Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!
Chương 77: Món nợ từ quá khứ
Hoàng Kim (Aiko)
11/09/2024
Lạc Bân vốn dĩ chẳng ưa thích gì Trịnh Hải do đó ngoài việc khiến hắn ta tin tưởng mình ra thì gã ở sau lưng hắn vốn đã bày ra rất nhiều trò vặt vãnh. Có thể nói trong khoảng thời gian ở dưới trướng của Trịnh Hải, Lạc Bân đã tự tạo cho mình một ván cờ hoàn mỹ để có thể nắm chủ tình thế. Cuối cùng, ván cờ ấy kết thúc theo tất cả những gì gã muốn. Vốn dĩ mọi thứ đều theo sắp đặt của gã nhưng thật không ngờ gã lại bỏ sót một người quan trọng!
- Má nó, thằng chó Thẩm Thất!
Lạc Bân nghiễn răng ôm chặt cánh tay dính máu của mình. Vốn dĩ gã ta còn đang ăn mừng với đàm đàn em thì bất chợt bị cảnh sát ập vào phục kích. Lúc đầu gã chẳng có tí gì là sợ hãi vì tất cả bằng chứng phạm tội của mình gã đã phi tan hết rồi chỉ là không ngờ cảnh sát lại lục soát thấy hàng được giấu trong chỗ của gã. Như một phản xạ tự nhiên, gã cướp lấy súng của vị cảnh sát kia rồi nhanh chóng bỏ chạy, trên đường chạy trốn gã đã bị thương không ít do xô xát và đạn bắn.
Hiện tại gã đang ở một bến tàu để rời khỏi thành phố này, dù sao gã cũng luôn có những dự án đề phòng nguy cấp. Còn đang lo lắng đợi chờ cứu viện thì một phát súng nữa đã nhắm thẳng vào chân gã.
Gương mặt quen thuộc từng cùng gã kề vai sát cánh hiện lên. Thẩm Thất đứng trước mặt gã với ánh nhìn thật kỳ lạ. Vừa căm phẫn lại vừa có gì đó chua xót lạ thường.
Đến lúc này gã mới nhận ra bản thân bị gài. Và người làm điều đó không ai khác là đại ca đáng kính trước đây của gã.
Mày phải trả giá cho tất cả những chuyện mày đã làm! Tham vọng của mày quá lớn rồi!Bắt tao? Mày đừng có mơ tưởng!Lạc Bân cười châm biếm sau đó nghe thấy tiếng xe cảnh sát đang rất gần bên mình. Chưa kể còn có tiếng loa của bọn cốm đang không ngừng đe dọa. Gã nhìn chăm Thẩm Thất, ánh mắt lóe lên tia căm giận cực độ. Kế đó trước sự ngỡ ngàng của Thẩm Thất mà lao mình xuống đáy biển sâu.
…・・
Kết thúc câu chuyện quá khứ là những cảm xúc bồi hồi không thể tả. Ông nội Thẩm vuốt nhẹ tách trà trên tay như cố gắng giúp bản thân bình tĩnh sau câu chuyện dài năm xưa.
- Không ngờ cuối cùng cậu ta còn sống, kế đó thì lại gây ra chuyện tày trời này...
Hỏi Thấm Thất có đau buồn không dĩ nhiên là có nhưng mà có lẽ vì lớn tuổi rồi cảm giắc cũng không còn rõ ràng nữa. Trước đây ông thật sự đã coi Lạc Bân là máu mủ của mình đối đãi, ông ta cũng vô cùng tôn trọng và luôn ra sức giúp ông hết lần này đến lần khác. Nuối tiếc đĩ nhiên là điều không thể tránh khỏi. Nhưng mà...dù có vậy, ông vẫn không thể tha thứ cho tội lỗi của người anh em này được..
Trước đây là những anh em chung hội bây giờ là cháu của ông...người này thật sự không còn thuốc cứu nữa rồi...
Thẩm Lạc Tình nhìn vào mắt ông cảm thấy nỗi buôn man mác lan rộng. Trong lòng cậu không khỏi ánh lên chút suy nghĩ lạ kỳ. Liệu rằng ông nội thật sự muốn dồn Lạc Bân vào đường chết sao? Ông rõ ràng không phải là người máu lạnh..nếu muốn thì đã làm từ lâu rồi..
Cậu không khỏi suy nghĩ có phải chính ông đã tìm đường giúp cho Lạc Bân hay không? Nhưng mà giúp cách nào mới được chứ?! Chắc chắn ông nội sẽ không tạo cơ hội cho lão ta trốn thoát rồi...
Nghĩ một lúc tâm trạng liền bắt đầu mông lung theo. Chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi mà sao cậu phải để tâm chứ?! Dù sao bây giờ cũng yên bình rồi. Lạc Bân cũng đã phải trả giá cho tội lỗi của lão như vậy không phải đã ổn rồi sao? Có gì còn phải suy nghĩ nhiều chứ?!
- Hai đứa phải nhớ cho kỹ! Dù có thế nào cũng không được để bản thân lầm đường! Ông không phải là người tốt lành gì nhưng ông không muốn con cháu của mình dính vào thứ thuốc chết người đó!
Thẩm Thất kể câu chuyện không phải chỉ để nói ra nguyên nhân hiềm khích mà còn muốn từ đó nhắc nhở hai đứa cháu của mình. Ma túy, mại dâm cờ bạc là những thứ khiến con người dễ dàng sa ngã. Có quyền lực họ sẽ nghĩ rằng bản thân có được tất cả và để giành được quyền lực cả linh hồn họ cũng không ngừng ngại mà giao cho quỷ dữ..
- Tụi con biết rồi, ông yên tâm!
Về điều này ông nội thật sự không cần lo bởi lẽ từ lúc lên làm đại ca Thẩm Lạc Tình đã nhiều lần dạy đỗ đám đàn em không nghe lời mà đụng vào thứ hàng chết người kia. Cũng may đám đó còn giữ được lý trí... nếu không chỉ sợ lại có thêm một Lạc Bân thứ hai rồi thứ ba xuất hiện..
- Má nó, thằng chó Thẩm Thất!
Lạc Bân nghiễn răng ôm chặt cánh tay dính máu của mình. Vốn dĩ gã ta còn đang ăn mừng với đàm đàn em thì bất chợt bị cảnh sát ập vào phục kích. Lúc đầu gã chẳng có tí gì là sợ hãi vì tất cả bằng chứng phạm tội của mình gã đã phi tan hết rồi chỉ là không ngờ cảnh sát lại lục soát thấy hàng được giấu trong chỗ của gã. Như một phản xạ tự nhiên, gã cướp lấy súng của vị cảnh sát kia rồi nhanh chóng bỏ chạy, trên đường chạy trốn gã đã bị thương không ít do xô xát và đạn bắn.
Hiện tại gã đang ở một bến tàu để rời khỏi thành phố này, dù sao gã cũng luôn có những dự án đề phòng nguy cấp. Còn đang lo lắng đợi chờ cứu viện thì một phát súng nữa đã nhắm thẳng vào chân gã.
Gương mặt quen thuộc từng cùng gã kề vai sát cánh hiện lên. Thẩm Thất đứng trước mặt gã với ánh nhìn thật kỳ lạ. Vừa căm phẫn lại vừa có gì đó chua xót lạ thường.
Đến lúc này gã mới nhận ra bản thân bị gài. Và người làm điều đó không ai khác là đại ca đáng kính trước đây của gã.
Mày phải trả giá cho tất cả những chuyện mày đã làm! Tham vọng của mày quá lớn rồi!Bắt tao? Mày đừng có mơ tưởng!Lạc Bân cười châm biếm sau đó nghe thấy tiếng xe cảnh sát đang rất gần bên mình. Chưa kể còn có tiếng loa của bọn cốm đang không ngừng đe dọa. Gã nhìn chăm Thẩm Thất, ánh mắt lóe lên tia căm giận cực độ. Kế đó trước sự ngỡ ngàng của Thẩm Thất mà lao mình xuống đáy biển sâu.
…・・
Kết thúc câu chuyện quá khứ là những cảm xúc bồi hồi không thể tả. Ông nội Thẩm vuốt nhẹ tách trà trên tay như cố gắng giúp bản thân bình tĩnh sau câu chuyện dài năm xưa.
- Không ngờ cuối cùng cậu ta còn sống, kế đó thì lại gây ra chuyện tày trời này...
Hỏi Thấm Thất có đau buồn không dĩ nhiên là có nhưng mà có lẽ vì lớn tuổi rồi cảm giắc cũng không còn rõ ràng nữa. Trước đây ông thật sự đã coi Lạc Bân là máu mủ của mình đối đãi, ông ta cũng vô cùng tôn trọng và luôn ra sức giúp ông hết lần này đến lần khác. Nuối tiếc đĩ nhiên là điều không thể tránh khỏi. Nhưng mà...dù có vậy, ông vẫn không thể tha thứ cho tội lỗi của người anh em này được..
Trước đây là những anh em chung hội bây giờ là cháu của ông...người này thật sự không còn thuốc cứu nữa rồi...
Thẩm Lạc Tình nhìn vào mắt ông cảm thấy nỗi buôn man mác lan rộng. Trong lòng cậu không khỏi ánh lên chút suy nghĩ lạ kỳ. Liệu rằng ông nội thật sự muốn dồn Lạc Bân vào đường chết sao? Ông rõ ràng không phải là người máu lạnh..nếu muốn thì đã làm từ lâu rồi..
Cậu không khỏi suy nghĩ có phải chính ông đã tìm đường giúp cho Lạc Bân hay không? Nhưng mà giúp cách nào mới được chứ?! Chắc chắn ông nội sẽ không tạo cơ hội cho lão ta trốn thoát rồi...
Nghĩ một lúc tâm trạng liền bắt đầu mông lung theo. Chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi mà sao cậu phải để tâm chứ?! Dù sao bây giờ cũng yên bình rồi. Lạc Bân cũng đã phải trả giá cho tội lỗi của lão như vậy không phải đã ổn rồi sao? Có gì còn phải suy nghĩ nhiều chứ?!
- Hai đứa phải nhớ cho kỹ! Dù có thế nào cũng không được để bản thân lầm đường! Ông không phải là người tốt lành gì nhưng ông không muốn con cháu của mình dính vào thứ thuốc chết người đó!
Thẩm Thất kể câu chuyện không phải chỉ để nói ra nguyên nhân hiềm khích mà còn muốn từ đó nhắc nhở hai đứa cháu của mình. Ma túy, mại dâm cờ bạc là những thứ khiến con người dễ dàng sa ngã. Có quyền lực họ sẽ nghĩ rằng bản thân có được tất cả và để giành được quyền lực cả linh hồn họ cũng không ngừng ngại mà giao cho quỷ dữ..
- Tụi con biết rồi, ông yên tâm!
Về điều này ông nội thật sự không cần lo bởi lẽ từ lúc lên làm đại ca Thẩm Lạc Tình đã nhiều lần dạy đỗ đám đàn em không nghe lời mà đụng vào thứ hàng chết người kia. Cũng may đám đó còn giữ được lý trí... nếu không chỉ sợ lại có thêm một Lạc Bân thứ hai rồi thứ ba xuất hiện..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.