Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!
Chương 78: Trêu chọc
Hoàng Kim (Aiko)
11/09/2024
- Cuối cùng cũng được ngắm nhìn khung cảnh thành phố này đường dường chính chính!
Thẩm Lạc Tình đứng trên cầu vui vẻ nhìn ngắm khung cảnh phố phường ban đêm. Sâu một năm lẩn trốn, bây giờ cậu đã có thể quang minh chính đại mà sải bước khắp nơi rồi! Chậc, đã thật!
Phan Diệp Chân bên cạnh nghe thấy liền mỉm cười dịu dàng, trong lòng hắn thật sự cũng vô cùng vui mừng vì có thể cùng cậu ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
- Ài..mát thật...
Thẩm Lạc Tình dựa vào thành cầu, sau đó để làn gió mát thổi bay tóc mình. Hương vị của thiên nhiên quả thật là số một không gì có thế sánh bằng mà.
- Chúng ta có duyên với nơi này thật nhỉ?
Phan Diệp Chân cười cười rồi cũng dựa vào thành cầu cùng cậu. Tính ra họ ở đây tâm sự không phải lần đầu tiên.
- Ừ! Tôi còn nhớ anh từ chối tôi ở đây mà!.
Thẩm Lạc Tình không khách khí mà nhắc lại chuyện xưa cũ. Lúc đó còn không phải mạnh miệng lắm sao? Hừ, đúng là tự vả mặt mà! Đáng đời lắm!.
Trái ngược với thái độ hả hê của cậu thì Phan Diệp Chân lại có chút không vui nhưng mà rất nhanh mọi thứ liền tiêu tan. Hắn không nói không rành mà đưa tay nắm lấy bàn tay cậu. Sau đó dịu giọng nói.
Ít ra trước khi quá muộn tôi nhận ra lòng mình không phải sao?Xì, lật mặt hơn nhanh tráng nữa đồ dẻo miệng!Thẩm Lạc Tình dấu môi nói.
- Cảm ơn em đã cho tôi một cơ hội, quả thật tôi không nghĩ em sẽ chấp nhận...
Chưa để hắn nói xong cậu đã xoay người chặn ngang miệng hắn. Cái tên này sao cứ thích tự sự thế nhở? Cậu đã không để tâm chuyện đó rồi mà, cái tên này muốn nghe cậu chửi có phải không?
Vừa định dứt môi thì đã bị người kia ôm chặt lại, Thấm Lạc Tình trố mắt nhìn kẻ lưu manh áp sát mình, sau đó còn rất điêu luyện mà vờn quanh môi cậu, miệng không ngừng cắn mút nuốt trọn hết dưỡng khí của cậu.
- Hộc...lưu...lưu manh!
Luyến tiếc rời môi khi cảm nhận cậu đã không chịu nổi, đổi lại là một tiếng chửi đầy tình cảm nhưng Phan Diệp Chân nào có để tâm, hắn không khách khí mà ôm lấy cậu, sau đó giọng nói cứ như mật mà chuốc say con ong nhỏ.
- Lưu manh với mình em thôi, đại ca Thẩm à..
Thẩm Lạc Tình vẫn còn choáng vì nụ hôn của hắn. Đường đường là một đại ca có tiếng vậy mà lại vì một nụ hôn làm cho mặt mày ửng dỏ. Ặc, đúng là xấu hổ quá đi mất!!!
Mà cũng tại cái tên này hết, hồi đó tuy cũng có đáng ghét nhưng đâu có đến mức vậy đâu chứ! Đúng là...đúng là học hư mất rồi!!!
- Đùng có cự quậy...
Đang còn không ngừng chửi rủa cái tên kia thì bất chợt nghe thấy giọng hắn có điểm lạ. Thấm Lạc Tình nhướn mày như phát hiện ra gì đó rất thú vị. Cậu không khỏi cong môi, sau đó không khách khí mà chạm vào đũng quần hắn.
- Úi chà, biến thái thật nhỉ?
Thẩm Lạc Tình cười cười, tưởng thế nào hóa ra cũng vì một nụ hôn với cậu mà lên à! Ha, sức hút của đại ca Thẩm đâu phải dạng đùa đâu chứ?!
- Đừng có quậy..
Hắn khó chịu lên tiếng nhắc cậu, hắn cũng đâu ngờ thằng em của mình sẽ cương lên đâu chứ?! Đúng là...cái đồ không có giá mà!
- Anh có chơi trên xe bao giờ chưa,
Cậu rướn người thì thầm vào tai hắn. Mấy cái này cậu thấy trên phim nhiều nhưng chưa từng thực hành qua, hôm nay thiên thời địa lợi nhân hào có hết không phải là ông trời tạo cơ hội cho cậu sao?
Đại ca Thẩm hư hỏng...Có muốn không đây?Em đừng có hối hận!Ha, tôi chả biết hai từ đó viết sao!Thẩm Lạc Tình vô cùng thản nhiên mà đôi co qua lại với hắn. Làm tình thôi mà có phải làm cái gì kinh thiên động địa đâu mà sợ với hãi. Trên mạng người ta nói làm tình đều rất sướng vì thế cậu cũng muốn thử một lần á!
- Do em tự chuốc lấy!
Hắn không nhẫn nhịn nữa mà nhanh chóng kéo cậu vào xe rồi khóa chặt cửa lại. Vừa mới đẩy cậu ngồi lên ghế ngay lập tức đã như hổ đói lao vào. Thẩm lạc Tình vốn dĩ đâu có dễ đàng cho bản thân ở thế bị động chứ?! Cậu cũng vô cùng khêu gợi mà chọc phá hắn khiến Phan Diệp Chân hít thở thật sự không thông.
Thẩm Lạc Tình đứng trên cầu vui vẻ nhìn ngắm khung cảnh phố phường ban đêm. Sâu một năm lẩn trốn, bây giờ cậu đã có thể quang minh chính đại mà sải bước khắp nơi rồi! Chậc, đã thật!
Phan Diệp Chân bên cạnh nghe thấy liền mỉm cười dịu dàng, trong lòng hắn thật sự cũng vô cùng vui mừng vì có thể cùng cậu ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
- Ài..mát thật...
Thẩm Lạc Tình dựa vào thành cầu, sau đó để làn gió mát thổi bay tóc mình. Hương vị của thiên nhiên quả thật là số một không gì có thế sánh bằng mà.
- Chúng ta có duyên với nơi này thật nhỉ?
Phan Diệp Chân cười cười rồi cũng dựa vào thành cầu cùng cậu. Tính ra họ ở đây tâm sự không phải lần đầu tiên.
- Ừ! Tôi còn nhớ anh từ chối tôi ở đây mà!.
Thẩm Lạc Tình không khách khí mà nhắc lại chuyện xưa cũ. Lúc đó còn không phải mạnh miệng lắm sao? Hừ, đúng là tự vả mặt mà! Đáng đời lắm!.
Trái ngược với thái độ hả hê của cậu thì Phan Diệp Chân lại có chút không vui nhưng mà rất nhanh mọi thứ liền tiêu tan. Hắn không nói không rành mà đưa tay nắm lấy bàn tay cậu. Sau đó dịu giọng nói.
Ít ra trước khi quá muộn tôi nhận ra lòng mình không phải sao?Xì, lật mặt hơn nhanh tráng nữa đồ dẻo miệng!Thẩm Lạc Tình dấu môi nói.
- Cảm ơn em đã cho tôi một cơ hội, quả thật tôi không nghĩ em sẽ chấp nhận...
Chưa để hắn nói xong cậu đã xoay người chặn ngang miệng hắn. Cái tên này sao cứ thích tự sự thế nhở? Cậu đã không để tâm chuyện đó rồi mà, cái tên này muốn nghe cậu chửi có phải không?
Vừa định dứt môi thì đã bị người kia ôm chặt lại, Thấm Lạc Tình trố mắt nhìn kẻ lưu manh áp sát mình, sau đó còn rất điêu luyện mà vờn quanh môi cậu, miệng không ngừng cắn mút nuốt trọn hết dưỡng khí của cậu.
- Hộc...lưu...lưu manh!
Luyến tiếc rời môi khi cảm nhận cậu đã không chịu nổi, đổi lại là một tiếng chửi đầy tình cảm nhưng Phan Diệp Chân nào có để tâm, hắn không khách khí mà ôm lấy cậu, sau đó giọng nói cứ như mật mà chuốc say con ong nhỏ.
- Lưu manh với mình em thôi, đại ca Thẩm à..
Thẩm Lạc Tình vẫn còn choáng vì nụ hôn của hắn. Đường đường là một đại ca có tiếng vậy mà lại vì một nụ hôn làm cho mặt mày ửng dỏ. Ặc, đúng là xấu hổ quá đi mất!!!
Mà cũng tại cái tên này hết, hồi đó tuy cũng có đáng ghét nhưng đâu có đến mức vậy đâu chứ! Đúng là...đúng là học hư mất rồi!!!
- Đùng có cự quậy...
Đang còn không ngừng chửi rủa cái tên kia thì bất chợt nghe thấy giọng hắn có điểm lạ. Thấm Lạc Tình nhướn mày như phát hiện ra gì đó rất thú vị. Cậu không khỏi cong môi, sau đó không khách khí mà chạm vào đũng quần hắn.
- Úi chà, biến thái thật nhỉ?
Thẩm Lạc Tình cười cười, tưởng thế nào hóa ra cũng vì một nụ hôn với cậu mà lên à! Ha, sức hút của đại ca Thẩm đâu phải dạng đùa đâu chứ?!
- Đừng có quậy..
Hắn khó chịu lên tiếng nhắc cậu, hắn cũng đâu ngờ thằng em của mình sẽ cương lên đâu chứ?! Đúng là...cái đồ không có giá mà!
- Anh có chơi trên xe bao giờ chưa,
Cậu rướn người thì thầm vào tai hắn. Mấy cái này cậu thấy trên phim nhiều nhưng chưa từng thực hành qua, hôm nay thiên thời địa lợi nhân hào có hết không phải là ông trời tạo cơ hội cho cậu sao?
Đại ca Thẩm hư hỏng...Có muốn không đây?Em đừng có hối hận!Ha, tôi chả biết hai từ đó viết sao!Thẩm Lạc Tình vô cùng thản nhiên mà đôi co qua lại với hắn. Làm tình thôi mà có phải làm cái gì kinh thiên động địa đâu mà sợ với hãi. Trên mạng người ta nói làm tình đều rất sướng vì thế cậu cũng muốn thử một lần á!
- Do em tự chuốc lấy!
Hắn không nhẫn nhịn nữa mà nhanh chóng kéo cậu vào xe rồi khóa chặt cửa lại. Vừa mới đẩy cậu ngồi lên ghế ngay lập tức đã như hổ đói lao vào. Thẩm lạc Tình vốn dĩ đâu có dễ đàng cho bản thân ở thế bị động chứ?! Cậu cũng vô cùng khêu gợi mà chọc phá hắn khiến Phan Diệp Chân hít thở thật sự không thông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.