Chương 60: Hoàn chính văn
Điềm Bính Tả Thủ
15/12/2020
Mít Ướt hồng mắt nhìn Tô Dĩ Nam khiến trái tim của hắn mềm nhũn, gần như bị hoà tan đến nơi.
"Cũng may Mít Ướt đến rồi, anh sẽ không sợ nữa."
Tô Dĩ Nam hôn nhẹ lên trán Khương Điềm.
Mười mấy tên lưu manh há hốc mồm? Cái quái gì đang diễn ra vậy???
Mấy tên lưu manh chỉ kém chửi đổng lên. Cái gì mà "Mít Ướt đến rồi anh sẽ không sợ nữa? Đại ca, lúc anh cầm gậy đuổi theo bọn em sao không thấy anh có tí sợ sệt nào vậy???
Có vài tên định vung gậy đánh về phía Tô Dĩ Nam, cuối cùng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn liếc một cái mà hai chân đã tự động xụi xuống.
Vậy mà Tô Dĩ Nam còn tỏ vẻ yếu đuối, ôm lấy Khương Điềm ra vẻ mình bị thương nghiêm trọng lắm: "Mít Ướt, anh bị thương rồi. Em về nhà xem giúp anh được không?"
Khương Điềm lập tức ngoan ngoãn đi theo Tô Dĩ Nam về nhà.
Mọi người: ???
Lần này xem ra bọn họ hiểu rõ, nếu bàn về độ xảo trá phúc hắc thì chắc chẳng có ai vượt nổi Tô Dĩ Nam.
Nhưng mà bọn họ cũng không biết rằng, chỉ cần Tô Dĩ Nam bị trầy da một chút thôi cũng khiến Khương Điềm lo lắng đến phát khóc rồi.
Về đến nhà Tô Dĩ Nam lập tức cởi áo ra, chỉ thấy trên bụng hắn có một vết thương đang rỉ máu do lưỡi dao quẹt phải. Hắn cũng chẳng rõ mình bị thương từ lúc nào.
Khương Điềm vừa thấy vậy thì hai vành mắt đã đỏ lên: "Tô Dĩ Nam, em không thích anh đi đánh nhau đâu."
Hai tay Khương Điềm gắt gao ôm lấy eo Tô Dĩ Nam, gương mặt nhỏ mềm mại còn dán ở trên cơ bụng của hắn.
Tô Dĩ Nam xoa xoa mặt Khương Điềm: "Em ngậm côn thịt của anh một chút thì anh sẽ không đi đánh nhau nữa."
Vốn dĩ hắn chỉ nghĩ trêu Khương Điềm một chút, ai ngờ cô lại quỳ xuống há mồm ngậm lấy côn thịt của hắn thật.
Côn thịt lớn màu tím đen tắc đầy trong miệng của Khương Điềm.
"Ư ư ư... ăn ngon quá..."
Rõ ràng cái miệng nhỏ đã không ngậm nổi nữa nhưng cô vẫn cố chấp nhét nó sâu vào bên trong.
Ánh mắt của Tô Dĩ Nam càng lúc càng nóng bỏng, trực tiếp ấn cái ót của Khương Điềm rồi cắm thẳng côn thịt vào yết hầu của cô.
Côn thịt to lớn cứ ra ra vào vào trong miệng của cô vài chục phát, sau đó hắn mới đẩy Khương Điềm nằm ngã trên giường.
"Mít Ướt, đợi em đủ 18 tuổi chúng ta kết hôn đi."
Tô Dĩ Nam xé rách váy của cô, tiểu nộn bức màu hồng nhạt cũng lộ ra.
Khương Điềm xoay đầu nhìn Tô Dĩ Nam có chút ngượng ngùng. Cô không nghĩ tới đời này cô và Tô Dĩ Nam sẽ kết hôn sớm như vậy.
Sau đó cô nặng nề gật đầu.
Đợi đến khi nhận được đáp án vừa lòng rồi hắn mới thoả mãn dùng sức cắm côn thịt vào sâu trong tiểu nộn bức còn đang phun dâm thuỷ ào ạt.
"Thoải mái quá, muốn Nam Nam nhanh hơn một chút."
Khoé miệng Tô Dĩ Nam hơi nhếch lên: "Được thôi, chiều theo ý em."
Hắn thẳng lưng cắm côn thịt vào tận hoa tâm, quy đầu cũng chen vào trong tử cung của cô.
Hắn không biết mình bị cô hấp dẫn từ khi nào. Có lẽ là từ ngày đầu tiên chuyển trường đã chú ý tới cô. Chú ý tới cô gái nhỏ cắn môi khóc thút thít.
Lúc ấy hắn đã muốn đè cô xuống rồi làm chết cô.
"Cũng may Mít Ướt đến rồi, anh sẽ không sợ nữa."
Tô Dĩ Nam hôn nhẹ lên trán Khương Điềm.
Mười mấy tên lưu manh há hốc mồm? Cái quái gì đang diễn ra vậy???
Mấy tên lưu manh chỉ kém chửi đổng lên. Cái gì mà "Mít Ướt đến rồi anh sẽ không sợ nữa? Đại ca, lúc anh cầm gậy đuổi theo bọn em sao không thấy anh có tí sợ sệt nào vậy???
Có vài tên định vung gậy đánh về phía Tô Dĩ Nam, cuối cùng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn liếc một cái mà hai chân đã tự động xụi xuống.
Vậy mà Tô Dĩ Nam còn tỏ vẻ yếu đuối, ôm lấy Khương Điềm ra vẻ mình bị thương nghiêm trọng lắm: "Mít Ướt, anh bị thương rồi. Em về nhà xem giúp anh được không?"
Khương Điềm lập tức ngoan ngoãn đi theo Tô Dĩ Nam về nhà.
Mọi người: ???
Lần này xem ra bọn họ hiểu rõ, nếu bàn về độ xảo trá phúc hắc thì chắc chẳng có ai vượt nổi Tô Dĩ Nam.
Nhưng mà bọn họ cũng không biết rằng, chỉ cần Tô Dĩ Nam bị trầy da một chút thôi cũng khiến Khương Điềm lo lắng đến phát khóc rồi.
Về đến nhà Tô Dĩ Nam lập tức cởi áo ra, chỉ thấy trên bụng hắn có một vết thương đang rỉ máu do lưỡi dao quẹt phải. Hắn cũng chẳng rõ mình bị thương từ lúc nào.
Khương Điềm vừa thấy vậy thì hai vành mắt đã đỏ lên: "Tô Dĩ Nam, em không thích anh đi đánh nhau đâu."
Hai tay Khương Điềm gắt gao ôm lấy eo Tô Dĩ Nam, gương mặt nhỏ mềm mại còn dán ở trên cơ bụng của hắn.
Tô Dĩ Nam xoa xoa mặt Khương Điềm: "Em ngậm côn thịt của anh một chút thì anh sẽ không đi đánh nhau nữa."
Vốn dĩ hắn chỉ nghĩ trêu Khương Điềm một chút, ai ngờ cô lại quỳ xuống há mồm ngậm lấy côn thịt của hắn thật.
Côn thịt lớn màu tím đen tắc đầy trong miệng của Khương Điềm.
"Ư ư ư... ăn ngon quá..."
Rõ ràng cái miệng nhỏ đã không ngậm nổi nữa nhưng cô vẫn cố chấp nhét nó sâu vào bên trong.
Ánh mắt của Tô Dĩ Nam càng lúc càng nóng bỏng, trực tiếp ấn cái ót của Khương Điềm rồi cắm thẳng côn thịt vào yết hầu của cô.
Côn thịt to lớn cứ ra ra vào vào trong miệng của cô vài chục phát, sau đó hắn mới đẩy Khương Điềm nằm ngã trên giường.
"Mít Ướt, đợi em đủ 18 tuổi chúng ta kết hôn đi."
Tô Dĩ Nam xé rách váy của cô, tiểu nộn bức màu hồng nhạt cũng lộ ra.
Khương Điềm xoay đầu nhìn Tô Dĩ Nam có chút ngượng ngùng. Cô không nghĩ tới đời này cô và Tô Dĩ Nam sẽ kết hôn sớm như vậy.
Sau đó cô nặng nề gật đầu.
Đợi đến khi nhận được đáp án vừa lòng rồi hắn mới thoả mãn dùng sức cắm côn thịt vào sâu trong tiểu nộn bức còn đang phun dâm thuỷ ào ạt.
"Thoải mái quá, muốn Nam Nam nhanh hơn một chút."
Khoé miệng Tô Dĩ Nam hơi nhếch lên: "Được thôi, chiều theo ý em."
Hắn thẳng lưng cắm côn thịt vào tận hoa tâm, quy đầu cũng chen vào trong tử cung của cô.
Hắn không biết mình bị cô hấp dẫn từ khi nào. Có lẽ là từ ngày đầu tiên chuyển trường đã chú ý tới cô. Chú ý tới cô gái nhỏ cắn môi khóc thút thít.
Lúc ấy hắn đã muốn đè cô xuống rồi làm chết cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.