộ đều cầm súng. Họng súng đen nhánh nhắm ngay vào đầu của mấy thiếu niên côn đồ kia.
Mấy tên này chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Ngày thường cùng học khác đánh nhau, to gan lắm cũng chỉ dám dùng dao nhỏ.
"Chú cảnh sát, chúng cháu không có phạm tội." Lôi Tử lập tức sợ hãi. Học kỳ này hắn đã vi phạm rất nhiều tội, nếu lần này bị bắt vào đồn cảnh sát, chắc chắn trường học sẽ đuổi hắn thẳng cổ.
"Tất cả giơ tay lên, đến cục cảnh sát rồi lại nói!"
Cảnh sát không nghe Lôi Tử giải thích. Bọn họ chính mắt nhìn thấy đám người Lôi Tử đang đập phá cửa phòng vệ sinh. Không nói nhiều liền trực tiếp bắt họ lại.
Chờ cảnh sát đem đám người đó đi, Khương Điềm mới cùng Tô Dĩ Nam đi ra ngoài.
"Còn may là tôi nhanh trí báo cảnh sát. Bằng không hôm nay chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn."
Khương Điềm vỗ vỗ ngực bình ổn hô hấp.
"Cậu gọi cảnh sát từ lúc nào?"
Tô Dĩ Nam nghi hoặc nhìn Khương Điềm. Vừa rồi Khương Điềm vẫn luôn ở cùng một chỗ với hắn, sao hắn không thấy Khương Điềm báo nguy?
"Trước khi tới đây. Lúc hết tiết 3 tôi nghe thấy có bạn học ở cầu thang nghe điện thoại. Nói tối hôm nay cậu muốn đi quán bar. Để cho Lôi Tử dẫn theo người tìm cậu. Tôi lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện."
Khương Điềm nhìn đến ngón tay của Tô Dĩ Nam hoàn hảo không tổn hao gì, nhịn không được vươn tay nhỏ trắng nõn cẩn thận cầm lấy tay hắn xem xét.
"Ai gọi điện thoại?"
Tô Dĩ Nam cũng không phải đồ ngốc, hắn nghe được lời này của Khương Điềm. Lập tức liền nghĩ đến người báo tin cho Lôi Tử.
"Tôi không nghe rõ."
Căn bản Khương Điềm không có ở cầu thang nghe được cuộc điện thoại này. Đây là đời trước cô nghe Tô Dĩ Nam nói. Nhưng Tô Dĩ Nam cũng không có nói cụ thể là ai phản bội.
"Chuyện này không cho nói ra ngoài."
Tô Dĩ Nam dặn dò.
Khương Điềm nặng nề mà gật gật đầu. Bởi vì không cẩn thận dùng sức quá độ, cổ của cô phát ra một thanh âm thanh thúy.
"Thật ngoan ~"
Tô Dĩ Nam nhẹ vuốt mặt của cô một chút, "Mềm như cái bánh bao vậy. Mít Ướt, cậu rốt cuộc làm bằng thứ gì?"
"Cậu đừng chạm vào mặt tôi."
Khương Điềm vội vàng gạt tay của hắn ra khỏi gương mặt trắng nõn của mình.
Tô Dĩ Nam cười cười buông cô ra. Lúc này Trương Thước cùng Tưởng Dương mới quay trở lại.
Nhìn thấy hai người kia, Tô Dĩ Nam thu hồi lại tươi cười.
"Hôm nay không chơi nữa. Mọi người về sớm một chút."
Tô Dĩ Nam nói xong, một tay câu lấy cổ của Khương Điềm, xách cổ áo của cô dắt ra ngoài.
Trên xe.
"Mít Ướt, nói địa chỉ nhà cho tôi. Tôi đưa cậu về." Tô Dĩ Nam lái xe, quay đầu nhìn thoáng qua Khương Điềm, tâm tình cũng không tệ lắm.
Này Mít Ướt đúng là không biết sợ, bị người vây trong wc mà vẫn bình tĩnh như vậy.
Nhưng sau khi nghe Tô Dĩ Nam nói vậy, Khương Điềm lập tức điên cuồng lắc đầu, "Không cần! Tôi không về. Tôi muốn đi theo cậu."
"Phốc, tôi cũng không phải ba cậu. Cậu đi theo tôi làm cái gì?" Tô Dĩ Nam bị cô chọc cho vui vẻ.
"Vậy tôi gọi cậu là ba, thì cậu sẽ đồng ý dẫn tôi theo sao?"
Khương Điềm nhu nhược đáng thương mà nhìn Tô Dĩ Nam. Hai móng vuốt chỉ trắng nõn gắt gao nhéo cổ áo.
"Đm!"
Tô Dĩ Nam lại cứnh. Quả thực muốn trực tiếp ấn cô trên xe mà làm. Tưởng tượng đến Khương Điềm trần truồng nằm ở trên giường gọi hắn là ba, cả người liền cảm thấy nóng bỏng.
"Đến nhà tôi cũng được. Tôi muốn thao cậu, cắm côn thịt vào hoa huyệt của cậu, cậu cũng đồng ý sao?"
Mặt Tô Dĩ Nam trầm xuống, giống như sói xám đang nhìn tiểu bạch thỏ.
Quả nhiên Khương Điềm nắm chặt tay, giống như bị dọa rồi.
"Thôi được rồi. Tôi cũng không tính toán..." Tô Dĩ Nam nói còn chưa nói xong đã bị Khương Điềm đánh gãy.
"Nhưng hiện tại cậu mới 17 tuổi. Làm tình như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc phát dục."
Thật ra Khương Điềm cảm thấy không sao cả, chính là Tô Dĩ Nam sớm như vậy đã thường xuyên bắn tinh, như vậy sẽ không tốt cho thân thể đang phát triển của hắn.
"Ảnh hưởng đến chuyện phát dục?" Khoé miệnh Tô Dĩ Nam nhếch lên, "Cậu cảm thấy tôi còn cần phát dục?"
Khương Điềm lại nghĩ tới hình ảnh ở WC mà cô nhìn thấy. Côn thịt Tô Dĩ Nam vừa thô vừa lớn, quy đầu bóng loáng lớn như quả trứng vịt, hai viên tinh hoàn phía dưới cũng nặng trĩu. Thoạt nhìn không giống như còn đang phát dục.
"Tôi không có ý kiến gì cả. Chính là tôi không mang quần áo để tắm rửa. Cậu giúp tôi mua bộ nội y đi. Bằng không ngày mai không có đồ để thay."
Trên gương mặt của Khương Điềm nhiễm một tầng đỏ ửng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.