Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!
Chương 73: Anh em...
Hoàng Kim (Aiko)
11/09/2024
Thẩm Thất vui vẻ mà vỗ vào lưng của thằng đệ nhà mình. Giờ đã là tối khuya rồi bọn họ lười ra đường nên ở trong nhà ăn mì gói với nhau. Nhưng mà cũng chả sao cả. Tuy là mấy gói mì bình thường mà thôi nhưng ăn chung với anh em chí cốt cũng không tệ lắm!
- Anh lúc nào cũng vui vẻ thật ha!
Lạc Bân nhạt nhẽo nói. Cuộc sống của bọn họ cứ lênh đênh không điểm dừng. Tuy họ là băng đảng có tiếng thật nhưng tiền họ kiếm không phải là quá nhiều.
- Mày sao vậy? Không vui à?
Thẩm Thất cau mày hỏi. Làm cái gì mà bày ra cái mặt đò vậy? Có gì không ân ý thì cứ nói ra đi!
Anh còn nhớ thằng Lâm sẹo không?Ờ nhớ!Thẩm Thất uống một ngụm nước rồi trả lời. Lâm sẹo này trước đó là người chung băng với họ nhưng mà người này cách làm việc không chung thuận với anh em nên đã tự rời băng rồi.
- Giờ nó có tiền lắm, nghe nói là đại ca của nó buôn hàng!
Lạc Bân vừa nói vừa khẽ liếc mắt sang Thẩm Thất nhưng mà anh cũng chẳng có biểu hiện gì chỉ một mực tiếp tục dùng mì gói.
- Anh hiểu ý em nói mà!
Lạc Bân cau mày, thừa hiểu là Thẩm Thất không muốn trả lời mình.
- Tao đã nói rồi, tao không muốn đụng đến mấy thứ đó!
Thấm Thất chán ghét nói. Quả thật việc buôn bán hàng cấm và làm môi giới mại dâm chứa sòng bạc này nợ rất có tiền nhưng mà anh không muốn dính vào chút nào cả. Một khi sính vào nó thì chỉ có thể dính đến chết mà thôi.
Lúc đó có hối hận cũng không quay lại được. Chưa kể...cuộc đời Thẩm Thất này ghét nhất là chất cấm!
Lúc nhỏ vốn dĩ Thẩm Thất cũng đã từng được nhận nuôi nhưng mà cha nuôi khi ấy làm ăn thất bại vì thế đâm đâu vào thứ hàng chết người đó. Thời gian đầu thì chẳng có gì cả nhưng rồi khi thuốc đã ăn hết cả cơ thể, từ một người hiền lành chân chất bắt đầu làm ra những chuyện cướp bốc giết người và cuối cùng bị người ta đánh chết.
Kể từ đó Thẩm Thất thề sẽ không bao giờ đụng vào thứ hàng đó dù có chuyện gì xảy ra.
- Nhưng đó là cách chúng ta có thể kiếm tiền nhanh nhất! Anh không thấy chúng ta làm giang hồ mà chẳng khác nào thầy tu à? Lúc nào cũng đạo nghĩa nhân tính!
Lạc Bân tức giận nói. Đạo nghĩa nhân tính gì đó vốn là giả tạo mà thôi!
Trên đời vốn dĩ chỉ có mạnh yếu giàu nghèo. Người không có tiền không quyền thì sẽ bị khinh thường chà đạp. Gã sống trong cái xã hội thối nát này hã đã thẩm thấu hết rồi.
- Tao không muốn tranh cãi chuyện này với mày! Lo ăn đi!
Thẩm Thất nói xong liền cặm cụi ăn. Không phải lần đầu Lạc Bân nhắc đến chuyện này với anh nhưng mà dù có thế nào Thẩm Thất cũng nhất định không cho phép bản thân và băng của mình dính vào chuyện đó.
- Má nó!
Lạc Bân tức giận đấm mạnh vào tường khiến tay chảy máu. Thẩm Thất thấy vậy vội cau mày trách cứ.
- Mày làm cái gì vậy? Tự làm bản thân bị thương hay lắm à? Tao biết mày xót anh em nhưng đừng có làm ba cái chuyện ngu như vậy!
Vừa mới sáng sớm băng của họ đã bị băng khác lăm le kiếm chuyện. Chưa kể còn kéo thêm cả cảnh sát vào nhưng mà dẫu vậy cái đám chó kia lại chẳng bị gì vì có người chống lưng phía sau. Trong khi anh em của bọn bọn lại phải nằm bệnh viện vì bị thương. Cục tức này Lạc Bân sao có thể nuốt trôi được chứ?!
- Vậy thì anh nói đi em cần làm gì hả?! Băng của tụi mình suốt ngày bị tụi nó chèn ép, bây giờ quá quắc đến nỗi dám động đến anh em! Vậy mà vì có tiền vì có kẻ chống lưng tụi nó chả bị gì cả! Anh thấy rõ chưa, đây mới là cái xã hội mà chúng ta đang sống!
Nói xong Lạc Bân liền tức giận bỏ ra ngoài. Thẩm Thất thấy vậy cũng không ngăn cản, anh chỉ nhìn đám đàn em còn lại sau đó ra lệnh.
- Tụi bây về nghỉ ngơi đi, tao biết lần này anh em chịu thiệt! Yên tâm tao không để tụi nó yên đâu!
- Anh lúc nào cũng vui vẻ thật ha!
Lạc Bân nhạt nhẽo nói. Cuộc sống của bọn họ cứ lênh đênh không điểm dừng. Tuy họ là băng đảng có tiếng thật nhưng tiền họ kiếm không phải là quá nhiều.
- Mày sao vậy? Không vui à?
Thẩm Thất cau mày hỏi. Làm cái gì mà bày ra cái mặt đò vậy? Có gì không ân ý thì cứ nói ra đi!
Anh còn nhớ thằng Lâm sẹo không?Ờ nhớ!Thẩm Thất uống một ngụm nước rồi trả lời. Lâm sẹo này trước đó là người chung băng với họ nhưng mà người này cách làm việc không chung thuận với anh em nên đã tự rời băng rồi.
- Giờ nó có tiền lắm, nghe nói là đại ca của nó buôn hàng!
Lạc Bân vừa nói vừa khẽ liếc mắt sang Thẩm Thất nhưng mà anh cũng chẳng có biểu hiện gì chỉ một mực tiếp tục dùng mì gói.
- Anh hiểu ý em nói mà!
Lạc Bân cau mày, thừa hiểu là Thẩm Thất không muốn trả lời mình.
- Tao đã nói rồi, tao không muốn đụng đến mấy thứ đó!
Thấm Thất chán ghét nói. Quả thật việc buôn bán hàng cấm và làm môi giới mại dâm chứa sòng bạc này nợ rất có tiền nhưng mà anh không muốn dính vào chút nào cả. Một khi sính vào nó thì chỉ có thể dính đến chết mà thôi.
Lúc đó có hối hận cũng không quay lại được. Chưa kể...cuộc đời Thẩm Thất này ghét nhất là chất cấm!
Lúc nhỏ vốn dĩ Thẩm Thất cũng đã từng được nhận nuôi nhưng mà cha nuôi khi ấy làm ăn thất bại vì thế đâm đâu vào thứ hàng chết người đó. Thời gian đầu thì chẳng có gì cả nhưng rồi khi thuốc đã ăn hết cả cơ thể, từ một người hiền lành chân chất bắt đầu làm ra những chuyện cướp bốc giết người và cuối cùng bị người ta đánh chết.
Kể từ đó Thẩm Thất thề sẽ không bao giờ đụng vào thứ hàng đó dù có chuyện gì xảy ra.
- Nhưng đó là cách chúng ta có thể kiếm tiền nhanh nhất! Anh không thấy chúng ta làm giang hồ mà chẳng khác nào thầy tu à? Lúc nào cũng đạo nghĩa nhân tính!
Lạc Bân tức giận nói. Đạo nghĩa nhân tính gì đó vốn là giả tạo mà thôi!
Trên đời vốn dĩ chỉ có mạnh yếu giàu nghèo. Người không có tiền không quyền thì sẽ bị khinh thường chà đạp. Gã sống trong cái xã hội thối nát này hã đã thẩm thấu hết rồi.
- Tao không muốn tranh cãi chuyện này với mày! Lo ăn đi!
Thẩm Thất nói xong liền cặm cụi ăn. Không phải lần đầu Lạc Bân nhắc đến chuyện này với anh nhưng mà dù có thế nào Thẩm Thất cũng nhất định không cho phép bản thân và băng của mình dính vào chuyện đó.
- Má nó!
Lạc Bân tức giận đấm mạnh vào tường khiến tay chảy máu. Thẩm Thất thấy vậy vội cau mày trách cứ.
- Mày làm cái gì vậy? Tự làm bản thân bị thương hay lắm à? Tao biết mày xót anh em nhưng đừng có làm ba cái chuyện ngu như vậy!
Vừa mới sáng sớm băng của họ đã bị băng khác lăm le kiếm chuyện. Chưa kể còn kéo thêm cả cảnh sát vào nhưng mà dẫu vậy cái đám chó kia lại chẳng bị gì vì có người chống lưng phía sau. Trong khi anh em của bọn bọn lại phải nằm bệnh viện vì bị thương. Cục tức này Lạc Bân sao có thể nuốt trôi được chứ?!
- Vậy thì anh nói đi em cần làm gì hả?! Băng của tụi mình suốt ngày bị tụi nó chèn ép, bây giờ quá quắc đến nỗi dám động đến anh em! Vậy mà vì có tiền vì có kẻ chống lưng tụi nó chả bị gì cả! Anh thấy rõ chưa, đây mới là cái xã hội mà chúng ta đang sống!
Nói xong Lạc Bân liền tức giận bỏ ra ngoài. Thẩm Thất thấy vậy cũng không ngăn cản, anh chỉ nhìn đám đàn em còn lại sau đó ra lệnh.
- Tụi bây về nghỉ ngơi đi, tao biết lần này anh em chịu thiệt! Yên tâm tao không để tụi nó yên đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.