Chương 59: Ngược cẩu độc thân
Điềm Bính Tả Thủ
15/12/2020
Con hẻm nhỏ sau trường học, tứ phía đều bị hàng rào sắt vây quanh.
Tô Dĩ Nam vác theo cặp sách, hai cúc áo đầu đã sớm bị hắn phanh ra, để lộ cơ ngực màu đồng rắn chắc.
Đứng ở trước mặt hắn chính là mười mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng, mặt ai nấy cũng đằng đằng sát khí. Trong đó một tên có vết sẹo dài trên mặt, tên này chính là Lôi Tử.
"Tô Dĩ Nam, con đàn bà của mày dám gây khó dễ với bạn gái tao. Vậy hôm nay tao giết mày trước rồi sẽ đến con ranh kia."
Lôi Tử đã sớm mơ ước Khương Tuyết từ rất lâu rồi. Chẳng qua cô ta lại chưa thèm liếc mắt nhìn gã ta một lần nào.
Nhưng lần này Khương Tuyết lại chủ động đến tìm gã, nói với gã rằng chỉ cần khiến hai cái đùi của Khương Điềm bị tàn phế thì cô ta sẽ đồng ý làm bạn gái của gã.
Lôi Tử không thèm nghĩ ngợi gì mà vội vàng tập hợp đàn em đi tìm Khương Điềm để gây chuyện. Nhưng mà không nghĩ rằng Khương Điềm lại chính là người của Tô Dĩ Nam.
Bây giờ muốn động tới Khương Điềm thì phải khử được Tô Dĩ Nam trước đã.
"Vậy sao?"
Tô Dĩ Nam hờ hững hỏi lại, bắt đầu vận động cổ tay, tiếng khớp xương kêu "răng rắc" cũng vang lên.
"Vậy chúng mày cùng lên hết đi."
Tô Dĩ Nam ngoắc tay về phía Lôi Tử. Vốn dĩ mấy tên này hắn cũng chẳng thèm để vào mắt.
Lôi Tử thấy Tô Dĩ Nam không hề sợ hãi thì cảm thấy rất mất mặt. Một mình Tô Dĩ Nam đánh với 14 người, nếu chẳng may hắn thắng thì sau này đám người của gã còn mặt mũi nào mà đi ra ngoài nữa?
Gã ta ra hiệu cho hai tên đàn em. Hai tên kia thấy vậy thì lập tức vung gậy muốn đánh vào bả vai Tô Dĩ Nam.
Tô Dĩ Nam bất chợt xoay người bắt lấy cánh tay của hai tên kia. Nháy mắt hai tên nam sinh nặng gần 80kg lại bị Tô Dĩ Nam túm chặt không động đậy được. Tiếp theo Tô Dĩ Nam lại sử dụng chút lực, mặt của hai tên kia đâm mạnh vào nhau, mặt mũi túa ra máu tươi, thậm chí mũi của một tên còn lệch hẳn sang một bên.
Thấy hai tên kia bị đánh thì đám còn lại cũng gào thét xông lên. Sau khi Tô Dĩ Nam cướp được một cây gậy thì cũng nhanh chóng lao tới. Trong đám hỗn loạn có thể thấy hắn nhanh nhẹn luồn lách, hiển nhiên là chẳng tên nào đụng được vào người của hắn.
14 người thì có đến 13 người đã bị đánh ngã nằm bò trên mặt đất. Chỉ còn duy nhất một mình Lôi Tử gồng mình đứng lên. Lúc trước gã ta còn cho rằng năng lực của mình và Tô Dĩ Nam sêm sêm nhau, nhưng qua trận này mới biết hai bên chênh lệch nhiều như thế nào.
Lần đầu đánh nhau Tô Dĩ Nam chỉ đánh gãy một cái xương sườn của gã. Không nghĩ rằng lúc ấy Tô Dĩ Nam là hạ thủ lưu tình.
Đúng lúc này Khương Điềm vội vã chạy tới. Sau khi nhìn thấy một đám người lăn lộn dưới đất thì gấp đến nỗi nước mắt không ngừng chảy xuống.
Cô thấy đồng phục của Tô Dĩ Nam đã bị rách thì vội vàng chạy đến bên cạnh hắn.
"Anh có bị sao không?"
Tuy Khương Điềm biết Tô Dĩ Nam đánh nhau rất giỏi, nhưng khi nhìn đám người nằm bò dưới đất kia thì cô không tin Tô Dĩ Nam sẽ không bị thương một chút nào.
"Hình như tay của anh bị thương."
Bàn tay đang giấu ở sau lưng của Tô Dĩ Nam chìa ra trước mặt Khương Điềm. Chỉ thấy trên mu bàn tay bị trầy một ít da.
14 tên nam sinh lưu manh còn lại: "..."
Con mẹ nó thế này mà cũng dám mở mồm nói mình bị thương? Sao mày không nói mày bệnh tình nguy kịch luôn đi???
Em gái hiểu lí lẽ mới không thèm để ý đến mày!!!
Kết quả giây tiếp theo đã có hai giọt nước mắt to như hạt đậu tràn ra từ trong hốc mắt của Khương Điềm.
"Huhuhu...Tô Dĩ Nam, đáng lẽ em không nên để anh tới đây một mình..."
Khương Điềm nhìn thấy tay Tô Dĩ Nam bị thương nặng như vậy thì cô không dám tưởng tượng xem vết thương trên người hắn sẽ nghiêm trọng đến mức độ nào. Cô chỉ vừa nghĩ vậy đã sốt ruột không kìm được nước mắt.
"Bé ngoan không khóc, anh bị thương không nặng đâu mà."
Vốn dĩ Tô Dĩ Nam chỉ muốn chọc Khương Điềm một chút, ai ngờ lại doạ cô đến khóc luôn rồi.
Hắn vừa thấy Khương Điềm khóc thì đã bắt đầu luống cuống.
"Anh còn nói không nặng? Tay anh còn bị thương rồi kia kìa."
Khương Điềm khụt khịt nói. Bây giờ cô đang tự tưởng tượng rằng trên người Tô Dĩ Nam toàn là vết thương nhưng hắn lại cắn răng chịu đựng nói không sao.
Mấy tên bị đánh thật cạn cmn lời để nói luôn rồi. Bây giờ thì bọn họ đã biết mục đích mà Tô Dĩ Nam đến đây rồi, chính là đến ngược cẩu chứ còn gì nữa!!! Mẹ nó, coi thường bọn này không có bạn gái đúng không???
Tô Dĩ Nam vác theo cặp sách, hai cúc áo đầu đã sớm bị hắn phanh ra, để lộ cơ ngực màu đồng rắn chắc.
Đứng ở trước mặt hắn chính là mười mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng, mặt ai nấy cũng đằng đằng sát khí. Trong đó một tên có vết sẹo dài trên mặt, tên này chính là Lôi Tử.
"Tô Dĩ Nam, con đàn bà của mày dám gây khó dễ với bạn gái tao. Vậy hôm nay tao giết mày trước rồi sẽ đến con ranh kia."
Lôi Tử đã sớm mơ ước Khương Tuyết từ rất lâu rồi. Chẳng qua cô ta lại chưa thèm liếc mắt nhìn gã ta một lần nào.
Nhưng lần này Khương Tuyết lại chủ động đến tìm gã, nói với gã rằng chỉ cần khiến hai cái đùi của Khương Điềm bị tàn phế thì cô ta sẽ đồng ý làm bạn gái của gã.
Lôi Tử không thèm nghĩ ngợi gì mà vội vàng tập hợp đàn em đi tìm Khương Điềm để gây chuyện. Nhưng mà không nghĩ rằng Khương Điềm lại chính là người của Tô Dĩ Nam.
Bây giờ muốn động tới Khương Điềm thì phải khử được Tô Dĩ Nam trước đã.
"Vậy sao?"
Tô Dĩ Nam hờ hững hỏi lại, bắt đầu vận động cổ tay, tiếng khớp xương kêu "răng rắc" cũng vang lên.
"Vậy chúng mày cùng lên hết đi."
Tô Dĩ Nam ngoắc tay về phía Lôi Tử. Vốn dĩ mấy tên này hắn cũng chẳng thèm để vào mắt.
Lôi Tử thấy Tô Dĩ Nam không hề sợ hãi thì cảm thấy rất mất mặt. Một mình Tô Dĩ Nam đánh với 14 người, nếu chẳng may hắn thắng thì sau này đám người của gã còn mặt mũi nào mà đi ra ngoài nữa?
Gã ta ra hiệu cho hai tên đàn em. Hai tên kia thấy vậy thì lập tức vung gậy muốn đánh vào bả vai Tô Dĩ Nam.
Tô Dĩ Nam bất chợt xoay người bắt lấy cánh tay của hai tên kia. Nháy mắt hai tên nam sinh nặng gần 80kg lại bị Tô Dĩ Nam túm chặt không động đậy được. Tiếp theo Tô Dĩ Nam lại sử dụng chút lực, mặt của hai tên kia đâm mạnh vào nhau, mặt mũi túa ra máu tươi, thậm chí mũi của một tên còn lệch hẳn sang một bên.
Thấy hai tên kia bị đánh thì đám còn lại cũng gào thét xông lên. Sau khi Tô Dĩ Nam cướp được một cây gậy thì cũng nhanh chóng lao tới. Trong đám hỗn loạn có thể thấy hắn nhanh nhẹn luồn lách, hiển nhiên là chẳng tên nào đụng được vào người của hắn.
14 người thì có đến 13 người đã bị đánh ngã nằm bò trên mặt đất. Chỉ còn duy nhất một mình Lôi Tử gồng mình đứng lên. Lúc trước gã ta còn cho rằng năng lực của mình và Tô Dĩ Nam sêm sêm nhau, nhưng qua trận này mới biết hai bên chênh lệch nhiều như thế nào.
Lần đầu đánh nhau Tô Dĩ Nam chỉ đánh gãy một cái xương sườn của gã. Không nghĩ rằng lúc ấy Tô Dĩ Nam là hạ thủ lưu tình.
Đúng lúc này Khương Điềm vội vã chạy tới. Sau khi nhìn thấy một đám người lăn lộn dưới đất thì gấp đến nỗi nước mắt không ngừng chảy xuống.
Cô thấy đồng phục của Tô Dĩ Nam đã bị rách thì vội vàng chạy đến bên cạnh hắn.
"Anh có bị sao không?"
Tuy Khương Điềm biết Tô Dĩ Nam đánh nhau rất giỏi, nhưng khi nhìn đám người nằm bò dưới đất kia thì cô không tin Tô Dĩ Nam sẽ không bị thương một chút nào.
"Hình như tay của anh bị thương."
Bàn tay đang giấu ở sau lưng của Tô Dĩ Nam chìa ra trước mặt Khương Điềm. Chỉ thấy trên mu bàn tay bị trầy một ít da.
14 tên nam sinh lưu manh còn lại: "..."
Con mẹ nó thế này mà cũng dám mở mồm nói mình bị thương? Sao mày không nói mày bệnh tình nguy kịch luôn đi???
Em gái hiểu lí lẽ mới không thèm để ý đến mày!!!
Kết quả giây tiếp theo đã có hai giọt nước mắt to như hạt đậu tràn ra từ trong hốc mắt của Khương Điềm.
"Huhuhu...Tô Dĩ Nam, đáng lẽ em không nên để anh tới đây một mình..."
Khương Điềm nhìn thấy tay Tô Dĩ Nam bị thương nặng như vậy thì cô không dám tưởng tượng xem vết thương trên người hắn sẽ nghiêm trọng đến mức độ nào. Cô chỉ vừa nghĩ vậy đã sốt ruột không kìm được nước mắt.
"Bé ngoan không khóc, anh bị thương không nặng đâu mà."
Vốn dĩ Tô Dĩ Nam chỉ muốn chọc Khương Điềm một chút, ai ngờ lại doạ cô đến khóc luôn rồi.
Hắn vừa thấy Khương Điềm khóc thì đã bắt đầu luống cuống.
"Anh còn nói không nặng? Tay anh còn bị thương rồi kia kìa."
Khương Điềm khụt khịt nói. Bây giờ cô đang tự tưởng tượng rằng trên người Tô Dĩ Nam toàn là vết thương nhưng hắn lại cắn răng chịu đựng nói không sao.
Mấy tên bị đánh thật cạn cmn lời để nói luôn rồi. Bây giờ thì bọn họ đã biết mục đích mà Tô Dĩ Nam đến đây rồi, chính là đến ngược cẩu chứ còn gì nữa!!! Mẹ nó, coi thường bọn này không có bạn gái đúng không???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.