Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!
Chương 76: Phản bội
Hoàng Kim (Aiko)
11/09/2024
Thẩm Thất không ngờ gã có thể cố chấp cứng đầu đến vậy. Anh còn cho rằng đánh gã một trận thì có thể khiến gã tỉnh ra nhưng không!
Càng ngày gã càng quá đáng hơn! Càng lúc gã càng điên cuồng lao vào thứ thuốc chết người đó! Mà đỉnh điểm là gã...vì tiền bạc, vì quyền lực mà bán đứng anh em của mình! Bán đứng băng đảng của bọn họ, bán đứng những người luôn đồng hành cùng gã!
......
- Tốt lắm! Quả nhiên tao không nhìn sai mày mà!
Trịnh Hải nâng ly khen cho con mắt tinh tường của bản thân. Quả nhiên hắn ta nhìn không sai! Lạc Bân là một con thú dữ bị kiềm hãm! Và hắn ta sẽ khiến con thú dữ đó bộc lộ sự hoang dã cuồng nộ của mình!
Trái ngược với Trịnh Hải đang vô cùng thích thú thì Lạc Bân lại chẳng mấy quan tâm thái độ kia của hắn ta. Bây giờ gã có quyền có thế, tuy là dưới trướng của Trịnh Hải nhưng hắn ta cũng phần nào phải dè dặt kiên nể gã!
- Phản bội anh em! Chậc, chậc, cách làm quả nhiên đủ tàn nhẫn!
Trịnh Hải cười cười khen ngợi đổi lại là ánh nhìn sắc lẹm của Lạc Bân nhưng mà hắn ta cũng chẳng quan tâm mà vần ung dung nâng ly rượu uống cạn.
RẦM!
Cánh cửa bất chợt bị mở toang, thân ảnh của Thấm Thất từ ngoài bước vào. Chưa kịp để Trịnh Hải lên tiếng thì
Thẩm Thất đã đi đến trước mặt của Lạc Bân trầm giọng.
- Mày làm?
Người kia như không muốn đáp lại lời anh mà im lặng không nói gì. Điều này càng khiến sự tức giận trong lòng
Thẩm Thất tăng vọt hơn bao giờ hết.
Là mày làm có đúng không?Ừ!Một chữ nhẹ nhàng thốt ra nhưng lại khiến tâm can của Thẩm Thất như rơi xuống đáy biển sâu.
Ha...hay thật! Anh em vào sinh ra tử! Anh em cùng nhau trải qua bao thằng trầm, cùng nhau lớn lên cuối cùng...cuối cùng vì tiền tài vì quyền lực mà không ngừng ngại hãm hại nhau!
- Từ bây giờ tao với mày, không còn liên quan gì nữa! Mày có chết ở ngoài đường cũng không liên quan đến tao!
Phải thất vọng cỡ nào Thẩm Thất mới có thể nói vậy với người anh em mà mình luôn yêu quý. Vốn dĩ mọi thứ không phải rất tốt đẹp sao? Họ cùng nhau quản lý bang hội, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia! Như vậy không tốt sao? Vậy mà cuối cùng...tiền tài danh vọng đã tha hóa người em thân thiết của anh. Gã thay đổi rồi ...gã không còn là Lạc Bân mà anh biết nữa...
- Đại ca, đám Trương tụi nó...
Thẩm Thất vừa trở về ngay lập tức đám anh em đã nhanh chóng chạy đến báo tin, nhìn sắc mặt đứa nào đứa nấy đều vô cùng nghiêm trọng tâm trí anh lại càng như muốn nổ tung.
Yên tâm đi, chỉ cần không cho tụi nó tiếp xúc với thuốc.. ngày mai trại cai nghiện sẽ...Tụi nó chết rồi..Đoàng!
Thẩm Thất chết lặng trước câu nói của một đàn em. Cái gì? Chết? Ai chết?
- Mày nói cái gì vậy hả?! Rõ ràng ban sáng tao còn gặp tụi nó mà!
Thẩm Thất tức giận túm chặt cổ áo của kẻ kia. Sao có thể nói chết là chết chứ?! Chằng phải ban sáng anh còn gặp bọn họ hay sao? Bọn họ không phải vẫn ổn sao? Chỉ cần chờ thêm một chút...chỉ một chút nữa thôi sẽ ổn cơ mà!
- Họ không muốn liên lụy đến anh và mọi người..vả lại, họ đau đớn lắm...
Người kia khó khăn lên tiếng. Anh em tự sát cả đám ai cũng đều đau lòng cả nhưng bọn họ không thể làm gì ngăn cản mà chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn những xác chết lạnh lẽo. Nỗi đau này ai có thể hiểu được chứ?! Họ là anh em mà! Là những người lớn lên cùng nhau, những kẻ đầu đường xó chợ luôn bị khinh mạc nhưng luôn nương tựa nhau mà sống cơ mà! Vậy mà ông trời...ông thật trớ trêu..
Kể từ sau hôm đó, Thẩm Thất và Lạc bân chính thức gây chiến với nhau. Hai băng luôn cảy ra tranh chấp từ địa bàn cho đến việc làm ăn. Dĩ nhiên vì thế lực phía sau của Trịnh Hải nên băng Mãng Xà có phần nhỉnh hơn nhưng dù vậy Thẩm Thất cũng chưa từng để thêm một anh em nào phải chịu thiệt cả.
Càng ngày, đường dây môi giới của băng Mãng Xà càng bành trướng hơn. Và đó cũng là lúc cảnh sát bắt đầu dòm ngó và hành động. Dẫu cho quyền lực có lớn đến đâu thì cũng không thể một tay che hết cả bầu trời, và rồi chuyện gì đến cũng đến. Băng Mãng Xà đã bị bắt khi tiến hành giao dịch hàng trắng.nhưng mà chỉ có Trịnh Hải và Thẩm Thất biết rõ, đây vốn dĩ là một âm mưu đã được sắp đặt từ trước.
Càng ngày gã càng quá đáng hơn! Càng lúc gã càng điên cuồng lao vào thứ thuốc chết người đó! Mà đỉnh điểm là gã...vì tiền bạc, vì quyền lực mà bán đứng anh em của mình! Bán đứng băng đảng của bọn họ, bán đứng những người luôn đồng hành cùng gã!
......
- Tốt lắm! Quả nhiên tao không nhìn sai mày mà!
Trịnh Hải nâng ly khen cho con mắt tinh tường của bản thân. Quả nhiên hắn ta nhìn không sai! Lạc Bân là một con thú dữ bị kiềm hãm! Và hắn ta sẽ khiến con thú dữ đó bộc lộ sự hoang dã cuồng nộ của mình!
Trái ngược với Trịnh Hải đang vô cùng thích thú thì Lạc Bân lại chẳng mấy quan tâm thái độ kia của hắn ta. Bây giờ gã có quyền có thế, tuy là dưới trướng của Trịnh Hải nhưng hắn ta cũng phần nào phải dè dặt kiên nể gã!
- Phản bội anh em! Chậc, chậc, cách làm quả nhiên đủ tàn nhẫn!
Trịnh Hải cười cười khen ngợi đổi lại là ánh nhìn sắc lẹm của Lạc Bân nhưng mà hắn ta cũng chẳng quan tâm mà vần ung dung nâng ly rượu uống cạn.
RẦM!
Cánh cửa bất chợt bị mở toang, thân ảnh của Thấm Thất từ ngoài bước vào. Chưa kịp để Trịnh Hải lên tiếng thì
Thẩm Thất đã đi đến trước mặt của Lạc Bân trầm giọng.
- Mày làm?
Người kia như không muốn đáp lại lời anh mà im lặng không nói gì. Điều này càng khiến sự tức giận trong lòng
Thẩm Thất tăng vọt hơn bao giờ hết.
Là mày làm có đúng không?Ừ!Một chữ nhẹ nhàng thốt ra nhưng lại khiến tâm can của Thẩm Thất như rơi xuống đáy biển sâu.
Ha...hay thật! Anh em vào sinh ra tử! Anh em cùng nhau trải qua bao thằng trầm, cùng nhau lớn lên cuối cùng...cuối cùng vì tiền tài vì quyền lực mà không ngừng ngại hãm hại nhau!
- Từ bây giờ tao với mày, không còn liên quan gì nữa! Mày có chết ở ngoài đường cũng không liên quan đến tao!
Phải thất vọng cỡ nào Thẩm Thất mới có thể nói vậy với người anh em mà mình luôn yêu quý. Vốn dĩ mọi thứ không phải rất tốt đẹp sao? Họ cùng nhau quản lý bang hội, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia! Như vậy không tốt sao? Vậy mà cuối cùng...tiền tài danh vọng đã tha hóa người em thân thiết của anh. Gã thay đổi rồi ...gã không còn là Lạc Bân mà anh biết nữa...
- Đại ca, đám Trương tụi nó...
Thẩm Thất vừa trở về ngay lập tức đám anh em đã nhanh chóng chạy đến báo tin, nhìn sắc mặt đứa nào đứa nấy đều vô cùng nghiêm trọng tâm trí anh lại càng như muốn nổ tung.
Yên tâm đi, chỉ cần không cho tụi nó tiếp xúc với thuốc.. ngày mai trại cai nghiện sẽ...Tụi nó chết rồi..Đoàng!
Thẩm Thất chết lặng trước câu nói của một đàn em. Cái gì? Chết? Ai chết?
- Mày nói cái gì vậy hả?! Rõ ràng ban sáng tao còn gặp tụi nó mà!
Thẩm Thất tức giận túm chặt cổ áo của kẻ kia. Sao có thể nói chết là chết chứ?! Chằng phải ban sáng anh còn gặp bọn họ hay sao? Bọn họ không phải vẫn ổn sao? Chỉ cần chờ thêm một chút...chỉ một chút nữa thôi sẽ ổn cơ mà!
- Họ không muốn liên lụy đến anh và mọi người..vả lại, họ đau đớn lắm...
Người kia khó khăn lên tiếng. Anh em tự sát cả đám ai cũng đều đau lòng cả nhưng bọn họ không thể làm gì ngăn cản mà chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn những xác chết lạnh lẽo. Nỗi đau này ai có thể hiểu được chứ?! Họ là anh em mà! Là những người lớn lên cùng nhau, những kẻ đầu đường xó chợ luôn bị khinh mạc nhưng luôn nương tựa nhau mà sống cơ mà! Vậy mà ông trời...ông thật trớ trêu..
Kể từ sau hôm đó, Thẩm Thất và Lạc bân chính thức gây chiến với nhau. Hai băng luôn cảy ra tranh chấp từ địa bàn cho đến việc làm ăn. Dĩ nhiên vì thế lực phía sau của Trịnh Hải nên băng Mãng Xà có phần nhỉnh hơn nhưng dù vậy Thẩm Thất cũng chưa từng để thêm một anh em nào phải chịu thiệt cả.
Càng ngày, đường dây môi giới của băng Mãng Xà càng bành trướng hơn. Và đó cũng là lúc cảnh sát bắt đầu dòm ngó và hành động. Dẫu cho quyền lực có lớn đến đâu thì cũng không thể một tay che hết cả bầu trời, và rồi chuyện gì đến cũng đến. Băng Mãng Xà đã bị bắt khi tiến hành giao dịch hàng trắng.nhưng mà chỉ có Trịnh Hải và Thẩm Thất biết rõ, đây vốn dĩ là một âm mưu đã được sắp đặt từ trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.