Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!
Chương 65: Hành động
Hoàng Kim (Aiko)
11/09/2024
- Đó vốn dĩ không phải lỗi của anh!
Thẩm Lạc Tình có thể nghe ra sự tự trách từ phía hắn. Nhưng mà hắn đâu có làm sai cái gì đâu chứ?! Khi đó hắn chỉ là một đứa nhóc mà thôi, một đứa nhóc con thì có thể làm được gì trong tình thế ngàn cân đó! Vả lại hắn cũng đã cố gắng tìm cảnh sát đến để cứu bạn của mình. Do đó cả hắn và Lạc Thiên Vũ kia hoàn toàn đều không có lỗi gì trong chuyện này cả!
- Nhưng mà cảm giác thật sự rất khó chịu...và cả, một năm trước khi em biến mất cũng vậy..
Phan Diệp Chân cười nhạt, hai lần hắn đánh mất đi những người quan trọng. Cả hai lần hắn đều không thể làm được bất cứ chuyện gì cho người mà hắn thương. Vô dụng như vậy, hắn cũng cảm thấy bản thân thất bại vô cùng...
- Bị điên sao? Là tôi kéo anh vô chuyện này! Nếu không phải do tôi thì anh đã không bị vướng vào rồi!
Thẩm Lạc Tình có chút tức giận. Sao hắn lại nhận hết lỗi về mình chứ?! Rõ ràng vì giúp cậu mà hắn mới bị tai nạn.
Hắn không trách cậu thì thôi bây giờ lại còn tự trách bản thân? Cái tên này có phải là bị điên rồi không?!
- Trước khi ngất đi, tôi đã nhìn thấy em ôm lấy mình! Lạc Tình, từ trước đến nay tôi luôn được người khác bảo vệ, vì thế lần này, tôi muốn bản thân có thể bảo vệ em! (1
Phan Diệp Chân nhìn cậu, ánh mắt hắn thể hiện rõ sự quyết tâm trong đó. Dù cho cậu có không cần cũng vậy!
Hắn nhất định sẽ làm mọi cách để bảo vệ cậu!
- Ừ... Đừng để bản thân gặp nguy hiểm là được!
Nhìn ánh mắt kia, cả ngữ điệu giọng nói cũng tràn trề sự quyết tâm mãnh liệt cậu còn có thể làm như không thấy sao? Dẫu vậy, cảm giác được người khác trân trọng bảo vệ cũng không tệ nhỉ? Nhưng mà dù sao cậu không phải hạng vô dụng gì! Vì thế dẫu có lo cho cậu hắn cũng không được để chính mình gặp nguy hiểm!
Mấy ngày sau..
- Được rồi, anh an toàn rồi đó!
Lý Sâm vừa bấm máy tính vừa trả lời điện thoại. Mấy cái việc xâm nhập vào hệ thống camera y làm hoài như cơm bữa. Vì thế hiện tại Tống Thụy và cậu hoàn toàn không gặp trở ngại gì!
- A Thụy mày cẩn thận một chút, coi chừng đám vệ sĩ với bảo vệ!
Thẩm Lạc Tình với bộ dạng nhân viên khách sạn khẽ nói. Hiện tại cậu và hai người kia đang trong ngoài phối hợp để có thể tìm được bằng chứng phạm tội của tên khốn Lạc Bân.
Mới hôm qua ông ta không biết vì nguyên do gì trở về nước đột xuất. Điều tra một hồi liền phát hiện là có hẹn với vị cảnh sát cấp cao. Do đó để không kéo dài thời gian, ba người liền lập tức hành động. Hiện tại Phan Diệp Chân có việc bận nên không có mặt phụ giúp, nếu không chắc chắn với tính cách của hắn sẽ không chịu ngồi yên mà chẳng làm gì!
- Người cẩn thận là anh đó!
Tống Thụy cau mày nhắc nhở. Việc đối phó đám vệ sĩ bảo vệ này thì không khó chút nào. Khó ở chỗ là người tiếp cận với Lạc bân kia kìa.
Lý Sâm thì giỏi ở khoảng hacker do đó mấy việc xâm nhập hệ thống giao cho y làm. Đáng ra việc tiếp cận Tống Thụy đảm nhận nhưng mà Lạc Bân không phải là không quen thuộc với gã. Do đó để gã nhận nhiệm vụ có khả năng sẽ bị phát hiện. Vì thế chỉ còn cậu là đủ tiêu chí. Ban đầu, hai người kia không đồng ý nhưng hôm nay là cơ hội hiếm có vì thế họ không chịu cậu cũng sẽ làm! Chưa kể thân thủ của cậu cũng không tệ, nếu như trục trặc thì tẩu thoát thôi!
- Tao biết rồi!
Thẩm Lạc Tình nhỏ giọng, sau đó đẩy xe thức ăn vào bên trong căn phòng trước mặt. Cậu cúi đầu, cố gắng phát âm sao mà trầm nhất có thể.
- Thưa hai ngài, rượu và thức ăn của hai ngài đây ạ!
Trước khi vào đây, cậu đã bật sẵn chế độ ghi âm. Do đó động tác cũng chậm rãi mà khui rượu dọn món. Và có lẽ hai người kia không quá để tâm đến cậu, vì bọn họ bây giờ còn đang bận trao đổi với nhau.
- Anh nói cái gì? Trực trặc?! Không phải cảnh sát như anh rất giỏi à?
Lạc Bân tức giận cau có. Lúc đầu nhận tiền tên này đâu có nói năng như thế chứ?! Bây giờ muốn qua cầu rút ván sao?
- Anh Lạc, anh hiểu lầm rồi! Tôi không có ý đó bao giờ! Chỉ là hiện tại tình hình của tôi cũng không ổn!
Vị cảnh sát kia tên Lã Vận - một cảnh sát cấp cao lâu năm trong nghề. Bề ngoài thì là một người đạo mạo vì dân vì nước, thật chất là kẻ ăn hối lộ không ghê tay.
- Tình hình không ổn? Anh đang chọc cười tôi à?
Thẩm Lạc Tình có thể nghe ra sự tự trách từ phía hắn. Nhưng mà hắn đâu có làm sai cái gì đâu chứ?! Khi đó hắn chỉ là một đứa nhóc mà thôi, một đứa nhóc con thì có thể làm được gì trong tình thế ngàn cân đó! Vả lại hắn cũng đã cố gắng tìm cảnh sát đến để cứu bạn của mình. Do đó cả hắn và Lạc Thiên Vũ kia hoàn toàn đều không có lỗi gì trong chuyện này cả!
- Nhưng mà cảm giác thật sự rất khó chịu...và cả, một năm trước khi em biến mất cũng vậy..
Phan Diệp Chân cười nhạt, hai lần hắn đánh mất đi những người quan trọng. Cả hai lần hắn đều không thể làm được bất cứ chuyện gì cho người mà hắn thương. Vô dụng như vậy, hắn cũng cảm thấy bản thân thất bại vô cùng...
- Bị điên sao? Là tôi kéo anh vô chuyện này! Nếu không phải do tôi thì anh đã không bị vướng vào rồi!
Thẩm Lạc Tình có chút tức giận. Sao hắn lại nhận hết lỗi về mình chứ?! Rõ ràng vì giúp cậu mà hắn mới bị tai nạn.
Hắn không trách cậu thì thôi bây giờ lại còn tự trách bản thân? Cái tên này có phải là bị điên rồi không?!
- Trước khi ngất đi, tôi đã nhìn thấy em ôm lấy mình! Lạc Tình, từ trước đến nay tôi luôn được người khác bảo vệ, vì thế lần này, tôi muốn bản thân có thể bảo vệ em! (1
Phan Diệp Chân nhìn cậu, ánh mắt hắn thể hiện rõ sự quyết tâm trong đó. Dù cho cậu có không cần cũng vậy!
Hắn nhất định sẽ làm mọi cách để bảo vệ cậu!
- Ừ... Đừng để bản thân gặp nguy hiểm là được!
Nhìn ánh mắt kia, cả ngữ điệu giọng nói cũng tràn trề sự quyết tâm mãnh liệt cậu còn có thể làm như không thấy sao? Dẫu vậy, cảm giác được người khác trân trọng bảo vệ cũng không tệ nhỉ? Nhưng mà dù sao cậu không phải hạng vô dụng gì! Vì thế dẫu có lo cho cậu hắn cũng không được để chính mình gặp nguy hiểm!
Mấy ngày sau..
- Được rồi, anh an toàn rồi đó!
Lý Sâm vừa bấm máy tính vừa trả lời điện thoại. Mấy cái việc xâm nhập vào hệ thống camera y làm hoài như cơm bữa. Vì thế hiện tại Tống Thụy và cậu hoàn toàn không gặp trở ngại gì!
- A Thụy mày cẩn thận một chút, coi chừng đám vệ sĩ với bảo vệ!
Thẩm Lạc Tình với bộ dạng nhân viên khách sạn khẽ nói. Hiện tại cậu và hai người kia đang trong ngoài phối hợp để có thể tìm được bằng chứng phạm tội của tên khốn Lạc Bân.
Mới hôm qua ông ta không biết vì nguyên do gì trở về nước đột xuất. Điều tra một hồi liền phát hiện là có hẹn với vị cảnh sát cấp cao. Do đó để không kéo dài thời gian, ba người liền lập tức hành động. Hiện tại Phan Diệp Chân có việc bận nên không có mặt phụ giúp, nếu không chắc chắn với tính cách của hắn sẽ không chịu ngồi yên mà chẳng làm gì!
- Người cẩn thận là anh đó!
Tống Thụy cau mày nhắc nhở. Việc đối phó đám vệ sĩ bảo vệ này thì không khó chút nào. Khó ở chỗ là người tiếp cận với Lạc bân kia kìa.
Lý Sâm thì giỏi ở khoảng hacker do đó mấy việc xâm nhập hệ thống giao cho y làm. Đáng ra việc tiếp cận Tống Thụy đảm nhận nhưng mà Lạc Bân không phải là không quen thuộc với gã. Do đó để gã nhận nhiệm vụ có khả năng sẽ bị phát hiện. Vì thế chỉ còn cậu là đủ tiêu chí. Ban đầu, hai người kia không đồng ý nhưng hôm nay là cơ hội hiếm có vì thế họ không chịu cậu cũng sẽ làm! Chưa kể thân thủ của cậu cũng không tệ, nếu như trục trặc thì tẩu thoát thôi!
- Tao biết rồi!
Thẩm Lạc Tình nhỏ giọng, sau đó đẩy xe thức ăn vào bên trong căn phòng trước mặt. Cậu cúi đầu, cố gắng phát âm sao mà trầm nhất có thể.
- Thưa hai ngài, rượu và thức ăn của hai ngài đây ạ!
Trước khi vào đây, cậu đã bật sẵn chế độ ghi âm. Do đó động tác cũng chậm rãi mà khui rượu dọn món. Và có lẽ hai người kia không quá để tâm đến cậu, vì bọn họ bây giờ còn đang bận trao đổi với nhau.
- Anh nói cái gì? Trực trặc?! Không phải cảnh sát như anh rất giỏi à?
Lạc Bân tức giận cau có. Lúc đầu nhận tiền tên này đâu có nói năng như thế chứ?! Bây giờ muốn qua cầu rút ván sao?
- Anh Lạc, anh hiểu lầm rồi! Tôi không có ý đó bao giờ! Chỉ là hiện tại tình hình của tôi cũng không ổn!
Vị cảnh sát kia tên Lã Vận - một cảnh sát cấp cao lâu năm trong nghề. Bề ngoài thì là một người đạo mạo vì dân vì nước, thật chất là kẻ ăn hối lộ không ghê tay.
- Tình hình không ổn? Anh đang chọc cười tôi à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.