Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!
Chương 74: Kẻ đầu sỏ
Hoàng Kim (Aiko)
11/09/2024
- Áaa!!!
Bốp!
- Sao? Không phải lúc tụi mày đánh đàn em tao tụi mày sướng lắm hả?
Thẩm Thất nhếch môi, trên tay là cây gạy bóng chày đã dính đầy máu.
Mày... mày đụng đến tụi tao anh Hải sẽ không tha cho mày! Ha, tao lại sợ quá cơ! Yên tâm anh Hải của tụi bây tới rồi!Thẩm Thất xoay người, ngay lập tức một bóng dáng liền bước vào căn nhà hoang cũ kỹ.
Đó là Trịnh Hải bên phe Mãng Xà, cũng là kẻ đã ra lệnh cho bọn khốn này kiếm chuyện với băng của anh...
- Thẩm Thất đám nhỏ dù sao cũng không hiểu chuyện, anh không cần ra tay đến mức này chứ?!
Trịnh Hải một bộ cười lịch thiệp nhưng mà Thẩm Thất thừa rõ đó chẳng phải con người thật của hắn ta. Đây là tên điên có tham vọng, vì quyền lực và tiền bạc mà không ngừng ngại đâm đầu vào những thứ hàng chết người đề thỏả mãn hư vinh của bản thân. Hắn ta quan tâm đàn em sao? Không! Chỉ là đám này có giá trị lợi dụng mà thôi, nếu không hắn đã chẳng đến đây rồi. Có khi còn cảm ơn vì anh đã giúp hắn dọn sạch ruồi nhặng.
Ừ, đám này không hiểu chuyện nhưng mà mày không lẽ cũng không có não à? Mày đừng có mà quá quắc!Một tên không biết trên dưới hùng hổ lên tiếng nhưng mà Thẩm Thất chả để kẻ kia vào mắt. Anh chỉ muốn nói chuyện với kẻ trước mặt mà thôi.
- Xem ra anh có vẻ rất không hài lòng với tôi?
Trịnh Hải vẫn một điệu mỉm cười, trông hắn có chướng mắt không cơ chứ?!
- Đàn em của mày qua ấu đả với đàn em của rao! Tụi bây khích cho băng của tao gây chuyện sau đó báo công an!
Cách làm này có bao nhiêu hèn hả?!
Thẩm Thất nhấn mạnh tưng chữ, ánh mắt cũng không hề kiên nể gì kẻ trước mặt. Nói về thời gian lăn lộn trong cái giới này Thẩm Thất dĩ nhiên lâu hơn so với Trịnh Hải. Chưa kể sống chết cũng từng trải qua mấy lần rồi. Bây giờ có gì mà phải sợ một kẻ như hắn chứ?! Có tiền có quyền thì sao? Nếu có chết thì Thẩm Thất cũng không chết một mình!
Cái suy nghĩ đó luôn là thứ khiến người ta dè dặt Thẩm Thất và băng Hắc Hổ. Bởi lẽ người này trông thì bình tĩnh nhưng thật ra suy nghĩ lại có phần quyết liệt hơn bất kỳ ai. Chỉ cần là kẻ nào đó cố tình gây hấn. Dù cho có phải mạng đổi mạng anh cũng không ngán đâu.
Chỉ là chút giao tiếp anh em..Giao tiếp anh em? Mày coi tao ngu lắm à?Thẩm Thất cười khẩy sau đó tiến lại gần của Trịnh Hải. Đám đàn em của hắn thấy vậy định tiến lại thì đã bị hắn phất tay chặn lain.
- Mục đích của mày tao rõ hơn ai hết! Nếu mày muốn gây hứng, không sao cả! Tao sẽ chơi với mình đến cùng!
Còn nếu muốn hòa giải cũng được thôi, kêu đám đàn em của mày đi xin lỗi anh em tao đi! Chưa kể còn phải đi thú nhận với cảnh sát nữa! Sao? Không phải mày quan hệ rộng lắm à?
Thẩm Thất châm biếm nói. Anh im lặng không phải là anh sợ gì đám này chỉ là anh không muốn gây chuyện này nọ mà thôi. Nhưng mà nếu đám này đã không biết điều thì anh cũng chả cần phải lịch sự làm gì cho kham. Muốn chém muốn giết thì cứ việc thôi, dù có là ai Thẩm Thất này cũng sẽ chiến hết mình!
- Không cần phải căng như vậy đâu!
Trịnh Hải cười cười nhưng nụ cười lại không chạm đến đuôi mắt. Có thể nói tâm trạng của hắn đang cực kỳ tệ và tức giận. Hắn không ngờ Thẩm Thất vậy mà có thể ngạo mạn đến mức này. Hắn còn cho rằng Thẩm Thất sẽ nhẫn nhịn nhưng mà không ngờ...
Bước đi này của Trịnh Hải thật sự có phần thiếu sót!
Bốp!
- Sao? Không phải lúc tụi mày đánh đàn em tao tụi mày sướng lắm hả?
Thẩm Thất nhếch môi, trên tay là cây gạy bóng chày đã dính đầy máu.
Mày... mày đụng đến tụi tao anh Hải sẽ không tha cho mày! Ha, tao lại sợ quá cơ! Yên tâm anh Hải của tụi bây tới rồi!Thẩm Thất xoay người, ngay lập tức một bóng dáng liền bước vào căn nhà hoang cũ kỹ.
Đó là Trịnh Hải bên phe Mãng Xà, cũng là kẻ đã ra lệnh cho bọn khốn này kiếm chuyện với băng của anh...
- Thẩm Thất đám nhỏ dù sao cũng không hiểu chuyện, anh không cần ra tay đến mức này chứ?!
Trịnh Hải một bộ cười lịch thiệp nhưng mà Thẩm Thất thừa rõ đó chẳng phải con người thật của hắn ta. Đây là tên điên có tham vọng, vì quyền lực và tiền bạc mà không ngừng ngại đâm đầu vào những thứ hàng chết người đề thỏả mãn hư vinh của bản thân. Hắn ta quan tâm đàn em sao? Không! Chỉ là đám này có giá trị lợi dụng mà thôi, nếu không hắn đã chẳng đến đây rồi. Có khi còn cảm ơn vì anh đã giúp hắn dọn sạch ruồi nhặng.
Ừ, đám này không hiểu chuyện nhưng mà mày không lẽ cũng không có não à? Mày đừng có mà quá quắc!Một tên không biết trên dưới hùng hổ lên tiếng nhưng mà Thẩm Thất chả để kẻ kia vào mắt. Anh chỉ muốn nói chuyện với kẻ trước mặt mà thôi.
- Xem ra anh có vẻ rất không hài lòng với tôi?
Trịnh Hải vẫn một điệu mỉm cười, trông hắn có chướng mắt không cơ chứ?!
- Đàn em của mày qua ấu đả với đàn em của rao! Tụi bây khích cho băng của tao gây chuyện sau đó báo công an!
Cách làm này có bao nhiêu hèn hả?!
Thẩm Thất nhấn mạnh tưng chữ, ánh mắt cũng không hề kiên nể gì kẻ trước mặt. Nói về thời gian lăn lộn trong cái giới này Thẩm Thất dĩ nhiên lâu hơn so với Trịnh Hải. Chưa kể sống chết cũng từng trải qua mấy lần rồi. Bây giờ có gì mà phải sợ một kẻ như hắn chứ?! Có tiền có quyền thì sao? Nếu có chết thì Thẩm Thất cũng không chết một mình!
Cái suy nghĩ đó luôn là thứ khiến người ta dè dặt Thẩm Thất và băng Hắc Hổ. Bởi lẽ người này trông thì bình tĩnh nhưng thật ra suy nghĩ lại có phần quyết liệt hơn bất kỳ ai. Chỉ cần là kẻ nào đó cố tình gây hấn. Dù cho có phải mạng đổi mạng anh cũng không ngán đâu.
Chỉ là chút giao tiếp anh em..Giao tiếp anh em? Mày coi tao ngu lắm à?Thẩm Thất cười khẩy sau đó tiến lại gần của Trịnh Hải. Đám đàn em của hắn thấy vậy định tiến lại thì đã bị hắn phất tay chặn lain.
- Mục đích của mày tao rõ hơn ai hết! Nếu mày muốn gây hứng, không sao cả! Tao sẽ chơi với mình đến cùng!
Còn nếu muốn hòa giải cũng được thôi, kêu đám đàn em của mày đi xin lỗi anh em tao đi! Chưa kể còn phải đi thú nhận với cảnh sát nữa! Sao? Không phải mày quan hệ rộng lắm à?
Thẩm Thất châm biếm nói. Anh im lặng không phải là anh sợ gì đám này chỉ là anh không muốn gây chuyện này nọ mà thôi. Nhưng mà nếu đám này đã không biết điều thì anh cũng chả cần phải lịch sự làm gì cho kham. Muốn chém muốn giết thì cứ việc thôi, dù có là ai Thẩm Thất này cũng sẽ chiến hết mình!
- Không cần phải căng như vậy đâu!
Trịnh Hải cười cười nhưng nụ cười lại không chạm đến đuôi mắt. Có thể nói tâm trạng của hắn đang cực kỳ tệ và tức giận. Hắn không ngờ Thẩm Thất vậy mà có thể ngạo mạn đến mức này. Hắn còn cho rằng Thẩm Thất sẽ nhẫn nhịn nhưng mà không ngờ...
Bước đi này của Trịnh Hải thật sự có phần thiếu sót!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.